Sinh Tồn Trên Biển: Mở Màn Với Một Bè Gỗ
Chương 23:
Tây Mễ Lộc
13/06/2024
Cô lại lật xem Khu giao dịch, không giống như móc đơn giản, hiện tại vẫn chưa thấy ai bán lò nướng đơn giản, ước chừng đều đang giữ chặt công thức để tự mình kiếm tiền.
Nếu hỏi Dụ Trúc cảm thấy thế nào khi đột nhiên có nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy?
Thì đó là không có cảm giác gì, rất bình thường và sau này sẽ chỉ có nhiều hơn mà thôi.
Khu này có đến 10.000 người, thị trường lớn như vậy, một mình cô không thể nuốt hết được.
Kiếm tiền quan trọng nhất vẫn là nắm bắt thời cơ, đã giành được lợi thế lần này, Dụ Trúc đã rất hài lòng, cô cũng sẽ không tiếp tục làm nghề nướng thuê này mãi.
Rút tầm mắt khỏi khu trò chuyện, Dụ Trúc nhìn vào thanh vật phẩm đầy ắp, tổng cộng có: 147 tấm ván gỗ, 9 lá cọ, 4 nhựa, 200g bánh trứng, 100ml nước khoáng, 200g thịt cá nướng...
Chỉ cần nhìn những tấm ván gỗ này thôi, trong lòng cô đã rất vững vàng, Dụ Trúc định giữ lại trước, bè gỗ hiện tại đã đủ dùng nên tạm thời không mở rộng, mọi chuyện cứ để đến ngày mai rồi tính.
Đêm đầu tiên trên biển, trăng sao lấp lánh, sau khi lò nướng tắt, vẫn có ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng mặt biển, trông vô cùng tĩnh lặng.
Dụ Trúc ngồi trên chiếc giường đơn giản trải đầy lá cọ, lau khô tóc, cũng không quên đặt báo thức cho mình, đề phòng ngày mai ngủ quên.
Tìm kiếm trên bảng trò chơi một hồi không có kết quả, cô chuyển tầm mắt đến chữ thời gian nhỏ ở góc trên bên phải, thử chạm vào, giao diện báo thức hiện ra, cô mới đặt thời gian.
Làm xong tất cả những việc này, đã hơn 12 giờ đêm.
Dụ Trúc hoàn toàn thả lỏng, cô gối đầu lên chiếc gối nhựa, ý thức từ từ chìm xuống, chưa đầy một phút, cô đã chìm vào giấc ngủ say nồng.
Ngày thứ hai sinh tồn trên biển.
Một đêm không mơ, 8:30 báo thức đúng giờ vang lên.
"Xoạch xoạch, xoạch xoạch xoạch…"
Tiếng sóng biển ầm ầm bên tai, tiếng này cao hơn tiếng kia, về sau, nếu không biết còn tưởng là sóng thần ập đến.
Dụ Trúc đã mở mắt từ tiếng đầu tiên nhưng cô không nhúc nhích, chỉ vì chuyên gia nói rằng, nằm lì trên giường có lợi cho sức khỏe thể chất và tinh thần.
Vì vậy, cô nằm lì trên giường nhưng cái báo thức này thực sự rất ồn, chỉ nằm được một phút, Dụ Trúc không chịu được nữa liền ngồi dậy tắt nó đi.
Khi Dụ Trúc ngồi dậy, nhìn thấy xung quanh vẫn là mặt biển lấp lánh, tuy không bất ngờ nhưng vẫn có chút thất vọng, nếu như ngủ một giấc rồi trở về thực tại thì tốt biết mấy.
Nếu hỏi Dụ Trúc cảm thấy thế nào khi đột nhiên có nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy?
Thì đó là không có cảm giác gì, rất bình thường và sau này sẽ chỉ có nhiều hơn mà thôi.
Khu này có đến 10.000 người, thị trường lớn như vậy, một mình cô không thể nuốt hết được.
Kiếm tiền quan trọng nhất vẫn là nắm bắt thời cơ, đã giành được lợi thế lần này, Dụ Trúc đã rất hài lòng, cô cũng sẽ không tiếp tục làm nghề nướng thuê này mãi.
Rút tầm mắt khỏi khu trò chuyện, Dụ Trúc nhìn vào thanh vật phẩm đầy ắp, tổng cộng có: 147 tấm ván gỗ, 9 lá cọ, 4 nhựa, 200g bánh trứng, 100ml nước khoáng, 200g thịt cá nướng...
Chỉ cần nhìn những tấm ván gỗ này thôi, trong lòng cô đã rất vững vàng, Dụ Trúc định giữ lại trước, bè gỗ hiện tại đã đủ dùng nên tạm thời không mở rộng, mọi chuyện cứ để đến ngày mai rồi tính.
Đêm đầu tiên trên biển, trăng sao lấp lánh, sau khi lò nướng tắt, vẫn có ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng mặt biển, trông vô cùng tĩnh lặng.
Dụ Trúc ngồi trên chiếc giường đơn giản trải đầy lá cọ, lau khô tóc, cũng không quên đặt báo thức cho mình, đề phòng ngày mai ngủ quên.
Tìm kiếm trên bảng trò chơi một hồi không có kết quả, cô chuyển tầm mắt đến chữ thời gian nhỏ ở góc trên bên phải, thử chạm vào, giao diện báo thức hiện ra, cô mới đặt thời gian.
Làm xong tất cả những việc này, đã hơn 12 giờ đêm.
Dụ Trúc hoàn toàn thả lỏng, cô gối đầu lên chiếc gối nhựa, ý thức từ từ chìm xuống, chưa đầy một phút, cô đã chìm vào giấc ngủ say nồng.
Ngày thứ hai sinh tồn trên biển.
Một đêm không mơ, 8:30 báo thức đúng giờ vang lên.
"Xoạch xoạch, xoạch xoạch xoạch…"
Tiếng sóng biển ầm ầm bên tai, tiếng này cao hơn tiếng kia, về sau, nếu không biết còn tưởng là sóng thần ập đến.
Dụ Trúc đã mở mắt từ tiếng đầu tiên nhưng cô không nhúc nhích, chỉ vì chuyên gia nói rằng, nằm lì trên giường có lợi cho sức khỏe thể chất và tinh thần.
Vì vậy, cô nằm lì trên giường nhưng cái báo thức này thực sự rất ồn, chỉ nằm được một phút, Dụ Trúc không chịu được nữa liền ngồi dậy tắt nó đi.
Khi Dụ Trúc ngồi dậy, nhìn thấy xung quanh vẫn là mặt biển lấp lánh, tuy không bất ngờ nhưng vẫn có chút thất vọng, nếu như ngủ một giấc rồi trở về thực tại thì tốt biết mấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.