Sinh Tồn Trên Biển: Mở Màn Với Một Bè Gỗ
Chương 18:
Tây Mễ Lộc
13/06/2024
[Tề Bác Dịch: Hừ, tôi đã thử giúp mọi người rồi, câu cả ngày, chỉ câu được một con rùa, tức quá tôi lấy ra ném luôn rồi.]
[Khâu Tuấn: Rùa? Chung quy vẫn là trao sai người.]
[Nhạc Chi: Hahahaha, mau nhìn kìa! Có đứa xui xẻo kìa!]
[Khâu Tuấn:? Sao chỗ nào cũng có mày vậy, mày chỉ biết hahaha thôi à!]
[Nhạc Chi: Lè lưỡi lè lưỡi, kệ tao, đồ xui xẻo!]
Bị chọc trúng chỗ đau, Khâu Tuấn đột nhiên linh quang lóe lên, liên tưởng đến Dụ Trúc.
Anh ta đã nhận được thịt cá của Dụ Trúc, lúc đó chỉ thấy người này đúng là có chút bản lĩnh nhưng vừa nhìn thấy khu trò chuyện có nhiều người đổi được thịt cá như vậy, Khâu Tuấn đột nhiên rùng mình, da đầu tê dại, anh ta như bị quỷ ám mở giao diện tin nhắn riêng của Dụ Trúc.
Lần trò chuyện cuối cùng của hai người vẫn dừng lại ở mười mấy phút trước, khi nhận được thịt cá, anh ta đã trả lời Dụ Trúc một chữ OK.
Do dự mãi, Khâu Tuấn thử dò hỏi lại.
[Khâu Tuấn: Này, hôm nay cô câu được bao nhiêu cá?]
Dụ Trúc đang xem khu trò chuyện rất hăng say, nhận được tin nhắn riêng cũng không trả lời ngay, chuyện này nói sao nhỉ? Giống như lúc đi làm, đồng nghiệp hỏi tháng này cậu được trả bao nhiêu lương vậy, đều là những chuyện không thể nói.
Nhưng nghĩ đến cần câu mà Khâu Tuấn bán cho mình, Dụ Trúc vẫn trả lời một câu đơn giản.
[Dụ Trúc: Chỉ vài con thôi.]
[Khâu Tuấn:...?]
Chủ yếu là chơi chữ vài con này rốt cuộc là bao nhiêu con? Khâu Tuấn cũng không tiện hỏi thêm, chỉ cảm thấy mình có lẽ đã nghĩ nhiều rồi, cho dù Dụ Trúc có giỏi câu cá đến đâu thì cũng không thể câu được nhiều như vậy chứ? Chỉ tính riêng khu trò chuyện thống kê thì hiện tại đã có hơn một nghìn gam thịt cá rồi...
Khâu Tuấn lắc đầu: Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Trả lời xong tin nhắn, Dụ Trúc lại chuyển sang khu trò chuyện, thấy mọi người vẫn đang nói về thịt cá, chỉ là chủ đề đã chuyển từ nguồn gốc của thịt cá sang cách ăn.
[Phó Uyển Uyển: 100g thịt cá sống cầm trên tay (hình ảnh), ăn thế nào đây, tôi đã xây dựng rất nhiều tâm lý nhưng vẫn không thể ăn thịt sống.]
[Phùng Hạo: Hí, thịt cá này trông ngon thật, chỉ là không có gia vị, nếu không thì có thể cân nhắc ăn gỏi sống.]
[Hàng Hủy: Của cậu còn khá to, của tôi chỉ một chút, trực tiếp cho vào miệng ăn sống, ngoài hơi tanh ra thì cũng ổn... ọe!]
[Hoắc Tiến: Thịt cá đen cháy (hình ảnh), tôi không chấp nhận được đồ sống, tự mình dùng lửa nướng một chút, lúc đầu còn bình thường, kết quả chớp mắt đã thành ra thế này, lửa không kiểm soát được, trò chơi này chắc chắn có vấn đề!]
...
[Khâu Tuấn: Rùa? Chung quy vẫn là trao sai người.]
[Nhạc Chi: Hahahaha, mau nhìn kìa! Có đứa xui xẻo kìa!]
[Khâu Tuấn:? Sao chỗ nào cũng có mày vậy, mày chỉ biết hahaha thôi à!]
[Nhạc Chi: Lè lưỡi lè lưỡi, kệ tao, đồ xui xẻo!]
Bị chọc trúng chỗ đau, Khâu Tuấn đột nhiên linh quang lóe lên, liên tưởng đến Dụ Trúc.
Anh ta đã nhận được thịt cá của Dụ Trúc, lúc đó chỉ thấy người này đúng là có chút bản lĩnh nhưng vừa nhìn thấy khu trò chuyện có nhiều người đổi được thịt cá như vậy, Khâu Tuấn đột nhiên rùng mình, da đầu tê dại, anh ta như bị quỷ ám mở giao diện tin nhắn riêng của Dụ Trúc.
Lần trò chuyện cuối cùng của hai người vẫn dừng lại ở mười mấy phút trước, khi nhận được thịt cá, anh ta đã trả lời Dụ Trúc một chữ OK.
Do dự mãi, Khâu Tuấn thử dò hỏi lại.
[Khâu Tuấn: Này, hôm nay cô câu được bao nhiêu cá?]
Dụ Trúc đang xem khu trò chuyện rất hăng say, nhận được tin nhắn riêng cũng không trả lời ngay, chuyện này nói sao nhỉ? Giống như lúc đi làm, đồng nghiệp hỏi tháng này cậu được trả bao nhiêu lương vậy, đều là những chuyện không thể nói.
Nhưng nghĩ đến cần câu mà Khâu Tuấn bán cho mình, Dụ Trúc vẫn trả lời một câu đơn giản.
[Dụ Trúc: Chỉ vài con thôi.]
[Khâu Tuấn:...?]
Chủ yếu là chơi chữ vài con này rốt cuộc là bao nhiêu con? Khâu Tuấn cũng không tiện hỏi thêm, chỉ cảm thấy mình có lẽ đã nghĩ nhiều rồi, cho dù Dụ Trúc có giỏi câu cá đến đâu thì cũng không thể câu được nhiều như vậy chứ? Chỉ tính riêng khu trò chuyện thống kê thì hiện tại đã có hơn một nghìn gam thịt cá rồi...
Khâu Tuấn lắc đầu: Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Trả lời xong tin nhắn, Dụ Trúc lại chuyển sang khu trò chuyện, thấy mọi người vẫn đang nói về thịt cá, chỉ là chủ đề đã chuyển từ nguồn gốc của thịt cá sang cách ăn.
[Phó Uyển Uyển: 100g thịt cá sống cầm trên tay (hình ảnh), ăn thế nào đây, tôi đã xây dựng rất nhiều tâm lý nhưng vẫn không thể ăn thịt sống.]
[Phùng Hạo: Hí, thịt cá này trông ngon thật, chỉ là không có gia vị, nếu không thì có thể cân nhắc ăn gỏi sống.]
[Hàng Hủy: Của cậu còn khá to, của tôi chỉ một chút, trực tiếp cho vào miệng ăn sống, ngoài hơi tanh ra thì cũng ổn... ọe!]
[Hoắc Tiến: Thịt cá đen cháy (hình ảnh), tôi không chấp nhận được đồ sống, tự mình dùng lửa nướng một chút, lúc đầu còn bình thường, kết quả chớp mắt đã thành ra thế này, lửa không kiểm soát được, trò chơi này chắc chắn có vấn đề!]
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.