Chương 40: Cùng nhau ngăn cản họ thôi
Nhục Bao Bất Cật Nhục
23/09/2021
Ký túc giáo viên Hỗ Đại.
“Tiểu sử cá nhân của Lư Ngọc Châu đều ở trong này.” Hạ Dư nhanh chóng kiểm tra hồ sơ liên quan với Tạ Thanh Trình, hai người đứng trước màn hình xem xét.
“Người này bị giết cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Vừa mới xem xong dòng thông tin cuối cùng, Hạ Dư cũng thẳng thắn ngầm đưa kết luận.
“Dì ta từ đầu tới cuối cũng là người của đối phương.”
Tạ Thanh Trình: “Thế sao dì ta cũng bị dọn dẹp sạch sẽ?”
“Dọn dẹp…”
Hạ Dư ngẫm từ này, rơi vào trầm tư.
Tục ngữ có câu rất hay, chỉ có đồng loại mới hiểu được đồng loại.
Không như Trịnh Kính Phong, Hạ Dư là hacker nên cậu càng hiểu càng coi trọng vấn đề về phương diện thông tin truyền thông hơn, hơn nữa cậu cũng có khả năng lý giải được tư duy logic của đối phương cực cao, cách sống của người mắc bệnh tâm thần đóng giả suốt nhiều năm khác hoàn toàn với người thường, đã tra tấn lối suy nghĩ của cậu méo mó, chặt chẽ, sắc sảo.
Cậu suy tư một hồi, nhìn tháp truyền thông như thanh kiếm nhuốm máu đỏ ngoài cửa sổ, trầm ngâm mây giây, nương theo từ “dọn dẹp” này, liên tưởng tới gì đó.
Cậu bỗng bật dậy, nhìn tòa nhà phía sau tháp truyền thông của Hỗ Đại, trong mắt vụt qua hình bóng dường như đáng sợ.
L.
Đúng rồi… Ngay cả trong chuyện nhìn qua tưởng như bình thường này, kì thật không nhất thiết phải tồn tại thứ gì đó.
Chỉ là lặp lại điều tương tự.
Tháp truyền thông.
Trong đoạn video giết người ấy, nó đóng vai trò gì? Ngẫm lại đàng hoàng, đúng là một tác dụng đơn lẻ gì cũng chẳng có. Cho tới tận giờ chức năng của nó cũng chỉ là đồng bộ tiến độ giết người với video trên điện thoại ngang với thời gian thật, chức năng của nó hoàn toàn trùng khớp với video trên điện thoại.
Vậy nên vì sao bọn chúng muốn biến tháp truyền thông trở nên tựa một thanh kiếm phán quyết đứng sừng sững ở nơi đó? Chẳng lẽ chỉ vẻn vẹn là để khiêu khích thôi ư? Tín hiệu bao trùm khắp cả khu vực cũng đã đủ kiêu căng rồi, sao còn phải làm chuyện thừa thãi?
Vẻ mặt Hạ Dư nặng nề, cậu đã nhận ra, tháp truyền thông bị khống chế, mục đích có lẽ căn bản không phải là để truyền tin về tiến độ giết người, mà là…
Mà là vì gần nơi tòa tháp này… Có lẽ bọn chúng cần nguồn tín hiệu nào đó để khống chế chuẩn xác!
Nguyên nhân chính vì thế, hacker của đối phương không muốn bị tín hiệu của tháp truyền thông làm nhiễu, nên mới ngụy trang cho tháp truyền thông cũng đã bị khống chế thành dáng vẻ có thể cảm thấy là một nghi thức của sát nhân, mục đích thật sự của bọn chúng, thật ra là để giữ tính ổn định cho tín hiệu bao trùm xung quanh mà thôi.
L… L…
Quanh tháp truyền thông có tòa nhà nào đáng để chú ý?
Nhà ăn thứ hai… Sân thể dục Phong Vũ…
Ngoài ra, còn nơi giờ ánh mắt Hạ Dư đang tập trung nhìn vào chằm chằm——
Thư viện.
Tòa nhà Đương Án Bác Văn. Cũng chính là một trong những thư viện của trường.
Giang Lan Bội bị nhốt ở viện tâm thần Thành Khang gần hai mươi năm. Vụ án Thành Khang có mỗi quan hệ chặt chẽ với án mạng tháp truyền thông Hỗ Đại hiện giờ, cấp trên của tổ chức muốn dọn dẹp sạch sẽ…
L, vẻn vẹn chỉ có mỗi “Lư” trong Lư Ngọc Châu thôi ư?
Bọn chúng muốn dọn dẹp, chỉ có mỗi “người” thôi hả?
Bóng tối kéo dài hơn mười năm, nhất định sẽ nhắc tới rất nhiều ghi chép trên giấy tờ. Người bình thường khi đó còn phải bị trói buộc bởi hợp đồng, tổ chức kiểu này không thể đưa ra bất cứ thỏa thuận qua lời nói nào cả, thời gian trôi qua lâu rồi, càng không thể sử dụng bản điện tử.
Vậy nếu có hồ sơ vụ án, cho dù là ghi lại chuyện họ làm, hay là ghi lại người bị cuốn vào vụ án hơn mười năm, suốt hai mươi năm dài đằng đẵng khi xưa, đã gộp thành bao nhiêu hồ sơ rồi?
Quan trọng nhất là, bọn chúng đặt ở bên cạnh, vậy những thứ thừa thãi không cần thiết để ý thì sao đây?
Liệu có bị tuồn ra ngoài, gửi tới trong lãnh địa của những người hợp tác như “khế ước” nào đó đã giao hẹn với nhau? Trói buộc việc hợp tác song phương trong bóng tối không?
Vương Kiếm Khang, Trương Dũng, đều là cấp cao ở trường học, bọn họ vốn là người hợp tác với tổ chức thần bí, và cũng đã lấy được một phần của hồ sơ, bọn họ sẽ để ở đâu? Quyển hồ sơ đó có lẽ sẽ rất dày, không phù hợp để đưa vào két an toàn của ngân hàng, bọn họ cũng không muốn để cho người thân của mình biết, vậy thì…
Có nơi nào, là nơi để nhiều tư liệu của trường học nhất cũng là nơi ít người tìm đọc nhất?
Đáp án chính là nơi bị che giấu dưới tháp truyền thông sáng như máu hiện giờ, tòa nhà hồ sơ nhìn có vẻ trầm mặc lại khó nhìn thấy.
Mỗi một ngôi trường nổi tiếng trăm năm đều có một tòa nhà như thế, bên trong xếp đầy hồ sơ, nhất là Hỗ Đại, cho dù giờ đã có máy móc rồi nhưng nhà trường vẫn phải bảo lưu từng phiếu điểm, luận văn, bài thi tốt nghiệp để lưu giữ truyền thống xưa, tòa nhà hồ sơ Hỗ Đại có thể tìm lại được bản gốc luận văn bảo vệ tốt nghiệp của một vị sinh viên nào đó từ cả trăm năm trước, các túi hồ sơ trong tòa nhà nhiều tới mức tốn mười ngày mười đêm cũng chưa xếp xong.
L, thư viện, Lư Ngọc Châu.
Nếu dì ta không phải người bị dọn dẹp, thế thì dì ta chính là…
Hạ Dư quay đầu nói chuyện với Tạ Thanh Trình: “Nếu anh tin tôi thì tới tòa nhà để hồ sơ với tôi một chuyến, nhưng phán đoán của tôi chưa chắc đã đúng, từ chỗ này tới tòa nhà để hồ sơ mất hai mươi phút, chúng ta còn phải tránh không để bị cảnh sát tuần tra phát hiện, có lẽ không chỉ hai mươi phút thôi đâu. Nếu mà tôi đoán sai, anh có thể không còn cơ hội tiếp cận với người biết về manh mối cái chết của cha mẹ anh, anh cân nhắc chút, có muốn làm thế không.”
Tạ Thanh Trình xưa nay đều đã quen bình tĩnh ra lệnh cho người khác, giúp người chỉ đạo kế hoạch, nhưng giờ khắc này anh đang đối diện với chân tướng cái chết của cha mẹ anh mà mười chín năm nay chưa tra rõ. Đầu anh gần như đã loạn hết cả lên.
Cho nên, cho dù Tạ Thanh Trình cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng anh vẫn không biết làm sao để nắm rõ thế cục trước mắt.
Anh vạn lần chẳng ngờ tới, giờ người có thể chỉ cho anh một phương hướng, thế mà lại là Hạ Dư.
Chính là nhóc quỷ này.
Giữa lúc tâm phiền ý loạn, Tạ Thanh Trình cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn, sau đó nhìn Hạ Dư sâu sắc.
Tạ Thanh Trình chưa từng dùng ánh mắt như thế nhìn Hạ Dư.
Trước kia ánh mắt anh luôn nhìn xuống, cho dù Hạ Dư cao hơn anh, thì từ khí chất mà cặp mắt đào hoa của anh tản ra, cũng vẫn là đang nhìn một thiếu thiên phải theo anh tuyệt đối phục tùng.
Nhưng giờ khắc này, ánh mắt Tạ Thanh Trình là nhìn thẳng.
“…” Anh nói với Hạ Dư, “Tôi tin cậu.”
Tim Hạ Dư thốt nhiên đập mạnh.
Chưa kể Tạ Thanh Trình ngừng lại một lát, nhìn cậu, lại gằn từng chữ nói với cậu: “Cảm ơn cậu.”
Hạ Dư qua mấy giây mới hoàn hồn: “Không có gì.”
Cậu nói xong, đè nén nỗi chấn động khó hiểu trong lòng mình lại.
“Không có gì đâu.” Cậu lặp lại, cầm lấy điện thoại lại chợt nhớ ra gì đó, “Đúng rồi anh à, anh đợi tôi một lát.”
Cậu lại nhanh chóng lấy điện thoại kết nối với mát tính, đăng nhập vào dark web, tìm một phần mềm, dùng Master card để thanh toán, rồi lại tải xuống điện thoại của mình.
“Đây là phần mềm phản chiếu mà thiết bị của hacker bọn chúng sử dụng, tuy rằng chỉ là bộ phận phản chiếu căn bản nhất.” Hạ Dư nói, “Nhưng lại đủ dùng rồi, trong bất cứ lúc nào cần tới.”
Tạ Thanh Trình nhìn cậu, cảm giác bất thỏa đáng lại xuất hiện lần nữa.
Nếu là Tạ Thanh Trình lúc bình thường, nhất định có thể lập tức nhận ra chỗ nào không thỏa đáng, nhưng trong khoảnh khắc này suy nghĩ của anh như chất keo nửa đông lại, khó khăn di chuyển.
Vì thế lúc Hạ Dư cài đặt xong toàn bộ phần mềm rồi, nhét điện thoại vào trong túi quay đầu nhìn anh, nói với anh: “Đi thôi.”
Sau đó, Tạ Thanh Trình tuy có nháy mắt chần chờ, nhưng vẫn đồng ý.
Anh đi theo sau Hạ Dư chạy về phía kho hồ sơ.
Trong kho hồ sơ.
Vẻ mặt Lư Ngọc Châu ung dung, đưa Tưởng Lệ Bình tới cửa thang máy, giao lại phần cứng điện thoại cho ả.
“Chỉnh sửa lại tài liệu quan trọng bên trong đi, Đoàn tổng biết mật mã.”
Tưởng Lệ Bình nhận lấy, cúi đầu xem xét, một lát sau ả ta nói với Lư Ngọc Châu: “Chị Lư à, chị xem thử chị có muốn…”
“Tôi sẽ không đi theo mấy người.” Lư Ngọc Châu đáp, “Chuyện này cần có một người kết thúc, làm loạn tới thế, ông chủ đã cảnh cáo những người hợp tác bằng việc đẫm máu tàn nhẫn vậy rồi, để cho những kẻ đang trốn trong góc tối bịt miệng lại, biết được kết cục phản bội hắn thế nào, cho dù ngay dưới mắt cảnh sát, chỉ cần ông chủ muốn ra tay, bọn họ vẫn khó mà giữ nổi mạng, nhưng đám chó săn này, nhất là thủ lĩnh của đám chó săn, nhất định sẽ nghĩ cách điều tra vụ này, nếu không, mũ quan của chúng cũng nên vứt đi.”
Dì ta cười cười: “Tôi biết rõ mấy kẻ vì cái mũ quan trên đầu chúng, có thể điên tới mức nào.”
Tưởng Lệ Bình: “Chị nghĩ vậy là tốt lắm.”
“Tôi nghĩ thế là tốt.” Lư Ngọc Châu đáp, “Tôi chính là hung thủ trong trong vụ án cảnh sát điều tra, tôi phải khiến cảnh sát lầm hướng, khiến họ nghĩ rằng Giang Lan Bội có liên quan tới thế lực bên ngoài, tôi là hung thủ bên thế lực vì giúp Giang Lan Bội báo thù mà làm ra hết thảy chuyện này.”
“Hiện tại, tôi đã để lại tất cả những thứ để cảnh sát hoàn thành việc xâu chuỗi ba chứng cứ, bọn họ cho tới cuối cùng, họ căn cứ vào đó sẽ chỉ có thể chứng minh được đây là vụ án cấu kết phạm tội, ông chủ chế tạo máy móc ở nước ngoài đối đầu suốt hơn mười năm, mấy tháng trước đã bị Đoàn tổng khống chế, Đoàn tổng đang chờ bằng chứng để đổ lên người bọn họ sau đó giết chết họ ở nước ngoài, thi thể người khổng lồ lớn tới thế, như vậy là quá đủ để giúp tổ chức ta đánh lạc hướng về vụ án Thành Khang và vụ mười chín năm trước rồi, dù sao người chết cũng không thể đối chứng.”
“Hiện tại, trong nước chỉ cần có thể lấy được báo cáo kết quả công tác của tôi, phần lớn chó săn sẽ rút, mấy công chức đang lẩn trốn của họ cũng không phí sức mà đuổi theo, dù có không cam lòng đi nữa, cũng chỉ là một người một ngựa, một mình không thể làm gì.”
Dì ta nói xong, cúi đầu nhìn thời gian, bảo Tưởng Lệ Bình: “Lệ Bình, cô mau đi đi, chuyện của Vương Kiếm Khang và Trương Dũng, cô không tránh khỏi liên quan, rơi vào tay họ là cô tiêu luôn, Đoàn tổng khi nào mới phái người tới đón cô?”
Tưởng Lệ Bình nhìn gương mặt Lư Ngọc Châu, tựa như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói ra. Ả trầm mặc một hồi đáp: “Người của hắn tới rồi, em có thể đi ngay.”
“Vậy cô mau đi đi, Trịnh Kính Phong không ngốc, chờ ông ta nhận ra được, có lẽ sẽ đuổi tới đây.”
“Chị Lư…”
“Đi đi.” Lư Ngọc Châu nói, ôm lấy ả một lát. Hai người đều là tội phạm của tổ chức lẻn vào Hỗ Đại, trên mặt ý nghĩa nào đó, cũng coi như chị em cùng trải qua khó khăn.
“Cô nhất định phải cẩn thận đấy, trong tổ chức có tình báo của cảnh sát, kế hoạch lần này nếu không bị lộ ra trước, tiến hành hẳn sẽ thuận lợi hơn nhiều.”
Tưởng Lệ Bình: “Em biết rồi.”
“Kẻ tình báo kia, tới giờ vẫn chưa lộ dấu… Hắn âm thầm làm hại chúng ta lâu tới thế, sau khi tóm được hắn, các cô nhất định phải để ông chủ băm hắn thành trăm mảnh…”
Lư Ngọc Châu cắn chặt răng, trong mắt lóe ánh điên cuồng sáng ngời, “Đây là tâm nguyện duy nhất trước khi chết của tôi. Tôi sẽ theo dõi từ địa ngục.”
Tưởng Lệ Bình nhắm mắt lại, không nói được lời nào, ôm chặt lấy dì ta.
Sau vài giây, ả xoay người đi vào thang máy.
Hai người phụ nữ cách biệt âm dương trong lúc cửa thang máy dần khép lại.
Thang máy đi lên.
Lư Ngọc Châu xoay người xuống dưới, đi càng sâu vào tầng hầm chứa hồ sơ.
Nơi đó đã chôn đường lửa, kíp nổ cẩn thận, hai nhân viên trong kho hồ sơ đều đã bị dì ta giết chết, cho dù có mật báo của tình báo đi nữa, Trịnh Kính Phong rốt cuộc vẫn thua dì ta, không thể nào tìm được vị trí của dì ta trước khi dì ta sắp xếp xong thế cục.
Bọn họ vẫn luôn vô dụng như thế, hơn mười năm trước là vậy, giờ vẫn thế này.
Luôn muộn màng.
Chính nghĩa muộn màng chẳng ý nghĩa gì, họ từng dùng cuộc sống của dì ta để dạy cho dì ta về đạo lí này. Giờ dì ta định dùng mạng của dì ta, để trả lại đạo lí này cho họ.
Lư Ngọc Châu đi tới trung tâm tầng hầm kiểm tra tỉ mỉ lại hết thảy một lần nữa, đây là trang bị tiên tiến nhất mà tổ chức cung cấp cho dì ta, dì ta không chỉ đánh nổ, mà dì ta còn biết rõ trình tự chính xác.
Chỉ cần dì ta làm theo yêu cầu đã lập thành của họ, ấn xuống trang bị gây nổ mà người của bọn họ có thể điều khiển từ xa, trong năm phút đồng hồ hoàn thành gây nổ đồng thời toàn bộ những thứ đã sắp đặt.
Lư Ngọc Châu bình tĩnh đi giữa đường dây giăng như mạng nhện im lặng dừng lại, dì ta bĩnh ổn nhìn quanh bốn phía, biết những thứ này mà nổ tung, cả kho hồ sơ, đừng nói là hai mươi năm này, dù là hồ sơ cả trăm năm cũng sẽ bị thiêu rụi, người cứu vớt dì ta ra khỏi kiếp sống trên chiếc ghế sô pha của bướm đêm, có thể được “trong sạch”.
“Anh Đoàn.” Dì ta nhẹ gọi một câu xưng hô từ ngày thường cho tới tận giờ chỉ dám gọi ở trong lòng, to gan lớn mật, “Em giúp anh quét dọn đây.”
Dì ta cười khẽ một tiếng, ấn mạnh kíp nổ xuống.
“Ông chủ Đoàn.”
Trong khách sạn nào đó ở Hỗ Châu, một kỹ thuật viên ngậm xì gà nhìn chằm chằm màn hình note book trước mặt, vẻ mặt vô cùng khó nhìn.
“Hệ thống kích hoạt kíp nổ từ xa bỗng dưng bị người ta chặn rồi.”
Người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất quan sát tháp truyền thông Hỗ Đại: “Bị cảnh sát chặn? Tôi tốn nhiều tiền thuê cậu tới thế, cậu lại chẳng vượt qua nổi cảnh sát, chỗ tiền này, cậu nhận cũng an tâm quá nhỉ.”
“Không phải cảnh sát.” Kỹ thuật viên lau mồ hôi trên gáy, tròng mắt vì gấp gáp, trợn lên sau tròng kính cận dày như đít chai tựa mắt ếch trâu, “Cổng xâm nhập không phải cổng chúng ta biết.”
“…” Người đàn ông như thể có chút hứng thú, “… Vậy là?”
“Tạm thời chưa tra ra được, nhưng xem thủ đoạn, tôi cảm thấy… Tôi cảm thấy đối phương là…”
“Là?”
Kỹ thuật viên nuốt nước miếng: “Edward.”
Vừa dứt lời, yên tĩnh mấy giây, trong phòng truyền tới giọng một người phụ nữ.
Người phụ nữ kia trước đó vẫn không nói gì, chỉ dựa vào ghế nằm lướt weibo, xem thảo luận về tháp truyền thông Hỗ Đại. Tuy rằng nội dung rất nhanh đã bị phong sát loại bỏ, có điều thông tin liên tục, luôn có một bài mới nhảy lên, vẫn xem được một chút phần đầu.
Nhưng nghe tới tên Edward, tay người phụ nữ kia ngừng lại.
Bà hỏi kỹ thuật viên: “Cậu chắc chắn chứ?”
“Tôi, tôi cũng không chắc, nhưng khả năng chặn được tín hiệu hệ thống của tôi trong thời gian ngắn như thế, thủ pháp kiểu này trong số các hacker nổi tiếng, ngoại trừ cậu ta, tôi tạm thời không thể nghĩ ra được ai khác nữa, tôi…”
Ông chủ Đoàn nở một nụ cười nhạt: “Là cậu ta thật thì cũng dễ. Xem thử phải cậu ta trước không đã.”
Nói xong ra lệnh cho thư kí bên cạnh: “Gọi điện thoại cho Hạ Dư đi.”
“Tút… Tút… Tút…”
“Ông chủ Đoàn, cậu ấy không nghe máy.”
Người đàn ông nghiêng đôi mắt sắc bén, liếc người phụ nữ: “Tôi đúng là phải chúc mừng chị đấy, Lữ tổng. Chị có được thằng con trai tốt vậy mà.”
Người phụ nữ đứng dậy khỏi ghế, trên thân hình mập mạp của bà mặc một bộ váy lụa cao cấp đặt may riêng, bà đi tới cửa sổ sát đất, thành phố ban đêm ngoài kia chiếu sáng gương mặt bà.
Gương mặt thương nhân hiền lành, khéo léo.
Người phụ nữ này quả nhiên là——
Lữ Chi Thư!!!
Lư Chi Thư nâng chén rượu lên uống, vẻ mặt bà có chút không chịu nổi.
Nhưng bà vẫn miễn cưỡng cười mấy tiếng, nói với người đàn ông kia: “Đoàn tổng, tôi cũng phải chúc mừng anh chứ, nếu không phải nó, chuyện hôm nay cũng khó mà xong được, đúng chứ? Là nó thì trái lại cũng dễ xử lí. Bởi vì với tính cách của thằng con tôi, nó tuyệt đối không thể tự mình chủ động dính vào chuyện này đâu. Nhất định là có ai ở cùng nó rồi.”
Bà nói xong, cúi đầu xem thử điện thoại.
Trong nhóm gia đình vẫn còn tin nhắn Hạ Dư gửi tới: “Con về ký túc xá với bác sĩ Tạ.” hiện lên.
Ánh mắt Lữ Chi Thư phức tạp, đưa điện thoại cho người đàn ông: “Anh cố mà đừng làm nó bị thương, nghĩ cách để nó mau chóng ngừng chuyện này lại đi.”
Người đàn ông liếc màn hình.
“Cậu nhà ở cùng với Tạ Thanh Trình.”
“Có vẻ quan hệ cũng tốt lắm.” Lữ Chi Thư chỉ mong phủi sạch quan hệ của những chuyện này với người nhà mình, nên đổ hết chuyện này lên người Tạ Thanh Trình, “Con trai tôi ấy à, không thích tính cách Tạ Thanh Trình, nhưng về mặt tinh thần, nó lại lấy Tạ Thanh Trình để làm mục tiêu noi theo mà bứt phá, có lẽ hôm nay Tạ Thanh Trình muốn điều tra chuyện này, nên nó mới nghe theo mà động tới, muốn thể hiện trước mặt thần tượng tinh thần của nó thôi.”
“Thần tượng tinh thần?” Người đàn ông lướt xem thử nhật kí trò chuyện, một lát sau nói với nhân viên kỹ thuật: “Vậy cho người chỉnh sửa lại đoạn video cũ đi, cũng phải khiến thằng nhóc làm vỡ hình tượng… Gọi là gì ấy nhỉ? À… Thần tượng tinh thần của nó.”
Ông chủ Đoàn đi tới cạnh máy tính, tiếp tục ra lệnh: “Công khai cả trên mạng lẫn nội bộ của chúng ta, đều cần thiết. Tôi tới nói cho cậu biết phải tìm video nào.”
Người đàn ông đã tính trước cười lạnh—— Chuyện này, Hạ Dư vì giúp Tạ Thanh Trình làm thì tốt rồi.
Muốn Hạ Dư dừng tay, kỳ thật cũng dễ thôi.
Chỉ cần, trông thấy quá khứ của Tạ Thanh Trình.
Đứa con trai này của Lữ Chi Thư, nhất định sẽ không vươn tay ra giúp đỡ bác sĩ Tạ nữa.
“Tiểu sử cá nhân của Lư Ngọc Châu đều ở trong này.” Hạ Dư nhanh chóng kiểm tra hồ sơ liên quan với Tạ Thanh Trình, hai người đứng trước màn hình xem xét.
“Người này bị giết cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Vừa mới xem xong dòng thông tin cuối cùng, Hạ Dư cũng thẳng thắn ngầm đưa kết luận.
“Dì ta từ đầu tới cuối cũng là người của đối phương.”
Tạ Thanh Trình: “Thế sao dì ta cũng bị dọn dẹp sạch sẽ?”
“Dọn dẹp…”
Hạ Dư ngẫm từ này, rơi vào trầm tư.
Tục ngữ có câu rất hay, chỉ có đồng loại mới hiểu được đồng loại.
Không như Trịnh Kính Phong, Hạ Dư là hacker nên cậu càng hiểu càng coi trọng vấn đề về phương diện thông tin truyền thông hơn, hơn nữa cậu cũng có khả năng lý giải được tư duy logic của đối phương cực cao, cách sống của người mắc bệnh tâm thần đóng giả suốt nhiều năm khác hoàn toàn với người thường, đã tra tấn lối suy nghĩ của cậu méo mó, chặt chẽ, sắc sảo.
Cậu suy tư một hồi, nhìn tháp truyền thông như thanh kiếm nhuốm máu đỏ ngoài cửa sổ, trầm ngâm mây giây, nương theo từ “dọn dẹp” này, liên tưởng tới gì đó.
Cậu bỗng bật dậy, nhìn tòa nhà phía sau tháp truyền thông của Hỗ Đại, trong mắt vụt qua hình bóng dường như đáng sợ.
L.
Đúng rồi… Ngay cả trong chuyện nhìn qua tưởng như bình thường này, kì thật không nhất thiết phải tồn tại thứ gì đó.
Chỉ là lặp lại điều tương tự.
Tháp truyền thông.
Trong đoạn video giết người ấy, nó đóng vai trò gì? Ngẫm lại đàng hoàng, đúng là một tác dụng đơn lẻ gì cũng chẳng có. Cho tới tận giờ chức năng của nó cũng chỉ là đồng bộ tiến độ giết người với video trên điện thoại ngang với thời gian thật, chức năng của nó hoàn toàn trùng khớp với video trên điện thoại.
Vậy nên vì sao bọn chúng muốn biến tháp truyền thông trở nên tựa một thanh kiếm phán quyết đứng sừng sững ở nơi đó? Chẳng lẽ chỉ vẻn vẹn là để khiêu khích thôi ư? Tín hiệu bao trùm khắp cả khu vực cũng đã đủ kiêu căng rồi, sao còn phải làm chuyện thừa thãi?
Vẻ mặt Hạ Dư nặng nề, cậu đã nhận ra, tháp truyền thông bị khống chế, mục đích có lẽ căn bản không phải là để truyền tin về tiến độ giết người, mà là…
Mà là vì gần nơi tòa tháp này… Có lẽ bọn chúng cần nguồn tín hiệu nào đó để khống chế chuẩn xác!
Nguyên nhân chính vì thế, hacker của đối phương không muốn bị tín hiệu của tháp truyền thông làm nhiễu, nên mới ngụy trang cho tháp truyền thông cũng đã bị khống chế thành dáng vẻ có thể cảm thấy là một nghi thức của sát nhân, mục đích thật sự của bọn chúng, thật ra là để giữ tính ổn định cho tín hiệu bao trùm xung quanh mà thôi.
L… L…
Quanh tháp truyền thông có tòa nhà nào đáng để chú ý?
Nhà ăn thứ hai… Sân thể dục Phong Vũ…
Ngoài ra, còn nơi giờ ánh mắt Hạ Dư đang tập trung nhìn vào chằm chằm——
Thư viện.
Tòa nhà Đương Án Bác Văn. Cũng chính là một trong những thư viện của trường.
Giang Lan Bội bị nhốt ở viện tâm thần Thành Khang gần hai mươi năm. Vụ án Thành Khang có mỗi quan hệ chặt chẽ với án mạng tháp truyền thông Hỗ Đại hiện giờ, cấp trên của tổ chức muốn dọn dẹp sạch sẽ…
L, vẻn vẹn chỉ có mỗi “Lư” trong Lư Ngọc Châu thôi ư?
Bọn chúng muốn dọn dẹp, chỉ có mỗi “người” thôi hả?
Bóng tối kéo dài hơn mười năm, nhất định sẽ nhắc tới rất nhiều ghi chép trên giấy tờ. Người bình thường khi đó còn phải bị trói buộc bởi hợp đồng, tổ chức kiểu này không thể đưa ra bất cứ thỏa thuận qua lời nói nào cả, thời gian trôi qua lâu rồi, càng không thể sử dụng bản điện tử.
Vậy nếu có hồ sơ vụ án, cho dù là ghi lại chuyện họ làm, hay là ghi lại người bị cuốn vào vụ án hơn mười năm, suốt hai mươi năm dài đằng đẵng khi xưa, đã gộp thành bao nhiêu hồ sơ rồi?
Quan trọng nhất là, bọn chúng đặt ở bên cạnh, vậy những thứ thừa thãi không cần thiết để ý thì sao đây?
Liệu có bị tuồn ra ngoài, gửi tới trong lãnh địa của những người hợp tác như “khế ước” nào đó đã giao hẹn với nhau? Trói buộc việc hợp tác song phương trong bóng tối không?
Vương Kiếm Khang, Trương Dũng, đều là cấp cao ở trường học, bọn họ vốn là người hợp tác với tổ chức thần bí, và cũng đã lấy được một phần của hồ sơ, bọn họ sẽ để ở đâu? Quyển hồ sơ đó có lẽ sẽ rất dày, không phù hợp để đưa vào két an toàn của ngân hàng, bọn họ cũng không muốn để cho người thân của mình biết, vậy thì…
Có nơi nào, là nơi để nhiều tư liệu của trường học nhất cũng là nơi ít người tìm đọc nhất?
Đáp án chính là nơi bị che giấu dưới tháp truyền thông sáng như máu hiện giờ, tòa nhà hồ sơ nhìn có vẻ trầm mặc lại khó nhìn thấy.
Mỗi một ngôi trường nổi tiếng trăm năm đều có một tòa nhà như thế, bên trong xếp đầy hồ sơ, nhất là Hỗ Đại, cho dù giờ đã có máy móc rồi nhưng nhà trường vẫn phải bảo lưu từng phiếu điểm, luận văn, bài thi tốt nghiệp để lưu giữ truyền thống xưa, tòa nhà hồ sơ Hỗ Đại có thể tìm lại được bản gốc luận văn bảo vệ tốt nghiệp của một vị sinh viên nào đó từ cả trăm năm trước, các túi hồ sơ trong tòa nhà nhiều tới mức tốn mười ngày mười đêm cũng chưa xếp xong.
L, thư viện, Lư Ngọc Châu.
Nếu dì ta không phải người bị dọn dẹp, thế thì dì ta chính là…
Hạ Dư quay đầu nói chuyện với Tạ Thanh Trình: “Nếu anh tin tôi thì tới tòa nhà để hồ sơ với tôi một chuyến, nhưng phán đoán của tôi chưa chắc đã đúng, từ chỗ này tới tòa nhà để hồ sơ mất hai mươi phút, chúng ta còn phải tránh không để bị cảnh sát tuần tra phát hiện, có lẽ không chỉ hai mươi phút thôi đâu. Nếu mà tôi đoán sai, anh có thể không còn cơ hội tiếp cận với người biết về manh mối cái chết của cha mẹ anh, anh cân nhắc chút, có muốn làm thế không.”
Tạ Thanh Trình xưa nay đều đã quen bình tĩnh ra lệnh cho người khác, giúp người chỉ đạo kế hoạch, nhưng giờ khắc này anh đang đối diện với chân tướng cái chết của cha mẹ anh mà mười chín năm nay chưa tra rõ. Đầu anh gần như đã loạn hết cả lên.
Cho nên, cho dù Tạ Thanh Trình cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng anh vẫn không biết làm sao để nắm rõ thế cục trước mắt.
Anh vạn lần chẳng ngờ tới, giờ người có thể chỉ cho anh một phương hướng, thế mà lại là Hạ Dư.
Chính là nhóc quỷ này.
Giữa lúc tâm phiền ý loạn, Tạ Thanh Trình cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn, sau đó nhìn Hạ Dư sâu sắc.
Tạ Thanh Trình chưa từng dùng ánh mắt như thế nhìn Hạ Dư.
Trước kia ánh mắt anh luôn nhìn xuống, cho dù Hạ Dư cao hơn anh, thì từ khí chất mà cặp mắt đào hoa của anh tản ra, cũng vẫn là đang nhìn một thiếu thiên phải theo anh tuyệt đối phục tùng.
Nhưng giờ khắc này, ánh mắt Tạ Thanh Trình là nhìn thẳng.
“…” Anh nói với Hạ Dư, “Tôi tin cậu.”
Tim Hạ Dư thốt nhiên đập mạnh.
Chưa kể Tạ Thanh Trình ngừng lại một lát, nhìn cậu, lại gằn từng chữ nói với cậu: “Cảm ơn cậu.”
Hạ Dư qua mấy giây mới hoàn hồn: “Không có gì.”
Cậu nói xong, đè nén nỗi chấn động khó hiểu trong lòng mình lại.
“Không có gì đâu.” Cậu lặp lại, cầm lấy điện thoại lại chợt nhớ ra gì đó, “Đúng rồi anh à, anh đợi tôi một lát.”
Cậu lại nhanh chóng lấy điện thoại kết nối với mát tính, đăng nhập vào dark web, tìm một phần mềm, dùng Master card để thanh toán, rồi lại tải xuống điện thoại của mình.
“Đây là phần mềm phản chiếu mà thiết bị của hacker bọn chúng sử dụng, tuy rằng chỉ là bộ phận phản chiếu căn bản nhất.” Hạ Dư nói, “Nhưng lại đủ dùng rồi, trong bất cứ lúc nào cần tới.”
Tạ Thanh Trình nhìn cậu, cảm giác bất thỏa đáng lại xuất hiện lần nữa.
Nếu là Tạ Thanh Trình lúc bình thường, nhất định có thể lập tức nhận ra chỗ nào không thỏa đáng, nhưng trong khoảnh khắc này suy nghĩ của anh như chất keo nửa đông lại, khó khăn di chuyển.
Vì thế lúc Hạ Dư cài đặt xong toàn bộ phần mềm rồi, nhét điện thoại vào trong túi quay đầu nhìn anh, nói với anh: “Đi thôi.”
Sau đó, Tạ Thanh Trình tuy có nháy mắt chần chờ, nhưng vẫn đồng ý.
Anh đi theo sau Hạ Dư chạy về phía kho hồ sơ.
Trong kho hồ sơ.
Vẻ mặt Lư Ngọc Châu ung dung, đưa Tưởng Lệ Bình tới cửa thang máy, giao lại phần cứng điện thoại cho ả.
“Chỉnh sửa lại tài liệu quan trọng bên trong đi, Đoàn tổng biết mật mã.”
Tưởng Lệ Bình nhận lấy, cúi đầu xem xét, một lát sau ả ta nói với Lư Ngọc Châu: “Chị Lư à, chị xem thử chị có muốn…”
“Tôi sẽ không đi theo mấy người.” Lư Ngọc Châu đáp, “Chuyện này cần có một người kết thúc, làm loạn tới thế, ông chủ đã cảnh cáo những người hợp tác bằng việc đẫm máu tàn nhẫn vậy rồi, để cho những kẻ đang trốn trong góc tối bịt miệng lại, biết được kết cục phản bội hắn thế nào, cho dù ngay dưới mắt cảnh sát, chỉ cần ông chủ muốn ra tay, bọn họ vẫn khó mà giữ nổi mạng, nhưng đám chó săn này, nhất là thủ lĩnh của đám chó săn, nhất định sẽ nghĩ cách điều tra vụ này, nếu không, mũ quan của chúng cũng nên vứt đi.”
Dì ta cười cười: “Tôi biết rõ mấy kẻ vì cái mũ quan trên đầu chúng, có thể điên tới mức nào.”
Tưởng Lệ Bình: “Chị nghĩ vậy là tốt lắm.”
“Tôi nghĩ thế là tốt.” Lư Ngọc Châu đáp, “Tôi chính là hung thủ trong trong vụ án cảnh sát điều tra, tôi phải khiến cảnh sát lầm hướng, khiến họ nghĩ rằng Giang Lan Bội có liên quan tới thế lực bên ngoài, tôi là hung thủ bên thế lực vì giúp Giang Lan Bội báo thù mà làm ra hết thảy chuyện này.”
“Hiện tại, tôi đã để lại tất cả những thứ để cảnh sát hoàn thành việc xâu chuỗi ba chứng cứ, bọn họ cho tới cuối cùng, họ căn cứ vào đó sẽ chỉ có thể chứng minh được đây là vụ án cấu kết phạm tội, ông chủ chế tạo máy móc ở nước ngoài đối đầu suốt hơn mười năm, mấy tháng trước đã bị Đoàn tổng khống chế, Đoàn tổng đang chờ bằng chứng để đổ lên người bọn họ sau đó giết chết họ ở nước ngoài, thi thể người khổng lồ lớn tới thế, như vậy là quá đủ để giúp tổ chức ta đánh lạc hướng về vụ án Thành Khang và vụ mười chín năm trước rồi, dù sao người chết cũng không thể đối chứng.”
“Hiện tại, trong nước chỉ cần có thể lấy được báo cáo kết quả công tác của tôi, phần lớn chó săn sẽ rút, mấy công chức đang lẩn trốn của họ cũng không phí sức mà đuổi theo, dù có không cam lòng đi nữa, cũng chỉ là một người một ngựa, một mình không thể làm gì.”
Dì ta nói xong, cúi đầu nhìn thời gian, bảo Tưởng Lệ Bình: “Lệ Bình, cô mau đi đi, chuyện của Vương Kiếm Khang và Trương Dũng, cô không tránh khỏi liên quan, rơi vào tay họ là cô tiêu luôn, Đoàn tổng khi nào mới phái người tới đón cô?”
Tưởng Lệ Bình nhìn gương mặt Lư Ngọc Châu, tựa như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói ra. Ả trầm mặc một hồi đáp: “Người của hắn tới rồi, em có thể đi ngay.”
“Vậy cô mau đi đi, Trịnh Kính Phong không ngốc, chờ ông ta nhận ra được, có lẽ sẽ đuổi tới đây.”
“Chị Lư…”
“Đi đi.” Lư Ngọc Châu nói, ôm lấy ả một lát. Hai người đều là tội phạm của tổ chức lẻn vào Hỗ Đại, trên mặt ý nghĩa nào đó, cũng coi như chị em cùng trải qua khó khăn.
“Cô nhất định phải cẩn thận đấy, trong tổ chức có tình báo của cảnh sát, kế hoạch lần này nếu không bị lộ ra trước, tiến hành hẳn sẽ thuận lợi hơn nhiều.”
Tưởng Lệ Bình: “Em biết rồi.”
“Kẻ tình báo kia, tới giờ vẫn chưa lộ dấu… Hắn âm thầm làm hại chúng ta lâu tới thế, sau khi tóm được hắn, các cô nhất định phải để ông chủ băm hắn thành trăm mảnh…”
Lư Ngọc Châu cắn chặt răng, trong mắt lóe ánh điên cuồng sáng ngời, “Đây là tâm nguyện duy nhất trước khi chết của tôi. Tôi sẽ theo dõi từ địa ngục.”
Tưởng Lệ Bình nhắm mắt lại, không nói được lời nào, ôm chặt lấy dì ta.
Sau vài giây, ả xoay người đi vào thang máy.
Hai người phụ nữ cách biệt âm dương trong lúc cửa thang máy dần khép lại.
Thang máy đi lên.
Lư Ngọc Châu xoay người xuống dưới, đi càng sâu vào tầng hầm chứa hồ sơ.
Nơi đó đã chôn đường lửa, kíp nổ cẩn thận, hai nhân viên trong kho hồ sơ đều đã bị dì ta giết chết, cho dù có mật báo của tình báo đi nữa, Trịnh Kính Phong rốt cuộc vẫn thua dì ta, không thể nào tìm được vị trí của dì ta trước khi dì ta sắp xếp xong thế cục.
Bọn họ vẫn luôn vô dụng như thế, hơn mười năm trước là vậy, giờ vẫn thế này.
Luôn muộn màng.
Chính nghĩa muộn màng chẳng ý nghĩa gì, họ từng dùng cuộc sống của dì ta để dạy cho dì ta về đạo lí này. Giờ dì ta định dùng mạng của dì ta, để trả lại đạo lí này cho họ.
Lư Ngọc Châu đi tới trung tâm tầng hầm kiểm tra tỉ mỉ lại hết thảy một lần nữa, đây là trang bị tiên tiến nhất mà tổ chức cung cấp cho dì ta, dì ta không chỉ đánh nổ, mà dì ta còn biết rõ trình tự chính xác.
Chỉ cần dì ta làm theo yêu cầu đã lập thành của họ, ấn xuống trang bị gây nổ mà người của bọn họ có thể điều khiển từ xa, trong năm phút đồng hồ hoàn thành gây nổ đồng thời toàn bộ những thứ đã sắp đặt.
Lư Ngọc Châu bình tĩnh đi giữa đường dây giăng như mạng nhện im lặng dừng lại, dì ta bĩnh ổn nhìn quanh bốn phía, biết những thứ này mà nổ tung, cả kho hồ sơ, đừng nói là hai mươi năm này, dù là hồ sơ cả trăm năm cũng sẽ bị thiêu rụi, người cứu vớt dì ta ra khỏi kiếp sống trên chiếc ghế sô pha của bướm đêm, có thể được “trong sạch”.
“Anh Đoàn.” Dì ta nhẹ gọi một câu xưng hô từ ngày thường cho tới tận giờ chỉ dám gọi ở trong lòng, to gan lớn mật, “Em giúp anh quét dọn đây.”
Dì ta cười khẽ một tiếng, ấn mạnh kíp nổ xuống.
“Ông chủ Đoàn.”
Trong khách sạn nào đó ở Hỗ Châu, một kỹ thuật viên ngậm xì gà nhìn chằm chằm màn hình note book trước mặt, vẻ mặt vô cùng khó nhìn.
“Hệ thống kích hoạt kíp nổ từ xa bỗng dưng bị người ta chặn rồi.”
Người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất quan sát tháp truyền thông Hỗ Đại: “Bị cảnh sát chặn? Tôi tốn nhiều tiền thuê cậu tới thế, cậu lại chẳng vượt qua nổi cảnh sát, chỗ tiền này, cậu nhận cũng an tâm quá nhỉ.”
“Không phải cảnh sát.” Kỹ thuật viên lau mồ hôi trên gáy, tròng mắt vì gấp gáp, trợn lên sau tròng kính cận dày như đít chai tựa mắt ếch trâu, “Cổng xâm nhập không phải cổng chúng ta biết.”
“…” Người đàn ông như thể có chút hứng thú, “… Vậy là?”
“Tạm thời chưa tra ra được, nhưng xem thủ đoạn, tôi cảm thấy… Tôi cảm thấy đối phương là…”
“Là?”
Kỹ thuật viên nuốt nước miếng: “Edward.”
Vừa dứt lời, yên tĩnh mấy giây, trong phòng truyền tới giọng một người phụ nữ.
Người phụ nữ kia trước đó vẫn không nói gì, chỉ dựa vào ghế nằm lướt weibo, xem thảo luận về tháp truyền thông Hỗ Đại. Tuy rằng nội dung rất nhanh đã bị phong sát loại bỏ, có điều thông tin liên tục, luôn có một bài mới nhảy lên, vẫn xem được một chút phần đầu.
Nhưng nghe tới tên Edward, tay người phụ nữ kia ngừng lại.
Bà hỏi kỹ thuật viên: “Cậu chắc chắn chứ?”
“Tôi, tôi cũng không chắc, nhưng khả năng chặn được tín hiệu hệ thống của tôi trong thời gian ngắn như thế, thủ pháp kiểu này trong số các hacker nổi tiếng, ngoại trừ cậu ta, tôi tạm thời không thể nghĩ ra được ai khác nữa, tôi…”
Ông chủ Đoàn nở một nụ cười nhạt: “Là cậu ta thật thì cũng dễ. Xem thử phải cậu ta trước không đã.”
Nói xong ra lệnh cho thư kí bên cạnh: “Gọi điện thoại cho Hạ Dư đi.”
“Tút… Tút… Tút…”
“Ông chủ Đoàn, cậu ấy không nghe máy.”
Người đàn ông nghiêng đôi mắt sắc bén, liếc người phụ nữ: “Tôi đúng là phải chúc mừng chị đấy, Lữ tổng. Chị có được thằng con trai tốt vậy mà.”
Người phụ nữ đứng dậy khỏi ghế, trên thân hình mập mạp của bà mặc một bộ váy lụa cao cấp đặt may riêng, bà đi tới cửa sổ sát đất, thành phố ban đêm ngoài kia chiếu sáng gương mặt bà.
Gương mặt thương nhân hiền lành, khéo léo.
Người phụ nữ này quả nhiên là——
Lữ Chi Thư!!!
Lư Chi Thư nâng chén rượu lên uống, vẻ mặt bà có chút không chịu nổi.
Nhưng bà vẫn miễn cưỡng cười mấy tiếng, nói với người đàn ông kia: “Đoàn tổng, tôi cũng phải chúc mừng anh chứ, nếu không phải nó, chuyện hôm nay cũng khó mà xong được, đúng chứ? Là nó thì trái lại cũng dễ xử lí. Bởi vì với tính cách của thằng con tôi, nó tuyệt đối không thể tự mình chủ động dính vào chuyện này đâu. Nhất định là có ai ở cùng nó rồi.”
Bà nói xong, cúi đầu xem thử điện thoại.
Trong nhóm gia đình vẫn còn tin nhắn Hạ Dư gửi tới: “Con về ký túc xá với bác sĩ Tạ.” hiện lên.
Ánh mắt Lữ Chi Thư phức tạp, đưa điện thoại cho người đàn ông: “Anh cố mà đừng làm nó bị thương, nghĩ cách để nó mau chóng ngừng chuyện này lại đi.”
Người đàn ông liếc màn hình.
“Cậu nhà ở cùng với Tạ Thanh Trình.”
“Có vẻ quan hệ cũng tốt lắm.” Lữ Chi Thư chỉ mong phủi sạch quan hệ của những chuyện này với người nhà mình, nên đổ hết chuyện này lên người Tạ Thanh Trình, “Con trai tôi ấy à, không thích tính cách Tạ Thanh Trình, nhưng về mặt tinh thần, nó lại lấy Tạ Thanh Trình để làm mục tiêu noi theo mà bứt phá, có lẽ hôm nay Tạ Thanh Trình muốn điều tra chuyện này, nên nó mới nghe theo mà động tới, muốn thể hiện trước mặt thần tượng tinh thần của nó thôi.”
“Thần tượng tinh thần?” Người đàn ông lướt xem thử nhật kí trò chuyện, một lát sau nói với nhân viên kỹ thuật: “Vậy cho người chỉnh sửa lại đoạn video cũ đi, cũng phải khiến thằng nhóc làm vỡ hình tượng… Gọi là gì ấy nhỉ? À… Thần tượng tinh thần của nó.”
Ông chủ Đoàn đi tới cạnh máy tính, tiếp tục ra lệnh: “Công khai cả trên mạng lẫn nội bộ của chúng ta, đều cần thiết. Tôi tới nói cho cậu biết phải tìm video nào.”
Người đàn ông đã tính trước cười lạnh—— Chuyện này, Hạ Dư vì giúp Tạ Thanh Trình làm thì tốt rồi.
Muốn Hạ Dư dừng tay, kỳ thật cũng dễ thôi.
Chỉ cần, trông thấy quá khứ của Tạ Thanh Trình.
Đứa con trai này của Lữ Chi Thư, nhất định sẽ không vươn tay ra giúp đỡ bác sĩ Tạ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.