Sổ Bệnh Án

Chương 142: Anh hút một điếu thuốc lá nữ*

Nhục Bao Bất Cật Nhục

17/03/2022

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Người tình báo luôn trao đổi với Trịnh Kính Phong trước kia—— Là Tưởng Lệ Bình?!

Tưởng Lệ Bình nhìn ra sự ngạc nhiên trong mắt ba người đàn ông, có chút khinh thường nói: "Sao thế? Ngạc nhiên lắm à?"

"Tôi biết, lão Trịnh đó luôn cảm thấy người tình báo là đàn ông." Tưởng Lệ Bình nhẹ nhàng bâng quơ, sóng mắt cô ta thoáng lay động, chợt trông thấy vẻ tùy tiện quyến rũ trong trường học qua làn khói mờ, nhưng nhìn kĩ, lại có thể nhìn thấy sâu trong con ngươi ngập vẻ ngạo mạn chôn giấu.

"Không chỉ mỗi ông ta, mọi người trong đội cảnh sát, lúc suy đoán người tình báo là ai, đều cho rằng tôi là đàn ông." Tưởng Lệ Bình cười lạnh một tiếng, "Như thể chỉ mỗi đàn ông mới có thể làm được việc ấy. Đúng là mẹ nó thú vị ghê. Cái thứ đàn ông ấy à, thường tự tin tới lạ, nhưng nói tới cùng, dù là chính hay tà, đều là một đám—— Phế vật."

Thẳng nam toxic Tạ Thanh Trình: "..."

Trần Mạn có hơi thẳng nam: "..."

Hạ Dư thực ra đã thoát khỏi sự khiếp sợ ban đầu rồi nhanh chóng tiếp thu thông tin này, cậu như thể đang suy tư gì đó mà đánh giá người phụ nữ trước mắt.

Tưởng Lệ Bình châm xoẹt điếu thuốc, hút một hơi, nhàn nhạt nói: "Mấy năm nay, tôi sống lẫn trong đủ loại đàn ông, giàu nghèo hèn quý, tôi đều tiếp xúc cả rồi, nói thật, xử lí đàn ông dễ hơn xử lí phụ nữ nhiều. Bởi vì thứ đàn ông muốn thường rất cụ thể, tiền quyền danh lợi tình dục, như mấy thằng nhóc thích nghịch súng đồ chơi ấy—— Nhưng phụ nữ xưa nay đã khác biệt, mơ hồ khó đoán... Tựa như làn khói này vậy."

Cô ta hé môi, phả một làn khói hơi mỏng.

Khói lượn lờ tan biến.

Trong hương khói thuốc lá nữ lạnh băng nhàn nhạt, Tưởng Lệ Bình tiếp tục nói: "Muốn thỏa mãn được khát vọng của mấy cô nàng hay muốn qua mắt được mấy cô nàng, đều phải tư duy linh hoạt. May mà đối thủ của tôi trong phần lớn các tình huống, đều là đám đàn ông ngu xuẩn mấy người cả."

Lúc cô ở trường học, thường xuyên cố ý vô tình để lộ ra khí chất cao cao tại thượng.

Cơ mà khi ấy nhờ vẻ bề ngoài quyến rũ của cô ta che giấu, sự khiêu khích và ngạo mạn của cô cũng có vẻ rất gợi cảm, cứ như thanh xà lột lớp da giả, lộ nửa bờ vai trắng tuyết vậy.

Tưởng Lệ Bình: "Được rồi, mấy người tra được tới nơi này, đã rất khó khăn, tôi chỉ cho mấy người một con đường, mấy người đi ra ngoài bằng đường phía bên kia đi."

Hạ Dư đột nhiên hỏi: "Cô không có gì khác muốn hỏi bọn tôi à?"

"Nếu mà cậu đã nói như thế... Kể thì cũng có." Tưởng Lệ Bình gõ tàn thuốc, "Mấy cậu tra được bao nhiêu rồi? Nắm được bao nhiêu chứng cứ?"

Trần Mạn: "Bọn tôi tra..."

"Vật chứng gì bọn tôi cũng chưa tìm được." Chẳng biết vì sao Hạ Dư lại cắt ngang Trần Mạn, cậu nhìn Tưởng Lệ Bình, "Cô có thể cung cấp cho chúng tôi một ít, để chúng tôi mang ra ngoài không?"

Tưởng Lệ Bình nheo mắt lại, quan sát Hạ Dư một lát, thật sự đứng dậy, chuẩn bị lấy một vài thứ từ tủ khóa giám định sinh học của văn phòng.

Nhưng mà một khắc cô ta cầm đồ chuẩn bị xoay người lại kia, Hạ Dư bỗng dưng vọt lên, khoá chặt cổ cô lại!

Tưởng Lệ Bình: "Cậu làm gì thế?!"

Hạ Dư: "Cô thật sự là người tình báo?"

Tưởng Lệ Bình: "Còn nói nhảm nữa! Nếu không thì tôi cứu mấy cậu thoát chết làm gì?!"

Hạ Dư: "Cô chắc chắn cô là người liên hệ với Trịnh Kính Phong? Trên quyển sổ kia, cô để lại là tên viết tắt của cô à?"

Tưởng Lệ Bình: "Vớ vẩn! Đương nhiên là tôi để tên——"

Cô ta nói tới đây, bỗng dưng khựng lại, như nhận ra gì đó, tay hơi run lên.

Hạ Dư nói: "Hình như trí nhớ của tôi tốt hơn cô chút nhỉ, cô Tưởng. Khi đó chữ ghi trên vở, rõ ràng là Giang. Lan. Bội. Chứ không phải tên viết tắt J. L. P. của cô."

Sắc mặt Tưởng Lệ Bình càng trắng bệch lại. Cô tựa như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra.

Hạ Dư: "Mục đích cô cứu bọn tôi rốt cuộc là gì?"

Cậu siết chặt chiếc cổ thon dài của cô ta, u ám bảo: "Nói."

Tưởng Lệ Bình nhắm chặt mắt, đột nhiên xoay người, dùng thân thủ vô cùng sắc bén đảo khách thành chủ, trong thời gian ngắn đã xoay ngược cục diện, chẳng những thoát khỏi khống chế của Hạ Dư, còn đột nhiên vọt lên, không biết rút một con dao găm ra từ chỗ nào, mũi nhọn đâm thẳng xuống ngực Hạ Dư!!

Sự thay đổi đáng sợ ấy chỉ xảy ra ngay trong một búng tay, Tạ Thanh Trình hoảng hốt: "Hạ Dư!!"

Muốn lao lên, dao nhỏ trong tay Tưởng Lệ Bình lóe ánh sáng sắc lạnh, ngừng ngay trước ngực Hạ Dư còn chưa tới nửa tấc.

"Nếu tôi thật sự muốn hại mấy người, giờ cậu đã chết rồi đấy." Tưởng Lệ Bình gằn từng chữ một nói, vung tay xoay ngược dao, lại xé một phát rách đôi túi giấy dai dày mà cô ta vừa lấy từ tủ mật mã tư nhân ra.

Soạt.

Bên trong rơi ra một đống đồ, ba người tập trung nhìn vào, tất cả đều là ảnh chụp thực nghiệm trên cơ thể người ở tầng hầm...

Tưởng Lệ Bình buông Hạ Dư ra, thở hổn hển, đứng dậy, hất tóc mái trên trán: "Giờ cậu đã tin chưa?"

Cô nói, cắm phập dao xuống mặt bàn, nhặt túi ảnh chụp dày cộp kia lên, đập vào mặt Hạ Dư, thấp giọng mắng: "Mẹ nó chứ... Nếu không phải mấy năm nay tôi đánh đấm mãi thành quen... Hôm nay đã chết oan trong tay thằng oắt con đề phòng cao nhà cậu rồi đấy."

Lúc này Hạ Dư cũng hơi ngẩn ra, cậu vốn tưởng rằng Tưởng Lệ Bình còn rắp tâm khác, muốn lấy được nhiều thứ từ trên người bọn họ hơn. Thậm chí cậu cho rằng cô ta mở ngăn tủ ra, sẽ lấy mấy thứ linh tinh giống với nước nghe lời từ trong đó ra, có thể là thuốc khiến họ phải lập tức phục tùng.

Kết quả đúng là vật chứng thật.

"Tôi chỉ có đống ảnh chụp này thôi, những thứ khác, tôi không dám giữ lại ở đây." Tưởng Lệ Bình nói, "Nhưng có chỗ ảnh chụp này cũng đủ rồi, mấy người đi đi."

Hạ Dư: "Nhưng chuyện chữ kí trên sổ kia... Sao cô lại nói sai được? Cô——"

"... Chuyện này, tự có nguyên nhân của nó, tôi không muốn giải thích với cậu, hiện tại cũng chẳng kịp giải thích." Tưởng Lệ Bình nhắm mắt lại, "Đúng, là tôi lỡ lời nói sai. Tôi nhớ nhầm chữ kí. Nhưng người tình báo chính là tôi."

"..."

"Mặc kệ mấy người có tin hay không."

Tạ Thanh Trình thấy cô khăng khăng không muốn giải thích nguyên nhân nhớ nhầm chữ kí, bèn hỏi một vấn đề khác: "Nếu cô là người tình báo, thế vì sao lại giúp Hoàng Chí Long giết người trong vụ tháp truyền thông?"

"Anh nói mấy tên chó chết như Vương Kiếm Khang đó à?" Tưởng Lệ Bình tựa như đang bàn chuyện mua bán thức ăn giết một con cá ngoài chợ, ánh mắt lạnh lẽo như băng, "Đấy là vì chúng đáng chết. Tổ chức ra lệnh cho tôi dọn dẹp mà, vì sao tôi lại không giết?"

Trần Mạn nói: "Nhưng làm thế tự cô cũng dính máu——"

Váy đỏ của Tưởng Lệ Bình đầy mị hoặc, cô im lặng một lát, sau đó mới đáp: "Cả người tôi sớm đã vấy đầy máu rồi."

"..."

"Người tình báo, không phải cảnh sát, chẳng phải nằm vùng, nào có bất cứ thứ gì chống lưng để mà dựa vào đâu. Chỉ là một sợi dây, xâu chuỗi manh mối, thả con diều chân tướng tới trong lưới pháp luật mà thôi, nhưng sợi dây rất yếu ớt, xé thôi là đứt rồi." Tưởng Lệ Bình nói, "Tôi thì có quyền gì để mà lựa chọn giết hay không giết đây?"

"Giết đám Vương Kiếm Khang, đấy là chẳng qua chỉ là chuyện dễ dàng nhất với tôi thôi, thậm chí tôi còn thấy vui mừng. Mấy năm nay, nỗi đớn đau nhất của tôi chính là để đám Vương Kiếm Khang được sống, tôi còn phải khom người theo bọn chúng nữa."

"Lúc bọn chúng giăng lưới khắp nơi, lừa gạt cô nhi, tôi phải trơ mắt nhìn."

"Lúc bọn chúng làm thí nghiệm phi pháp, tước đoạt mạng người, tôi phải trơ mắt nhìn."

"Lúc bọn chúng khinh nam ép nữ, cưỡng hiếp người đẹp, tôi vẫn phải trơ mắt nhìn."

"Tôi nhìn tới sắp ói cả ra rồi, vẫn phải tiếp đón, ngủ với bọn chúng, dỗ bọn chúng cười—— Cậu nói thử mà xem, vì sao tôi lại không giết bọn chúng đây?"

Trần Mạn chưa gặp nhiều chuyện, cách thức tư duy còn rất ngây thơ: "Nếu thế, vì sao cô không đem hết chứng cứ đang nắm đi báo cảnh sát chứ? Cô báo cảnh sát càng sớm, vụ án kết thúc càng nhanh, mấy người vô tội ấy, cũng ít bị tổn thương hơn..."



Tưởng Lệ Bình nhíu mày: "Kết án gì đây? Án cưỡng hiếp? Án lừa bán người?"

Cô gõ tàn thuốc, ánh mắt vô cùng chăm chọc.

"Chuyện tới nước này rồi, hẳn cậu biết nước sau lưng sâu tới mức nào đúng chứ? Cậu là cháu trai của chính ủy Vương, bọn chúng còn dám xuống tay bắt cậu, mấy chứng cứ gián đoạn đủ đường này, tùy tiện báo án chỉ có bại lộ thân phận bản thân, chứ cũng chẳng làm gì được kẻ đứng cao nhất của tổ chức cả." Tưởng Lệ Bình nói, "Tôi cần được tin tưởng nhiều hơn nữa, lấy nhiều chứng cứ phạm tội hơn nữa—— Sau đó, con kiến càng như tôi, mới có thể làm lung lay đám súc sinh nơi cao nhất."

Cô phả một vòng khói thuốc: "Lời đã nói tới vậy, nếu mấy người còn không tin tôi, thế tôi cũng chẳng nói nhiều nữa. Tôi biết trong mắt rất nhiều người tôi chỉ là ả tình nhân ngủ với đàn ông, nói cũng vô dụng, chờ mấy người ra ngoài rồi, ắt sẽ tin tôi."

Cô đứng dậy: "Lười giải thích nhiều."

Tạ Thanh Trình đánh giá cô ta, sau một quãng thời gian trầm mặc, anh bỗng dưng nói: "Tạ Tuyết từng nhắc về cô với tôi rồi."

Tưởng Lệ Bình khựng lại: "... Cô ấy nói về tôi thế nào."

"Em ấy nói hình như cô không thích em ấy, không phải là người tốt gì cả."

Dáng vẻ Tưởng Lệ Bình như đã biết từ trước, hừ lạnh một tiếng, đang định châm chọc, lại nghe thấy Tạ Thanh Trình nói nốt nửa câu sau.

"Em ấy còn nói lúc trước có rất nhiều thứ Vương Kiếm Khang muốn giúp em ấy, đều bị cô phá hỏng." Đôi mắt sắc bén của Tạ Thanh Trình nhìn người phụ nữ này chăm chú, "Cô cố tình."

Tưởng Lệ Bình: "..."

"Cô cố tình không cho Vương Kiếm Khang có cơ hội lại gần Tạ Tuyết."

Anh nói thế. Hạ Dư bỗng dưng ngẩn ra, cũng dần nhớ lại vài chuyện cũ trong trường.

Danh tiếng của Tưởng Lệ Bình trong Hỗ Đại luôn rất tệ.

Ai cũng biết, cô chính là một ả lẳng lơ, chuyên bám vào cấp cao trong ban giám hiệu trường như Vương Kiếm Khang, lấy sắc đổi lợi. Bởi vì người lợi dụng sắc đẹp, nên cô ta rất lo lắng kim chủ của mình sẽ để ý tới nữ giảng viên nữ sinh viên xinh đẹp khác, tâm tư đề phòng mấy cô nàng này đều rất nặng, thậm chí còn từng cho nữ sinh viên mụ mị muốn đi đường tắt đuổi theo lấy lòng Vương Kiếm Khang một cái bạt tai nữa.

Nhưng mà trên thực tế, có lẽ đúng là vì hành động này của cô, nên đám Vương Kiếm Khang mới không có được nhiều cơ hội, nhiều sức lực hơn, để vươn móng vuốt u tối tới mấy cô nàng ở Hỗ Đại...?

Nếu cô thật sự là người tình báo, thế "ả điếm" này, thật ra chỉ tựa một chú công xinh đẹp, xòe rộng đôi cánh, dùng vẻ đẹp mĩ lệ thu hút thợ săn, dây dưa quấn lấy ma quỷ, do đó mới bảo vệ được những cô gái thuần khiết yếu đuối phía sau ấy.

Tưởng Lệ Bình hình như không muốn nói thêm gì về chuyện này nữa.

Một lát sau, cô gõ tay gạt tàn thuốc, nói: "Tôi làm điếm quen rồi, chẳng hứng thú gì với đền thờ cả. Mấy chuyện này, lộ rồi thì thôi."

Tạ Thanh Trình nhìn cô, sau hồi lâu trầm mặc, nói một câu: "... Tôi không hỏi về lí do vì sao cô lại nhớ nhầm chữ kí của bản thân. Nhưng tôi lựa chọn tin tưởng cô."

Tưởng Lệ Bình nghe thế, điếc thuốc giữa ngón tay run lên, cô rủ hàng mi đem nhánh tựa lá đào, im lặng giây lát, sau đó ngẩng mặt lên, xoay sang một bên, không đối diện với người trước mặt.

"..." Nhưng mấy giây sau, cô bỗng dưng giơ tay, lau đôi mắt, động tác rất nhanh, không biết có phải là lau đi chút nước mắt khiến cô không muốn thừa nhận hay không.

Đúng lúc này——

"Cốc cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa thô bạo vang lên.

"Ai ở trong đó?" Là nhân viên tuần tra đội bảo vệ nghe lệnh, giọng điệu đầy uy hiếp kêu lên với bọn họ trong văn phòng, "Ra đây! Mau lên! Còn không ra là tôi phá cửa đấy!"

Tưởng Lệ Bình nhanh chóng xốc lại tinh thần từ chút yếu ớt kia, cô lập tức điều chỉnh lại cảm xúc của mình, ra hiệu cho nhóm Tạ Thanh Trình trốn cẩn thận, sau đó đi qua, một tay mở cửa ra.

Bảo vệ sửng sốt, vẻ mặt có chút không ngờ: "Chị, chị Tưởng..."

Tưởng Lệ Bình nâng mi lên: "Cậu lớn tiếng thế làm gì?"

"Ngại quá chị Tưởng, Hoàng tổng bảo bọn em nhanh chóng tìm ra tên khốn họ Trần kia, vậy nên——"

Tưởng Lệ Bình cắt ngang hắn ta: "Giờ mệnh lệnh đã đổi, bảo mấy cậu xuống tầng hầm dập lửa, bắt thiếu gia nhà họ Hạ sống phải thấy người chết phải thấy xác cơ mà. Cậu mẹ nó không nhận được thông báo à?"

"Nhận được rồi ạ, nhưng lệnh của Hoàng tổng có hai, cả hai kẻ đều phải tìm thấy."

Tưởng Lệ Bình hơi ngừng lại một chút.

Xem ra Hoàng Chí Long cũng không nghe lời cô ta hoàn toàn, vẫn đưa một số người tiếp tục tìm kiếm tung tích của Trần Mạn.

Cô ta lạnh băng đáp: "Chỗ tôi chẳng có ai cả, cậu đi tìm chỗ khác đi."

Bảo vệ không động đậy.

Tưởng Lệ Bình nheo mắt lại: "Sao không đi thế? Cậu có ý gì?"

Bảo vệ cẩn thận đáp: "Chị Tưởng, em ở phòng trực ban theo dõi. Em trông thấy có ba người... Vào thang máy chuyên dụng của chị..."

Tưởng Lệ Bình: "!"

Khi nãy nhóm Hạ Dư vào thang máy chuyên dụng của Tưởng Lệ Bình, thang máy kia không có theo dõi, vì Hoàng Chí Long thích chút tình thú, thường hay chơi mấy trò thang máy play gì đó với Tưởng Lệ Bình.

Nhưng trên lối đi thì lại có camera theo dõi, chỉ là quyền hạn mở khóa thiết bị theo dõi chỉ có thể được cấp cao điều khiển thôi, hôm nay Tưởng Lệ Bình có việc phải làm, cô ta đã cố tình đóng mấy camera trên lối đi chính rồi. Ai mà ngờ...

Tuy là bảo vệ vẫn rất cẩn thận, nhưng đôi mắt lộ ra dưới vành mũ, đã lóe chút ánh lạnh.

"Chị Tưởng, hành lang có camera mini, chỉ Hoàng tổng mới có quyền sử dụng, cho dù không rõ lắm, nhưng mà..." Hắn ta nói, lấy điện thoại ra, phía trên rõ ràng là hình ảnh Tưởng Lệ Bình dẫn theo ba người Hạ Dư bước vào văn phòng!

Điểm đáng mừng duy nhất là, dù sao đó cũng chỉ là camera ẩn, độ nét không cao, hơn nữa vị trí lắp đặt không tiện lắm, chẳng thể quay rõ được gương mặt của bọn họ.

Cũng vì nguyên nhân ấy, bảo vệ mới không gửi video này cho Hoàng Chí Long trước.

Tưởng Lệ Bình là người phụ nữ gần gũi được tin cậy nhất bên Hoàng Chí Long, chuyện này họ cũng biết, lúc trước vì có người báo cáo sai lệch về Tưởng Lệ Bình, sau khi điều tra rõ không có chuyện này, Hoàng Chí Long đã giao đối phương cho Tưởng Lệ Bình ngay. Kết quả cuối cùng là người kia chết không toàn thây.

Bảo vệ không giả vờ nữa: "Chị Tưởng, có thể để em vào phòng kiểm tra không?"

Tưởng Lệ Bình nheo mắt, mặt không đổi sắc đánh giá hắn ta một lượt.

Đối phương mang theo súng.

Hắn ta nhìn như khách sáo, nhưng chốt an toàn đã tháo, một tay khác đang đặt trên thân súng đen ngòm.

Tưởng Lệ Bình gác một tay lên khung cửa, vừa nhẹ nhàng gõ gõ, ra hiệu cho nhóm Tạ Thanh Trình trốn thật kĩ, vừa cười nhạo nói: "Ồ, nói thế tôi dẫn theo ba bảo vệ tới thôi mà cậu cũng định quản đấy hả?"

"Làm theo luật thôi ạ, xin lỗi chị." Bảo vệ nói, "Hay là chị bảo ba bảo vệ đó ra đây cũng được đấy chứ."

"Giờ họ được tôi phái đi xử lí chuyện khác rồi, không ở trong phòng này."

Ánh mắt bảo vệ càng nguy hiểm hơn: "Nhưng chị Tưởng, em đã xác định là sau khi bọn họ vào theo chị, không hề ra ngoài."

Tưởng Lệ Bình: "Cậu nghi ngờ tôi?"

"Nào dám. Nhưng chuyện này rất quan trọng, nếu chị nhất định không chịu phối hợp, thế cũng không sao, em có thể báo ngay lại cho Hoàng tổng, sau khi được Hoàng tổng cho phép, rồi vào phòng điều tra rõ tình hình sau."

Bốn phía im lìm.



Tưởng Lệ Bình đối diện với bảo vệ này, đều chẳng chịu nhượng bộ lẫn nhau.

"Chị Tưởng, nếu chị không ngại, giờ em sẽ gọi cho Hoàng tổng ngay——"

"Cậu vào đi." Tưởng Lệ Bình cắt ngang lời hắn ta, dùng thái độ vô cùng phiền lòng mất kiên nhẫn với cấp dưới, nghiêng nghiêng người, "Đúng là mẹ nó phiền phức mãi."

Bảo vệ vào phòng.

Hắn ta không báo lại tình hình với bất cứ một ai, mà lựa chọn đơn phương độc mã đi tìm Tưởng Lệ Bình, chủ yếu là vì hắn rất muốn cướp công. Nhưng đương nhiên lúc hắn thật sự bước vào trong phòng, cửa văn phòng phía sau hắn bị Tưởng Lệ Bình đóng lại lạch cạch, hắn lại có hơi hối hận.

Bản năng của động vật khiến hắn cảm thấy cái rét lạnh thấu xương.

Đó là cảnh báo bản năng của thân thể, lúc con người đứng trước sợi dây của cái chết, là giác quan thứ sáu đơn thuần nhất.

Bảo vệ nhanh chóng quay phắt đầu lại, súng cũng bị hắn rút ra theo phản xạ có điều kiện.

Nhưng đã quá muộn rồi.

——

"Đoàng!!"

Cửa văn phòng là cửa kính cường lực mờ, có thể loáng thoáng trông thấy ít cảnh tượng bên trong.

Cùng một tiếng súng đáng sợ vang lớn, một vệt máu văng lên, đột ngột bắn tóe, vương đầy lên thủy tinh!

Nhân viên bảo vệ kia chỉ kịp trợn tròn mắt trước khi chết, khàn khàn hoảng sợ mắng một câu cuối cùng: "Tưởng Lệ Bình, cái con điếm... Nhà mày...!"

Một câu con điếm đầy sợ hãi, oán hận, xem thường, thành câu mắng và sự nhục nhã của gã đàn ông sắp chết, hợp lại thành máu bắn lên mặt cô ta.

Nhưng Tưởng Lệ Bình như chẳng nghe thấy, nới lỏng súng trên tay mình, sau đó hờ hững tới lạ, lau vết máu và não bắn tóe lên mặt mình đi.

Nói về giết người—— Cô ta vẫn nhiều kinh nghiệm hơn gã.

Mãi cho tới lúc này, Hạ Dư mới hoàn toàn tin tưởng, thân thủ Tưởng Lệ Bình phải ở cấp sát thủ. Khi nãy cô ra tay với cậu, vốn lưu tình lắm rồi, nếu cô có chút tâm tư muốn hại họ, mười cái mạng của họ cũng đi tong hết.

Tưởng Lệ Bình nhìn cái xác chết không nhắm mắt nằm trên đất kia, thẳng người, nói với ba người đàn ông sắc mặt đều không dễ coi lắm: "Thời gian không còn nhiều nữa. Đây là bảo vệ được tin tưởng nhất bên cạnh Hoàng Chí Long, gã chết rồi, rất nhanh sẽ có người phát hiện ra điểm bất thường."

Cô nâng mắt lên, dứt khoát nói với ba người rõ ràng: "Tôi vẽ một lối đi giúp mấy người, mấy người mau trốn đi."

Cô nói, cầm giấy bút, vẽ rất đơn giản.

Đánh dấu trên bản đồ. Mùi máu tanh trong phòng rất nặng, trước cảnh giết chóc như thế, thật sự khiến người ta khó có thể hoàn hồn.

Tưởng Lệ Bình lại lấy một điếu thuốc, tự mình hút, bình tĩnh lại chút, đưa hộp thuốc lá cho ba người đàn ông trầm mặc.

"Hút không?"

Hai người kia bình thường đều không hút thuốc lá, Tạ Thanh Trình nhìn gương mặt dính máu cả cô, im lặng một hồi, lấy hộp thuốc, rút một điếu.

"Thuốc lá nữ đấy." Cơ mặt Tưởng Lệ Bình căng chặt, đè nặng một loại cảm xúc kì quái: "Đây là thuốc lá của tôi. Anh hút thật à?"

Tạ Thanh Trình nhìn cô, mở hộp thuốc ra chẳng nói một lời, dưới hàng mi dài vẫn là ánh mắt kiên định nhìn cô, sau đó ngay trước mặt cô, lấy một điếu thuốc lá nữ thon dài, ngậm giữa răng môi.

Anh đánh bật lửa, hơi nghiêng mặt đi, đưa lại gần bậc lửa.

Bờ môi nhạt màu của Tạ Thanh Trình ngậm thuốc lá nữ, dưới môi là hàm răng trắng tuyết và đầu lưỡi có thể lờ mờ nhìn thấy. Anh rít một hơi, sau đó ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng kẹp điếu thuốc lá nữ mảnh mai, gõ nhẹ tàn khói.

Người đàn ông cứng rắn kiên cường, cầm thuốc lá nữ cô đưa cho anh, hương bạc hà vương quanh, lượn lờ bên người.

Anh lẳng lặng cho cô một đáp án.

Tưởng Lệ Bình nhìn anh mấy giây, rời mắt đi, trong mắt của "ả điếm" này mơ hồ có ánh sáng lay chuyển.

Cô nhanh chóng đưa bản vẽ đã vẽ xong xuôi lại cho Tạ Thanh Trình. Anh nhận bản vẽ của cô, liếc mấy lần đã hiểu ngay.

Tưởng Lệ Bình nói: "Mấy người đi đi."

Hạ Dư cũng đã bừng tỉnh khỏi máu tanh giết chóc: "Thế còn cô?"

"Tôi đã ở trong tổ chức này lâu như thế, vướng phải đủ loại bóng tối và máu tanh rồi, vì tôi còn một chuyện tôi nhất định phải hoàn thành. Chuyện ấy tôi còn chưa làm xong. Hơn nữa một khi tôi đi rồi, Hoàng Chí Long sẽ lại càng nghi ngờ hơn, tình hình cũng trở nên càng khó giải quyết." Tưởng Lệ Bình dứt khoát nói, "Tôi vẫn không thể bỏ cuộc được."

Cô nói, váy đỏ bay bay, nhanh chóng chỉnh đốn lại bản thân một chút: "Nghe này, Hoàng Chí Long sẽ đi máy bay số hiệu K105, giữa trưa mai sẽ bay khỏi sân bay quốc tế Hỗ Châu, mấy người cầm toàn bộ chứng cứ có được. Bao gồm cả của bản thân mấy người nữa."

Cô liếc qua Hạ Dư một cái, xem ra cô đã biết rõ lúc trước Hạ Dư đang lừa cô, trong tay họ chắc chắn có vật chứng.

Tưởng Lệ Bình tiếp tục nói: "Sau khi ra ngoài, lập tức báo cảnh sát, nhưng không thể báo cho thị cục—— Nhất định phải báo thẳng lên sở tỉnh. Tìm chính sở trưởng Hồ."

Tình huống nguy cấp, Trần Mạn cướp lời hỏi: "Thị cục có cảnh sát gián điệp ư? Ai thế?"

"Chức vị rất cao, nhưng gã là người thông minh, trước mắt tôi chưa thể nắm giữ được chứng cứ có thể chứng minh gã phạm tội được." Tưởng Lệ Bình nói, báo một cái tên, cái tên kia thực sự khiến Trần Mạn kinh hãi.

Tạ Thanh Trình: "Vậy nên kẻ giết cha mẹ tôi năm đó..."

"Không phải gã, gã chỉ là kẻ chống lưng, không tự tay tham gia giết người." Tưởng Lệ Bình nói, "Người thật sự giết người dính máu, đều là sát thủ của tổ chức bọn tôi. Nhưng khó mà xác định rốt cuộc là kẻ nào được."

Ngón tay Tạ Thanh Trình cuộn vào lòng bàn tay: "Vậy cô có biết... Người đứng đầu tổ chức này là ai không?"

Tưởng Lệ Bình: "Tôi biết, nhưng tôi không thể xác định đó có phải tên thật của hắn ta hay không—— Hắn họ Đoàn, tên Đoàn Văn. Hoa kiều quốc tịch Úc. Hắn làm việc rất khiêm tốn, cơ nghiệp đều ở nước ngoài, trong nước rất ít thông tin về hắn. Còn một vài chuyện nữa, tôi không thể nói tiếp."

"Vì sao?"

Tưởng Lệ Bình giơ tay, cho họ nhìn chiếc vòng đeo trên cổ tay mình, thứ đồ ấy cũng tương tự như thứ mà bảo vệ chết trong tầng hầm đeo trên người.

"Máy giám sát có để lộ bí mật không, là công nghệ ngầm, tổ chức ấy có một nhà khoa học mang ý tưởng điên cuồng nhất đứng đầu thế giới, bọn chúng tập hợp lại với nhau, tư tưởng và trình độ đều vượt xa các viện nghiên cứu khoa học bình thường. Loại máy giám sát này chính là do chúng tự thiết kế." Tưởng Lệ Bình nói, "Mấy năm nay tôi đã nghiên cứu quan sát rồi, biết là nói tới mức nào, vòng tay sẽ kích hoạt trang bị gây chết, nên có rất nhiều thông tin tôi biết, lại chẳng cách nào tiết lộ được."

"Giá trị của chiếc vòng này làm ra rất đắt đỏ, tới cấp bậc của tôi, những người có thể gặp mặt cấp cao hoàn thành nghi thức thề trung thành sẽ bị đeo lên, cả đời này cũng chẳng thể gỡ xuống."

Hạ Dư: "Thế hai bảo vệ khi nãy bọn tôi gặp ở tầng hầm, cổ chân chúng cũng có..."

"Đó là hàng Hoàng Chí Long mô phỏng." Tưởng Lệ Bình nói, "Khả năng phân biệt yếu hơn nhiều, nói một vài lời vô lễ với ông ta là sẽ kích hoạt dây chuyền phản ứng ngay, thậm chí có khi còn lan ra vòng của người đeo bên cạnh nữa, cứ như nhân viên thiểu năng ấy, cũng phù hợp cho cái đám ngu ngốc ông ta sử dụng."

Cô ta nói tới đây, hơi ngừng lại: "Trình độ nghiên cứu khoa học của tổ chức Đoàn Văn kia mạnh mẽ lại điên cuồng, vượt xa sức tưởng tượng của mấy người nhiều. Vài nhà khoa học phát minh ra trang bị, thậm chí cứ như thiết kế của Da Vinci ấy, hoàn toàn đi trước thời đại, vô cùng đáng sợ. Vòng tay mấy người thấy này, chẳng qua chỉ là sản phẩm bình thường làm sơ sài nhất của bọn chúng mà thôi. Cao cấp hơn, Hoàng Chí Long đừng nói bất chước, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới."

Nói xong cô ta liếc qua điện thoại, mở hệ thống giám sát trên đó ra, giờ phút này hệ thống còn đang nhanh chóng quét qua tin tức tập đoàn Chí Long.

Có người báo cáo, lửa tầng hầm đã dập, không tìm thấy Hạ Dư hay di hài của người sống trong đó...

"Không còn kịp nữa rồi." Tưởng Lệ Bình liếc qua, nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện với bọn họ, "Tôi không kéo dài được lâu, mấy người nhất định phải lập tức rời khỏi nơi này. Còn gì muốn hỏi tôi nốt hay không?"

Cho dù bọn họ muốn hỏi rất nhiều, ví dụ như "Lư Ngọc Châu" họ trông thấy ở thôn Dịch gia rốt cuộc là ai, có phải có liên quan tới tổ chức bí ẩn của bọn họ hay không, ví dụ như hai cô gái mất tích trong đoàn phim 《 Thẩm Phán 》có liên quan tới họ hay không... Nhưng đều không còn thời gian nữa, nếu Tưởng Lệ Bình không đi, Hoàng Chí Long sẽ mau chóng phát hiện ra nơi này có vấn đề, bọn họ phải nhanh nhanh quyết định, chỉ chọn một việc——

Tạ Thanh Trình: "Mấy người biết Huyết Cổ từ đâu..."

Hạ Dư cắt ngang anh, cậu cho rằng nếu tổ chức này lợi hại tới thế, biết cậu là Huyết Cổ kể cũng chẳng lạ, hơn nữa cậu cũng hoàn toàn không muốn nhắc tới bí mật của mình trước mặt Trần Mạn. Vì thế giành nói: "Chuyện này không phải quan trọng nhất, còn một chuyện khác quan trọng hơn hẳn. Bọn tôi cần cô giúp đỡ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sổ Bệnh Án

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook