Chương 132: Thế giới hiện thực 08
Lục Y
18/08/2020
Khởi đầu của cuộc hành trình trở về không mấy suôn sẻ, hai tù binh kia không chịu hợp tác. Ngay ngoài kia là địa bàn của bọn chúng, nhưng chẳng ai nghe chúng kêu cứu cả, làm sao có thể cam tâm?
Du Hành không nói lời vô nghĩa với chúng, đi thẳng vào máu (?)(直接一刀下去放血), cuối đường hầm cũng là một bức tường bằng đá. Ngoài ra còn có một cái ổ gà, hệt như cách mà bức tường núi đằng kia mở ra.
Khi họ trở lại bức tường núi một lần nữa, những người ở lại đều hớn hở reo lên.
Chuyến đi lần này con đường phía trước ra sao chẳng ai biết, phần đông mọi người vốn đều chẳng có hi vọng gì. Nhưng không ngờ chỉ sau một giờ, người đi đều đã quay trở lại.
Ôi thật bất ngờ!
Khi mọi người rơi xuống đất, cửa lớn phía sau cót két cót két rồi lại hóa thành bức tường núi để lại tấm bảng gỗ rớt trên mặt đất.
Du Hành nhặt tấm bảng lên, quay sang tiếp chuyện những người đã sớm không đợi được đến để hỏi thăm ý kiến từ cậu.
Vấn đề này cũng đơn giản, nên rất nhanh cuộc trò chuyện đã kết thúc. Nhưng cái khó khăn chính là quyết định được đưa ra sau đó.
Du Hành cũng có một cuộc họp nhỏ với người nhà và những bạn đồng hành. Mọi người đồng lòng: "Đại ca, chúng tôi nghe theo cậu hết."
Cậu dở khóc dở cười: "Đây là chuyện lớn cả đời người đấy. Thành thật mà nói, tôi chẳng có đủ lòng tin để đến đó sinh sống đâu. Mọi người phải có chính kiến riêng, đến một lúc nào đó lỡ như gặp khó khăn thì mới đủ dũng khí để đối mặt, lúc đó mọi người sẽ không hối tiếc."
Lộ Ái Hoàn vội hỏi: "Vậy Du đại ca quyết định đi sao?"
Du Hành và cha mẹ liếc nhìn nhau, rồi hắn gật đầu: "Đúng vậy."
Sống trong rừng không phải là một giải pháp lâu dài.
Hơn nữa, nơi này vẫn luôn bị lò mổ bên ngoài nhìn chằm chằm, ắt hẳn về sau sẽ có người quay trở lại, luôn phải ứng phó một cách mệt mỏi như vậy, rất khó để tiếp tục sinh sống.
Vài phút sau, một số người bày tỏ ý kiến, 17 người này muốn ra ngoài ở.
"Hi vọng lão Du có thể tiếp tục làm lão đại của chúng tôi, có hắn dẫn đầu chúng tôi mới cảm thấy an tâm."
"Đúng đó đúng đó."
Du Hành cười nhưng cũng không đưa ra lời hứa hẹn nào.
Đã lựa chọn sống ở bên ngoài, ắt hẳn sẽ có nhiều thứ thay đổi. Sau này nếu đời sống ổn định rồi, liệu còn có ai nguyện ý nhận cậu làm đại ca nữa không?
Có điều đó là chuyện của sau này, giờ cậu sẽ không tát lên mặt họ một gáo nước lạnh như vậy.
Sau khi bọn họ thương lượng, cũng đã đi đến quyết định. Có người muốn đi, cũng có người chọn ở lại. Âu chỉ là lựa chọn của mỗi người mà thôi. Du Hành không nói gì thêm, chỉ để lại tấm bảng gỗ cho những người ở lại.
"Mọi người đều biết cách sử dụng tấm bảng gỗ này mà phải không. Còn hai người kia, mọi người hãy trông chừng."
Du Hành cất máu dự trữ vào vòng trữ vật, rồi dùng máu của người khác để mở cửa.
Lần này có hơn 150 người cùng tới, những người mới đến đều dùng ánh mắt lạ lẫm nhìn xung quhắn.
Du Hành nói: "Tôi dự định đêm xuống rồi mới đi, mọi người hãy đợi chút thôi."
Một số người tỏ ý muốn ra ngoài trước, hắn cũng không cản họ: "Hãy cẩn thận, đừng để có người chú ý đến."
