[Snarry Fanfic] Hy Vọng Giữa Những Kẽ Tay
Chương 57: Vận may (2/2)
Bạch Hải Hầu
24/10/2021
Hermione đã trở về từ toa Huynh trưởng, dòng hồi tưởng ngắn ngủi của Harry cũng bởi thế mà bị cắt đứt hoàn toàn. Y xuống tàu theo hai người bạn thân, đi qua Hồ Đen, tiến vào lâu đài Hogwarts đang được bảo vệ nghiêm ngặt bởi các Thần sáng. Đến đại sảnh đường, điều đầu tiên đôi mắt Harry tìm kiếm là bóng dáng Snape. Người đàn ông áo đen đang nói chuyện với giáo sư Slughorn, tầm mắt không hề dịch chuyển chút nào. Ở bên cạnh y, Ron cũng phát ra một tiếng bất mãn khe khẽ. Harry nhìn theo ánh mắt cậu thì thấy Malfoy mặt mũi sa sầm đang cau mày nhìn trừng trừng bọn họ một hồi rồi quay ngoắt đi.
Harry không lo lắng về hành động của Malfoy vào năm nay cho lắm. Cậu trai Slytherin ấy không phải kẻ có thể hạ quyết tâm giết chết ai đó, huống hồ cụ Dumbledore và Snape cũng sẽ không trình diễn lại vở diễn tử vong chấn động lòng người khiến y khổ đau vô hạn nữa.
Sau khi lễ phân viện kết thúc, cụ Dumbledore báo cho mọi người biết thầy Slughorn sẽ đảm nhiệm vị trí giáo viên môn Độc dược, còn Snape sẽ phụ trách môn Phòng chống Nghệ thuật hắc ám. Tiếng bàn tán xôn xao rộ lên trong đại sảnh đường, Snape chỉ giơ cánh tay lên một cách biếng nhác, ý bảo học sinh nhà Slytherin hạ thấp tiếng reo hò ủng hộ xuống.
Hermione thốt lên kinh ngạc, sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Cô hỏi với giọng bất an: "Thầy ấy sẽ rất nghiêm khắc đúng không? Các bồ nghĩ bài tập thầy ấy giao sẽ khó không?"
"Xin bồ đấy Hermione!" Ron không chịu được mà kêu khẽ: "Snape đã dạy bồ năm năm! Đừng nói với mình là bồ không biết ông ấy thích làm khó tụi mình nhất!"
Ron lặng lẽ liếc Harry một cái, nhưng y không có phản ứng gì đối với câu nói của cậu. Y cúi đầu ăn đồ trong khay của mình một cách bình tĩnh, không hề kỳ vọng rằng người đàn ông lãnh đạm ấy sẽ nhìn thẳng vào mình.
Đây là sách lược mà Snape lựa chọn ư? Phớt lờ sự tồn tại của Harry, coi như trong mắt hắn không có người này? Tiếc là, cảm giác tồn tại của y lại quá mạnh. Vẻ lạnh lùng cứng rắn của hắn, pháo đài vững chắc như vách đá của hắn, vừa hay lại nói rõ sự mâu thuẫn và quan tâm đối với y. Nếu như hắn thật sự chẳng hề để ý, vậy sao không tiếp tục duy trì sự căm hận và những lời châm chọc của mình chứ?
Tiếng bát đĩa va chạm lạch cạch dần vang lên, từng người nối tiếp nhau rời khỏi bàn ăn. Khi Harry đặt chân vào phòng sinh hoạt chung ấm áp nhà Gryffindor, trong đầu y không ngừng hiện lên một suy nghĩ: y chỉ cần khiến Snape tiến thêm một bước nhỏ nữa thôi, vách ngăn vô cùng mỏng manh giữa họ sẽ hoàn toàn sụp đổ. Vấn đề là, làm sao để khiến Snape tiến tới đây?
Ngày tiếp theo, trong giờ Phòng chống Nghệ thuật hắc ám, Harry gắng hết sức để thu hút sự chú ý của Snape. Thậm chí y còn ếm một bùa vô thanh vô cùng tuyệt diệu lên Ron. Đương nhiên, vốn là Thần sáng, kinh nghiệm và trực giác của Ron không phải được tích lũy vô ích. Ron cũng nhanh chóng thi triển một bùa vô thanh khiến ánh sáng giữa hai người hoàn toàn tiêu tan, nhìn như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra. Harry và Ron nhìn nhau ngơ ngác, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm gì tiếp, mãi cho đến khi Neville dùng giọng điệu hâm mộ mà khen hai người cừ quá đi! Ron đành phải che giấu một cách tội nghiệp, nói đây chỉ là hiệu quả của đợt huấn luyện đặc biệt trong kỳ nghỉ hè.
Harry dám đánh cuộc Snape có thấy hành động của họ, thế nhưng ánh mắt xoi mói hơn nữa có phần châm chọc của hắn chỉ lướt qua Ron một lượt sau đó dời đi. Harry không khỏi thấy uất ức. Nếu như Snape vẫn tiếp tục lờ y đi như thế này, thì y cũng chẳng thể đảm bảo góc u tối dưới đáy lòng mình sẽ không làm ra chuyện gì đó không thể khống chế.
Lớp Độc dược buổi chiều, Harry và Ron vô cùng nhất trí đi giành cuốn sách độc dược cũ trong ngăn tủ. Sau khi ghi nhớ nguyên liệu của thuốc Xóa ký ức thì Harry đã để nó lại chỗ cũ. Ron cực kỳ muốn lấy được cuốn sách của Hoàng tử lai. Dù sao Hermione vẫn luôn ưu tú, còn Harry cũng đã dựa vào ghi chép của Hoàng tử lai để trở thành "Thiên tài độc dược" theo lời giáo sư Slughorn, cậu đương nhiên muốn nếm thử cảm giác đứng trên đỉnh cao.
Mở bìa sách ra, Ron ngạc nhiên phát hiện mình thế mà đã cướp được nó thật! Cậu mừng rỡ ôm cuốn sách cũ xoay một vòng, tiếp đó cậu thấy Harry đang nhìn chằm chằm vào quyển sách trong tay mình với ánh mắt hết sức kỳ lạ.
"Đưa cho mình." Harry nói không khách sáo chút nào: "Nó là của mình."
Ron chẳng hề tỏ ra yếu thế, ngửa mặt cười khà khà: "Nó là của Snape, "đã từng" là của bồ, hiện giờ thuộc về mình."
Harry nhíu mày. Y còn chưa lên tiếng thì Ron bỗng rùng mình một cái rồi ném luôn cuốn sách cũ cho Harry.
Cậu chàng Gryffindor tóc đỏ run rẩy nói với khuôn mặt tái nhợt: "Của bồ của bồ đấy, bồ tèo. Bồ tuyệt đối đừng có nói mấy câu kiểu như "bởi vì chủ cuốn sách là của mình, cho nên đương nhiên sách cũng là của mình", mình sẽ nôn mất."
Chàng thiếu niên tóc đen không thể giữ được vẻ mặt nghiêm túc nữa. Y thụi cho Ron một cú: "Coi như bồ thoát. Mình định nói thế thật đấy."
Màn đùa giỡn của hai người bị cắt ngang bởi giáo sư Slughorn và nhóm học sinh đang lục tục vào lớp. Hai hàng ria mép giống như voi biển của vị giáo sư Độc dược mới rung lên theo nhịp cười, ông nhiệt liệt chào đón học sinh cả bốn nhà bước vào lớp Độc dược cao cấp học kỳ này. Harry không nghe được giáo sư Slughorn đang nói gì, mũi y ngập đầy hương Tình dược, như thoang thoảng mùi bánh mật ong, mùi chổi bay, còn có... một mùi hương rất quyến rũ...
"Ta đã dùng Phúc lạc dược hai lần trong đời. Một lần vào năm hai mươi bốn tuổi, một lần năm năm mươi bảy tuổi, dùng hai thìa vào bữa sáng. Hai ngày ấy quả thật là hoàn hảo..."
Tiếng cảm thán của giáo sư Slughorn chậm rãi chen vào trong đầu óc Harry, chàng trai trẻ nhất thời bừng tỉnh như bị ong đốt. Cuối cùng y đã nghĩ ra, mình nên làm thế nào để khiến Snape tiến tới!
Bởi thế, quá trình điều chế Liều thuốc của Tử thần tiếp đó, Harry quả thật dốc lòng như đang lo chuyện cả đời. Y dựa theo nội dung ghi trong cuốn sách của Hoàng tử lai, không có gì bất ngờ mà trở thành học sinh điều chế ra món thuốc thành công nhất hoàn hảo nhất lớp. Giáo sư Slughorn vô cùng mừng rỡ, cao giọng tuyên bố sự ưu tú của Harry Potter trước cả lớp, đồng thời tự tay trao một lọ Phúc lạc dược cho y.
Nếu như Snape biết những ghi chép thời đi học của hắn đang trợ giúp y thuận lợi tiến vào lòng hắn...
Harry nắm chặt lọ chất lỏng màu vàng kim có thể mang lại cho mình mười hai giờ may mắn, khóe miệng cong lên thành một nét cười sâu xa.
Không sai, thứ y cần, vừa khéo chính là chút vận may.
– TBC –
Harry không lo lắng về hành động của Malfoy vào năm nay cho lắm. Cậu trai Slytherin ấy không phải kẻ có thể hạ quyết tâm giết chết ai đó, huống hồ cụ Dumbledore và Snape cũng sẽ không trình diễn lại vở diễn tử vong chấn động lòng người khiến y khổ đau vô hạn nữa.
Sau khi lễ phân viện kết thúc, cụ Dumbledore báo cho mọi người biết thầy Slughorn sẽ đảm nhiệm vị trí giáo viên môn Độc dược, còn Snape sẽ phụ trách môn Phòng chống Nghệ thuật hắc ám. Tiếng bàn tán xôn xao rộ lên trong đại sảnh đường, Snape chỉ giơ cánh tay lên một cách biếng nhác, ý bảo học sinh nhà Slytherin hạ thấp tiếng reo hò ủng hộ xuống.
Hermione thốt lên kinh ngạc, sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Cô hỏi với giọng bất an: "Thầy ấy sẽ rất nghiêm khắc đúng không? Các bồ nghĩ bài tập thầy ấy giao sẽ khó không?"
"Xin bồ đấy Hermione!" Ron không chịu được mà kêu khẽ: "Snape đã dạy bồ năm năm! Đừng nói với mình là bồ không biết ông ấy thích làm khó tụi mình nhất!"
Ron lặng lẽ liếc Harry một cái, nhưng y không có phản ứng gì đối với câu nói của cậu. Y cúi đầu ăn đồ trong khay của mình một cách bình tĩnh, không hề kỳ vọng rằng người đàn ông lãnh đạm ấy sẽ nhìn thẳng vào mình.
Đây là sách lược mà Snape lựa chọn ư? Phớt lờ sự tồn tại của Harry, coi như trong mắt hắn không có người này? Tiếc là, cảm giác tồn tại của y lại quá mạnh. Vẻ lạnh lùng cứng rắn của hắn, pháo đài vững chắc như vách đá của hắn, vừa hay lại nói rõ sự mâu thuẫn và quan tâm đối với y. Nếu như hắn thật sự chẳng hề để ý, vậy sao không tiếp tục duy trì sự căm hận và những lời châm chọc của mình chứ?
Tiếng bát đĩa va chạm lạch cạch dần vang lên, từng người nối tiếp nhau rời khỏi bàn ăn. Khi Harry đặt chân vào phòng sinh hoạt chung ấm áp nhà Gryffindor, trong đầu y không ngừng hiện lên một suy nghĩ: y chỉ cần khiến Snape tiến thêm một bước nhỏ nữa thôi, vách ngăn vô cùng mỏng manh giữa họ sẽ hoàn toàn sụp đổ. Vấn đề là, làm sao để khiến Snape tiến tới đây?
Ngày tiếp theo, trong giờ Phòng chống Nghệ thuật hắc ám, Harry gắng hết sức để thu hút sự chú ý của Snape. Thậm chí y còn ếm một bùa vô thanh vô cùng tuyệt diệu lên Ron. Đương nhiên, vốn là Thần sáng, kinh nghiệm và trực giác của Ron không phải được tích lũy vô ích. Ron cũng nhanh chóng thi triển một bùa vô thanh khiến ánh sáng giữa hai người hoàn toàn tiêu tan, nhìn như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra. Harry và Ron nhìn nhau ngơ ngác, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm gì tiếp, mãi cho đến khi Neville dùng giọng điệu hâm mộ mà khen hai người cừ quá đi! Ron đành phải che giấu một cách tội nghiệp, nói đây chỉ là hiệu quả của đợt huấn luyện đặc biệt trong kỳ nghỉ hè.
Harry dám đánh cuộc Snape có thấy hành động của họ, thế nhưng ánh mắt xoi mói hơn nữa có phần châm chọc của hắn chỉ lướt qua Ron một lượt sau đó dời đi. Harry không khỏi thấy uất ức. Nếu như Snape vẫn tiếp tục lờ y đi như thế này, thì y cũng chẳng thể đảm bảo góc u tối dưới đáy lòng mình sẽ không làm ra chuyện gì đó không thể khống chế.
Lớp Độc dược buổi chiều, Harry và Ron vô cùng nhất trí đi giành cuốn sách độc dược cũ trong ngăn tủ. Sau khi ghi nhớ nguyên liệu của thuốc Xóa ký ức thì Harry đã để nó lại chỗ cũ. Ron cực kỳ muốn lấy được cuốn sách của Hoàng tử lai. Dù sao Hermione vẫn luôn ưu tú, còn Harry cũng đã dựa vào ghi chép của Hoàng tử lai để trở thành "Thiên tài độc dược" theo lời giáo sư Slughorn, cậu đương nhiên muốn nếm thử cảm giác đứng trên đỉnh cao.
Mở bìa sách ra, Ron ngạc nhiên phát hiện mình thế mà đã cướp được nó thật! Cậu mừng rỡ ôm cuốn sách cũ xoay một vòng, tiếp đó cậu thấy Harry đang nhìn chằm chằm vào quyển sách trong tay mình với ánh mắt hết sức kỳ lạ.
"Đưa cho mình." Harry nói không khách sáo chút nào: "Nó là của mình."
Ron chẳng hề tỏ ra yếu thế, ngửa mặt cười khà khà: "Nó là của Snape, "đã từng" là của bồ, hiện giờ thuộc về mình."
Harry nhíu mày. Y còn chưa lên tiếng thì Ron bỗng rùng mình một cái rồi ném luôn cuốn sách cũ cho Harry.
Cậu chàng Gryffindor tóc đỏ run rẩy nói với khuôn mặt tái nhợt: "Của bồ của bồ đấy, bồ tèo. Bồ tuyệt đối đừng có nói mấy câu kiểu như "bởi vì chủ cuốn sách là của mình, cho nên đương nhiên sách cũng là của mình", mình sẽ nôn mất."
Chàng thiếu niên tóc đen không thể giữ được vẻ mặt nghiêm túc nữa. Y thụi cho Ron một cú: "Coi như bồ thoát. Mình định nói thế thật đấy."
Màn đùa giỡn của hai người bị cắt ngang bởi giáo sư Slughorn và nhóm học sinh đang lục tục vào lớp. Hai hàng ria mép giống như voi biển của vị giáo sư Độc dược mới rung lên theo nhịp cười, ông nhiệt liệt chào đón học sinh cả bốn nhà bước vào lớp Độc dược cao cấp học kỳ này. Harry không nghe được giáo sư Slughorn đang nói gì, mũi y ngập đầy hương Tình dược, như thoang thoảng mùi bánh mật ong, mùi chổi bay, còn có... một mùi hương rất quyến rũ...
"Ta đã dùng Phúc lạc dược hai lần trong đời. Một lần vào năm hai mươi bốn tuổi, một lần năm năm mươi bảy tuổi, dùng hai thìa vào bữa sáng. Hai ngày ấy quả thật là hoàn hảo..."
Tiếng cảm thán của giáo sư Slughorn chậm rãi chen vào trong đầu óc Harry, chàng trai trẻ nhất thời bừng tỉnh như bị ong đốt. Cuối cùng y đã nghĩ ra, mình nên làm thế nào để khiến Snape tiến tới!
Bởi thế, quá trình điều chế Liều thuốc của Tử thần tiếp đó, Harry quả thật dốc lòng như đang lo chuyện cả đời. Y dựa theo nội dung ghi trong cuốn sách của Hoàng tử lai, không có gì bất ngờ mà trở thành học sinh điều chế ra món thuốc thành công nhất hoàn hảo nhất lớp. Giáo sư Slughorn vô cùng mừng rỡ, cao giọng tuyên bố sự ưu tú của Harry Potter trước cả lớp, đồng thời tự tay trao một lọ Phúc lạc dược cho y.
Nếu như Snape biết những ghi chép thời đi học của hắn đang trợ giúp y thuận lợi tiến vào lòng hắn...
Harry nắm chặt lọ chất lỏng màu vàng kim có thể mang lại cho mình mười hai giờ may mắn, khóe miệng cong lên thành một nét cười sâu xa.
Không sai, thứ y cần, vừa khéo chính là chút vận may.
– TBC –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.