Sinh Tồn Trên Biển: Mở Màn Với Một Bè Gỗ
Chương 7:
Tây Mễ Lộc
12/06/2024
Vẫn là hình vuông, nếu không sợ lật, Dụ Trúc muốn đóng một hình chữ nhật hơn, như vậy còn có thể nằm nghỉ ngơi nhưng đành chịu vì vật liệu có hạn.
Rốt cuộc, bốn bè gỗ nửa mét vuông có kích thước bằng nhau xếp thành chữ "Một." ( nhất ) và tạo thành chữ "Điền." ( điền ), cái nào an toàn hơn, cô vẫn phân biệt được.
Mở rộng bè xong, Dụ Trúc tiện tay học [Bản vẽ giường đơn giản], bản vẽ biến mất khỏi ô vật phẩm, trang chế tạo xuất hiện công thức mới.
[Giường đơn giản: Đồ dùng cần thiết mỗi tối khi ngủ, nằm lên có thể hồi phục 1 điểm sinh lực mỗi giờ]
[Vật liệu chế tạo: Ván gỗ x6, Lá cọ x10, Nhựa x4, Đinh x3]
Vật liệu nhiều đến mức khiến người ta không muốn nhìn lần thứ hai nhưng Dụ Trúc vẫn chú ý đến dòng mô tả ngắn gọn "Đồ dùng cần thiết khi ngủ", xem ra là vật phẩm thiết yếu để sinh tồn.
Chỉ cần nhìn vào khả năng hồi phục sinh lực của nó, có thể biết, đây đâu phải là giường đơn giản, rõ ràng là giường hồi sinh.
Không chỉ vậy, Dụ Trúc còn có một linh cảm, cho dù là thời gian bảo vệ người mới thì ban đêm cũng có khả năng lớn là không yên bình như ban ngày.
Vì vậy, cho dù có cần thêm nhiều vật liệu nữa thì trước khi đi ngủ tối nay, Dụ Trúc nhất định phải tìm cách làm ra chiếc giường.
Đặt ra một mục tiêu nhỏ trước, Dụ Trúc chuẩn bị ăn, cô cầm ổ bánh mì trong tay, tiện tay mở kênh trò chuyện, vừa ăn vừa xem, cố gắng tìm kiếm một số thông tin hữu ích, tốc độ làm mới màn hình chậm hơn một chút so với lúc đầu, ước tính không ít người vẫn đang bận "Nhặt rác", phần nội dung còn lại chủ yếu là phàn nàn.
[Nhạc Chi: Tôi đói quá, tại sao tôi lại chơi trò chơi ** này!]
[Hướng Thiên Lỗi: +1, vừa bận rộn một hồi, nhặt được một đống đồ nát, vừa đói vừa khát, không có gì ăn cả.]
[Vu Hoành Nghị: Trước khi đến đây tôi vừa tan ca đêm, không ngủ, không ăn, cái bè gỗ này làm tôi chóng mặt hoa mắt!]
...
Cũng cảm thấy đói bụng, Dụ Trúc không chớp mắt, cắn một miếng bánh mì mềm mịn, cô nhai rất chậm, như đang thưởng thức hương vị thơm ngon mềm mại của bánh mì.
[Phó Uyển Uyển: Các bạn không nhặt được thùng tròn sao? Thùng tròn có thể mở ra thức ăn và nước.]
[Nhạc Chi: Hả? Thùng tròn gì? Thùng gì tròn? Sao tôi không thấy?]
[La Tín Thành: Mọi người hẳn đều nhặt được vật tư rồi, như ván gỗ, lá cọ, nhựa, những thứ này sẽ tự động trôi về phía bè gỗ nhưng thùng tròn thì không, nó cách bè gỗ khá xa, cần phải tự mình đi vớt.]
...
Rốt cuộc, bốn bè gỗ nửa mét vuông có kích thước bằng nhau xếp thành chữ "Một." ( nhất ) và tạo thành chữ "Điền." ( điền ), cái nào an toàn hơn, cô vẫn phân biệt được.
Mở rộng bè xong, Dụ Trúc tiện tay học [Bản vẽ giường đơn giản], bản vẽ biến mất khỏi ô vật phẩm, trang chế tạo xuất hiện công thức mới.
[Giường đơn giản: Đồ dùng cần thiết mỗi tối khi ngủ, nằm lên có thể hồi phục 1 điểm sinh lực mỗi giờ]
[Vật liệu chế tạo: Ván gỗ x6, Lá cọ x10, Nhựa x4, Đinh x3]
Vật liệu nhiều đến mức khiến người ta không muốn nhìn lần thứ hai nhưng Dụ Trúc vẫn chú ý đến dòng mô tả ngắn gọn "Đồ dùng cần thiết khi ngủ", xem ra là vật phẩm thiết yếu để sinh tồn.
Chỉ cần nhìn vào khả năng hồi phục sinh lực của nó, có thể biết, đây đâu phải là giường đơn giản, rõ ràng là giường hồi sinh.
Không chỉ vậy, Dụ Trúc còn có một linh cảm, cho dù là thời gian bảo vệ người mới thì ban đêm cũng có khả năng lớn là không yên bình như ban ngày.
Vì vậy, cho dù có cần thêm nhiều vật liệu nữa thì trước khi đi ngủ tối nay, Dụ Trúc nhất định phải tìm cách làm ra chiếc giường.
Đặt ra một mục tiêu nhỏ trước, Dụ Trúc chuẩn bị ăn, cô cầm ổ bánh mì trong tay, tiện tay mở kênh trò chuyện, vừa ăn vừa xem, cố gắng tìm kiếm một số thông tin hữu ích, tốc độ làm mới màn hình chậm hơn một chút so với lúc đầu, ước tính không ít người vẫn đang bận "Nhặt rác", phần nội dung còn lại chủ yếu là phàn nàn.
[Nhạc Chi: Tôi đói quá, tại sao tôi lại chơi trò chơi ** này!]
[Hướng Thiên Lỗi: +1, vừa bận rộn một hồi, nhặt được một đống đồ nát, vừa đói vừa khát, không có gì ăn cả.]
[Vu Hoành Nghị: Trước khi đến đây tôi vừa tan ca đêm, không ngủ, không ăn, cái bè gỗ này làm tôi chóng mặt hoa mắt!]
...
Cũng cảm thấy đói bụng, Dụ Trúc không chớp mắt, cắn một miếng bánh mì mềm mịn, cô nhai rất chậm, như đang thưởng thức hương vị thơm ngon mềm mại của bánh mì.
[Phó Uyển Uyển: Các bạn không nhặt được thùng tròn sao? Thùng tròn có thể mở ra thức ăn và nước.]
[Nhạc Chi: Hả? Thùng tròn gì? Thùng gì tròn? Sao tôi không thấy?]
[La Tín Thành: Mọi người hẳn đều nhặt được vật tư rồi, như ván gỗ, lá cọ, nhựa, những thứ này sẽ tự động trôi về phía bè gỗ nhưng thùng tròn thì không, nó cách bè gỗ khá xa, cần phải tự mình đi vớt.]
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.