Hai người gác cổng bị khống chế đã sớm tỉnh dậy, Du Hành không vội ra đó xem thử mà ngồi xuống đất nghe lén hai người bọn họ thỏ thẻ thì thầm.
Tuy nhiên, hai người bọn chúng đã bị thương ở cổ họng nên dù có hét to lên thì cũng chỉ nghe khàn khàn thôi, chẳng lo bị phát hiện.
Du Hành đã mua “Biên dịch ngôn ngữ hoàn chỉnh”. Mặc dù món hàng này đắt xắt ra miếng, nhưng đây quả thật là đồ tốt.
Nó có thể tìm kiếm nhận dạng giọng nói đầu vào, không chỉ xác định ngôn ngữ dựa trên lời nói thu được mà còn có thể thực hiện việc phiên dịch.
Tất nhiên ta có thể thiết lập ngôn ngữ được dịch ra và Du Hành lập tức đặt ngôn ngữ được dịch sang tiếng mẹ đẻ.
Cứ như thế, nhờ tiếng chửi rủa của hai người kia mà Du Hành dễ dàng tìm được loại ngôn ngữ bọn chúng nói, sau đó cậu đứng lên bịt miệng hai người kia rồi tranh thủ thời gian học tập.
Ngôn ngữ được người nơi đây sử dụng là tiếng Chân Úy đại lục. Dù bất kì ngôn ngữ thông thường nào cũng đều có tiếng địa phương riêng, song “Biên dịch ngôn ngữ hoàn chỉnh” thu vào vào luôn là tiếng chuẩn nhất.
Tiếng Chân Úy quả thật rất khó, tuy nhiên lại có vài điểm tương đồng với tiếng mẹ đẻ của Du Hành, có cùng cách ghép vần, thanh mẫu, vận mẫu,... có tới 569 yếu tố khác nhau trong bảng âm thhắn, song sự kết hợp giữa kết cấu lại càng phức tạp ấy là chưa nói đến cấu trúc câu thiên biến vạn hóa.
Có điều Du Hành cũng không lo lắng gì. Học ngôn ngữ mất thời gian là điều đương nhiên, cậu cứ từ từ học cũng không muộn.
Hơn nữa cậu cũng không có nhu cầu trở thành một bậc thầy ngôn ngữ. Vì mới đến đây nên cậu có thể nghe hiểu và nói được một số câu thường dùng đã là tốt lắm rồi.
Vì vậy, Du Hành nhập một số từ dùng hằng ngày của mình bằng tiếng mẹ đẻ, sau đó nghe từ đã được dịch sang tiếng Chân Úy.
Chỉ với 3 vạn điểm Tân Hỏa, “Biên dịch ngôn ngữ hoàn chỉnh” thực sự hữu dụng. Dù không thể học được trong thời gian ngắn, hắn cũng có một phiên dịch viên cạnh bên rồi.
Mẹ Du thấy con trai hết nhắm mắt lại nhíu mày, trông rất bận rộn nên đến cạnh quạt mát cho cậu.
Những người kia lén nhìn Du Hành vài lần, thì thầm: "Kỹ năng kì diệu này là gì?". Lâm Minh Lôi và những người này nghĩ rằng Du Hành đang tu luyện. Thấy lão đại siêng năng vậy, họ cũng không thể nhàn rỗi, bèn mỗi người tìm một nơi để thiền.
Bỏ lại những người không rõ sự tình, vẻ mặt hoang mang.
Cha Du và Thôi Nam cùng nhau ra ngoài xem, còn gặp một người đi qua cửa hành lang, ngập ngừng nói gì đó.
May mắn thay, người đó đã không vào để kiểm tra.
Cha Du nói: "Mặc dù chú nghe không hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt người đó có vẻ rất tức giận."
Chạng vạng tối, bên ngoài dần dần tản đi, Du Hành cũng chấm dứt việc học ngôn ngữ điên cuồng ngày hôm nay, ra bên ngoài xem một chút.
Bên ngoài, lò mổ đang được tẩy rửa, máu loãng ngấm vào mặt đất, rồi ồ ạt rút đi.
"Những người gác đêm đã đến chưa? Bảo họ ăn nhanh lên. Đừng có lề mà lề mề!"
"Hai người bên kia vẫn chưa tìm thấy sao? Con mẹ nó, nhất định là đi uống rượu rồi. Báo cho nữ nhân nhà bọn họ là tự đi tìm đi, rồi sau khi họ trở về bắt quỳ xuống? Không có sao? Vậy báo với phụ mẫu của bọn hắn đi!"
