Chương 4
Nhan Lương Vũ
29/10/2017
Sinh ý nhân
Nhan Lương Vũ
Bạch sơn thiên thúy Phù Dung bội (tứ)
Ôn Thiển đã thủ ở trong miếu tận bảy ngày rồi.
Đây là con đường mà muốn đến Thúy Bách sơn trang thì nhất định phải đi qua. Bảy ngày gần đây, Ôn Thiển ôm kiếm của mình nhìn ở đây động như trẩy hội, nghênh lai tống vãng, từng đám lại từng đám giang hồ người ngựa tuy không tính là bao la vạn tượng nhưng cũng đủ để người ta tiếp không nổi.
Hắn gặp được Thất Tịnh đại sư của Đạt Ma viện, may là nhìn tướng hắn nên khoan hồng chỉ làm một cao đức cử chỉ là đem đống rơm rạ sạch sẽ tặng cho đám tiểu phái hậu bối vẫn luôn càn quấy, tuy rằng ngày thứ hai đám hậu bối đều đau đầu khó chịu buồn nôn rất giống bệnh trạng của người trúng phải Đạt Ma nhất thức.
Hắn cũng gặp được…cỗ kiệu của Ngọc Nữ chưởng môn Tiên Tố phái, cao nhân dưới sự thủ vệ của chúng nữ hiệp mà ở trong kiệu qua suốt một đêm, lúc mà đám phong lưu thiếu hiệp vô cùng sôi sục không hiểu sao lại chết bất đắc kỳ tử xong, một chút hiếu kì của Ôn Thiển vốn cũng không mấy hứng thú, lập tức như đèn hết dầu, triệt để tiêu tan. Cho nên chưởng môn Tiên Tố phái có xứng với danh tiếng của nàng hay không, Ôn Thiển không thể kiểm chứng được.
Hắn còn gặp được người cùng Bách gia đại công tử có hôn ước là nhị cô nương của Nam Cung gia Nam Cung Thu Nhược, độc hành đao Yến Lãng, Nhất Nhị Tam thiếu gia của Đường môn cùng với thất thất bát bát giang hồ khách biết tên không biết mặt hoặc biết mặt không biết tên hoặc mặt tên đều xa lạ.
Nhưng chỉ duy có người hắn chờ là không đến.
Năm sáu mươi tuổi, mắt tam giác rũ xuống, thân hình lom khom, râu mép như sơn dương và giọng nói khàn khàn. Đây là bề ngoài lão Bạch mà Bách Cẩn vẽ cho hắn, nhưng mà liên tiếp bảy ngày, đừng nói là toàn bộ đặc điểm đều phù hợp, dù là kẻ khả nghi có hai điểm giống thế cũng không có gặp.
Ôn Thiển nghĩ, có lẽ nào lão Bạch căn bản sẽ không đến ngôi miếu đổ nát này để nghỉ chân, có lẽ nào lão Bạch ngựa cũng không dừng người cũng không ngủ ba chân bốn cẳng mà chạy qua khỏi phiến rừng này, nhưng mà chỉ cần có tiếng vó ngựa xa xa vọng lại, hắn đã lập tức nhảy lên cây nhìn những vị khách từ xa đến, mà đám khách đó không ai ngoại lệ, tất cả đều vào ngôi miếu nát này nghỉ chân.
Giờ đã là nửa đêm của hai chín tháng tám, tiếp qua một canh giờ nữa, đã là ba mươi tháng tám rồi. Kế hoạch ôm cây đợi thỏ của Ôn Thiển đã đến kì hạn, hắn tin tưởng đám người trong miếu nát đã là đám cuối cùng rồi, bởi vì trễ hơn nữa, sẽ không thể đến kịp mùng chín tháng chín được.
Nhẹ nhàng ngáp một cái, khó có được Ôn Thiển cảm thấy vài tia mệt mỏi. Nói thật, hắn có chút hối hận vì đã tiếp vụ này. Giết Khâu Tứ giết thật thuận lợi, thế nên khi Bách Cẩn đưa ra vụ làm ăn mới, hắn cũng không nghĩ nhiều liền đáp ứng. Hôm nay xem ra, vụ làm ăn này chắc tiêu rồi.
