Chương 9: Chu Tân Hạc là người đàn ông của tôi
Tử Liễm
27/04/2024
Quan Ánh không muốn chung khung hình với Chu Tân Hạc là vì lo lắng truyền thông sẽ hỏi thân phận của cô, sợ Chu Tân Hạc trả lời giống như hai năm trước.
Cháu gái của bạn thân.
Có mấy lời do chính tai nghe thấy là một kích trí mạng, còn u mê thì có thể giữ lại chút ảo tưởng.
Chu Tân Hạc cho rằng tính cô trẻ con bướng bỉnh, kêu cô đến dung túng, không dính dáng gì đến có công khai quan hệ hay không.
Nghĩ đến chuyện của hai năm trước, Quan Ánh rầu rĩ mở cửa xe ra, bước chân lên, nhanh chóng thắt dây an toàn, khẽ dựa vào ghế ngồi, nghiêng đầu.
Từ chối giao tiếp.
Chu Tân Hạc ngồi ở ghế lái, không khởi động xe, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn cô.
“Chú làm gì vậy?” Quan Ánh nhắm mắt lại, chiếc cằm nâng lên thành một đường cong kiêu ngạo.
Giọng Chu Tân Hạc hờ hững mà nhẹ nhàng: “Đây là đang giận dỗi à?”
“Giận xong rồi.” Quan Ánh nhếch miệng: “Đầu óc chậm chạp, phải khởi động nó lại.”
“Ừm.” Chu Tân Hạc phối hợp nói: “Cần mấy giây?”
“Mười.”
“Khá nhanh đấy.”
“Nhanh sao? Máy tính của cháu khởi động lại nhanh nhất cũng chỉ cần chín giây.”
“Còn hai giây.” Chu Tân Hạc tạm dừng một chút: “Bây giờ có thể nói chuyện chưa? Máy móc nhỏ.”
Quan Ánh mở một mắt, chỉ một con mắt khác chưa mở ra: “Cháu xin lỗi nhé, chết máy rồi.”
Chu Tân Hạc giơ tay, nhẹ nhàng ấn xuống đuôi mắt cô: “Khởi động máy.”
Đây là kiểu giao tiếp riêng biệt của Quan Ánh và Chu Tân Hạc.
Trước kia Quan Ánh không vui liền thích giả chết, Chu Tân Hạc gẩy gẩy lông mi cô, cô liền nhịn không được nháy mắt, sau đó cười khúc khích không ngừng.
Nhưng lúc đó Quan Ánh mới mười bốn mười lăm tuổi, rất dễ dỗ. Mấy năm nay gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, cách dỗ của Chu Tân Hạc vẫn dừng ở khi còn nhỏ.
Quan Ánh hơi bất mãn vì Chu Tân Hạc vẫn xem cô là một cô bé, lại hơi cảm động vì anh vẫn còn nhớ trêu chọc cô thế này.
Biết anh có chuyện muốn nói: “Khởi động máy rồi. Có thể đặt câu hỏi với cháu.”
Chu Tân Hạc: “Vì sao lại tránh phóng viên?”
Quan Ánh cúi đầu nghịch tay: “Không muốn bị chụp.”
Chu Tân Hạc ngước mắt nhìn khuôn mặt thuần khiết của Quan Ánh: “Bởi vì không trang điểm à?”
Quan Ánh thuận theo lý do này của anh: “Vâng, mặt mộc trong ống kính không đẹp.”
“Học được cách lừa gạt rồi.”
Quan Ánh đang muốn phản bác, ánh sáng trước mắt tối sầm lại, bị một bàn tay to chặn ánh sáng, Chu Tân Hạc lại gẩy gẩy lông mi cô, nói: “Khởi động, trả lời lại lần nữa.“
“…”
Quan Ánh cảm giác trên lông mi bắn r/a một dòng điện, xộc thẳng vào máu.
Anh trêu chọc lông mi cô chỗ nào chứ, rõ ràng là tình cảm của của cô.
Chu Tân Hạc ngày thường là một người cực kỳ chín chắn, đột nhiên chơi loại trò chơi trẻ con này với cô, Quan Ánh cảm giác như bị đánh trúng, nhất thời mềm lòng.
Mười giây sau.
“Khởi động thành công?” Chu Tân Hạc nhìn chằm chằm vào hai con mắt đã mở to của Quan Ánh xác nhận, sau đó lặp lại một lần: “Sao lại tránh truyền thông?”
Quan Ánh nuốt nuốt nước miếng: “Chú nhỏ.”
Chu Tân Hạc nghiêng đôi mắt hờ hững nhìn cô chăm chú: “Hửm?”
Quan Ánh chớp chớp mắt, muốn chuyển đề tài: “Tay chú thơm quá.”
Chu Tân Hạc không mắc mưu: “Vì sao lại tránh chú?”
Đề tài lại bị anh kéo lại.
Quan Ánh quay mặt đi: “Không nói.” Bình thường cô đã xinh đẹp, tất cả cảm xúc đều thể hiện trên khuôn mặt, mềm mại lại quật cường: “Nói ra thì hình tượng cô gái ngoan ngoãn sẽ sụp đổ mất.”
Chu Tân Hạc: “…”
Thấy anh không nói lời nào, Quan Ánh quay đầu, nghiêm túc nói: “Có phải chú thấy lạ lắm không? Bởi vì cháu sẽ lớn lên. Chú nhỏ sẽ chấp nhận cháu sau khi lớn lên sao?”
Chu Tân Hạc dựa người ra phía sau, ánh mắt lười biếng nghiêng qua đây, đầu ngón tay khẽ chọc vào hai má phồng lên của cô: “Người lớn thích ăn kẹo vậy à, lần đầu chú thấy đấy.”
“…”
———
Kể từ khi bị Chu Tân Hạc cảnh cáo lần trước, Chu Thần Thao đã không liên lạc với Quan Ánh một thời gian. Lần này vì chuyện mẫu quần áo của xưởng, cũng chỉ nói vài câu đơn giản rồi cúp máy ngay.
Quan Ánh nhận ra sự khác thường của Chu Thần Thao, muốn giải thích với Chu Tân Hạc rằng chuyện cô tham gia thi đấu không liên quan gì đến Chu Thần Thao, nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, cô cũng không làm tốt công tác mở đầu.
Chủ yếu là hai anh em nhà này từ nhỏ đã không hợp nhau, một người phóng túng không chịu trói buộc, một người chững chạc thận trọng, tính cách từ nhỏ đã giống như kẻ thù. Chu Thần Thao cho rằng Chu Tân Hạc nuôi Quan Ánh như chim trong kim ốc, mất đi tự do, muốn trộm cô “trong lồng” ra ngoài. Chu Tân Hạc gai mắt Chu Thần Thao buông thả, sợ anh ta dạy hư Quan Ánh, phòng như phòng trộm.
Chu Tân Hạc đối với Quan Ánh dịu dàng cưng chiều, nhưng trước mặt Chu Thần Thao lại là một bộ mặt hoàn toàn khác, nghiêm khắc lại lạnh lùng.
Đây xem như là một vấn đề còn sót lại trong lịch sử, không phải dăm ba câu là có thể khuyên giải được, Quan Ánh nghĩ rồi nghĩ, rồi từ bỏ.
Chu Thần Thao lại gọi điện thoại đến: “Cục cưng, xin lỗi…”
Anh ấy đột nhiên tự thú, Quan Ánh bối rối: “Anh hai, có phải anh gọi nhầm không đấy?”
“Không gọi nhầm.” Giọng điệu Chu Thần Thao suy sụp chưa từng có: “Hộp đồ kia ấy, em rảnh thì qua lấy đi. Ở trong phòng anh, cửa không khóa.”
“Đồ gì vậy?” Quan Ánh phản ứng lại: “Anh phải đi rồi sao?”
“Bay chiều, không cần đến tiễn anh.” Ngữ khí Chu Thần Thao chua chát: “Miễn cho ai đó không vui.”
Quan Ánh: “Em không đến mà.”
“…”
Yên tĩnh vài giây.
Quan Ánh: “Cô nhỏ nói hai chúng ta thân thiết quá không tốt.”
Chu Thần Thao trầm mặc một lát, hỏi: “Em yêu anh ấy sao?”
Quan Ánh hiếu kỳ nói: “Sao anh lại hỏi vậy? …. Chẳng lẽ không rõ vậy sao? Ngay cả anh cũng không nhìn ra? Vậy em có phải rõ ràng một chút không?”
“…”
“Alo? Anh hai?”
Cuộc trò chuyện chập chờn, Quan Ánh để lại vào tai: “Lại đi đến cái xó xỉnh nào rồi, tín hiệu kém thế.”
“Trách anh trước kia quá ngu ngốc.” Giọng Chu Thần Thao đầu bên kia rành rọt, bỗng nhiên buông tiếng thở dài: “Quên đi, đều đã qua rồi. Em có thể đi ra là tốt rồi.”
???
Cái gì với cái gì thế?
Cúp điện thoại, Quan Ánh không hiểu ra sao.
Sao mà nghe như là đang làm hòa với bạn gái cũ của anh ấy vậy? Có mùi của kẻ ăn chơi quay đầu. Uống nhiều quá à?
Quan Ánh gọi lại, tiếng nhắc phía bên kia đã tắt máy.
Một năm 365 ngày thì có 200 ngày Chu Thần Thao không ở khu phục vụ, Quan Ánh cũng đã quen rồi, không hề rối rắm chuyện này, lấy giấy vẽ ra bắt đầu làm việc.
———
Buổi sáng ngày thứ hai, những người mẫu do Quan Ánh thuê đứng thành hai hàng ở vườn hoa nhà cô.
Các chị gái đều rất đẹp, dáng người không thể bắt bẻ, Quan Ánh lần lượt giúp họ phối hợp. Đứng giữa các chị gái có cao trung bình 1m75, lại bật lên sự ngây thơ nhỏ nhắn của cô.
Các cô gái đều rất thích bà chủ nhỏ này, trộm ca ngợi: “Da cô ấy đẹp quá, vừa rồi tôi đứng gần cô ấy như vậy mà cũng nhìn không thấy lỗ chân lông! Đều là bố mẹ nuôi dưỡng, ưu thế bẩm sinh này cũng tốt quá đi mất!”
“Bà chủ nhỏ không phải do bố mẹ nuôi đâu, bố mẹ cô ấy qua đời lúc cô ấy còn nhỏ rồi, là Hạc gia nuôi lớn.”
“Hạc gia vẫn chưa đầy 30 nhỉ? Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi? Vị thành niên?”
“Nói sai rồi, là Hạc gia dùng tiền tìm người nuôi giúp đó. Bố mẹ cơm áo cũng là bố mẹ mà.”
———
Các chị người mẫu đã đánh giá quá cao khả năng cách âm của biệt thự cao cấp, không biết bọn họ đứng trong vườn hoa nói chuyện mà trên tầng hai vẫn nghe được rõ ràng, líu ríu cả buổi.
Giờ này khắc này Quan Ánh hận không thể đi vào lớn tiếng tuyên bố: “Chu Tân Hạc là người đàn ông của tôi! Không phải bố mẹ cơm áo gì đâu!”
Chỉ trong tưởng tượng thôi.
Cô không dám.
Chờ nhiếp ảnh gia đến chụp hình xong, Quan Ánh tải hình ảnh lên, nhân tiện gửi mấy tấm cho Chu Tân Hạc để khoe công lao to lớn.
Chu Tân Hạc hiểu sai ý, cho rằng cô muốn tìm anh để cho ý kiến, còn nghiêm túc nhận xét một đoạn.
Quan Ánh lập tức che mắt lại, thập phần tuân thủ quy tắc mà vuốt vài cái biểu tượng cảm xúc gói bản ghi trò chuyện lên đầu.
Biểu cảm cực kỳ nghiêm túc: [Không cần giúp cháu, cháu muốn chiến thắng đối thủ bằng thực lực.]
Chu Tân Hạc đáp: [Cho ý kiến cũng không được?]
Quan Ánh rất có chí khí: [Không được!]
Chu Tân Hạc nhắc nhở cô: [Những thí sinh khác đều có giáo viên.]
Quan Ánh: [Nhưng chú là tổ của giáo viên!]
Chu Tân Hạc: “…”
Quan Ánh: [Mấy giáo viên đó hoàn toàn không đấu lại chú.]
[Nhỡ người khác nói cháu đi cửa sau, nói cháu được quyết định nội bộ thì làm sao bây giờ?]
[Sắp tới chúng ta vẫn nên không cần lén lút liên lạc, cháu cho chú vào danh sách đen mấy ngày trước đã nhé!]
Chu Tân Hạc: [?]
———
Ba ngày sau, người phụ trách cuộc thi thông báo phỏng vấn Quan Ánh.
Quan Ánh vùi đầu làm việc trong hai ngày.
Tuy rằng lúc đầu hơi lo, có điều bình thường kiến thức cô phong phú, quá trình trả lời rất thuận lợi.
Trước khi đi Quan Ánh bảo nhân viên tiết lộ cho cô, đối phương nói với cô, lần dự thi này có quá nhiều bài sao chép chất lượng thấp, vì giải thưởng mà đánh hết vào trọng tâm của thương hiệu, kết quả là có quá nhiều tác phẩm giống nhau, trong ba ngày công bố đầ u tiên đã loại hai người, ban giám khảo lại loại hết một vài tác phẩm “tham khảo” quá mức, cuối cùng còn lại 32 bài, tác phẩm của Quan Ánh được thảo luận nhiều nhất.
Vượt ải thành công, tâm trạng Quan Ánh khá tốt, tìm Chu Niệm Niệm ăn một bữa chúc mừng xong mới về nhà.
Đèn phòng khách còn đang sáng, trong nhà được sưởi ấm đầy đủ, Quan Ánh thay dép lê lên tầng. Khi đi ngang qua phòng sách thì liếc mắt nhìn vào trong, Chu Tân Hạc không có ở đây.
Cô bĩu môi, không vui chút nào.
Sau khi vào phòng để quần áo, phát hiện đèn bên trong đang mở, Quan Ánh mở cờ trong bụng, nghiêng đầu nhìn vào trong. Trên sô pha là áo vest đen của Chu Tân Hạc, khuy măng sét bị ném tùy ý ngay bên cạnh, phát ra ánh sáng lóa mắt dưới ánh đèn.
Bên phải là chiếc gương soi toàn thân, Chu Tân Hạc không nhìn vào gương, hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào đôi giày cao gót đính đá của Quan Ánh, tựa như đang đo kích cỡ, vẻ mặt anh rất hờ hững, cằm khẽ nâng, tháo cà vạt ném qua một bên, nới lỏng hai cúc áo.
Tất cả động tác vô thức phóng thích hormone thật sự quá đẹp! Quan Ánh hận không thể nhào lên giúp anh cởi dây thắt lưng.
Có thể là tiếng thở hổn hển của cô quá đột ngột, Chu Tân Hạc bỗng chốc quay đầu lại.
Nhìn thấy Quan Ánh ở cửa, Chu Tân Hạc hơi giật mình, cúi đầu sửa sang lại vạt áo sơ mi, cài từng cúc áo lại xong, lúc này mới xoay người: “Không phải đang liên hoan sao?”
Giọng anh nhàn nhạt, nhưng Quan Ánh nghe ra được sự hỗn loạn trong giọng nói của anh.
Dù sự nghiệp của Chu Tân Hạc đứng trên đỉnh cao nhất của giới thời trang nhưng thực chất bên trong anh là một người thận trọng bảo thủ, bình thường ngay cả cơ bụng cũng keo kiệt lộ ra bên ngoài, huống chi là hình ảnh thay quần áo ướt át như vậy.
Quan Ánh nhìn chằm chằm vòng eo hẹp của anh: “Cô nhỏ có việc nên xong sớm.”
Chu Tân Hạc ừ một tiếng: “Muốn lấy cái gì?”
Quan Ánh lúc này mới dịch chuyển tầm mắt, chỉ chỉ tủ quần áo phía sau anh: “Đồ ngủ.”
Chu Tân Hạc nghiêng người nhường đường cho cô.
Quan Ánh hận không gian tủ quần áo quá lớn, đi ngang qua anh, mà ngay cả tay áo cũng không động đến được.
Cô cầm bộ đồ ngủ, lại lề mà lề mề lục ngăn kéo, lấy từng bộ nội y ra, muốn cho Chu Tân Hạc xem, bình thường cô mặc cũng không dày lắm.
Chu Tân Hạc hiển nhiên là đã hiểu lầm nguyên nhân chậm chạp của cô, sửng sốt giây lát rồi xoay người tránh đi.
Quan Ánh cầm một chiếc bra vải ren sặc sỡ lên, nhất thời không biết có nên buông xuống hay không.
Chính nhân quân tử đến nước này, có phải là anh không được không?
Cháu gái của bạn thân.
Có mấy lời do chính tai nghe thấy là một kích trí mạng, còn u mê thì có thể giữ lại chút ảo tưởng.
Chu Tân Hạc cho rằng tính cô trẻ con bướng bỉnh, kêu cô đến dung túng, không dính dáng gì đến có công khai quan hệ hay không.
Nghĩ đến chuyện của hai năm trước, Quan Ánh rầu rĩ mở cửa xe ra, bước chân lên, nhanh chóng thắt dây an toàn, khẽ dựa vào ghế ngồi, nghiêng đầu.
Từ chối giao tiếp.
Chu Tân Hạc ngồi ở ghế lái, không khởi động xe, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn cô.
“Chú làm gì vậy?” Quan Ánh nhắm mắt lại, chiếc cằm nâng lên thành một đường cong kiêu ngạo.
Giọng Chu Tân Hạc hờ hững mà nhẹ nhàng: “Đây là đang giận dỗi à?”
“Giận xong rồi.” Quan Ánh nhếch miệng: “Đầu óc chậm chạp, phải khởi động nó lại.”
“Ừm.” Chu Tân Hạc phối hợp nói: “Cần mấy giây?”
“Mười.”
“Khá nhanh đấy.”
“Nhanh sao? Máy tính của cháu khởi động lại nhanh nhất cũng chỉ cần chín giây.”
“Còn hai giây.” Chu Tân Hạc tạm dừng một chút: “Bây giờ có thể nói chuyện chưa? Máy móc nhỏ.”
Quan Ánh mở một mắt, chỉ một con mắt khác chưa mở ra: “Cháu xin lỗi nhé, chết máy rồi.”
Chu Tân Hạc giơ tay, nhẹ nhàng ấn xuống đuôi mắt cô: “Khởi động máy.”
Đây là kiểu giao tiếp riêng biệt của Quan Ánh và Chu Tân Hạc.
Trước kia Quan Ánh không vui liền thích giả chết, Chu Tân Hạc gẩy gẩy lông mi cô, cô liền nhịn không được nháy mắt, sau đó cười khúc khích không ngừng.
Nhưng lúc đó Quan Ánh mới mười bốn mười lăm tuổi, rất dễ dỗ. Mấy năm nay gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, cách dỗ của Chu Tân Hạc vẫn dừng ở khi còn nhỏ.
Quan Ánh hơi bất mãn vì Chu Tân Hạc vẫn xem cô là một cô bé, lại hơi cảm động vì anh vẫn còn nhớ trêu chọc cô thế này.
Biết anh có chuyện muốn nói: “Khởi động máy rồi. Có thể đặt câu hỏi với cháu.”
Chu Tân Hạc: “Vì sao lại tránh phóng viên?”
Quan Ánh cúi đầu nghịch tay: “Không muốn bị chụp.”
Chu Tân Hạc ngước mắt nhìn khuôn mặt thuần khiết của Quan Ánh: “Bởi vì không trang điểm à?”
Quan Ánh thuận theo lý do này của anh: “Vâng, mặt mộc trong ống kính không đẹp.”
“Học được cách lừa gạt rồi.”
Quan Ánh đang muốn phản bác, ánh sáng trước mắt tối sầm lại, bị một bàn tay to chặn ánh sáng, Chu Tân Hạc lại gẩy gẩy lông mi cô, nói: “Khởi động, trả lời lại lần nữa.“
“…”
Quan Ánh cảm giác trên lông mi bắn r/a một dòng điện, xộc thẳng vào máu.
Anh trêu chọc lông mi cô chỗ nào chứ, rõ ràng là tình cảm của của cô.
Chu Tân Hạc ngày thường là một người cực kỳ chín chắn, đột nhiên chơi loại trò chơi trẻ con này với cô, Quan Ánh cảm giác như bị đánh trúng, nhất thời mềm lòng.
Mười giây sau.
“Khởi động thành công?” Chu Tân Hạc nhìn chằm chằm vào hai con mắt đã mở to của Quan Ánh xác nhận, sau đó lặp lại một lần: “Sao lại tránh truyền thông?”
Quan Ánh nuốt nuốt nước miếng: “Chú nhỏ.”
Chu Tân Hạc nghiêng đôi mắt hờ hững nhìn cô chăm chú: “Hửm?”
Quan Ánh chớp chớp mắt, muốn chuyển đề tài: “Tay chú thơm quá.”
Chu Tân Hạc không mắc mưu: “Vì sao lại tránh chú?”
Đề tài lại bị anh kéo lại.
Quan Ánh quay mặt đi: “Không nói.” Bình thường cô đã xinh đẹp, tất cả cảm xúc đều thể hiện trên khuôn mặt, mềm mại lại quật cường: “Nói ra thì hình tượng cô gái ngoan ngoãn sẽ sụp đổ mất.”
Chu Tân Hạc: “…”
Thấy anh không nói lời nào, Quan Ánh quay đầu, nghiêm túc nói: “Có phải chú thấy lạ lắm không? Bởi vì cháu sẽ lớn lên. Chú nhỏ sẽ chấp nhận cháu sau khi lớn lên sao?”
Chu Tân Hạc dựa người ra phía sau, ánh mắt lười biếng nghiêng qua đây, đầu ngón tay khẽ chọc vào hai má phồng lên của cô: “Người lớn thích ăn kẹo vậy à, lần đầu chú thấy đấy.”
“…”
———
Kể từ khi bị Chu Tân Hạc cảnh cáo lần trước, Chu Thần Thao đã không liên lạc với Quan Ánh một thời gian. Lần này vì chuyện mẫu quần áo của xưởng, cũng chỉ nói vài câu đơn giản rồi cúp máy ngay.
Quan Ánh nhận ra sự khác thường của Chu Thần Thao, muốn giải thích với Chu Tân Hạc rằng chuyện cô tham gia thi đấu không liên quan gì đến Chu Thần Thao, nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, cô cũng không làm tốt công tác mở đầu.
Chủ yếu là hai anh em nhà này từ nhỏ đã không hợp nhau, một người phóng túng không chịu trói buộc, một người chững chạc thận trọng, tính cách từ nhỏ đã giống như kẻ thù. Chu Thần Thao cho rằng Chu Tân Hạc nuôi Quan Ánh như chim trong kim ốc, mất đi tự do, muốn trộm cô “trong lồng” ra ngoài. Chu Tân Hạc gai mắt Chu Thần Thao buông thả, sợ anh ta dạy hư Quan Ánh, phòng như phòng trộm.
Chu Tân Hạc đối với Quan Ánh dịu dàng cưng chiều, nhưng trước mặt Chu Thần Thao lại là một bộ mặt hoàn toàn khác, nghiêm khắc lại lạnh lùng.
Đây xem như là một vấn đề còn sót lại trong lịch sử, không phải dăm ba câu là có thể khuyên giải được, Quan Ánh nghĩ rồi nghĩ, rồi từ bỏ.
Chu Thần Thao lại gọi điện thoại đến: “Cục cưng, xin lỗi…”
Anh ấy đột nhiên tự thú, Quan Ánh bối rối: “Anh hai, có phải anh gọi nhầm không đấy?”
“Không gọi nhầm.” Giọng điệu Chu Thần Thao suy sụp chưa từng có: “Hộp đồ kia ấy, em rảnh thì qua lấy đi. Ở trong phòng anh, cửa không khóa.”
“Đồ gì vậy?” Quan Ánh phản ứng lại: “Anh phải đi rồi sao?”
“Bay chiều, không cần đến tiễn anh.” Ngữ khí Chu Thần Thao chua chát: “Miễn cho ai đó không vui.”
Quan Ánh: “Em không đến mà.”
“…”
Yên tĩnh vài giây.
Quan Ánh: “Cô nhỏ nói hai chúng ta thân thiết quá không tốt.”
Chu Thần Thao trầm mặc một lát, hỏi: “Em yêu anh ấy sao?”
Quan Ánh hiếu kỳ nói: “Sao anh lại hỏi vậy? …. Chẳng lẽ không rõ vậy sao? Ngay cả anh cũng không nhìn ra? Vậy em có phải rõ ràng một chút không?”
“…”
“Alo? Anh hai?”
Cuộc trò chuyện chập chờn, Quan Ánh để lại vào tai: “Lại đi đến cái xó xỉnh nào rồi, tín hiệu kém thế.”
“Trách anh trước kia quá ngu ngốc.” Giọng Chu Thần Thao đầu bên kia rành rọt, bỗng nhiên buông tiếng thở dài: “Quên đi, đều đã qua rồi. Em có thể đi ra là tốt rồi.”
???
Cái gì với cái gì thế?
Cúp điện thoại, Quan Ánh không hiểu ra sao.
Sao mà nghe như là đang làm hòa với bạn gái cũ của anh ấy vậy? Có mùi của kẻ ăn chơi quay đầu. Uống nhiều quá à?
Quan Ánh gọi lại, tiếng nhắc phía bên kia đã tắt máy.
Một năm 365 ngày thì có 200 ngày Chu Thần Thao không ở khu phục vụ, Quan Ánh cũng đã quen rồi, không hề rối rắm chuyện này, lấy giấy vẽ ra bắt đầu làm việc.
———
Buổi sáng ngày thứ hai, những người mẫu do Quan Ánh thuê đứng thành hai hàng ở vườn hoa nhà cô.
Các chị gái đều rất đẹp, dáng người không thể bắt bẻ, Quan Ánh lần lượt giúp họ phối hợp. Đứng giữa các chị gái có cao trung bình 1m75, lại bật lên sự ngây thơ nhỏ nhắn của cô.
Các cô gái đều rất thích bà chủ nhỏ này, trộm ca ngợi: “Da cô ấy đẹp quá, vừa rồi tôi đứng gần cô ấy như vậy mà cũng nhìn không thấy lỗ chân lông! Đều là bố mẹ nuôi dưỡng, ưu thế bẩm sinh này cũng tốt quá đi mất!”
“Bà chủ nhỏ không phải do bố mẹ nuôi đâu, bố mẹ cô ấy qua đời lúc cô ấy còn nhỏ rồi, là Hạc gia nuôi lớn.”
“Hạc gia vẫn chưa đầy 30 nhỉ? Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi? Vị thành niên?”
“Nói sai rồi, là Hạc gia dùng tiền tìm người nuôi giúp đó. Bố mẹ cơm áo cũng là bố mẹ mà.”
———
Các chị người mẫu đã đánh giá quá cao khả năng cách âm của biệt thự cao cấp, không biết bọn họ đứng trong vườn hoa nói chuyện mà trên tầng hai vẫn nghe được rõ ràng, líu ríu cả buổi.
Giờ này khắc này Quan Ánh hận không thể đi vào lớn tiếng tuyên bố: “Chu Tân Hạc là người đàn ông của tôi! Không phải bố mẹ cơm áo gì đâu!”
Chỉ trong tưởng tượng thôi.
Cô không dám.
Chờ nhiếp ảnh gia đến chụp hình xong, Quan Ánh tải hình ảnh lên, nhân tiện gửi mấy tấm cho Chu Tân Hạc để khoe công lao to lớn.
Chu Tân Hạc hiểu sai ý, cho rằng cô muốn tìm anh để cho ý kiến, còn nghiêm túc nhận xét một đoạn.
Quan Ánh lập tức che mắt lại, thập phần tuân thủ quy tắc mà vuốt vài cái biểu tượng cảm xúc gói bản ghi trò chuyện lên đầu.
Biểu cảm cực kỳ nghiêm túc: [Không cần giúp cháu, cháu muốn chiến thắng đối thủ bằng thực lực.]
Chu Tân Hạc đáp: [Cho ý kiến cũng không được?]
Quan Ánh rất có chí khí: [Không được!]
Chu Tân Hạc nhắc nhở cô: [Những thí sinh khác đều có giáo viên.]
Quan Ánh: [Nhưng chú là tổ của giáo viên!]
Chu Tân Hạc: “…”
Quan Ánh: [Mấy giáo viên đó hoàn toàn không đấu lại chú.]
[Nhỡ người khác nói cháu đi cửa sau, nói cháu được quyết định nội bộ thì làm sao bây giờ?]
[Sắp tới chúng ta vẫn nên không cần lén lút liên lạc, cháu cho chú vào danh sách đen mấy ngày trước đã nhé!]
Chu Tân Hạc: [?]
———
Ba ngày sau, người phụ trách cuộc thi thông báo phỏng vấn Quan Ánh.
Quan Ánh vùi đầu làm việc trong hai ngày.
Tuy rằng lúc đầu hơi lo, có điều bình thường kiến thức cô phong phú, quá trình trả lời rất thuận lợi.
Trước khi đi Quan Ánh bảo nhân viên tiết lộ cho cô, đối phương nói với cô, lần dự thi này có quá nhiều bài sao chép chất lượng thấp, vì giải thưởng mà đánh hết vào trọng tâm của thương hiệu, kết quả là có quá nhiều tác phẩm giống nhau, trong ba ngày công bố đầ u tiên đã loại hai người, ban giám khảo lại loại hết một vài tác phẩm “tham khảo” quá mức, cuối cùng còn lại 32 bài, tác phẩm của Quan Ánh được thảo luận nhiều nhất.
Vượt ải thành công, tâm trạng Quan Ánh khá tốt, tìm Chu Niệm Niệm ăn một bữa chúc mừng xong mới về nhà.
Đèn phòng khách còn đang sáng, trong nhà được sưởi ấm đầy đủ, Quan Ánh thay dép lê lên tầng. Khi đi ngang qua phòng sách thì liếc mắt nhìn vào trong, Chu Tân Hạc không có ở đây.
Cô bĩu môi, không vui chút nào.
Sau khi vào phòng để quần áo, phát hiện đèn bên trong đang mở, Quan Ánh mở cờ trong bụng, nghiêng đầu nhìn vào trong. Trên sô pha là áo vest đen của Chu Tân Hạc, khuy măng sét bị ném tùy ý ngay bên cạnh, phát ra ánh sáng lóa mắt dưới ánh đèn.
Bên phải là chiếc gương soi toàn thân, Chu Tân Hạc không nhìn vào gương, hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào đôi giày cao gót đính đá của Quan Ánh, tựa như đang đo kích cỡ, vẻ mặt anh rất hờ hững, cằm khẽ nâng, tháo cà vạt ném qua một bên, nới lỏng hai cúc áo.
Tất cả động tác vô thức phóng thích hormone thật sự quá đẹp! Quan Ánh hận không thể nhào lên giúp anh cởi dây thắt lưng.
Có thể là tiếng thở hổn hển của cô quá đột ngột, Chu Tân Hạc bỗng chốc quay đầu lại.
Nhìn thấy Quan Ánh ở cửa, Chu Tân Hạc hơi giật mình, cúi đầu sửa sang lại vạt áo sơ mi, cài từng cúc áo lại xong, lúc này mới xoay người: “Không phải đang liên hoan sao?”
Giọng anh nhàn nhạt, nhưng Quan Ánh nghe ra được sự hỗn loạn trong giọng nói của anh.
Dù sự nghiệp của Chu Tân Hạc đứng trên đỉnh cao nhất của giới thời trang nhưng thực chất bên trong anh là một người thận trọng bảo thủ, bình thường ngay cả cơ bụng cũng keo kiệt lộ ra bên ngoài, huống chi là hình ảnh thay quần áo ướt át như vậy.
Quan Ánh nhìn chằm chằm vòng eo hẹp của anh: “Cô nhỏ có việc nên xong sớm.”
Chu Tân Hạc ừ một tiếng: “Muốn lấy cái gì?”
Quan Ánh lúc này mới dịch chuyển tầm mắt, chỉ chỉ tủ quần áo phía sau anh: “Đồ ngủ.”
Chu Tân Hạc nghiêng người nhường đường cho cô.
Quan Ánh hận không gian tủ quần áo quá lớn, đi ngang qua anh, mà ngay cả tay áo cũng không động đến được.
Cô cầm bộ đồ ngủ, lại lề mà lề mề lục ngăn kéo, lấy từng bộ nội y ra, muốn cho Chu Tân Hạc xem, bình thường cô mặc cũng không dày lắm.
Chu Tân Hạc hiển nhiên là đã hiểu lầm nguyên nhân chậm chạp của cô, sửng sốt giây lát rồi xoay người tránh đi.
Quan Ánh cầm một chiếc bra vải ren sặc sỡ lên, nhất thời không biết có nên buông xuống hay không.
Chính nhân quân tử đến nước này, có phải là anh không được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.