[Snarry Fanfic] Hy Vọng Giữa Những Kẽ Tay
Chương 40: Một nụ hôn khẽ
Bạch Hải Hầu
24/10/2021
Quả thật thầy đã mất đi rất nhiều, nhưng thầy còn có em.
———
Ngày diễn ra hạng mục thi đấu đầu tiên của cuộc thi Tam Phép Thuật càng lúc càng đến gần, Hogwarts được bao phủ trong một bầu không khí hưng phấn và kích động. Nhưng là một trong những nhân vật trung tâm khiến cảm xúc của quần chúng sục sôi, Harry lại vô cùng bình tĩnh.
Cho dù là rồng đuôi gai Hungary hung hãn tàn bạo nhất trong đám rồng lửa cũng không thể gây ra bất cứ phiền não gì cho Kẻ Được Chọn – người đã từng đối mặt với gã ác ma còn đáng sợ hơn thế nhiều. Y tiêu tốn rất nhiều thời gian và sức lực, buộc bản thân đắm chìm trong việc điều chế thuốc Xóa ký ức. Mỗi lần y đều vô cùng say sưa, nhìn chăm chú vào vị giáo sư Độc dược đang giảng giải cho y về tác dụng và bước đi tương ứng với mỗi loại nguyên liệu, đồng thời hết sức say mê những ngón tay dài đang quấy vạc một cách nghiêm túc.
Hoặc có thể nói, đó chẳng qua là một con rồng đuôi gai Hungary hung hãn tàn bạo thôi?
Hai ngày trước khi hạng mục thi đấu đầu tiên bắt đầu, Snape tốt bụng khác thường mà hỏi về tình hình chuẩn bị của một trong hai vị dũng sĩ Hogwarts (tuy rằng từ giọng điệu của hắn, Harry có thể cảm nhận được rõ ràng vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa). Cậu thiếu niên vui vẻ bày tỏ rằng mình chắc chắn sẽ thành công. Y còn được đằng chân lân đằng đầu, hỏi ngược lại xem giáo sư Độc dược có muốn đánh cuộc hay không?
Vẻ mặt Snape có phần do dự, hắn từ chối đề nghị của cậu thiếu niên. Hắn luôn có linh cảm không lành là nếu như đánh cuộc thì mình sẽ bị lừa gạt và che giấu, không thể thoát ra được.
Harry không hề định dùng phương pháp khác để đối phó với rồng lửa. Dùng bùa Triệu tập gọi cây Tia Chớp tới vừa tiện vừa nhanh, ngoài chuyện hơi mạo hiểm ra thì y không thấy cách này có khuyết điểm gì nữa. Quả thật mất công Barty Crouch con phải nhọc lòng tốn sức như thế vì y.
Trước kia y chưa từng để ý rằng trong giờ học con mắt phép thuật của Moody giả vẫn luôn chú ý gắt gao đến cậu dũng sĩ Gryffindor, ngoài giờ học ông ta cũng từng đề nghị trợ giúp một cách uyển chuyển. Nhưng có lẽ vẻ bình tĩnh của Harry khiến Barty Crouch con cho rằng cậu trai trẻ đã lường trước mọi việc, thế nên ông ta cũng không cưỡng ép dạy y những kỹ xảo cần thiết để giành chiến thắng.
Toàn bộ mọi chuyện đều diễn ra theo phương hướng đã đoán trước được. Harry tin rằng mình sẽ còn thực hiện hoàn hảo hơn so với lần trước. Y bay lượn giữa không trung như một chú đại bàng, xuyên qua sương mù và những áng mây. Thậm chí y còn cướp được trứng vàng một cách gọn gàng và linh hoạt mà không hề bị thương, như đang giành lấy trái snitch vàng từ trong tay đối thủ.
Tiếng reo hò dội vang khắp khu thi đấu đã chứng minh sự ưu tú của vị dũng sĩ thứ tư. Harry ôm quả trứng vàng đáp xuống mặt đất, mỉm cười với Hermione và Ron – hai người đang chạy về phía y với khuôn mặt vừa khinh hoàng vừa kích động.
Trên khán đài, người đông nghìn nghịt không thể nhận rõ ai với ai, Harry lại có thể cảm nhận được ánh nhìn của Snape theo trực giác. Bất kể trong lòng giáo sư Độc dược có ác ý thế nào với y, thì từ trước đến nay người đàn ông lãnh đạm ấy cũng chưa từng muốn y chết. Giữa một vùng huyên náo ồn ào, trái tim của Đứa bé được chọn được lấp đầy bởi sự ấm áp.
Y mang chiến lợi phẩm trở về phòng sinh hoạt chung Gryffindor, không thể tránh khỏi buổi liên hoan chúc mừng sôi nổi thỏa thuê.
Harry cười vô cùng vui vẻ. Năm thứ tư trước đây, y có thái độ hết sức chống đối với cuộc thi Tam Phép Thuật, y cảm thấy bất mãn và kháng cự như đang bị một bàn tay vô hình đẩy đi. Còn hiện giờ y thật sự hưởng thụ cảm giác kích thích và thành công trong đó, cho dù y đã biết được quy trình từ trước, xem như là "gian lận" một cách nghiêm trọng.
Vũ hội giáng sinh đã sắp đến. Khi giáo sư McGonagall thông báo tin tức cho mọi người, tiếng cười chói lói của các nữ sinh khiến đám nam sinh không khỏi chùn bước.
Harry không để ý nhiều đến thế, y tranh thủ thời gian đi mời Cho Chang... Chậc, tuy một năm sau Cho sẽ trở trành bạn gái của Cedric, nhưng xin cho phép y bù lại nỗi tiếc nuối thời thiếu niên trước đã.
Đương nhiên, trong lòng Harry có đối tượng khác mà y muốn mời hơn. Nhưng y hiểu rất rõ nếu như mình dám nói ra cái từ "bạn nhảy" này với giáo sư Độc dược, thì chắc chắn cổ họng y sẽ được rót trọn cả vạc thuốc độc.
Ron còn đang suy tới tính lui một cách ngốc nghếch, nhưng vẫn không hướng tầm mắt đến cô gái tốt ngay bên cạnh mình. Hermione đương nhiên đã nhận lời mời của Krum, chuẩn bị trở thành cô gái xinh đẹp rực rỡ trong đêm vũ hội. Hành vi thế này ít nhiều chứa chút giận dỗi, Harry cũng không lo lắng cho họ.
Bạn nhảy của Cedric là một nữ sinh Ravenclaw cùng niên cấp. Có điều lúc các dũng sĩ tiến vào, anh ta không ngừng hướng mắt về bên phía Cho Chang và Harry, ánh mắt quả thực ngập đầy nỗi ghen tị và căm phẫn hệt như lúc y nhìn chằm chằm vào Cedric và Cho Chang hồi năm thứ tư trước.
Hiển nhiên Cedric có được sự tự chủ và giáo dưỡng tốt hơn. Bộ não chính trực không ngừng nhắc nhở anh ta chuyện Harry đã cho anh ta biết hạng mục thi đấu đầu tiên là rồng lửa, anh ta còn nợ y một mối ân tình. Cho nên ngay sau khi vũ hội kết thúc, Cedric nhanh chóng nói cho dũng sĩ Gryffindor biết: phải đi tắm thì mới phát hiện được bí mật ẩn giấu trong quả trứng vàng.
Thấy đối thủ có vẻ hơi ngạc nhiên, Cedric bèn giải thích một cách nghiêm túc với y rằng, tôi muốn có một cuộc cạnh tranh công bằng.
Harry không khỏi lắc đầu tiếc nuối. Cuộc thi đấu với kết quả đã được quyết định sẵn này, không có khả năng công bằng được.
Giữa buổi vũ hội, Karkaroff và Snape cùng biến mất. Harry ôm Cho xoay tròn, trong lòng lại dâng lên thứ cảm xúc khó chịu kỳ dị. Y nhớ tới việc Karkaroff và giáo sư Độc dược của y có thể xưng hô với nhau bằng tên thánh. Còn y, đáng thương là chỉ có thể gọi "giáo sư" một cách cung kính. Y nhất thời thấy việc Voldemort đuổi giết Karkaroff là hành động hết sức đáng khen ngợi.
Sau khi quay về phòng sinh hoạt chung, Hermione và Ron cãi nhau một trận ầm ĩ. Ron to tiếng chỉ trích việc Hermione thân thiết với Krum là hành vi thân địch. Hermione phẫn nộ cực độ, gào to lên với cậu chàng tóc đỏ:
"Lần tới lại có vũ hội, thì bồ hãy đến mời mình trước người khác đi, đừng có chờ đến lúc không có cách nào nữa thì mới nhớ đến mình."
Harry nhìn Ron ngạc nhiên đến mức sững sờ lắp bắp thì không nói gì thêm, nhưng y cũng không khỏi đồng tình với Hermione trong im lặng – Nếu không muốn mất đi cơ hội quý giá thì phải thật sự đặt người ấy ở dưới đáy lòng.
Mấy ngày sau đó hai người bạn tốt của y vẫn luôn chiến tranh lạnh với nhau, Harry thì ở giữa đảm nhiệm vai trò xoa dịu. Ron và Hermione cũng chấp nhận tác dụng này của y, cơ hội đối thoại duy nhất của họ chính là đưa ra ý kiến phá giải bí mật trong quả trứng vàng cho y.
Khi Harry nói ra gợi ý của Cedric, hai người thậm chí không hề khách sáo mà đuổi Harry đang mặc áo khoác tàng hình ra khỏi tháp Gryffindor, bảo y mau đến phòng vệ sinh xa hoa của Huynh trưởng tắm một lượt cho tỉnh táo.
Cho dù y đã biết rõ trong quả trừng vàng có giấu tiếng hát, thì việc đi tắm nước nóng lúc hơn nửa đêm vẫn hết sức hấp dẫn, y không có lý do gì để từ chối cả.
Harry ngâm mình trong bồn tắm đầy bong bóng xà phòng, những suy nghĩ rối ren trong đầu cũng dần lắng xuống. Y bắt đầu suy tư về vấn đề đang nghĩ dở dang khi nhìn thấy Karkaroff và Snape cùng nhau rời khỏi vũ hội.
Dấu hiệu Hắc Ám không chỉ giày vò những phù thủy đã mất đi người thân. Nỗi đau đớn khi bị khắc dấu lên làn da, lời triệu tập nóng cháy như tiếng ác ma, chắc chắn đều đang hành hạ giáo sư Độc dược của y.
Người đàn ông cứng cỏi ấy không định chạy trốn giống như Karkaroff, hắn không muốn rời khỏi Hogwarts, hay nên nói rằng hắn không muốn rời khỏi tòa lâu đài đang bảo vệ đứa trẻ này? Nghĩ tới kết quả sau cùng mà dấu hiệu xấu xí trên cánh tay trái mang đến cho Snape – tử vong – Harry khó mà nén nổi nỗi đau đớn và xót xa trong lòng mình.
Harry khoác áo tàng hình đi về kí túc xá, trên đường vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này. Y không chú ý, cho nên chẳng ngờ lúc xuống cầu thang lại bất cẩn thụt chân xuống cái bậc thang ghẹo người. Đó là bậc thang mà Neville thường quên nhảy qua.
Quả trừng vàng trượt xuống khỏi ngực y, va chạm với cầu thang tạo ra những tiếng vang như gõ trống. Bản đồ Đạo Tặc cũng bay ra khỏi áo khoác tàng hình, rơi xuống bậc thang phía sau y. Cẳng chân y mắc kẹt trong khe hở hẹp ở giữa bậc thang, tạm thời không thể nhúc nhích được.
"Peeves!" Filch nhanh chóng lao đến theo tiếng động, mắng to về phía trên: "Tên khốn này, giờ là nửa đêm rồi đấy! Ta nhất định phải nói với Hiệu trưởng, đuổi cổ mi ra ngoài... Ô? Đây là cái gì?"
Ông ta nhặt quả trứng vàng ở bên chân lên, trên khuôn mặt dần hiện lên vẻ vui sướng như vừa bừng tỉnh. Ông ta nói với bà Norris – con mèo đang cảnh giác nhìn chằm chằm vào kẻ vô hình bị mắc kẹt ở giữa cầu thang: "Không ngờ nó lại dám trộm đồ của dũng sĩ. Chúng ta nắm được thóp của nó rồi, mèo cưng! Lần này nó đừng hòng chạy thoát!"
"Có chuyện gì thế, Filch?"
Một tiếng nói mềm mỏng mà nghiêm khắc vang lên ở phía dưới cầu thang. Harry cố gắng rướn cổ lên, tức thì nhìn thấy Snape cầm đũa phép đứng ở nơi đó. Hắn mặc một chiếc áo ngủ kiểu sơ mi màu xám, làm nổi bật lên sắc mặt trắng nhợt. Harry nhất thời nhớ tới chuyện tối qua Moody giả đã lén vào văn phòng của giáo sư Độc dược, hẳn là Snape ra ngoài kiểm tra xem có ai khả nghi không.
Trong khi Filch đang giải thích cho Snape, Harry do dự không biết có nên cứ thế xuất hiện với tư thế thảm hại này hay không. Dẫu sao thì quả trứng vàng và Bản đồ Đạo Tặc đều đã bị lộ, mà người có thể liên tưởng đến y từ hai thứ này cũng chỉ có Snape thôi. Y không hề muốn sự thay đổi bé nhỏ khó khăn lắm mới tạo nên được giữa họ sẽ bị phá hỏng bởi hành vi "nghịch ngợm gây rối". Cùng lắm là bị giáo sư Độc dược trách cứ thêm một lần?
Vào lúc Harry còn chưa hạ được quyết tâm thì tiếng bước chân lộc cộc đã vang lên ở phía sau lưng y. Snape im lặng, lạnh lùng nhìn Mắt Điên bước tới gần. Moody nói to với Snape và Filch: "Hơn nửa đêm rồi, mở tiệc đồ ngủ à?"
Con mắt phép thuật xoay tít, không hề nghi ngờ gì là đang tập trung thẳng vào cậu bé đang bị mắc kẹt. Moody giật mình trợn mắt nhìn Harry ở dưới áo khoác tàng hình một hồi, vô thức tiến vài bước về phía y. Cái chân gỗ của ông ta vô tình đụng vào bản đồ Đạo Tặc ở trên cầu thang làm nó bay xuống hai bậc, thu hút sự chú ý của hai người còn lại.
"À há!" Filch kêu lên đầy hưng phấn: "Ngoài trứng vàng ra Peeves còn trộm thứ khác nữa! Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho nó! Chờ mà xem!"
Đôi mắt đen của Snape nhìn chằm chằm vào tấm da dê nom hơi quen ấy. Hắn thì thầm khe khẽ như thể không dám tin, chặn lại tuyên ngôn của Filch.
"Potter?"
Khuôn mặt dữ tợn của Moody đanh lại, trông hết sức đáng sợ. Ông ta hoàn toàn bị phản ứng của Snape thu hút: "Anh đang nói xằng bậy gì thế, Snape?"
"Potter!" Snape như không nghe thấy lời của Moody, chỉ hô lên đầy giận dữ. Dường như hắn cực kỳ tức giận và bực bội với cậu bé Gryffindor không hề biết nguy hiểm và biết ơn là gì, đồng thời mãi không sửa được tật xấu là đi chơi đêm và phá hoại nội quy trường học.
Snape xòe mười ngón tay ra, nhìn chăm chăm về phía trước đồng thời mò mẫm bước lên cầu thang giống như người mù. Hắn quyết tâm muốn lôi Harry ra hệt như Filch kiên quyết muốn đuổi Peeves ra khỏi Hogwarts, chuẩn bị cho cậu thiếu niên to gan một bài học ác nghiệt khắc sâu vào xương tủy.
Harry trơ mắt nhìn giáo sư Độc dược đang phẫn nộ dần tiến về phía mình. Ánh mắt y nhiều lần xuyên thấu qua vị trí của Harry mà hướng về nơi khác. Những ngón tay dài của hắn dò tìm lung tung, có khả năng chạm tới y bất cứ lúc nào.
"Tôi không biết anh đang nghi ngờ vớ vẩn cái gì, Snape ạ." Moody cất tiếng âm trầm: "Nhưng tôi thấy rất hứng thú với việc, sao cứ động một tí là anh lại gây sự với thằng bé đó."
Snape tạm dừng bước, cánh tay vẫn giơ ra – ở ngay hai bên cơ thể Harry. Hắn cố gắng điều hòa nhịp thở, tỏ ra bình tĩnh hết mức có thể và ngẩng đầu đối diện với Moody: "Anh muốn nói gì?"
Giờ phút này tim Harry đập như trống nổi. Giáo sư Độc dược của y đang ở quá gần y. Nếu nhìn bằng con mắt phép thuật của Moody thì không biết sẽ thấy hình ảnh kỳ quái thế nào. Họ đang mặt đối mặt (cho dù Snape không nhìn thấy y), cánh tay của người đàn ông vươn ra như thể đang làm động tác ôm...
Cánh môi sứt sẹo của Moody mấp máy động đậy, ép thành một nụ cười khủng bố. Ông ta lên tiếng, không biết đang dùng thân phận nào:
"Anh hiểu ý của tôi mà. Có một vài vết bẩn vĩnh viễn không rửa sạch được đâu, Severus Snape."
Cơ thể gầy gò của người đàn ông tóc đen thình lình run rẩy. Hắn hạ tay xuống, bàn tay phải không tự chủ được mà túm chặt lấy cánh tay trái của mình, giống như chỉ có làm vậy mới có thể ngăn lại cơn đau đớn giày vò.
Moody cười to một cách khoa trương, trong con mắt bình thường hiện lên vẻ ác độc mà chỉ mình ông ta mới hiểu.
Snape mím chặt môi rồi buông tay ra. Hắn nhớ tới lời của cụ Dumbledore: "Đừng để nỗi sợ đối với Voldemort làm ảnh hưởng đến mình nữa." Hắn không khỏi thấy căm tức bởi phản ứng của bản thân, đồng thời lại không thể tự khống chế mà xoay tròn rồi chìm nghỉm trong vòng xoáy tối đen sâu không thấy đáy.
Harry nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng nhợt của Snape ở phía trước, trái tim đang đập điên cuồng bỗng dưng hoàn toàn bình tĩnh lại. Ánh mắt của y dịu dàng mà nóng bỏng. Chẳng ngờ y lại bật cười khẽ và nghiêng người về phía trước, cách áo khoác tàng hình mà hôn lên cánh môi gần trong gang tấc.
Quả thật thầy đã mất đi rất nhiều, nhưng thầy còn có em.
Cơ thể Snape cứng đờ. Hắn lùi lại một bước theo bản năng, suýt chút nữa bước hụt chân. Vẻ hoài nghi và khó tin hiện rõ trên mặt hắn, khoảng không trong suốt trước mặt khiến hắn thật sự không thể khẳng định... Cảm xúc mềm mại trên môi mới vừa rồi đại diện cho thứ gì hay bày tỏ điều gì đây? Người đàn ông âm trầm hít thở hơi khó nhọc. Hắn cau mày nhìn lướt qua Moody và Filch, không nói thêm bất cứ điều gì nữa mà xoay người rời đi thật nhanh.
Filch thấy Snape rời đi thì biết tối nay không có kết quả gì, cũng hùng hổ cất bước. Chẳng qua ông ta vẫn tin tưởng vững chắc rằng toàn bộ chuyện này là do Peeves gây ra.
Người thật sự nhìn thấy cảnh vừa rồi chỉ có Moody giả. Ông ta kinh ngạc nhìn Harry Potter phía dưới áo khoác tàng hình đang cố gắng vùng vẫy để kéo chân mình ra, cũng không dám xác nhận độ chân thực của chuyện này.
Cuối cùng Harry cũng thoát được khỏi cái bẫy của bậc thang. Y kéo áo khoác tàng hình xuống, nhặt bản đồ Đạo Tặc và quả trứng vàng lên rồi lễ phép cúi chào Moody. Con mắt phép thuật có thể nhìn thấu được áo khoác tàng hình, nhưng thế thì sao? Moody giả do Barty Crouch con sắm vai, đến cuối học kỳ sẽ nhận nụ hôn của Giám ngục, trở thành cái xác không hồn, chẳng khác gì đã chết.
Bất cứ ai cũng không thể phá hỏng tâm trạng của Harry lúc này. Y bước thong thả dọc theo cầu thang và hành lang tiến về phía tháp Gryffindor.
Harry len lén mỉm cười, nhiệt độ còn sót lại trên cánh môi ấm áp lạ thường.
Vị ngọt ngào của một nụ hôn khẽ, y có thể ghi khắc cả đời.
– TBC –
———
Ngày diễn ra hạng mục thi đấu đầu tiên của cuộc thi Tam Phép Thuật càng lúc càng đến gần, Hogwarts được bao phủ trong một bầu không khí hưng phấn và kích động. Nhưng là một trong những nhân vật trung tâm khiến cảm xúc của quần chúng sục sôi, Harry lại vô cùng bình tĩnh.
Cho dù là rồng đuôi gai Hungary hung hãn tàn bạo nhất trong đám rồng lửa cũng không thể gây ra bất cứ phiền não gì cho Kẻ Được Chọn – người đã từng đối mặt với gã ác ma còn đáng sợ hơn thế nhiều. Y tiêu tốn rất nhiều thời gian và sức lực, buộc bản thân đắm chìm trong việc điều chế thuốc Xóa ký ức. Mỗi lần y đều vô cùng say sưa, nhìn chăm chú vào vị giáo sư Độc dược đang giảng giải cho y về tác dụng và bước đi tương ứng với mỗi loại nguyên liệu, đồng thời hết sức say mê những ngón tay dài đang quấy vạc một cách nghiêm túc.
Hoặc có thể nói, đó chẳng qua là một con rồng đuôi gai Hungary hung hãn tàn bạo thôi?
Hai ngày trước khi hạng mục thi đấu đầu tiên bắt đầu, Snape tốt bụng khác thường mà hỏi về tình hình chuẩn bị của một trong hai vị dũng sĩ Hogwarts (tuy rằng từ giọng điệu của hắn, Harry có thể cảm nhận được rõ ràng vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa). Cậu thiếu niên vui vẻ bày tỏ rằng mình chắc chắn sẽ thành công. Y còn được đằng chân lân đằng đầu, hỏi ngược lại xem giáo sư Độc dược có muốn đánh cuộc hay không?
Vẻ mặt Snape có phần do dự, hắn từ chối đề nghị của cậu thiếu niên. Hắn luôn có linh cảm không lành là nếu như đánh cuộc thì mình sẽ bị lừa gạt và che giấu, không thể thoát ra được.
Harry không hề định dùng phương pháp khác để đối phó với rồng lửa. Dùng bùa Triệu tập gọi cây Tia Chớp tới vừa tiện vừa nhanh, ngoài chuyện hơi mạo hiểm ra thì y không thấy cách này có khuyết điểm gì nữa. Quả thật mất công Barty Crouch con phải nhọc lòng tốn sức như thế vì y.
Trước kia y chưa từng để ý rằng trong giờ học con mắt phép thuật của Moody giả vẫn luôn chú ý gắt gao đến cậu dũng sĩ Gryffindor, ngoài giờ học ông ta cũng từng đề nghị trợ giúp một cách uyển chuyển. Nhưng có lẽ vẻ bình tĩnh của Harry khiến Barty Crouch con cho rằng cậu trai trẻ đã lường trước mọi việc, thế nên ông ta cũng không cưỡng ép dạy y những kỹ xảo cần thiết để giành chiến thắng.
Toàn bộ mọi chuyện đều diễn ra theo phương hướng đã đoán trước được. Harry tin rằng mình sẽ còn thực hiện hoàn hảo hơn so với lần trước. Y bay lượn giữa không trung như một chú đại bàng, xuyên qua sương mù và những áng mây. Thậm chí y còn cướp được trứng vàng một cách gọn gàng và linh hoạt mà không hề bị thương, như đang giành lấy trái snitch vàng từ trong tay đối thủ.
Tiếng reo hò dội vang khắp khu thi đấu đã chứng minh sự ưu tú của vị dũng sĩ thứ tư. Harry ôm quả trứng vàng đáp xuống mặt đất, mỉm cười với Hermione và Ron – hai người đang chạy về phía y với khuôn mặt vừa khinh hoàng vừa kích động.
Trên khán đài, người đông nghìn nghịt không thể nhận rõ ai với ai, Harry lại có thể cảm nhận được ánh nhìn của Snape theo trực giác. Bất kể trong lòng giáo sư Độc dược có ác ý thế nào với y, thì từ trước đến nay người đàn ông lãnh đạm ấy cũng chưa từng muốn y chết. Giữa một vùng huyên náo ồn ào, trái tim của Đứa bé được chọn được lấp đầy bởi sự ấm áp.
Y mang chiến lợi phẩm trở về phòng sinh hoạt chung Gryffindor, không thể tránh khỏi buổi liên hoan chúc mừng sôi nổi thỏa thuê.
Harry cười vô cùng vui vẻ. Năm thứ tư trước đây, y có thái độ hết sức chống đối với cuộc thi Tam Phép Thuật, y cảm thấy bất mãn và kháng cự như đang bị một bàn tay vô hình đẩy đi. Còn hiện giờ y thật sự hưởng thụ cảm giác kích thích và thành công trong đó, cho dù y đã biết được quy trình từ trước, xem như là "gian lận" một cách nghiêm trọng.
Vũ hội giáng sinh đã sắp đến. Khi giáo sư McGonagall thông báo tin tức cho mọi người, tiếng cười chói lói của các nữ sinh khiến đám nam sinh không khỏi chùn bước.
Harry không để ý nhiều đến thế, y tranh thủ thời gian đi mời Cho Chang... Chậc, tuy một năm sau Cho sẽ trở trành bạn gái của Cedric, nhưng xin cho phép y bù lại nỗi tiếc nuối thời thiếu niên trước đã.
Đương nhiên, trong lòng Harry có đối tượng khác mà y muốn mời hơn. Nhưng y hiểu rất rõ nếu như mình dám nói ra cái từ "bạn nhảy" này với giáo sư Độc dược, thì chắc chắn cổ họng y sẽ được rót trọn cả vạc thuốc độc.
Ron còn đang suy tới tính lui một cách ngốc nghếch, nhưng vẫn không hướng tầm mắt đến cô gái tốt ngay bên cạnh mình. Hermione đương nhiên đã nhận lời mời của Krum, chuẩn bị trở thành cô gái xinh đẹp rực rỡ trong đêm vũ hội. Hành vi thế này ít nhiều chứa chút giận dỗi, Harry cũng không lo lắng cho họ.
Bạn nhảy của Cedric là một nữ sinh Ravenclaw cùng niên cấp. Có điều lúc các dũng sĩ tiến vào, anh ta không ngừng hướng mắt về bên phía Cho Chang và Harry, ánh mắt quả thực ngập đầy nỗi ghen tị và căm phẫn hệt như lúc y nhìn chằm chằm vào Cedric và Cho Chang hồi năm thứ tư trước.
Hiển nhiên Cedric có được sự tự chủ và giáo dưỡng tốt hơn. Bộ não chính trực không ngừng nhắc nhở anh ta chuyện Harry đã cho anh ta biết hạng mục thi đấu đầu tiên là rồng lửa, anh ta còn nợ y một mối ân tình. Cho nên ngay sau khi vũ hội kết thúc, Cedric nhanh chóng nói cho dũng sĩ Gryffindor biết: phải đi tắm thì mới phát hiện được bí mật ẩn giấu trong quả trứng vàng.
Thấy đối thủ có vẻ hơi ngạc nhiên, Cedric bèn giải thích một cách nghiêm túc với y rằng, tôi muốn có một cuộc cạnh tranh công bằng.
Harry không khỏi lắc đầu tiếc nuối. Cuộc thi đấu với kết quả đã được quyết định sẵn này, không có khả năng công bằng được.
Giữa buổi vũ hội, Karkaroff và Snape cùng biến mất. Harry ôm Cho xoay tròn, trong lòng lại dâng lên thứ cảm xúc khó chịu kỳ dị. Y nhớ tới việc Karkaroff và giáo sư Độc dược của y có thể xưng hô với nhau bằng tên thánh. Còn y, đáng thương là chỉ có thể gọi "giáo sư" một cách cung kính. Y nhất thời thấy việc Voldemort đuổi giết Karkaroff là hành động hết sức đáng khen ngợi.
Sau khi quay về phòng sinh hoạt chung, Hermione và Ron cãi nhau một trận ầm ĩ. Ron to tiếng chỉ trích việc Hermione thân thiết với Krum là hành vi thân địch. Hermione phẫn nộ cực độ, gào to lên với cậu chàng tóc đỏ:
"Lần tới lại có vũ hội, thì bồ hãy đến mời mình trước người khác đi, đừng có chờ đến lúc không có cách nào nữa thì mới nhớ đến mình."
Harry nhìn Ron ngạc nhiên đến mức sững sờ lắp bắp thì không nói gì thêm, nhưng y cũng không khỏi đồng tình với Hermione trong im lặng – Nếu không muốn mất đi cơ hội quý giá thì phải thật sự đặt người ấy ở dưới đáy lòng.
Mấy ngày sau đó hai người bạn tốt của y vẫn luôn chiến tranh lạnh với nhau, Harry thì ở giữa đảm nhiệm vai trò xoa dịu. Ron và Hermione cũng chấp nhận tác dụng này của y, cơ hội đối thoại duy nhất của họ chính là đưa ra ý kiến phá giải bí mật trong quả trứng vàng cho y.
Khi Harry nói ra gợi ý của Cedric, hai người thậm chí không hề khách sáo mà đuổi Harry đang mặc áo khoác tàng hình ra khỏi tháp Gryffindor, bảo y mau đến phòng vệ sinh xa hoa của Huynh trưởng tắm một lượt cho tỉnh táo.
Cho dù y đã biết rõ trong quả trừng vàng có giấu tiếng hát, thì việc đi tắm nước nóng lúc hơn nửa đêm vẫn hết sức hấp dẫn, y không có lý do gì để từ chối cả.
Harry ngâm mình trong bồn tắm đầy bong bóng xà phòng, những suy nghĩ rối ren trong đầu cũng dần lắng xuống. Y bắt đầu suy tư về vấn đề đang nghĩ dở dang khi nhìn thấy Karkaroff và Snape cùng nhau rời khỏi vũ hội.
Dấu hiệu Hắc Ám không chỉ giày vò những phù thủy đã mất đi người thân. Nỗi đau đớn khi bị khắc dấu lên làn da, lời triệu tập nóng cháy như tiếng ác ma, chắc chắn đều đang hành hạ giáo sư Độc dược của y.
Người đàn ông cứng cỏi ấy không định chạy trốn giống như Karkaroff, hắn không muốn rời khỏi Hogwarts, hay nên nói rằng hắn không muốn rời khỏi tòa lâu đài đang bảo vệ đứa trẻ này? Nghĩ tới kết quả sau cùng mà dấu hiệu xấu xí trên cánh tay trái mang đến cho Snape – tử vong – Harry khó mà nén nổi nỗi đau đớn và xót xa trong lòng mình.
Harry khoác áo tàng hình đi về kí túc xá, trên đường vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này. Y không chú ý, cho nên chẳng ngờ lúc xuống cầu thang lại bất cẩn thụt chân xuống cái bậc thang ghẹo người. Đó là bậc thang mà Neville thường quên nhảy qua.
Quả trừng vàng trượt xuống khỏi ngực y, va chạm với cầu thang tạo ra những tiếng vang như gõ trống. Bản đồ Đạo Tặc cũng bay ra khỏi áo khoác tàng hình, rơi xuống bậc thang phía sau y. Cẳng chân y mắc kẹt trong khe hở hẹp ở giữa bậc thang, tạm thời không thể nhúc nhích được.
"Peeves!" Filch nhanh chóng lao đến theo tiếng động, mắng to về phía trên: "Tên khốn này, giờ là nửa đêm rồi đấy! Ta nhất định phải nói với Hiệu trưởng, đuổi cổ mi ra ngoài... Ô? Đây là cái gì?"
Ông ta nhặt quả trứng vàng ở bên chân lên, trên khuôn mặt dần hiện lên vẻ vui sướng như vừa bừng tỉnh. Ông ta nói với bà Norris – con mèo đang cảnh giác nhìn chằm chằm vào kẻ vô hình bị mắc kẹt ở giữa cầu thang: "Không ngờ nó lại dám trộm đồ của dũng sĩ. Chúng ta nắm được thóp của nó rồi, mèo cưng! Lần này nó đừng hòng chạy thoát!"
"Có chuyện gì thế, Filch?"
Một tiếng nói mềm mỏng mà nghiêm khắc vang lên ở phía dưới cầu thang. Harry cố gắng rướn cổ lên, tức thì nhìn thấy Snape cầm đũa phép đứng ở nơi đó. Hắn mặc một chiếc áo ngủ kiểu sơ mi màu xám, làm nổi bật lên sắc mặt trắng nhợt. Harry nhất thời nhớ tới chuyện tối qua Moody giả đã lén vào văn phòng của giáo sư Độc dược, hẳn là Snape ra ngoài kiểm tra xem có ai khả nghi không.
Trong khi Filch đang giải thích cho Snape, Harry do dự không biết có nên cứ thế xuất hiện với tư thế thảm hại này hay không. Dẫu sao thì quả trứng vàng và Bản đồ Đạo Tặc đều đã bị lộ, mà người có thể liên tưởng đến y từ hai thứ này cũng chỉ có Snape thôi. Y không hề muốn sự thay đổi bé nhỏ khó khăn lắm mới tạo nên được giữa họ sẽ bị phá hỏng bởi hành vi "nghịch ngợm gây rối". Cùng lắm là bị giáo sư Độc dược trách cứ thêm một lần?
Vào lúc Harry còn chưa hạ được quyết tâm thì tiếng bước chân lộc cộc đã vang lên ở phía sau lưng y. Snape im lặng, lạnh lùng nhìn Mắt Điên bước tới gần. Moody nói to với Snape và Filch: "Hơn nửa đêm rồi, mở tiệc đồ ngủ à?"
Con mắt phép thuật xoay tít, không hề nghi ngờ gì là đang tập trung thẳng vào cậu bé đang bị mắc kẹt. Moody giật mình trợn mắt nhìn Harry ở dưới áo khoác tàng hình một hồi, vô thức tiến vài bước về phía y. Cái chân gỗ của ông ta vô tình đụng vào bản đồ Đạo Tặc ở trên cầu thang làm nó bay xuống hai bậc, thu hút sự chú ý của hai người còn lại.
"À há!" Filch kêu lên đầy hưng phấn: "Ngoài trứng vàng ra Peeves còn trộm thứ khác nữa! Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho nó! Chờ mà xem!"
Đôi mắt đen của Snape nhìn chằm chằm vào tấm da dê nom hơi quen ấy. Hắn thì thầm khe khẽ như thể không dám tin, chặn lại tuyên ngôn của Filch.
"Potter?"
Khuôn mặt dữ tợn của Moody đanh lại, trông hết sức đáng sợ. Ông ta hoàn toàn bị phản ứng của Snape thu hút: "Anh đang nói xằng bậy gì thế, Snape?"
"Potter!" Snape như không nghe thấy lời của Moody, chỉ hô lên đầy giận dữ. Dường như hắn cực kỳ tức giận và bực bội với cậu bé Gryffindor không hề biết nguy hiểm và biết ơn là gì, đồng thời mãi không sửa được tật xấu là đi chơi đêm và phá hoại nội quy trường học.
Snape xòe mười ngón tay ra, nhìn chăm chăm về phía trước đồng thời mò mẫm bước lên cầu thang giống như người mù. Hắn quyết tâm muốn lôi Harry ra hệt như Filch kiên quyết muốn đuổi Peeves ra khỏi Hogwarts, chuẩn bị cho cậu thiếu niên to gan một bài học ác nghiệt khắc sâu vào xương tủy.
Harry trơ mắt nhìn giáo sư Độc dược đang phẫn nộ dần tiến về phía mình. Ánh mắt y nhiều lần xuyên thấu qua vị trí của Harry mà hướng về nơi khác. Những ngón tay dài của hắn dò tìm lung tung, có khả năng chạm tới y bất cứ lúc nào.
"Tôi không biết anh đang nghi ngờ vớ vẩn cái gì, Snape ạ." Moody cất tiếng âm trầm: "Nhưng tôi thấy rất hứng thú với việc, sao cứ động một tí là anh lại gây sự với thằng bé đó."
Snape tạm dừng bước, cánh tay vẫn giơ ra – ở ngay hai bên cơ thể Harry. Hắn cố gắng điều hòa nhịp thở, tỏ ra bình tĩnh hết mức có thể và ngẩng đầu đối diện với Moody: "Anh muốn nói gì?"
Giờ phút này tim Harry đập như trống nổi. Giáo sư Độc dược của y đang ở quá gần y. Nếu nhìn bằng con mắt phép thuật của Moody thì không biết sẽ thấy hình ảnh kỳ quái thế nào. Họ đang mặt đối mặt (cho dù Snape không nhìn thấy y), cánh tay của người đàn ông vươn ra như thể đang làm động tác ôm...
Cánh môi sứt sẹo của Moody mấp máy động đậy, ép thành một nụ cười khủng bố. Ông ta lên tiếng, không biết đang dùng thân phận nào:
"Anh hiểu ý của tôi mà. Có một vài vết bẩn vĩnh viễn không rửa sạch được đâu, Severus Snape."
Cơ thể gầy gò của người đàn ông tóc đen thình lình run rẩy. Hắn hạ tay xuống, bàn tay phải không tự chủ được mà túm chặt lấy cánh tay trái của mình, giống như chỉ có làm vậy mới có thể ngăn lại cơn đau đớn giày vò.
Moody cười to một cách khoa trương, trong con mắt bình thường hiện lên vẻ ác độc mà chỉ mình ông ta mới hiểu.
Snape mím chặt môi rồi buông tay ra. Hắn nhớ tới lời của cụ Dumbledore: "Đừng để nỗi sợ đối với Voldemort làm ảnh hưởng đến mình nữa." Hắn không khỏi thấy căm tức bởi phản ứng của bản thân, đồng thời lại không thể tự khống chế mà xoay tròn rồi chìm nghỉm trong vòng xoáy tối đen sâu không thấy đáy.
Harry nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng nhợt của Snape ở phía trước, trái tim đang đập điên cuồng bỗng dưng hoàn toàn bình tĩnh lại. Ánh mắt của y dịu dàng mà nóng bỏng. Chẳng ngờ y lại bật cười khẽ và nghiêng người về phía trước, cách áo khoác tàng hình mà hôn lên cánh môi gần trong gang tấc.
Quả thật thầy đã mất đi rất nhiều, nhưng thầy còn có em.
Cơ thể Snape cứng đờ. Hắn lùi lại một bước theo bản năng, suýt chút nữa bước hụt chân. Vẻ hoài nghi và khó tin hiện rõ trên mặt hắn, khoảng không trong suốt trước mặt khiến hắn thật sự không thể khẳng định... Cảm xúc mềm mại trên môi mới vừa rồi đại diện cho thứ gì hay bày tỏ điều gì đây? Người đàn ông âm trầm hít thở hơi khó nhọc. Hắn cau mày nhìn lướt qua Moody và Filch, không nói thêm bất cứ điều gì nữa mà xoay người rời đi thật nhanh.
Filch thấy Snape rời đi thì biết tối nay không có kết quả gì, cũng hùng hổ cất bước. Chẳng qua ông ta vẫn tin tưởng vững chắc rằng toàn bộ chuyện này là do Peeves gây ra.
Người thật sự nhìn thấy cảnh vừa rồi chỉ có Moody giả. Ông ta kinh ngạc nhìn Harry Potter phía dưới áo khoác tàng hình đang cố gắng vùng vẫy để kéo chân mình ra, cũng không dám xác nhận độ chân thực của chuyện này.
Cuối cùng Harry cũng thoát được khỏi cái bẫy của bậc thang. Y kéo áo khoác tàng hình xuống, nhặt bản đồ Đạo Tặc và quả trứng vàng lên rồi lễ phép cúi chào Moody. Con mắt phép thuật có thể nhìn thấu được áo khoác tàng hình, nhưng thế thì sao? Moody giả do Barty Crouch con sắm vai, đến cuối học kỳ sẽ nhận nụ hôn của Giám ngục, trở thành cái xác không hồn, chẳng khác gì đã chết.
Bất cứ ai cũng không thể phá hỏng tâm trạng của Harry lúc này. Y bước thong thả dọc theo cầu thang và hành lang tiến về phía tháp Gryffindor.
Harry len lén mỉm cười, nhiệt độ còn sót lại trên cánh môi ấm áp lạ thường.
Vị ngọt ngào của một nụ hôn khẽ, y có thể ghi khắc cả đời.
– TBC –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.