Chương 10:
Phong Hỏa Yên
04/10/2021
Bị vầng sáng kia đánh cho văng ra khỏi vị trí, cơn lốc màu đen ban đầu xoáy mạnh dần dần nhẹ đi rồi tan biến.
"Ron!" Blaise chạy tới đỡ lấy Ron, Ron cả người bẩn thỉu cùng đau đớn vì bị va đập đang la oai oái bị Blaise bất ngờ siết chặt, Merlin biết, anh nhớ cậu đến sắp điên rồi. "Cảm tạ Merlin, em vẫn ổn."
Ron cười hì hì ôm lấy Blaise, gương mặt bẩn hề hề cười hạnh phúc "Blaise, em ổn cả, chỉ là bị bẩn thôi."
Không nhìn một màn bên này, Draco vội vàng chạy qua xem xét Hermione, cô nàng bị ngã khá nặng khi đập vào thân cây rồi lăn xuống, may mắn có vòng phòng hộ của Harry, va đập không mạnh lắm.
Tiểu Harry đáng thương bị cơn lốc đánh cho bay xa, dù sao bây giờ cậu cũng chỉ là đứa nhỏ 3 tuổi, xét theo cân nặng và trọng lượng đều không bằng 1 góc nhỏ của mấy người ở đây, thế nên Harry bị đánh bay xa nhất, đập thẳng vào cây cổ thụ cách khá xa nơi ban đầu cậu đứng, đau đến nhe răng nhưng chẳng có ai dư thời gian chú ý đến cậu.
Harry nhịn đau lồm cồm bò dậy nhìn mấy người kia có sắc quên bạn thì chu chu miệng, gì chứ, bạn bè thế đó!
A! Tên kia là ai nha~?!
Người duy nhất chú ý sự có mặt của người kia cũng chỉ có Harry, nhưng mà còn không đợi Harry đánh giá kĩ người kia, không chờ 2 đôi ôm ấp nhau thì hậu quả đã đến.
"Grào"
"Grrừ"
"Grào"
Quanh đây luôn có những sinh vật hắc ám sinh sống, nhưng pháp thuật hắc ám ở đây quá mạnh mẽ khiến rất nhiều sinh vật cảm thấy bị đe dọa nên ít khi nào tới gần. Điều đó có thể đúng với rất nhiều sinh vật hắc ám bình thường nhưng với những sinh vật hắc ám có tính hiếu chiến cao thì ngược lại, trận pháp bị họ tác động, năng lượng hắc ám khơi dậy tính hiếu chiến của những sinh vật kia. Bọn chúng kéo nhau lần lượt tới mỗi lúc một gần.
"Nguy rồi! Draco! Khóa cảng!" Hermione nhanh chóng nói với Draco bên cạnh. Bọn họ đã tiêu hao nhiều ma lực, không kể đến hình thể lúc này khiến họ không chống đỡ nổi cuộc chiến kéo dài, tuyệt đối không phải đối thủ của bọn chúng.
"Harry, nhanh lại đây!" Blaise nói với Harry đang ở đằng xa. Cả bốn người bị văng thành nhiều hướng khác nhau, Draco và Hermione ở hướng đối diện với Blaise, Ron và người kia, Harry lại ở giữa nhưng lại cách xa nhất "Chạy nhanh nếu không chết hết bây giờ."
Harry giờ này rất muốn đập chết mấy tên kia, hình hài đứa bé 3 tuổi thì chạy nhanh cỡ nào được chứ?!!!!
"Accor Harry Potter."
Ron không hổ là bạn tốt, dùng đũa phép triệu tập Harry tới, Harry bị một lực kéo mạnh cấp tốc bay về phía Ron. Hermione nhanh chóng bắt lấy, sinh vật hắc ám kéo đến ùn ùn, Blaise phóng thần chú ngăn cản, người lạ kia kết hợp đánh bay vài con cách gần họ nhất, Draco lấy khóa cảng ra...
"Nắm chặt!"
Sáu người bám vào nhau, khóa cảng chuyển động, cả đám trải qua cảm giác bị kéo, thân thể bị ép đến khó chịu nhưng rất nhanh họ đã tới, cả sáu người "rầm" một tiếng, kẻ đứng người ngồi đè lên nhau.
"Oa đau." Ron bị ai đó dẫm phải tay, đau đến kêu thét.
"Xin lỗi, xin lỗi, không có cố ý." Một giọng lạ hoắc lên tiếng xin lỗi.
Draco, Hermione, Blaise, Harry, Ron cùng người kia sau khi đã an toàn liền tách nhau ra. Nhìn lại, đây không phải biệt thự Potter, là biệt thự Malfoy! Sáu người bọn họ chính là đang ở tại đại sảnh, cũng đúng, Draco cầm khóa cảng không phải của nhà Malfoy chẳng lẽ của nhà Potter chắc?
Cái đầu nhỏ của Harry gật gù, bây giờ họ không phải ở thời không kia của bọn họ, khóa cảng nhà ai người đó cầm là đúng rồi, đâu như lúc trước, cả đám năm người ai cũng cầm theo ba bốn cái Khóa Cảng có thể trực tiếp truyền tống đến nhà của nhau: có của biệt thự Malfoy, biệt thự Zabini, Quảng Trường Grimmauld, trang trại Hang Sóc, một người đều có đầy đủ cả bốn cái. Bọn họ đôi khi gặp nguy hiểm không cần biết khóa cảng về nhà ai, chỉ cần biết thoát khỏi nguy hiểm và có chỗ nghỉ chân, trị thương là được. Ở đây thì chưa chắc, Khóa Cảng lúc trước ai biết còn hoạt động được hay không?
Người nhà Malfoy nghe thấy tiếng từ bên trong đi ra. Harry nheo mắt hừ một tiếng, phát hiện có 2 người mái tóc vàng óng, đôi mắt màu bạc, hơi có nét giống nhau, người kia một lớn một nhỏ, lớn thì không biết, nhỏ thì chắc chắn là Lucius Malfoy. Lucius dù là lúc nào cậu cũng không ưa được chút nào. Luôn cao ngạo, hếch mặt lên trời.
Lucius bây giờ vẫn còn trẻ, chỉ lớn hơn James, Sirius, Remus và Potter có 3 tuổi, thái độ xử sự lại khôn khéo hơn Draco cùng tuổi nhiều lắm, đám người lớn khá thích Lucius vì đứa nhỏ luôn hiểu chuyện lại nghe đúng lời cần hiểu nhưng lần đầu Harry gặp là khi Lucius phiên bản người lớn chống đối với bác Arthurn, còn tiếp tay cho Voldemort, ấn tượng quá xấu khiến cậu chẳng thể nào ưa nổi dù sau này có làm bạn cùng Draco đi chẳng nữa.
Còn người bên cạnh Lucius, Harry tuy không biết nhưng cảm thấy quen quen, ưm, chắc hẳn đây là ông nội Draco - Abraxas Malfoy - người trong ảnh nổi bậc nhất của gia tộc Malfoy mà cậu ta thích nhất.
Ron bên cạnh suýt xoa "Draco, ông cậu còn đẹp hơn trong ảnh nữa."
Draco trừng Ron "Weasley, câm miệng."
Ron hừ hử không để ý tiếp tục đánh giá soi mói, dù sao với cậu cho dù tên chồn Malfoy này có là bạn bè thì cũng không thay đổi được sự thật rằng cậu và hắn càng thích châm chọc nhau hơn.
Người có mái tóc dài màu vàng mượt mà, đôi mắt lam hiền hòa và gương mặt xinh đẹp, cả người toát lên vẻ cao quý mà ôn nhu, thảo nào Draco lại thích người này. Ron soi rồi lại soi vẫn không tìm thấy chút khuyết điểm nào của Abraxas để mà đánh giá. Riêng Lucius, không cần tìm cũng có cả tá khuyết điểm.
"Đứa nhỏ, các con đi đâu mà người lấm lem vậy, nên lên tắm một chút đi." Abraxas đến trước mặt Ron, cười dịu dàng với cậu, bàn tay xoa gương mặt đang đầy bùn đất. Gương mặt bị đất bôi bẩn của Ron hình như có chút đỏ lên.
"Vâng, vậy chúng con xin phép." Blaise nhẹ cúi đầu với Abraxas, kéo lấy Ron lên phòng. Blaise và Draco là bạn từ bé đương nhiên hiểu rõ biệt thự nên đi thế nào, chưa kể cậu muốn ôm Ron để thỏa lòng nhớ mong của mình.
Lucius cau mày nhìn hai người kéo nhau lên tầng, anh thấy có chút khó chịu, đặc điểm này là của gia đình Weasley đi? Đây là đời sau của Arthurn kia hả?
"Ông nội, ba." Draco nhẹ nhàng chào hỏi người trong nhà, cái bộ dáng cao ngạo biến mất.
Abraxas cười nhẹ xoa đầu Draco, lực đạo vừa phải khiến Draco dễ chịu cười cười. Abraxas bảo mọi người vào phòng trong ngồi "Các con cứ tự nhiên nhé!" rồi quay qua nói với Hermione "Cháu dâu à, con nên lên nghỉ một chút, thoạt nhìn con có vẻ mệt mỏi."
Từ "cháu dâu" này phát ra vô cùng nhẹ nhàng, Abraxas rất thích cô bé trí tuệ cũng vô cùng dũng cảm này, dù dòng máu Muggle của cô khiến anh có chút phân vân lúc đầu, nhưng càng lúc càng bị khí chất của cô bé lôi cuốn. Hermione hơi đỏ mặt, cô nàng cười "Vâng, cám ơn ngài!"
Nói rồi Hermione bước ngang qua Lucius, với Lucius phiên bản thiếu niên này thật ra cô chẳng có chút hảo cảm nào, cậu ta lúc nàu chỉ biết tuân theo quy tắc, một chút cũng không được như ngài Abraxas. Ít ra lúc trải qua sóng gió cuộc đời Lucius cũng hiểu được đôi khi quy tắc không phải là tốt mà bây giờ Lucius xem qua có vẻ như vẫn còn bị chuyện cô nàng "dạy dỗ" ám ảnh, có chút bối rối, dù sao bây giờ Lucius cũng chỉ mới 15 tuổi, tài giỏi cỡ nào cũng là cậu chủ trải qua huấn luyện nghiêm khắc cùng sự yêu thương của gia tộc mà lớn lên đương nhiên không đánh lại được một nữ anh hùng bước ra từ tàn khốc của chiến tranh cùng bản lĩnh lãnh đạo được tôi luyện ngay từ lúc ở Howgarts, e là lúc trước Lucius chịu thiệt không phải ít đâu. Nói thật đến ngay cả Lucius đã trưởng thành sau khi đối mặt với Hermione ít nhiều cũng có chút khâm phục ý chí hơn người của cô nàng.
Hermione quen thuộc lên tầng xử lí bản thân không cần gia tinh dẫn đường, dù sao cô và Draco cũng sắp đám cưới, biệt thự cô cũng đã quen đường, mọi chuyện không là vấn đề.
Phòng khách chỉ còn lại Draco, Harry và vị đồng hành lạ mặt của Ron. Abraxas mỉm cười đi đến trước ngồi xuống, Lucius theo sau.
Bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo chùng của Draco đi theo Draco vào phía trong, cậu cúi đầu thoạt nhìn như bởi vì Draco đi nhanh cậu bé phải đi theo từng bước mới đuổi kịp, Draco đi một bên nhìn Harry có chút suy nghĩ, biểu tình của Harry bọn họ rất quen thuộc, Harry đang áp chế ma lực của mình một cách tối đa, nếu không phải bọn họ là người thân cận của cậu thì không ai đoán ra được điều này, nhưng mà...vì sao chứ?
Giống như Draco đang suy nghĩ, Harry thật sự đang cố gắng hết sức để thu lại ma lực của mình, vì cậu cúi đầu nên không ai thấy được vẻ mặt đáng yêu của đứa trẻ 3 tuổi thay thế bằng vẻ mặt lãnh liệt đáng sợ chỉ khi cậu thi hành "công việc" kia. Bản thân cậu cũng không rõ, chính là hoàn toàn xuất phát từ bản năng, toàn thân cậu nãy giờ đều ở trạng thái đề phòng, chỉ một việc lạ nào xảy ra cũng có thể phóng thần chú phản công lập tức.
Chỉ là...ở đây không ai gây nguy hiểm cho họ mới đúng chứ? Không lẽ...Abraxas và Lucius sẽ không, vậy chỉ có người đồng hành với Ron mà thôi.
"Draco, bế!" Tới ghế ngồi, Harry đưa hai cánh tay mập mạp vươn tới Draco, đôi mắt xanh biếc hấp háy đầy thâm ý.
Draco trầm mặc bế Harry lên, ánh mắt của Harry vừa rồi là đang có nguy hiểm?
"Thật là một đứa nhỏ đáng yêu" Abraxas cười khen Harry, Draco xoa xoa đầu nhỏ của Harry "Ông nội, tên nhóc này luôn gây đủ rắc rối, không có đáng yêu đâu."
Harry trái lại ngoan ngoãn ngồi im, Draco càng khẳng định Harry nhận ra có chuyện gì đó khác thường, bình thường nếu cậu nói như vậy, tên nhóc này tuyệt đối sẽ phản bác tới cùng, cho dù có sai cũng cãi thành đúng cậu ta mới chịu buông tha.
"Các con vừa mới đi đâu mà ai nấy đều lấm lem vậy." Abraxas hiền từ hỏi.
Harry vẫn cúi đầu ngồi yên, hai tay nhỏ bé vặn vẹo vặn vẹo từng đốt ngón tay, Draco chưa kịp trả lời thì người còn lại đã trả lời "Bọn họ đi giúp đỡ chúng tôi, tôi và cậu bạn của họ đều có chút rắc rối."
Người kia cười khẽ, cho dù gương mặt của cậu ta rất rất bình thường, tuổi cũng không quá 20 nhưng giọng điệu lại toát lên một sự cao quý, hắn chỉ tùy ý ngồi nhưng khí thế lại vừa tao nhã, vừa tạo cảm giác áp bách.
Abraxas cau mày, anh có cảm giác quen thuộc với khí thế này. Người kia thấy Abraxas hồ nghi nhìn mình thì hạ mí mắt, không hổ là Abraxas, mới vậy đã nghi ngờ nhanh như vậy.
"Chú có thể hỏi tên con không?" Abraxas nhẹ nhàng hỏi, đối với người kia tuổi ông cũng chỉ đáng hàng chú, hơn nữa gia tộc Malfoy chú trọng vẻ ngoài, so với tuổi thật họ trẻ hơn nhiều; không như đám Draco xét theo vai vế Abraxas đã là hàng ông bà.
"Tôi tên Volter." Người kia vẫn bình thản trả lời.
Draco nheo mắt, thái độ này...có chút tương tự với một người...
Người nọ thấy Draco nhìn mình thì không hề khó chịu, ngược lại còn cười nhẹ rồi rút từ trong túi không gian lấy ra một quyển sách, nhìn qua quyển sách cũng không dày lắm, ít ra thì nó mỏng hơn bất kì quyển nào trong chương trình bảy năm học của Howgarts.
Đó là một quyển sách không có gì đặc biệt, nhưng lại khiến Draco đang nhìn chấn động, không phải bởi vì tựa đề "Hiểu Biết Về Linh Hồn" đầy ý nghĩa, không phải trông quyển sách kia mới, thậm chí nó còn hơi cũ là đằng khác. Cái khiến Draco giật mình chính là quyển sách đó rõ ràng là của tương lai, mà tác giả không ai khác chính là đứa nhỏ đang ngồi trong lòng cùng người vợ sắp cưới thông minh, xinh đẹp đang ở trên lầu của cậu!!!
"Quyển sách này là của Ron cho tôi mượn, giúp tôi trả lại cậu ấy." Volter thấy ánh mắt của Draco liền cười cười, đưa quyển sách cho Draco. Harry ngẩng đầu lên, thấy quyển sách cũng nhíu mày.
Volter trả xong hài lòng gật đầu rồi đứng dậy "Thật cám ơn đã giúp tôi, nhất là Ron, đã cho tôi một ân huệ rất lớn. Bây giờ tôi phải đi trước. Cảm ơn vì đã giúp đỡ."
Gật đầu với bọn họ, Volter đứng dậy bước đi, thái độ 100% hoàn mĩ. Ra khỏi phạm vi biệt thự Malfoy, gương mặt vốn bình thường, nhìn lướt qua có thể quên nhanh chóng phút chốc làn da bỗng nổi lên những bọt nước dày đặc đến khi lành lại thì còn đâu gương mặt bình thường mà là một gương mặt đẹp trai, anh tuấn đầy sắc bén, dáng người trung bình nay đã cao lên rất nhiều, thân hình vốn cũng không đáng để ý nay lại biến đổi thành dáng người đủ để nữ nhân nhìn thấy chảy nước miếng mà nam nhân nhìn thấy thì ghen tỵ - chỉ là không biết ai có gan này - ít nhất là hiện tại không có. Đôi mắt nâu bỗng chốc biến đỏ, màu ngọc ruby đẹp đến lòng người bị mê hoặc, chỉ là trong ánh mắt đó chứa đầy lạnh lùng, chỉ khi nhớ đến một người màu đỏ đó mới chứa đầy lửa nóng và ấm áp.
"Lord!" Ba người độn thổ đến trước mặt người nọ, áo choàng đen bao kín, cúi đầu.
"Đi thôi!" Không giải thích, không cần nói mình đã làm gì biến mất gần nửa năm, người kia lạnh nhạt nói, những người vừa tới cũng không dám có ý kiến cùng với Lord của mình độn thổ biến mất.
Người kia không phải ai khác chính là người đang làm mưa làm gió giai đoạn này - kẻ đang đối nghịch với Dumbledor - Voldemort!
"Ron!" Blaise chạy tới đỡ lấy Ron, Ron cả người bẩn thỉu cùng đau đớn vì bị va đập đang la oai oái bị Blaise bất ngờ siết chặt, Merlin biết, anh nhớ cậu đến sắp điên rồi. "Cảm tạ Merlin, em vẫn ổn."
Ron cười hì hì ôm lấy Blaise, gương mặt bẩn hề hề cười hạnh phúc "Blaise, em ổn cả, chỉ là bị bẩn thôi."
Không nhìn một màn bên này, Draco vội vàng chạy qua xem xét Hermione, cô nàng bị ngã khá nặng khi đập vào thân cây rồi lăn xuống, may mắn có vòng phòng hộ của Harry, va đập không mạnh lắm.
Tiểu Harry đáng thương bị cơn lốc đánh cho bay xa, dù sao bây giờ cậu cũng chỉ là đứa nhỏ 3 tuổi, xét theo cân nặng và trọng lượng đều không bằng 1 góc nhỏ của mấy người ở đây, thế nên Harry bị đánh bay xa nhất, đập thẳng vào cây cổ thụ cách khá xa nơi ban đầu cậu đứng, đau đến nhe răng nhưng chẳng có ai dư thời gian chú ý đến cậu.
Harry nhịn đau lồm cồm bò dậy nhìn mấy người kia có sắc quên bạn thì chu chu miệng, gì chứ, bạn bè thế đó!
A! Tên kia là ai nha~?!
Người duy nhất chú ý sự có mặt của người kia cũng chỉ có Harry, nhưng mà còn không đợi Harry đánh giá kĩ người kia, không chờ 2 đôi ôm ấp nhau thì hậu quả đã đến.
"Grào"
"Grrừ"
"Grào"
Quanh đây luôn có những sinh vật hắc ám sinh sống, nhưng pháp thuật hắc ám ở đây quá mạnh mẽ khiến rất nhiều sinh vật cảm thấy bị đe dọa nên ít khi nào tới gần. Điều đó có thể đúng với rất nhiều sinh vật hắc ám bình thường nhưng với những sinh vật hắc ám có tính hiếu chiến cao thì ngược lại, trận pháp bị họ tác động, năng lượng hắc ám khơi dậy tính hiếu chiến của những sinh vật kia. Bọn chúng kéo nhau lần lượt tới mỗi lúc một gần.
"Nguy rồi! Draco! Khóa cảng!" Hermione nhanh chóng nói với Draco bên cạnh. Bọn họ đã tiêu hao nhiều ma lực, không kể đến hình thể lúc này khiến họ không chống đỡ nổi cuộc chiến kéo dài, tuyệt đối không phải đối thủ của bọn chúng.
"Harry, nhanh lại đây!" Blaise nói với Harry đang ở đằng xa. Cả bốn người bị văng thành nhiều hướng khác nhau, Draco và Hermione ở hướng đối diện với Blaise, Ron và người kia, Harry lại ở giữa nhưng lại cách xa nhất "Chạy nhanh nếu không chết hết bây giờ."
Harry giờ này rất muốn đập chết mấy tên kia, hình hài đứa bé 3 tuổi thì chạy nhanh cỡ nào được chứ?!!!!
"Accor Harry Potter."
Ron không hổ là bạn tốt, dùng đũa phép triệu tập Harry tới, Harry bị một lực kéo mạnh cấp tốc bay về phía Ron. Hermione nhanh chóng bắt lấy, sinh vật hắc ám kéo đến ùn ùn, Blaise phóng thần chú ngăn cản, người lạ kia kết hợp đánh bay vài con cách gần họ nhất, Draco lấy khóa cảng ra...
"Nắm chặt!"
Sáu người bám vào nhau, khóa cảng chuyển động, cả đám trải qua cảm giác bị kéo, thân thể bị ép đến khó chịu nhưng rất nhanh họ đã tới, cả sáu người "rầm" một tiếng, kẻ đứng người ngồi đè lên nhau.
"Oa đau." Ron bị ai đó dẫm phải tay, đau đến kêu thét.
"Xin lỗi, xin lỗi, không có cố ý." Một giọng lạ hoắc lên tiếng xin lỗi.
Draco, Hermione, Blaise, Harry, Ron cùng người kia sau khi đã an toàn liền tách nhau ra. Nhìn lại, đây không phải biệt thự Potter, là biệt thự Malfoy! Sáu người bọn họ chính là đang ở tại đại sảnh, cũng đúng, Draco cầm khóa cảng không phải của nhà Malfoy chẳng lẽ của nhà Potter chắc?
Cái đầu nhỏ của Harry gật gù, bây giờ họ không phải ở thời không kia của bọn họ, khóa cảng nhà ai người đó cầm là đúng rồi, đâu như lúc trước, cả đám năm người ai cũng cầm theo ba bốn cái Khóa Cảng có thể trực tiếp truyền tống đến nhà của nhau: có của biệt thự Malfoy, biệt thự Zabini, Quảng Trường Grimmauld, trang trại Hang Sóc, một người đều có đầy đủ cả bốn cái. Bọn họ đôi khi gặp nguy hiểm không cần biết khóa cảng về nhà ai, chỉ cần biết thoát khỏi nguy hiểm và có chỗ nghỉ chân, trị thương là được. Ở đây thì chưa chắc, Khóa Cảng lúc trước ai biết còn hoạt động được hay không?
Người nhà Malfoy nghe thấy tiếng từ bên trong đi ra. Harry nheo mắt hừ một tiếng, phát hiện có 2 người mái tóc vàng óng, đôi mắt màu bạc, hơi có nét giống nhau, người kia một lớn một nhỏ, lớn thì không biết, nhỏ thì chắc chắn là Lucius Malfoy. Lucius dù là lúc nào cậu cũng không ưa được chút nào. Luôn cao ngạo, hếch mặt lên trời.
Lucius bây giờ vẫn còn trẻ, chỉ lớn hơn James, Sirius, Remus và Potter có 3 tuổi, thái độ xử sự lại khôn khéo hơn Draco cùng tuổi nhiều lắm, đám người lớn khá thích Lucius vì đứa nhỏ luôn hiểu chuyện lại nghe đúng lời cần hiểu nhưng lần đầu Harry gặp là khi Lucius phiên bản người lớn chống đối với bác Arthurn, còn tiếp tay cho Voldemort, ấn tượng quá xấu khiến cậu chẳng thể nào ưa nổi dù sau này có làm bạn cùng Draco đi chẳng nữa.
Còn người bên cạnh Lucius, Harry tuy không biết nhưng cảm thấy quen quen, ưm, chắc hẳn đây là ông nội Draco - Abraxas Malfoy - người trong ảnh nổi bậc nhất của gia tộc Malfoy mà cậu ta thích nhất.
Ron bên cạnh suýt xoa "Draco, ông cậu còn đẹp hơn trong ảnh nữa."
Draco trừng Ron "Weasley, câm miệng."
Ron hừ hử không để ý tiếp tục đánh giá soi mói, dù sao với cậu cho dù tên chồn Malfoy này có là bạn bè thì cũng không thay đổi được sự thật rằng cậu và hắn càng thích châm chọc nhau hơn.
Người có mái tóc dài màu vàng mượt mà, đôi mắt lam hiền hòa và gương mặt xinh đẹp, cả người toát lên vẻ cao quý mà ôn nhu, thảo nào Draco lại thích người này. Ron soi rồi lại soi vẫn không tìm thấy chút khuyết điểm nào của Abraxas để mà đánh giá. Riêng Lucius, không cần tìm cũng có cả tá khuyết điểm.
"Đứa nhỏ, các con đi đâu mà người lấm lem vậy, nên lên tắm một chút đi." Abraxas đến trước mặt Ron, cười dịu dàng với cậu, bàn tay xoa gương mặt đang đầy bùn đất. Gương mặt bị đất bôi bẩn của Ron hình như có chút đỏ lên.
"Vâng, vậy chúng con xin phép." Blaise nhẹ cúi đầu với Abraxas, kéo lấy Ron lên phòng. Blaise và Draco là bạn từ bé đương nhiên hiểu rõ biệt thự nên đi thế nào, chưa kể cậu muốn ôm Ron để thỏa lòng nhớ mong của mình.
Lucius cau mày nhìn hai người kéo nhau lên tầng, anh thấy có chút khó chịu, đặc điểm này là của gia đình Weasley đi? Đây là đời sau của Arthurn kia hả?
"Ông nội, ba." Draco nhẹ nhàng chào hỏi người trong nhà, cái bộ dáng cao ngạo biến mất.
Abraxas cười nhẹ xoa đầu Draco, lực đạo vừa phải khiến Draco dễ chịu cười cười. Abraxas bảo mọi người vào phòng trong ngồi "Các con cứ tự nhiên nhé!" rồi quay qua nói với Hermione "Cháu dâu à, con nên lên nghỉ một chút, thoạt nhìn con có vẻ mệt mỏi."
Từ "cháu dâu" này phát ra vô cùng nhẹ nhàng, Abraxas rất thích cô bé trí tuệ cũng vô cùng dũng cảm này, dù dòng máu Muggle của cô khiến anh có chút phân vân lúc đầu, nhưng càng lúc càng bị khí chất của cô bé lôi cuốn. Hermione hơi đỏ mặt, cô nàng cười "Vâng, cám ơn ngài!"
Nói rồi Hermione bước ngang qua Lucius, với Lucius phiên bản thiếu niên này thật ra cô chẳng có chút hảo cảm nào, cậu ta lúc nàu chỉ biết tuân theo quy tắc, một chút cũng không được như ngài Abraxas. Ít ra lúc trải qua sóng gió cuộc đời Lucius cũng hiểu được đôi khi quy tắc không phải là tốt mà bây giờ Lucius xem qua có vẻ như vẫn còn bị chuyện cô nàng "dạy dỗ" ám ảnh, có chút bối rối, dù sao bây giờ Lucius cũng chỉ mới 15 tuổi, tài giỏi cỡ nào cũng là cậu chủ trải qua huấn luyện nghiêm khắc cùng sự yêu thương của gia tộc mà lớn lên đương nhiên không đánh lại được một nữ anh hùng bước ra từ tàn khốc của chiến tranh cùng bản lĩnh lãnh đạo được tôi luyện ngay từ lúc ở Howgarts, e là lúc trước Lucius chịu thiệt không phải ít đâu. Nói thật đến ngay cả Lucius đã trưởng thành sau khi đối mặt với Hermione ít nhiều cũng có chút khâm phục ý chí hơn người của cô nàng.
Hermione quen thuộc lên tầng xử lí bản thân không cần gia tinh dẫn đường, dù sao cô và Draco cũng sắp đám cưới, biệt thự cô cũng đã quen đường, mọi chuyện không là vấn đề.
Phòng khách chỉ còn lại Draco, Harry và vị đồng hành lạ mặt của Ron. Abraxas mỉm cười đi đến trước ngồi xuống, Lucius theo sau.
Bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo chùng của Draco đi theo Draco vào phía trong, cậu cúi đầu thoạt nhìn như bởi vì Draco đi nhanh cậu bé phải đi theo từng bước mới đuổi kịp, Draco đi một bên nhìn Harry có chút suy nghĩ, biểu tình của Harry bọn họ rất quen thuộc, Harry đang áp chế ma lực của mình một cách tối đa, nếu không phải bọn họ là người thân cận của cậu thì không ai đoán ra được điều này, nhưng mà...vì sao chứ?
Giống như Draco đang suy nghĩ, Harry thật sự đang cố gắng hết sức để thu lại ma lực của mình, vì cậu cúi đầu nên không ai thấy được vẻ mặt đáng yêu của đứa trẻ 3 tuổi thay thế bằng vẻ mặt lãnh liệt đáng sợ chỉ khi cậu thi hành "công việc" kia. Bản thân cậu cũng không rõ, chính là hoàn toàn xuất phát từ bản năng, toàn thân cậu nãy giờ đều ở trạng thái đề phòng, chỉ một việc lạ nào xảy ra cũng có thể phóng thần chú phản công lập tức.
Chỉ là...ở đây không ai gây nguy hiểm cho họ mới đúng chứ? Không lẽ...Abraxas và Lucius sẽ không, vậy chỉ có người đồng hành với Ron mà thôi.
"Draco, bế!" Tới ghế ngồi, Harry đưa hai cánh tay mập mạp vươn tới Draco, đôi mắt xanh biếc hấp háy đầy thâm ý.
Draco trầm mặc bế Harry lên, ánh mắt của Harry vừa rồi là đang có nguy hiểm?
"Thật là một đứa nhỏ đáng yêu" Abraxas cười khen Harry, Draco xoa xoa đầu nhỏ của Harry "Ông nội, tên nhóc này luôn gây đủ rắc rối, không có đáng yêu đâu."
Harry trái lại ngoan ngoãn ngồi im, Draco càng khẳng định Harry nhận ra có chuyện gì đó khác thường, bình thường nếu cậu nói như vậy, tên nhóc này tuyệt đối sẽ phản bác tới cùng, cho dù có sai cũng cãi thành đúng cậu ta mới chịu buông tha.
"Các con vừa mới đi đâu mà ai nấy đều lấm lem vậy." Abraxas hiền từ hỏi.
Harry vẫn cúi đầu ngồi yên, hai tay nhỏ bé vặn vẹo vặn vẹo từng đốt ngón tay, Draco chưa kịp trả lời thì người còn lại đã trả lời "Bọn họ đi giúp đỡ chúng tôi, tôi và cậu bạn của họ đều có chút rắc rối."
Người kia cười khẽ, cho dù gương mặt của cậu ta rất rất bình thường, tuổi cũng không quá 20 nhưng giọng điệu lại toát lên một sự cao quý, hắn chỉ tùy ý ngồi nhưng khí thế lại vừa tao nhã, vừa tạo cảm giác áp bách.
Abraxas cau mày, anh có cảm giác quen thuộc với khí thế này. Người kia thấy Abraxas hồ nghi nhìn mình thì hạ mí mắt, không hổ là Abraxas, mới vậy đã nghi ngờ nhanh như vậy.
"Chú có thể hỏi tên con không?" Abraxas nhẹ nhàng hỏi, đối với người kia tuổi ông cũng chỉ đáng hàng chú, hơn nữa gia tộc Malfoy chú trọng vẻ ngoài, so với tuổi thật họ trẻ hơn nhiều; không như đám Draco xét theo vai vế Abraxas đã là hàng ông bà.
"Tôi tên Volter." Người kia vẫn bình thản trả lời.
Draco nheo mắt, thái độ này...có chút tương tự với một người...
Người nọ thấy Draco nhìn mình thì không hề khó chịu, ngược lại còn cười nhẹ rồi rút từ trong túi không gian lấy ra một quyển sách, nhìn qua quyển sách cũng không dày lắm, ít ra thì nó mỏng hơn bất kì quyển nào trong chương trình bảy năm học của Howgarts.
Đó là một quyển sách không có gì đặc biệt, nhưng lại khiến Draco đang nhìn chấn động, không phải bởi vì tựa đề "Hiểu Biết Về Linh Hồn" đầy ý nghĩa, không phải trông quyển sách kia mới, thậm chí nó còn hơi cũ là đằng khác. Cái khiến Draco giật mình chính là quyển sách đó rõ ràng là của tương lai, mà tác giả không ai khác chính là đứa nhỏ đang ngồi trong lòng cùng người vợ sắp cưới thông minh, xinh đẹp đang ở trên lầu của cậu!!!
"Quyển sách này là của Ron cho tôi mượn, giúp tôi trả lại cậu ấy." Volter thấy ánh mắt của Draco liền cười cười, đưa quyển sách cho Draco. Harry ngẩng đầu lên, thấy quyển sách cũng nhíu mày.
Volter trả xong hài lòng gật đầu rồi đứng dậy "Thật cám ơn đã giúp tôi, nhất là Ron, đã cho tôi một ân huệ rất lớn. Bây giờ tôi phải đi trước. Cảm ơn vì đã giúp đỡ."
Gật đầu với bọn họ, Volter đứng dậy bước đi, thái độ 100% hoàn mĩ. Ra khỏi phạm vi biệt thự Malfoy, gương mặt vốn bình thường, nhìn lướt qua có thể quên nhanh chóng phút chốc làn da bỗng nổi lên những bọt nước dày đặc đến khi lành lại thì còn đâu gương mặt bình thường mà là một gương mặt đẹp trai, anh tuấn đầy sắc bén, dáng người trung bình nay đã cao lên rất nhiều, thân hình vốn cũng không đáng để ý nay lại biến đổi thành dáng người đủ để nữ nhân nhìn thấy chảy nước miếng mà nam nhân nhìn thấy thì ghen tỵ - chỉ là không biết ai có gan này - ít nhất là hiện tại không có. Đôi mắt nâu bỗng chốc biến đỏ, màu ngọc ruby đẹp đến lòng người bị mê hoặc, chỉ là trong ánh mắt đó chứa đầy lạnh lùng, chỉ khi nhớ đến một người màu đỏ đó mới chứa đầy lửa nóng và ấm áp.
"Lord!" Ba người độn thổ đến trước mặt người nọ, áo choàng đen bao kín, cúi đầu.
"Đi thôi!" Không giải thích, không cần nói mình đã làm gì biến mất gần nửa năm, người kia lạnh nhạt nói, những người vừa tới cũng không dám có ý kiến cùng với Lord của mình độn thổ biến mất.
Người kia không phải ai khác chính là người đang làm mưa làm gió giai đoạn này - kẻ đang đối nghịch với Dumbledor - Voldemort!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.