Sổ Bệnh Án

Chương 17: Tôi và anh ta bị nhốt chung

Nhục Bao Bất Cật Nhục

30/08/2021

Trải qua vụ án viện tâm thần Thành Khang, Tạ Tuyết trở thành cô giáo nổi danh trong trường.

Sau khi cô quay về bục giảng, không nói tới việc chẳng một sinh viên nào đi muộn về sớm, khoá học còn chật ních cả phòng, sinh viên các ban khác không có gì cũng chạy tới lớp học chung, thậm chí ngay cả bốn vị giỏi nhất ban biểu diễn cũng lướt qua lướt lại nhìn cô mấy lần. Các học trò đều muốn xem thử chú cá koi đã thoát được khỏi bàn tay điên cuồng của tên sát nhân biến thái trong truyền thuyết này chút.

Còn có mấy lời đồn kỳ quặc hơn, bảo là nếu treo ảnh của Tạ Tuyết lên cửa ký túc xá, thì cả ký túc xá sẽ không bị trượt môn.

Nhưng Tạ Tuyết nào biết chuyện, cô tự tin cho rằng, khoá biên đạo của cô sở dĩ nổi tiếng hơn bao giờ hết, nhất định là vì mình lên lớp quá thú vị.

"Ôi da, chị đúng là người trồng cây kì tài có cách dạy dỗ đúng đắn mà." Tạ Tuyết đắc ý nói với Hạ Dư mang bài tập của học trò tới cho cô, "À đúng rồi, Hạ Dư, cơ thể em ổn chứ? Trường còn trao thưởng cho em ha, tuy là hành vi lỗ mãng xông thẳng vào đám cháy của em cũng chẳng đáng noi theo, nhưng hiệu trưởng lại bảo em lòng dạ lương thiện dũng cảm đáng quý..."

Hạ Dư cười cười: "Ổn hơn nhiều rồi. Còn phần thưởng kia chủ yếu chỉ là trao cho cha mẹ em xem thôi."

Hạ Kế Uy và Lữ Chi Thư biết chuyện này, nghe nói con mình không có gì nghiêm trọng, thế mà cũng chẳng về thiệt. Nhất là Lữ Chi Thư, bà thường xuyên tươi cười tiếp đón khách, nói cười vui vẻ hết lượt này tới lượt khác, những người không biết hết về bà sẽ cảm thấy bà thật hài hước thật coi trọng gia đình và cuộc sống.

Nhưng mà những người quen bà đã lâu như Tạ Tuyết Tạ Thanh Trình lại biết rõ, sự khôi hài của bà là giả dối, hoà ái cũng là giả vờ, với bà mà nói, làm ăn bên ngoài còn vui vẻ hơn nhiều so với việc nói chuyện cùng đứa con cả, đương nhiên là làm ăn mới quan trọng.

Nhưng đồng thời bà lại gọi cho trường học, để hội đồng quản trị gây áp lực cho trường học, bảo là phải an ủi Hạ Dư.

Kỳ thật Hạ Dư tuyệt đối chẳng thèm để ý mấy lời ca ngợi lạnh như băng này.

Tạ Tuyết có hơi nghẹn lời, cô cảm thấy Hạ Dư thật đáng thương, cũng không muốn nhắc tới chuyện Hạ gia tiếp nữa, vội tìm chủ đề nói chuyện khác thoải mái hơn: "Ờm, chuyện đó, lại nói chứ, thứ năm tuần này nhà trường có hoạt động tham quan, trước đó em chịu áp lực lớn vậy, vừa hay nhân cơ hội này giải sầu, vui vui vẻ vẻ với các học viên khác, có muốn tham gia không?"

"Không được, thứ năm em có việc rồi."

"Vậy ư..." Tạ Tuyết lộ vẻ tiếc nuối, "Thật tiếc quá, chị vốn đang định để em đi theo giúp chị."

Ánh mắt vốn chẳng chút để ý của Hạ Dư ngừng lại trên gương mặt cô: "Chị muốn đi?"

"Chị nhất định phải đi á." Tạ Tuyết với lấy một cái đầu cáo nhung mềm rất lớn phía sau bàn làm việc, sau đó lại bới bới vò vò, lôi ra một cái đuôi trắng như tuyết rời ra, "Em xem đi."

"Đây là gì."

"Đầu gấu bông cáo chín đuôi đó. Trường học sắp xếp, mỗi giáo viên bộ môn đều phải cử người hoá trang thành mascot, chị vô cùng xui xẻo, chẳng những bị ép buộc thì thôi, hơn nữa lúc rút thăm ngẫu nhiên còn bốc trúng hoạt động nhàm chán nhất."

"... Mấy người khác quá ngốc nghếch, bình thường vận may cũng không tệ, sao chị IQ thấp mà vận may cũng E luôn vậy." Hạ Dư thở dài, hỏi lại, "Bị đẩy đi đâu thế?"

"Đảo Mộng Ảo mà xây lại từ hồ trung tâm á." Tạ Tuyết lắc lắc đầu, cũng lười so đo chuyện Hạ Dư cà khịa cô.

"Chỗ khỉ gió đó gọi là Đảo Mộng Ảo, kỳ thật chính là treo mấy chuỗi đèn, tạo thành cái đảo hoang đầy trời sao thôi, ngoài khoảng thời gian yên tĩnh ra thì chẳng có gì thay đổi nhiều. Hơn nữa lại còn xa... Ầy, năm nay vốn định huỷ bỏ rồi, kết quả hiệu trưởng cho rằng đây là hoạt động truyền thống, nên vẫn giữ lại..."

Cô ủ rũ ném gấu bông cáo đi, ngồi bộp xuống.

Hạ Dư lấy cái đuôi nhung mềm mại trắng như tuyết cô để trên bàn, dường như đăm chiêu một hồi, tuy không nói gì nữa, nhưng trong lòng đã có chủ ý.

Chớp mắt đã tới thứ năm.

Trong lớp học làm bánh bay tới mùi sữa thơm ngọt của bánh nướng.

Hạ Dư mở lò nướng ra, lấy bánh ngọt lót giấy dầu trắng tinh đã làm xong, đặt vào trong hộp. Sau đó dọn dẹp cẩn thận lớp làm bánh mà dì kia đã cho mình mượn, rồi đi ra ngoài.

Buổi tham quan đang bắt đầu náo nhiệt.

Hạ Dư bảo mình không rảnh tới chơi mang theo chiếc bánh mousse xoài mà Tạ Tuyết thích nhất, một tay đút túi, từ từ chậm rãi thong thả dạo quanh vườn trường một vòng.

Cậu chơi một vòng mê cung, cầm một con cún bông nhỏ, gấu bông samoyed trắng mỉm cười như thiên sứ, bị cậu kẹp ở khuỷu tay, đôi mắt đen láy tròn xoe như viên chocolate nhìn cậu.

"Mau xem kìa!"

Các nữ sinh nhỏ bên cạnh siết tay che bên miệng, thi thoảng có vài câu nói bay vào tai cậu.

"Là học trưởng Hạ Dư! Là vị học trưởng cứu cô giáo ra khỏi đám cháy đó... Anh ấy ngoài đời đẹp trai quá đi..."

"Học trưởng cái gì chứ, cái cô ngốc nhà cậu. Em ấy là học đệ!! Ban biên đạo 1001 đó!"

"Hả? Học đệ cao thế... Nhìn qua chắc cũng phải m8 mấy, không, cảm giác sắp m9 rồi..."

"Tớ có bạn cùng ban của ẻm, nữ sinh đó nói nhà Hạ Dư có rất nhiều tiền, người lại đẹp trai, thành thích cũng tốt không thể chê."

"Thế có khác gì học trưởng Vệ Đông Hằng đâu?"

"Thôi đi, anh chàng Vệ Đông Hằng kia chẳng ga lăng gì cả, tâm so với trời cao người so với đoá hoa yêu kiều, cậu còn gọi anh ta là học trưởng á? Gọi học tỷ còn được. Ỷ mình nhà giàu, được nuông chiều như gì á, Thượng Chu lớp 5 khoa biểu diễn đi tìm anh ta tỏ tình, cậu biết anh ta nói gì không?"

"Gì cơ?"

"—— Chỉ như cậu? Cậu cũng không soi gương xem thử, có cần tôi tặng cậu một bộ mĩ phẩm chăm sóc da không?"

"..."

"Nhưng Hạ Dư nào vậy, tính tình em ấy vô cùng dịu dàng, hết mực lễ phép, cũng không to tiếng với mọi người, ầy, lần này em ấy còn mạo hiểm mạng sống cứu cô Tạ, sao mà tìm được đứa nhỏ ngoan vậy chứ."

Hạ Dư nghe thấy mấy cô bàn tán về mình, cười cười với mấy cổ, các nữ sinh á á nhỏ giọng kêu "Em ấy nghe thấy rồi", xấu hổ hô lên chút rồi chạy xa.

Hạ Dư thu ý cười dịu dàng nho nhã, ánh mắt trầm tối——

Đúng là nên cho Tạ Thanh Trình nghe một chút mà.

Sao mà cậu không có ai thích được?

Có điều, cậu cũng chẳng có hứng thú gì với mấy học muội học tỷ này, chỉ mỗi người kia...

Là người duy nhất cậu cần.

Đúng lúc này, điện thoại lại rung lên hai cái, Hạ Dư móc ra nhìn:

"Cậu chủ Hạ, cậu thật sự muốn tôi cắt đứt dây cầu hả?"

Tin nhắn là do học trưởng năm hai của câu lạc bộ thể thao ngoài trời gửi tới.

Đảo Mộng Ảo ở trung tâm hoa viên tại đại học Hỗ Châu, giữa đảo có bố trí chỗ cắm trại cho câu lạc bộ thể thao ngoài trời bọn họ tập trung, chỗ ấy bình thường đều do vị học trưởng này quản lí.

Hạ Dư trả lời: "Dây cầu lâu rồi chưa tu sửa, giữ lại nguy hiểm lắm, cắt đứt đi rồi báo lại lên hiệu trưởng sau."

Học trưởng: "Nhưng khai giảng hiệu trưởng mới tìm thợ sửa lại rồi mà, sắp xếp ở Đảo Mộng Ảo giao cho câu lạc bộ chúng ta quản lí, trong thời gian ngắn vậy đã hỏng mà nói thì, câu lạc bộ thể thao ngoài trời của chúng ta phải đền tiền đó, tuy rằng đó chỉ là chiếc cầu nổi nhỏ thôi, nhưng mà sửa cũng phải hơn 3000..."

Sau khi gửi tin nhắn này đi, điện thoại học trưởng bỗng vang lên tiếng nhạc chuyển tiền.

"Thanh toán Alipay—— 5000NDT."

Tin nhắn của Hạ tổng tới ngay sau đó: "Phiền học trưởng anh cắt dứt khoát chút nha."

Học trưởng nghèo khổ: "..."

Cách giao tiếp của tư bản thật đơn giản dứt khoát ghê.

Theo bản đồ chiến lược của buổi liên hoan, "Cáo chín đuôi" sẽ đợi học trò ở bến đạp vịt, phải lên thuyền cùng các học trò đi tới Đảo Mộng Ảo.



Hạ Dư tới bờ hồ phủ đầy lá khô héo úa, quả nhiên trông thấy Tạ Tuyết đang mặc bộ đồ mascot cáo chín đuôi đợi học sinh phía trước xuống thuyền.

Cáo trắng lẳng lặng ngồi trên thuyền, trong chín cái đuôi có một cái nhúng xuống mặt hồ, đong đưa theo thuyền nhẹ, gợn lên từng vòng từng vòng sóng nước.

Cậu tới gần cáo trắng, lá dưới chân bị nghiền nát tạo thành tiếng lạo xạo nho nhỏ, cáo chín đuôi vẫn đang thất thần không hề nghe thấy, mãi tới khi cậu đứng bên bờ hồ——

"Tạ Tuyết."

Cáo chín đuôi sững sờ, mới quay đầu qua từ trên chiếc thuyền.

Hạ Dư nở nụ cười: "Không ngờ em lại tới phải không?"

Cậu lại nhìn bốn phía: "Chị bị đày ra tận đây đúng là lạc quẻ thật, nếu em không đến, cái chỗ quỷ quái này cũng chẳng ai đặt chân tới, vậy chị phải ngồi tẻ nhạt ở đây cả ngày rồi."

Cáo chín đuôi trầm mặc nhìn cậu, tựa như không đồng ý với lời cậu nói.

"Chị cảm thấy còn ai chịu tới an ủi chị à. Anh của chị chắc?"

"..."

Hạ Dư dịu giọng nói: "Anh của chị sắp tới lúc tiền mãn kinh rồi, lại còn bị ép hẹn hò với mấy người quá lứa, cả ngày bị mấy cô gái nhỏ đó chọc giận tới mức phải uống hoạt huyết dưỡng não cho bình tĩnh luôn, không khéo cũng chẳng rảnh mà tới tìm chị đâu."

Cáo chín đuôi: "........."

Hạ Dư nhẹ nhàng bước lên thuyền: "Đi thôi, em với chị, tới Đảo Mộng Ảo."

Tuy là hồ trung tâm, nhưng hồ nước trong vườn trường cũng chẳng rộng là bao, tìm thuyền chưa tới hai phút, hai người đã tới "Tukla" Đảo Mộng Ảo.

Trên đảo quả nhiên là cảnh tượng hoang vắng thê lương, treo mấy dải đèn tượng trưng cho có, chỗ cắm trại có mấy thiết bị dựng lều tuỳ tiện rơi đó, phía trên phủ một lớp bụi dày—— nơi này nhiều muỗi, câu lạc bộ thể thao ngoài trời khai giảng một tháng rồi, còn chưa từng tổ chức hoạt động lần nào.

Hạ Dư nói: "Chú ý công việc của chị nè, đánh dấu chỗ nào?"

"..." Cáo chín đuôi cúi đầu, hướng dẫn cho cậu.

Hạ Dư nhìn đối phương cả người mặc trang phục và đạo cụ lại thấy hơi buồn cười: "Nóng thế này, chị mặc vậy hoài không thấy khó chịu hả? Hay là em cởi xuống giúp chị nhé."

Thấy đối phương đưa tay ra với mình, cáo chín đuôi lạnh lùng lui về sau từng bước.

"... Không cần?"

Gật đầu.

"... À, được thôi, vậy chị đội thế đi, nóng hết chịu nổi cũng đừng tìm em khóc lóc."

Cáo chín đuôi hờ hững buông bộ vuốt trắng mềm, làm động tác khoanh hai tay lại.

Hạ Dư nhìn nó: "Không chịu nói, lại rất đáng yêu đó chứ. Cứ đứng vậy đừng động, lát nữa anh đây đánh điểm phục vụ tối đa cho em nha."

"..."

"Dẫn đường tiếp đi."

Địa điểm được đánh dấu là trung tâm Đảo Mộng Ảo, nơi đó được xếp mấy bàn học đơn giản. Cáo chín đuôi trầm mặc dựa vào cạnh cây, quay đầu nhìn nơi xa.

