Sinh Tồn Trong Thế Giới Nguy Hiểm
Chương 10: Nữ Thi Trong Két Nước 10
Nhất Nhân Nguyên Lương
27/05/2023
CẢNH BÁO: KHÔNG NÊN ĂN UỐNG TRONG QUÁ TRÌNH ĐỌC TRUYỆN
====
Trang lớn nhất của các tờ báo viết về vụ án bé gái bị sát hại, mọi việc đại khái như sau:
Tại thôn Đức, thị trấn Song Vân, thành phố Quý Nguyên đã từng xảy ra một vụ án kinh hoàng, một cặp vợ chồng có cô con gái, sau khi từ trường mầm non tan học thì bị mất tích, thời gian đó người nhà cô bé giống như điên loạn tìm cô bé khắp nơi đều tìm không thấy, ban đầu cho rằng cô bé bị lừa đi, nhưng sau đó phát hiện ra một chiếc giày có máu của cô bé.
Mọi người bắt đầu ý thức được sự việc không đơn giản.
Cảnh sát lùng sục cả ngày lẫn đêm, nhưng kỳ lạ là hoàn toàn không có bất cứ nhân chứng nào, sau đó vớt được chiếc đầu của cô bé trong ao nhỏ ở một thôn hẻo lánh.
Đúng vậy, ban đầu chỉ tìm được đầu, khi mọi người đều tưởng rằng cô bé bị giết chắc chắn cơ thể cô bé bị vứt vào trong ao, thì xảy ra việc kỳ lạ hơn, cảnh sát bơm cạn nước trong ao cũng không tìm thấy cơ thể cô bé đâu.
Những năm đó camera giám sát không được phổ biến nhiều, mà chứng cứ trên tay cảnh sát có được là một đầu người, cô bé mất tích mới năm tuổi, cái đầu bị cảnh sát cầm trên tay chỉ to bằng quả bưởi.
Tần Kha cau mày nhìn tờ báo, bên cạnh bức ảnh này còn một bức ảnh cô bé lúc còn sống, mặc chiếc váy có dây đai, hai bím tóc nhỏ, má phúng phính, là một cô bé rất đáng yêu.
Phía cảnh sát vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy manh mối trên mảnh ruộng bỏ hoang, trải qua dấu vết trên hiện trường, đã tìm được hung thủ là học sinh năm hai trường cấp hai của địa phương.
Sau đó xảy ra chuyện gì?
Tần Kha lật mặt sau tờ báo, nhưng phía sau không có bài viết về vụ án này, hết rồi, cứ như vậy là hết rồi?
Trường học nào? Tên hung thủ là gì? Là phát hiện như thế nào? Và còn động cơ hung thủ là gì? Những cái này đều không có sao?
Tần Kha theo thói quen muốn rút điện thoại trong túi ra để tìm kiếm trên Baidu những tư liệu liên quan, nhưng sau khi làm xong động tác này cô bi quan phát hiện ra, hiện giờ cô không có điện thoại.
Thảo nào cả ngày hôm nay cảm giác trong lòng thấy vắng vẻ giống như thiếu một cái gì đó.
Nhất định phải kiếm tiền, sau đó mua một chiếc điện thoại di động trước, không có điện thoại di động thật là bất tiện.
Vậy đối với cục diện không có điện thoại không có máy tính để tra cứu, phải làm sao đây?
Ánh mắt Tần Kha quét mắt nhìn ra bên ngoài.
Có vấn đề, tìm cảnh sát.
Phụ trách bảo vệ phòng của người chết là vị cảnh sát nam khoảng bốn năm mươi tuổi, thuộc loại hình ông chú trầm tĩnh, nhìn giống như ông chú tốt tính.
Tần Kha nhận thấy có vẻ ông ấy là một người hiền lành, vốn công việc bảo vệ này làm theo ca, hiện tại giờ này là đổi ca với một cảnh sát trẻ tuổi hơn chút đến giám sát, nhưng vị cảnh sát kia nghe điện thoại trong nhà có trẻ nhỏ bị sốt cao cần phải về nhà gấp, thế là vị cảnh sát này không chần chừ nói làm thay ca cho anh ta.
Cho nên cô đến hỏi mấy vấn đề chắc là có thể đi.
Nghĩ vậy Tần Kha liền bước ra ngoài.
Đi được nửa đường Tần Kha lại quay trở về, pha hai cốc mì cầm đi.
Bây giờ là mười một giờ rưỡi đêm.
Vị cảnh sát trung niên ở bên ngoài nghe thấy tiếng động cảnh giác nhìn qua, sau khi nhìn thấy Tần Kha thì thở phào nhẹ nhõm.
Vị cảnh sát trung niên: “Đã muộn thế này rồi, cô gái cháu ra ngoài làm gì?” Tần Kha đưa cốc mỳ cho vị cảnh sát trung niên: “Chú cảnh sát, chú đói không? Chú ăn cốc mì nhé?”
Vị cảnh sát trung niên có hơi chần chừ, Tần Kha nói thêm “Cháu dùng nước khoáng nấu mì chứ không phải là nước bên trên.”
Vị cảnh sát cười cười nhận lấy cốc mì, thực ra ông không để ý những thứ này, mà là đang nghĩ cô gái nhỏ này ra ngoài làm gì, nhưng nghĩ một hồi ông đã hiểu rồi: “Có phải sợ quá không ngủ được à?”
Nhà ông cũng có cô con gái, vừa vào đại học, kém cô gái này mấy tuổi.
Tần Kha không phải, nhưng đây là lý do hay, cô bèn gật đầu.
Vị cảnh sát trung niên: “Không phải sợ, chú cảnh sát đang bảo vệ tại đây, sẽ không có kẻ xấu đến, cháu yên tâm đi ngủ đi.”
Tần Kha nghĩ, giọng điệu này cứ như đang dỗ trẻ con vậy.
Tần Kha: “Không ngủ được, cháu có thể ở cùng với chú một lát được không?”
Vị cảnh sát trung niên gật gật đầu, Tần Kha lấy hai chiếc ghế nhựa trong phòng ra, hai người bèn ngồi xuống ghế vừa ăn mì vừa nói chuyện.
Vị cảnh sát trung niên rất hay nói, ban đầu đa số thời gian là ông ấy nói, Tần Kha nghe.
Ông nói ông họ Lý, nhà có một cô con gái và một cậu con trai, con gái năm nay vừa học năm nhất đại học, con trai học năm nhất cấp hai, thành tích không ra làm sao, gần đây còn hơi phản nghịch, thời gian trước chơi điện thoại trong chăn vào ban đêm bị mẹ cậu ta bắt được, bây giờ điện thoại di động bị tịch thu, nên không nói chuyện với mẹ cậu ta rồi.
Tần Kha: “Cháu cho rằng trẻ con chơi điện thoại là một chuyện rất bình thường, bây giờ người lớn điện thoại cũng không rời tay, không phải sao?”
Cảnh sát Lý: “Chú thấy cháu có chơi đâu, đây là một thói quen tốt, bây giờ rất nhiều thanh niên trẻ, ngày ngày đều điện thoại không rời tay, cả ngày ôm điện thoại, gạt cái này gạt cái kia, dời điện thoại di động ra thì không hiểu sinh hoạt thế nào.”
Tần Kha trầm mặc trong chốc lát, cô không phải là không muốn chơi, là hiện tại không có mà chơi.
Hai người nói chuyện được một hồi, Tần Kha chuyển đề tài: “Cảnh sát Lý
Chú nói vợ chú là người thị trấn Song Vân phải không ạ?”
Cảnh sát Lý thản nhiên gật đầu: “Đúng rồi, sao thế? Cháu cũng là người ở đấy à?”
Tần Kha: “Không phải, cháu nghĩ đến lúc trước có nghe qua một câu chuyện rất đáng sợ, hình như xảy ra tại thị trấn Song Vân.”
Sự tò mò của cảnh sát Lý cũng nổi lên rồi: “Việc đáng sợ gì, sao chú lại không biết?”
Tần Kha: “Thì là rất nhiều năm trước có một đứa bé mất tích, sát nhân là một học sinh cấp hai ấy.”
“Cháu nói là chuyện đó à?” Giọng nói của Cảnh sát Lý biến thành tiếng thở dài “Đúng là việc của rất nhiều năm trước, lúc ấy chú hình như mới làm cảnh sát chưa được bao lâu, tuy rằng không được tham gia vụ đó, nhưng có một người bạn của chú là cảnh sát thụ lý vụ án lúc ấy, việc này để lại ấn tượng rất sâu sắc với chú.”
Tần Kha: “Chuyện đó là thế nào?”
“Bắt được đứa trẻ kia là học trường cấp hai thôn Đức, vợ chú khi học trường cấp hai cũng học ở trường này, còn có bạn chú thụ lý vụ án, nhắc đến liên tục, cho nên ấn tượng cũng sâu sắc, nói đến vụ án này thật sự rất tàn nhẫn, chú làm cảnh sát gần hai mươi năm rồi, trình độ ấy cũng rất ít gặp phải.”
“Năm đó chú không nhìn thấy người chết, nhưng nghe lão Tiền nói, sau khi ông ấy gặp xong đúng ba ngày ngủ không ngon, không dám cho trẻ con trong nhà tùy tiện ra ngoài, sợ gặp phải biến thái rồi xảy ra chuyện.”
Tần Kha: “Cháu có xem qua bài báo nói về vụ án đấy, hung thủ tại sao giết người, không phải mới chỉ là học sinh năm hai cấp hai hay sao? Là có thù oán với đứa bé sao?”
Cảnh sát Lý lắc đầu bắt đầu phổ cập tri thức: “Người chết là đứa bé năm, sáu tuổi, đứa trẻ nhỏ như vậy có thể làm được việc gì. Cháu vẫn còn trẻ, cháu chưa hiểu được, trên đời này nhiều lúc giết người không cần lý do, có những người là xấu, tuổi còn nhỏ nhưng tâm đã hỏng.”
Tân Kha nhìn người cảnh sát trung niên trước mắt, ông ấy biết rất nhiều thứ.
Tần Kha hỏi tiếp: “Vậy cuối cùng là tại sao giết người? Sau đó làm sao bắt được cậu học sinh cấp hai kia?”
Cảnh sát Lý: “Tại sao giết người chú cũng quên rồi, lúc ấy khi hung thủ bị bắt còn có một số tin đồn, cũng không bàn giao rõ ràng, nhìn thì như một học sinh cấp hai bình thường, ai cũng chẳng thể ngờ rằng có thể làm ra loại việc như vậy, còn ăn thịt người, không hiểu nghĩ gì.”
“Ăn thịt người?” Tần Kha kinh ngạc hỏi.
“Trong báo chỉ nhắc đến phần đầu bị vứt vào trong ao, không viết phần thân vứt ở đâu, cho nên bị ăn rồi?”
Cảnh sát lý: “Cháu có thể không biết, báo chí không viết ra, bởi vì sợ ảnh hưởng quá xấu. Nhưng sự kiện này ở địa phương cũng không phải bí mật gì, về sau xác của đứa bé tìm thấy ở mảnh ruộng hoang phía sau gần nhà cậu học sinh đó.” Nói đến đây cảnh sát Lý thở dài: “Xác chết đó nhìn không ra hình dáng, toàn thân trên dưới đã mất đi hơn nửa phần thịt, lúc đầu mọi người cho rằng ở đó là bị chó hoang cắn, nhưng khi kiểm tra qua phát hiện không phải vết chó cắn mà do dùng dao cắt, là cắt từng miếng từng miếng ra.”
“Người bị hại rất nhỏ, nơi đó bình thường rất ít người qua lại, cho nên lúc đầu mọi người không phát hiện ra, chú còn nhớ lúc ấy ông ấy nói với chú, có một hôm có cặp đôi trẻ trong thôn khi đi tản bộ hẹn hò, ngửi thấy trong đất rất thối, hiếu kỳ đi xem là cái gì, kết quả phát hiện ra xác chết.”
Cảnh sát Lý: “Sau khi phát hiện xác chết tìm thấy hung thủ thì đơn giản hơn nhiều rồi, dưới đất để lại rất nhiều dấu vết, nhưng ban đầu mọi người đều không tin, một đứa trẻ mới học cấp hai sao có thể làm ra một việc như vậy?”
“Nhưng ở trong nhà cậu học sinh cấp hai tìm thấy ADN của nạn nhân, trong nhà của nó còn tìm được con dao làm bếp xét nghiệm có ADN của nạn nhân, nó dùng con dao làm bếp trong nhà này để cắt thịt nạn nhân.”
“Càng khiến cho mọi người thấy kinh khủng hơn là, nó cắt thịt của nạn nhân nấu thành thức ăn để ăn.”
Cảnh sát lý nói “Mười mấy năm trước vẫn còn là trấn nhỏ ở nông thôn, không như bây giờ, điều kiện gia đình bình thường thì đều không thể ăn thịt hàng ngày.”
“Lúc ấy học sinh cấp hai kia vẫn còn ở trong trường, bạn nó nói nó còn đem thịt rán thành tóp mỡ cầm đến trường trộn cơm ăn.”
Cảnh sát Lý lắc đầu: “Thôn Đức là khu vực nông thôn, ít gia đình được ăn thịt mỗi ngày, có thể tám chín phần nó còn đem những thứ đó chia cho các bạn học ăn.”
Tần Kha để mì ăn liền trong tay xuống, cô không nuốt nổi rồi.
Bên cạnh cảnh sát trung niên vẫn tiếp tục nói, ông ấy đã du nhập vào hồi ức lúc trẻ, không phát hiện ra sự khác lạ của Tần Kha
Cảnh sát Lý: “Cháu nói xem, một học sinh cấp hai mới có mười mấy tuổi, sao có thể làm ra chuyện như vậy, không chỉ chú nghĩ không ra mà những cảnh sát điều tra vụ án lúc ấy cũng nghĩ không ra, căn cứ vào cách nói của hàng xóm xung quanh, thằng bé ấy rất nghe lời, hiểu chuyện, thành tích cũng rất tốt, tại sao đột nhiên làm ra việc như vậy?”
Tần Kha nghe đến đây cảm thấy có hơi không đúng: “Thằng bé giết người xong đem xác vứt ở chỗ đất hoang, còn nhiều lần đi đến xác của nạn nhân, cần không ít thời gian, bố mẹ thằng bé không phát hiện ra những việc này sao?”
Cảnh sát Lý tán thưởng nhìn Tần Kha: “Tiểu Tần à, cháu đây là hỏi đúng rồi, chú cảm thấy đây là điểm tạo thành nguyên nhân thằng bé trở thành sát nhân.”
Tần Kha có hơi nghi hoặc không biết nói gì: “Hả?”
Cảnh sát Lý: “Bố mẹ thằng bé không có nhà, đi làm công nhân ở bên ngoài. Thằng bé sinh sống cùng bà nội, bà nội nó già đến tám chín mươi tuổi rồi, mắt mù tai điếc cũng không để ý đến nó. Bởi vì rất nhiều bố mẹ đều vô trách nhiệm như vậy, chỉ nuôi ăn không dạy dỗ, con cái mới xảy ra vấn đề.”
Cảnh sát Lý: “Tuy nhiên nếu nói đưa con cái theo đi làm thực sự rất khó, nhưng cũng không thể vứt con ở nhà không quan tâm chỉ có dịp lễ tết mới gặp mặt, như vậy thì làm sao có thể dạy dỗ được con cái.”
“Hiện nay xã hội càng ngày càng phát triển nhanh, càng ngày càng nhiều người nông thôn đi thành phố làm công nhân, con cái của những nông dân này đều ở lại nông thôn ở với ông bà nội hoặc ở với người thân, nhưng ở nông thôn những người già vốn dĩ trình độ văn hóa không cao, không hiểu phải dạy dỗ trẻ thế nào.”
“Những đứa trẻ bị bỏ lại phía sau này, không có người quản thúc thì sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề, không cẩn thận một chút là sẽ chơi với bọn du thủ du thực xã hội đen, không đi học nữa, không đi học thì không tìm được những công việc chân chính, chỉ có thể lặp lại quỹ đạo cuộc đời của bố mẹ chúng.”
“Con gái lớn thì trực tiếp lấy chồng vẫn còn trẻ nhưng đã sinh con đẻ cái rồi, còn con trai nếu ở lại trong thôn thì cũng lại đi ra ngoài làm công nhân, không có bằng đại học thì chỉ có thể làm vài việc như phục vụ, nhân viên quán cắt tóc linh tinh gì đó, những việc này thì có gì tốt.”
Cảnh sát Lý thở dài, lúc nhỏ ông ấy đã từng bị bố mẹ bỏ lại một thời gian, suýt nữa cũng đi sai đường, cho nên đối với những chuyện này rất cảm xúc.
Sau khi kết hôn có con cái, ông đã quyết định cho dù thế nào cùng phải dạy dỗ tốt con cái, bầu bạn với con cái nhiều hơn, không bỏ lỡ quá trình trưởng thành của các con.
Cảnh sát Lý là ông bố tốt, ông ấy nhất mực tự hào đối với việc giáo dục con cái của bản thân, ông cũng có rất nhiều kinh nghiệm giáo dục con cái.
Tần Kha: “Không đúng.”
Cảnh sát Lý: “Không đúng cái gì?”
Tần Kha: “Lúc nghèo thì không nghĩ được những cái này, nếu khi chú nghèo chú cần phân tích rõ những cái quan trọng, không quan trong, cái cần gấp, cái không cần gấp, chú không thể cái gì cũng muốn, cái gì cũng muốn làm, chú không thể vừa đi đón con tan học lại vừa đi công trường làm việc, lại đi khám bệnh.”
“Nói chung có những thứ vẫn cần phải tạm thời từ bỏ, nếu không cuộc sống không thể tiếp tục được.”
Cảnh sát Lý kinh ngạc nhìn Tần Kha, một cô gái còn trẻ thế này, tại sao có thể có loại cảm xúc như thế.
Nhận thấy ánh mắt của vị cảnh sát trung niên, Tần Kha gãi đầu vô tâm cười ha ha. “Cái này là cháu xem được trong một đoạn phim trên tivi, cảm thấy nói cũng rất có đạo lý.”
Nói xong, Tần Kha lại kéo đề tài câu chuyện quay lại: “Sau đó hung thủ thế nào rồi ạ?”
Cảnh sát Lý: “Còn có thể thế nào? Phán tử hình rồi.”
Tần Kha: “Chết rồi hả? Cấp hai là vị thành niên mà? Bình thường những trường hợp như vậy không phải là sẽ không xử án tử hình sao?”
Cảnh sát Lý: “Cháu cũng không xem là phạm tội gì, cố ý giết người, tình tiết nghiêm trọng, không chết, là không thể xoa dịu được người dân. Sau khi bắt được hung thủ giết người, thì bị người nhà nạn nhân đánh cho một trận, lúc cảnh sát dẫn đi thì toàn thân đều là máu, nghe nói bà nội hung thủ còn bị người trong thôn đuổi đi. Tháng chạp đại hàn suýt chết rét ở bên ngoài.”
Tần Kha “Người già là vô tội mà!”
Cảnh sát Lý: “Đúng vậy, bà ấy vừa mù lại vừa điếc không biết cháu mình làm gì, nhưng người nhà nạn nhân không cần biết những cái này, cháu bà ấy hại chết con gái họ, hận không thể giết cả nhà họ đền mạng.”
Tần Kha: “Sau đó thì sao?”
Cảnh sát Lý: “Sau đó gì nữa?”
Tần Kha: “Sau đó bà cụ già thế nào rồi?”
Cảnh Sát Lý cười giễu.
Tần Kha: “Chú đang cười gì ạ?”
Cảnh sát Lý: “Chú cười những cô gái nhỏ mềm lòng như cháu, không phải cháu nghe chú nói như vậy thì đồng tình bà cụ già ấy đấy chứ? Vậy cháu không đồng tình với thân nhân người chết sao?”
Tần Kha trầm mặc.
Sau cùng cô quyết định trước tiên đồng tình bản thân mình đã, nếu trong một tháng không tìm thấy hung thủ thì cô sẽ bị người giết bất cứ lúc nào.
Chờ một chút, một tháng?
Tần Kha nhanh chóng nhớ lại những thứ mình xem qua, cô hình như bắt được suy nghĩ.
Là gì?
Cô biết là có gì đó không đúng, là thời gian!
====
Trang lớn nhất của các tờ báo viết về vụ án bé gái bị sát hại, mọi việc đại khái như sau:
Tại thôn Đức, thị trấn Song Vân, thành phố Quý Nguyên đã từng xảy ra một vụ án kinh hoàng, một cặp vợ chồng có cô con gái, sau khi từ trường mầm non tan học thì bị mất tích, thời gian đó người nhà cô bé giống như điên loạn tìm cô bé khắp nơi đều tìm không thấy, ban đầu cho rằng cô bé bị lừa đi, nhưng sau đó phát hiện ra một chiếc giày có máu của cô bé.
Mọi người bắt đầu ý thức được sự việc không đơn giản.
Cảnh sát lùng sục cả ngày lẫn đêm, nhưng kỳ lạ là hoàn toàn không có bất cứ nhân chứng nào, sau đó vớt được chiếc đầu của cô bé trong ao nhỏ ở một thôn hẻo lánh.
Đúng vậy, ban đầu chỉ tìm được đầu, khi mọi người đều tưởng rằng cô bé bị giết chắc chắn cơ thể cô bé bị vứt vào trong ao, thì xảy ra việc kỳ lạ hơn, cảnh sát bơm cạn nước trong ao cũng không tìm thấy cơ thể cô bé đâu.
Những năm đó camera giám sát không được phổ biến nhiều, mà chứng cứ trên tay cảnh sát có được là một đầu người, cô bé mất tích mới năm tuổi, cái đầu bị cảnh sát cầm trên tay chỉ to bằng quả bưởi.
Tần Kha cau mày nhìn tờ báo, bên cạnh bức ảnh này còn một bức ảnh cô bé lúc còn sống, mặc chiếc váy có dây đai, hai bím tóc nhỏ, má phúng phính, là một cô bé rất đáng yêu.
Phía cảnh sát vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy manh mối trên mảnh ruộng bỏ hoang, trải qua dấu vết trên hiện trường, đã tìm được hung thủ là học sinh năm hai trường cấp hai của địa phương.
Sau đó xảy ra chuyện gì?
Tần Kha lật mặt sau tờ báo, nhưng phía sau không có bài viết về vụ án này, hết rồi, cứ như vậy là hết rồi?
Trường học nào? Tên hung thủ là gì? Là phát hiện như thế nào? Và còn động cơ hung thủ là gì? Những cái này đều không có sao?
Tần Kha theo thói quen muốn rút điện thoại trong túi ra để tìm kiếm trên Baidu những tư liệu liên quan, nhưng sau khi làm xong động tác này cô bi quan phát hiện ra, hiện giờ cô không có điện thoại.
Thảo nào cả ngày hôm nay cảm giác trong lòng thấy vắng vẻ giống như thiếu một cái gì đó.
Nhất định phải kiếm tiền, sau đó mua một chiếc điện thoại di động trước, không có điện thoại di động thật là bất tiện.
Vậy đối với cục diện không có điện thoại không có máy tính để tra cứu, phải làm sao đây?
Ánh mắt Tần Kha quét mắt nhìn ra bên ngoài.
Có vấn đề, tìm cảnh sát.
Phụ trách bảo vệ phòng của người chết là vị cảnh sát nam khoảng bốn năm mươi tuổi, thuộc loại hình ông chú trầm tĩnh, nhìn giống như ông chú tốt tính.
Tần Kha nhận thấy có vẻ ông ấy là một người hiền lành, vốn công việc bảo vệ này làm theo ca, hiện tại giờ này là đổi ca với một cảnh sát trẻ tuổi hơn chút đến giám sát, nhưng vị cảnh sát kia nghe điện thoại trong nhà có trẻ nhỏ bị sốt cao cần phải về nhà gấp, thế là vị cảnh sát này không chần chừ nói làm thay ca cho anh ta.
Cho nên cô đến hỏi mấy vấn đề chắc là có thể đi.
Nghĩ vậy Tần Kha liền bước ra ngoài.
Đi được nửa đường Tần Kha lại quay trở về, pha hai cốc mì cầm đi.
Bây giờ là mười một giờ rưỡi đêm.
Vị cảnh sát trung niên ở bên ngoài nghe thấy tiếng động cảnh giác nhìn qua, sau khi nhìn thấy Tần Kha thì thở phào nhẹ nhõm.
Vị cảnh sát trung niên: “Đã muộn thế này rồi, cô gái cháu ra ngoài làm gì?” Tần Kha đưa cốc mỳ cho vị cảnh sát trung niên: “Chú cảnh sát, chú đói không? Chú ăn cốc mì nhé?”
Vị cảnh sát trung niên có hơi chần chừ, Tần Kha nói thêm “Cháu dùng nước khoáng nấu mì chứ không phải là nước bên trên.”
Vị cảnh sát cười cười nhận lấy cốc mì, thực ra ông không để ý những thứ này, mà là đang nghĩ cô gái nhỏ này ra ngoài làm gì, nhưng nghĩ một hồi ông đã hiểu rồi: “Có phải sợ quá không ngủ được à?”
Nhà ông cũng có cô con gái, vừa vào đại học, kém cô gái này mấy tuổi.
Tần Kha không phải, nhưng đây là lý do hay, cô bèn gật đầu.
Vị cảnh sát trung niên: “Không phải sợ, chú cảnh sát đang bảo vệ tại đây, sẽ không có kẻ xấu đến, cháu yên tâm đi ngủ đi.”
Tần Kha nghĩ, giọng điệu này cứ như đang dỗ trẻ con vậy.
Tần Kha: “Không ngủ được, cháu có thể ở cùng với chú một lát được không?”
Vị cảnh sát trung niên gật gật đầu, Tần Kha lấy hai chiếc ghế nhựa trong phòng ra, hai người bèn ngồi xuống ghế vừa ăn mì vừa nói chuyện.
Vị cảnh sát trung niên rất hay nói, ban đầu đa số thời gian là ông ấy nói, Tần Kha nghe.
Ông nói ông họ Lý, nhà có một cô con gái và một cậu con trai, con gái năm nay vừa học năm nhất đại học, con trai học năm nhất cấp hai, thành tích không ra làm sao, gần đây còn hơi phản nghịch, thời gian trước chơi điện thoại trong chăn vào ban đêm bị mẹ cậu ta bắt được, bây giờ điện thoại di động bị tịch thu, nên không nói chuyện với mẹ cậu ta rồi.
Tần Kha: “Cháu cho rằng trẻ con chơi điện thoại là một chuyện rất bình thường, bây giờ người lớn điện thoại cũng không rời tay, không phải sao?”
Cảnh sát Lý: “Chú thấy cháu có chơi đâu, đây là một thói quen tốt, bây giờ rất nhiều thanh niên trẻ, ngày ngày đều điện thoại không rời tay, cả ngày ôm điện thoại, gạt cái này gạt cái kia, dời điện thoại di động ra thì không hiểu sinh hoạt thế nào.”
Tần Kha trầm mặc trong chốc lát, cô không phải là không muốn chơi, là hiện tại không có mà chơi.
Hai người nói chuyện được một hồi, Tần Kha chuyển đề tài: “Cảnh sát Lý
Chú nói vợ chú là người thị trấn Song Vân phải không ạ?”
Cảnh sát Lý thản nhiên gật đầu: “Đúng rồi, sao thế? Cháu cũng là người ở đấy à?”
Tần Kha: “Không phải, cháu nghĩ đến lúc trước có nghe qua một câu chuyện rất đáng sợ, hình như xảy ra tại thị trấn Song Vân.”
Sự tò mò của cảnh sát Lý cũng nổi lên rồi: “Việc đáng sợ gì, sao chú lại không biết?”
Tần Kha: “Thì là rất nhiều năm trước có một đứa bé mất tích, sát nhân là một học sinh cấp hai ấy.”
“Cháu nói là chuyện đó à?” Giọng nói của Cảnh sát Lý biến thành tiếng thở dài “Đúng là việc của rất nhiều năm trước, lúc ấy chú hình như mới làm cảnh sát chưa được bao lâu, tuy rằng không được tham gia vụ đó, nhưng có một người bạn của chú là cảnh sát thụ lý vụ án lúc ấy, việc này để lại ấn tượng rất sâu sắc với chú.”
Tần Kha: “Chuyện đó là thế nào?”
“Bắt được đứa trẻ kia là học trường cấp hai thôn Đức, vợ chú khi học trường cấp hai cũng học ở trường này, còn có bạn chú thụ lý vụ án, nhắc đến liên tục, cho nên ấn tượng cũng sâu sắc, nói đến vụ án này thật sự rất tàn nhẫn, chú làm cảnh sát gần hai mươi năm rồi, trình độ ấy cũng rất ít gặp phải.”
“Năm đó chú không nhìn thấy người chết, nhưng nghe lão Tiền nói, sau khi ông ấy gặp xong đúng ba ngày ngủ không ngon, không dám cho trẻ con trong nhà tùy tiện ra ngoài, sợ gặp phải biến thái rồi xảy ra chuyện.”
Tần Kha: “Cháu có xem qua bài báo nói về vụ án đấy, hung thủ tại sao giết người, không phải mới chỉ là học sinh năm hai cấp hai hay sao? Là có thù oán với đứa bé sao?”
Cảnh sát Lý lắc đầu bắt đầu phổ cập tri thức: “Người chết là đứa bé năm, sáu tuổi, đứa trẻ nhỏ như vậy có thể làm được việc gì. Cháu vẫn còn trẻ, cháu chưa hiểu được, trên đời này nhiều lúc giết người không cần lý do, có những người là xấu, tuổi còn nhỏ nhưng tâm đã hỏng.”
Tân Kha nhìn người cảnh sát trung niên trước mắt, ông ấy biết rất nhiều thứ.
Tần Kha hỏi tiếp: “Vậy cuối cùng là tại sao giết người? Sau đó làm sao bắt được cậu học sinh cấp hai kia?”
Cảnh sát Lý: “Tại sao giết người chú cũng quên rồi, lúc ấy khi hung thủ bị bắt còn có một số tin đồn, cũng không bàn giao rõ ràng, nhìn thì như một học sinh cấp hai bình thường, ai cũng chẳng thể ngờ rằng có thể làm ra loại việc như vậy, còn ăn thịt người, không hiểu nghĩ gì.”
“Ăn thịt người?” Tần Kha kinh ngạc hỏi.
“Trong báo chỉ nhắc đến phần đầu bị vứt vào trong ao, không viết phần thân vứt ở đâu, cho nên bị ăn rồi?”
Cảnh sát lý: “Cháu có thể không biết, báo chí không viết ra, bởi vì sợ ảnh hưởng quá xấu. Nhưng sự kiện này ở địa phương cũng không phải bí mật gì, về sau xác của đứa bé tìm thấy ở mảnh ruộng hoang phía sau gần nhà cậu học sinh đó.” Nói đến đây cảnh sát Lý thở dài: “Xác chết đó nhìn không ra hình dáng, toàn thân trên dưới đã mất đi hơn nửa phần thịt, lúc đầu mọi người cho rằng ở đó là bị chó hoang cắn, nhưng khi kiểm tra qua phát hiện không phải vết chó cắn mà do dùng dao cắt, là cắt từng miếng từng miếng ra.”
“Người bị hại rất nhỏ, nơi đó bình thường rất ít người qua lại, cho nên lúc đầu mọi người không phát hiện ra, chú còn nhớ lúc ấy ông ấy nói với chú, có một hôm có cặp đôi trẻ trong thôn khi đi tản bộ hẹn hò, ngửi thấy trong đất rất thối, hiếu kỳ đi xem là cái gì, kết quả phát hiện ra xác chết.”
Cảnh sát Lý: “Sau khi phát hiện xác chết tìm thấy hung thủ thì đơn giản hơn nhiều rồi, dưới đất để lại rất nhiều dấu vết, nhưng ban đầu mọi người đều không tin, một đứa trẻ mới học cấp hai sao có thể làm ra một việc như vậy?”
“Nhưng ở trong nhà cậu học sinh cấp hai tìm thấy ADN của nạn nhân, trong nhà của nó còn tìm được con dao làm bếp xét nghiệm có ADN của nạn nhân, nó dùng con dao làm bếp trong nhà này để cắt thịt nạn nhân.”
“Càng khiến cho mọi người thấy kinh khủng hơn là, nó cắt thịt của nạn nhân nấu thành thức ăn để ăn.”
Cảnh sát lý nói “Mười mấy năm trước vẫn còn là trấn nhỏ ở nông thôn, không như bây giờ, điều kiện gia đình bình thường thì đều không thể ăn thịt hàng ngày.”
“Lúc ấy học sinh cấp hai kia vẫn còn ở trong trường, bạn nó nói nó còn đem thịt rán thành tóp mỡ cầm đến trường trộn cơm ăn.”
Cảnh sát Lý lắc đầu: “Thôn Đức là khu vực nông thôn, ít gia đình được ăn thịt mỗi ngày, có thể tám chín phần nó còn đem những thứ đó chia cho các bạn học ăn.”
Tần Kha để mì ăn liền trong tay xuống, cô không nuốt nổi rồi.
Bên cạnh cảnh sát trung niên vẫn tiếp tục nói, ông ấy đã du nhập vào hồi ức lúc trẻ, không phát hiện ra sự khác lạ của Tần Kha
Cảnh sát Lý: “Cháu nói xem, một học sinh cấp hai mới có mười mấy tuổi, sao có thể làm ra chuyện như vậy, không chỉ chú nghĩ không ra mà những cảnh sát điều tra vụ án lúc ấy cũng nghĩ không ra, căn cứ vào cách nói của hàng xóm xung quanh, thằng bé ấy rất nghe lời, hiểu chuyện, thành tích cũng rất tốt, tại sao đột nhiên làm ra việc như vậy?”
Tần Kha nghe đến đây cảm thấy có hơi không đúng: “Thằng bé giết người xong đem xác vứt ở chỗ đất hoang, còn nhiều lần đi đến xác của nạn nhân, cần không ít thời gian, bố mẹ thằng bé không phát hiện ra những việc này sao?”
Cảnh sát Lý tán thưởng nhìn Tần Kha: “Tiểu Tần à, cháu đây là hỏi đúng rồi, chú cảm thấy đây là điểm tạo thành nguyên nhân thằng bé trở thành sát nhân.”
Tần Kha có hơi nghi hoặc không biết nói gì: “Hả?”
Cảnh sát Lý: “Bố mẹ thằng bé không có nhà, đi làm công nhân ở bên ngoài. Thằng bé sinh sống cùng bà nội, bà nội nó già đến tám chín mươi tuổi rồi, mắt mù tai điếc cũng không để ý đến nó. Bởi vì rất nhiều bố mẹ đều vô trách nhiệm như vậy, chỉ nuôi ăn không dạy dỗ, con cái mới xảy ra vấn đề.”
Cảnh sát Lý: “Tuy nhiên nếu nói đưa con cái theo đi làm thực sự rất khó, nhưng cũng không thể vứt con ở nhà không quan tâm chỉ có dịp lễ tết mới gặp mặt, như vậy thì làm sao có thể dạy dỗ được con cái.”
“Hiện nay xã hội càng ngày càng phát triển nhanh, càng ngày càng nhiều người nông thôn đi thành phố làm công nhân, con cái của những nông dân này đều ở lại nông thôn ở với ông bà nội hoặc ở với người thân, nhưng ở nông thôn những người già vốn dĩ trình độ văn hóa không cao, không hiểu phải dạy dỗ trẻ thế nào.”
“Những đứa trẻ bị bỏ lại phía sau này, không có người quản thúc thì sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề, không cẩn thận một chút là sẽ chơi với bọn du thủ du thực xã hội đen, không đi học nữa, không đi học thì không tìm được những công việc chân chính, chỉ có thể lặp lại quỹ đạo cuộc đời của bố mẹ chúng.”
“Con gái lớn thì trực tiếp lấy chồng vẫn còn trẻ nhưng đã sinh con đẻ cái rồi, còn con trai nếu ở lại trong thôn thì cũng lại đi ra ngoài làm công nhân, không có bằng đại học thì chỉ có thể làm vài việc như phục vụ, nhân viên quán cắt tóc linh tinh gì đó, những việc này thì có gì tốt.”
Cảnh sát Lý thở dài, lúc nhỏ ông ấy đã từng bị bố mẹ bỏ lại một thời gian, suýt nữa cũng đi sai đường, cho nên đối với những chuyện này rất cảm xúc.
Sau khi kết hôn có con cái, ông đã quyết định cho dù thế nào cùng phải dạy dỗ tốt con cái, bầu bạn với con cái nhiều hơn, không bỏ lỡ quá trình trưởng thành của các con.
Cảnh sát Lý là ông bố tốt, ông ấy nhất mực tự hào đối với việc giáo dục con cái của bản thân, ông cũng có rất nhiều kinh nghiệm giáo dục con cái.
Tần Kha: “Không đúng.”
Cảnh sát Lý: “Không đúng cái gì?”
Tần Kha: “Lúc nghèo thì không nghĩ được những cái này, nếu khi chú nghèo chú cần phân tích rõ những cái quan trọng, không quan trong, cái cần gấp, cái không cần gấp, chú không thể cái gì cũng muốn, cái gì cũng muốn làm, chú không thể vừa đi đón con tan học lại vừa đi công trường làm việc, lại đi khám bệnh.”
“Nói chung có những thứ vẫn cần phải tạm thời từ bỏ, nếu không cuộc sống không thể tiếp tục được.”
Cảnh sát Lý kinh ngạc nhìn Tần Kha, một cô gái còn trẻ thế này, tại sao có thể có loại cảm xúc như thế.
Nhận thấy ánh mắt của vị cảnh sát trung niên, Tần Kha gãi đầu vô tâm cười ha ha. “Cái này là cháu xem được trong một đoạn phim trên tivi, cảm thấy nói cũng rất có đạo lý.”
Nói xong, Tần Kha lại kéo đề tài câu chuyện quay lại: “Sau đó hung thủ thế nào rồi ạ?”
Cảnh sát Lý: “Còn có thể thế nào? Phán tử hình rồi.”
Tần Kha: “Chết rồi hả? Cấp hai là vị thành niên mà? Bình thường những trường hợp như vậy không phải là sẽ không xử án tử hình sao?”
Cảnh sát Lý: “Cháu cũng không xem là phạm tội gì, cố ý giết người, tình tiết nghiêm trọng, không chết, là không thể xoa dịu được người dân. Sau khi bắt được hung thủ giết người, thì bị người nhà nạn nhân đánh cho một trận, lúc cảnh sát dẫn đi thì toàn thân đều là máu, nghe nói bà nội hung thủ còn bị người trong thôn đuổi đi. Tháng chạp đại hàn suýt chết rét ở bên ngoài.”
Tần Kha “Người già là vô tội mà!”
Cảnh sát Lý: “Đúng vậy, bà ấy vừa mù lại vừa điếc không biết cháu mình làm gì, nhưng người nhà nạn nhân không cần biết những cái này, cháu bà ấy hại chết con gái họ, hận không thể giết cả nhà họ đền mạng.”
Tần Kha: “Sau đó thì sao?”
Cảnh sát Lý: “Sau đó gì nữa?”
Tần Kha: “Sau đó bà cụ già thế nào rồi?”
Cảnh Sát Lý cười giễu.
Tần Kha: “Chú đang cười gì ạ?”
Cảnh sát Lý: “Chú cười những cô gái nhỏ mềm lòng như cháu, không phải cháu nghe chú nói như vậy thì đồng tình bà cụ già ấy đấy chứ? Vậy cháu không đồng tình với thân nhân người chết sao?”
Tần Kha trầm mặc.
Sau cùng cô quyết định trước tiên đồng tình bản thân mình đã, nếu trong một tháng không tìm thấy hung thủ thì cô sẽ bị người giết bất cứ lúc nào.
Chờ một chút, một tháng?
Tần Kha nhanh chóng nhớ lại những thứ mình xem qua, cô hình như bắt được suy nghĩ.
Là gì?
Cô biết là có gì đó không đúng, là thời gian!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.