Sổ Bệnh Án

Chương 148: Trần ai lạc định

Nhục Bao Bất Cật Nhục

26/03/2022

Vụ án nổ đường quốc lộ này kéo dài nửa tháng, luôn là tâm điểm để dân mạng bàn tán——

"Cô nàng đồ đỏ đó nằm vùng bao năm, chỉ vì trả ân báo thù."

"Bật mí sự thật về bóng tối giải trí Chí Long."

"Nổ đường cao tốc, nhân chứng tử vong, kẻ giật dây sau màn rốt cuộc là ai?"

Đủ tiêu đề như thế chiếm hết vị trí hút mắt nhất trên các trang báo mạng lớn.

Mọi người phát hiện, vụ án nổ đường quốc lộ này, rất giống với cách thức mafia Italy tập kích chánh án Falcone.

Tưởng Lệ Bình và 12 cảnh sát áp giải tử vong, còn 8 người khác trọng thương, tủ sắt biến mất không dấu vết.

Sự kiện bất ngờ này với rất nhiều người mà nói, chắc chắn là đả kích hết sức to lớn.

Tuy rằng Tưởng Lệ Bình đã khai ra vài chuyện trong quá trình bị bắt giữ, giải quyết vài bí ẩn, nhưng dù sao thời gian cũng quá ngắn, rất nhiều nội dung quan trọng hơn cô vẫn chưa kịp thời nói đã vùi mạng xuống suối vàng. Vụ nổ lớn này khiến xương cốt cô cũng tan thành tro bụi, gần như chẳng để lại gì.

Trong vòng nửa tháng sau khi chuyện xảy ra Hỗ Châu vẫn luôn chìm trong cơn mưa dầm kéo dài, cảnh sát sứt đầu mẻ trán cũng vì thế mà ôm cảm xúc nặng nề hơn hẳn——

Người tình báo đã chết, đường cao tốc phát nổ, vật chứng biến mất kì lạ, càng khiến người ta đau lòng hơn chính là những sinh mệnh đã mất trong vụ nổ chỉ chớp mắt ấy.

Tưởng nhớ, phúng viếng, trấn an, từ biệt, tôn danh, họp báo công khai...

Không khí cục cảnh sát còn âm trầm hơn cả bầu trời.

Bọn họ cố sức cứu chữa người bệnh, cũng cứu giúp những manh mối Tưởng Lệ Bình để lại cho họ—— Trong cuộc nói chuyện quý giá hết mực ngắn ngủi của họ với cô, cảnh sát biết kẻ đứng đầu tổ chức này tên là Đoàn Văn.

Nhưng e là Đoàn Văn không phải tên thật của hắn, hơn nữa kẻ này cũng như mấy tên trùm xã hội đen, hay là trùm buôn thuốc phiện của Myanmar, đều là kẻ khó nhằn đã bị cảnh sát nghi ngờ từ lâu, mà mãi vẫn không thể có chứng cứ chứng minh để bắt giữ.

Bắt kẻ cầm đầu một tổ chức ngầm cũng không hề dễ dàng tới thế, nào phải dựa vào chút lời khai làm chứng, mấy nhân chứng, vài chứng cứ gián tiếp là có thể thực hiện, thậm chí làm không cẩn thận còn bị cắn ngược một nhát. Nhất là Đoàn Văn còn không mang quốc tịch trong nước, cũng không thường xuyên ở lại trong nước.

Cũng như Italy sau cái chết của Falcone, vụ trọng án sắp lấy được bằng chứng đột phá quan trọng để bắt giữ Mafia về xét xử lại nhanh chóng rơi vào thời gian kéo dài vô hạn.

Lần này sau vụ nổ quốc lộ, phần lớn manh mối cũng gián đoạn cùng chiếc két sắt đã biến mất. Tuy đã có phương hướng điều tra, lại vẫn lún sâu vào bùn lầy trắc trở.

Mọi người đều thấy vô cùng chán nản, khiến người ta không ngờ tới chính là, Tạ Thanh Trình lại là người có phản ứng thờ ơ nhất.

Anh hết sức bình tĩnh, thậm chí có thể nói là đã quen rồi.

Với nguyên nhân cái chết của cha mẹ, anh chờ đợi mười chín năm, ôm hi vọng lần này qua lần khác, nhưng hi vọng lại tan vỡ ngay trước mặt anh từng lần một.

