Chương 97: Không giống nhau
Nhục Bao Bất Cật Nhục
14/01/2022
"Hạ Dư, có người trên giường anh à?"
Người vào thế mà lại là Hạ Lí.
Hạ Lí cũng vừa hay đi vào phòng bệnh, khi nãy nó có đi mua trái cây bên ngoài cùng với mẹ của nó, kết quả là mẹ nó lại phải nghe điện thoại làm ăn gấp, nhất thời chưa tới được, đành để Hạ Lí mang trái cây vào phòng bệnh trước.
Vì thế nên mới có tình cảnh bây giờ.
Tuy rằng Hạ Lí còn rất nhỏ, nhưng vì Lữ Chi Thư yêu chiều nó yêu chiều muốn chết, từ nhỏ đã chẳng có áp lực gì, nên đã làm rất nhiều chuyện không đứng đắn. Hơn nữa ngày thường toàn qua lại với mấy tên ăn chơi trác táng ở Yên Châu, vì thế nó không giống như anh trai nó tới mười chín tuổi mới lên giường với người ta, nó rất nhạy cảm với mấy thứ thế này.
Tuy rằng nó không thấy rõ người anh trai nó giấu đi là ai, nhưng nó chắc chắn trước khi mình vào cửa, anh nó đang làm bậy với người ta trên giường.
Quá tuyệt! Chuyện này mẹ nó chính là chuyện lớn đấy!
Hạ Lí vô cùng vui mừng.
Nói thật, làm anh em của người như Hạ Dư, cảm giác thật ra cũng chẳng thoải mái gì. Người khác không tỏ vẻ ra mặt không nói ra thôi, chứ nhất định phải so sánh họ với nhau rồi.
Mà từ diện mạo tới năng lực rồi nhân phẩm của Hạ Lí, đều thua xa so với vị anh cả mẫu mực này, trong lòng nó có thể thoải mái chắc?
Chuyện ấy chắc chắn không thể rồi.
Nhưng ai biết được thế mà hôm nay nó có thể bắt gặp anh nó chơi phòng bệnh play với người khác cơ chứ!
Tuyệt vời luôn! Hạ Dư anh cũng có ngày hôm nay! —— Nó bắt đầu suy đoán, xem đây là vị y tá xinh đẹp nào quyến rũ anh nó rồi nhỉ? Chẳng lẽ là nữ bác sĩ xinh đẹp lạnh lùng khiến anh nó không kìm lòng nổi ư?
Hạ Lí* sắp thành cá vượt Long Môn luôn rồi, ánh sáng trong mắt sáng ngời, nghiêng đầu muốn nhìn vào bên trong.
(*Hạ Lí – 贺鲤 có Lí – 鲤 nghĩa là cá chép.)
Chuyện này mẹ nó cũng hot quá đi ấy chứ!
Nó chỉ hận không thể bắc loa thông báo cho cả thế giới này biết, để mọi người mau chóng tới xem, xem anh của nó còn phóng túng hơn cả nó nữa, anh nó nhất định đang làm chuyện xấu, cứ khăng khăng phải ngủ với một vị bác sĩ xinh đẹp trong bệnh viện mới chịu cơ! Đúng! Nhất định là nó đoán không sai!
Hôm nay chính là ngày khiến Hạ Dư thân bại danh liệt! Loa của nó đâu rồi? Nó sắp xoay người nhảy múa hát ca tới nơi luôn rồi nè!
Đáng tiếc, Hạ Dư không cho nó cơ hội này.
Hạ Dư chỉnh lại quần áo một chút, tự mình đi từ sau rèm ra.
Cậu từ tốn rút thẳng kim truyền ra, lúc ra ngoài còn chẳng chút để ý xoa xoa mu bàn tay xanh tím của mình.
Nâng mắt lên: "Đúng. Trên giường tao có người."
"Hay đấy, hay đấy chứ, hóa ra ngày thường anh tỏ vẻ chín chắn nghiêm túc thế thôi, ai mà ngờ anh thế mà lại——"
"Chuyện này thì liên quan gì tới mày."
"?" Nụ cười của Hạ Lí cứng lại.
Hạ Dư: "Tao cũng muốn hỏi mày chút đấy, mày không gõ cửa đã vào làm gì, đưa bao à?"
"..."
Hạ Lí lập tức choáng váng cả người.
Nó chưa từng thấy gương mặt này của anh nó bao giờ.
Anh nó luôn dịu hiền lịch sự, thậm chí có thể nói là nhẫn nhục chịu đựng nữa. Những người trong nhà họ có nói gì, Hạ Dư cũng hiếm khi đáp lại một chữ.
Nhưng giờ phút này lại cứ như Hạ Lí đã bất cẩn lỡ bước vào cấm địa âm u, nó kiêu căng cho rằng bản thân có thể lấy được báu vật ác long cất giữ, bước ra ngoài tựa như anh hùng khiến người khác phải dụi mắt ngước nhìn.
Nhưng nó còn chưa kịp trông thấy báu vật, trong khe hở của hang động âm u lạnh lẽo, đã vụt hiện con mắt của cự long với lớp vảy sắc nhọn.
Tròng mắt cự long kia như lớp kính lưu li, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nó sau khe đá, phản chiếu cả người nó.
Hơi thở phả ra, trong nháy mắt thấm vào đã khiến máu cả người nó lạnh băng.
Trái tim Hạ Lí cũng tê rần lên...
Đây, đây vẫn là anh hai thấu tình đạt lí của nó à?
Hạ Dư chỉnh quần áo xong, bước lên trước, bóp chặt lấy gương mặt sợ tới mức tái nhợt của Hạ Lí.
Gập ngón tay lại, cọ nhẹ lên gương mặt nó từng phân một.
"Hạ Lí, nếu mày đã xông vào đây rồi, xuất phát từ chút tình nghĩa anh em, tao cũng nhắc nhở mày. Chuyện xảy ra ở đây hôm nay, tốt nhất mày đừng có kể cho ai khác biết."
"Đương nhiên, nếu gan mày đủ lớn, mày cũng có thể thử xem—— Xem cái giá phải trả, rốt cuộc mày có gánh nổi hay không."
"... Cái, cái giá phải trả gì chứ..." Hai đùi Hạ Lí run rẩy, nhưng vẫn miễn cưỡng ép ra chút dũng khí, cho dù giọng nó đã bắt đầu cao vút run rẩy, "Tôi, tôi nói cho anh biết nhé Hạ Dư, anh dám uy hiếp tôi như thế, nếu mẹ mà biết——"
"Đi nói đi." Hạ Dư nhướng mày, cắt ngang nó, "Đi mách mẹ mày xem nào, đi đi."
"Anh——! Anh không thể... Anh sẽ không..."
"Tao không thể?"
Hạ Dư cười khẽ bảo, nhìn chằm chằm vào mắt nó.
"Mày có biết lúc mày năm tuổi vì sao đang đạp xe mà lại bị kẹt một chân vào bánh xe không?"
"Mày có biết ngày mà mày khai giảng, vì sao lại mất chỗ sách giáo khoa mới mua, giải thích thế nào cũng chẳng có ai nghe chứ?"
"Lần đâu tiên mày giấu cha mẹ đi làm bậy, thuê phòng ở club Kim Dương Yên Châu, lúc về mày lừa họ là mày qua đêm ở nhà bạn. Mày tưởng chuyện này không ai biết chứ gì?"
Sắc mặt Hạ Lí thay đổi mạnh.
"Sao anh——"
"Trong tay tao còn có video ghi hình này. Nhưng mà thứ đó kinh tởm quá, tao không muốn xem lần hai."
Hạ Lí lảo đảo dựa lên ván cửa, ướt sũng mồ hôi như thể mới vớt ra khỏi nước.
Môi nó run run, như thể lần đầu tiên thấy rõ sau gương mặt người của Hạ Dư ẩn chứa bộ mặt như sói như hổ thế nào, tới cả nói mà nó cũng sắp nói không thành câu: "Anh... Anh..."
"Vậy nên bây giờ, Hạ Lí, mày nghe rõ cho tao."
Giọng Hạ Dư rất nhẹ, hạ thấp bên tai Hạ Lí, rồi lại nặng nề tới mức khiến Hạ Lí ngay cả đứng cũng đứng không vững.
"Chỉ cần mày dám nói cho bất cứ ai biết, dù chỉ nói một chữ thôi." Hạ Dư bỗng dưng áp sát, âm trầm nói, "Nửa đời sau của mày, đừng mong được sống yên ổn dù chỉ nửa phút. Không tin, mày có thể thử mà xem."
Nói rồi buông lỏng cánh tay đang ấn chặt Hạ Lí ra, Hạ Lí lập tức trượt chân ngã xuống đất, táo, quýt, nho tươi ngon trong rổ hoa quả rơi đầy đất...
Hạ Dư liếc nó từ cao xuống.
Ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
"Cút đi cho tao."
Sau khi Hạ Lí đi rồi, Hạ Dư lại vén rèm quay về.
Đôi mắt thiếu niên đối diện với đôi mắt người đàn ông.