Ôn Thiển hối hận điều không phải bởi vì lo lắng cho tín dự của mình, cũng không phải sợ sau này khó ăn nói với Bách Cẩn, thật ra, loại chuyện buôn bán thế này luôn luôn có thành có bại, thành dĩ nhiên là ai cũng vui mừng, bại thì bất quá là không thu tiền của chủ mà thôi. Chỉ là cảm giác có sức mà dùng không được thật rất không thoải mái, kinh nghiệm của việc ngay cả đuôi con mồi cũng không sờ tới được, Ôn Thiển chính là một hồi đại cô nương lên kiệu[1].
Ôn Thiển sinh ra trong sát thủ thế gia, gia gia hắn Ôn Hiếu lúc còn sống từng giết Đệ tam phòng cũng là nhất phòng thị thiếp được sủng ái nhất của giáo chủ Sử Thiên Cai của Hồng Liệt giáo lúc đó đang là giang hồ đệ nhất đại giáo, Sử giáo chủ vì nhớ người tình quá độ mà không qua nổi một mùa đông, Hồng Liệt giáo chia năm xẻ bảy dĩ nhiên cũng từ từ tan thành mây khói trong chốn giang hồ, vụ này năm đó đã trở thành vụ diệt môn án được làm đẹp đẽ nhất sạch sẽ nhất, cũng trở thành đề tài mà nhiều người lúc nhàn rỗi lôi ra bàn tán. Bất quá Ôn Thiển gia gia đến tột cùng có muốn làm ra diệt môn án hay không? Khái, chuyện này ai cũng không rõ.
Đến lượt những người đồng lứa của Ôn Thiển ba ba, nhân tài của Ôn gia xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Kỳ phụ Ôn Đấu Quân và Nhị đại gia Ôn Đấu Cừu lúc đó từng cùng nhau giữ vị trí thứ hai trong sát thủ bảng, khó có được chính là hai huynh đệ nhưng thật ra rất hòa hòa khí khí, chưa bao giờ phát sinh quá việc trong nhà, làm ăn cũng là ngươi làm của ngươi ta tiếp của ta không hề tương phạm, qua mấy mươi năm, uy vọng của Ôn gia trên giang hồ cũng lên tới đỉnh.
Nhưng mà lúc Ôn Thiển được sinh ra, Ôn gia đã mơ hồ có tình trạng xuống dốc. Ôn Thiển là độc đinh của Ôn gia, Nhị đại gia năm bốn mươi tuổi thì bị cừu gia mướn sát thủ làm hại, chưa kịp lưu lại con cái gì, Ôn phụ khi đó cũng chưa cưới vợ, vốn định tiêu sái một đời, nhưng sau khi Nhị đại gia qua đời thì bỗng thức tỉnh, mới hiểm hiểm (khó khăn) vì Ôn gia lưu lại một cái hậu như thế này.
Sở dĩ Ôn Thiển đối với việc làm sát thủ cũng không tồn tại quá trình đấu tranh tê tâm liệt phế hay lo lắng nhân luân mà khóc thiên hảm địa, lúc hắn còn rất nhỏ đã đối với việc này có nhận thức phi thường rõ ràng —— con kế nghiệp cha, thiên kinh địa nghĩa. Bất quá nghề này có chút đặc thù, nhưng xét đến cùng thì đều là việc buôn bán cả.
Bất quá Ôn phụ đem hậu duệ này lưu lại quá muộn, thế nên Ôn Thiển vừa học có chút thành tựu, Ôn phụ đã tiện lúc thọ sáu mươi ba tuổi mà rời khỏi cõi đời. Năm ấy Ôn Thiển mới được hai mươi, lại cầm Thiển Thương kiếm phổ gọt giũa suốt hai năm, rốt cuộc mới ngộ tới tầng thứ sáu, cũng mới bắt đầu dám tiếp nhận các vụ làm ăn.
Đối với giết người, Ôn Thiển không nói tới việc thích hay ghét, thấy một mạng người biến mất dưới kiếm mình, hắn tựa hồ không có cảm giác gì. Chỉ là làm việc này đã lâu, Ôn Thiển thỉnh thoảng lại nghĩ tính mệnh thứ này thực sự rất mong manh, mong manh đến mức thậm chí chịu không nổi một kiếm nhè nhẹ. Ôn Thiển tính tình đạm mạc đã quyết định rằng hắn đối với mọi thứ trên thế gian đều không có gì chấp nhất cả, nhưng sống vẫn tốt hơn là chết. Cho nên không biết từ lúc nào, Ôn Thiển bắt đầu tiếc mệnh. Đương nhiên, tiếc đây là hắn tiếc của mình mà thôi.
Ba vị Tinh Vân sơn đệ tử vừa vào cửa, Ôn Thiển đã lại theo dõi. Phải nói, mắt hắn sẽ không bỏ qua bất kì kẻ xa lạ nào bước vào trong miếu. Nhưng lại giống như sáu ngày trước, hắn đem ba người từ trên xuống dưới quan sát mấy lần, cũng không phát hiện khả nghi. Chỉ là khe khẽ cảm khái một chút, người tinh thông dịch kinh bát quái quả nhiên đều mang theo một chút Bán tiên nhi khí như vậy, cùng khách giang hồ bình thường chính là không giống, sư muội thanh như phù dung, sư đệ tuấn như tu trúc, mà sư huynh tuy hình dáng chỉ thường thường, nhưng đôi mắt lại trong veo đến mức khiến người ta thấy sáng bừng sáng bừng.
Có lẽ là nhiều ngày canh gác trong miếu hoang thật buồn chán, có lẽ là nhất thời tâm huyết dâng trào, cũng có lẽ là sư huynh đó lúc xem tướng thì cái vẻ lải nhải xác thực rất thú vị, nói chung Ôn Thiển lần đầu tiên để người khác xem tướng cho mình, cũng là lần đầu thứ nghe được nguyên lai trong mạng mình còn mang theo một đống tiền lớn, còn có một con Tì Hưu[2] canh giữ chỉ tiến chứ không lộ ra nữa.
“Theo ta thấy, dù thế nào. . . . . . cũng phải đến bảy tám mươi tuổi đi. . . . . .”
Âm cuối của sư huynh lộ ra chột dạ rất khả nghi, nhưng Ôn Thiển nguyện ý tin tưởng. Vô số người ở dưới đao phong của hắn mà chết, vậy hắn sẽ chết dưới đao phong của ai đây? Hắn thực sự rất muốn khi mình phát hiện ra đáp án thì đã tới bảy tám mươi tuổi rồi.
Chân trời nổi lên ngân bạch sắc, Ôn Thiển đứng lên phủi bay đám rơm rạ quanh thân, nhẹ nhành vượt qua những người đang ngủ lăn lóc muốn rời đi trước. Ai ngờ lúc đi qua bên người Bán tiên nhi sư huynh, bỗng nhiên bị ngoại lực ôm lấy đùi, người sau không chỉ ôm lấy mà trong miệng còn lầm bầm cái gì mà Chu Tiểu Thôn ngươi một tên tiểu tử thối còn dám lười biếng không luyện công ta sẽ đem ngươi làm sao làm sao các loại, bởi vì phía sau lẩm bẩm quá sức ậm ờ, sở dĩ làm sao làm sao đến tột cùng là làm gì Ôn Thiển không thể nào biết được. Hắn chỉ là thấy thú vị, tuy rằng sự thú vị này rất nhỏ nhoi.
Thoát khỏi Bán tiên nhi sư huynh, Ôn Thiển đi ra cửa miếu liền nhẹ nhàng xoay người lên ngựa. Liệt mã (con ngựa mạnh mẽ) bị vây bảy ngày từ lâu đã không kiềm chế được, Ôn Thiển mới dùng chân nhẹ nhàng đánh vào hai bên bụng nó một cái, ngựa đã như tiễn rời khỏi cung chạy như bay.
Miếu nát một chặn đứng nhân, Ôn Thiển quyết định ở đâu đó trong Thúy Bách sơn trang ôm cây đợi thỏ tiếp. Hắn có dự cảm, vụ làm ăn này có thành hay không, toàn bộ phải xem cơ hội cuối cùng đã.
Gió vù vù từ bên người xẹt qua, hơi thở ra đã biến thành một đám bạch sắc có thể mơ hồ thấy được .
Sắp bắt đầu mùa đông rồi, Ôn Thiển nghĩ, nếu kiểm lại việc làm ăn một năm qua, cái kết của vụ lão Bạch thật có thể xem là đáng ghét nhất.
********************
[1] đại cô nương lên kiệu: ý nói là lần đầu tiên biết đến
[2] Tì Hưu: Một loại thú trong sách cổ, hình dạng thế này này
*****************
Công nhận là Nhan tỷ viết không chỉ dài mà còn lằng nhằng nữa. Chữ gì mà nhìu quá a. Chương này ngắn thế mà làm xong vẫn cứ hả mỏ như thường TAT.
Với Hủ mộc thì mình còn dám đảm bảo là đúng cỡ 80% chứ cái này thì…65% là hết đát. Thế nên ai phát hiện sai chỗ nào thì báo cho mình sửa lại nhé ^^ Đăng bởi: admin
Nhan Lương Vũ
Bạch sơn thiên thúy Phù Dung bội (tứ)
Ôn Thiển đã thủ ở trong miếu tận bảy ngày rồi.
Đây là con đường mà muốn đến Thúy Bách sơn trang thì nhất định phải đi qua. Bảy ngày gần đây, Ôn Thiển ôm kiếm của mình nhìn ở đây động như trẩy hội, nghênh lai tống vãng, từng đám lại từng đám giang hồ người ngựa tuy không tính là bao la vạn tượng nhưng cũng đủ để người ta tiếp không nổi.
Hắn gặp được Thất Tịnh đại sư của Đạt Ma viện, may là nhìn tướng hắn nên khoan hồng chỉ làm một cao đức cử chỉ là đem đống rơm rạ sạch sẽ tặng cho đám tiểu phái hậu bối vẫn luôn càn quấy, tuy rằng ngày thứ hai đám hậu bối đều đau đầu khó chịu buồn nôn rất giống bệnh trạng của người trúng phải Đạt Ma nhất thức.
Hắn cũng gặp được…cỗ kiệu của Ngọc Nữ chưởng môn Tiên Tố phái, cao nhân dưới sự thủ vệ của chúng nữ hiệp mà ở trong kiệu qua suốt một đêm, lúc mà đám phong lưu thiếu hiệp vô cùng sôi sục không hiểu sao lại chết bất đắc kỳ tử xong, một chút hiếu kì của Ôn Thiển vốn cũng không mấy hứng thú, lập tức như đèn hết dầu, triệt để tiêu tan. Cho nên chưởng môn Tiên Tố phái có xứng với danh tiếng của nàng hay không, Ôn Thiển không thể kiểm chứng được.
Hắn còn gặp được người cùng Bách gia đại công tử có hôn ước là nhị cô nương của Nam Cung gia Nam Cung Thu Nhược, độc hành đao Yến Lãng, Nhất Nhị Tam thiếu gia của Đường môn cùng với thất thất bát bát giang hồ khách biết tên không biết mặt hoặc biết mặt không biết tên hoặc mặt tên đều xa lạ.
Nhưng chỉ duy có người hắn chờ là không đến.
Năm sáu mươi tuổi, mắt tam giác rũ xuống, thân hình lom khom, râu mép như sơn dương và giọng nói khàn khàn. Đây là bề ngoài lão Bạch mà Bách Cẩn vẽ cho hắn, nhưng mà liên tiếp bảy ngày, đừng nói là toàn bộ đặc điểm đều phù hợp, dù là kẻ khả nghi có hai điểm giống thế cũng không có gặp.
Ôn Thiển nghĩ, có lẽ nào lão Bạch căn bản sẽ không đến ngôi miếu đổ nát này để nghỉ chân, có lẽ nào lão Bạch ngựa cũng không dừng người cũng không ngủ ba chân bốn cẳng mà chạy qua khỏi phiến rừng này, nhưng mà chỉ cần có tiếng vó ngựa xa xa vọng lại, hắn đã lập tức nhảy lên cây nhìn những vị khách từ xa đến, mà đám khách đó không ai ngoại lệ, tất cả đều vào ngôi miếu nát này nghỉ chân.
Giờ đã là nửa đêm của hai chín tháng tám, tiếp qua một canh giờ nữa, đã là ba mươi tháng tám rồi. Kế hoạch ôm cây đợi thỏ của Ôn Thiển đã đến kì hạn, hắn tin tưởng đám người trong miếu nát đã là đám cuối cùng rồi, bởi vì trễ hơn nữa, sẽ không thể đến kịp mùng chín tháng chín được.
Nhẹ nhàng ngáp một cái, khó có được Ôn Thiển cảm thấy vài tia mệt mỏi. Nói thật, hắn có chút hối hận vì đã tiếp vụ này. Giết Khâu Tứ giết thật thuận lợi, thế nên khi Bách Cẩn đưa ra vụ làm ăn mới, hắn cũng không nghĩ nhiều liền đáp ứng. Hôm nay xem ra, vụ làm ăn này chắc tiêu rồi.
Ôn Thiển hối hận điều không phải bởi vì lo lắng cho tín dự của mình, cũng không phải sợ sau này khó ăn nói với Bách Cẩn, thật ra, loại chuyện buôn bán thế này luôn luôn có thành có bại, thành dĩ nhiên là ai cũng vui mừng, bại thì bất quá là không thu tiền của chủ mà thôi. Chỉ là cảm giác có sức mà dùng không được thật rất không thoải mái, kinh nghiệm của việc ngay cả đuôi con mồi cũng không sờ tới được, Ôn Thiển chính là một hồi đại cô nương lên kiệu[1].
Ôn Thiển sinh ra trong sát thủ thế gia, gia gia hắn Ôn Hiếu lúc còn sống từng giết Đệ tam phòng cũng là nhất phòng thị thiếp được sủng ái nhất của giáo chủ Sử Thiên Cai của Hồng Liệt giáo lúc đó đang là giang hồ đệ nhất đại giáo, Sử giáo chủ vì nhớ người tình quá độ mà không qua nổi một mùa đông, Hồng Liệt giáo chia năm xẻ bảy dĩ nhiên cũng từ từ tan thành mây khói trong chốn giang hồ, vụ này năm đó đã trở thành vụ diệt môn án được làm đẹp đẽ nhất sạch sẽ nhất, cũng trở thành đề tài mà nhiều người lúc nhàn rỗi lôi ra bàn tán. Bất quá Ôn Thiển gia gia đến tột cùng có muốn làm ra diệt môn án hay không? Khái, chuyện này ai cũng không rõ.
Đến lượt những người đồng lứa của Ôn Thiển ba ba, nhân tài của Ôn gia xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Kỳ phụ Ôn Đấu Quân và Nhị đại gia Ôn Đấu Cừu lúc đó từng cùng nhau giữ vị trí thứ hai trong sát thủ bảng, khó có được chính là hai huynh đệ nhưng thật ra rất hòa hòa khí khí, chưa bao giờ phát sinh quá việc trong nhà, làm ăn cũng là ngươi làm của ngươi ta tiếp của ta không hề tương phạm, qua mấy mươi năm, uy vọng của Ôn gia trên giang hồ cũng lên tới đỉnh.
Nhưng mà lúc Ôn Thiển được sinh ra, Ôn gia đã mơ hồ có tình trạng xuống dốc. Ôn Thiển là độc đinh của Ôn gia, Nhị đại gia năm bốn mươi tuổi thì bị cừu gia mướn sát thủ làm hại, chưa kịp lưu lại con cái gì, Ôn phụ khi đó cũng chưa cưới vợ, vốn định tiêu sái một đời, nhưng sau khi Nhị đại gia qua đời thì bỗng thức tỉnh, mới hiểm hiểm (khó khăn) vì Ôn gia lưu lại một cái hậu như thế này.
Sở dĩ Ôn Thiển đối với việc làm sát thủ cũng không tồn tại quá trình đấu tranh tê tâm liệt phế hay lo lắng nhân luân mà khóc thiên hảm địa, lúc hắn còn rất nhỏ đã đối với việc này có nhận thức phi thường rõ ràng —— con kế nghiệp cha, thiên kinh địa nghĩa. Bất quá nghề này có chút đặc thù, nhưng xét đến cùng thì đều là việc buôn bán cả.
Bất quá Ôn phụ đem hậu duệ này lưu lại quá muộn, thế nên Ôn Thiển vừa học có chút thành tựu, Ôn phụ đã tiện lúc thọ sáu mươi ba tuổi mà rời khỏi cõi đời. Năm ấy Ôn Thiển mới được hai mươi, lại cầm Thiển Thương kiếm phổ gọt giũa suốt hai năm, rốt cuộc mới ngộ tới tầng thứ sáu, cũng mới bắt đầu dám tiếp nhận các vụ làm ăn.
Đối với giết người, Ôn Thiển không nói tới việc thích hay ghét, thấy một mạng người biến mất dưới kiếm mình, hắn tựa hồ không có cảm giác gì. Chỉ là làm việc này đã lâu, Ôn Thiển thỉnh thoảng lại nghĩ tính mệnh thứ này thực sự rất mong manh, mong manh đến mức thậm chí chịu không nổi một kiếm nhè nhẹ. Ôn Thiển tính tình đạm mạc đã quyết định rằng hắn đối với mọi thứ trên thế gian đều không có gì chấp nhất cả, nhưng sống vẫn tốt hơn là chết. Cho nên không biết từ lúc nào, Ôn Thiển bắt đầu tiếc mệnh. Đương nhiên, tiếc đây là hắn tiếc của mình mà thôi.
Ba vị Tinh Vân sơn đệ tử vừa vào cửa, Ôn Thiển đã lại theo dõi. Phải nói, mắt hắn sẽ không bỏ qua bất kì kẻ xa lạ nào bước vào trong miếu. Nhưng lại giống như sáu ngày trước, hắn đem ba người từ trên xuống dưới quan sát mấy lần, cũng không phát hiện khả nghi. Chỉ là khe khẽ cảm khái một chút, người tinh thông dịch kinh bát quái quả nhiên đều mang theo một chút Bán tiên nhi khí như vậy, cùng khách giang hồ bình thường chính là không giống, sư muội thanh như phù dung, sư đệ tuấn như tu trúc, mà sư huynh tuy hình dáng chỉ thường thường, nhưng đôi mắt lại trong veo đến mức khiến người ta thấy sáng bừng sáng bừng.
Có lẽ là nhiều ngày canh gác trong miếu hoang thật buồn chán, có lẽ là nhất thời tâm huyết dâng trào, cũng có lẽ là sư huynh đó lúc xem tướng thì cái vẻ lải nhải xác thực rất thú vị, nói chung Ôn Thiển lần đầu tiên để người khác xem tướng cho mình, cũng là lần đầu thứ nghe được nguyên lai trong mạng mình còn mang theo một đống tiền lớn, còn có một con Tì Hưu[2] canh giữ chỉ tiến chứ không lộ ra nữa.
“Theo ta thấy, dù thế nào. . . . . . cũng phải đến bảy tám mươi tuổi đi. . . . . .”
Âm cuối của sư huynh lộ ra chột dạ rất khả nghi, nhưng Ôn Thiển nguyện ý tin tưởng. Vô số người ở dưới đao phong của hắn mà chết, vậy hắn sẽ chết dưới đao phong của ai đây? Hắn thực sự rất muốn khi mình phát hiện ra đáp án thì đã tới bảy tám mươi tuổi rồi.
Chân trời nổi lên ngân bạch sắc, Ôn Thiển đứng lên phủi bay đám rơm rạ quanh thân, nhẹ nhành vượt qua những người đang ngủ lăn lóc muốn rời đi trước. Ai ngờ lúc đi qua bên người Bán tiên nhi sư huynh, bỗng nhiên bị ngoại lực ôm lấy đùi, người sau không chỉ ôm lấy mà trong miệng còn lầm bầm cái gì mà Chu Tiểu Thôn ngươi một tên tiểu tử thối còn dám lười biếng không luyện công ta sẽ đem ngươi làm sao làm sao các loại, bởi vì phía sau lẩm bẩm quá sức ậm ờ, sở dĩ làm sao làm sao đến tột cùng là làm gì Ôn Thiển không thể nào biết được. Hắn chỉ là thấy thú vị, tuy rằng sự thú vị này rất nhỏ nhoi.
Thoát khỏi Bán tiên nhi sư huynh, Ôn Thiển đi ra cửa miếu liền nhẹ nhàng xoay người lên ngựa. Liệt mã (con ngựa mạnh mẽ) bị vây bảy ngày từ lâu đã không kiềm chế được, Ôn Thiển mới dùng chân nhẹ nhàng đánh vào hai bên bụng nó một cái, ngựa đã như tiễn rời khỏi cung chạy như bay.
Miếu nát một chặn đứng nhân, Ôn Thiển quyết định ở đâu đó trong Thúy Bách sơn trang ôm cây đợi thỏ tiếp. Hắn có dự cảm, vụ làm ăn này có thành hay không, toàn bộ phải xem cơ hội cuối cùng đã.
Gió vù vù từ bên người xẹt qua, hơi thở ra đã biến thành một đám bạch sắc có thể mơ hồ thấy được .
Sắp bắt đầu mùa đông rồi, Ôn Thiển nghĩ, nếu kiểm lại việc làm ăn một năm qua, cái kết của vụ lão Bạch thật có thể xem là đáng ghét nhất.
********************
[1] đại cô nương lên kiệu: ý nói là lần đầu tiên biết đến
[2] Tì Hưu: Một loại thú trong sách cổ, hình dạng thế này này
*****************
Công nhận là Nhan tỷ viết không chỉ dài mà còn lằng nhằng nữa. Chữ gì mà nhìu quá a. Chương này ngắn thế mà làm xong vẫn cứ hả mỏ như thường TAT.
Với Hủ mộc thì mình còn dám đảm bảo là đúng cỡ 80% chứ cái này thì…65% là hết đát. Thế nên ai phát hiện sai chỗ nào thì báo cho mình sửa lại nhé ^^ Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.