Trước khi ánh sáng thật sự chiếu lên trên người, anh sẽ không mang hi vọng quá lớn, bởi thế cũng không có cảm giác mất mát gì lớn lao cho lắm.

Huống chi, anh cũng chẳng có thời gian để mà cảm thấy chán nản, ở giải trí Chí Long, Tưởng Lệ Bình cho họ hàng mẫu của loại RN-13 mới. Có hàng mẫu, bọn họ có thể chế thuốc chữa trị cho Tạ Tuyết, Trần Mạn và những người bị hại liên quan.

Những người này dùng liều thuốc mới kia cũng không nhiều, trải qua trị liệu là có thể đạt hiệu quả khỏi hoàn toàn. Tạ Thanh Trình phải theo dõi phát minh nghiên cứu thuốc giải, thường xuyên tới phòng thí nghiệm, gần như không có thời gian tự do.

Nhưng ngày tưởng niệm ấy, anh vẫn bỏ thời gian rảnh ra, tới mộ tặng hoa.

Sau khi dâng cho cảnh sát hi sinh một bó hoa, Tạ Thanh Trình lại tới một khu mộ khác. Đó là khu mộ dành cho dân chúng bình thường.

Mộ Tưởng Lệ Bình xây nơi ấy.

Tạ Thanh Trình một mình một người tới kính viếng, anh không muốn tiếp xúc với nhiều người nhiều. Nào ngờ sau khi vào khu mộ rồi, anh lại thấy một bóng dáng quen thuộc.

"Lão Trịnh..."

"... Ồ, tiểu Tạ à." Trịnh Kính Phong đứng trước mộ, quay đầu nhìn thấy anh, thở dài gật đầu chào.

Tạ Thanh Trình đi tới bên cạnh ông: "Tới gặp người tình báo của chú à?"

"Đúng thế." Cho dù không muốn sự mềm lòng của mình bị phát hiện ra, nếp nhăn trên mặt Trịnh Kính Phong vẫn không che giấu được nỗi đau thương và tiếc nuối, "Chú chưa từng nghĩ tới... Lại là cô ấy..."

Tùng bách xanh rờn, như làn sóng trong gió.

"Trước khi vụ án ở tháp truyền thông xảy ra, người tình báo chưa từng gặp mặt này đã cung cấp cho chú rất nhiều thông tin quý giá, bởi vì tình báo của cô ấy, mấy năm nay bọn chú ít nhất đã tránh được mười mấy sự kiện có khả năng gây thương vong nghiêm trọng." Trịnh Kính Phong rơi vào hồi ức, nhắm mắt thở dài, "Thật chẳng ngờ lại là cô ấy..."

Tạ Thanh Trình im lặng một hồi, nói: "Lúc trước cô ấy từng nói về cây dù lớn nhất trong thị cục với bọn cháu. Cháu cũng đã nói với chú rồi, sau này lúc chú điều tra thêm về mấy vụ án ấy, phải để ý hắn ta, bọn cháu không có chứng cứ trong tay. Trước mắt cũng chỉ có thể làm tới bước này thôi."

Lá rụng bay xuống, rơi trước thềm đá.

Tạ Thanh Trình: "Đây là tình báo cuối cùng dành cho chú, mà người tình báo của chú để lại."

Vẻ mặt Trịnh Kính Phong thê lương.

Tạ Thanh Trình: "Lão Trịnh, bảo vệ bản thân cho tốt. Đừng để hắn ta phát hiện chú đã biết những chuyện này."

Anh nói xong, quay đầu lại nhìn chữ trên bia mộ——

Trên bia mộ của Tưởng Lệ Bình giờ đang viết tên thật của cô:

Tôn Bình.

Mà bên cạnh mộ cô, là ngôi mộ mới xây lại của Giang Lan Bội, Giang Lan Bội bị bắt giữ trái phép hai mươi năm, suốt một năm sau khi chết, cuối cùng vì học sinh Tôn Bình nói ra sự thật năm ấy, mới lấy được thân phận thật sự của bản thân. Mộ dì cũng giống như mộ Tôn Bình, đều khắc lên cái tên thật chẳng dính tới bóng tối ấy:

"Kim Tú Hà chi mộ"

Trịnh Kính Phong: "Trước kia lúc cô ấy để lại tin tức cho chú, luôn kí tên là JLP, nhưng lần cuối cùng... Cũng là lần mà mấy cháu thấy trên đảo Mộng Ảo ấy, cô ấy đổi chữ kí thành Giang. Lan. Bội. Khi đó bọn chú còn tưởng là ám chỉ gì đó, ai mà biết... Ầy..."

Tạ Thanh Trình trầm mặc hồi lâu: "... Cô ấy muốn sống thành dáng vẻ giáo viên của cô ấy."

Lão Trịnh cảm thán sâu sắc: "Vậy cháu nói xem, cô ấy đã được coi là sống thành dáng vẻ của Kim Tú Hà chưa?"

Tạ Thanh Trình không trả lời.



Anh nhớ tới ngày ấy ở công ty giải trí Chí Long, Tưởng Lệ Bình nói cho bọn họ, cô ấy chính là người tình báo, hơn nữa còn nhắc lại chữ kí trên sổ lưu bút để nơi đảo Ảo Mộng.

Khi đó tình hình rất nguy cấp, cô không kịp nghĩ ngợi nhiều, vẫn nhắc lại chữ kí JLP trước đây bản thân tập mãi đã thành quen, chứ không phải chữ kí "Giang Lan Bội" kí duy nhất một lần ấy.

Bởi vì nguyên nhân này, cô suýt chút nữa đã bị Hạ Dư hiểu lầm thành muốn hại bọn họ, nhưng cô không chịu giải thích lí do. Giờ nghĩ lại, có lẽ trong lòng Tưởng Lệ Bình, Giang Lan Bội... Cũng chính là Kim Tú Hà, mãi mãi thiện lương trong sạch.

Mà trên người cô toàn là máu, sau khi cô giết Vương Kiếm Khang, đã không muốn dùng cái tên giả Giang Lan Bội để đề tên cho mình nữa.

"Hoặc là nói... Cô ấy đã sống thành dáng vẻ Kim Tú Hà mong đợi hay chưa?" Lão Trịnh còn đang lẩm bẩm hỏi.

Cây tùng và cây bách nơi xa rì rào lay động.

Gió thổi qua, cuốn theo tiếng thở dài của lão Trịnh.

Tạ Thanh Trình vẫn luôn không trả lời lão Trịnh, có lẽ vấn đề này trừ người trong mộ ra, chẳng ai trả lời nổi.

Anh an tĩnh nhìn, nhìn nơi mấy cô ấy ngủ một lát, cuối cùng lấy một hộp Marlboro anh mang theo người ra, còn cả một hộp thuốc lá nữ mà anh cố tình mua, đặt trước bia mộ của Tôn Bình và Kim Tú Hà.

"Muốn hút loại nào cũng được, hai người vất vả rồi, không cần chịu đựng nữa... An nghỉ đi thôi."

Anh nói, nhắm mắt lại, vái ba cái thật thấp trước mộ hai người phụ nữ này, xoay người, rời đi.

Tạ Thanh Trình không phải không mang lòng trắc ẩn với người khác, chỉ là anh phải hết sức lạnh lùng bình tĩnh, với anh mà nói, những mềm yếu, bi ai, tiếc nuối, đều gặm nhấm bản thân anh, cũng làm tổn phí thời gian.

Anh phải đi thôi.

Bởi vì sự cố lần này liên quan tới Trần Mạn, phía bên chính ủy Vương, Tạ Thanh Trình cũng không thể không nghĩ ra một vài lời nói che giấu sự thật về thí nghiệm trên sinh vật, hơn nữa còn chân thành xin chính ủy Vương nghĩ cách để xử lí chuyện này trong bí mật hết lần này tới lần khác, cố gắng giảm bớt số người biết chuyện nữa.

Không phải là anh không tin tưởng chính ủy Vương, mà là loại thí nghiệm này dù sao cũng liên quan tới tái sinh tế bào, người hiểu rõ càng ít thì càng tốt, nếu không khéo lại có nhiều người động lòng tham.

Hơn nữa một khi kể toàn bộ tình hình thực tế cho chính ủy Vương, thế thì Hạ Dư cũng được, bản thân cũng thế, còn cả Tần Từ Nham... Tất cả những người sống hay người chết đã vướng vào thực nghiệm này đều gặp phải nguy hiểm rất lớn.

Bệnh nhân tâm thần còn bị kì thị trong xã hội, huống chi bọn họ còn là thể thực nghiệm có năng lực đặc biệt như trong phim khoa học viễn tưởng nữa?

Hậu quả không dám tưởng tượng tới.

Việc này Tạ Thanh Trình chỉ nói Trần Mạn bị tiêm một loại thuốc đặc biệt, không hề nói rõ hiệu quả thật và nguồn gốc phát minh của loại thuốc này với bất cứ ai không rõ tình hình, bao gồm cả bản thân của Trần Mạn. Dù sao sau đó bọn họ nhất định cũng chẳng điều tra được rõ, gốc rễ của RN-13 quá to lớn, sinh trưởng hơn hai mươi năm, biết bao đương sự đã chết, cho dù chính ủy Vương tự mình điều tra, cũng khó mà có được kết quả nhanh chóng.

Với nhà họ Vương mà nói, họ muốn có công lí, thật ra cũng vì sự bình yên vô sự của cháu ngoại Trần Mạn của họ, Tạ Thanh Trình chỉ cần nhanh chóng theo dõi chế thuốc chữa, cho họ công lí ấy là được rồi.

"Giáo sư Tạ, tới rồi à?"

Trong bệnh viện Mỹ Dục, y tá lễ tân chào hỏi Tạ Thanh Trình.

Y tá rất nhiệt tình: "Hôm nay tới thăm Tạ Tuyết ư? Hay là gặp Trần tiên sinh trước..."

Tạ Thanh Trình: "Không rảnh, đều không gặp."

Y tá: "..."

"Thế anh muốn tới..."

"Phòng thí nghiệm."

Y tá nghĩ thầm: Đúng là anh hai vô tình ghê, hai người kia ngày nào cũng muốn gặp anh cả đó.

Tạ Thanh Trình cũng vì nguyên nhân này, mới không muốn gặp mặt Tạ Tuyết với Trần Mạn nhiều.

Trần Mạn thì khỏi phải nói, từ lúc Tạ Tuyết tỉnh dậy biết tin, biết anh trai mình thế mà gặp nguy hiểm đáng sợ như thế, thấy Tạ Thanh Trình là khóc, ôm chặt, kéo lấy anh không cho anh đi.

Tạ Thanh Trình khó lắm mới an ủi được cô bình tĩnh trong mấy hôm nay, thật sự không muốn phải đối phó với cảm xúc của em gái nữa, vì thế lựa chọn né tránh không gặp.

Anh được y tá đưa tới lối đi cho nhân viên, lập tức quẹt thẻ, đi lên tầng cao nhất.

Viện trưởng đang ở phòng thí nghiệm giúp theo dõi tiến độ.

Thấy Tạ Thanh Trình ra từ thang máy, viện trưởng mở to hai mắt nhìn: "... Giáo sư Tạ? Cậu tới làm gì nữa? Cậu đã thế rồi, cậu còn tới à?"

"..." Tạ Thanh Trình không ngờ viện trưởng lại ở đây, để ông lão người ta vừa hay bắt gặp, có hơi xấu hổ, "Tôi không sao, mới tới đây xem thử."

Viện trưởng cũng không biết nói gì cho phải.

Sau khi vụ nổ quốc lộ hóa thành cát bụi, cuối cùng Tạ Thanh Trình cảm thấy cơ thể thật sự chịu không nổi, tới Mỹ Dục kiểm tra đơn giản một lượt.

Kết quả kiểm tra kia cả ông và chính Tạ Thanh Trình cũng biết, vốn chẳng hề lạc quan.

Ông là bạn cũ của Tần Từ Nham, đương nhiên mong Tạ Thanh Trình có thể quý trọng mình hơn, nhưng Tạ Thanh Trình cứ như là muốn trái ngược với ông hoàn toàn, anh như tự lún xuống, vốn đã lười quan tâm tình hình hiện tại của mình thế nào.

Viện trưởng kéo anh sang một bên, mấy lần muốn sắp xếp từ, nhưng cũng không biết nên nói gì với anh, cuối cùng chỉ bảo: "Cậu về nghỉ ngơi sớm chút đi."

"Hôm nay tôi thật sự không sao cả."

Viện trưởng kiên nhẫn nói: "Cậu quay về đi."

Lại bảo: "Thuốc của nhóm Tạ Tuyết tôi có thể giúp cậu theo dõi, cậu không cần phải lãng phí sức lực vào chuyện này thêm nữa đâu."