Tạ Thanh Trình khoanh tay, đứng dựa bên giường bệnh, âm trầm nhìn cậu. Nhìn vẻ mặt của anh, đương nhiên là anh đã nghe rõ ràng đối thoại giữa hai anh em rồi.
Hứng thú của Hạ Dư bị cắt ngang, trầm mặc tiến lên, vừa nhìn gương mặt Tạ Thanh Trình chăm chú, vừa giơ tay, chỉnh lại cổ áo đã rất gọn gàng của anh.
Tầm mắt cậu lại chuyển lên gương mặt Tạ Thanh Trình, lông mi như ngân hà trong đêm, chớp nhè nhẹ.
"Tạ Thanh Trình."
"..."
"Em nói cho anh biết... Nếu lúc trước, ở hồ nước ấy, hai chúng ta đều chết, thế thì hết thảy sẽ kết thúc như vậy thôi."
"Nhưng giờ cả anh lẫn em đều còn sống."
"Cho dù anh có nói thế nào đi nữa, em cũng biết anh là sự tồn tại khác biệt với tất cả mọi người rồi."
"..."
"Mặc kệ là em đối với anh, hay là anh đối với em, đều không giống như trước đây nữa."
"Em mong rằng anh có thể hiểu đây là sự thật đã định."
Tạ Thanh Trình cảm thấy hình như cậu còn điên nặng hơn cả lúc trước rồi.
Thiếu niên vì đã biết được sự thật, tựa như cũng buông bỏ thù hận, nhưng nhặt lên theo đó, lại là một vài thứ tình cảm khác khiến hai người họ giờ phút này đều chưa hiểu rõ hoàn toàn được.
Phòng bệnh này người khác có thể vào bất cứ lúc nào, Hạ Dư không thể tiếp tục tùy hứng làm thêm nữa, nhưng cậu nghiêng mặt đi, sát bên cổ Tạ Thanh Trình.
"Anh với em phải chung sống thế nào, em cho anh thời gian ngẫm kĩ, em cũng tự cho bản thân em chút thời gian."
"Sau đó, anh đợi em tới tìm anh. Được chứ?"
Có thời gian để làm quen hẳn cũng cần thiết, người ta ăn no quá còn bị nghẹn, huống chi là phải nghiền ngẫm nhiều bí mật với cảm xúc như thế.
May là mấy ngày tiếp theo, Hạ Dư với Tạ Thanh Trình quả thực cũng không còn nhiều cơ hội gặp riêng nữa.
Bởi vì xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như thế, việc quay phim 《 Thẩm Phán 》 bắt buộc phải hủy bỏ.
Bộ phim này được đầu tư rất lớn, mấy nhà đầu tư chống lưng sản xuất cũng toàn có thực lực rất mạnh, nói khó nghe thì, nếu người chết là diễn viên quần chúng, thì cũng chỉ là xảy ra sự cố nhỏ thôi, mấy nhà làm ăn thờ ơ máu lạnh này đều có thể âm thầm dọn sạch hết vết máu, không để máu tươi dính vào tầm nhìn của khán giả.
Nhưng giờ, người chết lại là Hồ Nghị.
Đó là người có thân phận thế nào, địa vị ra sao?
Thế mà anh ta lại chết thê chết thảm đầy quỷ quái ở studio như thế.
Cha mẹ Hồ đều là nhân vật có sức nặng trong xã hội, Hồ Nghị lại là con trai độc nhất của họ, vợ chồng hai người đau lòng muốn chết, nổi trận lôi đình, chạy tới hiện trường ngay hôm ấy, gần như muốn lật tung phim trường lên long trời lở đất.
Cuối cùng mẹ Hồ nước mắt đầm đìa gào lên với Hoàng Chí Long đã chịu tổn thất lớn: "Mạng của con trai tôi phải kéo mạng ông đi chung!! Tôi muốn ông phải đi theo nó!!"
Ngoại trừ Hồ Nghị ra, tung tích của giám đốc với phó biên tập trong đoàn phim tới nay vẫn chưa rõ.
Tới khi Hạ Dư hồi phục rồi, bắt đầu tiếp nhận việc điều tra, hai người các cô vẫn sống không thấy người, chết chẳng thấy xác.
Cảnh sát phụ trách ghi chép việc điều tra đến nơi, lúc đối mặt với Hạ Dư và Tạ Thanh Trình, vẻ mặt rất phức tạp.
Hai người này là thiên sát cô tinh đó hả? Mấy vụ án kì quái trong năm nay, sao đều cuốn bóng dáng của hai vị này vào thế chứ!
Nhưng mắng trong lòng vậy thì mắng, cảnh sát vẫn chuyên nghiệp, sẽ không bộc lộ cảm xúc cá nhân ra bên ngoài.
Người trong nhóm dò hỏi tình hình khi đó cẩn thận, bao gồm cả diện mạo "nhân viên công tác" cuối cùng mà Tạ Thanh Trình gặp kia.
Nhưng vì khi đó đã khuya trời còn tối, Tạ Thanh Trình cũng không nhìn thấy gương mặt đối phương rõ ràng, vậy nên hiệu quả phác họa chân dung cuối cùng cũng không được như mong muốn.
Người thân của phó biên tập và giám đốc không ngừng khóc lóc làm loạn bên ngoài, tình cảnh rối tung cả lên, các cảnh sát chỉ có thể an ủi họ sẽ mau chóng phá án mà thôi.
Bọn họ cũng phải mau chóng phá án nữa—— Hai cô gái kia trước mắt đang mất tích, vẫn chưa chắc đã bị sát hại.
Nếu hai cô gái còn chưa chết, điều tra ra được manh mối sớm chút, thì khả năng sống sót của hai cô gái lại càng lớn hơn.
Hết thảy đều đang khẩn trương tiến hành nhanh chóng.
Nhưng trước mắt lại có một câu hỏi xoay quanh bầu trời của toàn bộ đoàn phim——
Vì sao Hồ Nghị lại bị mưu sát bằng cách này?
Anh ta đã đắc tội với ai? Đối phương dùng cách khủng bố như thế để giết chết anh ta, rốt cuộc là có mục đích gì?
Mà hẳn đây cũng là chuyện tổng sản xuất Hoàng Chí Long muốn biết nhất.
Trong khách sạn của đoàn phim.
Hoàng Chí Long xanh mặt ngồi trên sô pha, đối diện là Lữ Chi Thư cũng giận dữ không vui như thế.
Trong phòng không có ai khác, điện thoại của hai ông chủ bà chủ đều đặt trên bàn trà, bàn trà kia thậm chí còn có cả một chiếc máy theo dõi, là thiết bị nghe lén hiện đại nhất.
Lữ Chi Thư: "Anh lỡ đắc tội với ai thế hả?"
"Tôi có thể đắc tội với ai được?" Hoàng Chí Long hút xì gà, mấy ngày lăn qua lộn lại liên tục khiến sắc mặt ông ta vàng như nến, "Chị cảm thấy tôi có thể thầm đắc tội với ai hả?"
"Anh còn mặt mũi để nói thế với tôi nữa cơ à?" Cảm xúc Lữ Chi Thư bị kích động, "Anh biết tôi đưa Hạ Dư tới chỗ này của anh, là muốn để anh theo dõi nó cho tổ chức thay tôi, nhưng anh thì hay rồi, thiếu chút nữa anh kéo cả mạng của nó vào chuyện này luôn đấy! Nếu không phải tự dưng tôi nhận được thông báo, 'AI giám sát' nhắc nhở tín hiệu điện thoại Hạ Dư gián đoạn bất thường, làm tôi phải nhanh chóng đi xem thử, nếu không lúc tôi gặp lại nó lần nữa, nó đã thành một cái xác luôn rồi!"
Hoàng Chí Long bị bà mắng không làm được gì: "Từ lúc nào Lữ tổng thành mẹ hiền quan tâm cậu nhà quá vậy?"
"Tôi quan tâm nó?" Lữ Chi Thư lạnh lùng đáp, "Anh muốn tôi phải nhắc lại lời của Đoàn tổng với anh một lần nữa đó hả?!"
"Chị đừng có lấy Đoàn Văn ra dọa tôi." Mắt Hoàng Chí Long giăng đầy tơ máu, "Tôi nói chị biết, Lữ Chi Thư, địa vị của chị ở tổ chức còn chẳng cao bằng tôi nữa. Chị đừng tưởng rằng trong tay chị có Huyết Cổ, Đoàn tổng sẽ nhìn chị bằng con mắt khác, chị còn dám nói chuyện với tôi như thế—— Chị tự xem lại địa vị của mình đi!"
"Anh cho rằng giờ xảy ra chuyện này, anh vẫn có thể lôi cái mác nguyên lão ra à? Anh còn có địa vị gì nữa?" Lữ Chi Thư bật tiếng cười lạnh run run, quai hàm mập mạp cũng rung lên hai cái, "Anh có thể không nói gì hết cả. Hoàng Chí Long, anh cứ đợi Đoàn tổng tới tìm anh hỏi tội đi!"
Như để chứng minh lời bà nói, Lữ Chi Thư vừa dứt câu này, điện thoại Hoàng Chí Long ném trên bàn trà giữa hai người chợt vang lên.
Trên màn hình chỉ hiện một chữ chói mắt—— "Đoàn".
Người vào thế mà lại là Hạ Lí.
Hạ Lí cũng vừa hay đi vào phòng bệnh, khi nãy nó có đi mua trái cây bên ngoài cùng với mẹ của nó, kết quả là mẹ nó lại phải nghe điện thoại làm ăn gấp, nhất thời chưa tới được, đành để Hạ Lí mang trái cây vào phòng bệnh trước.
Vì thế nên mới có tình cảnh bây giờ.
Tuy rằng Hạ Lí còn rất nhỏ, nhưng vì Lữ Chi Thư yêu chiều nó yêu chiều muốn chết, từ nhỏ đã chẳng có áp lực gì, nên đã làm rất nhiều chuyện không đứng đắn. Hơn nữa ngày thường toàn qua lại với mấy tên ăn chơi trác táng ở Yên Châu, vì thế nó không giống như anh trai nó tới mười chín tuổi mới lên giường với người ta, nó rất nhạy cảm với mấy thứ thế này.
Tuy rằng nó không thấy rõ người anh trai nó giấu đi là ai, nhưng nó chắc chắn trước khi mình vào cửa, anh nó đang làm bậy với người ta trên giường.
Quá tuyệt! Chuyện này mẹ nó chính là chuyện lớn đấy!
Hạ Lí vô cùng vui mừng.
Nói thật, làm anh em của người như Hạ Dư, cảm giác thật ra cũng chẳng thoải mái gì. Người khác không tỏ vẻ ra mặt không nói ra thôi, chứ nhất định phải so sánh họ với nhau rồi.
Mà từ diện mạo tới năng lực rồi nhân phẩm của Hạ Lí, đều thua xa so với vị anh cả mẫu mực này, trong lòng nó có thể thoải mái chắc?
Chuyện ấy chắc chắn không thể rồi.
Nhưng ai biết được thế mà hôm nay nó có thể bắt gặp anh nó chơi phòng bệnh play với người khác cơ chứ!
Tuyệt vời luôn! Hạ Dư anh cũng có ngày hôm nay! —— Nó bắt đầu suy đoán, xem đây là vị y tá xinh đẹp nào quyến rũ anh nó rồi nhỉ? Chẳng lẽ là nữ bác sĩ xinh đẹp lạnh lùng khiến anh nó không kìm lòng nổi ư?
Hạ Lí* sắp thành cá vượt Long Môn luôn rồi, ánh sáng trong mắt sáng ngời, nghiêng đầu muốn nhìn vào bên trong.
(*Hạ Lí – 贺鲤 có Lí – 鲤 nghĩa là cá chép.)
Chuyện này mẹ nó cũng hot quá đi ấy chứ!
Nó chỉ hận không thể bắc loa thông báo cho cả thế giới này biết, để mọi người mau chóng tới xem, xem anh của nó còn phóng túng hơn cả nó nữa, anh nó nhất định đang làm chuyện xấu, cứ khăng khăng phải ngủ với một vị bác sĩ xinh đẹp trong bệnh viện mới chịu cơ! Đúng! Nhất định là nó đoán không sai!
Hôm nay chính là ngày khiến Hạ Dư thân bại danh liệt! Loa của nó đâu rồi? Nó sắp xoay người nhảy múa hát ca tới nơi luôn rồi nè!
Đáng tiếc, Hạ Dư không cho nó cơ hội này.
Hạ Dư chỉnh lại quần áo một chút, tự mình đi từ sau rèm ra.
Cậu từ tốn rút thẳng kim truyền ra, lúc ra ngoài còn chẳng chút để ý xoa xoa mu bàn tay xanh tím của mình.
Nâng mắt lên: "Đúng. Trên giường tao có người."
"Hay đấy, hay đấy chứ, hóa ra ngày thường anh tỏ vẻ chín chắn nghiêm túc thế thôi, ai mà ngờ anh thế mà lại——"
"Chuyện này thì liên quan gì tới mày."
"?" Nụ cười của Hạ Lí cứng lại.
Hạ Dư: "Tao cũng muốn hỏi mày chút đấy, mày không gõ cửa đã vào làm gì, đưa bao à?"
"..."
Hạ Lí lập tức choáng váng cả người.
Nó chưa từng thấy gương mặt này của anh nó bao giờ.
Anh nó luôn dịu hiền lịch sự, thậm chí có thể nói là nhẫn nhục chịu đựng nữa. Những người trong nhà họ có nói gì, Hạ Dư cũng hiếm khi đáp lại một chữ.
Nhưng giờ phút này lại cứ như Hạ Lí đã bất cẩn lỡ bước vào cấm địa âm u, nó kiêu căng cho rằng bản thân có thể lấy được báu vật ác long cất giữ, bước ra ngoài tựa như anh hùng khiến người khác phải dụi mắt ngước nhìn.
Nhưng nó còn chưa kịp trông thấy báu vật, trong khe hở của hang động âm u lạnh lẽo, đã vụt hiện con mắt của cự long với lớp vảy sắc nhọn.
Tròng mắt cự long kia như lớp kính lưu li, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nó sau khe đá, phản chiếu cả người nó.
Hơi thở phả ra, trong nháy mắt thấm vào đã khiến máu cả người nó lạnh băng.
Trái tim Hạ Lí cũng tê rần lên...
Đây, đây vẫn là anh hai thấu tình đạt lí của nó à?
Hạ Dư chỉnh quần áo xong, bước lên trước, bóp chặt lấy gương mặt sợ tới mức tái nhợt của Hạ Lí.
Gập ngón tay lại, cọ nhẹ lên gương mặt nó từng phân một.
"Hạ Lí, nếu mày đã xông vào đây rồi, xuất phát từ chút tình nghĩa anh em, tao cũng nhắc nhở mày. Chuyện xảy ra ở đây hôm nay, tốt nhất mày đừng có kể cho ai khác biết."
"Đương nhiên, nếu gan mày đủ lớn, mày cũng có thể thử xem—— Xem cái giá phải trả, rốt cuộc mày có gánh nổi hay không."
"... Cái, cái giá phải trả gì chứ..." Hai đùi Hạ Lí run rẩy, nhưng vẫn miễn cưỡng ép ra chút dũng khí, cho dù giọng nó đã bắt đầu cao vút run rẩy, "Tôi, tôi nói cho anh biết nhé Hạ Dư, anh dám uy hiếp tôi như thế, nếu mẹ mà biết——"
"Đi nói đi." Hạ Dư nhướng mày, cắt ngang nó, "Đi mách mẹ mày xem nào, đi đi."
"Anh——! Anh không thể... Anh sẽ không..."
"Tao không thể?"
Hạ Dư cười khẽ bảo, nhìn chằm chằm vào mắt nó.
"Mày có biết lúc mày năm tuổi vì sao đang đạp xe mà lại bị kẹt một chân vào bánh xe không?"
"Mày có biết ngày mà mày khai giảng, vì sao lại mất chỗ sách giáo khoa mới mua, giải thích thế nào cũng chẳng có ai nghe chứ?"
"Lần đâu tiên mày giấu cha mẹ đi làm bậy, thuê phòng ở club Kim Dương Yên Châu, lúc về mày lừa họ là mày qua đêm ở nhà bạn. Mày tưởng chuyện này không ai biết chứ gì?"
Sắc mặt Hạ Lí thay đổi mạnh.
"Sao anh——"
"Trong tay tao còn có video ghi hình này. Nhưng mà thứ đó kinh tởm quá, tao không muốn xem lần hai."
Hạ Lí lảo đảo dựa lên ván cửa, ướt sũng mồ hôi như thể mới vớt ra khỏi nước.
Môi nó run run, như thể lần đầu tiên thấy rõ sau gương mặt người của Hạ Dư ẩn chứa bộ mặt như sói như hổ thế nào, tới cả nói mà nó cũng sắp nói không thành câu: "Anh... Anh..."
"Vậy nên bây giờ, Hạ Lí, mày nghe rõ cho tao."
Giọng Hạ Dư rất nhẹ, hạ thấp bên tai Hạ Lí, rồi lại nặng nề tới mức khiến Hạ Lí ngay cả đứng cũng đứng không vững.
"Chỉ cần mày dám nói cho bất cứ ai biết, dù chỉ nói một chữ thôi." Hạ Dư bỗng dưng áp sát, âm trầm nói, "Nửa đời sau của mày, đừng mong được sống yên ổn dù chỉ nửa phút. Không tin, mày có thể thử mà xem."
Nói rồi buông lỏng cánh tay đang ấn chặt Hạ Lí ra, Hạ Lí lập tức trượt chân ngã xuống đất, táo, quýt, nho tươi ngon trong rổ hoa quả rơi đầy đất...
Hạ Dư liếc nó từ cao xuống.
Ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
"Cút đi cho tao."
Sau khi Hạ Lí đi rồi, Hạ Dư lại vén rèm quay về.
Đôi mắt thiếu niên đối diện với đôi mắt người đàn ông.
Tạ Thanh Trình khoanh tay, đứng dựa bên giường bệnh, âm trầm nhìn cậu. Nhìn vẻ mặt của anh, đương nhiên là anh đã nghe rõ ràng đối thoại giữa hai anh em rồi.
Hứng thú của Hạ Dư bị cắt ngang, trầm mặc tiến lên, vừa nhìn gương mặt Tạ Thanh Trình chăm chú, vừa giơ tay, chỉnh lại cổ áo đã rất gọn gàng của anh.
Tầm mắt cậu lại chuyển lên gương mặt Tạ Thanh Trình, lông mi như ngân hà trong đêm, chớp nhè nhẹ.
"Tạ Thanh Trình."
"..."
"Em nói cho anh biết... Nếu lúc trước, ở hồ nước ấy, hai chúng ta đều chết, thế thì hết thảy sẽ kết thúc như vậy thôi."
"Nhưng giờ cả anh lẫn em đều còn sống."
"Cho dù anh có nói thế nào đi nữa, em cũng biết anh là sự tồn tại khác biệt với tất cả mọi người rồi."
"..."
"Mặc kệ là em đối với anh, hay là anh đối với em, đều không giống như trước đây nữa."
"Em mong rằng anh có thể hiểu đây là sự thật đã định."
Tạ Thanh Trình cảm thấy hình như cậu còn điên nặng hơn cả lúc trước rồi.
Thiếu niên vì đã biết được sự thật, tựa như cũng buông bỏ thù hận, nhưng nhặt lên theo đó, lại là một vài thứ tình cảm khác khiến hai người họ giờ phút này đều chưa hiểu rõ hoàn toàn được.
Phòng bệnh này người khác có thể vào bất cứ lúc nào, Hạ Dư không thể tiếp tục tùy hứng làm thêm nữa, nhưng cậu nghiêng mặt đi, sát bên cổ Tạ Thanh Trình.
"Anh với em phải chung sống thế nào, em cho anh thời gian ngẫm kĩ, em cũng tự cho bản thân em chút thời gian."
"Sau đó, anh đợi em tới tìm anh. Được chứ?"
Có thời gian để làm quen hẳn cũng cần thiết, người ta ăn no quá còn bị nghẹn, huống chi là phải nghiền ngẫm nhiều bí mật với cảm xúc như thế.
May là mấy ngày tiếp theo, Hạ Dư với Tạ Thanh Trình quả thực cũng không còn nhiều cơ hội gặp riêng nữa.
Bởi vì xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như thế, việc quay phim 《 Thẩm Phán 》 bắt buộc phải hủy bỏ.
Bộ phim này được đầu tư rất lớn, mấy nhà đầu tư chống lưng sản xuất cũng toàn có thực lực rất mạnh, nói khó nghe thì, nếu người chết là diễn viên quần chúng, thì cũng chỉ là xảy ra sự cố nhỏ thôi, mấy nhà làm ăn thờ ơ máu lạnh này đều có thể âm thầm dọn sạch hết vết máu, không để máu tươi dính vào tầm nhìn của khán giả.
Nhưng giờ, người chết lại là Hồ Nghị.
Đó là người có thân phận thế nào, địa vị ra sao?
Thế mà anh ta lại chết thê chết thảm đầy quỷ quái ở studio như thế.
Cha mẹ Hồ đều là nhân vật có sức nặng trong xã hội, Hồ Nghị lại là con trai độc nhất của họ, vợ chồng hai người đau lòng muốn chết, nổi trận lôi đình, chạy tới hiện trường ngay hôm ấy, gần như muốn lật tung phim trường lên long trời lở đất.
Cuối cùng mẹ Hồ nước mắt đầm đìa gào lên với Hoàng Chí Long đã chịu tổn thất lớn: "Mạng của con trai tôi phải kéo mạng ông đi chung!! Tôi muốn ông phải đi theo nó!!"
Ngoại trừ Hồ Nghị ra, tung tích của giám đốc với phó biên tập trong đoàn phim tới nay vẫn chưa rõ.
Tới khi Hạ Dư hồi phục rồi, bắt đầu tiếp nhận việc điều tra, hai người các cô vẫn sống không thấy người, chết chẳng thấy xác.
Cảnh sát phụ trách ghi chép việc điều tra đến nơi, lúc đối mặt với Hạ Dư và Tạ Thanh Trình, vẻ mặt rất phức tạp.
Hai người này là thiên sát cô tinh đó hả? Mấy vụ án kì quái trong năm nay, sao đều cuốn bóng dáng của hai vị này vào thế chứ!
Nhưng mắng trong lòng vậy thì mắng, cảnh sát vẫn chuyên nghiệp, sẽ không bộc lộ cảm xúc cá nhân ra bên ngoài.
Người trong nhóm dò hỏi tình hình khi đó cẩn thận, bao gồm cả diện mạo "nhân viên công tác" cuối cùng mà Tạ Thanh Trình gặp kia.
Nhưng vì khi đó đã khuya trời còn tối, Tạ Thanh Trình cũng không nhìn thấy gương mặt đối phương rõ ràng, vậy nên hiệu quả phác họa chân dung cuối cùng cũng không được như mong muốn.
Người thân của phó biên tập và giám đốc không ngừng khóc lóc làm loạn bên ngoài, tình cảnh rối tung cả lên, các cảnh sát chỉ có thể an ủi họ sẽ mau chóng phá án mà thôi.
Bọn họ cũng phải mau chóng phá án nữa—— Hai cô gái kia trước mắt đang mất tích, vẫn chưa chắc đã bị sát hại.
Nếu hai cô gái còn chưa chết, điều tra ra được manh mối sớm chút, thì khả năng sống sót của hai cô gái lại càng lớn hơn.
Hết thảy đều đang khẩn trương tiến hành nhanh chóng.
Nhưng trước mắt lại có một câu hỏi xoay quanh bầu trời của toàn bộ đoàn phim——
Vì sao Hồ Nghị lại bị mưu sát bằng cách này?
Anh ta đã đắc tội với ai? Đối phương dùng cách khủng bố như thế để giết chết anh ta, rốt cuộc là có mục đích gì?
Mà hẳn đây cũng là chuyện tổng sản xuất Hoàng Chí Long muốn biết nhất.
Trong khách sạn của đoàn phim.
Hoàng Chí Long xanh mặt ngồi trên sô pha, đối diện là Lữ Chi Thư cũng giận dữ không vui như thế.
Trong phòng không có ai khác, điện thoại của hai ông chủ bà chủ đều đặt trên bàn trà, bàn trà kia thậm chí còn có cả một chiếc máy theo dõi, là thiết bị nghe lén hiện đại nhất.
Lữ Chi Thư: "Anh lỡ đắc tội với ai thế hả?"
"Tôi có thể đắc tội với ai được?" Hoàng Chí Long hút xì gà, mấy ngày lăn qua lộn lại liên tục khiến sắc mặt ông ta vàng như nến, "Chị cảm thấy tôi có thể thầm đắc tội với ai hả?"
"Anh còn mặt mũi để nói thế với tôi nữa cơ à?" Cảm xúc Lữ Chi Thư bị kích động, "Anh biết tôi đưa Hạ Dư tới chỗ này của anh, là muốn để anh theo dõi nó cho tổ chức thay tôi, nhưng anh thì hay rồi, thiếu chút nữa anh kéo cả mạng của nó vào chuyện này luôn đấy! Nếu không phải tự dưng tôi nhận được thông báo, 'AI giám sát' nhắc nhở tín hiệu điện thoại Hạ Dư gián đoạn bất thường, làm tôi phải nhanh chóng đi xem thử, nếu không lúc tôi gặp lại nó lần nữa, nó đã thành một cái xác luôn rồi!"
Hoàng Chí Long bị bà mắng không làm được gì: "Từ lúc nào Lữ tổng thành mẹ hiền quan tâm cậu nhà quá vậy?"
"Tôi quan tâm nó?" Lữ Chi Thư lạnh lùng đáp, "Anh muốn tôi phải nhắc lại lời của Đoàn tổng với anh một lần nữa đó hả?!"
"Chị đừng có lấy Đoàn Văn ra dọa tôi." Mắt Hoàng Chí Long giăng đầy tơ máu, "Tôi nói chị biết, Lữ Chi Thư, địa vị của chị ở tổ chức còn chẳng cao bằng tôi nữa. Chị đừng tưởng rằng trong tay chị có Huyết Cổ, Đoàn tổng sẽ nhìn chị bằng con mắt khác, chị còn dám nói chuyện với tôi như thế—— Chị tự xem lại địa vị của mình đi!"
"Anh cho rằng giờ xảy ra chuyện này, anh vẫn có thể lôi cái mác nguyên lão ra à? Anh còn có địa vị gì nữa?" Lữ Chi Thư bật tiếng cười lạnh run run, quai hàm mập mạp cũng rung lên hai cái, "Anh có thể không nói gì hết cả. Hoàng Chí Long, anh cứ đợi Đoàn tổng tới tìm anh hỏi tội đi!"
Như để chứng minh lời bà nói, Lữ Chi Thư vừa dứt câu này, điện thoại Hoàng Chí Long ném trên bàn trà giữa hai người chợt vang lên.
Trên màn hình chỉ hiện một chữ chói mắt—— "Đoàn".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.