Sinh Tồn Trong Thế Giới Nguy Hiểm
Chương 41: Sai Lầm 9
Nhất Nhân Nguyên Lương
28/05/2023
Tần Kha và Triệu Lâm Uyên liền ngồi ở trong công viên trao đổi thông tin mình vừa lấy được.
Tần Kha bỗng nhiên hiểu ra: “Thì ra là như vậy, mấy ông chú và bà dì kia chuẩn bị… Nhưng mà cái nghề tiểu thư (chỉ gái bán hoa) này đều không phải là những cô gái trẻ đang làm sao? Họ đã lớn tuổi như vậy rồi, tại sao…”
Câu nói phía sau Tần Kha không có nói ra, cô không biết biểu đạt thế nào, trước ngày hôm nay cô chưa từng nghĩ qua đời sống tình dục của các cụ ông cụ bà là như thế nào.
Bình thường hay gặp những người có độ tuổi chú, dì, ông, bà không phải là ở cùng con cháu, vui đùa cùng trẻ con, hoặc là ở quảng trường khiêu vũ, chơi cờ, ở trong công viên đánh thái cực, từ trước đến nay chưa từng nghĩ họ sẽ cùng cái chữ mại dâm này có liên quan.
Mà cũng đã đến độ tuổi này rồi mà vẫn còn ham muốn về phương diện này?
Tần Kha không hiểu, trong toàn bộ trí nhớ của cô, chưa từng gặp người trung niên, cao tuổi nào trên gương mặt toàn là nếp nhăn, tóc đã bạc có biểu hiện dâm loạn.
Triệu Lâm Uyên: “Có, không chỉ là những cô gái trẻ sẽ làm nghề này, cũng không ít những người phụ nữ trung niên và cao tuổi cũng làm.”
Tần Kha tỏ ra nghi hoặc: “Đã sáu, bảy mươi tuổi rồi, tóc cũng đã bạc, còn…”
Nhìn thấy dáng vẻ đơn thuần của Tần Kha, Triệu Lâm Uyên muốn đưa tay xoa đầu của cô, nhưng mà tay vẫn chưa giơ lên lại hạ xuống rồi.
Triệu Lâm Uyên nhìn về phương xa, ánh mắt xa xăm: “Tần Kha, thế giới này không chỉ là cô nhìn thấy như thế, cô nhìn thấy tất cả chỉ là một phần rất nhỏ, cô nói chưa từng gặp vậy là bởi vì trong hoàn cảnh sống của cô không có.”
Triệu Lâm Uyên: “Cô cho rằng người cao tuổi nên làm cái gì?”
Tần Kha trả lời như lẽ đương nhiên: “Phần lớn những người già bảy mươi tuổi, không phải nên ở nhà chăm sóc cháu chắt sao? Giống như Vương Phân vậy, coi như không có điều kiện tốt như bà ấy, người già ở nông thôn cũng nên có cuộc sống tuổi già ổn định, họ đã vất vả dưỡng dục con cái trưởng thành hết rồi, có thể phụng dưỡng họ rồi mà.”
Ít nhất kiếp trước, người mà cô đã từng tiếp xúc đều như vậy.
Triệu Lâm Uyên: “Cô từng gặp người già nhặt phế liệu chưa? Từng gặp người già ăn xin dưới gầm cầu vượt chưa?”
Tần Kha sững sờ.
Triệu Lâm Uyên: “Cô cảm thấy họ có phải bảy mươi tuổi không? Họ bảy mươi tuổi có giống như lời cô nói không?”
Tần Kha: “Nhưng mà, coi như là nhặt phế liệu cũng không đi làm gái mại dâm.”
Triệu Lâm Uyên: “Vậy thì họ không có lựa chọn, cô cảm thấy hai công việc này, việc nào làm người ta kiếm được tiền, có thể tiếp tục cuộc sống?”
Tần Kha: “Công việc bán dâm.”
Triệu Lâm Uyên: “Không phải họ muốn đi làm công việc này, mà là bn họ không thể không làm. Vừa nãy cũng không phải cô không biết cuộc sống của Trang Tiểu Trân và Ninh Tuệ rồi. Một người vì gánh nặng trách nhiệm gia đình, cả đời cũng chẳng thể sống vì bản thân mình, còn một người phải nuôi một đứa con trai vô dụng, họ đều không có lựa chọn.”
“Trong công việc tôi có những lúc tiếp xúc với những phụ nữ về phương diện này, họ có người còn rất nhỏ, còn nhỏ tuổi hơn cả cô, thậm chí còn chưa thành niên, họ ra vào những nơi xa hoa trụy lạc, mỗi ngày xuống giường của những vị khách khác nhau.”
“Khác với những cô gái đồng trang lứa, hiện tại đang ngồi trong phòng học lên lớp, cảm thấy phiền não vì tiết thể dục buổi chiều bị thay thế bằng tiết toán, mà những cô gái ở trong phòng khiêu vũ đã quen với việc liếc mắt đưa tình với những người đàn ông đáng tuổi bố mình.”
“Hiện thực chính là như vậy, bởi vì sự khác biệt hoàn cảnh gia đình mỗi người không giống nhau, ngay cả cơ hội giáo dục đều tồn tại sự khác biệt rất lớn.”
Triệu Lâm Uyên: “Những cô gái ở quán bar, hay ở trong phòng khiêu vũ rất có thể chính là dáng vẻ của Tiểu Trân, Ninh Tuệ vài chục năm trước, bên cạnh đó, thà nói họ lựa chọn công việc này, không bằng nói họ không còn nơi nào để đi.”
Tần Kha: “Nhưng như vậy cũng không phải là cách, họ đã lớn tuổi như vậy rồi, còn phải làm những chuyện như vậy, lại qua vài năm nữa thì sao? Họ phải làm thế nào?”
Triệu Lâm Uyên: “Xã hội vẫn luôn giúp đỡ họ.”
Chỉ là sự giúp đỡ này không đáng kể, có thể giúp đỡ bạn sống được nhưng không thể đảm bảo chất lượng cuộc sống của bạn.
Triệu Lâm Uyên không có tiếp tục nói nữa, anh cảm thấy Tần Kha cũng không cần phải hiểu rõ những điều này nhanh như vậy, thậm chí cô có thể vẫn luôn không hiểu cũng không sao.
Hiện tại cô còn rất trẻ, có năng lực có thể tự nuôi sống bản thân, sau đó mỗi ngày cô có thể ngồi xe buýt hoặc là ngồi taxi đi làm, tan làm, tất cả mỗi một người mà cô tiếp xúc đều rất tử tế, sẽ mỉm cười, sẽ nhường ghế ngồi. Cô có thể đi làm năm ngày hoặc là sáu ngày, vào ngày cuối tuần cùng bạn bè đi chơi với nhau, uống trà sữa, ăn thịt nướng, sau khi quay về thì lướt điện thoại rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Thậm chí cô có thể nuôi một chú mèo, một chú chó, thời gian rảnh rỗi thì làm đồ ngọt, đọc sách. Những người mà cô sẽ tiếp xúc rất đơn giản, có đồng nghiệp làm việc nghiêm túc, có người hàng xóm giống như cô sống trong căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp, có người phục vụ lịch sự.
Mà những người xuất hiện ở bên cạnh cô, là người sau khi đã bị xã hội từng tầng một mà loại bỏ đi còn lưu lại trong nhóm người.
Những người bởi vì một số chuyện mà chìm vào trong bóng tối, những người đó sau khi từng bước không thể bước ra khỏi đó đều ở lại bên dưới.
Tần Kha: “Đội trưởng Triệu.”
Triệu Lâm Uyên: “Hả? Sao thế?”
Tần Kha: “Vấn đề này bây giờ tôi vẫn không hiểu, tôi cũng không nghĩ nữa, đợi đến khi tôi nên hiểu thì sẽ hiểu. Tôi biết rồi, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không biết phải làm sao.”
Lấy chính cô làm ví dụ, cô vô tội bị người của tòa soạn đốt lửa thiêu chết, sau khi xuyên đến thế giới này còn phải thời thời khắc khắc đứng trước đe dọa về cái chết.
(Đoạn này mình cũng không hiểu, rõ ràng từ đầu giải thích nguyên nhân chết của nữ chính là do có người nhảy lầu rơi trúng…)
Triệu Lâm Uyên cười cười.
Tần Kha: “Cho nên bây giờ phải cùng điều tra cả ba vụ án này sao?”
Triệu Lâm Uyên: “Bây giờ vẫn không thể khẳng định mối liên hệ tất yếu giữa chúng.”
Tần Kha: “Không thể khẳng định ư? Ba người này có quen biết, đồng thời thời gian tử vong cách nhau gần như thế.”
“Đúng rồi, tôi cảm thấy Vương Phân bởi vì nhìn thấy có người giết hại Trang Tiểu Trân cho nên mới bị diệt khẩu.”
Triệu Lâm Uyên: “Điều tra án không thể chỉ dựa vào phán đoán, phải có chứng cứ.”