"Gọi thêm mấy người lại gác đêm tới. Lần này mà còn say rượu lười nhác xem ta có đuổi hết ra bên ngoài hay không!"
Du Hành núp trong bóng tối, nhờ có “Biên dịch ngôn ngữ hoàn chỉnh” nên nghe ra rằng người đang chống nạnh đứng giữa lò mổ rồi mắng chửi chính là chưởng sự.
Do đó nên biết được ở đây đêm nay sẽ có hai nhóm gác đêm. Một đám chắn toàn bộ lò mổ, còn một đám chắn hành lang. Số lượng cụ thể không rõ.
Lúc quay lại, cậu cùng mọi người thảo luận về lộ trình rời đi tối nay.
Mặc dù ban ngày cậu chỉ ra bên ngoài có hai tiếng, nhưng đã nhanh chóng nắm rõ mọi thứ xung quanh.
Không nghi ngờ gì, đây là một tòa thành nhỏ sầm uất, ngày ngày đều có các đoàn thương nhân ra vào. Du Hành mò tới cổng thành, ngồi xổm ở đó 15 phút, thấy rất nhiều các đội xe ngựa, xe trâu các loại đi vào.
Quan trọng nhất là không cần phí cầu đường hay phí vào thành, cổng thành cũng không có người trông coi.
Cậu cũng nhìn ra phía ngoài thành, bên ngoài là một con đường thương mại.
Chỉ cần bọn họ ra khỏi thành, rồi giả làm người bán hàng rong, sẽ không có sơ hở.
Rất nhanh, đêm đến trong sự thấp thỏm của mọi người.
Họ vượt qua tầng tầng lớp lớp chướng ngại vật mà rời khỏi hành lang. Thôi Nam thả con tiểu hắc xà hắn nuôi, hắc xà với cái miệng nhỏ lặng lẽ không một tiếng động làm người ngã xuống.
Tiểu hắc xà chắc chắn là một con rắn độc, tổng cộng năm mươi người đã ngã xuống, miệng sùi bọt mép, mặt xanh đen, hấp hối mấy hơi rồi chết.
Rời khỏi lò mổ thành công, họ tách ra theo từng nhóm người tránh bị chú ý.
Ngay cả về đêm, vẫn có nhiều người bán hàng rong và người đi đường. Trà trộn vào dòng người theo từng nhóm người, rất khó chú ý đến họ.
Họ rời tòa thành suốt đêm.
Mãi đến khi đứng trên sườn núi cạnh con đường thương mại, Du Hành mới thở ra một hơi.
"Ây dà" Nhiều người gào lên và nằm thẳng cẳng xuống đất, một số còn lăn thêm vài vòng.
Sau khi đã nghỉ ngơi, Du Hành bắt đầu tính toán nên làm gì tiếp theo.
Trong khoảng thời gian ngắn, cậu không thể quay lại cánh rừng kia nữa. Cậu cần định cư ở đây cùng với gia đình trước.
Điều này đòi hỏi trước tiên cần phải học ngôn ngữ ở đây và phải tìm hiểu cả thế lực (chính trị, kinh tế, quân sự) nơi đây.
Không thể được, hiện giờ Du Hành không có can đảm đi đến cơ quan chính phủ yêu cầu trợ giúp được. Lai lịch của bọn họ quá bất thường, đến giờ cậu vẫn chưa quên lò mổ trong rừng đối xử với con người như thế nào.
Trước tiên Du Hành cần tìm hiểu nguyên nhân đằng sau sự giết hại đó, sau đó mới tính đến những kế hoạch khác.
Bên cạnh cậu có đến 17 người bạn đồng hành vô cùng tin tưởng cậu, tất cả đều lắng nghe sự sắp đặt của Du Hành.
Dự định của hơn trăm người khác, Du Hành cũng đã hỏi rồi.
Vì chưa quen với cuộc sống nơi này nên hầu hết tỏ ý nên đoàn kết lại, không nên tách nhau ra.
Cũng có người cho rằng:"Chúng ta nên tìm đến cứu trợ. Chẳng phải chúng ta là dân nhập cư sao. Chẳng phải chúng ta là dân tị nạn sao.". Những lời này được khá nhiều người nước ngoài tán đồng.
"Tách nhau ra thì…"
Du Hành hỏi: "Các người đã quên việc gì đã xảy ra ở vách núi rồi sao?"
"Vậy, vậy có lẽ bọn chúng là những người dị biệt chăng? Tôi có thể báo cáo hành vi của bọn chúng mà. Bọn chúng làm vậy là phạm pháp, là lạm sát người vô tội rồi."
Du Hành thận trọng nói đôi chút về những gì cậu đã quan sát được ở lò mổ: "Lúc buổi tối mọi người lo chạy trốn vội vàng nên không nhìn kĩ, vì vậy tôi không chắc lò mổ có thể lớn đến mức nào. Tôi giờ chỉ có thể nói mọi người một câu…"
Diện tích cái chợ phường kia không nhỏ, gần như chiếm đến nửa toàn thành nhỏ này, mua bán qua lại cực kì sầm uất. Thế mà diện tích lò mổ kia lại chiếm đến một phần năm cái chợ.
"Không thể đánh giá thấp thế lực của lò mổ kia ở tòa thành nhỏ này được."
Chưa tính đến việc vào thành tìm cứu viện, Du Hành thậm chí còn chẳng dám dừng chân ở tòa thành này.
Mọi người bị dao động bởi lời của Du Hành. Cuối cùng chỉ còn một phần nhỏ quyết định bình minh lên sẽ vào tòa thành để tìm kiếm sự trợ giúp từ chính phủ. Một số người chọn tiếp tục ở lại thành. Cũng còn một số người chưa đưa ra quyết định.
Còn lại là một số thành phần còn trẻ và chưa trải sự đời.
Họ không đồng ý với cách nghĩ bảo thủ của Du Hành: không tìm cứu viện là được rồi, cớ gì lại không thể ở đây lâu chứ? Nhưng những nơi khác họ lại không biết gì cả, quá nguy hiểm…
Nên chẳng dám đi đâu khác.
Vì vậy, bọn Du Hành là 21 người, cùng với 41 người khác muốn đi cùng, suốt đêm đi dọc con đường thương mại để rời khỏi tòa thành.
May mắn thay, trên con đường thương mại buổi tối vẫn có người, dọc đường cũng có những bó đuốc chiếu sáng. Càng rời xa hơn, dần thấy núi và rừng thì những ngọn đuốc ven đường cũng chẳng còn nữa.
"Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi."
Họ rẽ vào trong rừng, quen cửa quen nẻo nhặt củi và nhóm lửa rồi rắc bột thuốc chống côn trùng và rắn.
"Cảm giác như ta đang nằm mơ vậy đó."
"Nơi này rốt cuộc là đâu? Chúng ta có còn quay về nhà được không nhỉ?"
Gánh nặng câu chuyện mở ra, tâm tình mọi người chìm xuống.
Du Hành mỉm cười: "Miễn là có thể sống sót, đi đâu mà không tốt chứ? Nếu mọi người không ngủ được, thì bây giờ chúng ta học tiếng Chân Úy đi, học sớm để hòa nhập với nơi đây sớm."
"Tiếng Chân Úy sao? Đó có phải là ngôn ngữ ở đây không?"
"Làm sao cậu biết."
Trước những ánh mắt sáng rực, ngạc nhiên và vui mừng, Du Hành đáp: "Đúng. Mọi người chờ chút, tôi sẽ gửi cho mọi người một vài bản sao của âm thanh."
"Tôi giúp cậu sao chép."
"Tôi cũng giúp.Tôi cũng giúp!"
Du Hành lấy ra một cây bút và một tờ giấy, cùng với những người khác sao chép ra một tá bản sao của bản âm thanh. Nhiều người tụ lại xem chung một bản.
"Con mẹ nó, cái này quá khó nhằn rồi. Khó hơn cả tiếng Hắn nữa!"
Bản âm thanh được phân phát, Du Hành đọc lên, tiếng kêu rên lần nữa vang lên.
Một người đàn ông ở độ tuổi năm mươi vẻ mặt nhăn nhó: "Không ngờ là đã sống nửa đời người rồi, giờ còn phải viết tiếng nước ngoài, lúc này tôi rất muốn trở về quê trồng trọt với ông bà."
Vợ ông ngồi kế bên, người nho nhỏ gầy teo nhưng lại rất đanh đá, nghe vậy vả cái bốp lên đầu ông: "Ông đang nói nhảm gì vậy? Bên kia Du lão đại đã đọc tới bài 29 rồi, tranh thủ lắng nghe đi."
"Ờm." Ông một tay gãi đầu, một tay dò xem bài 29 nằm ở chỗ nào.
"Lần đọc thứ 101 rồi… Mọi người đi ngủ đi."
Du Hành dừng lại, mỉm cười thu lại đống giấy, lấy ra chăn, mền và gối. Cha mẹ dựa vào nhau ngủ, rồi cậu đặt đầu lên gối.
Nhiều người cũng đã ngủ say như chết.
Du Hành không nói lời vô nghĩa với chúng, đi thẳng vào máu (?)(直接一刀下去放血), cuối đường hầm cũng là một bức tường bằng đá. Ngoài ra còn có một cái ổ gà, hệt như cách mà bức tường núi đằng kia mở ra.
Khi họ trở lại bức tường núi một lần nữa, những người ở lại đều hớn hở reo lên.
Chuyến đi lần này con đường phía trước ra sao chẳng ai biết, phần đông mọi người vốn đều chẳng có hi vọng gì. Nhưng không ngờ chỉ sau một giờ, người đi đều đã quay trở lại.
Ôi thật bất ngờ!
Khi mọi người rơi xuống đất, cửa lớn phía sau cót két cót két rồi lại hóa thành bức tường núi để lại tấm bảng gỗ rớt trên mặt đất.
Du Hành nhặt tấm bảng lên, quay sang tiếp chuyện những người đã sớm không đợi được đến để hỏi thăm ý kiến từ cậu.
Vấn đề này cũng đơn giản, nên rất nhanh cuộc trò chuyện đã kết thúc. Nhưng cái khó khăn chính là quyết định được đưa ra sau đó.
Du Hành cũng có một cuộc họp nhỏ với người nhà và những bạn đồng hành. Mọi người đồng lòng: "Đại ca, chúng tôi nghe theo cậu hết."
Cậu dở khóc dở cười: "Đây là chuyện lớn cả đời người đấy. Thành thật mà nói, tôi chẳng có đủ lòng tin để đến đó sinh sống đâu. Mọi người phải có chính kiến riêng, đến một lúc nào đó lỡ như gặp khó khăn thì mới đủ dũng khí để đối mặt, lúc đó mọi người sẽ không hối tiếc."
Lộ Ái Hoàn vội hỏi: "Vậy Du đại ca quyết định đi sao?"
Du Hành và cha mẹ liếc nhìn nhau, rồi hắn gật đầu: "Đúng vậy."
Sống trong rừng không phải là một giải pháp lâu dài.
Hơn nữa, nơi này vẫn luôn bị lò mổ bên ngoài nhìn chằm chằm, ắt hẳn về sau sẽ có người quay trở lại, luôn phải ứng phó một cách mệt mỏi như vậy, rất khó để tiếp tục sinh sống.
Vài phút sau, một số người bày tỏ ý kiến, 17 người này muốn ra ngoài ở.
"Hi vọng lão Du có thể tiếp tục làm lão đại của chúng tôi, có hắn dẫn đầu chúng tôi mới cảm thấy an tâm."
"Đúng đó đúng đó."
Du Hành cười nhưng cũng không đưa ra lời hứa hẹn nào.
Đã lựa chọn sống ở bên ngoài, ắt hẳn sẽ có nhiều thứ thay đổi. Sau này nếu đời sống ổn định rồi, liệu còn có ai nguyện ý nhận cậu làm đại ca nữa không?
Có điều đó là chuyện của sau này, giờ cậu sẽ không tát lên mặt họ một gáo nước lạnh như vậy.
Sau khi bọn họ thương lượng, cũng đã đi đến quyết định. Có người muốn đi, cũng có người chọn ở lại. Âu chỉ là lựa chọn của mỗi người mà thôi. Du Hành không nói gì thêm, chỉ để lại tấm bảng gỗ cho những người ở lại.
"Mọi người đều biết cách sử dụng tấm bảng gỗ này mà phải không. Còn hai người kia, mọi người hãy trông chừng."
Du Hành cất máu dự trữ vào vòng trữ vật, rồi dùng máu của người khác để mở cửa.
Lần này có hơn 150 người cùng tới, những người mới đến đều dùng ánh mắt lạ lẫm nhìn xung quhắn.
Du Hành nói: "Tôi dự định đêm xuống rồi mới đi, mọi người hãy đợi chút thôi."
Một số người tỏ ý muốn ra ngoài trước, hắn cũng không cản họ: "Hãy cẩn thận, đừng để có người chú ý đến."
Hai người gác cổng bị khống chế đã sớm tỉnh dậy, Du Hành không vội ra đó xem thử mà ngồi xuống đất nghe lén hai người bọn họ thỏ thẻ thì thầm.
Tuy nhiên, hai người bọn chúng đã bị thương ở cổ họng nên dù có hét to lên thì cũng chỉ nghe khàn khàn thôi, chẳng lo bị phát hiện.
Du Hành đã mua “Biên dịch ngôn ngữ hoàn chỉnh”. Mặc dù món hàng này đắt xắt ra miếng, nhưng đây quả thật là đồ tốt.
Nó có thể tìm kiếm nhận dạng giọng nói đầu vào, không chỉ xác định ngôn ngữ dựa trên lời nói thu được mà còn có thể thực hiện việc phiên dịch.
Tất nhiên ta có thể thiết lập ngôn ngữ được dịch ra và Du Hành lập tức đặt ngôn ngữ được dịch sang tiếng mẹ đẻ.
Cứ như thế, nhờ tiếng chửi rủa của hai người kia mà Du Hành dễ dàng tìm được loại ngôn ngữ bọn chúng nói, sau đó cậu đứng lên bịt miệng hai người kia rồi tranh thủ thời gian học tập.
Ngôn ngữ được người nơi đây sử dụng là tiếng Chân Úy đại lục. Dù bất kì ngôn ngữ thông thường nào cũng đều có tiếng địa phương riêng, song “Biên dịch ngôn ngữ hoàn chỉnh” thu vào vào luôn là tiếng chuẩn nhất.
Tiếng Chân Úy quả thật rất khó, tuy nhiên lại có vài điểm tương đồng với tiếng mẹ đẻ của Du Hành, có cùng cách ghép vần, thanh mẫu, vận mẫu,... có tới 569 yếu tố khác nhau trong bảng âm thhắn, song sự kết hợp giữa kết cấu lại càng phức tạp ấy là chưa nói đến cấu trúc câu thiên biến vạn hóa.
Có điều Du Hành cũng không lo lắng gì. Học ngôn ngữ mất thời gian là điều đương nhiên, cậu cứ từ từ học cũng không muộn.
Hơn nữa cậu cũng không có nhu cầu trở thành một bậc thầy ngôn ngữ. Vì mới đến đây nên cậu có thể nghe hiểu và nói được một số câu thường dùng đã là tốt lắm rồi.
Vì vậy, Du Hành nhập một số từ dùng hằng ngày của mình bằng tiếng mẹ đẻ, sau đó nghe từ đã được dịch sang tiếng Chân Úy.
Chỉ với 3 vạn điểm Tân Hỏa, “Biên dịch ngôn ngữ hoàn chỉnh” thực sự hữu dụng. Dù không thể học được trong thời gian ngắn, hắn cũng có một phiên dịch viên cạnh bên rồi.
Mẹ Du thấy con trai hết nhắm mắt lại nhíu mày, trông rất bận rộn nên đến cạnh quạt mát cho cậu.
Những người kia lén nhìn Du Hành vài lần, thì thầm: "Kỹ năng kì diệu này là gì?". Lâm Minh Lôi và những người này nghĩ rằng Du Hành đang tu luyện. Thấy lão đại siêng năng vậy, họ cũng không thể nhàn rỗi, bèn mỗi người tìm một nơi để thiền.
Bỏ lại những người không rõ sự tình, vẻ mặt hoang mang.
Cha Du và Thôi Nam cùng nhau ra ngoài xem, còn gặp một người đi qua cửa hành lang, ngập ngừng nói gì đó.
May mắn thay, người đó đã không vào để kiểm tra.
Cha Du nói: "Mặc dù chú nghe không hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt người đó có vẻ rất tức giận."
Chạng vạng tối, bên ngoài dần dần tản đi, Du Hành cũng chấm dứt việc học ngôn ngữ điên cuồng ngày hôm nay, ra bên ngoài xem một chút.
Bên ngoài, lò mổ đang được tẩy rửa, máu loãng ngấm vào mặt đất, rồi ồ ạt rút đi.
"Những người gác đêm đã đến chưa? Bảo họ ăn nhanh lên. Đừng có lề mà lề mề!"
"Hai người bên kia vẫn chưa tìm thấy sao? Con mẹ nó, nhất định là đi uống rượu rồi. Báo cho nữ nhân nhà bọn họ là tự đi tìm đi, rồi sau khi họ trở về bắt quỳ xuống? Không có sao? Vậy báo với phụ mẫu của bọn hắn đi!"
"Gọi thêm mấy người lại gác đêm tới. Lần này mà còn say rượu lười nhác xem ta có đuổi hết ra bên ngoài hay không!"
Du Hành núp trong bóng tối, nhờ có “Biên dịch ngôn ngữ hoàn chỉnh” nên nghe ra rằng người đang chống nạnh đứng giữa lò mổ rồi mắng chửi chính là chưởng sự.
Do đó nên biết được ở đây đêm nay sẽ có hai nhóm gác đêm. Một đám chắn toàn bộ lò mổ, còn một đám chắn hành lang. Số lượng cụ thể không rõ.
Lúc quay lại, cậu cùng mọi người thảo luận về lộ trình rời đi tối nay.
Mặc dù ban ngày cậu chỉ ra bên ngoài có hai tiếng, nhưng đã nhanh chóng nắm rõ mọi thứ xung quanh.
Không nghi ngờ gì, đây là một tòa thành nhỏ sầm uất, ngày ngày đều có các đoàn thương nhân ra vào. Du Hành mò tới cổng thành, ngồi xổm ở đó 15 phút, thấy rất nhiều các đội xe ngựa, xe trâu các loại đi vào.
Quan trọng nhất là không cần phí cầu đường hay phí vào thành, cổng thành cũng không có người trông coi.
Cậu cũng nhìn ra phía ngoài thành, bên ngoài là một con đường thương mại.
Chỉ cần bọn họ ra khỏi thành, rồi giả làm người bán hàng rong, sẽ không có sơ hở.
Rất nhanh, đêm đến trong sự thấp thỏm của mọi người.
Họ vượt qua tầng tầng lớp lớp chướng ngại vật mà rời khỏi hành lang. Thôi Nam thả con tiểu hắc xà hắn nuôi, hắc xà với cái miệng nhỏ lặng lẽ không một tiếng động làm người ngã xuống.
Tiểu hắc xà chắc chắn là một con rắn độc, tổng cộng năm mươi người đã ngã xuống, miệng sùi bọt mép, mặt xanh đen, hấp hối mấy hơi rồi chết.
Rời khỏi lò mổ thành công, họ tách ra theo từng nhóm người tránh bị chú ý.
Ngay cả về đêm, vẫn có nhiều người bán hàng rong và người đi đường. Trà trộn vào dòng người theo từng nhóm người, rất khó chú ý đến họ.
Họ rời tòa thành suốt đêm.
Mãi đến khi đứng trên sườn núi cạnh con đường thương mại, Du Hành mới thở ra một hơi.
"Ây dà" Nhiều người gào lên và nằm thẳng cẳng xuống đất, một số còn lăn thêm vài vòng.
Sau khi đã nghỉ ngơi, Du Hành bắt đầu tính toán nên làm gì tiếp theo.
Trong khoảng thời gian ngắn, cậu không thể quay lại cánh rừng kia nữa. Cậu cần định cư ở đây cùng với gia đình trước.
Điều này đòi hỏi trước tiên cần phải học ngôn ngữ ở đây và phải tìm hiểu cả thế lực (chính trị, kinh tế, quân sự) nơi đây.
Không thể được, hiện giờ Du Hành không có can đảm đi đến cơ quan chính phủ yêu cầu trợ giúp được. Lai lịch của bọn họ quá bất thường, đến giờ cậu vẫn chưa quên lò mổ trong rừng đối xử với con người như thế nào.
Trước tiên Du Hành cần tìm hiểu nguyên nhân đằng sau sự giết hại đó, sau đó mới tính đến những kế hoạch khác.
Bên cạnh cậu có đến 17 người bạn đồng hành vô cùng tin tưởng cậu, tất cả đều lắng nghe sự sắp đặt của Du Hành.
Dự định của hơn trăm người khác, Du Hành cũng đã hỏi rồi.
Vì chưa quen với cuộc sống nơi này nên hầu hết tỏ ý nên đoàn kết lại, không nên tách nhau ra.
Cũng có người cho rằng:"Chúng ta nên tìm đến cứu trợ. Chẳng phải chúng ta là dân nhập cư sao. Chẳng phải chúng ta là dân tị nạn sao.". Những lời này được khá nhiều người nước ngoài tán đồng.
"Tách nhau ra thì…"
Du Hành hỏi: "Các người đã quên việc gì đã xảy ra ở vách núi rồi sao?"
"Vậy, vậy có lẽ bọn chúng là những người dị biệt chăng? Tôi có thể báo cáo hành vi của bọn chúng mà. Bọn chúng làm vậy là phạm pháp, là lạm sát người vô tội rồi."
Du Hành thận trọng nói đôi chút về những gì cậu đã quan sát được ở lò mổ: "Lúc buổi tối mọi người lo chạy trốn vội vàng nên không nhìn kĩ, vì vậy tôi không chắc lò mổ có thể lớn đến mức nào. Tôi giờ chỉ có thể nói mọi người một câu…"
Diện tích cái chợ phường kia không nhỏ, gần như chiếm đến nửa toàn thành nhỏ này, mua bán qua lại cực kì sầm uất. Thế mà diện tích lò mổ kia lại chiếm đến một phần năm cái chợ.
"Không thể đánh giá thấp thế lực của lò mổ kia ở tòa thành nhỏ này được."
Chưa tính đến việc vào thành tìm cứu viện, Du Hành thậm chí còn chẳng dám dừng chân ở tòa thành này.
Mọi người bị dao động bởi lời của Du Hành. Cuối cùng chỉ còn một phần nhỏ quyết định bình minh lên sẽ vào tòa thành để tìm kiếm sự trợ giúp từ chính phủ. Một số người chọn tiếp tục ở lại thành. Cũng còn một số người chưa đưa ra quyết định.
Còn lại là một số thành phần còn trẻ và chưa trải sự đời.
Họ không đồng ý với cách nghĩ bảo thủ của Du Hành: không tìm cứu viện là được rồi, cớ gì lại không thể ở đây lâu chứ? Nhưng những nơi khác họ lại không biết gì cả, quá nguy hiểm…
Nên chẳng dám đi đâu khác.
Vì vậy, bọn Du Hành là 21 người, cùng với 41 người khác muốn đi cùng, suốt đêm đi dọc con đường thương mại để rời khỏi tòa thành.
May mắn thay, trên con đường thương mại buổi tối vẫn có người, dọc đường cũng có những bó đuốc chiếu sáng. Càng rời xa hơn, dần thấy núi và rừng thì những ngọn đuốc ven đường cũng chẳng còn nữa.
"Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi."
Họ rẽ vào trong rừng, quen cửa quen nẻo nhặt củi và nhóm lửa rồi rắc bột thuốc chống côn trùng và rắn.
"Cảm giác như ta đang nằm mơ vậy đó."
"Nơi này rốt cuộc là đâu? Chúng ta có còn quay về nhà được không nhỉ?"
Gánh nặng câu chuyện mở ra, tâm tình mọi người chìm xuống.
Du Hành mỉm cười: "Miễn là có thể sống sót, đi đâu mà không tốt chứ? Nếu mọi người không ngủ được, thì bây giờ chúng ta học tiếng Chân Úy đi, học sớm để hòa nhập với nơi đây sớm."
"Tiếng Chân Úy sao? Đó có phải là ngôn ngữ ở đây không?"
"Làm sao cậu biết."
Trước những ánh mắt sáng rực, ngạc nhiên và vui mừng, Du Hành đáp: "Đúng. Mọi người chờ chút, tôi sẽ gửi cho mọi người một vài bản sao của âm thanh."
"Tôi giúp cậu sao chép."
"Tôi cũng giúp.Tôi cũng giúp!"
Du Hành lấy ra một cây bút và một tờ giấy, cùng với những người khác sao chép ra một tá bản sao của bản âm thanh. Nhiều người tụ lại xem chung một bản.
"Con mẹ nó, cái này quá khó nhằn rồi. Khó hơn cả tiếng Hắn nữa!"
Bản âm thanh được phân phát, Du Hành đọc lên, tiếng kêu rên lần nữa vang lên.
Một người đàn ông ở độ tuổi năm mươi vẻ mặt nhăn nhó: "Không ngờ là đã sống nửa đời người rồi, giờ còn phải viết tiếng nước ngoài, lúc này tôi rất muốn trở về quê trồng trọt với ông bà."
Vợ ông ngồi kế bên, người nho nhỏ gầy teo nhưng lại rất đanh đá, nghe vậy vả cái bốp lên đầu ông: "Ông đang nói nhảm gì vậy? Bên kia Du lão đại đã đọc tới bài 29 rồi, tranh thủ lắng nghe đi."
"Ờm." Ông một tay gãi đầu, một tay dò xem bài 29 nằm ở chỗ nào.
"Lần đọc thứ 101 rồi… Mọi người đi ngủ đi."
Du Hành dừng lại, mỉm cười thu lại đống giấy, lấy ra chăn, mền và gối. Cha mẹ dựa vào nhau ngủ, rồi cậu đặt đầu lên gối.
Nhiều người cũng đã ngủ say như chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.