Chương 72: Lời cầu hôn bất ngờ
Hạ Tường Lam
17/05/2018
Thi Yến lại bày ra vẻ mặt trẻ con rồi nói “ Ai mà tin anh được chứ, giữa chúng ta có thứ gì ràng buộc nhau đâu…biết đâu nay mai anh lại thương
hại ai đó nữa thì sao?!”.
Thế Phương giữ vai Thi Yến kéo cô đối mặt với mình rồi nghiêm túc nói “ Mình kết hôn đi”.
Bị cầu hôn đột ngột trong một khung cảnh bình dị, trong hoàn cảnh mà không ai có thể ngờ trước nên Thi Yến bị đứng hình hồi lâu, cô cứ đứng nhìn Thế Phương chằm chằm làm cho anh cảm thấy lo lắng sợ là cô sẽ từ chối.
Lúc Thi Yến mở miệng tính nói chuyện thì Thế Phương đã chặn môi cô lại bằng một nụ hôn ngọt ngào làm cho Thi Yến không kịp phản ứng.
Khi hôn xong Thế Phương nhìn Thi Yến rồi mỉm cười nói “ Xem như em đồng ý rồi nha... ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn”.
Thế Phương nói rồi liền bước nhanh đi về phía nhà ở đằng xa, Thi Yến liền chạy theo phía sau rồi giả vờ tức giận kêu lên “ Em không đồng ý đâu…anh cầu hôn kiểu gì mà không có nhẫn không có nến…không có không khí lãng mạn gì hết…em sẽ không đi đăng ký kết hôn với anh đâu…”.
Thế Phương quay lại nhìn Thi Yến cười gian rồi nói “ Ai bảo lần trước em dám cướp nụ hôn đầu của anh làm gì... cho nên bây giờ em phải chịu trách nhiệm với anh”.
Thi Yến mở to mắt nhìn Thế Phương rồi nói “ Vậy mà cũng nói được anh đúng là đồ mặt dày mà…còn rất đáng ghét nữa”.
“ Vậy mà em cũng đem lòng yêu bao nhiêu năm nay đó thôi hihihi”.
Thi Yến ngồi xuống ăn vạ “ Em không chịu đâu anh cũng lấy đi nụ hôn đầu của em mà”.
Thế Phương quay lại đưa tay đỡ Thi Yến đứng dậy, lúc Thế Phương bỏ tay cô ra, Thi Yến thấy ngón tay áp út bàn tay phải của mình có một chiếc nhẫn cô liền ngạc nhiên đưa mắt nhìn Thế Phương “ Cái này là sao đây?”.Thế Phương giơ bàn tay trái của mình lên, trên ngón tay áp út của anh cũng có đeo một chiếc nhẫn giống như chiếc trên tay của Thi Yến “ Ngón tay vô danh của em đã có chủ rồi nha…đồng ý làm vợ anh được chứ?!”.
Thi Yến liền lao đến ôm chầm lấy Thế Phương cô rất xúc động “ Thì ra anh chuẩn bị cả rồi hihi…nếu không làm vợ của anh cả đời này em cũng sẽ chẳng làm vợ của ai khác hết hihi”.
Tiếng Thế Phương vang lên “ Mình về nhà thôi hihi”.
Thế Phương và Thi Yến nắm tay nhau đi về đồng cỏ xanh và trang trại bò sữa của mình.
Trần Nhân lại phải xin nghỉ phép không chỉ Trần Nhân mà cả Thảo Ngân cũng phải xin nghỉ phép và cùng bắt xe để về đồng cỏ mộng mơ của Thi Yến và Thế Phương, Trần Nhân than thở với Thảo Ngân “ Đang yên đang lành tự nhiên đám cưới chi không biết”.
Thảo Ngân quay sang đánh vào vai Trần Nhân một rồi nói “ Cái thứ người gì đâu á, Thế Phương với Thi Yến đã trãi qua rất nhiều khó khăn mới có kết thúc viên mãn là đám cưới không vui giùm tụi nó thì thôi mà còn càu nhàu…riết y như ông cụ non á”.
Trần Nhân đưa tay xoa xoa vai rồi bảo “ Sao bao nhiêu năm nay “mấy người” vẫn bạo lực như vậy chứ…con gái mà bạo lực quá là không có ai thương đâu nha coi chừng ế tới già luôn đó”.
Thảo Ngân hất mặt lên “ Tại chụy chưa muốn yêu thôi chứ không phải ế đâu à nha…mà cũng ngộ có ế thì cũng là chuyện của tôi mắc mớ gì tới “mấy người” lo nhiều quá coi chừng lỗ tai dài ra như yêu tinh luôn bây giờ”.
Trần Nhân liền đáp trả “ Tại vì thích “mấy người” nên tôi mới lo chứ bộ”.
Nói xong mới biết mình bị hớ một vố trầm trọng, cảm xúc giấu trong lòng bao nhiêu năm nay vì một câu nói lẫy gấp gáp mà bại lộ hết nên Trần Nhân liền đỏ mặt quay ra cửa sổ không dám nhìn Thảo Ngân nữa.
Thế Phương giữ vai Thi Yến kéo cô đối mặt với mình rồi nghiêm túc nói “ Mình kết hôn đi”.
Bị cầu hôn đột ngột trong một khung cảnh bình dị, trong hoàn cảnh mà không ai có thể ngờ trước nên Thi Yến bị đứng hình hồi lâu, cô cứ đứng nhìn Thế Phương chằm chằm làm cho anh cảm thấy lo lắng sợ là cô sẽ từ chối.
Lúc Thi Yến mở miệng tính nói chuyện thì Thế Phương đã chặn môi cô lại bằng một nụ hôn ngọt ngào làm cho Thi Yến không kịp phản ứng.
Khi hôn xong Thế Phương nhìn Thi Yến rồi mỉm cười nói “ Xem như em đồng ý rồi nha... ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn”.
Thế Phương nói rồi liền bước nhanh đi về phía nhà ở đằng xa, Thi Yến liền chạy theo phía sau rồi giả vờ tức giận kêu lên “ Em không đồng ý đâu…anh cầu hôn kiểu gì mà không có nhẫn không có nến…không có không khí lãng mạn gì hết…em sẽ không đi đăng ký kết hôn với anh đâu…”.
Thế Phương quay lại nhìn Thi Yến cười gian rồi nói “ Ai bảo lần trước em dám cướp nụ hôn đầu của anh làm gì... cho nên bây giờ em phải chịu trách nhiệm với anh”.
Thi Yến mở to mắt nhìn Thế Phương rồi nói “ Vậy mà cũng nói được anh đúng là đồ mặt dày mà…còn rất đáng ghét nữa”.
“ Vậy mà em cũng đem lòng yêu bao nhiêu năm nay đó thôi hihihi”.
Thi Yến ngồi xuống ăn vạ “ Em không chịu đâu anh cũng lấy đi nụ hôn đầu của em mà”.
Thế Phương quay lại đưa tay đỡ Thi Yến đứng dậy, lúc Thế Phương bỏ tay cô ra, Thi Yến thấy ngón tay áp út bàn tay phải của mình có một chiếc nhẫn cô liền ngạc nhiên đưa mắt nhìn Thế Phương “ Cái này là sao đây?”.Thế Phương giơ bàn tay trái của mình lên, trên ngón tay áp út của anh cũng có đeo một chiếc nhẫn giống như chiếc trên tay của Thi Yến “ Ngón tay vô danh của em đã có chủ rồi nha…đồng ý làm vợ anh được chứ?!”.
Thi Yến liền lao đến ôm chầm lấy Thế Phương cô rất xúc động “ Thì ra anh chuẩn bị cả rồi hihi…nếu không làm vợ của anh cả đời này em cũng sẽ chẳng làm vợ của ai khác hết hihi”.
Tiếng Thế Phương vang lên “ Mình về nhà thôi hihi”.
Thế Phương và Thi Yến nắm tay nhau đi về đồng cỏ xanh và trang trại bò sữa của mình.
Trần Nhân lại phải xin nghỉ phép không chỉ Trần Nhân mà cả Thảo Ngân cũng phải xin nghỉ phép và cùng bắt xe để về đồng cỏ mộng mơ của Thi Yến và Thế Phương, Trần Nhân than thở với Thảo Ngân “ Đang yên đang lành tự nhiên đám cưới chi không biết”.
Thảo Ngân quay sang đánh vào vai Trần Nhân một rồi nói “ Cái thứ người gì đâu á, Thế Phương với Thi Yến đã trãi qua rất nhiều khó khăn mới có kết thúc viên mãn là đám cưới không vui giùm tụi nó thì thôi mà còn càu nhàu…riết y như ông cụ non á”.
Trần Nhân đưa tay xoa xoa vai rồi bảo “ Sao bao nhiêu năm nay “mấy người” vẫn bạo lực như vậy chứ…con gái mà bạo lực quá là không có ai thương đâu nha coi chừng ế tới già luôn đó”.
Thảo Ngân hất mặt lên “ Tại chụy chưa muốn yêu thôi chứ không phải ế đâu à nha…mà cũng ngộ có ế thì cũng là chuyện của tôi mắc mớ gì tới “mấy người” lo nhiều quá coi chừng lỗ tai dài ra như yêu tinh luôn bây giờ”.
Trần Nhân liền đáp trả “ Tại vì thích “mấy người” nên tôi mới lo chứ bộ”.
Nói xong mới biết mình bị hớ một vố trầm trọng, cảm xúc giấu trong lòng bao nhiêu năm nay vì một câu nói lẫy gấp gáp mà bại lộ hết nên Trần Nhân liền đỏ mặt quay ra cửa sổ không dám nhìn Thảo Ngân nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.