Thấy Tạ Thanh Trình muốn nói gì đó, ông lại lập tức bổ sung thêm một câu: "Cậu nhớ tới tình hình của Tần Dung Bi đi."

"..."

"Cậu nghĩ xem nếu không chịu không nổi, cô ấy phải làm sao đây."

Ánh mắt Tạ Thanh Trình thoáng lay động.



Viện trưởng biết lá bài này của mình đánh thành công rồi, ông vỗ vỗ vai anh: "Quay về đi. Chú ý cơ thể cậu cho tốt, một thời gian nữa cậu phải xếp thời gian tới đây kiểm tra kĩ đấy, xem chức năng nội tạng của cậu giờ đã thành tình hình thế nào rồi."

Tạ Thanh Trình nghe thế rủ mi: "..."

Viện trưởng: "Đi đi."

Tạ Thanh Trình chỉ thầm mắng một tiếng, rời khỏi viện tư nhân Mỹ Dục, trên đường về, anh không nhịn được khẽ ho khan, trước mắt lại choáng váng từng cơn.

Viện trưởng nói không sai, anh gần đây đã tốn sức quá mức rồi...

Nhưng mẹ nó anh có thể làm gì được nữa đây?

Thật ra anh cũng muốn dừng lại nghỉ ngơi, cũng muốn không cần phải lo lắng về thời gian không đủ dùng như người bình thường, tốt nhất là có thể tuyển được hai trợ lí cùng làm việc với anh nữa—— Anh có thể chắc?

Anh vốn chẳng còn lựa chọn nào khác.

Tạ Thanh Trình thở dốc, dừng xe bên đường, xuống cửa hàng tiện lợi mua nước, uống thuốc đặt trên xe, sau đó nghỉ ngơi một lát, chờ thể lực dần khôi phục.

Mà lúc này, nhạc chuông của anh vang lên.

Người gọi: Nhóc quỷ.

Tạ Thanh Trình nén tiếng ho khan của mình xuống, bắt máy Hạ Dư.

"Alo."

Hạ Dư đã về trường, số ngày xin nghỉ của cậu đã vượt quá chỉ tiêu rồi, giảng viên phụ đạo uyển chuyển tỏ vẻ, nếu học kì này em còn xin nghỉ dài hạn thêm nữa, thế thì dù kì thi cuối kì thành tích có xuất sắc vượt trội, với số điểm thường xuyên thì vẫn không kéo nổi, chẳng những làm lỡ đợt bình chọn chủ tịch hội học sinh tiếp theo, thậm chí có khi còn phải học lại nữa.

Hạ Dư rất khiêm tốn lễ phép xin lỗi giảng viên phụ đạo, đảm bảo sau này bản thân sẽ không xin nghỉ dài hạn nữa, cuối cùng dỗ dành giảng viên phụ đạo mặt mày đỏ bừng nai con chạy loạn, trái lại còn cảm thấy bản thân nghiêm khắc với cậu trai quá, vội vàng dặn dò mấy câu đã chạy mất.

Quay về trường là chuyện không thể tốt hơn sau khi kết thúc gió bão, có thể tránh được việc cha mẹ gặng hỏi quá mức.

Lại còn có thể thường xuyên chạy qua trường bên gặp Tạ Thanh Trình.

Hạ Dư rõ ràng cảm thấy, sau khi trải qua biển lửa nơi tầng hầm, thái độ của Tạ Thanh Trình dành cho cậu hình như dịu hơn nhiều lắm rồi.

Tuy rằng giữa mặt mày vẫn rất lạnh nhạt, nói chuyện cũng đơn giản, nhưng cậu cảm thấy ít nhất Tạ Thanh Trình sẽ không cố tình né tránh cậu nữa.

Có khi Hạ Dư sẽ giả bộ ngoan ngoãn, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, sau khi tan học chạy tới kí túc xá nhân viên trường của Tạ Thanh Trình ăn trực, tiện thể lại nói chuyện vụ án gì đó với nhau.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

"Anh Tạ, anh ở đâu thế?"

Tạ Thanh Trình không đáp, hỏi: "Sao vậy."

"Em tới tìm anh, mà kí túc xá anh không có ai cả."

"Tôi có việc bận, cậu quay về kí túc xá của cậu đi."

Hạ Dư hơi ngừng lại: "Nhưng em không lấy chìa khóa. Muộn thế này, bạn cùng phòng em ngủ hết rồi, không tiện làm phiền bọn nó."

"..." Tạ Thanh Trình thở dài, "Thế cậu chờ tôi một lát, chắc cỡ nửa tiếng nữa."

Lúc này Hạ Dư mới hài lòng cúp điện thoại.

Tạ Thanh Trình mệt mỏi dựa lưng lên ghế, lấy tay ấn trán, ánh đèn xe ở làn bên chiếu xuyên qua cửa sổ, phủ xuống đường cằm gầy yếu cứng rắn lạnh lùng của anh.

Trong thời khắc cơ thể yếu ớt này, anh không khỏi nhớ tới tầng hầm tổng bộ Chí Long, cuộc nói chuyện đã xảy ra giữa anh và Hạ Dư ấy, nhớ lại cảm xúc khi đó của mình, đôi mắt Hạ Dư, và cả biết bao suy nghĩ trước đây chưa từng trải qua kia, nụ hôn mà có lẽ bản thân anh cũng không rõ lắm...

Anh nhắm mắt lại, ngực nặng nề.

Anh cảm thấy nụ hôn ấy, bản thân thật sự đã sai rồi.

Nhưng biết rõ là sai, sao khi đó lại muốn làm như thế?

Đó là một loại... Xúc động và cảm xúc thế nào vậy...?

Trong khoảng thời gian đó tới nay, anh không ngừng bình tĩnh phân tích quan hệ giữa anh và cậu trai kia—— Hiện tại bản thân đã xác nhận tình cảm đậm sâu Hạ Dư dành cho anh không phải hiểu lầm, tình cảm của cậu trai kia có sửa cũng chẳng sửa nổi, chết cũng không quay đầu lại. Thế thì còn tiếp tục dây dưa với Hạ Dư nữa, thì ra thể thống gì chứ...

Thật ra nếu không kịp thời ngăn chặn tổn thất, không phải bản thân sẽ thật sự thành tra nam dây dưa chẳng rõ với sinh viên, cuối cùng xong chuyện còn chẳng chịu trách nhiệm à?

Còn tiếp tục như thế, đừng nói là có lỗi với Hạ Dư, anh thậm chí còn có lỗi với Hạ Kế Uy nữa... Tuy là anh với Hạ Kế Uy chẳng có tình cảm gì sâu sắc lắm, nhưng mà mấy năm ấy dù sao cũng là Hạ Kế Uy cho anh cơ hội thực nghiệm, phá lệ cho anh vào phòng thí nghiệm học tập.

Kết quả anh học thành tài, còn trộm luôn cả tình cảm của con trai Hạ tổng nữa.

Hơn nữa Hạ Dư vốn còn chưa biết bản thân đang theo đuổi một kết cục chẳng có chút khả năng... Cứ ngốc nghếch theo đuổi anh dại khờ như thế... Một lòng đều móc hết ra muốn dâng lên cho anh... Mẹ nó chứ, được rồi! Anh biết anh rất đẹp trai, nhưng nếu anh chết rồi còn đẹp trai nữa chắc? Mấy ngày là đốt thành tro hết! Ai mà thích tro hả? Hạ Dư mẹ nó chính là tên ngốc nhất trần đời!

Tạ Thanh Trình càng nghĩ càng thấy phiền lòng, anh thắt đai an toàn, quay đầu, nhìn tòa viện tư nhân Mỹ Dục to lớn xa xa vẫn trông thấy phía ở sau.

——

"Tạ Thanh Trình, làm việc như thế, cậu sẽ đau đớn không chịu nổi."

"Ầy... Nếu cậu khăng khăng làm thế, tôi chỉ có thể giúp cậu thôi."

"Cậu yên tâm, đây là bí mật giữa chúng ta, tôi không để người thứ ba biết đâu."

Anh nhìn ba chữ ánh vàng trên bệnh viện tư nhân Mỹ Dục, bên tai tựa như lại vang lên những lời viện trưởng đã nói với anh.

Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, máy kiếm khẽ nhíu, nhẹ ho khan, không biết là trong gió hay là trong cổ họng, anh ngửi thấy có chút mùi máu tươi.

Mùi tanh ngọt kia hết sức bí ẩn, chỉ có mỗi bản thân Tạ Thanh Trình biết.

Tựa như bí mật bao năm che giấu nơi Mỹ Dục kia mà anh mãi vẫn chẳng kể cho Hạ Dư biết vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sổ Bệnh Án

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook