Sổ Bệnh Án

Chương 26: Sau khi tỉnh rượu

Nhục Bao Bất Cật Nhục

06/09/2021

“Em thích chị…”

“…”

“Em thực sự rất thích chị…”

“…”

Thanh niên cúi thấp đầu, bờ môi cách trên môi Tạ Thanh Trình nửa tấc lầm bầm, tóc tán loạn rủ xuống trước trán, ánh mắt mê loạn lại nóng bỏng. Cậu cẩn thận siết chặt lấy tay Tạ Thanh Trình, mà Tạ Thanh Trình bất ngờ được tỏ tình như bị đâm một cái ngẩn cả người. Nếu bảo khi nãy anh chẳng qua chỉ là bất ngờ và chẳng lường tới, thì giờ khắc này anh lại khiếp sợ như mới bị sét đánh trúng. Anh thậm chí chấn động tới mức quên cả phản kháng…

Ai thích ai cơ?

Hạ Dư thích anh?

Chuyện này sao có thể…

Hai người họ đều là nam, hơn nữa Hạ Dư cũng chưa từng có biểu hiện của đồng tính luyến ái, bản thân mình còn lớn hơn cậu những mười ba tuổi…

Anh nằm trên giường ở phòng khách sạn của Hạ Dư, áo tắm mất trật tự, cả người toàn mồ hôi, cứng đờ chậm rãi quay đầu qua nhìn nam sinh đè lên người mình trong bóng tối, nhưng lại không biết nam sinh kia từ đôi mắt của cậu nhìn xuyên qua anh để trông thấy một cô gái có dáng vẻ từa tựa anh.

“Em thật sự rất thích chị…”

“…”

“Chị nghe đi mà, đừng ở bên cậu ta…”

“…”

Những lời này vừa ra khỏi miệng, Tạ Thanh Trình mới chậm rãi tỉnh táo lại khỏi cơn kinh ngạc vừa rồi, cuối cùng cắn răng nói: “… Cậu con mẹ nó!”

Hạ Dư đây là uống say, mẹ nó nhận nhầm người!

Anh chuyển tầm mắt khỏi khuôn mặt Hạ Dư, chỉ cảm thấy tất cả những chuyện ngờ vực khó hiểu trước đó trong nháy mắt đều được xâu chuỗi lại—— Cảnh quay của Hạ Dư, cậu bỗng dưng phát bệnh, trước đó ở Đảo Mộng Ảo cậu nói muốn tỏ tình với một cô gái, rồi lại tới nhưng lời nói lặp đi lặp lại lúc say rượu… Hết thảy đều đã rõ ràng.

Anh đã hiểu được toàn bộ.

Hạ Dư có phải là tỏ tình với cô bé xui xẻo kia rồi bị từ chối không…

Tạ Thanh Trình không nhịn được ngẩng đầu đỡ trán. Bởi vì trước đó vật lộn dữ dội với một cậu trai, trên trán anh đã toàn là mồ hôi, anh vừa khó chịu vén làn tóc mướt mồ hôi tán loạn trên trán đi, ngực vừa phập phồng thở hổn hển.

Cần cổ bị Hạ Dư siết vẫn còn nhoi nhói, nhưng không đau bằng đầu của anh, anh nghĩ rằng không biết hôm nay là ngày quỷ quái gì mà toàn gặp chuyện vớ vẩn, nhưng lại không khỏi cảm thấy may mắn thay cho cô gái chưa từng gặp mặt kia.

May mà sự khổ sở này không đổ lên người con gái người ta.

Còn Hạ Dư nữa.

Bệnh nhân Ebola thần kinh vốn phải bình tĩnh, khắc chế, giảm sự dao động của cảm xúc, càng lý trí thì càng tốt, chuyện như tình yêu rất chi giày vò người ta, có thể ít động vào bao nhiêu thì ít động bấy nhiêu. Nhưng Tạ Thanh Trình cảm thấy hiện giờ Hạ Dư như mắc “Tạ Thanh Trình PTSD” (*), lời của ai cũng chịu lắng nghe, nhưng không muốn nghe lời anh nói, không tuân theo dặn dò của bác sĩ.

*PTSD: rối loạn stress sau sang chấn là một rối loạn lo âu có thể phát triển sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân chứng kiến hoặc là người bệnh trực tiếp trải qua sự kiện đó.

Quả đúng là làm loạn tới mức thành cục diện bây giờ.

Cũng may mà loạn thành cục diện bây giờ rồi, vẫn có thể giải quyết ổn thoả.

Tạ Thanh Trình bị thanh niên thân hình cao lớn cơ thể nóng rực đè dưới thân, sau khi hiểu rõ được tình huống, anh ảm đạm nghiêm mặt, tay đặt trên ngực Hạ Dư: “Cậu mẹ nó… Đứng dậy khỏi người tôi ngay.”

“Đứng dậy!!”

Ánh mắt Hạ Dư từ nãy đã rất tan rã.

Thuốc cậu uống đã dần có tác dụng, hiệu quả an thần dần dần phát tán, cậu vẫn còn nhìn Tạ Thanh Trình chằm chằm nhưng sức tay đã từ từ yếu đi. Người cũng không còn điên cuồng như nãy nữa, hô hấp chậm rãi ổn định lại.

Trong ánh mắt cậu thậm chí còn có một tia tỉnh táo chợt loé, nhưng ý thức chỉ tụ lại một lúc, lại tan rã rất nhanh…

Tạ Thanh Trình nhân cơ hội này giãy mạnh khỏi cậu, giữ áo tắm bò dậy khỏi giường, cổ tay bị siết phát đau.

Hạ Dư rốt cuộc yên tĩnh lại, hoặc là nói cuối cùng thuốc cũng làm tê liệt trị số bạo lực của cậu, nên Hạ Dư sau khi bị anh đẩy mạnh ra cũng chẳng làm gì nữa.

Cậu trống rỗng mở tròn mắt, sau hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Anh biết không… Em không tìm thấy cầu…”

“Cái gì?”

“Không tìm thấy… Em không thoát ra được…”

“Em… Em làm thế nào cũng không thoát ra được…”

Nhẹ giọng thầm thì mấy câu này, không phải nói với Tạ Thanh Trình, không phải nói với bất cứ ai hết, lúc cậu nói những lời này vẻ mặt trống rỗng vô cùng, cậu như không biết mình đang ở đâu, cậu như chỉ nói ra mấy câu vô nghĩa trong bóng tối.

Hạ Dư chậm rãi khép mắt lại, lông mi nhẹ run lên.

Tạ Thanh Trình không phản ứng lại được cậu nói cầu là cái gì, đêm nay anh bị giày vò sắp phát điên rồi, anh nhịn cơn tức giận và bất ổn, khuôn mặt căng thẳng, quăng người lên giường, ném chăn cho cậu, sau đó xoay người vào toilet đánh răng súc miệng.

Tạ Thanh Trình tính tình có hơi lãnh đạm, không thích tiếp xúc tứ chi với người khác nếu không cần thiết chứ đừng nói tới việc bị người đồng giới hôn môi.

Anh vô cùng ghê tởm, nước chảy xuống ào ào theo vòi máy lọc, rửa cả nửa ngày, vốc một vốc nước tạt lên mặt, chống lên bệ bồn rửa, cuối cùng mới bình tĩnh lại được, nâng mắt nhìn khuôn mặt bản thân vẫn còn chảy xuôi mấy giọt nước trong gương.

Tình cảm của người trẻ tuổi là một khoản nợ khó đòi, tuỳ tiện lật lại một cái thôi là lông gà bay tán loạn, nếu nó không rơi xuống trên đầu anh, anh căn bản liếc cũng lười liếc đống nợ này lấy một cái.

Đúng là mẹ nó gặp quỷ, kỳ cục.

Giúp Hạ Kế Uy để ý thằng nhóc này, đáng ra Hạ Kế Uy phải trả tiền cho anh mới đúng, không trả tiền thì đừng có mà nhắc tới. Anh quay về rồi phải đi tìm Hạ Kế Uy mới được.

Tạ Thanh Trình bình tĩnh giãn cơ mặt một hồi, nâng tay day day huyệt thái dương nhức nhức, sau đó tắt vòi nước đi, ra ngoài ngồi lên sô pha cạnh giường ngẩn người.

Lúc anh ra ngoài, Hạ Dư đã ngủ vì tác dụng của thuốc, dáng vẻ nằm trên giường ôm chăn rất ngoan ngoãn, lại giống với dáng vẻ học sinh ba tốt mười tấm gương sáng bình thường của cậu, hoàn toàn không phải tên súc sinh khi nãy vừa mới dây dưa không buông với anh.

Tạ Thanh Trình nhìn chai nước khoáng khách sạn cho đã mở nắp, muốn uống một ngụm cho bớt nóng, nhưng môi vừa chạm vào miệng chai đã đau rát cả lên. Anh hít ngược một hơi lạnh ngắt quãng, nâng tay xoa xoa cánh môi mình mới phát hiện không ngờ lại bị Hạ Dư cắn rách rồi—— anh sống ba mươi hai năm trời, tới giờ chưa ai dám cắn rách khoé môi anh cả. Mặt Tạ Thanh Trình đen sì.

Anh đặt mạnh chai nước khoáng xuống, cũng không để ý Hạ Dư thích hay không, châm thuốc bắt đầu hun phòng, để tiểu súc sinh đang ngủ kia hít đủ hai điếu rồi, anh mới dập thuốc lá.

… Bỏ đi.

Coi như xong rồi!

Cuối cùng anh nghĩ, con mẹ nó hôn thì hôn thôi. Còn thế nào được nữa?

Anh là đàn ông, cũng chẳng tổn thất gì, ngoại trừ thấy hơi tởm tí, thật ra thì cũng chẳng sao, hơn nữa xét tới cùng, chuyện này chẳng qua chỉ là hiểu lầm thôi.

Tạ Thanh Trình là người rất lý trí, anh sẽ không tốn quá nhiều cảm tình cho một mối hiểu lầm ngu xuẩn.

Lý trí hơi suy ngẫm chút, giờ quan trọng hơn, kỳ thật là tình hình trước mắt của Hạ Dư.

Anh lúc này coi như đã tự mình trải qua giai đoạn Hạ Dư phát bệnh tức thời, quá thần kinh, nhưng chính là nửa phát bệnh, tình hình vẫn khống chế được.

Thế nếu hoàn toàn phát bệnh thì sao đây? Việc đó còn tới đâu nữa?



Tình hình của Hạ Dư có lẽ không lạc quan như lúc nhìn qua từ bên ngoài.

Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, anh sớm đã đoán được nếu Hạ Dư yêu đương, bệnh tình chắc chắn sẽ xuất hiện mức dao động nhất định.

Ngày ấy ở trên đảo anh đã cản Hạ Dư tỏ tình, không chỉ vì lo lắng cho cô gái kia, thật ra cũng là vì lo lắng cho Hạ Dư, nhưng Hạ Dư nào có nghe.

Hạ Dư nói với anh cậu từ nhỏ tới lớn, bệnh đã quá nặng. Tâm lí và sinh lí đều đứng bên bờ vực sâu, cậu luẩn quẩn trong đó mười mấy năm gần hai mươi năm, lại không tìm được lối ra. Trong lòng bệnh nhân như này mang lệ khí rất nặng, lúc bệnh thần kinh phát tác thậm chí sẽ trở nên bạo lực cực đoan lại khát máu.

Nhưng Hạ Dư lại chọn tự mâu thuẫn.

Cậu vẫn là con ác long rúc trong hang của bản thân, khàn khàn gầm lên đau thương cũng được, có đập đầu lên vách tường cũng thế, cậu chưa bao giờ ra ngoài làm tổn thương người vô tội, chỉ một mình núp trong bóng tối không ánh mặt trời chịu đựng sự tra tấn ấy.

——

Vậy nên, cô gái mà anh không biết tới kia, chính chùm sáng mà cậu truy tìm ư?

Tạ Thanh Trình nhớ lại khi nãy Hạ Dư rơi nước mắt trên người anh, nhớ tới thằng nhóc này nghẹn ngào, nói rất thích cô ấy, không khỏi quay đầu nhìn lại, nhìn về phía thanh niên đang nằm trên giường say giấc.

Vậy nên, cậu mới rời khỏi trường học, mới không thể chấp nhận, mới có thể khiến bệnh tâm lí trở nên trầm trọng ư?

Tạ Thanh Trình nâng tay lên, vô thức miết qua bờ môi bị Hạ Dư hôn của mình, từ trong cảm xúc “Tên súc sinh này thật khó ưa”, lại sinh ra chút cảm giác “Tên súc sinh này thật đáng thương”.

Nhưng Tạ Thanh Trình quả thật cũng bị đả kích quá lớn, không nghĩ sâu xa, coi luôn chữ “Tạ” mà Hạ Dư mới nói ra kia là do Hạ Dư trong lúc nửa tỉnh nửa mê trông thấy anh nên gọi tên, mà chẳng nghĩ ngợi gì tới Tạ Tuyết cả.

Trong quan niệm của Tạ Thanh Trình, tuy rằng Hạ Dư và Tạ Tuyết đều cùng một thế hệ, nhưng dù sao cũng chênh lệch tận năm tuổi, nam nữ kém năm tuổi trong mắt anh không thể nào sinh ra tình yêu được, cho nên anh chưa từng nghi ngờ Hạ Dư có suy nghĩ không nên có gì về Tạ Tuyết cả.

Huống chi, Hạ Dư được nhiêu tuổi lắm? Mười chín, còn chưa tới đầu hai kìa, với thời cổ đại thì còn chưa tới tuổi trưởng thành, cũng chỉ là tên nhóc vị thành niên thôi.

Nói thật, Tạ Thanh Trình theo chủ nghĩa rập khuôn nhìn thấy, nam sinh mười chín tuổi yêu đương cũng coi là yêu sớm, chưa đủ lông đủ cánh học còn chưa xong mà nghĩ yêu đương gì chứ, tư tưởng còn chưa ổn định, sao có thể nói chuyện dài lâu? Nhỡ đâu yêu đương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu có thể dẫn con gái nhà người ta lên cục dân chính làm giấy tờ xác nhận không? Dựa vào mỗi mình cậu, cậu có thể nuôi một nhà ba người ngoài ra còn có bốn người già cả không? Không có cha mẹ giúp đỡ, thằng nhóc như cậu kiếm nổi tiền mua sữa cho con nhỏ để người vợ trong lúc mang thai không cần lo lắng về chuyện kiếm sống chứ?

Phế vật, có làm nổi đâu.

Vậy thì vẫn chỉ là thiếu niên thôi, còn chẳng phải đàn ông.

Tạ Thanh Trình đương nhiên sẽ không đánh đồng người như thế với em rể tương lai của mình.

Lúc này nam sinh trên giường như mơ thấy gì đó không vui, nhíu đôi mày thanh tú trong giấc mơ, Tạ Thanh Trình không muốn nhìn cậu, lại càng không muốn nhìn chiếc giường đã lộn xộn không chịu nổi kia.

Anh đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài.

Lúc Hạ Dư tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

Cậu mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, nâng tay vò vò tóc mái rối bời, che trên vầng trán hơi lạnh.

Trí nhớ người sau khi say rượu đã thành những mảnh ký ức vỡ nát, lại còn phải tự chắp ghép từng mảnh, khó tránh khỏi sẽ bị góc mảnh vỡ cứa cho đau đớn.

Hạ Dư nén cơn đau buốt trong đầu, chuyện xảy ra đêm qua dần dần có hình dáng nguyên vẹn bật ra, cậu nhớ tới trong lúc hỗn loạn mình đã hôn người mình nhận lầm, cả thân hình cứng đờ, lập tức nhận ra——

Cậu… Hình như… Hôn Tạ Thanh Trình…

“…”

Phản ứng đầu tiên của Hạ Dư chính là hy vọng mình gặp ác mộng, nhưng nơi môi bị cắn rách vẫn còn vương chút máu, liếm nhẹ qua làm đau nhói lên khiến tỉnh táo lại vô cùng, nói rõ chuyện đêm hôm qua xảy ra đều là sự thật.

Từ nhỏ tới lớn luôn làm một học sinh gương mẫu, Hạ Dư có các tố chất điển hình của một học bá: cậu có khả năng tiếp nhận một chuyện rất cao, tốc độ phản ứng cũng nhanh. Nhưng chuyện này thật sự đã vượt quá giới hạn chấp nhận của cậu, cậu ngồi thừ ra trên giường, mặt tái nhợt.

Lúc này, cửa phòng truyền tới tiếng quét thẻ, cửa bật mạnh ra, Hạ Dư trơ mắt nhìn thấy đối tượng đêm qua bị mình vô tình quấy rối mang khuôn mặt bình tĩnh đi từ bên ngoài vào.

Tạ Thanh Trình một đêm không ngủ, về phòng mình suy nghĩ mấy giờ, lúc này đã rất lạnh lùng bình tĩnh. Trước khi Hạ Dư tỉnh giấc anh đã đánh răng rửa mặt xong, vừa vào đã thấy tên thần kinh kia tỉnh rồi, tóc tai thì rối bời, đang mở to đôi mắt hạnh nhìn anh.

Liếc qua thế mà còn có chút vô tội mờ mịt, hơn nữa khuôn mặt học bá môi hồng răng trắng xinh xinh xắn xắn kia, như thể cậu mới là người bị hại vậy.

Cầm thú.

Tạ Thanh Trình túm áo phông của Hạ Dư vắt trên sô pha, quăng lên mặt vị học bá cầm thú, cặp mắt kia làm anh trông mà khó chịu.

Giọng lạnh lùng nói: “Đứng dậy.”

Học bá cầm thú kéo áo phông xuống, rất khó khăn mở miệng: “Tạ Thanh Trình, đêm qua, chúng ta… Tôi với anh… Không phải tôi…”

Tạ Thanh Trình uy nghiêm đáng sợ đáp: “Phải.”

Sắc mặt Hạ Dư càng khó nhìn hơn chút.

Tạ Thanh Trình: “Nhưng mấy chuyện vớ vẩn này đừng có nhắc lại nữa.”

“…”

Hạ Dư ngẩn ra, cậu không ngờ vị anh trai này mở miệng ra đã là thái độ lạnh lùng rút điếu vô tình* như thế, nếu không phải cậu chắc chắn ký ức của mình không sai, cậu có khi còn nghi ngờ đêm qua không phải là mình mắt mờ nhận nhầm người, mà là Tạ Thanh Trình đã có chủ mưu từ trước nhân cơ hội quấy rối cậu.

*Rút điếu vô tình: xong việc quay đi, không nhận người quen.

Tạ Thanh Trình rút điếu vô tình dựa bên kệ TV, khoanh hai tay lại, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc nhìn đối phương: “Cậu mặc quần áo cho đàng hoàng, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Hai người tối qua đã xảy ra chuyện tiếp xúc tứ chi khiến người ta xấu hổ như thế, cho dù là nhận lầm người, cũng đủ khiến người ta chột dạ.

Hạ Dư không thích lên giọng dạy đời, nếu là bình thường nhất định sẽ chống đối lại, nhưng hôm nay thật sự có chút không dám lằng nhằng, Tạ Thanh Trình bảo sao, cậu cũng làm theo y như thế.

“Cậu là đi tỏ tình với cô gái cậu thích rồi à?”

“… Không có.”

“Cậu còn định gạt tôi? Tối qua cậu nói gì cậu không nhớ chắc.”

Hạ Dư mơ hồ nhớ được một chút, nhưng suy nghĩ của cậu lúc này không phải tỉnh táo cho lắm, qua hồi lâu nói đáp: “… Tôi nhận nhầm người thôi. Tôi còn chưa tỏ tình với cô gái kia, tôi chỉ biết cô ấy có người mình thích rồi… Thôi bỏ đi, tôi giải thích với anh nhiều vậy làm gì, anh muốn cười thì cứ cười đi.”

Cậu nâng mắt lên: “Tôi biết trong lòng anh rất vui vẻ, hết thảy đều xảy ra theo như lời anh nói, không ai thích tôi cả, tôi cũng không thể tự khống chế tốt bản thân mình, tất cả anh nói đều đúng hết, anh hài lòng chưa?”

Tạ Thanh Trình nhìn cậu: “Tôi mừng vì cậu không hoàn toàn phát điên đấy.”

Dừng một chút, lại trông thấy vẻ mặt đề phòng của Hạ Dư, Hạ Dư tựa như nghĩ rằng anh đáng ra phải nói là—— vị bệnh nhân này tôi đã suy nghĩ cả một đêm để chỉnh sửa lại hai phương án trị liệu cho cậu rồi đây cậu xem cậu muốn thiến hoá học hay là thiến vật lí cứ chọn một trong hai đi không cần khách sáo.

Tạ Thanh Trình thở dài, anh thật sự không muốn dây dưa mãi ở vấn đề này, quá ấu trĩ rồi, hơn nữa còn lãng phí thời gian. Nên nói thẳng luôn: “… Thôi bỏ đi, Hạ Dư.”

“Chuyện này cứ cho qua thế đi.”

Hạ Dư nhìn anh, học bá đều đã quen với việc hỏi ngược, nhất là loại học bá súc sinh này ngay cả ở trên giường đi nữa cũng chẳng ngoại lệ, nên Hạ Dư hỏi: “Nhưng mà?”

“Nhưng mà——” Giảng viên Tạ nghiêm khắc liếc qua gương mặt cậu, rất không hài lòng với câu hỏi ngược lại này của cậu, nói tiếp: “Tôi bỗng nghĩ, chuyện xảy ra đêm qua, khiến tôi cảm thấy tình hình hiện tại của cậu vô cùng tồi tệ. Nói thật với cậu, cha cậu trước đó đã nói qua điện thoại với tôi, quả thật ông ấy nhờ tôi bình thường để ý cậu chút giúp ông ấy, cái đồ sau khi phát bệnh lại lạm dụng thuốc như cậu, thậm chí còn có hành vi giấu diếm mọi người, vô cùng khó chấp nhận, nên là…”

Hạ Dư đoán—— Tạ tổng lại bắt đầu bài phát biểu giáo huấn rồi đấy.

Hạ Dư vẫn còn có chút chưa tỉnh táo hẳn, đầu ong ong, cả người không tập trung nổi, mấy câu dạy đời gì đó, cậu chỉ nghe câu đầu chui vào tai này rồi tuột qua tai kia, còn nói cái gì được nữa, chắc chắn là không thể tha thứ cho cậu rồi.



Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, bản thân tới tận giờ không phải là Tạ Thanh Trình quản cậu, thì chính là Tạ Thanh Trình tự mình xông tới tiếp cận cậu, hai người họ đều là thẳng nam không có cảm giác gì với người đồng giới, nếu nói khó nghe thì, mình cũng chỉ là xui xẻo thôi, chứ chẳng nợ anh cái gì cả.

May mà hôm qua mình không gọi tên Tạ Tuyết, nếu không chuyện này e là càng khó xử lí rồi.

“… Cũng tàm tạm vậy, chỉ thế thôi.”

Không biết từ khi nào, lời dạy đời đã kết thúc, đưa ra kết luận.

“Cậu có nghe không đấy?”

Hạ Dư ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt nhìn thẳng vào mình lạnh như băng.

Tạ Thanh Trình nói mãi cũng khát, với lấy chai nước khoáng mở nắp đặt bên cạnh, uống một ngụm nước để từ tối qua, lạnh nhạt nói: “… Nếu cậu đồng ý, thì chuyện này cứ cho qua vậy đi.”

Nội dung anh nói phía trước, Hạ Dư kỳ thật cũng chẳng nghe, cơn đau đầu cứ nhức nhức cũng chỉ tiếp thu được mỗi câu “Chuyện này cho qua vậy đi”, nhưng đã quen làm một học sinh xuất sắc, cậu lại vô thức gật đầu.

Tạ Thanh Trình bễ nghễ nhìn cậu từ trên xuống, không nhìn ra biểu cảm: “Được lắm, chờ cậu sát thanh về rồi, thì cậu tới trường y khoa tìm tôi.”

“…”

Hạ Dư lúc này mới tỉnh táo lại chút, nhận ra khi nãy mình vừa như đi vào cõi tiên đồng ý yêu cầu nào đó với anh rồi, nên rốt cuộc tỉnh táo lại hoàn toàn, khàn khàn giọng hỏi: “Từ từ đã. Xin lỗi, anh nói gì cơ?”

Sắc mặt Tạ Thanh Trình lập tức trầm xuống, ngữ khí cũng cứng ngắc vô cùng: “Cậu còn có điều kiện gì để nói với tôi nữa à?”

Hạ Dư thầm nghĩ, điều kiện gì?

Cậu ngay cả một câu nào đó mà anh môi trên chạm môi dưới nói qua loa còn chưa nghe vào kìa…

Chết thật, rốt cuộc cậu đồng ý cái gì với Tạ Thanh Trình rồi?

Mà bên kia, Tạ Thanh Trình cảm thấy mình đã coi như là khoan dung với Hạ Dư lắm rồi.

Anh thậm chí còn chẳng so đo chuyện xảy ra vào tối qua với Hạ Dư. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì anh thật sự không muốn nhắc tới nụ hôn làm anh tê dại cả da đầu kia.

Giờ tình hình bệnh của Hạ Dư, anh không thấy thì thôi, nhưng thấy rồi đâu thể mặc kệ được, không nói tới mặt mũi của Hạ Kế Uy, cho dù là một bệnh nhân bình thường ở trước mặt anh, anh cũng không ngồi yên chẳng đoái hoài tới.

Tuy rằng anh không có khả năng tự thân tự lực chữa trị như trước đây, nhưng khống chế cảm xúc của Hạ Dư đôi chút, chỉ đường dẫn lối, thì vẫn không thành vấn đề.

Huống chi trong quá trình này, anh còn có thể nhân tiện sai khiến Hạ Dư làm chân chạy vặt cho mình nữa——sức lao động của Hạ Dư lúc cậu chịu nghe lời thì dùng vẫn tốt lắm, thông minh lanh lợi, có thể nhẫn nhịn khuân vác. Nếu anh có thể nắm bắt sử dụng như trước đây, thì món nợ này coi như là bị chó liếm một cái cũng được.

Một hòn đá trúng hai con chim.

Thấy Hạ Dư thất thần, Tạ Thanh Trình lại không kiên nhẫn lặp lại lần nữa: “Sau khi cậu sát thanh xong thì tới đại học y khoa tìm tôi, làm theo yêu cầu của tôi cọ sát rèn luyện bản thân, làm việc cho tôi, phân tán sức chú ý, đừng có cả ngày uể oải rầu rĩ nghĩ đông nghĩ tây nữa, cậu đã có người mình thích, vậy nên phải điều chỉnh tâm lí lại đúng lúc, sớm học cách khống chế cảm xúc. Cậu cũng sẽ không chịu thiệt.”

Hạ Dư trầm mặc một lát: “… Giờ cô ấy có người mình thích rồi, đâu phải tôi.”

Tạ Thanh Trình thở dài: “Cô gái cậu thích tuổi còn chưa lớn nhỉ?”

“… Không lớn.”

“Chuyện này từ giờ về sau còn chưa nói chính xác được, huống chi, cho dù sau này cô ấy vẫn không thích cậu đi nữa, cậu cũng có thể để ý tới cô gái khác nữa mà, tới lúc ấy nếu cậu mà khống chế được bệnh tình của mình, cũng tốt chứ.”

Hạ Dư lại im lặng chốc lát, bỗng nói: “Sao anh không hỏi xem người tôi thích là ai?”

“Chuyện đấy liên quan gì tới tôi.”

“…” Hạ Dư cúi đầu, trong đôi mắt rủ xuống vương chút vẻ chế nhạo, “Không liên quan.”

Cậu nhớ tới cuộc nói chuyện của mình với Tạ Thanh Trình lúc ở đồn công an.

Khi đó Tạ Thanh Trình bảo, tuyệt đối không thể có người nào thích được người như cậu, cậu nhất định sẽ thất bại.

Cậu cảm thấy mình bị giáng cho một cái tát mạnh, khi đó cậu nghĩ, nếu mình ở bên Tạ Tuyết, cậu nhất định phải trông thấy Tạ Thanh Trình mất đi vẻ bình tĩnh, muốn thấy Tạ Thanh Trình suy sụp, nhưng giờ hết thảy đều phản ngược lại cả.

Ngược lại là Tạ Thanh Trình trông thấy dáng vẻ chật vật không chịu nổi của cậu.

Nếu giờ lui bước nữa, thì thật sự sẽ mất sạch mặt mũi trước mặt anh…

Hạ Dư nhắm mắt lại, nở nụ cười: “Kỳ thật nói tới thế rồi, anh là cố ý đến để xem tôi làm trò cười cho thiên hạ thôi chứ gì?”

“Cậu muốn nghĩ vậy, thì cũng được.”

“…”

Đối diện với ánh mắt lạnh nhạt lại mang nét khiêu khích của người đàn ông kia khiến lòng Hạ Dư càng thêm u ám.

Cậu thật sự rất chán ghét dáng vẻ kiểu này của Tạ Thanh Trình, từ nhỏ tới lớn nhìn anh vô số lần, lần nào cũng có thể cảm nhận rõ ràng được sự lạnh nhạt của Tạ Thanh Trình, còn có cảm giác cường thế khiến người ta sinh lòng ghét bỏ kia nữa.

Cậu ảm đạm hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Thanh Trình: “Anh muốn tôi giúp anh làm việc để phân tán chú ý. Định làm gì?”

“Còn chưa nghĩ ra nữa.” Tạ Thanh Trình rất tuỳ ý, “Có điều, trước kia cậu theo tôi, cậu có biết con người tôi, vì để cậu nếm chút khổ sở, cũng sẽ giày vò không ít chưa.”

“… Anh tính dạy dỗ lại tôi đấy à?”

Tạ Thanh Trình ngừng một chút, thoáng nhướng mày: “Cậu sợ hửm.”

Hạ Dư không muốn đã mất mặt rồi còn mất cả tự tôn: “Anh cứ đùa, tôi có gì để sợ chứ.”

Tạ Thanh Trình nghe câu trả lời của cậu xong, cúi đầu rút một điếu thuốc, cắn giữa hàm răng, nói mập mờ không rõ: “Chỉ mong là cậu nghĩ vậy thật thôi, đừng có chưa tới ba ngày, đã khóc lóc xin tha nhé. Bật lửa ở đầu giường, lấy ra đây cho tôi châm.”

Hạ Dư chẳng màng tới anh, xuống giường đi vào toilet đánh răng rửa mặt phần mình—— tuy dư vị của nụ hôn hôm qua cũng chẳng còn sót lại gì, nhưng Hạ Dư vẫn cảm thấy rất ghê tởm, nghĩ tới mình hôm qua nhận nhầm người, thế mà còn hôn một người đàn ông ý loạn tình mê tới mức đó, cậu đã cảm thấy cả người bất ổn, nghĩ rằng nhất định phải rửa mặt mình cho thật sạch.

Tới trước phòng tắm, cậu còn quay đầu liếc đối tượng đêm qua mình ý loạn tình mê một cái. Lúc này cậu lại thấy rất tỉnh táo, rất chính nhân quân tử, như người đêm qua động dục đẩy người ta lên giường hôn chẳng phải là cậu: “Hút hai điếu thuốc không tính là anh đang rèn luyện cho tôi đâu. Cái đó cũng được xếp vào anh đang chậm rãi giết người đấy. Anh muốn hút, mời ra ngoài mà hút.”

Nói xong đóng cửa phòng tắm, đi rửa mặt.

Trong phòng rửa mặt.

Hạ Dư đứng trước gương, ngón tay mân mê vết rách trên môi bị Tạ Thanh Trình cắn——

Cậu vốc một vốc nước lên rửa mặt, sau đó đè chặt vòi nước.

Mu bàn tay thanh niên nổi gân xanh, dùng sức tắt vòi nước, dòng nước đột ngột ngừng lại, cậu đứng thẳng người dậy, nhìn người trong gương.

Cái gì mà cọ sát rèn luyện cho cậu? Chẳng phải là anh chỉ muốn trông thấy cậu làm trò tiếp, giày vò cậu, lợi dụng cậu thôi à?

… Cậu lần này, thật sự vô ý đắc tội với lão lưu manh Tạ Thanh Trình rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Dư: … Tôi sợ rồi, đàn ông trung niên đừng có xen vô chuyện của người ta tự tiện vào phòng được không vậy.

Tạ Thanh Trình: Tôi còn sợ hơn cậu này, nhóc quỷ tới tiền sữa còn chưa kiếm được có thể uống thuốc đúng giờ đừng có phát điên không hả.

Tạ Tuyết: Gì cơ gì cơ, tiền sữa gì? Ai mang thai? Hạ Dư em nghỉ đi quay phim thôi mà em khiến người ta mang thai luôn? Mẹ nó, một ngày trong giới giải trí em cũng không ở được, cái tốt thì không học đi học cái xấu, quay về nhà đi học ngay!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sổ Bệnh Án

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook