Sổ Bệnh Án

Chương 4: Khi gặp lại tôi rủ mắt nhìn anh ta

Nhục Bao Bất Cật Nhục

29/08/2021

Trong căn bếp nhỏ hẹp truyền tới tiếng vang xèo xèo của dầu mỡ lúc rang cơm, Hạ Dư và Tạ Tuyết ngồi bên bàn ăn nhỏ có hơi dính mỡ.

Tạ Tuyết nhìn qua làn khói, nở một nụ cười rất nhẹ chờ anh hai của cô làm cơm xong.

Hạ Dư cũng cười cho có lệ, trong lòng lại trợn trắng mắt.

Cửa trượt phòng bếp có dán áp phích bị mở ra, đi ra trước tiên là mùi cơm thơm nức mũi quen thuộc, sau đó là Tạ Thanh Trình đi tới, cởi tạp dề ra, vẫn là áo sơ mi cài thắt lưng, tây trang phẳng phiu như trước. Tuy rằng tình tình anh lãnh đạm, nhưng lại là người anh tốt, vì cha mẹ anh đã mất sớm, anh là trụ cột của cả nhà, từ nhỏ đã chăm sóc cho vãn bối, nên tay nghề nấu ăn cũng không tồi.

Tạ Tuyết thấy anh trai cô xắn nửa tay áo lên, bày mấy món đơn giản lên bàn nhỏ, reo lên một tiếng, vui mừng nhảy tới, giúp anh trai lấy bát đĩa bày ra.

"Thơm quá đi mất. Anh à, anh đẹp trai lắm anh đẹp trai vô cùng! Em yêu anh quá trời em yêu anh quá đi mất, nhanh nào! Đói chết em rồi!"

Khuôn mặt Tạ Thanh Trình bình tĩnh: "Con bé này đừng có nói ra mấy câu linh tinh kiểu đó. Kỳ cục. Đi đi, rửa trước đã."

Lại nói với Hạ Dư: "Cậu cũng thế."

Hạ Dư lâu lắm rồi chưa được ăn món như vậy.

Cơm Tạ Thanh Trình rang tơi xốp vàng óng, từng hạt từng hạt cơm rõ ràng—— Hạ Dư khi còn nhỏ từng ở cạnh bệ bếp ga quan sát quá trình Tạ Thanh Trình rang món chính mà em gái thích nhất này, biết rằng cơm để rang ngon nhất là cơm đã để qua đêm, không được quá dính, cũng không thể quá khô. Trước khi cơm vào nồi, đầu tiên phải đánh đều với trứng trong bát trước, giúp từng hạt cơm đều được phủ một lớp vàng óng đều màu.

Chờ mỡ nóng vừa sôi, nhanh tay đập vào hai quả trứng trước, khuấy đều tay, lại nhanh chóng bỏ ra. Bỏ mỡ xuống lần nữa, lại cho cơm đã trộn đều với trứng vào nồi rang với lửa lớn.

Nhưng đây thật ra không phải cơm rang Dương Châu chân chính, Tạ Thanh Trình đã điều chỉnh lại theo khẩu vị của Tạ Tuyết, chưa bao giờ cho thêm đậu nành, có điều việc này cũng không ảnh hưởng tới vị ngon của nó, ba đĩa cơm rang nóng hôi hổi đều màu vàng óng từng hạt một, dưới ánh đèn toả ánh béo ngậy, trong còn có thêm chân giò hun khói thái nhỏ, lại có tôm nõn trơn mềm, hành xắt vụn rắc bên trên, màu sắc và hương vị đều rất mê người.

Hạ Dư vừa ăn, trong lòng lại vừa tính toán.

Cậu ăn có chút chẳng rõ mùi vị, Tạ Tuyết còn nói nói cười cười trên bàn ăn mãi, nhưng vì Tạ Thanh Trình tới đây, cô phần lớn đều vui vẻ kể truyện cười với anh trai cô, hai anh em bọn họ nói chuyện rất tự nhiên, trái lại cậu vì lâu rồi không ở cùng với họ mà có chút không biết nói gì, biến thành phông nền cho bọn họ nói chuyện như chẳng hề tồn tại.

Phông nền rất không vui, cậu vốn muốn nghĩ cách gì đó, đẩy Tạ Thanh Trình đi.

"Muốn nữa không?"

Trong lúc thất thần, mình đã yên lặng ăn thấy đáy đĩa cơm rang thơm nức, Hạ Dư bừng tỉnh, nhìn về phía Tạ Thanh Trình khách sáo nói: "Không cần đâu."

"Anh ơi, em muốn nữa, anh lấy thêm cho em chút đi!"

Tạ Thanh Trình cầm đĩa của Tạ Tuyết đi, Tạ Tuyết cắn đũa nói với Hạ Dư: "Anh của chị nấu ngon hơn em nhiều ha, siêu ngon luôn á, em không ăn thêm một bát hả?"

Hạ Dư ngoài cười trong không cười: "Người có thể nặng tới vỡ cả cân, có mình chị đủ rồi, em không làm phiền đâu."

"Này! Sao lại có người như em chứ hả! Em dám chê chị đấy à!"

"Là chị chê em nấu không ngon bằng ảnh trước đó chứ——"

Hai người lại làm ầm lên, trong phòng bếp truyền tới giọng của Tạ Thanh Trình: "Tạ Tuyết, em để xô nước ở đây làm gì?"

"À." Tạ Tuyết lập tức dừng động tác đùa giỡn với Hạ Dư lại, tựa như vừa rồi người đang hi hi ha ha không phải là cô, ngồi ngay ngắn đáp: "Trường bảo mấy hôm nữa ký túc cắt nước, em tích một xô trước, nhưng bếp nhỏ quá, đặt ở chỗ khác thì vướng, chỉ có thể đặt tạm trên kệ tủ vậy thôi."

"Đặt cao quá, không cẩn thận mở cửa bị rơi xuống thì sao?"

Cô ngốc nói: "Ui dà, anh, anh đừng quan tâm, không sao hết đâu."

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Hạ Dư đang định tết tóc cho cô gái nghe hai người họ đối thoại, cặp mắt hạnh xinh đẹp thanh thuần nhìn lướt qua bếp, trong lòng bỗng nảy ra một ý chơi xấu...

Ba người ăn cơm tối, Tạ Thanh Trình không thích dọn dẹp, vì thế Hạ Dư làm một nam sinh bề ngoài hoà nhã đáng tin lại vĩ đại, đương nhiên sẽ chủ động nhận trọng trách rửa bát đĩa.

"Cần giúp không?" Tạ Tuyết hỏi.

"Lát nữa cần sẽ gọi chị." Hạ Dư cười như không cười đáp, xoay người vào bếp, hơn nữa còn đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng cửa nụ cười của cậu đã biến mất.

Hạ Dư bắt đầu quan sát tỉ mỉ từng ngóc ngách, đầu tiên cậu dịch xô nước trên kệ tủ ra ngoài một chút, chuyển qua ngay vị trí mà mở cửa ra sẽ đụng phải.

Sau đó, cậu hết sức bình tĩnh tìm được chiếc máy sấy Tạ Tuyết để ở ngăn tủ tầng hai, chẳng buồn chớp mắt thả vào trong nước, vặn mở vòi.

"Rào rào——"

Chiếc máy sấy cao cấp Tạ Tuyết dành non nửa tháng lương để mua cứ thế bị Hạ thiếu gia mà lòng cô không mang chút nghi ngờ biến thành một đống phế phẩm nhìn qua không tài nào dùng nổi.

Tốt lắm.

Hạ Dư bình tĩnh như thường lau khô máy sấy rồi đặt lại vào ngăn tủ lần nữa.

Việc chuẩn bị đầu tiên đã hoàn thành.

Cậu mặt không đổi sắc liếc Tạ Thanh Trình đang nói cười với cô gái qua khe cửa, quay lại xắn tay áo sơ mi trắng lên, im lặng mở vòi nước, bắt đầu rửa từng bát đũa một.

Tư thế kia, quả đúng là một người tốt! Là một thanh niên năm tốt!

Nhưng mà đã làm chuyện xấu thì sẽ gặp báo ứng.

Ngay lúc Hạ Dư bày mưu tính kế tỉ mỉ toàn bộ hành động, vừa vẩy sạch bọt nước trên tay, chuẩn bị để nữ chính bước vào nhận kế hoạch "trùng hợp" mà cậu đã bày ra, cậu bỗng nghe thấy ngoài bếp vang lên tiếng bước chân. Hạ Dư lập tức quay đầu lại, thấy ngoài lớp kính mờ mờ phản chiếu một bóng dáng đàn ông cao gầy thẳng tắp.

Hạ Dư trợn tròn mắt hạnh, còn chưa kịp cản, chợt nghe thấy Tạ Thanh Trình ở ngoài nói: "Hạ Dư, tôi vào rửa tay."

"Chờ——"

Mới nói nửa chữ khỏi miệng, chợt nghe thấy tiếng vang kinh thiên động địa, xô nước Hạ Dư cố tình đặt bên rìa kệ tủ lung la lung lay một vòng, sau đó——

"Rào!"

Một xô nước đầy, dựa theo kế hoạch của Hạ Dư, nước vốn nên đổ ụp lên đầu Tạ Tuyết, cứ thế lập tức đổ thẳng xuống gương mặt tuấn tú của Tạ Thanh Trình!

Đệt!

Con mẹ nó một giọt cũng không sót!

Hạ Dư: "..."

Tạ Thanh Trình: "..."

Bọt nước toé ra, cả phòng lộn xộn, dòng nước công đức viên mãn nhanh như chớp chảy khắp người từ đầu xuống giày Tạ Thanh Trình, cuối cùng uốn éo như cụ ông tản bộ, chầm chậm lan ra ngoài phòng khách, nghe thấy giọng hoảng sợ cùng tiếng dép lê của Tạ Tuyết tới gần, mới thấy hài lòng dừng lại.

Tạ Tuyết ở ngoài thấy hết mọi chuyện, sợ run cả người.

Tiêu rồi!

Con mẹ nó tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi!

Tạ Tuyết thấy cả người anh hai ướt nhẹp, chậm rãi quay đầu nhìn mình, khuôn mặt anh vốn dĩ đã trắng nõn lại bị một xô nước lớn đổ ụp xuống càng có vẻ da trắng như ngọc mắt đen như mực, tóc ướt nhẹp dính vào trán, còn đang nhỏ nước. Bọt nước chảy qua hàng mi, rơi xuống ánh mắt mở to khó tin nổi của anh, anh vô thức chớp chớp mắt, sau đó sực tỉnh.



"Tạ Tuyết!"

Tạ Tuyết giật hết cả mình, sợ hãi co rụt người lại.

Tạ Thanh Trình gạt tóc ướt nước trên trán đi, giận không át nổi: "Đã bảo là đừng có đặt xô nước lên kệ tủ rồi cơ mà!!"

"Xin lỗi, xin lỗi mà!" Tạ Tuyết run run chạy tới, lại lấy khăn tay lau lau, vừa đưa khăn tay cho anh trai cô, vừa đi lấy máy sấy đặt ở ngăn tủ, "Anh, em cũng không ngờ nó sẽ đổ xuống... Rõ ràng khi nãy vào còn không làm sao... Anh sấy tóc trước đi, đừng để bị cảm lạnh."

Hạ Dư ở phía sau có chột dạ nháy đôi mắt hạnh hiền lành.

Tạ Tuyết kéo Tạ Thanh Trình tới phòng khách, chẳng biết chuyện gì lấy máy sấy bị Hạ Dư ngâm nước tới hỏng, cắm vào ổ điện, nhấn nút bật.

Không chút động tĩnh.

"Ủa?"

Lại ấn.

Vẫn chẳng có chút động tĩnh nào.

"..."

Lại ấn tiếp.

"... Anh." Tạ Tuyết nhìn sắc mặt anh trai cô đã u ám tới cực hạn, gần như cảm thấy cái chết của mình đã giáng xuống rồi, run giọng bảo, "Máy, máy sấy hình như hỏng rồi..."

Đôi mắt đào hoa lạnh như băng của Tạ Thanh Trình nheo lại: "Đây là chiếc máy sấy mà em bảo với anh tốn bốn ngàn để mua đó hả?"

Tạ Tuyết thiếu chút nữa thì quỳ xuống.

Sao cô lại xui xẻo như vậy cơ chứ!!!

Vốn dĩ Tạ Thanh Trình đã chẳng hiểu vì sao cô lại muốn mua cái máy sấy còn đắt hơn cả một chiếc TV bình thường này, khi đó đã mắng cô máu chó đầy đầu, may mà cô đã giải thích lại chiếc máy sấy này tốt tới mức nào, có thể chăm sóc tóc ra sao, quan trọng nhất là chất lượng vượt trội, có dùng hai mươi năm đi nữa cũng không thể hỏng.

"Em thề, trong vòng hai mươi năm em sẽ chỉ dùng chiếc máy sấy này thôi! Nếu không anh cứ bổ đầu em ra xem thử IQ ra sao là được rồi!"

Lời khi ấy còn vang bên tai, Tạ Tuyết dưới ánh mắt lạnh lùng của Tạ Thanh Trình, chỉ cảm thấy lạnh gáy ớn lưng, không nhịn được lui về sau từng bước một, nâng tay che chiếc cổ xinh đẹp của mình lại.

Nhưng không biết làm sao cho phải, Tạ Tuyết chợt liếc thấy Hạ Dư đang lau khô tay, nhân mô cẩu dạng đi ra theo từ bếp, cô chợt nhanh trí, tựa như tìm thấy thiên sứ cứu mạng, vội vàng không ngừng chạy qua khóc lóc với Hạ Dư, gào lên: "Hạ Dư! Nhờ em giúp chút được không? Máy sấy của cô hỏng mất rồi! Ai mà biết lại xui vậy cơ chứ! Ký túc xá của em có đồ để thay không? Có máy sấy chứ? Có thể mang cho anh của cô thay có được không vậy? Cô giáo rất chi là cảm ơn em đó!"(*)

"..."

Lại giả vờ khách sáo trước mặt anh trai cô vậy nữa.

Hạ Dư cười cười, rất phối hợp: "Cô Tạ à, cô khách sáo quá đi."

Ánh mắt lại chuyển qua Tạ Thanh Trình.

Tạ Thanh Trình dựa trên sô pha, đường cong cằm sắc sảo còn đang nhỏ vài giọt nước, áo sơ mi bó người đều ướt sũng, lớp vải dán vào làn da, có thể nhìn thấy khuôn ngực anh lộ ra như có như không, còn có vòng eo gầy gầy—— lúc này anh đang nghiêng đầu, liếc mắt, mím đôi môi mỏng, vẻ mặt u ám nhìn Tạ Tuyết chằm chằm, tựa như sắp vì nghĩa quên tình tiêu diệt cô em gái phá hoại này thay nhân đạo.

Hạ Dư nhìn anh, cảm thấy đầu hơi đau.

Theo kế hoạch ban đầu của cậu, người toàn thân ướt sũng rơi vào đường cùng phải theo cậu về ký túc sấy tóc, đáng ra phải là Tạ Tuyết.

Sao lại chợt lệch dự tính, biến thành Tạ Thanh Trình vậy?

Cậu là thẳng nam sắt thép, lại ghét bác sĩ, hoàn toàn không chào đón quý ngài Tạ Thanh Trình đây tới phòng ngủ của cậu đâu.

Nhưng mà hết cách rồi, ván đã đóng thuyền, Tạ Thanh Trình bị cậu hại thành dáng vẻ nhếch nhác như vậy, Tạ Tuyết cũng đã mở miệng xin giúp, cậu chỉ đành khẽ thở dài, đi tới trước mặt Tạ Thanh Trình, nói với vị bác sĩ vẻ mặt hung dữ ngồi đối diện ở sô pha:

"Anh cũng ướt hết rồi, đừng có lườm người ta nữa, bác sĩ Tạ, theo em về thay quần áo đi? Ký túc của em cách chỗ này không xa, tiện đường lắm. Đi thôi."

Ký túc xá nam sinh học viện đại học nghệ thuật Hỗ Châu bốn người một phòng, lúc Hạ Dư dẫn Tạ Thanh Trình về, đang là giờ cơm tối, các bạn cùng phòng đã ra ngoài đi ăn, trong phòng cũng chẳng còn ai khác.

"Mặc bộ này đi." Hạ Dư cầm một bộ quần áo sạch từ vali, đưa cho Tạ Thanh Trình.

Mặt Tạ Thanh Trình lộ vẻ ghét bỏ: "Áo phông thể thao?"

"Thì sao?"

Thì sao cái gì hả, quần áo kiểu này đều là đám nam sinh còn đi học mới mặc, anh là người mặc kiểu dáng này cũng là chuyện của mười hay hai mươi năm trước rồi, ngay cả trước kia anh mặc quần áo kiểu này trông như thế nào cũng đã không nhớ ra nổi, giờ cơ bản không phù hợp với anh.

"Cậu lấy một chiếc sơ mi cho tôi."

"Xì, ngại quá bác sĩ Tạ, anh không được chọn đâu." Hạ Dư nở một nụ cười, mà giờ Tạ Tuyết không có mặt, cậu cũng chẳng giả bộ làm gì.

Nụ cười của cậu bỗng cợt nhả có lệ như tấm lụa mỏng, đáy mắt đen thẳm, cảm giác chân thành gì đó đều không có, thái độ nói chuyện với Tạ Thanh Trình cũng chẳng còn khách sáo như trước nữa: "Tôi đây ấy à, chỉ còn mỗi bộ này là vừa người anh thôi, sơ mi của tôi anh mặc rộng đấy."(**)

Tạ Thanh Trình nâng mắt lên, ánh mắt xuyên qua mái tóc ước nhẹp trước mặt, rơi xuống trên mặt Hạ Dư.

Hạ Dư sau khi gạt bỏ lớp nguỵ trang lịch sự, vẻ châm chọc trên khoé môi rõ ràng hơn hẳn, đáp trả ánh nhìn của Tạ Thanh Trình, cậu nhướng mày: "Không mặc? Không mặc thì anh cứ khoả thân ra ngoài cũng được nha."

"..."

Tạ Thanh Trình hung dữ giật lấy quần áo trong tay cậu, xụ mặt vào nhà tắm.

Hạ Dư đứng ngoài phòng tắm chờ anh thay đồ xong, đột nhiên cảm thấy cảnh này có hơi quen quen...

Cậu cách lớp cửa thuỷ tinh mờ mờ, bắt chuyện với anh chàng bên trong: "Đúng rồi bác sĩ Tạ, tôi bỗng nhớ ra một chuyện trước kia."

"Anh có nhớ năm ấy, tôi tới ký túc đại học của anh không——"

"Không nhớ, cút đi."

Hạ Dư cười, cậu còn chưa nói hết câu, Tạ Thanh Trình đã phủ nhận luôn, làm vậy có khác gì với việc thừa nhận chém đinh chặt sắt đâu cơ chứ?

Tạ Thanh Trình rõ ràng, cũng nhớ lại mối thù cũ kia với cậu.

Oan có đầu nợ có chủ, ngay cả một bộ quần áo cũng là sự trả thù của cậu dành cho Tạ Thanh Trình sau bao năm.

Nghĩ vậy thế mà lại thấy còn hơi vui vui, tình thế xoay chuyển sau bao năm, chắc cũng là cảm giác này nhỉ?

"Anh nhanh lên một chút đi chứ." Không có Tạ Tuyết ở đây, cái đuôi của Hạ Dư gần như chẳng thể nào giấu nổi trước mặt Tạ Thanh Trình, cậu cười dựa vào cạnh cửa phòng tắm, khoanh tay, trong giọng nói dường như toát ra một tia lưu manh khó mà kiềm được, cong ngón trỏ gõ lên lớp kính mờ, "Thay xong chúng ta còn phải quay về tìm em gái anh nữa đó."

Mấy phút sau, Tạ Thanh Trình hùng hổ đẩy cửa ra ngoài, bộp một cái đụng trúng Hạ Dư, thậm chí còn thiếu tí nữa đã đẩy ngã người ta xuống đất.

Tạ Thanh Trình hờ hững giương mắt: "Cậu lại gần thế làm gì."

Hạ Dư đau muốn chết, hoàn toàn không thèm giả vờ: "... Tạ Thanh Trình, anh có nói lí được không vậy? Là tự anh đâm vào đó nha."



Lúc cậu nổi cáu, từ trước vẫn luôn gọi đầy đủ họ tên Tạ Thanh Trình.

Tạ Thanh Trình ngưng một lát: "Đi lấy ít nước đá mà chườm đi."

"Tôi đào nước đá ở đâu ra?" Hạ Dư lấy tay xoa xoa chiếc mũi bị đụng đỏ cả lên, miễn cưỡng nén giận, lại vẫn không nhịn được cãi lại anh, "Tôi thấy anh giống tảng băng rồi đấy thôi, đưa tay anh đây xoa xoa cho tôi chút là được đấy."

Tạ Thanh Trình tưởng tượng ra cảnh ấy, nghiêm mặt lạnh lùng nhận xét đơn giản rõ ràng: "Gay lắm. Đồng tính làm tôi thấy gớm."

Nói xong đẩy ngực cậu đi, vòng qua vào trong ký túc, kiếm quanh.

Hạ Dư bị anh làm cho cạn lời: "Anh nói cái gì đấy, tôi không có ý kia, anh thấy ghê thì tôi so với anh còn thấy ghê đồng tính..."

"Máy sấy đâu?" Tạ Thanh Trình không cho nam sinh cơ hội giải thích. Anh cũng lười để nghe.

"... Trên ghế."

Tạ Thanh Trình cắm máy sấy, Hạ Dư thì đứng bên ban công, còn có chút mất hứng, cậu nhìn chằm chằm Tạ Thanh Trình sấy tóc từ xa, thật sự không biết vì sao người như vậy lại là anh trai ruột của Tạ Tuyết nữa.

Tạ Tuyết coi anh của cô như đấng cứu thế, sùng bái anh sùng bái vô cùng.

Cậu không biết tốt cuộc Tạ Thanh Trình có chỗ nào đáng để mà sùng bái.

Dù sao cũng chỉ là một tên trai già thôi mà.

Nhưng nhìn rồi lại nhìn, Hạ Dư lại có hơi thất thần.

Cậu nhớ lại trước kia Tạ Thanh Trình ở trong mắt cậu, có thể coi như là cơn ác mộng thời thơ ấu. Cậu luôn rất sợ anh, lại không thể không gặp anh, không thể không đứng trước mặt anh làm trò đáng xấu hổ, mất hết mặt mũi. Dáng vẻ lúc cậu nổi điên lên Tạ Thanh Trình cũng đã từng trông thấy, cậu từng điên cuồng giãy giụa khi bị ép buộc trói chặt lại, như con thú nổi điên bị nhốt gào rú lên với anh. Ánh mắt Tạ Thanh Trình nhìn cậu khi ấy rất nguội lạnh, đèn mổ hạ xuống gần cậu, cậu ngửi thấy mùi nước sát trùng lạnh như băng kia, sau đó có thứ đâm xuyên qua làn da...

Khi ấy cậu cảm thấy Tạ Thanh Trình thật cao.

Lại rất lạnh.

Sức lớn, chẳng thể phủ nhận, như mây đen bao trùm lấy cậu, như thể cậu cả đời cũng không thoát ra khỏi cơn ác mộng này nổi.

Nhưng nào ngờ tới, vài năm không gặp, ai ngước nhìn ai, ai cúi nhìn ai, cuối cùng từng người đều thay đổi.

Hạ Dư rủ mắt nhìn anh——

Sao lại như vậy.

Giờ nhìn lại, hình như anh cũng chẳng đáng sợ như trước kia nữa.

Có lẽ vì nhiều người để lại cho trẻ con một ấn tượng không thực, ấn tượng này lắng đọng lại trong suy nghĩ qua bao năm tháng mà tạo thành, kỳ thật cũng không phải là dáng vẻ vốn có. Ví dụ như trước đây khi xem phim, sẽ cảm thấy dài vô cùng, nhưng nhìn lại, chẳng qua cũng chỉ có hai mươi tập mà thôi, lại ví như khi xưa sợ chú chó chăn cừu, sẽ cảm thấy nó còn to lớn hơn cả một con ngựa khoẻ, nhưng coi lại tấm ảnh xưa, mới nhận ra con thú kia chẳng qua cũng chỉ bằng một người trưởng thành mà thôi.

Có lẽ tâm lí của cậu đối với Tạ Thanh Trình chính là như vậy.

Ánh mắt của cậu dừng lại thật lâu, lâu tới mức Tạ Thanh Trình phát hiện.

Tạ Thanh Trình quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng: "Nhìn gì?"

Hạ Dư im lặng một lát: "Xem quần áo tôi có vừa với anh không."

"..."

"Đúng là rộng thật." Hạ Dư nói, "Tạ Thanh Trình, tôi nhớ trước kia anh cao lắm cơ mà."

Tạ Thanh Trình lạnh lùng đáp: "Tôi thấy tôi không cần phải dùng tới dáng người cao lớn để mà diễu võ giương oai đâu."

Sau đó anh xoay người tiếp tục sấy tóc của mình, nhưng trước khi quay đầu đi sắc mặt có vẻ hơi khó coi.

Hạ Dư trong khắc đó bỗng nhận ra, hoá ra ác mộng thời ấu thơ của mình cũng chỉ là một anh chàng chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn hơi gầy, mặc áo phông trắng của cậu cũng bị rộng, cổ áo tuột thấp xuống còn trông thấy cả làn da trắng nõn, như một vũng nước đọng lại trên núi tuyết, chìm vào bóng của quần áo.

Kì lạ, sao khi đó mình lại sợ anh ta tới vậy nhỉ?

Trong lúc chẳng nhận ra, Tạ Thanh Trình đã hong khô tóc, thẳng nam sẽ chẳng để ý vẻ ngoài bản thân lắm, anh tuỳ ý xoa xoa trước gương một lát, đặt máy sấy xuống, quay đầu nói với Hạ Dư: "Tôi đi trước đây. Quần áo của cậu mai sẽ trả lại cho cậu sau."

"Không cần. Tôi không quen mặc đồ người khác đã mặc qua rồi. Anh mặc xong cứ vứt đi, cũng cũ rồi."

Nói cũng nói tới nước này, Tạ Thanh Trình sẽ chẳng lằng nhằng nữa, lại xoa xoa chân tóc còn hơi ẩm một xíu, bảo: "Vậy cũng được, tôi đi trước đây."

"Anh không tới chỗ Tạ Tuyết với tôi à?"

"Không đi." Tạ Thanh Trình bảo, "Tối nay còn việc khác."

"Viết luận văn hả?"

Tạ Thanh Trình không hề có thói quen giấu giếm chuyện xã giao riêng của mình, lại có lẽ là anh cũng không để ý, nên anh nhìn đồng hồ, liếc qua Hạ Dư: "Hẹn hò."

Vốn Hạ Dư chỉ thuận miệng tán gẫu với anh nghe vậy, đầu tiên chẳng có phản ứng gì, vẫn rất lơ đãng như trước, thậm chí còn âm thầm vui mừng vì Tạ Thanh Trình cuối cùng cũng biết điều mà rời đi, nhưng vài giây trôi qua, hai chữ này rốt cuộc lại vang vọng mà chạy vòng vòng trong tai cậu, truyền tới điểm cuối đại não.

Hạ Dư hơi ngạc nhiên, bỗng quay phắt đầu lại, mở to mắt hạnh.

Tạ Thanh Trình không phải kết hôn rồi à?

Sao lại còn đi hẹn hò nữa?

Sao Tạ Tuyết lại không nhắc tới với cậu vậy?

Vô số suy nghĩ ùa lên, Hạ Dư trợn mắt nhìn, với lấy được một câu rõ ràng trong vô số suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Cậu trông thấy nửa khuôn mặt Tạ Thanh Trình chìm trong bóng tối hết sức bình thản, chần chờ một lát, thử dò hỏi: "Anh... Ly hôn rồi hả?"

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Tạ Tuyết: Hạ Dư, chúng ta chơi một trò nhé, mỗi người chúng ta nói một lời nói dối. Chị trước, chị không thích cơm rang.

Hạ Dư: Em thích đàn ông.

Lúc này, bác sĩ Tạ thản nhiên đi ngang qua, nghe thấy Hạ Dư lên tiếng. Anh lộ ra vẻ mặt vô cùng chán ghét, sau đó rời xa.

Anh cảm thấy Hạ Dư môi hồng răng trắng chắn chắn là gay, quả là thế.

Mẹ nó, thẳng nam toxic không thể chấp nhận nổi đồng tính luyến ái.

Một chút chú ý nho nhỏ:

(*) Ở đây mình cho Tạ Tuyết xưng hô "cô – em" với Hạ Dư là thể hiện sự khách sáo của cổ trước mặt Tạ Thanh Trình, mà Tạ Tuyết cũng tự xưng mình là "cô giáo" nên để vậy sẽ hợp lí hơn.

(**) Mình chỉ cho Hạ Dư xưng hô "em – anh" với Tạ Thanh Trình khi còn nhỏ và khi có mặt Tạ Tuyết, vì Hạ Dư giai đoạn này cũng chẳng ưa gì Tạ Thanh Trình nên nếu để "em – anh" sẽ bị thân thiết quá, vẫn nên giữ vẻ xa cách một chút mới hợp với vẻ láo láo của thằng bé lúc này mà. =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sổ Bệnh Án

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook