Chương 33: Gặp lại người thương trong hồi ức
Hạ Tường Lam
23/04/2018
Em bị đơ vì bao nhiêu thứ tốt đẹp nhất đều hội tụ trong một con người
không biết ai mà tài giỏi như thế em cũng chẳng biết phải tham gia cuộc
trò chuyện với anh Khoa ra sao nên chỉ biết ngồi im lặng nghe anh ấy nói thi thoảng thì lướt web bằng điện thoại cho đỡ chán.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên phía sau em nghe rất trầm ấm “ Xin lỗi tôi có chút việc nên đến trễ phiền Khoa quá rồi, bây giờ cậu có thể đi làm việc của mình”.
Anh y tá đó mỉm cười với em “ Nói với cô nãy giờ nhiều như vậy chắc là cô không tin đâu ha bây giờ cô được tiếp xúc với cậu ấy rồi đấy cố mà học hỏi nha”.
Em cúi đầu chào tạm biệt anh Khoa “Dạ cám ơn anh rất nhiều”.
Anh y tá đó đi làm công việc của mình, vị bác sĩ kia bước tới và lên tiếng nói chuyện “Nãy giờ chắc cậu ấy khen tôi không ngớt lời có phải không, cô đừng có để ý nha con người cậu ấy là vậy đó”.
“Không có gì đâu chắc là anh tốt thật nên anh ấy mới nói vậy”.
Vị bác sĩ kia qua ngồi đối diện và em ngẩng đầu lên nhìn…hai người cứ bất động mà nhìn nhau hóa ra anh là người sẽ làm việc cùng em ở bệnh viện này, cả hai cứ nhìn nhau một lúc thật lâu anh mới mở lời “ Xin chào tôi tên là Thế Phương là bác sĩ khoa tim ở bệnh viện này rất vui được gặp cô”.
Để tránh bầu không khí gượng gạo khó chịu nên em đành giả vờ làm người lạ lần đầu tiên tiếp xúc với anh “Xin chào tôi tên là Lâm Thi Yến tôi cũng là bác sĩ khoa tim, thật may mắn khi được làm việc với anh mong anh chỉ bảo thêm cho”.
“Khả năng giao tiếp của em tốt hơn nhiều rồi đó Thi Yến à hihihi”.
Em lạnh lùng đáp trả “Xin anh gọi tôi là bác sĩ Lâm, còn nữa chuyện tôi về nước xin anh vui lòng đừng nói cho người khác biết kể cả gia đình của tôi cũng vậy, được thế thì tôi biết ơn anh nhiều”.
Anh nhíu mày “Sao…em nói chuyện với anh cứ như người lạ vậy?”.
Em hỏi ngược lại anh “Chứ chúng ta có là gì của nhau đâu thưa anh”.
Anh lại mỉm cười “Em thay đổi nhiều quá, lại xinh đẹp hơn nữa nên xem chút là anh nhận không ra luôn rồi đó”.
“Cuộc sống luôn vận động mà anh... nếu không muốn bị đào thải thì phải thay đổi để phù hợp với môi trường sống chứ sao”.
“Lần này em về đây công tác luôn à?”.
“Chỉ làm phiền anh bảy ngày thôi không nhiều đâu, tôi hứa sẽ chỉ có quan hệ đồng nghiệp với anh thôi nhất định không gây rối cuộc sống của anh đâu... đừng lo”.
Anh nhếch môi mỉm cười tạo thành một đường cong hoàn mỹ “Anh lại thích em gây rối hơn cho anh đó đồ ngốc à hihihi”.
Nhìn cái cách anh nói chuyện và mỉm cười kìa tự nhiên lại mềm lòng với anh nên em vội đứng dậy “ Ngày mai tôi mới bắt đầu công việc vậy mai gặp lại nha, không phiền anh làm việc nữa”.
Em vội bỏ đi, về đến nhà tự nhiên lại thấy buồn vô tận chắc bây giờ anh đang hạnh phúc lắm bên cạnh Liên. Có người bảo “trái đất này nhỏ lắm đi một vòng cũng quay về bên nhau” ừ thì đi một vòng rồi vẫn quay về bên anh đấy chỉ có điều khoảng cách to lớn biết bao chẳng biết làm sao để mà rút ngắn, những tưởng quên được anh và chính mình nhưng thực chất mọi thứ chẳng có gì thay đồi. Tối nay, em vẫn gấp trái tim bằng giấy lịch nhưng lại bỏ vào cái hộp màu đỏ nó có nghĩa là mình bên nhau đấy!!!
Gặp lại anh ở bệnh viện, em cố tình né tránh nhưng còn anh thì cứ vô tư lại gần em và bắt chuyện “Nè nhỏ đi học bên đó có gì vui kể cho anh nghe với”.
Em làm mặt lạnh “Dù có kể anh cũng chẳng thể hiểu hết niềm vui đó đâu”.
Anh lại giở trò mè nheo “Thì cứ kể đi anh là thiên tài mà anh sẽ tưởng tượng ra tất cả”.
Em kiên quyết từ chối “Không rãnh”.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên phía sau em nghe rất trầm ấm “ Xin lỗi tôi có chút việc nên đến trễ phiền Khoa quá rồi, bây giờ cậu có thể đi làm việc của mình”.
Anh y tá đó mỉm cười với em “ Nói với cô nãy giờ nhiều như vậy chắc là cô không tin đâu ha bây giờ cô được tiếp xúc với cậu ấy rồi đấy cố mà học hỏi nha”.
Em cúi đầu chào tạm biệt anh Khoa “Dạ cám ơn anh rất nhiều”.
Anh y tá đó đi làm công việc của mình, vị bác sĩ kia bước tới và lên tiếng nói chuyện “Nãy giờ chắc cậu ấy khen tôi không ngớt lời có phải không, cô đừng có để ý nha con người cậu ấy là vậy đó”.
“Không có gì đâu chắc là anh tốt thật nên anh ấy mới nói vậy”.
Vị bác sĩ kia qua ngồi đối diện và em ngẩng đầu lên nhìn…hai người cứ bất động mà nhìn nhau hóa ra anh là người sẽ làm việc cùng em ở bệnh viện này, cả hai cứ nhìn nhau một lúc thật lâu anh mới mở lời “ Xin chào tôi tên là Thế Phương là bác sĩ khoa tim ở bệnh viện này rất vui được gặp cô”.
Để tránh bầu không khí gượng gạo khó chịu nên em đành giả vờ làm người lạ lần đầu tiên tiếp xúc với anh “Xin chào tôi tên là Lâm Thi Yến tôi cũng là bác sĩ khoa tim, thật may mắn khi được làm việc với anh mong anh chỉ bảo thêm cho”.
“Khả năng giao tiếp của em tốt hơn nhiều rồi đó Thi Yến à hihihi”.
Em lạnh lùng đáp trả “Xin anh gọi tôi là bác sĩ Lâm, còn nữa chuyện tôi về nước xin anh vui lòng đừng nói cho người khác biết kể cả gia đình của tôi cũng vậy, được thế thì tôi biết ơn anh nhiều”.
Anh nhíu mày “Sao…em nói chuyện với anh cứ như người lạ vậy?”.
Em hỏi ngược lại anh “Chứ chúng ta có là gì của nhau đâu thưa anh”.
Anh lại mỉm cười “Em thay đổi nhiều quá, lại xinh đẹp hơn nữa nên xem chút là anh nhận không ra luôn rồi đó”.
“Cuộc sống luôn vận động mà anh... nếu không muốn bị đào thải thì phải thay đổi để phù hợp với môi trường sống chứ sao”.
“Lần này em về đây công tác luôn à?”.
“Chỉ làm phiền anh bảy ngày thôi không nhiều đâu, tôi hứa sẽ chỉ có quan hệ đồng nghiệp với anh thôi nhất định không gây rối cuộc sống của anh đâu... đừng lo”.
Anh nhếch môi mỉm cười tạo thành một đường cong hoàn mỹ “Anh lại thích em gây rối hơn cho anh đó đồ ngốc à hihihi”.
Nhìn cái cách anh nói chuyện và mỉm cười kìa tự nhiên lại mềm lòng với anh nên em vội đứng dậy “ Ngày mai tôi mới bắt đầu công việc vậy mai gặp lại nha, không phiền anh làm việc nữa”.
Em vội bỏ đi, về đến nhà tự nhiên lại thấy buồn vô tận chắc bây giờ anh đang hạnh phúc lắm bên cạnh Liên. Có người bảo “trái đất này nhỏ lắm đi một vòng cũng quay về bên nhau” ừ thì đi một vòng rồi vẫn quay về bên anh đấy chỉ có điều khoảng cách to lớn biết bao chẳng biết làm sao để mà rút ngắn, những tưởng quên được anh và chính mình nhưng thực chất mọi thứ chẳng có gì thay đồi. Tối nay, em vẫn gấp trái tim bằng giấy lịch nhưng lại bỏ vào cái hộp màu đỏ nó có nghĩa là mình bên nhau đấy!!!
Gặp lại anh ở bệnh viện, em cố tình né tránh nhưng còn anh thì cứ vô tư lại gần em và bắt chuyện “Nè nhỏ đi học bên đó có gì vui kể cho anh nghe với”.
Em làm mặt lạnh “Dù có kể anh cũng chẳng thể hiểu hết niềm vui đó đâu”.
Anh lại giở trò mè nheo “Thì cứ kể đi anh là thiên tài mà anh sẽ tưởng tượng ra tất cả”.
Em kiên quyết từ chối “Không rãnh”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.