Sinh Tồn Trên Biển Đều Dựa Vào Lá Gan Lớn
Chương 27:
Nhất Điều Tiểu Cẩm Lý
13/05/2024
Xào chín múc ra, Kiều Thịnh vẫn còn tiếc, lửa này không đủ mạnh, nếu không xào lửa lớn thì chắc sẽ ngon hơn.
Bàn là Lý Mộ ghép bằng vài tấm ván gỗ, bát là vỏ dừa mài, đũa là dùng ván gỗ chẻ ra, Lý Mộ còn tiếc là trên đảo này không thấy tre, nói đũa tre dùng tốt hơn.
Không có đĩa, Kiều Thịnh liền chia thỏ xào hớt ra hai bát dừa, mỗi người một nửa, canh nấu nhiều, trước tiên múc hai bát dừa, không đủ thì lại múc trong nồi, hai con thỏ nướng và khoai tây nướng đều là mỗi người một nửa.
Một bát canh thêm một bát thỏ xào, độ no của Kiều Thịnh đã đầy, nhìn Lý Mộ đối diện ăn ngon miệng quá, cô lặng lẽ đẩy thịt thỏ nướng và khoai tây chưa động đến sang cho anh.
Đoán chừng cũng là mấy ngày không ăn được bữa ăn hợp khẩu vị, không chú ý, Lý Mộ đã ăn no căng bụng, nhìn đầy bàn xương thỏ, anh còn khá ngại ngùng, dù sao lớn đến vậy thật sự chưa từng ở trước mặt người khác mà thất thố như thế.
"Nghỉ ngơi một lát, trước khi ngủ xử lý hai con lợn rừng, hai ngày này tôi ở trên bè nổi, cố gắng chế biến hết bọn chúng, tăng độ tươi, tranh thủ để anh có thể ăn thêm vài ngày." Kiều Thịnh liếc mắt đã nhìn ra đối phương ngại ngùng, cũng không vạch trần, chỉ nói mấy ngày này nhất định sẽ gánh vác trọng trách đầu bếp.
Để báo đáp, Lý Mộ cũng nhanh chóng nói cho Kiều Thịnh biết bản vẽ chế tạo hiện có của mình, khiến cô không ngờ chính là, đại lão Lý Mộ này không chỉ có nồi niêu xoong chảo, anh còn có dao phay! Mà thứ được che bằng ván gỗ và lá cây kia vậy là nhà vệ sinh!
Theo lời giải thích của Lý Mộ, rác thải thông thường trên bè nổi, thời gian làm mới thu dọn là nửa đêm, còn những thứ ở trong nhà vệ sinh thì lập tức được thu dọn.
Trong hai ngày trôi dạt trên biển, giải quyết tiểu tiện trên biển, đại tiện thì nhẫn nhịn, Kiều Thịnh cảm thấy Lý Mộ thật sự là một cái đùi vàng được trời ban cho cô, trước khi gặp anh, cô thậm chí còn cảm thấy có thể sau hai ngày nữa cô sẽ không biết xấu hổ mà giải quyết chuyện kia trên biển.
Sau khi Lý Mộ giới thiệu xong, Kiều Thịnh bắt đầu kiểm kê bản vẽ chế tạo của mình, không quá nhiều, hai bên đối chiếu một chút, Lý Mộ không có là rương đựng đồ cỡ trung, giá nướng đơn giản, bộ lọc nước biển phiên bản thấp của cô không cần tính, cái trên bè của người ta rõ ràng cao cấp hơn.
Về phần đồ của Lý Mộ, thứ Kiều Thịnh không có thì nhiều hơn, dao phay, nhà vệ sinh, đủ loại dụng cụ sinh hoạt.
Có nhiều thứ chênh lệch, ban đầu Kiều Thịnh muốn thử xem có thể tạo bản vẽ mới hay không, sau đó học hỏi lẫn nhau, thực tế chứng minh, trò chơi chó má này sẽ không bao giờ để người chơi có lợi, cơ hội bán bản vẽ tự do như vậy sẽ không cho.
Bất đắc dĩ, Kiều Thịnh chỉ có thể thu dọn vật tư trong tay chuẩn bị giao cho Lý Mộ, đặt hàng với anh.
Bàn là Lý Mộ ghép bằng vài tấm ván gỗ, bát là vỏ dừa mài, đũa là dùng ván gỗ chẻ ra, Lý Mộ còn tiếc là trên đảo này không thấy tre, nói đũa tre dùng tốt hơn.
Không có đĩa, Kiều Thịnh liền chia thỏ xào hớt ra hai bát dừa, mỗi người một nửa, canh nấu nhiều, trước tiên múc hai bát dừa, không đủ thì lại múc trong nồi, hai con thỏ nướng và khoai tây nướng đều là mỗi người một nửa.
Một bát canh thêm một bát thỏ xào, độ no của Kiều Thịnh đã đầy, nhìn Lý Mộ đối diện ăn ngon miệng quá, cô lặng lẽ đẩy thịt thỏ nướng và khoai tây chưa động đến sang cho anh.
Đoán chừng cũng là mấy ngày không ăn được bữa ăn hợp khẩu vị, không chú ý, Lý Mộ đã ăn no căng bụng, nhìn đầy bàn xương thỏ, anh còn khá ngại ngùng, dù sao lớn đến vậy thật sự chưa từng ở trước mặt người khác mà thất thố như thế.
"Nghỉ ngơi một lát, trước khi ngủ xử lý hai con lợn rừng, hai ngày này tôi ở trên bè nổi, cố gắng chế biến hết bọn chúng, tăng độ tươi, tranh thủ để anh có thể ăn thêm vài ngày." Kiều Thịnh liếc mắt đã nhìn ra đối phương ngại ngùng, cũng không vạch trần, chỉ nói mấy ngày này nhất định sẽ gánh vác trọng trách đầu bếp.
Để báo đáp, Lý Mộ cũng nhanh chóng nói cho Kiều Thịnh biết bản vẽ chế tạo hiện có của mình, khiến cô không ngờ chính là, đại lão Lý Mộ này không chỉ có nồi niêu xoong chảo, anh còn có dao phay! Mà thứ được che bằng ván gỗ và lá cây kia vậy là nhà vệ sinh!
Theo lời giải thích của Lý Mộ, rác thải thông thường trên bè nổi, thời gian làm mới thu dọn là nửa đêm, còn những thứ ở trong nhà vệ sinh thì lập tức được thu dọn.
Trong hai ngày trôi dạt trên biển, giải quyết tiểu tiện trên biển, đại tiện thì nhẫn nhịn, Kiều Thịnh cảm thấy Lý Mộ thật sự là một cái đùi vàng được trời ban cho cô, trước khi gặp anh, cô thậm chí còn cảm thấy có thể sau hai ngày nữa cô sẽ không biết xấu hổ mà giải quyết chuyện kia trên biển.
Sau khi Lý Mộ giới thiệu xong, Kiều Thịnh bắt đầu kiểm kê bản vẽ chế tạo của mình, không quá nhiều, hai bên đối chiếu một chút, Lý Mộ không có là rương đựng đồ cỡ trung, giá nướng đơn giản, bộ lọc nước biển phiên bản thấp của cô không cần tính, cái trên bè của người ta rõ ràng cao cấp hơn.
Về phần đồ của Lý Mộ, thứ Kiều Thịnh không có thì nhiều hơn, dao phay, nhà vệ sinh, đủ loại dụng cụ sinh hoạt.
Có nhiều thứ chênh lệch, ban đầu Kiều Thịnh muốn thử xem có thể tạo bản vẽ mới hay không, sau đó học hỏi lẫn nhau, thực tế chứng minh, trò chơi chó má này sẽ không bao giờ để người chơi có lợi, cơ hội bán bản vẽ tự do như vậy sẽ không cho.
Bất đắc dĩ, Kiều Thịnh chỉ có thể thu dọn vật tư trong tay chuẩn bị giao cho Lý Mộ, đặt hàng với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.