Tần Kha: “Vậy chúng ta đi đến con sông nhỏ kia xem xem, vừa rồi tôi hỏi được bà dì kia, tôi biết đi như thế nào.”
Triệu Lâm Uyên: “Không có gì đâu, tôi đã từng đến đó rồi, mấy ngày nay mưa vẫn luôn mưa to, dấu vết ở bên sông đã bị rửa trôi sạch sẽ rồi.”
Tần Kha: “Vậy phải làm sao? Bên đó có camera giám sát không?”
Triệu Lâm Uyên: “Không có, lúc đó hiện trường vụ án cũng không phát hiện cái gì, người chết cũng không có người thân nào bày tỏ nghi vấn với kết quả tử vong, cho nên cảnh sát khu vực sau khi điều tra đơn giản quyết định không có vấn đề liền để người đến nhận người chết đi rồi.”
Tần Kha: “Họ không có điều tra ra cái gì sao? Ví dụ nói bên sông có vết tích của những người khác? Như vậy thì cũng vô trách nhiệm quá rồi.”
Triệu Lâm Uyên: “Sau khi chuyện đã xảy ra, nhìn nhận lại vấn đề là không công bằng, bây giờ chúng ta là có nghi ngờ đối với cái chết của Trang Tiểu Trân mới để ý tới những thứ nhỏ nhặt này.”
Tần Kha cũng cảm thấy bản thân vừa mới nói những lời không thỏa đáng: “Xin lỗi, tôi không phải có ý này, tôi chỉ là cảm thấy không có đầu mối cho nên có chút đáng tiếc.”
Triệu Lâm Uyên: “Thi thể của Trang Tiểu Trân đã bị hỏa táng rồi, hiện tại chỉ có thể từ một người khác là Ninh Tuệ bên kia bắt tay điều tra trước. Bây giờ chúng ta đi gặp một người.”
Tần Kha: “Gặp ai?”
Triệu Lâm Uyên: “Châu Đại Cương, tài xế gây ra cái chết cho Ninh Tuệ.”
Khi họ đến gặp Châu Đại Cương người đàn ông đó đang một mình ngồi ở nhà uống rượu buồn bực, thấy họ đến hỏi chuyện, câu đầu tiên chính là.
“Con mẹ nó, thật không biết là gặp xui xẻo gì mới đụng phải loại chuyện này, bà lão kia là tự mình đâm vào, chẳng liên quan gì đến ông đây hết.”
Tần Kha bỗng nhiên hiểu ra: “Thì ra là như vậy, mấy ông chú và bà dì kia chuẩn bị… Nhưng mà cái nghề tiểu thư (chỉ gái bán hoa) này đều không phải là những cô gái trẻ đang làm sao? Họ đã lớn tuổi như vậy rồi, tại sao…”
Câu nói phía sau Tần Kha không có nói ra, cô không biết biểu đạt thế nào, trước ngày hôm nay cô chưa từng nghĩ qua đời sống tình dục của các cụ ông cụ bà là như thế nào.
Bình thường hay gặp những người có độ tuổi chú, dì, ông, bà không phải là ở cùng con cháu, vui đùa cùng trẻ con, hoặc là ở quảng trường khiêu vũ, chơi cờ, ở trong công viên đánh thái cực, từ trước đến nay chưa từng nghĩ họ sẽ cùng cái chữ mại dâm này có liên quan.
Mà cũng đã đến độ tuổi này rồi mà vẫn còn ham muốn về phương diện này?
Tần Kha không hiểu, trong toàn bộ trí nhớ của cô, chưa từng gặp người trung niên, cao tuổi nào trên gương mặt toàn là nếp nhăn, tóc đã bạc có biểu hiện dâm loạn.
Triệu Lâm Uyên: “Có, không chỉ là những cô gái trẻ sẽ làm nghề này, cũng không ít những người phụ nữ trung niên và cao tuổi cũng làm.”
Tần Kha tỏ ra nghi hoặc: “Đã sáu, bảy mươi tuổi rồi, tóc cũng đã bạc, còn…”
Nhìn thấy dáng vẻ đơn thuần của Tần Kha, Triệu Lâm Uyên muốn đưa tay xoa đầu của cô, nhưng mà tay vẫn chưa giơ lên lại hạ xuống rồi.
Triệu Lâm Uyên nhìn về phương xa, ánh mắt xa xăm: “Tần Kha, thế giới này không chỉ là cô nhìn thấy như thế, cô nhìn thấy tất cả chỉ là một phần rất nhỏ, cô nói chưa từng gặp vậy là bởi vì trong hoàn cảnh sống của cô không có.”
Triệu Lâm Uyên: “Cô cho rằng người cao tuổi nên làm cái gì?”
Tần Kha trả lời như lẽ đương nhiên: “Phần lớn những người già bảy mươi tuổi, không phải nên ở nhà chăm sóc cháu chắt sao? Giống như Vương Phân vậy, coi như không có điều kiện tốt như bà ấy, người già ở nông thôn cũng nên có cuộc sống tuổi già ổn định, họ đã vất vả dưỡng dục con cái trưởng thành hết rồi, có thể phụng dưỡng họ rồi mà.”
Ít nhất kiếp trước, người mà cô đã từng tiếp xúc đều như vậy.
Triệu Lâm Uyên: “Cô từng gặp người già nhặt phế liệu chưa? Từng gặp người già ăn xin dưới gầm cầu vượt chưa?”
Tần Kha sững sờ.
Triệu Lâm Uyên: “Cô cảm thấy họ có phải bảy mươi tuổi không? Họ bảy mươi tuổi có giống như lời cô nói không?”
Tần Kha: “Nhưng mà, coi như là nhặt phế liệu cũng không đi làm gái mại dâm.”
Triệu Lâm Uyên: “Vậy thì họ không có lựa chọn, cô cảm thấy hai công việc này, việc nào làm người ta kiếm được tiền, có thể tiếp tục cuộc sống?”
Tần Kha: “Công việc bán dâm.”
Triệu Lâm Uyên: “Không phải họ muốn đi làm công việc này, mà là bn họ không thể không làm. Vừa nãy cũng không phải cô không biết cuộc sống của Trang Tiểu Trân và Ninh Tuệ rồi. Một người vì gánh nặng trách nhiệm gia đình, cả đời cũng chẳng thể sống vì bản thân mình, còn một người phải nuôi một đứa con trai vô dụng, họ đều không có lựa chọn.”
“Trong công việc tôi có những lúc tiếp xúc với những phụ nữ về phương diện này, họ có người còn rất nhỏ, còn nhỏ tuổi hơn cả cô, thậm chí còn chưa thành niên, họ ra vào những nơi xa hoa trụy lạc, mỗi ngày xuống giường của những vị khách khác nhau.”
“Khác với những cô gái đồng trang lứa, hiện tại đang ngồi trong phòng học lên lớp, cảm thấy phiền não vì tiết thể dục buổi chiều bị thay thế bằng tiết toán, mà những cô gái ở trong phòng khiêu vũ đã quen với việc liếc mắt đưa tình với những người đàn ông đáng tuổi bố mình.”
“Hiện thực chính là như vậy, bởi vì sự khác biệt hoàn cảnh gia đình mỗi người không giống nhau, ngay cả cơ hội giáo dục đều tồn tại sự khác biệt rất lớn.”
Triệu Lâm Uyên: “Những cô gái ở quán bar, hay ở trong phòng khiêu vũ rất có thể chính là dáng vẻ của Tiểu Trân, Ninh Tuệ vài chục năm trước, bên cạnh đó, thà nói họ lựa chọn công việc này, không bằng nói họ không còn nơi nào để đi.”
Tần Kha: “Nhưng như vậy cũng không phải là cách, họ đã lớn tuổi như vậy rồi, còn phải làm những chuyện như vậy, lại qua vài năm nữa thì sao? Họ phải làm thế nào?”
Triệu Lâm Uyên: “Xã hội vẫn luôn giúp đỡ họ.”
Chỉ là sự giúp đỡ này không đáng kể, có thể giúp đỡ bạn sống được nhưng không thể đảm bảo chất lượng cuộc sống của bạn.
Triệu Lâm Uyên không có tiếp tục nói nữa, anh cảm thấy Tần Kha cũng không cần phải hiểu rõ những điều này nhanh như vậy, thậm chí cô có thể vẫn luôn không hiểu cũng không sao.
Hiện tại cô còn rất trẻ, có năng lực có thể tự nuôi sống bản thân, sau đó mỗi ngày cô có thể ngồi xe buýt hoặc là ngồi taxi đi làm, tan làm, tất cả mỗi một người mà cô tiếp xúc đều rất tử tế, sẽ mỉm cười, sẽ nhường ghế ngồi. Cô có thể đi làm năm ngày hoặc là sáu ngày, vào ngày cuối tuần cùng bạn bè đi chơi với nhau, uống trà sữa, ăn thịt nướng, sau khi quay về thì lướt điện thoại rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Thậm chí cô có thể nuôi một chú mèo, một chú chó, thời gian rảnh rỗi thì làm đồ ngọt, đọc sách. Những người mà cô sẽ tiếp xúc rất đơn giản, có đồng nghiệp làm việc nghiêm túc, có người hàng xóm giống như cô sống trong căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp, có người phục vụ lịch sự.
Mà những người xuất hiện ở bên cạnh cô, là người sau khi đã bị xã hội từng tầng một mà loại bỏ đi còn lưu lại trong nhóm người.
Những người bởi vì một số chuyện mà chìm vào trong bóng tối, những người đó sau khi từng bước không thể bước ra khỏi đó đều ở lại bên dưới.
Tần Kha: “Đội trưởng Triệu.”
Triệu Lâm Uyên: “Hả? Sao thế?”
Tần Kha: “Vấn đề này bây giờ tôi vẫn không hiểu, tôi cũng không nghĩ nữa, đợi đến khi tôi nên hiểu thì sẽ hiểu. Tôi biết rồi, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không biết phải làm sao.”
Lấy chính cô làm ví dụ, cô vô tội bị người của tòa soạn đốt lửa thiêu chết, sau khi xuyên đến thế giới này còn phải thời thời khắc khắc đứng trước đe dọa về cái chết.
(Đoạn này mình cũng không hiểu, rõ ràng từ đầu giải thích nguyên nhân chết của nữ chính là do có người nhảy lầu rơi trúng…)
Triệu Lâm Uyên cười cười.
Tần Kha: “Cho nên bây giờ phải cùng điều tra cả ba vụ án này sao?”
Triệu Lâm Uyên: “Bây giờ vẫn không thể khẳng định mối liên hệ tất yếu giữa chúng.”
Tần Kha: “Không thể khẳng định ư? Ba người này có quen biết, đồng thời thời gian tử vong cách nhau gần như thế.”
“Đúng rồi, tôi cảm thấy Vương Phân bởi vì nhìn thấy có người giết hại Trang Tiểu Trân cho nên mới bị diệt khẩu.”
Triệu Lâm Uyên: “Điều tra án không thể chỉ dựa vào phán đoán, phải có chứng cứ.”
Tần Kha: “Vậy chúng ta đi đến con sông nhỏ kia xem xem, vừa rồi tôi hỏi được bà dì kia, tôi biết đi như thế nào.”
Triệu Lâm Uyên: “Không có gì đâu, tôi đã từng đến đó rồi, mấy ngày nay mưa vẫn luôn mưa to, dấu vết ở bên sông đã bị rửa trôi sạch sẽ rồi.”
Tần Kha: “Vậy phải làm sao? Bên đó có camera giám sát không?”
Triệu Lâm Uyên: “Không có, lúc đó hiện trường vụ án cũng không phát hiện cái gì, người chết cũng không có người thân nào bày tỏ nghi vấn với kết quả tử vong, cho nên cảnh sát khu vực sau khi điều tra đơn giản quyết định không có vấn đề liền để người đến nhận người chết đi rồi.”
Tần Kha: “Họ không có điều tra ra cái gì sao? Ví dụ nói bên sông có vết tích của những người khác? Như vậy thì cũng vô trách nhiệm quá rồi.”
Triệu Lâm Uyên: “Sau khi chuyện đã xảy ra, nhìn nhận lại vấn đề là không công bằng, bây giờ chúng ta là có nghi ngờ đối với cái chết của Trang Tiểu Trân mới để ý tới những thứ nhỏ nhặt này.”
Tần Kha cũng cảm thấy bản thân vừa mới nói những lời không thỏa đáng: “Xin lỗi, tôi không phải có ý này, tôi chỉ là cảm thấy không có đầu mối cho nên có chút đáng tiếc.”
Triệu Lâm Uyên: “Thi thể của Trang Tiểu Trân đã bị hỏa táng rồi, hiện tại chỉ có thể từ một người khác là Ninh Tuệ bên kia bắt tay điều tra trước. Bây giờ chúng ta đi gặp một người.”
Tần Kha: “Gặp ai?”
Triệu Lâm Uyên: “Châu Đại Cương, tài xế gây ra cái chết cho Ninh Tuệ.”
Khi họ đến gặp Châu Đại Cương người đàn ông đó đang một mình ngồi ở nhà uống rượu buồn bực, thấy họ đến hỏi chuyện, câu đầu tiên chính là.
“Con mẹ nó, thật không biết là gặp xui xẻo gì mới đụng phải loại chuyện này, bà lão kia là tự mình đâm vào, chẳng liên quan gì đến ông đây hết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.