Sinh Tồn Trong Thế Giới Nguy Hiểm
Chương 38: Sai Lầm 6
Nhất Nhân Nguyên Lương
28/05/2023
Khi Tần Kha và Triệu Lâm Uyên ra ngoài vừa lúc một nhà ba người Vương Lễ cũng đến.
Có thể bởi vì hôm nay là ngày công ty tổ chức tiệc dã ngoại, nên Vương lễ ăn mặc rất nhẹ nhàng, một thân đồ thể thao, trên tay cầm một chiếc mũ lưỡi trai.
Vợ ông ta mặc một chiếc váy liền màu vàng khoác ngoài một chiếc áo dệt, còn con trai của của họ mặc một chiếc áo hoodie Klein màu lam rộng rãi đang hot, nửa người dưới mặc một chiếc quần jean màu đen.
Kỳ quái, nhìn tuổi tác của cậu ta hẳn là học sinh cấp ba, hôm nay không phải thứ Tư sao? Cậu ta không cần đi học à?
Triệu Lâm Uyên nhìn ra thắc mắc của Tần Kha giải thích: “Con trai của Vương Lễ, Vương Minh Tinh, năm nay mười sáu tuổi, còn chưa học xong cấp hai đã bỏ học rồi, bây giờ đang ở nhà, Vương Lễ đang nghĩ cách đưa con trai của ông ta vào công ty.”
Gương mặt Tần Kha không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã rất khiếp sợ, hiệu suất làm việc của cảnh sát cao như vậy sao? Chỉ vừa mới bắt đầu điều tra thôi mà, việc nhỏ nhặt không đáng nói này mà cũng biết sao?
Triệu Lâm Uyên không biết Tần Kha đang nghĩ gì, nếu không anh sẽ giải thích, cảnh sát không phải thần, những gì họ có thể điều tra đều là những thứ bên ngoài mà thôi, còn những gì người ta muốn giấu đi thì trong thời gian ngắn không thể điều tra ra được.
Vương Lễ cực kỳ nôn nóng: “Cảnh sát, vừa nhận được điện thoại là chúng tôi đã lập tức quay về, mẹ tôi đâu? Mẹ tôi bị làm sao vậy? Cậu nói rõ ràng đi, trong điện thoại nói mẹ tôi đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện gì?”
Vương Hạo: “Vương tiên sinh trước tiên bình tĩnh lại, mẹ của ông là Vương Phân sao?”
Vương Lễ gật đầu: “Đúng vậy, mẹ tôi chính là Vương Phân, rốt cuộc bà ấy xảy ra chuyện gì? Cậu mau nói đi.”
Vương Hạo: “Rất tiếc phải báo với ông, bà Vương Phân mẹ của ông đã chết.”
“Chết rồi!” Vương Lễ như bị sét đánh, cả người lùi về sau một bước.
Vợ ông ta vội vàng chạy đến đỡ lấy ông ta: “Chồng à, ông không sao chứ, ngồi xuống trước đã, chúng ta ngồi xuống rồi nói.”
Vương Lễ: “Có ý gì? Mẹ tôi đã chết? Bà ấy chết thế nào?”
Vương Hạo: “Hai giờ mười lăm phút chiều nay, cảnh sát nhận được thông tin có người dân báo án, phát hiện thi thể của mẹ ông ở con hẻm tám hai, phố Hồ Tâm…”
Vương Lễ: “Thi thể? Mẹ tôi chết thế nào? Sao lại chết trong hẻm nhỏ? Là phát bệnh sao? Các người không cứu giúp bà ấy sao?”
Vương Hạo: “Vương tiên sinh trước tiên bình tĩnh nghe tôi nói đã, mẹ của ông cũng không phải phát bệnh, bà ấy bị người giết hại.”
“Bị người giết!” Vương Lễ lập tức đứng bật dậy: “Sao bà ấy lại bị giết, bà ấy chỉ ra ngoài mua đồ ăn thôi mà!”
Vương Hạo: “Chúng tôi muốn biết mẹ của ông ngày thường có kẻ thù nào không? Hoặc là nhà các ông có kẻ thù gì không?”
Vương Lễ lắc đầu: “Không có, bà ấy chỉ là một bà cụ thì có thể đắc tội với ai chứ.”
Vương Hạo: “Mẹ ông Vương Phân thường làm gì? Gần đây có điều gì bất thường hay không?”
Hiển nhiên Vương Lễ vẫn chưa tỉnh táo lại từ tin tức mẹ mình đã chết, bây giờ tay chân ông ta bây giờ vẫn đang run rẩy.
Vợ của Vương Lễ lấy một lọ thuốc từ trong ba lô đeo sau lưng ra: “Chồng à, ông từ từ đã, uống viên thuốc đã.”
Tần Kha đứng cách đó không xa: “Đó là thuốc gì?”
Triệu Lâm Uyên: “Là thuốc hạ huyết áp.”
Tần Kha: “Xa vậy mà anh cũng có thể nhìn thấy hả?”
Triệu Lâm Uyên ừ một tiếng.
Vương Lễ uống thuốc xong, lại uống một chén nước rồi nghỉ một lát: “Mẹ tôi chỉ là một bà lão bình thường, trước đó đều ở nông thôn, mấy năm trước bố tôi mất, nên tôi đã đón bà ấy lên đây cùng ở, bà ấy vẫn chưa quen được với nếp sống thành phố.”
“Bình thường thì sẽ ở trong nhà xem TV, bà ấy cũng lớn tuổi rồi, chúng tôi cũng không dám để bà ấy làm gì cả. Chỉ có buổi sáng và chiều bà ấy sẽ đi bộ ra chợ một vòng mua thức ăn, thi thoảng đến công viên xem những người khác nhảy quảng trường, thời gian còn lại thì đều ở nhà.”
Vương Lễ: “Là ai hại chết mẹ của tôi, đồng chí cảnh sát đã bắt được hung thủ chưa, hắn phải đền mạng cho mẹ tôi!”
Vương Hạo: “Bây giờ vẫn đang trong quá trình điều tra, chúng tôi cần mọi người phối hợp, vậy thfi mới có thể nhanh chóng bắt được hung thủ giết hại bà Vương Phân.”
Vương Lễ liên tục gật đầu: “Phối hợp phối hợp, cậu hỏi gì thì chúng tôi sẽ trả lời cái đó. tôi chỉ có một yêu cầu, nhất định phải bắt được tên cặn bã kia!”
“Mẹ tôi cả đời đều là người tốt, sao lại có thể bị giết hại chứ. Đồng chí cảnh sát, tôi xin cậu, nhất định phải bắt được hắn!”
Vợ của Vương Lễ: “Đúng vậy đồng chí cảnh sát, nhất định phải bắt được hung thủ trả lại công bằng cho mẹ chồng tôi!”
Vương Hạo: “Đương nhiên, chúng ta nhất định sẽ bắt được hung thủ. Vừa rồi có nói bà Vương Phân có kẻ thù nào không đúng không?”
Vợ của Vương Lễ: “Đúng vậy, sinh hoạt của mẹ chồng tôi rất đơn giản, người quen trong thành phố cũng không nhiều lắm sao lại có thể có kẻ thù chứ.”
Vương Hạo tiếp tục hỏi: “Vậy còn ông bà thì sao? Gần đây có gây thù oán với ai không?”
Vấn đề này của Vương Hạo khiến vợ chồng Vương Lễ ngây ngẩn cả người.
Vương Hạo: “Có nhớ tới điều gì không?”
Sau khi trầm mặc một lúc, Vương Lễ nói: “Không có. chúng tôi không có kẻ thù nào cả.”
Vương Minh Tinh: “Không phải đâu bố, không phải là có tên Lý Học Văn kia...”
Vương Minh Tinh còn chưa nói xong đã bị Vương Lễ ngắt lời: “Người lớn nói chuyện trẻ con biết nói gì mà nói linh tinh, ngồi xuống yên lặng cho tao.”
Vương Hạo lại hỏi lại lần nữa: “Vương tiên sinh xác định là ông không có kẻ thù sao?”
Vương Lễ: “Không có.”
Vương Hạo: “Lý Học Văn kia là ai?”
Vương Lễ: “Trẻ con nói bừa mà thôi, không thể xem như kẻ thù được, là một đồng nghiệp trong công ty, có chút mâu thuẫn, nhưng đều là việc nhỏ nhặt thôi.”
“Vậy à.” Vương Hạo tiếp tục nói: “Ông còn có một em trai tên là Vương Đức Phát đúng không? Anh ta có kẻ thù nào không?”
Nói đến Vương Đức Phát, trên mặt Vương Lễ lộ ra vẻ chán ghét.
Vương Hạo: “Bây giờ chúng tôi không liên hệ được với Vương Đức Phát, ông có biết anh ta ở đâu không?”
Vương Lễ hừ lạnh một tiếng: “Sao tôi có thể biết nó đang ở đâu, tìm cả thế giới cũng chẳng thấy người đâu, khi có chuyện thì không tìm thấy người đâu, lúc đòi tiền thì chẳng ai bì kịp, mặt dày mày dạn.”
Vương Hạo: “Quan hệ của Vương tiên sinh và em trai mình cũng không tốt sao?”
Vương Lễ: “Tốt chứ, nhiều năm tôi nuôi dưỡng nó như vậy, còn muốn tôi mua nhà cho nó, anh trai như tôi đối với nó quá tốt. Tôi nhớ ra rồi, thằng nhóc này ngày bình thường lêu lổng với một số người không đứng đắn, không chừng mẹ của tôi cũng vì nó mà bị hại chết!”
Vương Minh Tinh lúc này lẩm bẩm nói: “Con cảm thấy chú là người tốt, sao bố lại nói chú ấy như vậy chứ.”
Vương Lễ: “Mày được lắm, ai cho mày ăn ai cho mày mặc, còn nói nó tốt, nó mà tốt thì mày nhận nó làm bố đi.”
Từ nhỏ mẹ đã thương em trai hơn chính mình, bất công đến đáng sợ, ở trong lòng Vương Lễ, Vương Đức Phát bỏ học từ sớm không làm được việc gì đứng đắn quả thực là thằng vô dụng, mà sự nghiệp của ông ta thành công, cũng là ông ta nuôi mẹ, về tình về lý ông ta mới là con trai tốt, nhưng cho dù là vậy mẹ lại vẫn thiên vị Vương Đức Phát hơn, điều này vẫn luôn là cái gai trong lòng Vương Lễ.
Vương Lễ: “Đồng chí cảnh sát, thật sự, tôi cảm thấy chuyện mẹ tôi chết chắc chắn có liên quan đến em trai tôi, nó đã mục nát đến tận xương tủy rồi, đã lớn tuổi như vậy rồi, còn đến tìm mẹ tôi đòi tiền, không chừng ở bên ngoài đã làm chuyện xấu gì đó nên mới bị người ta tìm đến trả thù.”
“Nhưng mẹ tôi thật đáng thương, đã nhiều tuổi như vậy rồi còn bị thằng con trai bất hiếu làm liên lụy.”
Vương Hạo: “... Vương tiên sinh, bây giờ vụ án còn đang điều tra, bây giờ còn chưa xác định có quan hệ với em trai ông hay không, ông còn manh mối nào có thể cung cấp cho chúng tôi không, mẹ ông trong khoảng thời gian này có khác thường gì không?”
Vương Lễ: “Không có, thật sự không có, mẹ tôi vẫn luôn rất bình thường, chắc chắn Vương Đức Phát là nguyên nhân hại chết mẹ tôi, các vị mau đi điều tra nó đi!”
Triệu Lâm Uyên đã đi tới: “Xin chào, Vương tiên sinh, chúng tôi muốn đến xem qua phòng của mẹ ông.”
Vương Lễ: “... Được.”
Sau khi được Vương Lễ đồng ý, Triệu Lâm Uyên và Tần Kha ngồi lên xe.
Tần Kha: “Tôi cảm thấy thái độ của Vương Lễ này có hơi kỳ lạ, khi nhắc đến em trai mình ông ta lập tức thay đổi.”
Triệu Lâm Uyên: “Cái này chắc là mâu thuẫn trong gia đình, không có liên quan quá nhiều đến vụ án.”
Tần Kha: “Vậy ạ? Nhưng tôi cảm thấy không đúng lắm, người bình thường ai lại ngáng chân em trai ruột của mình như vậy chứ, ở trước mặt cảnh sát mà ông ta nói như vậy, cảnh sát sẽ cảm thấy em trai của ông ta rất đáng nghi, điều này đối với ông ta thì có gì tốt chứ?”
Triệu Lâm Uyên: “Cảm xúc tiêu cực của ông ta không có chỗ nào phát tiết, nên chỉ có thể nhắm vào Vương Đức Phát.”
Tần Kha nhìn Triệu Lâm Uyên: “Tôi không rõ, cảm xúc tiêu cực gì? Mẹ ông ta đã chết, không phải ông ta nên cảm thấy bi thương mà không phải tức giận đúng chứ?”
Triệu Lâm Uyên: “Một người đàn ông trung niên trên có già dưới có trẻ, ở giữa còn có một ông em trai chẳng nên thân, ông ta cần phải chăm sóc những người này.”
“Vợ của Vương Lễ là một bà nội trợ, trong nhà chỉ có một mình Vương Lễ đi làm, ông ta là người lo linh tế cho cả một gia đình bình thường. Nên yêu cầu trong công việc ông ta không thể phạm bất kỳ một sai lầm nào, nếu không công việc lung lay sẽ khiến cho cả gia đình lung lay.”
“Nhưng khi làm việc sao có thể không mắc sai lầm chứ? Trong lúc làm việc chắc hẳn ông ta đã phải chịu nhiều uất ức, nhưng ông ta không thể bộc bạch ra được, cũng không thể nói với ai.”
Triệu Lâm Uyên: “Cho nên ông ta sẽ không thừa nhận mình có người thù oán, bởi vì ông ta không thể tiếp nhận sự thật vì mình mà dẫn đến cái chết của mẹ mình.”
“Mỗi một người cha đều hy vọng con mình có thể thành tài, nhưng Vương Minh Tinh đã bỏ học từ sớm, xem cách cậu ta nói chuyện vừa rồi rõ ràng là rất tôn sùng người em trai mà cha mình cực kỳ ghét, bây giờ chúng ta còn chưa tìm thấy Vương Đức Phát, không thể nào phán đoán được, nhưng từ miệng những người xung quanh có thể đoán ra anh ta không phải là một người có được sự thành công.”
“Rõ ràng mẹ có hai người con, nhưng lúc tuổi về già bà ấy lại dựa vào ông ta, ông ta phải gánh vác trách nhiệm lớn lao như vậy, lại đổi được sự thiên vị của mẹ mình, mà em trai ruột của mình, chơi bời lêu lổng chẳng làm gì cả, lại cái gì cũng có, nên tâm lý của ông ta đã không ổn định.”
Triệu Lâm Uyên: “Những bất mãn tích lũy theo ngày tháng biến thành cảm xúc tiêu cực tột cùng, tôi có thể khẳng mà nói với cô, nếu hỏi trên thế giới này Vương Lễ ghét ai nhất, vậy thì chắc chắn là Vương Đức Phát.”
“Đối với Vương Đức Phát, Vương Lễ chính là một người con thích tranh giành, nhưng lần này ông ta thất bại, mẹ ở trong nhà ông ta, lại trong quá trình đi ra ngoài mua thức ăn bị sát hại, ông ta lúng túng.”
Tần Kha: “Lúng túng?”
Triệu Lâm Uyên: “Ông ta sợ hãi ánh mắt chỉ trích của người khác, sợ người khác hỏi mình đối xử với mẹ ruột của mình thế nào, sao lại để bà ấy ra ngoài mua thức ăn, sao lại để bà ấy bị sát hại. Vậy nên ông ta cần một người chịu tội thay, một người chịu tội thay có lẽ là vô tội nhưng có thể chặn được miệng lưỡi thế gian.”
“Ít nhất có thể khiến cho ông ta an toàn.”
Triệu Lâm Uyên: “Một khi người ta đau khổ, thì muốn cắn xé cái gì đó, Vương Đức Phát chính là mục tiêu của ông ta. Có lẽ ông ta cũng biết mình đã đổ oan cho em trai mình, nhưng công kích vô lý như vậy có thể tăng thêm khoái cảm, so với bạo lực thuần túy thì còn thoải mái hơn, bởi vì ông ta đứng trên nền tảng đạo đức.”
Tần Kha yên lặng nhìn Triệu Lâm Uyên.
Triệu Lâm Uyên: “Sao vậy?”
Tần Kha: “Đội trưởng Triệu thật là lợi hại!”
Triệu Lâm Uyên vẫn rất bình thản: “Không có gì lợi hại cả, chỉ là trình bày bình thường thôi.”
Tần Kha nở nụ cười.
Triệu Lâm Uyên: “?”
Gương mặt Tần Kha nghiêm túc: “Đội trưởng Triệu, tôi biết phản ứng đông cứng, anh có biết khẩu thị tâm phi là gì không?”
“Vành tai của anh rất đỏ đấy.”
Ánh mắt Triệu Lâm Uyên sâu xa nhìn về phía trước, bình tĩnh nói: “Đến nơi rồi, xuống xe đi.”
Có thể bởi vì hôm nay là ngày công ty tổ chức tiệc dã ngoại, nên Vương lễ ăn mặc rất nhẹ nhàng, một thân đồ thể thao, trên tay cầm một chiếc mũ lưỡi trai.
Vợ ông ta mặc một chiếc váy liền màu vàng khoác ngoài một chiếc áo dệt, còn con trai của của họ mặc một chiếc áo hoodie Klein màu lam rộng rãi đang hot, nửa người dưới mặc một chiếc quần jean màu đen.
Kỳ quái, nhìn tuổi tác của cậu ta hẳn là học sinh cấp ba, hôm nay không phải thứ Tư sao? Cậu ta không cần đi học à?
Triệu Lâm Uyên nhìn ra thắc mắc của Tần Kha giải thích: “Con trai của Vương Lễ, Vương Minh Tinh, năm nay mười sáu tuổi, còn chưa học xong cấp hai đã bỏ học rồi, bây giờ đang ở nhà, Vương Lễ đang nghĩ cách đưa con trai của ông ta vào công ty.”
Gương mặt Tần Kha không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã rất khiếp sợ, hiệu suất làm việc của cảnh sát cao như vậy sao? Chỉ vừa mới bắt đầu điều tra thôi mà, việc nhỏ nhặt không đáng nói này mà cũng biết sao?
Triệu Lâm Uyên không biết Tần Kha đang nghĩ gì, nếu không anh sẽ giải thích, cảnh sát không phải thần, những gì họ có thể điều tra đều là những thứ bên ngoài mà thôi, còn những gì người ta muốn giấu đi thì trong thời gian ngắn không thể điều tra ra được.
Vương Lễ cực kỳ nôn nóng: “Cảnh sát, vừa nhận được điện thoại là chúng tôi đã lập tức quay về, mẹ tôi đâu? Mẹ tôi bị làm sao vậy? Cậu nói rõ ràng đi, trong điện thoại nói mẹ tôi đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện gì?”
Vương Hạo: “Vương tiên sinh trước tiên bình tĩnh lại, mẹ của ông là Vương Phân sao?”
Vương Lễ gật đầu: “Đúng vậy, mẹ tôi chính là Vương Phân, rốt cuộc bà ấy xảy ra chuyện gì? Cậu mau nói đi.”
Vương Hạo: “Rất tiếc phải báo với ông, bà Vương Phân mẹ của ông đã chết.”
“Chết rồi!” Vương Lễ như bị sét đánh, cả người lùi về sau một bước.
Vợ ông ta vội vàng chạy đến đỡ lấy ông ta: “Chồng à, ông không sao chứ, ngồi xuống trước đã, chúng ta ngồi xuống rồi nói.”
Vương Lễ: “Có ý gì? Mẹ tôi đã chết? Bà ấy chết thế nào?”
Vương Hạo: “Hai giờ mười lăm phút chiều nay, cảnh sát nhận được thông tin có người dân báo án, phát hiện thi thể của mẹ ông ở con hẻm tám hai, phố Hồ Tâm…”
Vương Lễ: “Thi thể? Mẹ tôi chết thế nào? Sao lại chết trong hẻm nhỏ? Là phát bệnh sao? Các người không cứu giúp bà ấy sao?”
Vương Hạo: “Vương tiên sinh trước tiên bình tĩnh nghe tôi nói đã, mẹ của ông cũng không phải phát bệnh, bà ấy bị người giết hại.”
“Bị người giết!” Vương Lễ lập tức đứng bật dậy: “Sao bà ấy lại bị giết, bà ấy chỉ ra ngoài mua đồ ăn thôi mà!”
Vương Hạo: “Chúng tôi muốn biết mẹ của ông ngày thường có kẻ thù nào không? Hoặc là nhà các ông có kẻ thù gì không?”
Vương Lễ lắc đầu: “Không có, bà ấy chỉ là một bà cụ thì có thể đắc tội với ai chứ.”
Vương Hạo: “Mẹ ông Vương Phân thường làm gì? Gần đây có điều gì bất thường hay không?”
Hiển nhiên Vương Lễ vẫn chưa tỉnh táo lại từ tin tức mẹ mình đã chết, bây giờ tay chân ông ta bây giờ vẫn đang run rẩy.
Vợ của Vương Lễ lấy một lọ thuốc từ trong ba lô đeo sau lưng ra: “Chồng à, ông từ từ đã, uống viên thuốc đã.”
Tần Kha đứng cách đó không xa: “Đó là thuốc gì?”
Triệu Lâm Uyên: “Là thuốc hạ huyết áp.”
Tần Kha: “Xa vậy mà anh cũng có thể nhìn thấy hả?”
Triệu Lâm Uyên ừ một tiếng.
Vương Lễ uống thuốc xong, lại uống một chén nước rồi nghỉ một lát: “Mẹ tôi chỉ là một bà lão bình thường, trước đó đều ở nông thôn, mấy năm trước bố tôi mất, nên tôi đã đón bà ấy lên đây cùng ở, bà ấy vẫn chưa quen được với nếp sống thành phố.”
“Bình thường thì sẽ ở trong nhà xem TV, bà ấy cũng lớn tuổi rồi, chúng tôi cũng không dám để bà ấy làm gì cả. Chỉ có buổi sáng và chiều bà ấy sẽ đi bộ ra chợ một vòng mua thức ăn, thi thoảng đến công viên xem những người khác nhảy quảng trường, thời gian còn lại thì đều ở nhà.”
Vương Lễ: “Là ai hại chết mẹ của tôi, đồng chí cảnh sát đã bắt được hung thủ chưa, hắn phải đền mạng cho mẹ tôi!”
Vương Hạo: “Bây giờ vẫn đang trong quá trình điều tra, chúng tôi cần mọi người phối hợp, vậy thfi mới có thể nhanh chóng bắt được hung thủ giết hại bà Vương Phân.”
Vương Lễ liên tục gật đầu: “Phối hợp phối hợp, cậu hỏi gì thì chúng tôi sẽ trả lời cái đó. tôi chỉ có một yêu cầu, nhất định phải bắt được tên cặn bã kia!”
“Mẹ tôi cả đời đều là người tốt, sao lại có thể bị giết hại chứ. Đồng chí cảnh sát, tôi xin cậu, nhất định phải bắt được hắn!”
Vợ của Vương Lễ: “Đúng vậy đồng chí cảnh sát, nhất định phải bắt được hung thủ trả lại công bằng cho mẹ chồng tôi!”
Vương Hạo: “Đương nhiên, chúng ta nhất định sẽ bắt được hung thủ. Vừa rồi có nói bà Vương Phân có kẻ thù nào không đúng không?”
Vợ của Vương Lễ: “Đúng vậy, sinh hoạt của mẹ chồng tôi rất đơn giản, người quen trong thành phố cũng không nhiều lắm sao lại có thể có kẻ thù chứ.”
Vương Hạo tiếp tục hỏi: “Vậy còn ông bà thì sao? Gần đây có gây thù oán với ai không?”
Vấn đề này của Vương Hạo khiến vợ chồng Vương Lễ ngây ngẩn cả người.
Vương Hạo: “Có nhớ tới điều gì không?”
Sau khi trầm mặc một lúc, Vương Lễ nói: “Không có. chúng tôi không có kẻ thù nào cả.”
Vương Minh Tinh: “Không phải đâu bố, không phải là có tên Lý Học Văn kia...”
Vương Minh Tinh còn chưa nói xong đã bị Vương Lễ ngắt lời: “Người lớn nói chuyện trẻ con biết nói gì mà nói linh tinh, ngồi xuống yên lặng cho tao.”
Vương Hạo lại hỏi lại lần nữa: “Vương tiên sinh xác định là ông không có kẻ thù sao?”
Vương Lễ: “Không có.”
Vương Hạo: “Lý Học Văn kia là ai?”
Vương Lễ: “Trẻ con nói bừa mà thôi, không thể xem như kẻ thù được, là một đồng nghiệp trong công ty, có chút mâu thuẫn, nhưng đều là việc nhỏ nhặt thôi.”
“Vậy à.” Vương Hạo tiếp tục nói: “Ông còn có một em trai tên là Vương Đức Phát đúng không? Anh ta có kẻ thù nào không?”
Nói đến Vương Đức Phát, trên mặt Vương Lễ lộ ra vẻ chán ghét.
Vương Hạo: “Bây giờ chúng tôi không liên hệ được với Vương Đức Phát, ông có biết anh ta ở đâu không?”
Vương Lễ hừ lạnh một tiếng: “Sao tôi có thể biết nó đang ở đâu, tìm cả thế giới cũng chẳng thấy người đâu, khi có chuyện thì không tìm thấy người đâu, lúc đòi tiền thì chẳng ai bì kịp, mặt dày mày dạn.”
Vương Hạo: “Quan hệ của Vương tiên sinh và em trai mình cũng không tốt sao?”
Vương Lễ: “Tốt chứ, nhiều năm tôi nuôi dưỡng nó như vậy, còn muốn tôi mua nhà cho nó, anh trai như tôi đối với nó quá tốt. Tôi nhớ ra rồi, thằng nhóc này ngày bình thường lêu lổng với một số người không đứng đắn, không chừng mẹ của tôi cũng vì nó mà bị hại chết!”
Vương Minh Tinh lúc này lẩm bẩm nói: “Con cảm thấy chú là người tốt, sao bố lại nói chú ấy như vậy chứ.”
Vương Lễ: “Mày được lắm, ai cho mày ăn ai cho mày mặc, còn nói nó tốt, nó mà tốt thì mày nhận nó làm bố đi.”
Từ nhỏ mẹ đã thương em trai hơn chính mình, bất công đến đáng sợ, ở trong lòng Vương Lễ, Vương Đức Phát bỏ học từ sớm không làm được việc gì đứng đắn quả thực là thằng vô dụng, mà sự nghiệp của ông ta thành công, cũng là ông ta nuôi mẹ, về tình về lý ông ta mới là con trai tốt, nhưng cho dù là vậy mẹ lại vẫn thiên vị Vương Đức Phát hơn, điều này vẫn luôn là cái gai trong lòng Vương Lễ.
Vương Lễ: “Đồng chí cảnh sát, thật sự, tôi cảm thấy chuyện mẹ tôi chết chắc chắn có liên quan đến em trai tôi, nó đã mục nát đến tận xương tủy rồi, đã lớn tuổi như vậy rồi, còn đến tìm mẹ tôi đòi tiền, không chừng ở bên ngoài đã làm chuyện xấu gì đó nên mới bị người ta tìm đến trả thù.”
“Nhưng mẹ tôi thật đáng thương, đã nhiều tuổi như vậy rồi còn bị thằng con trai bất hiếu làm liên lụy.”
Vương Hạo: “... Vương tiên sinh, bây giờ vụ án còn đang điều tra, bây giờ còn chưa xác định có quan hệ với em trai ông hay không, ông còn manh mối nào có thể cung cấp cho chúng tôi không, mẹ ông trong khoảng thời gian này có khác thường gì không?”
Vương Lễ: “Không có, thật sự không có, mẹ tôi vẫn luôn rất bình thường, chắc chắn Vương Đức Phát là nguyên nhân hại chết mẹ tôi, các vị mau đi điều tra nó đi!”
Triệu Lâm Uyên đã đi tới: “Xin chào, Vương tiên sinh, chúng tôi muốn đến xem qua phòng của mẹ ông.”
Vương Lễ: “... Được.”
Sau khi được Vương Lễ đồng ý, Triệu Lâm Uyên và Tần Kha ngồi lên xe.
Tần Kha: “Tôi cảm thấy thái độ của Vương Lễ này có hơi kỳ lạ, khi nhắc đến em trai mình ông ta lập tức thay đổi.”
Triệu Lâm Uyên: “Cái này chắc là mâu thuẫn trong gia đình, không có liên quan quá nhiều đến vụ án.”
Tần Kha: “Vậy ạ? Nhưng tôi cảm thấy không đúng lắm, người bình thường ai lại ngáng chân em trai ruột của mình như vậy chứ, ở trước mặt cảnh sát mà ông ta nói như vậy, cảnh sát sẽ cảm thấy em trai của ông ta rất đáng nghi, điều này đối với ông ta thì có gì tốt chứ?”
Triệu Lâm Uyên: “Cảm xúc tiêu cực của ông ta không có chỗ nào phát tiết, nên chỉ có thể nhắm vào Vương Đức Phát.”
Tần Kha nhìn Triệu Lâm Uyên: “Tôi không rõ, cảm xúc tiêu cực gì? Mẹ ông ta đã chết, không phải ông ta nên cảm thấy bi thương mà không phải tức giận đúng chứ?”
Triệu Lâm Uyên: “Một người đàn ông trung niên trên có già dưới có trẻ, ở giữa còn có một ông em trai chẳng nên thân, ông ta cần phải chăm sóc những người này.”
“Vợ của Vương Lễ là một bà nội trợ, trong nhà chỉ có một mình Vương Lễ đi làm, ông ta là người lo linh tế cho cả một gia đình bình thường. Nên yêu cầu trong công việc ông ta không thể phạm bất kỳ một sai lầm nào, nếu không công việc lung lay sẽ khiến cho cả gia đình lung lay.”
“Nhưng khi làm việc sao có thể không mắc sai lầm chứ? Trong lúc làm việc chắc hẳn ông ta đã phải chịu nhiều uất ức, nhưng ông ta không thể bộc bạch ra được, cũng không thể nói với ai.”
Triệu Lâm Uyên: “Cho nên ông ta sẽ không thừa nhận mình có người thù oán, bởi vì ông ta không thể tiếp nhận sự thật vì mình mà dẫn đến cái chết của mẹ mình.”
“Mỗi một người cha đều hy vọng con mình có thể thành tài, nhưng Vương Minh Tinh đã bỏ học từ sớm, xem cách cậu ta nói chuyện vừa rồi rõ ràng là rất tôn sùng người em trai mà cha mình cực kỳ ghét, bây giờ chúng ta còn chưa tìm thấy Vương Đức Phát, không thể nào phán đoán được, nhưng từ miệng những người xung quanh có thể đoán ra anh ta không phải là một người có được sự thành công.”
“Rõ ràng mẹ có hai người con, nhưng lúc tuổi về già bà ấy lại dựa vào ông ta, ông ta phải gánh vác trách nhiệm lớn lao như vậy, lại đổi được sự thiên vị của mẹ mình, mà em trai ruột của mình, chơi bời lêu lổng chẳng làm gì cả, lại cái gì cũng có, nên tâm lý của ông ta đã không ổn định.”
Triệu Lâm Uyên: “Những bất mãn tích lũy theo ngày tháng biến thành cảm xúc tiêu cực tột cùng, tôi có thể khẳng mà nói với cô, nếu hỏi trên thế giới này Vương Lễ ghét ai nhất, vậy thì chắc chắn là Vương Đức Phát.”
“Đối với Vương Đức Phát, Vương Lễ chính là một người con thích tranh giành, nhưng lần này ông ta thất bại, mẹ ở trong nhà ông ta, lại trong quá trình đi ra ngoài mua thức ăn bị sát hại, ông ta lúng túng.”
Tần Kha: “Lúng túng?”
Triệu Lâm Uyên: “Ông ta sợ hãi ánh mắt chỉ trích của người khác, sợ người khác hỏi mình đối xử với mẹ ruột của mình thế nào, sao lại để bà ấy ra ngoài mua thức ăn, sao lại để bà ấy bị sát hại. Vậy nên ông ta cần một người chịu tội thay, một người chịu tội thay có lẽ là vô tội nhưng có thể chặn được miệng lưỡi thế gian.”
“Ít nhất có thể khiến cho ông ta an toàn.”
Triệu Lâm Uyên: “Một khi người ta đau khổ, thì muốn cắn xé cái gì đó, Vương Đức Phát chính là mục tiêu của ông ta. Có lẽ ông ta cũng biết mình đã đổ oan cho em trai mình, nhưng công kích vô lý như vậy có thể tăng thêm khoái cảm, so với bạo lực thuần túy thì còn thoải mái hơn, bởi vì ông ta đứng trên nền tảng đạo đức.”
Tần Kha yên lặng nhìn Triệu Lâm Uyên.
Triệu Lâm Uyên: “Sao vậy?”
Tần Kha: “Đội trưởng Triệu thật là lợi hại!”
Triệu Lâm Uyên vẫn rất bình thản: “Không có gì lợi hại cả, chỉ là trình bày bình thường thôi.”
Tần Kha nở nụ cười.
Triệu Lâm Uyên: “?”
Gương mặt Tần Kha nghiêm túc: “Đội trưởng Triệu, tôi biết phản ứng đông cứng, anh có biết khẩu thị tâm phi là gì không?”
“Vành tai của anh rất đỏ đấy.”
Ánh mắt Triệu Lâm Uyên sâu xa nhìn về phía trước, bình tĩnh nói: “Đến nơi rồi, xuống xe đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.