Hạ Dư xong các mục quay đầu lại, cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy Tạ Tuyết đội cái mũ này thật trầm lặng, hơn nữa với tính cách bắt nạt người khác của cậu, Tạ Tuyết càng không thể ngờ rằng cậu tháo mũ trùm ra, cậu lại càng muốn tháo nó xuống.

Vì thế cậu thấy cáo chín đuôi xoay mặt đi chỗ khác, bỗng lòng nảy ra một ý, nhẹ nhàng không tiếng động đi qua, tới gần, nâng mạnh tay tháo xuống——

Cười nói: "Tạ Tuyết——"

"!!"

Chuyện gì đây?!!

Người bỗng dưng bị tháo mũ trùm tóc tai rối bời quay mặt qua, đâu có phải Tạ Tuyết? Rõ ràng là Tạ Thanh Trình ánh mắt hung dữ nguy hiểm mà!!

Hạ Dư: "..."

Tạ Thanh Trình: "..."

Giảng viên Tạ mím chặt môi, mím rồi lại mở ra, hé một lúc lâu sau, cuối cùng nâng tay cau có chỉnh lại tóc mái mướt mồ hôi rối bời trên trán mình, ánh mắt như lưỡi dao đâm thẳng vào Hạ Dư, dưới bờ môi mỏng có thể trông thấy răng trắng nhòn nhọn.

Anh u ám nói: "Cậu mẹ nó bị khùng à?"

Hạ tổng thấy Tạ Thanh Trình, sắc mặt liền đen lại: "Không đúng, sao anh lại chui vào bộ đồ mascot rách nát này mà không nói tôi biết?"

Tạ Thanh Trình ném mũ trùm vào ngực Hạ Dư, cau mày ra khỏi bộ đồ mascot nát này. Thật sự hiếm thấy, giảng viên Tạ tinh anh xưa nay cẩn thận kỹ lưỡng không dính một hạt bụi, nào ngờ cũng có ngày để Hạ Dư thấy dáng vẻ tóc tai rối bời đi ra khỏi bộ đồ mascot của anh.

"Nói cho cậu chi? Cả đoạn đường đi chỉ toàn nói linh tinh thế, xong các mục rồi cậu có thể cút."

Hạ Dư không cam lòng nhìn anh: "Tạ Tuyết đâu?"

"Em ấy nóng, để tôi tới thay chỗ em ấy... Ai suốt ngày bận bịu hẹn hò còn phải uống hoạt huyết dưỡng não cơ?"

"..."

Hạ Dư đối diện với ánh mắt sắc bén như dao phẫu thuật của Tạ Thanh Trình, nhớ lại lời mình vừa nói, cười cười: "Anh đừng để bụng chứ. Không cố ý nói vậy đâu."

Đây là lần đầu tiên hai người gặp riêng nhau sau lần ở cục cảnh sát, sau khi sợ hãi ban đầu trôi qua, không khí còn có hơi xấu hổ.

Nhất là Tạ Thanh Trình, hôm đó anh hất bia vào người Hạ Dư xong cảm thấy thật ra cũng chẳng cần thiết, anh là người luôn rất bình đạm, ngày ấy thật sự cảm xúc bị dồn nén quá nhiều, vừa hay Hạ Dư lại đâm chọc anh, anh mới thất lễ cãi nhau với Hạ Dư, nếu không với tính cách của anh, anh thật sự không tới mức phải so đo với thằng nhóc còn nhỏ hơn mình mười ba tuổi làm gì.

Lúc này Hạ Dư lại chịu xin lỗi anh, Tạ Thanh Trình ngừng chỉnh tóc rối, giọng điệu hơi dịu lại, phá vỡ bầu không khí thay đổi kỳ quặc này: "... Thôi bỏ đi. Không phải hôm nay cậu bận à?"

"... Ừ. Sao anh biết."

"Tạ Tuyết bảo em ấy hỏi cậu rồi, em ấy vốn định để cậu thay cho ẻm cơ. Kết quả cậu bảo hôm nay cậu có việc nên không rảnh, em ấy cũng đâu có mặt dày mở miệng nữa."

"..."

Hạ Dư trầm mặc một hồi lâu, không trả lời Tạ Thanh Trình, đặt mũ trùm đầu với búp bê Samoyed sang một bên, dùng tay đỡ trán tiêu hoá một lát, sau đó nghiêng người đi qua, mang theo bánh mousse xoài, quay về.

"... Hôm nay ra khỏi cửa tôi nên xem hoàng lịch mới đúng."

Nhưng mà, lúc Hạ Dư mang theo một tia may mắn trong lòng quay trở về bến Đảo Mộng Ảo, lại trông thấy chiếc thuyền chiếc thuyền đã cập bến ở bờ bên kia diễu võ dương oai, thuyền nhỏ lắc qua lắc lại, mũi thuyền vàng kim phản chiếu dưới ánh sáng nơi gợn nước kéo ra thành một đường cong châm biếm.

Lúc này cậu mới nhớ ra mình vì để nhốt Tạ Tuyết lại trên đảo mà thổ lộ, đã bảo học trưởng sau khi mình lên đảo thì dọn sạch phương tiện di chuyển đi.

Cái gì gọi là tự lấy đá đập chân mình?

Lông mày Hạ Dư giật giật.

"Sao thế?"

Phía sau vang tiếng bước chân, không cần quay đầu lại, động vật linh trưởng có thể thở được thứ hai trên đảo chỉ có mỗi Tạ Thanh Trình thôi. Vốn kế hoạch của cậu chính là cô nam quả nữ cùng ở trên đảo, vừa tiện tỏ tình. Giờ hay rồi, cô nam quả nam ở chung trên đảo, lại còn là tên đàn ông cậu ghét nhất.

Cậu càng nghĩ thì lệ khí càng nặng, thậm chí còn có mong muốn ở ngay nơi đảo hoang này trói hai tay Tạ Thanh Trình sau lưng để đứng dựa vào thân cây bắt đầu tra tấn, tra tấn suốt cả một đêm, tra tấn tới mức sắc mặt Tạ Thanh Trình tái nhợt cả người dính đầy vụn cỏ chết hết lần này tới lần khác, dù sao nơi này cũng chẳng còn ai khác tới, cậu không tỏ tình được thì tự mình giết chết tên đàn ông này cũng được thôi, tóm lại là không thể phí phạm cảnh không người đến mà cậu dày công tạo ra.



Ai bảo anh ta lại phá hỏng chuyện của cậu chứ?

Tạ Thanh Trình cởi bộ đồ mascot ra, dáng người có vẻ vừa cao lớn vừa lạnh lùng, khí chất bỗng chợt thay đổi. Lúc anh đi tới cạnh Hạ Dư, Hạ Dư như lại ngửi thấy mùi thuốc lạnh như băng và mùi sát khuẩn.

Hạ Dư ngửi thấy mùi này là hết chịu nổi, bình tĩnh lại, thu khát khao phạm tội không thực tế kia về, lại nặng nề quay đầu qua:

"Không biết sao thuyền lại qua bờ bên kia rồi."

"... Chắc là lái trong phòng điều khiển được." Tạ Thanh Trình đút tay vào túi quần, mặt không đổi sắc ngẫm nghĩ một lát, "Không sao, còn một chiếc cầu nổi, cậu đi theo tôi."

Năm phút sau——

Tạ Thanh Trình trầm mặc nhìn hơn phân nửa thân chiếc cầu đơn sơ đã chìm vào trong hồ, lộ ra vẻ mặt phức tạp khó mà nói nổi.

"Dây cầu bị cắt đứt rồi."

"Ồ, xui quá. Chắc có người cố tình bày trò rồi." Hạ Dư trên mặt ra vẻ trấn định lại bình tĩnh, nhưng nội tâm đã rất âm trầm—— đúng rồi á, ngạc nhiên chưa nè? Ngoài ý muốn chưa nè? Thêm một lát nữa anh còn có thể phát hiện điện thoại không có tín hiệu luôn nha.

Cậu vốn định ở đây cùng Tạ Tuyết tới nửa đêm, vì thế cậu còn cố tình tìm một bộ máy chặn tín hiệu cùng loại với bộ dùng cho kỳ thi đại học.

Không, phải nói là còn xịn hơn cả loại phục vụ cho kỳ thi đại học nữa, vì chương trình của chiếc máy kia đã được cậu tự mình sửa đổi lại.

Bản lĩnh của Hạ Dư ở phương diện này rất tài giỏi, lúc cậu buồn chán vì để phân tán sức chú ý của mình, đã tập trung chuyên tâm để nghiên cứu về xâm nhập hệ thống máy tính, và can thiệp vào các thông tin.

Chương trình xâm nhập phải giành giật từng giây từng phút cạnh tranh khả năng với tường lửa của đối phương, rất có hiệu quả để cậu kiềm hãm nỗi đau đớn của căn bệnh, luyện nhiều năm như thế, tác dụng phụ là khiến cậu bất cẩn trở thành một hacker đỉnh cao vô cùng đáng sợ.

Đương nhiên, cậu sẽ không nói với vị học trưởng kia là thiết bị chặn tín hiệu do mình bày ra. Cậu chỉ để học trưởng bật thiết bị rồi trông coi ở bờ bên kia, lần này chắc chắn Tạ Tuyết kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Chỉ cần có bất cứ ai tới Đảo Mộng Ảo, sẽ bảo hoạt động này hết sức nhàm chán, tạm thời đóng cửa.

Vốn cậu cho rằng, đây là kế hoạch tỏ tình không một khe hở.

Vì thế cậu cố tình dặn học trưởng:

"Nhớ chờ ở bờ bên kia, sau khi qua mười hai giờ đêm, hẵng chèo thuyền qua."

"Được, cậu chủ Hạ."

"Cho dù nửa đường bọn tôi có xin bên ngoài giúp đỡ thế nào, anh cũng đừng để ý bọn tôi. Tôi muốn diễn cho chân thực trước mặt cô ấy chút, nếu không cô ấy sẽ dễ nghi ngờ."

"Không vấn đề gì hết, cậu chủ Hạ."

Cậu chủ Hạ giờ nhìn thấy bóng dáng cao gầy của Tạ Thanh Trình, có hơi đau đầu: Sao mà không có vấn đề gì cho được? Vấn đề này quá lớn luôn ấy chứ...

——

"Chờ chút, bờ bên kia có người." Tạ Thanh Trình dọc theo Tukla Đảo Mộng Ảo nửa vòng, phát hiện học trưởng canh giữ ở bờ bên kia, "Tôi gọi cậu ta."

"Anh gọi cậu ta cũng vô dụng thôi." Hạ Dư thở dài, ôm theo một tia hy vọng cuối cùng, "Để tôi làm."

Tạ Thanh Trình: "Sao tôi làm lại vô dụng."

"Hiếu kính anh đó, tôi kính già yêu trẻ đã được chưa."

Hạ Dư giờ phiền lòng vô cùng, lười nói nhiều với Tạ Thanh Trình, chỉ lo gọi "máy bay hỗ trợ" tới phần mình.

Mười lăm phút sau...

Hạ đại công tử miệng đắng lưỡi khô dựa vào thân cây.

Tạ Thanh Trình nhàn nhạt nói: "Hiếu kính xong chưa, còn sức không đấy?"

Nam sinh mới trưởng thành tự tôn cao vô cùng, không nghe lọt nhất chính là người ta nói mình không làm nổi, nhưng Hạ Dư lại thật sự không thể giải thích, quay mặt dựa vào cây, cũng chẳng muốn nhìn thấy Tạ Thanh Trình, ngắt cỏ đuôi chó không kiên nhẫn xua xua mấy con muỗi xung quanh.

Hạ Dư đứng chốc lát, càng nghĩ càng phiền muộn, ném cỏ đuôi chó đi, xoay người đi vào trong rừng.

Tạ Thanh Trình: "Cậu đi đâu đó?"

Giọng thằng nhóc này đã khản đặc: "... Tôi tới chỗ cắm trại uống miếng nước."

Sau khi đi một khoảng xa, Hạ Dư chui ra chỗ người ta không bố trí thiết bị chặn tín hiệu điện thoại được, mặt tái mét gửi cho học trưởng một tin nhắn: "Có sai sót, phiền anh để bọn tôi rời khỏi đây."

Học trưởng rất nhanh gửi tin nhắn về, không quên vuốt mông ngựa của tư bản: "Hạ tổng không tệ nha, diễn giống quá đi mất! Ngay cả tin nhắn này cũng là giả bộ hả?"

Lại qua mấy giây.

"Hạ tổng, tôi nhớ mà, trước đó cậu cũng nhắc tôi rồi, bảo tôi mặc kệ cậu nói gì đi nữa cũng không được cho các cậu quay về. Tôi làm việc, cậu cứ yên tâm, sau mười hai giờ sẽ đón các cậu, nếu có ai tới gần Đảo Mộng Ảo, tôi cũng sẽ đuổi họ về, đừng gấp, cứ hưởng thụ thời gian của hai người đi."

Hạ Dư: "..."

Thế cậu phải hưởng thụ cái gì ở hòn đảo lẻ loi này hả?

Hưởng thụ Tạ Thanh Trình chắc?

Nếu giết người mà không phạm pháp cậu quả thật có thể đẩy Tạ Thanh Trình dựa vào thân cây mà hưởng thụ một đêm dạy dỗ lại rồi, nhưng giờ bảo cậu hưởng thụ cái gì?

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường "Tôi có một câu hỏi"

Hạ Dư: Phật Tổ, con có một câu hỏi. Con muốn hỏi là rốt cuộc con có thể tỏ tình được một lần thuận thuận lợi lợi nói ra rõ ràng không vậy ạ.

Phật Tổ: Nhất định sẽ có.

Hạ Dư: Khi nào ạ?

Phật Tổ: Chắc là lúc con tỏ tình với anh trai cô ấy đó.

Tạ Thanh Trình: Tôi có một câu hỏi, nếu giết người mà không phạm pháp thì cậu định tra tấn tôi dạy dỗ lại cả đêm kiểu gì?

Hạ Dư: Lăng trì nè, cắt cổ nè, @?%a,&#? nè... Cách tra tấn người ta tôi có nhiều lắm.

Tiểu ác ma: Ồ, tra tấn nghiêm túc vậy luôn hỏ? Tui còn tưởng...

Tạ Thanh Trình: Mày tưởng gì?

Hạ Dư: Mày tưởng gì?

Tiểu ác ma:... Hông có gì. Thấy Phật Tổ cũng ở tiểu kịch trường tui đã hỏng nói gì rồi. Tui hông có muốn bị thanh tẩy đâu à.

Tạ Tuyết: Phật Tổ, con có một câu hỏi.

Phật Tổ: Con nói đi.

Tạ Tuyết: Hạ Dư lúc trước định mời con đến nhà hàng phải đặt trước tới tận ba tháng, khi nào em ấy có thể bù lại ạ. Vì sao lần trước tỏ tình là ở nhà hàng sang trọng, lần này chỉ qua loa ở đảo hoang thôi ạ? Cơm của con đâu ạ? Cơm của con đâu rồi? Bữa cơm tối sang trọng của con đâu mất rồi ạ?

Phật Tổ:...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sổ Bệnh Án

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook