Chương 188: Chân tướng để lại
Nhục Bao Bất Cật Nhục
28/05/2022
"Mấy ngày gần đây, khi cảnh sát Quảng Thị đang truy bắt điều tra một vụ
án hình sự lớn, đã xảy ra giao chiến trên vùng biển quốc tế với các phần tử phạm pháp, tạo thành lượng lớn thương vong, hiện tại nhân số người
gặp nạn đã lên tới 43 người, có 4 người mất tích, nên vụ án..."
Radio truyền tin như thế.
Đã là ngày thứ ba trôi qua từ sau trận hải chiến.
Tạ Thanh Trình nằm mơ thấy giấc mơ liên quan tới công viên trò chơi kia suốt ba ngày liên tục.
Cũng như trong giấc mơ lúc trước, anh bị nhốt trong con gấu bông rách, đứng thẫn thờ, trong tay cầm bóng bay sặc sỡ chẳng ai hỏi đến, nhìn một nhóm người đi xuống khỏi vòng đu quay cao chọc trời.
Cha mẹ anh, lão Tần, Tạ Tuyết...
Vòng quay cao chọc trời liên tục quay mãi, quay mãi, cuối cùng chậm rãi dừng lại, tiếng cười đùa và ánh sáng xung quanh cũng nhạt dần, trong vòng quay cao chọc trời im ắng ấy, có bóng dáng quen thuộc kia bước tới đây.
Hạ Dư đi đến trước mặt anh, mang theo vẻ mặt giống như thương tâm, dừng bước chân lại, không nói một lời nhìn vào Tạ Thanh Trình.
Sau đó cậu bảo: "Anh ơi, vì sao anh phải lừa em."
"..."
Tạ Thanh Trình muốn nói chuyện với cậu, nhưng cổ họng lại không phát ra được âm thanh gì hết cả.
Cậu trai chỉ nhìn anh như thế: "Em thật sự rất thích anh. Lời nói dối vụng về đến vậy cũng chỉ có mỗi em vì quá quan tâm tới anh nên mới coi là thật... Nhưng mà anh lại lừa em."
"... Anh lừa em."
"..."
"Anh Tạ, bây giờ em phải rời đi rồi."
"..."
"Em phải tới một nơi rất xa, chẳng bao giờ quay trở về nữa."
"..."
"Em sống trên đời hai mươi năm, cố gắng suốt hai mươi năm, đến cuối cùng, em còn chẳng có được sự chân thành cho dù chỉ là của một người thôi, em thật sự quá thất bại."
"Tạ Thanh Trình... Em đi đây, trước khi em đi, liệu anh có thể..."
Cậu bỗng dừng lại. Không nói thêm gì nữa, trong mắt vương chút máu, dáng vẻ vừa thương tâm vừa vô cùng oán hận.
Thiếu niên không đưa ra thêm nhiều yêu cầu với người đàn ông hơn nữa, cũng không tiến lên phía trước ôm lấy chú gấu bông rách nát. Cậu chỉ im lặng nhìn anh như thế, ánh đèn neon của khu trò chơi phía sau tỏa ánh sáng rực rỡ kì quái.
—— Liệu anh có thể ôm lấy em một cái không?
Câu này cậu đã từng nói ra rất nhiều lần, mà lần này, cậu lại chẳng nói ra nữa.
Cậu im lặng không nói, cậu dùng hết toàn bộ sinh mệnh và sức lực để yêu một người, để giành lấy tình yêu của một người, nhưng mà vẫn không nhận được bất cứ đáp lại gì hết.
Ngọn lửa trên đuôi rồng lửa nhỏ cuối cùng lụi tàn, rốt cuộc cậu không thể lấy ra được chút sức lực nào từ cơ thể cậu để cầu xin một cái ôm cuối cùng của đồng loại được thêm nữa.
Sau cùng cậu chỉ nhìn anh một cái sâu sắc, xoay người, lẻ loi một mình, bước trên con đường cha mẹ Tạ Thanh Trình và Tần Từ Nham rời đi, bóng dáng càng lúc càng xa... Cho tới tận khi biến mất chẳng còn trông thấy...
Tạ Thanh Trình muốn gọi tên cậu, muốn xin cậu dừng bước chân lại, nhưng anh lại không phát ra được thanh âm nào hết... Chẳng thể nói được thứ gì hết cả...
Hạ Dư...
Hạ Dư!!!
"Hạ——!"
Tạ Thanh Trình choàng tỉnh lại!
Anh ngồi trên giường, ngực phập phồng dồn dập.
Phản chiếu vào mắt, là một khoảng trắng xám.
Giờ phút này, anh cũng không phải đang ở trong nhà mình, mấy ngày nay Tạ Thanh Trình không hề về nhà, anh ở phía bên cảnh sát, nơi đó có thể sắp xếp chỗ nghỉ ngơi tạm thời cho những người phối hợp điều tra.
Radio trên bàn còn bật, tường thuật chi tiết trận hải chiến ba ngày trước——
Đó là lần đầu tiên cảnh sát giao đấu với thuộc hạ của Đoàn Văn, ai cũng không ngờ Đoàn Văn sẽ có vũ khí hiện đại đến như thế. Lúc các cảnh sát đổ bộ lên chuyến tàu của Hạ thị, chuẩn bị bắt đầu truy bắt đối tượng tình nghi Hạ Dư, Mandela đã hoàn thành xong nhiệm vụ, bỗng dưng quay trở về điểm xuất phát, máy bay loại nhỏ đã được nâng cấp thêm trên tàu lớn cũng đồng thời bay vụt lên không rồi lao xuống, phát động cuộc tập kích liều mình vào đội cảnh sát trên thuyền chống buôn lậu và thuyền của Hạ thị.
Trong một thoáng, tình hình trận chiến sáng tỏ vốn có đã hoàn toàn bị đảo ngược, mưa máu, khói súng, xác chết...
Khắp một khu biển sâu đều mất đi sự bình yên, nước biển bị nhuộm máu đỏ tươi.
Trần Mạn không chết, mà trọng thương.
Lúc quân cảnh sát biển tiếp viện phát hiện ra, cậu ta đang nằm trong đống đổ nát ở kho hàng, khi ấy kho hàng hẳn đã bị loại vũ khí nào đó tấn công trực tiếp, sập xuống toàn bộ, bên trong cháy đen, khắp nơi toàn xác chết máu thịt mơ hồ, có những người đã chết, có người lúc cứu viện đến nơi vẫn còn đang bốc cháy, gần như đã cháy sạch, ngay cả thi thể cũng khó mà nhận ra.
Thảm án như thế khiến cho cả nước chú ý, tăng thẳng lên thành trọng án hình sự cấp độ vô cùng nghiêm trọng, tập đoàn Hạ thị bị điều tra, những người liên quan đều bị gọi tới tra hỏi theo luật. Toàn bộ xí nghiệp, bất động sản, đất đai đứng tên Hạ thị... Trong một đêm đều bị cảnh sát hình sự niêm phong, nhà cũ Hạ thị bị kiểm tra kỹ càng, tìm kiếm chứng cứ phạm tội.
Chuyện ồn ào tới mức này, có rất nhiều thứ đã không thể giữ bí mật được nữa, Tạ Thanh Trình không biết cảnh sát đã biết được bao nhiêu bí mật, anh cũng không quan tâm tới, mấy ngày nay anh không ngừng phối hợp điều tra, nhìn thấy từng xác chết được xác nhận thân phận, lòng đã chết lặng hoàn toàn, có lẽ là vì như thế, anh mới có thể mơ thấy cơn ác mộng vừa nãy.
Tạ Thanh Trình run rẩy vươn tay, cố sức khiến mình bình tĩnh trở lại.
"Cốc cốc." Cửa chợt bị gõ vang.
Tạ Thanh Trình: "... Mời vào."
Người vào là anh hai Vệ.
Phía sau anh hai Vệ còn có rất nhiều cảnh sát đi theo sau, ánh sáng trong phòng tối đến lạ, Tạ Thanh Trình lại không đeo kính, vốn không nhìn rõ vẻ mặt bọn họ giờ phút này như thế nào.
Nhưng anh có thể cảm nhận được hơi thở không như bình thường, đè nén cực độ, kì quái, như thể tất cả những người tới đều sợ rằng anh sẽ nổi điên lên phát cuồng, mất đi lý trí.
Tạ Thanh Trình lờ mờ cảm thấy gì đó, tim đập loạn lên, rịn đầy mồ hôi.
"... Làm sao thế." Anh hỏi.
Anh hai Vệ đi tới, ngồi xuống bên giường anh, trong tay là một túi hồ sơ.
"Tôi có hai tin tức, một tin sẽ là tin anh không muốn nghe, một tin là có người không muốn nói cho anh biết. Nhưng mà tôi cho rằng hẳn là anh nên biết tới." Anh hai Vệ nói, "Vụ án này đã lớn quá rồi, lớn tới mức không thể quan tâm tới chút tình cảm cá nhân gì hết cả. Hết thảy chuyện này đều phải lấy đại cục làm trọng, mà đứng trước đại cục, không có tồn tại mong muốn, muốn nghe hay không muốn nghe gì hết cả. Anh có hiểu ý tôi hay không."
Anh ta tựa như đang cố sức muốn giúp Tạ Thanh Trình chuẩn bị chút tâm lí, muốn giải thích lí lẽ với anh trước.
Tạ Thanh Trình: "Anh nói về tin tôi không muốn nghe trước đi."
Anh hai Vệ trầm mặc vài giây, bảo: "Danh sách tử vong trong trận hải chiến hôm nay đã xác nhận thêm những người mới."
"..."
"Cậu ấy cũng nằm trong đó."
"..."
Cậu ấy là ai? Ai nằm trong danh sách?
Anh hai Vệ cũng không nói gì, như đang chắc chắn Tạ Thanh Trình sẽ hiểu được.
"Cậu ấy chết rồi."
Anh hai Vệ nhìn chằm chằm vào mặt Tạ Thanh Trình.
"..."
"Hạ Dư chết rồi."
"..."
Vẫn im lặng. Im lặng tới mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Thời gian trôi qua từng giây... Khuôn mặt ốm yếu của Tạ Thanh Trình chẳng có chút biểu cảm nào, như thể tới giờ anh đã chẳng còn trái tim, đá nặng ngàn quân rơi xuống cũng không dấy lên nổi gợn sóng của anh.
Anh không vỡ òa.
Không khiếp sợ.
Thậm chí... Thậm chí là... Không có chút phản ứng, bình tĩnh đến đáng sợ.
Chẳng ai có thể nhìn thấy trái tim anh.
"..." Anh hai Vệ giật mình, vì thế thử thăm dò, tiếp tục nói, "Trên thuyền hoàn toàn là một khoảng tan hoang, pháp y xét nghiệm phần còn lại của chân tay đã cụt, sau khi xét nghiệm ADN kết luận đúng là của cậu ấy. Trong những người sống sót được cứu hiện tại cũng có người xác nhận chuyện này, bảo rằng hắn ta thấy khi ấy Hạ Dư bị vật phát nổ đánh thẳng vào. Có thể xác định cậu ấy đã tử vong."
Lông mi Tạ Thanh Trình vẫn chẳng động, rủ ở nơi ấy.
Anh hai Vệ: "... Tạ Thanh Trình, anh không sao đấy chứ?"
Thật ra... Kết quả này có bất ngờ không?
Cũng chẳng bất ngờ gì, người còn sống đều đã cứu được gần hết vào ngày đầu tiên rồi, sau hai ngày thi thoảng mới có một vài người sống sót, còn tin về những người khác báo về đều là tin tử vong cả.
Trước mắt Tạ Thanh Trình tựa như lập lòe ánh đèn neon đủ màu trong công viên trò chơi.
Anh chẳng có chút... Bất ngờ nào.
Chẳng hề bất ngờ chút nào.
Vẻ mặt thiếu niên trong mơ thương tâm như còn ngay trước mắt, thiếu niên kia nói với anh:
"Em sống trên đời hai mươi năm, cố gắng suốt hai mươi năm, đến cuối cùng, em còn chẳng có được sự chân thành cho dù chỉ là của một người thôi, em thật sự quá thất bại."
"Tạ Thanh Trình... Em đi đây, trước khi em đi, liệu anh có thể..."
Là mơ ư?
Hay là trên thế giới này thật sự có linh hồn?
Cậu oán trách anh lừa dối cậu, không cam lòng nên mới chẳng nói lời tạm biệt đàng hoàng đã rời đi, vậy nên là cậu đã tới trong giấc mơ của anh? Trong đêm nay? Trước khi anh hai Vệ tìm tới anh ư?
Trong lòng đau đớn.
Anh hai Vệ: "Tạ Thanh Trình?"
"... Không có gì. Tôi không sao."
Lại qua rất lâu, Tạ Thanh Trình gần như cứng rắn lạnh lẽo, thẫn thờ bảo: "Chuyện thứ hai là gì. Anh nói đi."
Vẻ mặt anh hai Vệ trở nên càng khó xử hơn, anh ta chần chừ một hồi, đưa tập hồ sơ cho Tạ Thanh Trình: "Đây là thứ đội cảnh sát lục soát nhà họ Hạ cũ đã phát hiện ra, kẹp trong một cuốn sách, nội dung một lời khó mà nói hết được, anh vẫn nên tự mình xem đi."
Tạ Thanh Trình mở túi hồ sơ ấy ra, bên trong là một ít tư liệu, còn có một phần——
Di thư.
Di thư của Hạ Dư.
Nhưng rất kì lạ, bức di thư ấy cũng không phải viết cho người nào hết cả, mở đầu di thư đương nhiên là: Các đồng chí cảnh sát...
Tay Tạ Thanh Trình run nhè nhẹ, anh cố gắng làm mình bình tĩnh lại.
Mặt tái nhợt, tay siết chặt, móng tay đâm vào máu thịt, anh cầm bức di thư kia, chậm rãi, đọc từng tờ một.
Di thư rất dài, nhưng gần như không dặn dò gì về hậu sự của cá nhân hết cả, nó giống như một bức thư để giúp cảnh sát điều tra vụ án hơn, giải thích rõ ràng hết ngọn nguồn.
Trên thư Hạ Dư viết rằng: "Kỳ thật tôi cũng không mong bức di thư này thật sự có tác dụng, bởi vì tôi chỉ mới hai mươi tuổi, tôi có người mình thích, tôi vẫn chưa muốn chết. Nhưng có chuyện tôi phải làm cho xong, có những người đã chờ đợi chân tướng rất lâu rồi, mà cuối cùng tôi cũng có cơ hội có thể tiếp cận, vậy nên tôi chỉ đành mạo hiểm mà thôi."
Chữ viết của Hạ Dư rất thanh tú, không cứng nhắc như Tạ Thanh Trình, lại vẫn ngập khí chất trong từng chữ.
"Mọi người cũng biết, cha tôi là Hạ Kế Uy đã đổ bệnh qua đời không lâu. Ông ấy mắc chứng trầm cảm, uống paraquat, phổi dần bị sơ hóa, không chịu đựng nổi đau đớn quá độ, sau đó rời khỏi thế gian. Gần như tất cả mọi người đều cho rằng ông ấy mắc phải căn bệnh tinh thần này là vì áp lực của công ty quá lớn, ông ấy không gắng gượng nổi, mà tới ngay cả Lữ Chi Thư đã chung chăn gối với ông suốt hai mươi năm cũng cho là như thế."
"Nhưng sự thật của việc này kỳ thực không phải vậy."
"Sau khi cha tôi được cứu về, sống tiếp thêm bảy ngày, trong bảy ngày ấy, chúng tôi từng có cơ hội ở riêng một lần. Ông ấy hiếm khi tỉnh táo, quyết tâm nói một chuyện cũ ông ấy đã điều tra ra cho tôi biết, ông ấy đã biết tới chuyện ấy suốt mấy tháng rồi, ông vẫn luôn bị chuyện này giày vò, thậm chí là hổ thẹn vì phải đối diện với hết thảy."
"Mà chuyện đã giày vò ông ấy tới chết này có liên quan tới mẹ của tôi."
"Mẹ của tôi là Lữ Chi Thư, hơn hai mươi năm trước, từng học tập trong phòng thí nghiệm của cha tôi, khi ấy tuổi hai người đều còn rất trẻ, lại đã tin rằng đối phương chính là tình yêu cả đời của mình, nhanh chóng đã có tôi, khi đó bọn họ thậm chí còn chưa kết hôn chính thức. Về sau, lúc mẹ tôi tới theo dõi phòng thí nghiệm, đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn..."
Tạ Thanh Trình lật tiếp từng tờ, trong di thư Hạ Dư giải thích đơn giản về việc bản thân mắc căn bệnh Ebola thần kinh thế nào, nói rằng mẹ mình đã làm gì để bảo vệ mình, từ một người con gái tính cách dịu dàng phẩm chất thiện lương, đã bị tác dụng phụ của thuốc ảnh hưởng mà trở nên thay đổi hoàn toàn ra sao.
——
"Khi ấy cha tôi tưởng rằng bà ấy chịu kích thích quá lớn, dung mạo dần vặn vẹo khiến bà cảm thấy hối hận và sợ hãi, bà đã phải chịu những sự đối xử khác biệt quá nhiều với lúc trước, hơn nữa kèm thêm chứng lo âu sau sinh, mới có thể thay đổi lớn đến như thế... Bởi vậy ông thấu hiểu cho toàn bộ những chỗ khác thường kì quái của bà. Thậm chí ông ấy còn từng khuyên nhủ tôi hãy thử mở lòng chấp nhận bà ấy xem."
"Nhưng không phải trong lòng ông ấy không nghi ngờ, sự nghi ngờ này chồng chất từ năm này qua năm khác, ông ấy cảm nhận được sự khác thường của bà từ trong những việc nhỏ nhặt không đáng kể. Cuối cùng, ông ấy bắt đầu quyết tâm điều tra bí mật của bà ấy."
"Sự thật điều tra ra được kia... Khiến ông ấy sụp đổ trong chớp mắt, bởi vì cuối cùng ông ấy cũng biết, người phụ nữ này, Lữ Chi Thư đã ở bên cạnh ông suốt hai mươi năm này, vậy mà lại không phải là người cùng rơi vào lưới tình với ông ấy lúc ban đầu kia! Bà ta không phải là người phụ nữ có phải chịu đựng ốm đau cũng muốn bảo vệ đứa con của bọn họ, sinh tôi ra đời ấy. Bà ta không phải."
"'Lữ Chi Thư' này là giả. Tên thật của bà ta, là 'Vệ Dung'."
"!!" Đồng tử Tạ Thanh Trình bỗng dưng co rụt lại, tay cầm giấy viết thư cũng hơi run run.
Sự thật nghe mà rợn người này chỉ lặng lẽ mở ra trên mặt giấy:
"Hơn hai mươi năm trước, Vệ Dung vô cùng thích cha tôi, bà ta tự cao vì xuất thân từ nhà giàu, cho rằng cha tôi là người đang gây dựng sự nghiệp trẻ tuổi đầy triển vọng nhưng lại không có nhiều sự nâng đỡ như thế chắc chắn sẽ lựa chọn bà ta làm người bầu bạn cả đời. Bà ta tin chắc như vậy rồi tỏ tình với ông ấy, nhưng không ngờ rằng lại bị cha tôi từ chối."
"Cha bảo với Vệ Dung, bản thân đang hẹn hò với Vivian (mẹ tôi, tên tiếng Anh của Lữ Chi Thư thật sự) ở cùng viện nghiên cứu rồi, hơn nữa Vivian đã mang thai đứa con của ông ấy. Tuy rằng ông ấy còn rất trẻ tuổi, không thể lấy giấy chứng nhận kết hôn, nhưng ông đã bàn bạc với bà ấy đàng hoàng, bọn họ muốn giữ đứa trẻ lại, chờ tới khi cha đến tuổi hợp pháp, bọn họ sẽ kết hôn."
"Khi ấy cha tôi không biết rằng Vệ Dung sẽ vì điều đó mà ghen ghét mẹ tôi đến thế—— Bà ta không ưa nổi bà ấy, bà ta cảm thấy mẹ tôi chẳng qua chỉ là một học sinh bình thường, dựa vào chút nhan sắc mê hoặc biết bao nhiêu người. Bà ta vốn đã ghét sự hiền lành ngây ngô của bà ấy, mà sau khi biết rằng cha tôi thế mà lại kết thành vợ chồng với bà ấy, nội tâm Vệ Dung đã hoàn toàn bị sự ghen tị cắn nuốt."
"Tới giờ chúng tôi vẫn chẳng thể nào biết được, khi đó Vệ Dung đã từng thử cứu vớt linh hồn của mình hay chưa, sau đó chẳng bao lâu bà ta đã đồng ý với đám cưới của dòng họ, kết hôn với người chồng mà cha mẹ bà ta sắp xếp cho, thậm chí còn mời cả cha mẹ tôi tham dự hôn lễ của bà ta, khi ấy cha mẹ tôi hoàn toàn chẳng chút đề phòng bà ta gì hết cả. Cuộc hôn nhân này có lẽ là do bà ta muốn thử tìm kiếm sự trải nghiệm cuộc sống của mình, hoặc có lẽ là để ngụy trang, chẳng một ai biết rõ."
Chữ trên thư viết đến đấy, có hơi nghiêng ngả, có một vài nét bút cắt qua mặt giấy, lúc Hạ Dư viết tới nội dung đoạn này đã mang tâm trạng như thế nào, không cần nói cũng biết được.
"Không lâu sau đó, lúc mẹ tôi đến phòng thí nghiệm của bà ta, vô tình bị nhiễm, hiện tại xem ra chuyện này đúng là do một tay Vệ Dung sắp đặt."
"Bởi vì bị nhiễm loại virus này, mẹ tôi đã gặp đau đớn rất to lớn, nhưng bà không chịu buông bỏ mạng sống của tôi, khi ấy bà có trực giác của phụ nữ, đã nhận ra rằng Vệ Dung đang muốn làm hại bà, tiếc là bà không có chứng cứ gì, bà kể chuyện này với người ta, tất cả mọi người đều cảm thấy là bà lo lắng quá độ, ngay cả cha tôi khi đó cũng chỉ an ủi bà, không tin rằng thật sự có người dám phạm pháp giữa ban ngày ban mặt như thế."
"Mẹ tôi hết sức sốt ruột, trốn khỏi Hỗ Châu, muốn tới một nơi không có ai có thể dễ dàng tìm thấy bà ấy, sinh đứa bé ra. Khi ấy quả thật là bà đã có chút vấn đề tâm lí, bà ấy cứ hấp tấp liều lĩnh một mình một người trốn đến Hỗ Châu như thế, kết quả là không quen đất khách, ngay cả tiền cũng không mang theo đủ, lại vừa liều mạng trốn tránh những kẻ muốn tìm thấy bà, làm hại đứa bé trong bụng bà, khiến cho bản thân vừa mệt vừa đói lại bẩn thỉu, còn phát sốt... Lúc chẳng còn chỗ để đi, bà đã gặp hai vị cảnh sát đang giải quyết công việc ở Yên Châu."
Tạ Thanh Trình bỗng dưng trông thấy hai cái tên quen thuộc——
"Tạ Bình, Chu Mộc Anh."
Nét bút Hạ Dư viết xuống mấy chữ này, chữ viết nghiêm chỉnh hơn bất cứ chữ nào trước đó.
"Tôi nhắc tới tên hai vị cảnh sát này ở đây là hi vọng rằng sau khi tôi chết, mọi người có thể dùng những chứng cứ trên tay, cẩn thận điều tra rõ ràng lại chuyện năm xưa, bọn họ đã rời khỏi thế gian hai mươi năm rồi, vẫn chưa đợi được một sự thật công bằng. Tôi mong rằng người còn sống có thể vì trả lại trong sạch cho bọn họ mà lật lại vụ án. Đúng thế, hiện tại tôi xác nhận rằng, Tạ Bình, Chu Mộc Anh, cùng với mẹ ruột Vivian của tôi, người bày cách hãm hại chết bọn họ, chính là phó giám đốc tập đoàn Hạ thị—— Lữ Chi Thư. Cũng chính là Vệ Dung năm ấy!"
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Dư đi nhận cơm hộp ngay trong Tết Nguyên Tiêu luôn...
Nhưng chắc là mọi người không tin rằng cậu ấy sẽ chết như thế đâu... Ha ha ha ha ha...
Radio truyền tin như thế.
Đã là ngày thứ ba trôi qua từ sau trận hải chiến.
Tạ Thanh Trình nằm mơ thấy giấc mơ liên quan tới công viên trò chơi kia suốt ba ngày liên tục.
Cũng như trong giấc mơ lúc trước, anh bị nhốt trong con gấu bông rách, đứng thẫn thờ, trong tay cầm bóng bay sặc sỡ chẳng ai hỏi đến, nhìn một nhóm người đi xuống khỏi vòng đu quay cao chọc trời.
Cha mẹ anh, lão Tần, Tạ Tuyết...
Vòng quay cao chọc trời liên tục quay mãi, quay mãi, cuối cùng chậm rãi dừng lại, tiếng cười đùa và ánh sáng xung quanh cũng nhạt dần, trong vòng quay cao chọc trời im ắng ấy, có bóng dáng quen thuộc kia bước tới đây.
Hạ Dư đi đến trước mặt anh, mang theo vẻ mặt giống như thương tâm, dừng bước chân lại, không nói một lời nhìn vào Tạ Thanh Trình.
Sau đó cậu bảo: "Anh ơi, vì sao anh phải lừa em."
"..."
Tạ Thanh Trình muốn nói chuyện với cậu, nhưng cổ họng lại không phát ra được âm thanh gì hết cả.
Cậu trai chỉ nhìn anh như thế: "Em thật sự rất thích anh. Lời nói dối vụng về đến vậy cũng chỉ có mỗi em vì quá quan tâm tới anh nên mới coi là thật... Nhưng mà anh lại lừa em."
"... Anh lừa em."
"..."
"Anh Tạ, bây giờ em phải rời đi rồi."
"..."
"Em phải tới một nơi rất xa, chẳng bao giờ quay trở về nữa."
"..."
"Em sống trên đời hai mươi năm, cố gắng suốt hai mươi năm, đến cuối cùng, em còn chẳng có được sự chân thành cho dù chỉ là của một người thôi, em thật sự quá thất bại."
"Tạ Thanh Trình... Em đi đây, trước khi em đi, liệu anh có thể..."
Cậu bỗng dừng lại. Không nói thêm gì nữa, trong mắt vương chút máu, dáng vẻ vừa thương tâm vừa vô cùng oán hận.
Thiếu niên không đưa ra thêm nhiều yêu cầu với người đàn ông hơn nữa, cũng không tiến lên phía trước ôm lấy chú gấu bông rách nát. Cậu chỉ im lặng nhìn anh như thế, ánh đèn neon của khu trò chơi phía sau tỏa ánh sáng rực rỡ kì quái.
—— Liệu anh có thể ôm lấy em một cái không?
Câu này cậu đã từng nói ra rất nhiều lần, mà lần này, cậu lại chẳng nói ra nữa.
Cậu im lặng không nói, cậu dùng hết toàn bộ sinh mệnh và sức lực để yêu một người, để giành lấy tình yêu của một người, nhưng mà vẫn không nhận được bất cứ đáp lại gì hết.
Ngọn lửa trên đuôi rồng lửa nhỏ cuối cùng lụi tàn, rốt cuộc cậu không thể lấy ra được chút sức lực nào từ cơ thể cậu để cầu xin một cái ôm cuối cùng của đồng loại được thêm nữa.
Sau cùng cậu chỉ nhìn anh một cái sâu sắc, xoay người, lẻ loi một mình, bước trên con đường cha mẹ Tạ Thanh Trình và Tần Từ Nham rời đi, bóng dáng càng lúc càng xa... Cho tới tận khi biến mất chẳng còn trông thấy...
Tạ Thanh Trình muốn gọi tên cậu, muốn xin cậu dừng bước chân lại, nhưng anh lại không phát ra được thanh âm nào hết... Chẳng thể nói được thứ gì hết cả...
Hạ Dư...
Hạ Dư!!!
"Hạ——!"
Tạ Thanh Trình choàng tỉnh lại!
Anh ngồi trên giường, ngực phập phồng dồn dập.
Phản chiếu vào mắt, là một khoảng trắng xám.
Giờ phút này, anh cũng không phải đang ở trong nhà mình, mấy ngày nay Tạ Thanh Trình không hề về nhà, anh ở phía bên cảnh sát, nơi đó có thể sắp xếp chỗ nghỉ ngơi tạm thời cho những người phối hợp điều tra.
Radio trên bàn còn bật, tường thuật chi tiết trận hải chiến ba ngày trước——
Đó là lần đầu tiên cảnh sát giao đấu với thuộc hạ của Đoàn Văn, ai cũng không ngờ Đoàn Văn sẽ có vũ khí hiện đại đến như thế. Lúc các cảnh sát đổ bộ lên chuyến tàu của Hạ thị, chuẩn bị bắt đầu truy bắt đối tượng tình nghi Hạ Dư, Mandela đã hoàn thành xong nhiệm vụ, bỗng dưng quay trở về điểm xuất phát, máy bay loại nhỏ đã được nâng cấp thêm trên tàu lớn cũng đồng thời bay vụt lên không rồi lao xuống, phát động cuộc tập kích liều mình vào đội cảnh sát trên thuyền chống buôn lậu và thuyền của Hạ thị.
Trong một thoáng, tình hình trận chiến sáng tỏ vốn có đã hoàn toàn bị đảo ngược, mưa máu, khói súng, xác chết...
Khắp một khu biển sâu đều mất đi sự bình yên, nước biển bị nhuộm máu đỏ tươi.
Trần Mạn không chết, mà trọng thương.
Lúc quân cảnh sát biển tiếp viện phát hiện ra, cậu ta đang nằm trong đống đổ nát ở kho hàng, khi ấy kho hàng hẳn đã bị loại vũ khí nào đó tấn công trực tiếp, sập xuống toàn bộ, bên trong cháy đen, khắp nơi toàn xác chết máu thịt mơ hồ, có những người đã chết, có người lúc cứu viện đến nơi vẫn còn đang bốc cháy, gần như đã cháy sạch, ngay cả thi thể cũng khó mà nhận ra.
Thảm án như thế khiến cho cả nước chú ý, tăng thẳng lên thành trọng án hình sự cấp độ vô cùng nghiêm trọng, tập đoàn Hạ thị bị điều tra, những người liên quan đều bị gọi tới tra hỏi theo luật. Toàn bộ xí nghiệp, bất động sản, đất đai đứng tên Hạ thị... Trong một đêm đều bị cảnh sát hình sự niêm phong, nhà cũ Hạ thị bị kiểm tra kỹ càng, tìm kiếm chứng cứ phạm tội.
Chuyện ồn ào tới mức này, có rất nhiều thứ đã không thể giữ bí mật được nữa, Tạ Thanh Trình không biết cảnh sát đã biết được bao nhiêu bí mật, anh cũng không quan tâm tới, mấy ngày nay anh không ngừng phối hợp điều tra, nhìn thấy từng xác chết được xác nhận thân phận, lòng đã chết lặng hoàn toàn, có lẽ là vì như thế, anh mới có thể mơ thấy cơn ác mộng vừa nãy.
Tạ Thanh Trình run rẩy vươn tay, cố sức khiến mình bình tĩnh trở lại.
"Cốc cốc." Cửa chợt bị gõ vang.
Tạ Thanh Trình: "... Mời vào."
Người vào là anh hai Vệ.
Phía sau anh hai Vệ còn có rất nhiều cảnh sát đi theo sau, ánh sáng trong phòng tối đến lạ, Tạ Thanh Trình lại không đeo kính, vốn không nhìn rõ vẻ mặt bọn họ giờ phút này như thế nào.
Nhưng anh có thể cảm nhận được hơi thở không như bình thường, đè nén cực độ, kì quái, như thể tất cả những người tới đều sợ rằng anh sẽ nổi điên lên phát cuồng, mất đi lý trí.
Tạ Thanh Trình lờ mờ cảm thấy gì đó, tim đập loạn lên, rịn đầy mồ hôi.
"... Làm sao thế." Anh hỏi.
Anh hai Vệ đi tới, ngồi xuống bên giường anh, trong tay là một túi hồ sơ.
"Tôi có hai tin tức, một tin sẽ là tin anh không muốn nghe, một tin là có người không muốn nói cho anh biết. Nhưng mà tôi cho rằng hẳn là anh nên biết tới." Anh hai Vệ nói, "Vụ án này đã lớn quá rồi, lớn tới mức không thể quan tâm tới chút tình cảm cá nhân gì hết cả. Hết thảy chuyện này đều phải lấy đại cục làm trọng, mà đứng trước đại cục, không có tồn tại mong muốn, muốn nghe hay không muốn nghe gì hết cả. Anh có hiểu ý tôi hay không."
Anh ta tựa như đang cố sức muốn giúp Tạ Thanh Trình chuẩn bị chút tâm lí, muốn giải thích lí lẽ với anh trước.
Tạ Thanh Trình: "Anh nói về tin tôi không muốn nghe trước đi."
Anh hai Vệ trầm mặc vài giây, bảo: "Danh sách tử vong trong trận hải chiến hôm nay đã xác nhận thêm những người mới."
"..."
"Cậu ấy cũng nằm trong đó."
"..."
Cậu ấy là ai? Ai nằm trong danh sách?
Anh hai Vệ cũng không nói gì, như đang chắc chắn Tạ Thanh Trình sẽ hiểu được.
"Cậu ấy chết rồi."
Anh hai Vệ nhìn chằm chằm vào mặt Tạ Thanh Trình.
"..."
"Hạ Dư chết rồi."
"..."
Vẫn im lặng. Im lặng tới mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Thời gian trôi qua từng giây... Khuôn mặt ốm yếu của Tạ Thanh Trình chẳng có chút biểu cảm nào, như thể tới giờ anh đã chẳng còn trái tim, đá nặng ngàn quân rơi xuống cũng không dấy lên nổi gợn sóng của anh.
Anh không vỡ òa.
Không khiếp sợ.
Thậm chí... Thậm chí là... Không có chút phản ứng, bình tĩnh đến đáng sợ.
Chẳng ai có thể nhìn thấy trái tim anh.
"..." Anh hai Vệ giật mình, vì thế thử thăm dò, tiếp tục nói, "Trên thuyền hoàn toàn là một khoảng tan hoang, pháp y xét nghiệm phần còn lại của chân tay đã cụt, sau khi xét nghiệm ADN kết luận đúng là của cậu ấy. Trong những người sống sót được cứu hiện tại cũng có người xác nhận chuyện này, bảo rằng hắn ta thấy khi ấy Hạ Dư bị vật phát nổ đánh thẳng vào. Có thể xác định cậu ấy đã tử vong."
Lông mi Tạ Thanh Trình vẫn chẳng động, rủ ở nơi ấy.
Anh hai Vệ: "... Tạ Thanh Trình, anh không sao đấy chứ?"
Thật ra... Kết quả này có bất ngờ không?
Cũng chẳng bất ngờ gì, người còn sống đều đã cứu được gần hết vào ngày đầu tiên rồi, sau hai ngày thi thoảng mới có một vài người sống sót, còn tin về những người khác báo về đều là tin tử vong cả.
Trước mắt Tạ Thanh Trình tựa như lập lòe ánh đèn neon đủ màu trong công viên trò chơi.
Anh chẳng có chút... Bất ngờ nào.
Chẳng hề bất ngờ chút nào.
Vẻ mặt thiếu niên trong mơ thương tâm như còn ngay trước mắt, thiếu niên kia nói với anh:
"Em sống trên đời hai mươi năm, cố gắng suốt hai mươi năm, đến cuối cùng, em còn chẳng có được sự chân thành cho dù chỉ là của một người thôi, em thật sự quá thất bại."
"Tạ Thanh Trình... Em đi đây, trước khi em đi, liệu anh có thể..."
Là mơ ư?
Hay là trên thế giới này thật sự có linh hồn?
Cậu oán trách anh lừa dối cậu, không cam lòng nên mới chẳng nói lời tạm biệt đàng hoàng đã rời đi, vậy nên là cậu đã tới trong giấc mơ của anh? Trong đêm nay? Trước khi anh hai Vệ tìm tới anh ư?
Trong lòng đau đớn.
Anh hai Vệ: "Tạ Thanh Trình?"
"... Không có gì. Tôi không sao."
Lại qua rất lâu, Tạ Thanh Trình gần như cứng rắn lạnh lẽo, thẫn thờ bảo: "Chuyện thứ hai là gì. Anh nói đi."
Vẻ mặt anh hai Vệ trở nên càng khó xử hơn, anh ta chần chừ một hồi, đưa tập hồ sơ cho Tạ Thanh Trình: "Đây là thứ đội cảnh sát lục soát nhà họ Hạ cũ đã phát hiện ra, kẹp trong một cuốn sách, nội dung một lời khó mà nói hết được, anh vẫn nên tự mình xem đi."
Tạ Thanh Trình mở túi hồ sơ ấy ra, bên trong là một ít tư liệu, còn có một phần——
Di thư.
Di thư của Hạ Dư.
Nhưng rất kì lạ, bức di thư ấy cũng không phải viết cho người nào hết cả, mở đầu di thư đương nhiên là: Các đồng chí cảnh sát...
Tay Tạ Thanh Trình run nhè nhẹ, anh cố gắng làm mình bình tĩnh lại.
Mặt tái nhợt, tay siết chặt, móng tay đâm vào máu thịt, anh cầm bức di thư kia, chậm rãi, đọc từng tờ một.
Di thư rất dài, nhưng gần như không dặn dò gì về hậu sự của cá nhân hết cả, nó giống như một bức thư để giúp cảnh sát điều tra vụ án hơn, giải thích rõ ràng hết ngọn nguồn.
Trên thư Hạ Dư viết rằng: "Kỳ thật tôi cũng không mong bức di thư này thật sự có tác dụng, bởi vì tôi chỉ mới hai mươi tuổi, tôi có người mình thích, tôi vẫn chưa muốn chết. Nhưng có chuyện tôi phải làm cho xong, có những người đã chờ đợi chân tướng rất lâu rồi, mà cuối cùng tôi cũng có cơ hội có thể tiếp cận, vậy nên tôi chỉ đành mạo hiểm mà thôi."
Chữ viết của Hạ Dư rất thanh tú, không cứng nhắc như Tạ Thanh Trình, lại vẫn ngập khí chất trong từng chữ.
"Mọi người cũng biết, cha tôi là Hạ Kế Uy đã đổ bệnh qua đời không lâu. Ông ấy mắc chứng trầm cảm, uống paraquat, phổi dần bị sơ hóa, không chịu đựng nổi đau đớn quá độ, sau đó rời khỏi thế gian. Gần như tất cả mọi người đều cho rằng ông ấy mắc phải căn bệnh tinh thần này là vì áp lực của công ty quá lớn, ông ấy không gắng gượng nổi, mà tới ngay cả Lữ Chi Thư đã chung chăn gối với ông suốt hai mươi năm cũng cho là như thế."
"Nhưng sự thật của việc này kỳ thực không phải vậy."
"Sau khi cha tôi được cứu về, sống tiếp thêm bảy ngày, trong bảy ngày ấy, chúng tôi từng có cơ hội ở riêng một lần. Ông ấy hiếm khi tỉnh táo, quyết tâm nói một chuyện cũ ông ấy đã điều tra ra cho tôi biết, ông ấy đã biết tới chuyện ấy suốt mấy tháng rồi, ông vẫn luôn bị chuyện này giày vò, thậm chí là hổ thẹn vì phải đối diện với hết thảy."
"Mà chuyện đã giày vò ông ấy tới chết này có liên quan tới mẹ của tôi."
"Mẹ của tôi là Lữ Chi Thư, hơn hai mươi năm trước, từng học tập trong phòng thí nghiệm của cha tôi, khi ấy tuổi hai người đều còn rất trẻ, lại đã tin rằng đối phương chính là tình yêu cả đời của mình, nhanh chóng đã có tôi, khi đó bọn họ thậm chí còn chưa kết hôn chính thức. Về sau, lúc mẹ tôi tới theo dõi phòng thí nghiệm, đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn..."
Tạ Thanh Trình lật tiếp từng tờ, trong di thư Hạ Dư giải thích đơn giản về việc bản thân mắc căn bệnh Ebola thần kinh thế nào, nói rằng mẹ mình đã làm gì để bảo vệ mình, từ một người con gái tính cách dịu dàng phẩm chất thiện lương, đã bị tác dụng phụ của thuốc ảnh hưởng mà trở nên thay đổi hoàn toàn ra sao.
——
"Khi ấy cha tôi tưởng rằng bà ấy chịu kích thích quá lớn, dung mạo dần vặn vẹo khiến bà cảm thấy hối hận và sợ hãi, bà đã phải chịu những sự đối xử khác biệt quá nhiều với lúc trước, hơn nữa kèm thêm chứng lo âu sau sinh, mới có thể thay đổi lớn đến như thế... Bởi vậy ông thấu hiểu cho toàn bộ những chỗ khác thường kì quái của bà. Thậm chí ông ấy còn từng khuyên nhủ tôi hãy thử mở lòng chấp nhận bà ấy xem."
"Nhưng không phải trong lòng ông ấy không nghi ngờ, sự nghi ngờ này chồng chất từ năm này qua năm khác, ông ấy cảm nhận được sự khác thường của bà từ trong những việc nhỏ nhặt không đáng kể. Cuối cùng, ông ấy bắt đầu quyết tâm điều tra bí mật của bà ấy."
"Sự thật điều tra ra được kia... Khiến ông ấy sụp đổ trong chớp mắt, bởi vì cuối cùng ông ấy cũng biết, người phụ nữ này, Lữ Chi Thư đã ở bên cạnh ông suốt hai mươi năm này, vậy mà lại không phải là người cùng rơi vào lưới tình với ông ấy lúc ban đầu kia! Bà ta không phải là người phụ nữ có phải chịu đựng ốm đau cũng muốn bảo vệ đứa con của bọn họ, sinh tôi ra đời ấy. Bà ta không phải."
"'Lữ Chi Thư' này là giả. Tên thật của bà ta, là 'Vệ Dung'."
"!!" Đồng tử Tạ Thanh Trình bỗng dưng co rụt lại, tay cầm giấy viết thư cũng hơi run run.
Sự thật nghe mà rợn người này chỉ lặng lẽ mở ra trên mặt giấy:
"Hơn hai mươi năm trước, Vệ Dung vô cùng thích cha tôi, bà ta tự cao vì xuất thân từ nhà giàu, cho rằng cha tôi là người đang gây dựng sự nghiệp trẻ tuổi đầy triển vọng nhưng lại không có nhiều sự nâng đỡ như thế chắc chắn sẽ lựa chọn bà ta làm người bầu bạn cả đời. Bà ta tin chắc như vậy rồi tỏ tình với ông ấy, nhưng không ngờ rằng lại bị cha tôi từ chối."
"Cha bảo với Vệ Dung, bản thân đang hẹn hò với Vivian (mẹ tôi, tên tiếng Anh của Lữ Chi Thư thật sự) ở cùng viện nghiên cứu rồi, hơn nữa Vivian đã mang thai đứa con của ông ấy. Tuy rằng ông ấy còn rất trẻ tuổi, không thể lấy giấy chứng nhận kết hôn, nhưng ông đã bàn bạc với bà ấy đàng hoàng, bọn họ muốn giữ đứa trẻ lại, chờ tới khi cha đến tuổi hợp pháp, bọn họ sẽ kết hôn."
"Khi ấy cha tôi không biết rằng Vệ Dung sẽ vì điều đó mà ghen ghét mẹ tôi đến thế—— Bà ta không ưa nổi bà ấy, bà ta cảm thấy mẹ tôi chẳng qua chỉ là một học sinh bình thường, dựa vào chút nhan sắc mê hoặc biết bao nhiêu người. Bà ta vốn đã ghét sự hiền lành ngây ngô của bà ấy, mà sau khi biết rằng cha tôi thế mà lại kết thành vợ chồng với bà ấy, nội tâm Vệ Dung đã hoàn toàn bị sự ghen tị cắn nuốt."
"Tới giờ chúng tôi vẫn chẳng thể nào biết được, khi đó Vệ Dung đã từng thử cứu vớt linh hồn của mình hay chưa, sau đó chẳng bao lâu bà ta đã đồng ý với đám cưới của dòng họ, kết hôn với người chồng mà cha mẹ bà ta sắp xếp cho, thậm chí còn mời cả cha mẹ tôi tham dự hôn lễ của bà ta, khi ấy cha mẹ tôi hoàn toàn chẳng chút đề phòng bà ta gì hết cả. Cuộc hôn nhân này có lẽ là do bà ta muốn thử tìm kiếm sự trải nghiệm cuộc sống của mình, hoặc có lẽ là để ngụy trang, chẳng một ai biết rõ."
Chữ trên thư viết đến đấy, có hơi nghiêng ngả, có một vài nét bút cắt qua mặt giấy, lúc Hạ Dư viết tới nội dung đoạn này đã mang tâm trạng như thế nào, không cần nói cũng biết được.
"Không lâu sau đó, lúc mẹ tôi đến phòng thí nghiệm của bà ta, vô tình bị nhiễm, hiện tại xem ra chuyện này đúng là do một tay Vệ Dung sắp đặt."
"Bởi vì bị nhiễm loại virus này, mẹ tôi đã gặp đau đớn rất to lớn, nhưng bà không chịu buông bỏ mạng sống của tôi, khi ấy bà có trực giác của phụ nữ, đã nhận ra rằng Vệ Dung đang muốn làm hại bà, tiếc là bà không có chứng cứ gì, bà kể chuyện này với người ta, tất cả mọi người đều cảm thấy là bà lo lắng quá độ, ngay cả cha tôi khi đó cũng chỉ an ủi bà, không tin rằng thật sự có người dám phạm pháp giữa ban ngày ban mặt như thế."
"Mẹ tôi hết sức sốt ruột, trốn khỏi Hỗ Châu, muốn tới một nơi không có ai có thể dễ dàng tìm thấy bà ấy, sinh đứa bé ra. Khi ấy quả thật là bà đã có chút vấn đề tâm lí, bà ấy cứ hấp tấp liều lĩnh một mình một người trốn đến Hỗ Châu như thế, kết quả là không quen đất khách, ngay cả tiền cũng không mang theo đủ, lại vừa liều mạng trốn tránh những kẻ muốn tìm thấy bà, làm hại đứa bé trong bụng bà, khiến cho bản thân vừa mệt vừa đói lại bẩn thỉu, còn phát sốt... Lúc chẳng còn chỗ để đi, bà đã gặp hai vị cảnh sát đang giải quyết công việc ở Yên Châu."
Tạ Thanh Trình bỗng dưng trông thấy hai cái tên quen thuộc——
"Tạ Bình, Chu Mộc Anh."
Nét bút Hạ Dư viết xuống mấy chữ này, chữ viết nghiêm chỉnh hơn bất cứ chữ nào trước đó.
"Tôi nhắc tới tên hai vị cảnh sát này ở đây là hi vọng rằng sau khi tôi chết, mọi người có thể dùng những chứng cứ trên tay, cẩn thận điều tra rõ ràng lại chuyện năm xưa, bọn họ đã rời khỏi thế gian hai mươi năm rồi, vẫn chưa đợi được một sự thật công bằng. Tôi mong rằng người còn sống có thể vì trả lại trong sạch cho bọn họ mà lật lại vụ án. Đúng thế, hiện tại tôi xác nhận rằng, Tạ Bình, Chu Mộc Anh, cùng với mẹ ruột Vivian của tôi, người bày cách hãm hại chết bọn họ, chính là phó giám đốc tập đoàn Hạ thị—— Lữ Chi Thư. Cũng chính là Vệ Dung năm ấy!"
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Dư đi nhận cơm hộp ngay trong Tết Nguyên Tiêu luôn...
Nhưng chắc là mọi người không tin rằng cậu ấy sẽ chết như thế đâu... Ha ha ha ha ha...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.