Chương 217: Đóng kịch rất khó
Nhục Bao Bất Cật Nhục
22/09/2022
Qua hơn hai tiếng sau Hạ Dư mới trở về.
Hạ Dư vừa vào phòng đã tháo găng nửa bàn tay, nới lỏng áo quân trang Mandela ra luôn. Chỉ trông thấy mỗi vẻ mặt mệt mỏi phiền muộn của cậu đã biết hẳn là cậu với Đoàn Văn đã có một cuộc tranh cãi không được vui vẻ cho lắm.
Tạ Thanh Trình có cảm giác rất kì quái, như thể Hạ Dư đang mong chờ có chuyện gì đó xảy ra trên người mình vậy.
Nhưng cảm giác này vừa lóe lên đã biến mất, Tạ Thanh Trình còn không kịp nghĩ sâu, Hạ Dư đã tiến lên trước, buông lỏng dây trói trên người anh ra.
“Tôi mang theo thuốc cho anh này.” Cậu kéo Tạ Thanh Trình vào toilet, đóng sầm cửa lại.
Tạ Thanh Trình vừa định nói chuyện, Hạ Dư đã lợi dụng tư thế cởi quần áo cho anh để áp sát vào bên tai anh, trầm mặt nói: “Cẩn thận. Ở đây cũng có camera.”
“…”
Đoàn Văn đúng là quá biến thái rồi.
Đã có camera thì kịch cũng phải diễn cho đủ, sau sự vùng vẫy cần thiết, Hạ Dư chặn Tạ Thanh Trình lại, tiêm cho anh một ống thuốc mang từ bên ngoài về.
Tạ Thanh Trình cắn chặt răng hàm: “Cái gì thế…!”
“Không có tên, chỉ là một loại thuốc tê bình thường thôi.” Kim xuyên vào tĩnh mạch Tạ Thanh Trình, chất lỏng lành lạnh được Hạ Dư thô bạo đẩy vào cơ thể Tạ Thanh Trình.
Giọng Hạ Dư cũng đủ để cho camera nghe thấy: “Sau khi tiêm rồi anh cũng chẳng còn sức để phản kháng nữa, sức lực cũng chỉ đủ cho anh đi lại ngồi xuống với nằm nghỉ. Tôi không muốn lúc ngủ bị người ta ám sát, đơn giản vậy thôi.”
Dịch thuốc đẩy vào xong, Hạ Dư rút kim tiêm ra khỏi tĩnh mạch Tạ Thanh Trình, phản ứng của thuốc rất nhanh, Tạ Thanh Trình nằm gục trên bục bồn rửa tay lạnh băng, hít từng hơi từng hơi thở dốc.
Trước mặt anh là mặt gương mạ viền vàng, nhìn qua đó có thể trông thấy dáng vẻ bản thân nằm sấp đồng phục lộn xộn, mà Hạ Dư đứng phía sau anh, mặc một thân quân trang đen ngập vẻ áp bách. Hạ Dư chờ tới khi sức lực Tạ Thanh Trình đã tiêu tan chẳng còn nhiều, sau đó mới bắt đầu xé áo sơ mi loang lổ vết máu của người đàn ông ra hẳn, tùy tiện vứt trên đất.
“Đừng cử động.” Cho dù sự vùng vẫy của Tạ Thanh Trình hiện tại trước mặt cậu đã rất yếu ớt, Hạ Dư vẫn không cho phép anh cựa quậy mà đè anh lại, ánh mắt lướt qua vết thương chồng chất sau lưng Tạ Thanh Trình từng tấc từng tấc một.
Vết thương ấy là do bị chó robot đánh trúng lúc trước, miệng vết thương còn chưa kết vảy hết, máu vẫn rỉ ra chảy xuống dưới.
Ánh mắt Hạ Dư u ám.
Chuyện Tạ Thanh Trình tiêm huyết thanh số 2 và RN-13 để lên đảo, tổng chỉ huy cũng đã nói lại với cậu, nhưng biết là một chuyện, tận mắt thấy Tạ Thanh Trình chán sống vẫn cố tiêm huyết thanh vào cơ thể, lại nhìn thấy vết thương nghiêm trọng tới thế trên người anh thì lại là chuyện khác.
Lòng Hạ Dư rất khó chịu, thuốc tê tiêm vào cơ thể Tạ Thanh Trình có cả tác dụng chữa trị. Tiếc là không thể nói nhiều lời.
Hạ Dư trầm mặc lấy thuốc sát trùng, iod, nhíp trong ngăn kéo bục rửa tay ra, nghiêm mặt sát trùng vết thương trên lưng cho Tạ Thanh Trình. Tay cậu vuốt ve qua đường cong lưng Tạ Thanh Trình, động tác không phải dịu dàng, nhưng làm rất cẩn thận.
Tạ Thanh Trình nén cơn đau khi cồn iod đổ vào vết thương, trán rịn mồ hôi mỏng, nghẹn giọng cắn răng nói: “Hạ tổng đúng là tốn công quá nhỉ.”
“Tôi bắt anh về hầu hạ tôi, nếu anh phát sốt thì còn giữ làm gì được nữa.”
Sau khi Hạ Dư nói hết câu đơn giản ấy đã xử lí vết thương cho Tạ Thanh Trình xong xuôi, tiện tay ném dụng cụ sát trùng đã dùng vào thùng rác. Sau đó cậu cúi thấp người, vây Tạ Thanh Trình dưới thân mình, vuốt ve anh, cố gắng làm ra động tác suồng sã cho người ở phía sau camera mini xem được.
Mà cũng nhân cơ hội này, cậu đã nhỏ giọng truyền một thông tin vào tai Tạ Thanh Trình: “Anh yên tâm, đội trưởng Trịnh không sao cả.”
Thời gian tiếp xúc này không thể quá dài, sau khi Hạ Dư nói xong, đã túm tóc Tạ Thanh Trình, hôn nhẹ lên vành tai anh tựa như đùa bỡn, sau đó lại ép Tạ Thanh Trình đứng dậy, ngay trước gương, nói ra một câu tựa như muốn trêu chọc: “Cảnh sát Tạ có cần đi vệ sinh không?”
Nói xong ánh mắt còn rất bỉ ổi lướt qua mặt khóa thắt lưng bạc của Tạ Thanh Trình hai vòng.
Tạ Thanh Trình: “… Cút ra ngoài!”
Hạ Dư cười cười, cậu cũng chẳng nổi giận với móng vuốt sắc bén đã bị cắt mất của mãnh thú: “Khi nãy vừa tiêm thuốc cho anh cũng không biết có bị quá liều hay không, vẫn để tôi giúp anh đi, nhỡ đâu anh không có sức thì sao.”
Câu trả lời của Tạ Thanh Trình còn hung dữ hơn cả khi nãy: “Ra ngoài.”
“… Tính cách của cảnh sát Tạ vẫn cay nghiệt ghê.” Hạ Dư mỉm cười, “Anh tưởng chỗ này của tôi là nhà mình đấy à? Chẳng khách sáo gì cả.”
Tạ Thanh Trình lặp lại lần nữa: “Đi ngay.”
Nhưng thấy vẻ lạnh băng trong mắt Tạ Thanh Trình không phải là giả, cuối cùng Hạ Dư vẫn ra ngoài, chẳng qua trước khi đóng cửa lại rủ mi, ánh mắt cố ý vô tình lướt qua khóa quần của người ta mấy lượt.
Tạ Thanh Trình bị tiêm thuốc nhưng vẫn có sức đóng cửa, anh đóng sầm cửa lại.
“Nếu anh thật sự không cố nổi thì có thể nói tôi biết.” Hạ Dư đứng ngoài chậm rãi bảo, “Nể tình quan hệ trước đây của hai ta, tôi rất bằng lòng vào đó đỡ cho anh một lát——“
Nói cũng chẳng nói một câu, cửa đã có tiếng động vang lên, là Tạ Thanh Trình túm gì đó trong toilet đập thẳng lên ván cửa, ngừng giọng nói của Hạ Dư lại.
Lúc này Hạ Dư vẫn không có nhiều thời gian ở lại phòng lắm, cậu tạm thời quay về thật ra chỉ để tiêm thuốc với xử lý miệng vết thương cho Tạ Thanh Trình thôi. Chuyện này làm xong chẳng bao lâu thì cậu đã rời đi, Đoàn Văn vẫn còn chuyện cần tìm cậu.
Trong khoảng thời gian ấy, Tạ Thanh Trình bị nhốt trong phòng Hạ Dư, chẳng thể đi đâu được.
Bởi vì biết có kẻ theo dõi căn phòng này, Tạ Thanh Trình không tỏ vẻ bình tĩnh nhiều, anh đi đi lại lại trong phòng, đập một vài đồ trang trí trong phòng Hạ Dư, cũng hất đổ vài quyển sách trên giá của Hạ Dư, có mấy lần muốn ra ngoài, nhưng cũng không thể mở được cửa phòng hay cửa sổ. Cuối cùng anh im lặng như thể đã bất lực, như đã tiêu hao hết nguồn điện còn dư, quay trở về ngồi trên chiếc ghế vịn bên cửa sổ, gục đầu, cuối cùng chẳng còn động tĩnh gì nữa.
Hành động như thế tuy không thể nói là hoàn hảo, nhưng tính cách Tạ Thanh Trình vốn rất thờ ơ, không dễ nổi giận, lại càng không thể nào mất khống chế, trong mắt kẻ theo dõi có lẽ cũng chẳng có gì là lạ.
Tạ Thanh Trình ngồi trên ghế dựa, như một diễn viên sau lời cảm ơn, dần hồi phục lại thể lực lẫn tinh thần. Lúc này cuối cùng anh cũng có thể yên tĩnh ngẫm lại toàn bộ những chuyện xảy ra, trong lòng anh có rất nhiều câu hỏi—— Ví dụ như chuyện robot “giết người” là thế nào, ví dụ như câu Hạ Dư nói “Mẹ tôi vẫn còn sống” là có ý gì.
Anh vẫn đang đợi một đáp án.
Anh cần chờ Hạ Dư hoàn thành xong hết mọi chuyện trở về, sau đó tìm cơ hội để hỏi thử.
Nhưng có lẽ vì đã trải qua nhiều chuyện rồi, lại có lẽ giờ anh đang ở căn phòng giống hệt căn phòng khi xưa từng ở trong nhà họ Hạ, Tạ Thanh Trình chờ hồi lâu, lại bất giác chìm vào giấc ngủ nông, mà trong giấc ngủ mơ màng ấy, anh mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, anh quay lại nhà họ Hạ nhiều năm về trước.
Anh đứng trước bàn học trong phòng cho khách, đặt bách khoa toàn thư 《Bệnh hiếm gặp trên thế giới》 vừa mới viết xong lời tặng nơi góc bàn, sau đó kéo vali hành lí, đi ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa phòng ngủ lại.
Trên cánh cửa khắc hoa văn Vô Tận Hạ, anh liếc thoáng qua lần cuối, dọc theo hành lang đằng đẵng, rời khỏi nơi này.
—— Đây hẳn là ngày anh rời khỏi nhà họ Hạ.
Bánh vali lăn trên đất, anh đi xuống tầng, chuẩn bị ra cửa. Nhưng mà lại khác với hiện thực, lúc này anh mơ thấy Hạ Dư tám tuổi đứng trên thảm cỏ nhìn anh.
“Tiên sinh.” Cậu bé gọi anh, sau đó chậm rãi đến gần anh, “Đồ của anh rơi rồi.”
Cậu bé nâng tay lên, đưa cho anh một tấm lụa trắng mỏng.
Tạ Thanh Trình khẽ run, anh phát hiện không còn thấy vali của anh nữa, trong tay đang ôm một bó Vô Tận Hạ lúc mới gặp.
“Tiên sinh.” Hạ Dư hồi bé nhắc nhở anh lần nữa, “Đồ của anh rơi này.”
“…” Tạ Thanh Trình chần chừ, nâng tay nhận lấy tấm lụa mỏng kia, trong chớp mắt ấy, bỗng một cơn gió nổi lên, thổi bay cảnh mơ hồ trước mắt anh, chờ tới khi anh có thể nhìn rõ mọi thứ lần nữa, Hạ Dư đã chẳng thấy đâu.
Anh cầm trong tay cũng không phải lụa mỏng, mà là xấp giấy trắng không mỏng không dày, đầu trang giấy còn viết một hàng chữ thanh tú.
Là di thư của Hạ Dư…
“Các đồng chí cảnh sát…”
Câu chữ anh chẳng bao giờ muốn nhìn thấy nữa ấy lại hiện lên trước mắt anh tại nơi sâu thẳm trong giấc mơ này, trái tim Tạ Thanh Trình nhất thời như bị tiêm vào loại thuốc khiến cạn kiệt sức lực, ngay cả sức để đập cũng hao cạn.
Anh thấy đau đớn, lại chẳng thể rơi nước mắt, khóe mắt rát lên như bị xé rách.
Hàng chữ trên di thư như hóa thành tấm lưới trời lồng lộng, nhốt chặt anh trong ấy——
“Tôi chỉ mới hai mươi tuổi, tôi có người mình thích, tôi vẫn chưa muốn chết.”
“Tôi nhắc tới tên hai vị cảnh sát này ở đây là hi vọng rằng sau khi tôi chết, mọi người có thể dùng những chứng cứ trên tay, cẩn thận điều tra rõ ràng lại chuyện năm xưa, bọn họ đã rời khỏi thế gian hai mươi năm rồi, vẫn chưa đợi được một sự thật công bằng.”
“Chuyện này bước nào cũng đáng sợ, tầng tầng rối ren, có lẽ cuối cùng tôi cũng không thể rửa sạch được tội danh, hoặc có lẽ sẽ táng thân nơi biển cả mênh mông. Nếu như là vậy…”
Những câu chữ này như ấn ký lời nguyền đáng sợ nằm sâu trong tâm trí Tạ Thanh Trình, cho dù chuyện đã xảy ra bao năm, vẫn là răng nanh sắc bén cắn lên cổ anh, bám theo Tạ Thanh Trình không buông.
“—— Tôi không muốn người duy nhất đối xử tốt với tôi trên cuộc đời sẽ cảm thấy thương tâm vì tôi.”
Máu từ trái tim bắn khắp nơi.
“Hạ Dư!!” Tạ Thanh Trình choàng tỉnh, hít từng hơi thở dốc, sau lưng thấm ướt mồ hôi lạnh, ngấm vào vết thương rát cả lên.
Sắc trời còn sáng ngoài cửa sổ giờ đã tối sầm.
Đồng hồ treo tường chỉ mười một giờ, anh quá mệt mỏi, nằm trên chiếc ghế mềm này nghỉ ngơi, thế mà cuối cùng lại thành ngủ say mất, tới tận nửa đêm mới tỉnh.
Lúc anh đầu váng mắt hoa, lại trông thấy bên cửa sổ có bóng dáng cao gầy điển trai dựa vào.
Hạ Dư đã quay về, đang ngẩn người nhìn cửa sổ, nghe thấy tiếng động, cậu nghiêng mặt qua, ánh trăng phủ lên sườn mặt cậu một lớp màu bạc: “Gặp ác mộng rồi?”
“…” Tạ Thanh Trình hé miệng thở dốc, lại không biết nên nói gì, trái tim còn đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực, chui ra ngoài.
Anh nhắm mắt lại.
Hạ Dư đi tới bên cạnh anh, rủ mắt xuống nhìn anh, một lát sau, Hạ Dư bỗng dưng giữ tay vịn ghế mềm kéo theo cả người anh lại gần, thô bạo ôm lấy anh, đè anh lên cạnh bàn học bên cửa sổ, áp sát anh vào ô kính, sau đó bắt đầu hôn anh nóng bỏng. Tiếng thở dốc nặng nề, tiếng quần áo sột soạt, tiếng tim hai người đàn ông đập thình thịch, trong căn phòng nghe được cả tiếng kim rơi này hóa từ nhẹ nhàng thành nặng nề.
“Mơ thấy gì vậy?” Nụ hôn của Hạ Dư như bươm bướm, đậu lên bên gáy Tạ Thanh Trình, môi khẽ động, muốn dấy lên gió bão theo trái tim của Tạ Thanh Trình, “Vì sao lại gọi tên tôi?”
Tạ Thanh Trình vừa tỉnh giấc, người chẳng có chút sức nào, anh vừa hơi thả lỏng, tác dụng phụ của RN-13 và huyết thanh số 2 cũng ùa lên theo. Phản ứng lúc có thai của số 2 khi ấy ảnh hưởng tới việc anh dùng thuốc, hiện giờ ngay cả đứng anh cũng chẳng có sức, chỉ có thể để Hạ Dư ôm anh như thế, mặc nụ hôn nóng bỏng kia men theo mặt mày, bờ môi, cần cổ của anh, hôn tới sâu trong trái tim rạn nứt vỡ nát của anh.
“Không mơ thấy gì hết… Cậu buông tôi ra.” Trong cái ôm hôn càng lúc càng điên cuồng, Tạ Thanh Trình tìm lại được giọng nói của mình, khàn khàn đáp lời.
“…” Hạ Dư hơi khựng lại, “Anh thật sự coi chỗ này của tôi thành viện điều dưỡng để nghỉ ngơi đấy à.”
Tạ Thanh Trình không lên tiếng, anh lại có cảm giác gờn gợn mắc ói, khó chịu…
Anh là bác sĩ, đương nhiên biết lúc nữ giới mang thai cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng trước kia anh cũng chỉ biết thôi, huyết thanh số 2 lại khiến anh tự mình trải nghiệm cảm giác yếu ớt này luôn. Anh có hơi theo chủ nghĩa đàn ông, nhưng trong giây phút này anh lại nhận ra rằng cơ thể nữ giới có vẻ yếu ớt ấy thật ra mạnh mẽ cứng cỏi tới mức nào.
Nụ hôn của Hạ Dư bên tai lẫn cần cổ anh không ngừng dời xuống dưới, mang theo hơi thở nóng bỏng.
Tạ Thanh Trình thoáng thở dốc, ngửa cổ lên, cảm giác không sức giãy giụa dưới thân Hạ Dư này lại như thể đang hùa theo cậu. Vì thế cuối cùng anh cũng không động đậy gì nữa: “Rốt cuộc cậu muốn làm sao.”
Hạ Dư ngừng hành động lại, nhìn vào đôi mắt anh.
Trong đôi mắt Tạ Thanh Trình tựa như chỉ còn lại đống đổ nát, anh chết lặng trống rỗng nói: “Cậu vẫn muốn lên giường với tôi ư?”
Giọng chẳng có chút gợn sóng, thật sự cứ như con búp bê bị giày vò tới hỏng.
Trái tim Hạ Dư bị đâm nhẹ vào, nhưng lại sợ có khi vẫn còn kẻ đang theo dõi camera, cậu vẫn bảo: “Ừ, hiện giờ ngoài tác dụng này ra, anh còn có ích gì nữa chứ?”
“… Anthony không thỏa mãn nổi cậu đấy à.”
Thật sự muốn cãi nhau đó hả…?
Hạ Dư lại càng cứng đờ lại, sắc mặt cũng trầm xuống, hình như cậu muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ nghiến răng hàm, mắt cậu tới chớp cũng chẳng chớp mà nhìn gương mặt Tạ Thanh Trình chằm chằm, tựa như muốn nhìn thấy cảm xúc nào khác ngoại trừ vẻ lạnh lùng trên gương mặt Tạ Thanh Trình vậy.
Nhưng không hề tìm được.
Cuối cùng Hạ Dư cũng chẳng nói thêm gì nhiều với Tạ Thanh Trình, lúc nụ hôn cậu phủ xuống lần nữa, đã từ thô lỗ biến thành ngang ngược. Cậu như muốn dùng nó để bộc lộ hết suy nghĩ khổ tâm khôn kể nào đó trong lòng mình, lúc ôm lấy nhau, cậu áp lưng Tạ Thanh Trình vào ô cửa kính thủy tinh lạnh lẽo phía sau lưng, nụ hôn của cậu đã chẳng còn giống như trút bỏ ái dục nữa, mà như đang dây dưa oán hận.
Mùi máu tươi càng nặng, đôi mắt Hạ Dư cũng đỏ tươi, trong lúc dây dưa hỗn loạn, cậu kéo Tạ Thanh Trình tới bên giường, hôn anh mạnh mẽ, sức lực hung dữ trong hành động càng lúc càng mãnh liệt.
Cuối cùng cậu và Tạ Thanh Trình đồng thời ngã xuống, cậu đè Tạ Thanh Trình lên đệm lò xo mềm mại, nhấc chiếc chăn trắng như tuyết lên, trùm hai người ở phía dưới, bao phủ trong một khoảng bóng tối.
Hiện giờ Tạ Thanh Trình dần khó mà phân rõ hành động này của Hạ Dư rốt cuộc là xuất phát từ mong muốn hay là để diễn cho Đoàn Văn xem nữa.
Anh chỉ cảm thấy trái tim mình càng nặng nề hơn vì mấy phản ứng này của Hạ Dư, tới đập thôi cũng đã nặng như chì, anh có thể cảm nhận được tình cảm của Hạ Dư là thật, cho dù Hạ Dư làm ra hành động này vì mục đích nào đi nữa, nỗi oán hận này cũng chẳng phải giả vờ.
Vì thế Tạ Thanh Trình nắm chặt lấy cổ tay Hạ Dư, tuyệt vọng đến vậy lại cố gắng tới thế, tựa như cho dù cả người anh chẳng còn chút sức lực nào cũng muốn dùng hết sức mạnh ít ỏi cuối cùng để giữ lấy cậu. Anh như muốn ngăn cậu lại, lại giống như đang cầu xin cậu.
Tạ Thanh Trình được phủ dưới lớp chăn tạo thành khoảng trời đất an toàn tuyệt đối, hoàn toàn không nhìn thấy mặt Hạ Dư, xung quanh quá tối, anh lại là kẻ mù dở, anh bỗng trở nên bối rối, thất thần, trong tai hình như còn quanh quẩn câu nói lúc nãy của Hạ Dư—— Hiện giờ ngoài tác dụng này ra, anh còn có ích gì nữa chứ?
Là thật hay là diễn, giờ phút này hình như cũng chẳng còn quan trọng.
Tạ Thanh Trình vốn đã bị giấc mơ kích thích, hiện tại cơ thể đã phải chịu đủ thứ này cuối cùng cũng bị những lời nói ấy phá tan thành mảnh nhỏ.
Tiêm RN-13 quá liều, tác dụng phụ về sau của huyết thanh số 2, bí ẩn về robot giết người, lão Trịnh bị bắt mất… Trên người anh có quá nhiều áp lực lẫn áy náy… Tạ Thanh Trình bỗng như như phát điên muốn đẩy Hạ Dư ra, nhưng mặt khác lại giữ chặt lấy tay Hạ Dư không chịu buông.
Anh như tan vỡ.
Anh cuối cùng cũng tan vỡ.
Phản ứng trên cơ thể… Quá đau.
Vết thương trong lòng, cũng đau.
Cơ thể anh tựa như bọt biển ngâm trong sự thống khổ, tất cả đau đớn giày vò đều chạy khắp cơ thể anh. Anh không cầu xin được sự tha thứ, vậy nên cũng chẳng thể nói thật, anh chẳng có gì hết cả… Không có cái gì hết…
Cha, mẹ, lão Tần, Tạ Tuyết…
Hạ Dư…
Bọn họ đều rời bỏ anh.
Cuối cùng không quay về nữa.
Tạ Thanh Trình thống khổ muốn điên lên, buồn nôn tới hoảng sợ, tan vỡ đến mức muốn chết đi. Anh muốn bật tiếng kêu lớn, khản giọng khóc thương, nhưng anh chẳng bật được ra âm thanh nào hết cả… Không bật được tiếng nào hết!! Cổ họng anh cuối cùng cũng để lọt tiếng nức nở vỡ vụn, cả người vô thức giữ lấy tay Hạ Dư, siết lấy chăn đệm.
Tối đen.
Toàn bộ xung quanh đều tối đen.
Bờ môi anh mở ra khép lại trong bóng tối, mở ra rồi khép lại không ngừng, nhưng chẳng bật thành tiếng nào ra ngoài.
Hạ Dư không ngờ anh bỗng dưng lại như thế, cũng ngẩn cả người, lòng cậu cuống quít, không khỏi vừa gọi tên anh vừa dán sát lại gần anh, dán vào rất gần, nghe mấy lần liền, cuối cùng cậu mới nghe ra câu nói khàn khàn chẳng thể nghe thấy ấy của Tạ Thanh Trình. Tạ Thanh Trình cứ thì thào lặp đi lặp lại nói:
“Hạ Dư… Anh không nhìn rõ mặt em…”
Giọng nói kia mang theo chút nghẹn ngào vỡ vụn.
“Anh không nhìn rõ mặt em… … …!!”
Trái tim Hạ Dư run mạnh lên! Lúc này mới nhận ra tình trạng của Tạ Thanh Trình đã bất ổn lắm rồi, Tạ Thanh Trình không thể nào chịu nổi nỗi thống khổ cứ tiếp tục diễn mãi với cậu như thế nữa.
Tạ Thanh Trình là người tham gia màn kịch, anh không phải quần chúng.
Anh cũng sẽ đau đớn.
Hạ Dư vốn thật sự đã bị nỗi không cam lòng mãnh liệt cuốn theo, nhưng giờ phút này, cậu nhìn thấy Tạ Thanh Trình dưới thân mình bỗng dưng có chút điên cuồng, cậu mới chợt nhận ra——
Kỳ thật Tạ Thanh Trình… Cũng là bệnh nhân Ebola thần kinh.
Là bệnh nhân hơn hai mươi năm rồi, Tạ Thanh Trình đã trải qua rất nhiều tra tấn thống khổ, lại vẫn luôn dựa vào ý thức mạnh mẽ của bản thân áp chế phong ấn bệnh tật, chưa từng phát tác.
Mà giờ khắc này…
Mà giờ khắc này, Tạ Thanh Trình tựa như không thể chịu nổi nữa, Hạ Dư tưởng chừng chỉ một ngọn cỏ nào đó thôi, với Tạ Thanh Trình mà nói, lại có thể tạo thành sự chấn động dẫn tới núi lở băng nứt trong lòng anh.
“Tạ Thanh Trình…” Rốt cuộc Hạ Dư tỉnh táo lại, ngón tay siết ngược lấy bàn tay run nhè nhẹ của Tạ Thanh Trình, cậu không thể nào ngụy trang nổi gì nữa, một tay khác ôm siết lấy Tạ Thanh Trình, hai người được bao phủ dưới chăn lông ngỗng, ôm chặt lấy nhau, cậu dán lại gần tai anh nỉ non hết lần này tới lần khác, gần như hoảng loạn, “Tạ Thanh Trình, không sao đâu! Không sao hết cả! Em chỉ diễn cho Đoàn Văn xem thôi… Em diễn cho Đoàn Văn xem mà thôi… Em không muốn làm nhục anh… Tạ Thanh Trình, anh có nghe thấy em nói không?”
“Tạ Thanh Trình… Anh nghe thấy không…”
Hạ Dư ôm siết lấy anh, tới cậu cũng chẳng hề cảm nhận được, ngay cả giọng nói của cậu cũng đang run rẩy.
“Đừng sợ, đừng sợ, anh có nghe thấy không…”
“…”
Tạ Thanh Trình bị Hạ Dư đè nặng lên, ôm lấy, tựa như chú rồng lửa nhỏ trong trí nhớ đã quay trở về, chú rồng lửa nhỏ của rất nhiều năm trước ấy từng cười nói em có thể làm ấm giường cho anh lại bơi về bên cạnh anh theo giấc mộng.
Nhưng mà chú rồng lửa nhỏ kia rõ ràng đã bị ném vỡ tan rồi, cuối cùng có dán cũng chẳng thể quay về nguyên trạng nữa…
Có dán cũng chẳng thể quay về nữa!!
Ánh mắt Tạ Thanh Trình tan rã, run lên nhè nhẹ, mà Hạ Dư không ngừng vuốt ve anh, an ủi anh.
Dưới chăn quá tối, nhưng cậu chẳng thể nào xốc chăn lên bật đèn được, bọn họ chỉ có thể ôm nhau trong đó, bọn họ chỉ có ở trong bóng tối mới an toàn mà thôi.
Không biết qua bao lâu, sự run rẩy trên người Tạ Thanh Trình mới dần dần ngừng lại.
Hạ Dư nâng tay vuốt ve mặt anh, trên gương mặt ấy ướt đẫm, khiến tay Hạ Dư cũng không khỏi run lên.
“Anh không nhìn thấy em…” Tạ Thanh Trình nhẹ giọng nói.
Giọng nói trống rỗng quá đỗi, làm Hạ Dư kinh hãi.
“Hạ Dư… Anh không nhìn thấy em…”
Sau đêm hải chiến ấy, anh chẳng còn gặp lại em được nữa.
Hẳn em hận anh lắm.
Anh quá mức tuyệt tình. Anh biết chứ.
Vậy nên dù thế nào cũng cũng chẳng dám nhắc lại, rằng thật ra anh rất nhớ em… Anh không chỉ nhớ lại mỗi một lần khi em đi tới trước mặt anh, cầm tấm lụa trắng ấy nói với anh, đồ của anh bị rơi rồi.
Em của khi đó, cuối cùng không quay về được nữa…
Bờ môi anh run run, yên lặng mấp máy.
Hạ Dư nhìn mà lòng khó chịu, cậu ôm chặt lấy anh, hai người nằm dưới lớp chăn đơn dây dưa tới ướt đẫm mồ hôi.
Cậu xoa tóc anh rồi gọi anh lặp đi lặp lại: “Tạ Thanh Trình… Đừng sợ… Chúng ta chỉ diễn kịch thôi… Đang diễn kịch mà thôi… Em sẽ không thực sự làm anh tổn thương…”
Giọng cậu và cả cơ thể cậu đều không ngừng run lên khe khẽ, nỗi oán hận che phủ bề ngoài bị gỡ bỏ, những lời chân thành sâu trong đáy lòng đều bị ép ra ngoài.
“Không sao đâu, không sao hết cả. Hiện tại có em rồi, anh không cần phải cực khổ tiêm loại thuốc này, cũng không cần mạo hiểm thêm nữa đâu. Anh ở lại nơi này của em rất an toàn.”
“Anh ngoan nhé…” Cậu hôn nhẹ lên vầng trán mướt mồ hôi của anh, “Mấy lời nói ấy đều là giả thôi… Có em ở đây, có em bảo vệ anh rồi… Anh ơi, đừng sợ nữa…”
Hạ Dư vừa vào phòng đã tháo găng nửa bàn tay, nới lỏng áo quân trang Mandela ra luôn. Chỉ trông thấy mỗi vẻ mặt mệt mỏi phiền muộn của cậu đã biết hẳn là cậu với Đoàn Văn đã có một cuộc tranh cãi không được vui vẻ cho lắm.
Tạ Thanh Trình có cảm giác rất kì quái, như thể Hạ Dư đang mong chờ có chuyện gì đó xảy ra trên người mình vậy.
Nhưng cảm giác này vừa lóe lên đã biến mất, Tạ Thanh Trình còn không kịp nghĩ sâu, Hạ Dư đã tiến lên trước, buông lỏng dây trói trên người anh ra.
“Tôi mang theo thuốc cho anh này.” Cậu kéo Tạ Thanh Trình vào toilet, đóng sầm cửa lại.
Tạ Thanh Trình vừa định nói chuyện, Hạ Dư đã lợi dụng tư thế cởi quần áo cho anh để áp sát vào bên tai anh, trầm mặt nói: “Cẩn thận. Ở đây cũng có camera.”
“…”
Đoàn Văn đúng là quá biến thái rồi.
Đã có camera thì kịch cũng phải diễn cho đủ, sau sự vùng vẫy cần thiết, Hạ Dư chặn Tạ Thanh Trình lại, tiêm cho anh một ống thuốc mang từ bên ngoài về.
Tạ Thanh Trình cắn chặt răng hàm: “Cái gì thế…!”
“Không có tên, chỉ là một loại thuốc tê bình thường thôi.” Kim xuyên vào tĩnh mạch Tạ Thanh Trình, chất lỏng lành lạnh được Hạ Dư thô bạo đẩy vào cơ thể Tạ Thanh Trình.
Giọng Hạ Dư cũng đủ để cho camera nghe thấy: “Sau khi tiêm rồi anh cũng chẳng còn sức để phản kháng nữa, sức lực cũng chỉ đủ cho anh đi lại ngồi xuống với nằm nghỉ. Tôi không muốn lúc ngủ bị người ta ám sát, đơn giản vậy thôi.”
Dịch thuốc đẩy vào xong, Hạ Dư rút kim tiêm ra khỏi tĩnh mạch Tạ Thanh Trình, phản ứng của thuốc rất nhanh, Tạ Thanh Trình nằm gục trên bục bồn rửa tay lạnh băng, hít từng hơi từng hơi thở dốc.
Trước mặt anh là mặt gương mạ viền vàng, nhìn qua đó có thể trông thấy dáng vẻ bản thân nằm sấp đồng phục lộn xộn, mà Hạ Dư đứng phía sau anh, mặc một thân quân trang đen ngập vẻ áp bách. Hạ Dư chờ tới khi sức lực Tạ Thanh Trình đã tiêu tan chẳng còn nhiều, sau đó mới bắt đầu xé áo sơ mi loang lổ vết máu của người đàn ông ra hẳn, tùy tiện vứt trên đất.
“Đừng cử động.” Cho dù sự vùng vẫy của Tạ Thanh Trình hiện tại trước mặt cậu đã rất yếu ớt, Hạ Dư vẫn không cho phép anh cựa quậy mà đè anh lại, ánh mắt lướt qua vết thương chồng chất sau lưng Tạ Thanh Trình từng tấc từng tấc một.
Vết thương ấy là do bị chó robot đánh trúng lúc trước, miệng vết thương còn chưa kết vảy hết, máu vẫn rỉ ra chảy xuống dưới.
Ánh mắt Hạ Dư u ám.
Chuyện Tạ Thanh Trình tiêm huyết thanh số 2 và RN-13 để lên đảo, tổng chỉ huy cũng đã nói lại với cậu, nhưng biết là một chuyện, tận mắt thấy Tạ Thanh Trình chán sống vẫn cố tiêm huyết thanh vào cơ thể, lại nhìn thấy vết thương nghiêm trọng tới thế trên người anh thì lại là chuyện khác.
Lòng Hạ Dư rất khó chịu, thuốc tê tiêm vào cơ thể Tạ Thanh Trình có cả tác dụng chữa trị. Tiếc là không thể nói nhiều lời.
Hạ Dư trầm mặc lấy thuốc sát trùng, iod, nhíp trong ngăn kéo bục rửa tay ra, nghiêm mặt sát trùng vết thương trên lưng cho Tạ Thanh Trình. Tay cậu vuốt ve qua đường cong lưng Tạ Thanh Trình, động tác không phải dịu dàng, nhưng làm rất cẩn thận.
Tạ Thanh Trình nén cơn đau khi cồn iod đổ vào vết thương, trán rịn mồ hôi mỏng, nghẹn giọng cắn răng nói: “Hạ tổng đúng là tốn công quá nhỉ.”
“Tôi bắt anh về hầu hạ tôi, nếu anh phát sốt thì còn giữ làm gì được nữa.”
Sau khi Hạ Dư nói hết câu đơn giản ấy đã xử lí vết thương cho Tạ Thanh Trình xong xuôi, tiện tay ném dụng cụ sát trùng đã dùng vào thùng rác. Sau đó cậu cúi thấp người, vây Tạ Thanh Trình dưới thân mình, vuốt ve anh, cố gắng làm ra động tác suồng sã cho người ở phía sau camera mini xem được.
Mà cũng nhân cơ hội này, cậu đã nhỏ giọng truyền một thông tin vào tai Tạ Thanh Trình: “Anh yên tâm, đội trưởng Trịnh không sao cả.”
Thời gian tiếp xúc này không thể quá dài, sau khi Hạ Dư nói xong, đã túm tóc Tạ Thanh Trình, hôn nhẹ lên vành tai anh tựa như đùa bỡn, sau đó lại ép Tạ Thanh Trình đứng dậy, ngay trước gương, nói ra một câu tựa như muốn trêu chọc: “Cảnh sát Tạ có cần đi vệ sinh không?”
Nói xong ánh mắt còn rất bỉ ổi lướt qua mặt khóa thắt lưng bạc của Tạ Thanh Trình hai vòng.
Tạ Thanh Trình: “… Cút ra ngoài!”
Hạ Dư cười cười, cậu cũng chẳng nổi giận với móng vuốt sắc bén đã bị cắt mất của mãnh thú: “Khi nãy vừa tiêm thuốc cho anh cũng không biết có bị quá liều hay không, vẫn để tôi giúp anh đi, nhỡ đâu anh không có sức thì sao.”
Câu trả lời của Tạ Thanh Trình còn hung dữ hơn cả khi nãy: “Ra ngoài.”
“… Tính cách của cảnh sát Tạ vẫn cay nghiệt ghê.” Hạ Dư mỉm cười, “Anh tưởng chỗ này của tôi là nhà mình đấy à? Chẳng khách sáo gì cả.”
Tạ Thanh Trình lặp lại lần nữa: “Đi ngay.”
Nhưng thấy vẻ lạnh băng trong mắt Tạ Thanh Trình không phải là giả, cuối cùng Hạ Dư vẫn ra ngoài, chẳng qua trước khi đóng cửa lại rủ mi, ánh mắt cố ý vô tình lướt qua khóa quần của người ta mấy lượt.
Tạ Thanh Trình bị tiêm thuốc nhưng vẫn có sức đóng cửa, anh đóng sầm cửa lại.
“Nếu anh thật sự không cố nổi thì có thể nói tôi biết.” Hạ Dư đứng ngoài chậm rãi bảo, “Nể tình quan hệ trước đây của hai ta, tôi rất bằng lòng vào đó đỡ cho anh một lát——“
Nói cũng chẳng nói một câu, cửa đã có tiếng động vang lên, là Tạ Thanh Trình túm gì đó trong toilet đập thẳng lên ván cửa, ngừng giọng nói của Hạ Dư lại.
Lúc này Hạ Dư vẫn không có nhiều thời gian ở lại phòng lắm, cậu tạm thời quay về thật ra chỉ để tiêm thuốc với xử lý miệng vết thương cho Tạ Thanh Trình thôi. Chuyện này làm xong chẳng bao lâu thì cậu đã rời đi, Đoàn Văn vẫn còn chuyện cần tìm cậu.
Trong khoảng thời gian ấy, Tạ Thanh Trình bị nhốt trong phòng Hạ Dư, chẳng thể đi đâu được.
Bởi vì biết có kẻ theo dõi căn phòng này, Tạ Thanh Trình không tỏ vẻ bình tĩnh nhiều, anh đi đi lại lại trong phòng, đập một vài đồ trang trí trong phòng Hạ Dư, cũng hất đổ vài quyển sách trên giá của Hạ Dư, có mấy lần muốn ra ngoài, nhưng cũng không thể mở được cửa phòng hay cửa sổ. Cuối cùng anh im lặng như thể đã bất lực, như đã tiêu hao hết nguồn điện còn dư, quay trở về ngồi trên chiếc ghế vịn bên cửa sổ, gục đầu, cuối cùng chẳng còn động tĩnh gì nữa.
Hành động như thế tuy không thể nói là hoàn hảo, nhưng tính cách Tạ Thanh Trình vốn rất thờ ơ, không dễ nổi giận, lại càng không thể nào mất khống chế, trong mắt kẻ theo dõi có lẽ cũng chẳng có gì là lạ.
Tạ Thanh Trình ngồi trên ghế dựa, như một diễn viên sau lời cảm ơn, dần hồi phục lại thể lực lẫn tinh thần. Lúc này cuối cùng anh cũng có thể yên tĩnh ngẫm lại toàn bộ những chuyện xảy ra, trong lòng anh có rất nhiều câu hỏi—— Ví dụ như chuyện robot “giết người” là thế nào, ví dụ như câu Hạ Dư nói “Mẹ tôi vẫn còn sống” là có ý gì.
Anh vẫn đang đợi một đáp án.
Anh cần chờ Hạ Dư hoàn thành xong hết mọi chuyện trở về, sau đó tìm cơ hội để hỏi thử.
Nhưng có lẽ vì đã trải qua nhiều chuyện rồi, lại có lẽ giờ anh đang ở căn phòng giống hệt căn phòng khi xưa từng ở trong nhà họ Hạ, Tạ Thanh Trình chờ hồi lâu, lại bất giác chìm vào giấc ngủ nông, mà trong giấc ngủ mơ màng ấy, anh mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, anh quay lại nhà họ Hạ nhiều năm về trước.
Anh đứng trước bàn học trong phòng cho khách, đặt bách khoa toàn thư 《Bệnh hiếm gặp trên thế giới》 vừa mới viết xong lời tặng nơi góc bàn, sau đó kéo vali hành lí, đi ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa phòng ngủ lại.
Trên cánh cửa khắc hoa văn Vô Tận Hạ, anh liếc thoáng qua lần cuối, dọc theo hành lang đằng đẵng, rời khỏi nơi này.
—— Đây hẳn là ngày anh rời khỏi nhà họ Hạ.
Bánh vali lăn trên đất, anh đi xuống tầng, chuẩn bị ra cửa. Nhưng mà lại khác với hiện thực, lúc này anh mơ thấy Hạ Dư tám tuổi đứng trên thảm cỏ nhìn anh.
“Tiên sinh.” Cậu bé gọi anh, sau đó chậm rãi đến gần anh, “Đồ của anh rơi rồi.”
Cậu bé nâng tay lên, đưa cho anh một tấm lụa trắng mỏng.
Tạ Thanh Trình khẽ run, anh phát hiện không còn thấy vali của anh nữa, trong tay đang ôm một bó Vô Tận Hạ lúc mới gặp.
“Tiên sinh.” Hạ Dư hồi bé nhắc nhở anh lần nữa, “Đồ của anh rơi này.”
“…” Tạ Thanh Trình chần chừ, nâng tay nhận lấy tấm lụa mỏng kia, trong chớp mắt ấy, bỗng một cơn gió nổi lên, thổi bay cảnh mơ hồ trước mắt anh, chờ tới khi anh có thể nhìn rõ mọi thứ lần nữa, Hạ Dư đã chẳng thấy đâu.
Anh cầm trong tay cũng không phải lụa mỏng, mà là xấp giấy trắng không mỏng không dày, đầu trang giấy còn viết một hàng chữ thanh tú.
Là di thư của Hạ Dư…
“Các đồng chí cảnh sát…”
Câu chữ anh chẳng bao giờ muốn nhìn thấy nữa ấy lại hiện lên trước mắt anh tại nơi sâu thẳm trong giấc mơ này, trái tim Tạ Thanh Trình nhất thời như bị tiêm vào loại thuốc khiến cạn kiệt sức lực, ngay cả sức để đập cũng hao cạn.
Anh thấy đau đớn, lại chẳng thể rơi nước mắt, khóe mắt rát lên như bị xé rách.
Hàng chữ trên di thư như hóa thành tấm lưới trời lồng lộng, nhốt chặt anh trong ấy——
“Tôi chỉ mới hai mươi tuổi, tôi có người mình thích, tôi vẫn chưa muốn chết.”
“Tôi nhắc tới tên hai vị cảnh sát này ở đây là hi vọng rằng sau khi tôi chết, mọi người có thể dùng những chứng cứ trên tay, cẩn thận điều tra rõ ràng lại chuyện năm xưa, bọn họ đã rời khỏi thế gian hai mươi năm rồi, vẫn chưa đợi được một sự thật công bằng.”
“Chuyện này bước nào cũng đáng sợ, tầng tầng rối ren, có lẽ cuối cùng tôi cũng không thể rửa sạch được tội danh, hoặc có lẽ sẽ táng thân nơi biển cả mênh mông. Nếu như là vậy…”
Những câu chữ này như ấn ký lời nguyền đáng sợ nằm sâu trong tâm trí Tạ Thanh Trình, cho dù chuyện đã xảy ra bao năm, vẫn là răng nanh sắc bén cắn lên cổ anh, bám theo Tạ Thanh Trình không buông.
“—— Tôi không muốn người duy nhất đối xử tốt với tôi trên cuộc đời sẽ cảm thấy thương tâm vì tôi.”
Máu từ trái tim bắn khắp nơi.
“Hạ Dư!!” Tạ Thanh Trình choàng tỉnh, hít từng hơi thở dốc, sau lưng thấm ướt mồ hôi lạnh, ngấm vào vết thương rát cả lên.
Sắc trời còn sáng ngoài cửa sổ giờ đã tối sầm.
Đồng hồ treo tường chỉ mười một giờ, anh quá mệt mỏi, nằm trên chiếc ghế mềm này nghỉ ngơi, thế mà cuối cùng lại thành ngủ say mất, tới tận nửa đêm mới tỉnh.
Lúc anh đầu váng mắt hoa, lại trông thấy bên cửa sổ có bóng dáng cao gầy điển trai dựa vào.
Hạ Dư đã quay về, đang ngẩn người nhìn cửa sổ, nghe thấy tiếng động, cậu nghiêng mặt qua, ánh trăng phủ lên sườn mặt cậu một lớp màu bạc: “Gặp ác mộng rồi?”
“…” Tạ Thanh Trình hé miệng thở dốc, lại không biết nên nói gì, trái tim còn đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực, chui ra ngoài.
Anh nhắm mắt lại.
Hạ Dư đi tới bên cạnh anh, rủ mắt xuống nhìn anh, một lát sau, Hạ Dư bỗng dưng giữ tay vịn ghế mềm kéo theo cả người anh lại gần, thô bạo ôm lấy anh, đè anh lên cạnh bàn học bên cửa sổ, áp sát anh vào ô kính, sau đó bắt đầu hôn anh nóng bỏng. Tiếng thở dốc nặng nề, tiếng quần áo sột soạt, tiếng tim hai người đàn ông đập thình thịch, trong căn phòng nghe được cả tiếng kim rơi này hóa từ nhẹ nhàng thành nặng nề.
“Mơ thấy gì vậy?” Nụ hôn của Hạ Dư như bươm bướm, đậu lên bên gáy Tạ Thanh Trình, môi khẽ động, muốn dấy lên gió bão theo trái tim của Tạ Thanh Trình, “Vì sao lại gọi tên tôi?”
Tạ Thanh Trình vừa tỉnh giấc, người chẳng có chút sức nào, anh vừa hơi thả lỏng, tác dụng phụ của RN-13 và huyết thanh số 2 cũng ùa lên theo. Phản ứng lúc có thai của số 2 khi ấy ảnh hưởng tới việc anh dùng thuốc, hiện giờ ngay cả đứng anh cũng chẳng có sức, chỉ có thể để Hạ Dư ôm anh như thế, mặc nụ hôn nóng bỏng kia men theo mặt mày, bờ môi, cần cổ của anh, hôn tới sâu trong trái tim rạn nứt vỡ nát của anh.
“Không mơ thấy gì hết… Cậu buông tôi ra.” Trong cái ôm hôn càng lúc càng điên cuồng, Tạ Thanh Trình tìm lại được giọng nói của mình, khàn khàn đáp lời.
“…” Hạ Dư hơi khựng lại, “Anh thật sự coi chỗ này của tôi thành viện điều dưỡng để nghỉ ngơi đấy à.”
Tạ Thanh Trình không lên tiếng, anh lại có cảm giác gờn gợn mắc ói, khó chịu…
Anh là bác sĩ, đương nhiên biết lúc nữ giới mang thai cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng trước kia anh cũng chỉ biết thôi, huyết thanh số 2 lại khiến anh tự mình trải nghiệm cảm giác yếu ớt này luôn. Anh có hơi theo chủ nghĩa đàn ông, nhưng trong giây phút này anh lại nhận ra rằng cơ thể nữ giới có vẻ yếu ớt ấy thật ra mạnh mẽ cứng cỏi tới mức nào.
Nụ hôn của Hạ Dư bên tai lẫn cần cổ anh không ngừng dời xuống dưới, mang theo hơi thở nóng bỏng.
Tạ Thanh Trình thoáng thở dốc, ngửa cổ lên, cảm giác không sức giãy giụa dưới thân Hạ Dư này lại như thể đang hùa theo cậu. Vì thế cuối cùng anh cũng không động đậy gì nữa: “Rốt cuộc cậu muốn làm sao.”
Hạ Dư ngừng hành động lại, nhìn vào đôi mắt anh.
Trong đôi mắt Tạ Thanh Trình tựa như chỉ còn lại đống đổ nát, anh chết lặng trống rỗng nói: “Cậu vẫn muốn lên giường với tôi ư?”
Giọng chẳng có chút gợn sóng, thật sự cứ như con búp bê bị giày vò tới hỏng.
Trái tim Hạ Dư bị đâm nhẹ vào, nhưng lại sợ có khi vẫn còn kẻ đang theo dõi camera, cậu vẫn bảo: “Ừ, hiện giờ ngoài tác dụng này ra, anh còn có ích gì nữa chứ?”
“… Anthony không thỏa mãn nổi cậu đấy à.”
Thật sự muốn cãi nhau đó hả…?
Hạ Dư lại càng cứng đờ lại, sắc mặt cũng trầm xuống, hình như cậu muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ nghiến răng hàm, mắt cậu tới chớp cũng chẳng chớp mà nhìn gương mặt Tạ Thanh Trình chằm chằm, tựa như muốn nhìn thấy cảm xúc nào khác ngoại trừ vẻ lạnh lùng trên gương mặt Tạ Thanh Trình vậy.
Nhưng không hề tìm được.
Cuối cùng Hạ Dư cũng chẳng nói thêm gì nhiều với Tạ Thanh Trình, lúc nụ hôn cậu phủ xuống lần nữa, đã từ thô lỗ biến thành ngang ngược. Cậu như muốn dùng nó để bộc lộ hết suy nghĩ khổ tâm khôn kể nào đó trong lòng mình, lúc ôm lấy nhau, cậu áp lưng Tạ Thanh Trình vào ô cửa kính thủy tinh lạnh lẽo phía sau lưng, nụ hôn của cậu đã chẳng còn giống như trút bỏ ái dục nữa, mà như đang dây dưa oán hận.
Mùi máu tươi càng nặng, đôi mắt Hạ Dư cũng đỏ tươi, trong lúc dây dưa hỗn loạn, cậu kéo Tạ Thanh Trình tới bên giường, hôn anh mạnh mẽ, sức lực hung dữ trong hành động càng lúc càng mãnh liệt.
Cuối cùng cậu và Tạ Thanh Trình đồng thời ngã xuống, cậu đè Tạ Thanh Trình lên đệm lò xo mềm mại, nhấc chiếc chăn trắng như tuyết lên, trùm hai người ở phía dưới, bao phủ trong một khoảng bóng tối.
Hiện giờ Tạ Thanh Trình dần khó mà phân rõ hành động này của Hạ Dư rốt cuộc là xuất phát từ mong muốn hay là để diễn cho Đoàn Văn xem nữa.
Anh chỉ cảm thấy trái tim mình càng nặng nề hơn vì mấy phản ứng này của Hạ Dư, tới đập thôi cũng đã nặng như chì, anh có thể cảm nhận được tình cảm của Hạ Dư là thật, cho dù Hạ Dư làm ra hành động này vì mục đích nào đi nữa, nỗi oán hận này cũng chẳng phải giả vờ.
Vì thế Tạ Thanh Trình nắm chặt lấy cổ tay Hạ Dư, tuyệt vọng đến vậy lại cố gắng tới thế, tựa như cho dù cả người anh chẳng còn chút sức lực nào cũng muốn dùng hết sức mạnh ít ỏi cuối cùng để giữ lấy cậu. Anh như muốn ngăn cậu lại, lại giống như đang cầu xin cậu.
Tạ Thanh Trình được phủ dưới lớp chăn tạo thành khoảng trời đất an toàn tuyệt đối, hoàn toàn không nhìn thấy mặt Hạ Dư, xung quanh quá tối, anh lại là kẻ mù dở, anh bỗng trở nên bối rối, thất thần, trong tai hình như còn quanh quẩn câu nói lúc nãy của Hạ Dư—— Hiện giờ ngoài tác dụng này ra, anh còn có ích gì nữa chứ?
Là thật hay là diễn, giờ phút này hình như cũng chẳng còn quan trọng.
Tạ Thanh Trình vốn đã bị giấc mơ kích thích, hiện tại cơ thể đã phải chịu đủ thứ này cuối cùng cũng bị những lời nói ấy phá tan thành mảnh nhỏ.
Tiêm RN-13 quá liều, tác dụng phụ về sau của huyết thanh số 2, bí ẩn về robot giết người, lão Trịnh bị bắt mất… Trên người anh có quá nhiều áp lực lẫn áy náy… Tạ Thanh Trình bỗng như như phát điên muốn đẩy Hạ Dư ra, nhưng mặt khác lại giữ chặt lấy tay Hạ Dư không chịu buông.
Anh như tan vỡ.
Anh cuối cùng cũng tan vỡ.
Phản ứng trên cơ thể… Quá đau.
Vết thương trong lòng, cũng đau.
Cơ thể anh tựa như bọt biển ngâm trong sự thống khổ, tất cả đau đớn giày vò đều chạy khắp cơ thể anh. Anh không cầu xin được sự tha thứ, vậy nên cũng chẳng thể nói thật, anh chẳng có gì hết cả… Không có cái gì hết…
Cha, mẹ, lão Tần, Tạ Tuyết…
Hạ Dư…
Bọn họ đều rời bỏ anh.
Cuối cùng không quay về nữa.
Tạ Thanh Trình thống khổ muốn điên lên, buồn nôn tới hoảng sợ, tan vỡ đến mức muốn chết đi. Anh muốn bật tiếng kêu lớn, khản giọng khóc thương, nhưng anh chẳng bật được ra âm thanh nào hết cả… Không bật được tiếng nào hết!! Cổ họng anh cuối cùng cũng để lọt tiếng nức nở vỡ vụn, cả người vô thức giữ lấy tay Hạ Dư, siết lấy chăn đệm.
Tối đen.
Toàn bộ xung quanh đều tối đen.
Bờ môi anh mở ra khép lại trong bóng tối, mở ra rồi khép lại không ngừng, nhưng chẳng bật thành tiếng nào ra ngoài.
Hạ Dư không ngờ anh bỗng dưng lại như thế, cũng ngẩn cả người, lòng cậu cuống quít, không khỏi vừa gọi tên anh vừa dán sát lại gần anh, dán vào rất gần, nghe mấy lần liền, cuối cùng cậu mới nghe ra câu nói khàn khàn chẳng thể nghe thấy ấy của Tạ Thanh Trình. Tạ Thanh Trình cứ thì thào lặp đi lặp lại nói:
“Hạ Dư… Anh không nhìn rõ mặt em…”
Giọng nói kia mang theo chút nghẹn ngào vỡ vụn.
“Anh không nhìn rõ mặt em… … …!!”
Trái tim Hạ Dư run mạnh lên! Lúc này mới nhận ra tình trạng của Tạ Thanh Trình đã bất ổn lắm rồi, Tạ Thanh Trình không thể nào chịu nổi nỗi thống khổ cứ tiếp tục diễn mãi với cậu như thế nữa.
Tạ Thanh Trình là người tham gia màn kịch, anh không phải quần chúng.
Anh cũng sẽ đau đớn.
Hạ Dư vốn thật sự đã bị nỗi không cam lòng mãnh liệt cuốn theo, nhưng giờ phút này, cậu nhìn thấy Tạ Thanh Trình dưới thân mình bỗng dưng có chút điên cuồng, cậu mới chợt nhận ra——
Kỳ thật Tạ Thanh Trình… Cũng là bệnh nhân Ebola thần kinh.
Là bệnh nhân hơn hai mươi năm rồi, Tạ Thanh Trình đã trải qua rất nhiều tra tấn thống khổ, lại vẫn luôn dựa vào ý thức mạnh mẽ của bản thân áp chế phong ấn bệnh tật, chưa từng phát tác.
Mà giờ khắc này…
Mà giờ khắc này, Tạ Thanh Trình tựa như không thể chịu nổi nữa, Hạ Dư tưởng chừng chỉ một ngọn cỏ nào đó thôi, với Tạ Thanh Trình mà nói, lại có thể tạo thành sự chấn động dẫn tới núi lở băng nứt trong lòng anh.
“Tạ Thanh Trình…” Rốt cuộc Hạ Dư tỉnh táo lại, ngón tay siết ngược lấy bàn tay run nhè nhẹ của Tạ Thanh Trình, cậu không thể nào ngụy trang nổi gì nữa, một tay khác ôm siết lấy Tạ Thanh Trình, hai người được bao phủ dưới chăn lông ngỗng, ôm chặt lấy nhau, cậu dán lại gần tai anh nỉ non hết lần này tới lần khác, gần như hoảng loạn, “Tạ Thanh Trình, không sao đâu! Không sao hết cả! Em chỉ diễn cho Đoàn Văn xem thôi… Em diễn cho Đoàn Văn xem mà thôi… Em không muốn làm nhục anh… Tạ Thanh Trình, anh có nghe thấy em nói không?”
“Tạ Thanh Trình… Anh nghe thấy không…”
Hạ Dư ôm siết lấy anh, tới cậu cũng chẳng hề cảm nhận được, ngay cả giọng nói của cậu cũng đang run rẩy.
“Đừng sợ, đừng sợ, anh có nghe thấy không…”
“…”
Tạ Thanh Trình bị Hạ Dư đè nặng lên, ôm lấy, tựa như chú rồng lửa nhỏ trong trí nhớ đã quay trở về, chú rồng lửa nhỏ của rất nhiều năm trước ấy từng cười nói em có thể làm ấm giường cho anh lại bơi về bên cạnh anh theo giấc mộng.
Nhưng mà chú rồng lửa nhỏ kia rõ ràng đã bị ném vỡ tan rồi, cuối cùng có dán cũng chẳng thể quay về nguyên trạng nữa…
Có dán cũng chẳng thể quay về nữa!!
Ánh mắt Tạ Thanh Trình tan rã, run lên nhè nhẹ, mà Hạ Dư không ngừng vuốt ve anh, an ủi anh.
Dưới chăn quá tối, nhưng cậu chẳng thể nào xốc chăn lên bật đèn được, bọn họ chỉ có thể ôm nhau trong đó, bọn họ chỉ có ở trong bóng tối mới an toàn mà thôi.
Không biết qua bao lâu, sự run rẩy trên người Tạ Thanh Trình mới dần dần ngừng lại.
Hạ Dư nâng tay vuốt ve mặt anh, trên gương mặt ấy ướt đẫm, khiến tay Hạ Dư cũng không khỏi run lên.
“Anh không nhìn thấy em…” Tạ Thanh Trình nhẹ giọng nói.
Giọng nói trống rỗng quá đỗi, làm Hạ Dư kinh hãi.
“Hạ Dư… Anh không nhìn thấy em…”
Sau đêm hải chiến ấy, anh chẳng còn gặp lại em được nữa.
Hẳn em hận anh lắm.
Anh quá mức tuyệt tình. Anh biết chứ.
Vậy nên dù thế nào cũng cũng chẳng dám nhắc lại, rằng thật ra anh rất nhớ em… Anh không chỉ nhớ lại mỗi một lần khi em đi tới trước mặt anh, cầm tấm lụa trắng ấy nói với anh, đồ của anh bị rơi rồi.
Em của khi đó, cuối cùng không quay về được nữa…
Bờ môi anh run run, yên lặng mấp máy.
Hạ Dư nhìn mà lòng khó chịu, cậu ôm chặt lấy anh, hai người nằm dưới lớp chăn đơn dây dưa tới ướt đẫm mồ hôi.
Cậu xoa tóc anh rồi gọi anh lặp đi lặp lại: “Tạ Thanh Trình… Đừng sợ… Chúng ta chỉ diễn kịch thôi… Đang diễn kịch mà thôi… Em sẽ không thực sự làm anh tổn thương…”
Giọng cậu và cả cơ thể cậu đều không ngừng run lên khe khẽ, nỗi oán hận che phủ bề ngoài bị gỡ bỏ, những lời chân thành sâu trong đáy lòng đều bị ép ra ngoài.
“Không sao đâu, không sao hết cả. Hiện tại có em rồi, anh không cần phải cực khổ tiêm loại thuốc này, cũng không cần mạo hiểm thêm nữa đâu. Anh ở lại nơi này của em rất an toàn.”
“Anh ngoan nhé…” Cậu hôn nhẹ lên vầng trán mướt mồ hôi của anh, “Mấy lời nói ấy đều là giả thôi… Có em ở đây, có em bảo vệ anh rồi… Anh ơi, đừng sợ nữa…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.