Chương 23: Vụ án giết người chúng tôi bị cuốn vào vẫn chưa kết thúc
Nhục Bao Bất Cật Nhục
03/09/2021
Mấy hôm sau.
Tạ Thanh Trình đã khỏi bệnh hoàn toàn.
Một hôm anh và Tạ Tuyết hai người ăn cơm ở căn tin Hỗ đại, Tạ Thanh Trình nhìn thấy bát cháo gà, bỗng dưng nhớ ra mình mấy ngày rồi chưa gặp Hạ Dư. Hơn nữa trong vòng bạn bè cũng không lướt được tin gì về người kia cả.
Anh nhíu mày, nhớ tới sự bất thường hôm ấy của Hạ Dư.
Tạ Thanh Trình là một người vô cùng lý trí, nhưng anh không phải người hoàn toàn vô tình, huống chi anh còn đồng ý với Hạ Kế Uy để ý Hạ Dư hộ ông ấy.
Nên chờ Tạ Tuyết bưng khay ngồi xuống đối diện anh, anh đã hỏi cô tình hình gần đây của Hạ Dư.
Ai ngờ đối mặt với câu hỏi của anh trai, Tạ Tuyết trợn tròn hai mắt: “Hả? Anh không biết à? Em ấy xin phép tới phố Hàng quay diễn rồi, em ấy không nói với anh hả?”
Đũa trong tay Tạ Thanh Trình hơi ngừng một chút: “Không phải cậu ấy học biên đạo à?”
“Ài, cũng gần đây thôi, diễn một vai phụ nhỏ giúp tiết mục ấy mà, lúc mua bữa sáng ở cổng trường lại được người ta để ý. Chính em ấy cũng có chút hứng thú, hơn nữa nói thẳng ra là với diện mạo ấy của ẻm, sau này đứng trước sân khấu hay ở sau hậu trường cũng khó nói lắm. Mà em ấy lại là người có trí vươn lên, thấy cơ hội để tích luỹ kinh nghiệm, em ấy sẽ không để lỡ đâu.”
“… Sao lại đột nhiên thế.”
“Thì cũng bởi vì diễn viên nam thứ năm mà nhóm kịch chọn ra tới lúc đó lại có chuyện. Vốn diễn viên đúng là được chọn từ ban biểu diễn, kết quả nhóc ấy trước khi vào nhóm đi xe đạp lại đâm phải taxi ở cổng trường, trên mặt vì ngã mà rách một vết lớn, khâu mấy mũi. Nhóm kịch vội vàng muốn tìm người thay thế lẹ lẹ, rồi tìm tới Hạ Dư…”
Nghe cô nói thế, Tạ Thanh Trình lờ mờ nhớ tới hôm ấy Hạ Dư gọi điện thoại trong nhà anh, hình như đang nhắc tới chuyện này.
Tạ Tuyết cằn nhằn mãi: “Nhưng mà em cứ thấy lạ lắm, kịch bản em xem qua rồi, là mấy cái kịch bản nhỏ trên mạng vô cùng não tàn luôn, với gu của em ấy đáng ra còn chả buồn liếc, nhưng ẻm đột nhiên lại đồng ý. Cho dù là thời gian cũng không dài, vai diễn của em ấy cũng phải đi tầm mười ngày gì đó mới ổn, chẳng hiểu được em ấy nghĩ gì nữa… Tâm tình lúc xin em nghỉ phép cũng là lạ, em nói chuyện với em ấy, em ấy còn làm lơ kìa.”
Tạ Thanh Trình nghe vậy, vẻ mặt dần nghiêm túc.
Anh nhớ lại băng vải quấn cho có trên cổ tay Hạ Dư ngày ấy, rồi túi thuốc bệnh viện…
“Hạ Dư gần đây cậu ấy có gặp chuyện gì không hay không?”
“Không có á!” Sau buổi tham quan mùa thu, không biết sao trạng thái của Tạ Tuyết tốt hơn nhiều, thế mà còn có cảm giác hoa đào nở rộ dễ chịu, cô cắn thìa kem, một lát sau mới hơi do dự một chút, chần chờ nói thêm, “Em cũng không biết nhiều… Chắc là không có đâu…”
Tạ Thanh Trình lại có hơi đăm chiêu nhìn ánh mắt sáng long lanh như thể tâm trạng rất không tồi của Tạ Tuyết.
Anh cảm thấy hai hôm nay cô hết sức vui vẻ, từ sau khi tham quan về, cô thường xuyên cầm điện thoại gõ cạch cạch cạch trả lời một nùi tin nhắn, nửa ngày cũng chẳng ngẩng đầu lên. Cũng không biết đang chat với ai.
Vòng bạn bè cũng thế, trước kia cô toàn đăng mấy thứ kiểu “Đường xx mới mở một nhà hàng xx, có bạn nào muốn tới càn quét cùng không nè?”, hai hôm nay vậy mà lại đăng mấy thứ nghe văn vẻ lên, hoặc là mấy đoạn trích tiểu thuyết thanh xuân mà Tạ Thanh Trình có cau mày xem cũng chả hiểu, hay mấy bức ảnh chụp kì quái, ví dụ như hai chiếc lá nổi trên mặt nước, hôm qua nửa đêm rồi còn đăng một tấm ảnh là cái bóng in trên tường, ánh đèn lờ mờ, bóng dáng của ai nhìn cũng chẳng rõ, có lẽ là của cô, status là: “He he, tiểu Bạch Mao.”
Tạ Thanh Trình lúc ấy còn trả lời cô, reply cô là: “Tiểu Bạch Mao là ai?”
Tạ Tuyết mãi hồi lâu mới trả lời: “Một chú cún nhỏ đáng yêu đó.”
Tạ Thanh Trình: “Đừng có đăng mấy thứ vô nghĩa này trong vòng bạn bè nữa. Mau ngủ đi.”
Tạ Tuyết chỉ gửi anh một khuôn mặt lè lưỡi cười, một lát sau Tạ Thanh Trình phát hiện ảnh đại diện của cô cũng đã đổi, thay thành chú thiên nga nhìn về phía một người.
Nhớ tới chi tiết này, Tạ Thanh Trình hỏi: “Thế còn em. Gần đây em có gặp chuyện vui gì không?”
Mặt Tạ Tuyết đỏ lên, quay đầu đi, tiếp tục cắn thìa, cẩn thận giấu kín bí mật xảy ra vào cuộc tham quan mùa thu, vào tận đáy lòng: “Cũng, cũng không có ạ.”
Tạ Thanh Trình khoanh tay, không nói một lời nhìn hành động tay chân của cô, vẻ thẹn thùng nhỏ nhặt, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm vô cùng.
“Đúng rồi, anh à.” Tạ Tuyết có vẻ hơi chột dạ dưới ánh nhìn chăm chú của Tạ Thanh Trình, cô thử chuyển đề tài, “Lúc em đi tham quan mùa thu có mua về ít món bánh đặc sản cho anh với Hạ Dư, cuối tuần này anh có bận không?”
“Không có, sao thế?”
“Em… Ừm, đúng lúc trong trường có cuộc họp không đi không được, mà bánh thì dễ hỏng, nếu anh không lên lớp, thì đến phố Hàng xem nhóm Hạ Dư hộ em với, tiện đưa mấy thứ này cho em ấy luôn.”
Tạ Thanh Trình nhíu mày, tuy là anh cảm thấy Tạ Tuyết đang nói dối anh chuyện gì đó, nhưng anh cũng không hỏi tiếp nữa.
“Được.” Anh đồng ý, dù sao anh cũng không yên tâm lắm về bệnh tình của Hạ Dư, có thể tiện đi xem nhóm kịch, thì coi thử chút tình hình tinh thần đối phương luôn.
Chạng vạng hôm ấy.
Ngoài đống đổ nát của viện tâm thần Thanh Khang.
Giữa vùng dây trắng vàng giăng lên cấm vào, gió thổi qua, dây băng ào ào rung lên, cũng cuốn tung mảnh vỡ bụi bặm phía sau vùng đất cháy đen. Gần đây nhiều dân trong thành phố tới nơi này, có đa số là tới đặt hoa tươi chia buồn, có người đơn giản là tới tìm trò kích thích tâm lí mới lạ, đến xem trò vui.
Trong đám người chen chen chúc chúc, có người đàn ông chẳng xô chẳng đẩy để nhìn, đeo kính gọng nhựa. Người đàn ông đứng giữa đám người, nhìn chằm chằm khu đất hoang viện Thành Khang, tròng mắt lồi ra lộ vẻ mâu thuẫn vừa chần chờ vừa lo sợ khủng khiếp.
“… Đúng thế, chết cả rồi, không có cấp cao nào sống sót cả.”
“Thật sự là do oan hồn Giang Lan Bội đòi mạng?”
“Người phụ nữa kia lúc chết mặc váy đỏ đấy, nghe nói là thứ ma quỷ thích nhất, khó trách lửa lan rộng như đang theo dõi vậy, khiến mấy kẻ hợp tác với Lương Quý Thành chết cháy hết…”
“Ui chao, doạ sợ muốn chết luôn nè!”
Người đàn ông đeo kính nghe những người xung quanh bàn tán run lên lẩy bẩy, trời nóng tới thế, hắn lại cảm thấy người vã hết mồ hôi lạnh, lưng đã ướt đẫm.
Hắn nuốt nước miếng, xoay người lại——
Hắn phải về nhà.
Cha mẹ hắn ly hôn đã rất lâu, hắn ở cùng với cha, cũng là người của “tổ chức”, nhưng cha mẹ hắn chung tài sản sở hữu, ở căn nhà cũ trước đây hắn sống, có một két sắt, trong két có một tệp tài liệu phủ đầy bụi, bên góc cũng đã bị mọt ăn.
Đó là hồ sơ thật sự về Giang Lan Bội.
Cha từng nói với hắn, một khi bản thân gặp chuyện không may, thì giao tài liệu này cho cảnh sát, sau đó tới tự thú, cho dù có phải vào ngục cũng chẳng sao, ít nhất còn giữ lại được một cái mạng.
Hắn nhát gan, theo cha cũng chỉ coi như là qua lại sơ sơ với tổ chức chút, ngày ấy cảnh sát tới điều tra nhà hắn, hắn chẳng dám nói gì hết, giữa Lục Thần Vô Chủ còn sợ ói cả ra, nhưng giờ hắn bình tĩnh lại rồi… Hắn trông thấy danh sách người tử vong trên báo, biết chuyện này không đơn giản như thế.
Hắn không muốn chết… Hắn không muốn bị đòi mạng, hắn cực kỳ sợ hãi, vội vã muốn lấy đồ trong két sắt ra, sau đó chạy tới đồn công an——
Hắn từng sợ tiếng còi cảnh sát, trong giấc mơ chỉ cần có tiếng còi xe cảnh sát kêu vang, hắn đã sợ nhảy dựng cả lên, run rẩy lẩy bẩy, nhưng giờ hắn rốt cuộc hậu tri hậu giác phát hiện, chỉ có mỗi cảnh sát mới cứu được hắn.
Hắn nghĩ thế, tới khu biệt thự nhỏ được coi là cao cấp hai mươi năm trước, bắt đầu chạy như điên, hắn cực kỳ sợ hãi, sợ “những kẻ đó” đuổi theo hắn, lại sợ quỷ hồn của Giang Lan Bội đuổi theo hắn.
Ngọn lửa đỏ rực, váy quỷ đỏ chói.
“A… A!!!”
Hắn càng nghĩ càng sợ, chạy mãi, không nhịn được kêu lên, đái cả ra quần, kính mắt dính đầy mồ hôi dầu trên mũi cũng đeo không chắc.
Hắn cướp đường xông vào hoa viên của căn biệt thự cũ, lập tức lao vào trong cánh cửa——
Hắn rất sợ hãi, thậm chí không nhận ra, nơi này đã là căn nhà cũ bỏ hoang hơn mười năm, vì sao cửa lại không khoá, mà cửa lớn còn khép hờ.
Suy nghĩ của người đàn ông đeo kính đã rất hỗn loạn, thở hồng hộc chạy xuống dưới tầng hầm, sàn nhà mục nát như thi thể bệnh nhân đã chết ở bệnh viện Thành Khang, nặng nề vang tiếng than vãn dưới chân hắn, tinh thần hắn sắp sụp đổ, môi run run không thể khống chế.
Cứu mạng…
Cứu mạng…
“Rầm” một tiếng, cửa tầng hầm bị hắn phá hỏng, hắn vội vàng lao tới két sắt.
Hắn nhớ rõ mật mã, tuy cha háo sắc đáng khinh, khi còn trẻ tuổi thường xuyên bị người mẹ tốt bụng mạnh mẽ của hắn khinh thường, sau này hai người ly hôn, nhưng mật mã này thế mà vẫn là sinh nhật của mẹ hắn.
Nhớ tới đó, lúc mẹ hắn còn trẻ cũng thích uốn tóc mặc váy đỏ, khi ấy thịnh hành kiểu dáng Hồng Kông, rất nhiều người con gái xinh đẹp đều chọn cách ăn mặc nơi bến cảng này theo báo trí, nhất là mốt váy đỏ dài gợn sóng kia.
Mắt người đàn ông nhìn ngón tay run rẩy xoay núm cầm một vòng, hai vòng…
“Lạch cạch.”
Két sắt ở ra.
Hắn vươn tay vào trong————!
Sau vài giây, cả người hắn tựa như bị điện giật, run lên kịch liệt, gần như co giật.
Không có!!
Tệp tài liệu kia!! Không có!!!
Không thể nào… Sao có thể như thế…
Giữa lúc hoảng sợ tuyệt vọng, hắn bỗng cảm thấy có thứ gì ấm áp, tí tách một tiếng, nhỏ lên giữa mày hắn.
Xương cốt toàn thân hắn dường như đã chạy trốn khắp nơi, nhưng lớp da vẫn bị nhốt lại, chỉ có thể tuyệt vọng đợi chờ trong thân thể hắn.
Tí tách.
Lại một tiếng.
Một giọt gì đó nóng bỏng, lần này rơi lên bờ môi hắn.
Tanh tưởi.
Người đàn ông đeo kính bỗng nổi điên, thở hồng hộc, chậm rãi, ngũ quan vặn vẹo, ngẩng mặt lên——
Hắn thấy một người phụ nữ.
Một người phụ nữ chết trên cầu thang, trong tay cầm một khẩu súng, bị bắn xuyên não, máu chảy không ngừng, đôi mắt bị bắn hỏng miễn cưỡng nhìn ra được dáng vẻ, tròng mắt còn đang nhìn chằm chằm về phía hắn.
Người phụ nữ nhìn qua như thể tự sát, nhưng người đàn ông này biết là không phải.
Bởi vì người đó với hắn là——
“Mẹ…” Người đàn ông đeo kính kêu lên thất thanh, không biết là sợ hãi quá độ hay bi thương quá mức, “Mẹ!! Mẹ!!!! A!! A a a!!!!”
Mẹ hắn đâu có ở đây chứ… Mẹ hắn đã hơn mười năm không quay về nơi này rồi…
Chẳng lẽ bà cũng biết tới tập hồ sơ này? Bà cũng muốn lấy tập hồ sơ này, để bảo vệ con trai của bà ư?
Người đàn ông đeo kính sụp đổ, lập tức ngã nhoài trên đất, nước mắt nước mũi mồ hôi cùng máu, dính đầy trên mặt, miệng còn vang tiếng gào khóc của loài thú, cuối cùng không biết đang kêu cái gì.
Sau đó, hắn ta nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ phía sau, là giày cao gót.
“Cộp, cộp cộp.”
Đi giày đặc chế, là loại chống điều tra công nghệ hiện đại cao nhất, người đàn ông đeo kính còn chưa kịp quay đầu lại, đã cảm thấy có gì đó cưng cứng kề ngay sau đầu.
Giọng một người phụ nữ nhẹ nhàng cười hát sau lưng hắn: “Đâu rồi, đâu rồi, khăn tay đâu rồi, khẽ đặt sau lưng cậu bạn nhỏ, mọi người đừng nói với cậu ấy nha…”
Túi hồ sơ vàng nhạt, được người kia đưa từ phía sau, tới trước mắt hắn.
Hơi thở nóng hầm hập ở ngay bên tai người đàn ông đeo kính, người tới dịu dàng nói: “Cậu đang tìm cái này à?”
“… Cô …”
Người đàn ông đeo kính không dám quay đầu, răng lập cập va vào nhau run rẩy.
“Mẹ cậu cũng thế.”
“…”
“Cha cậu là con chuột trong kho nhát gan sợ phiền phức, không hề trung thành với ông chủ, lại còn giấu thứ như này trong nhà nữa.” Người phụ nữ kia thầm thì bên tai hắn, “Không nên đâu nha… Ông ta tưởng ông chủ không biết chắc?”
“Cô, cô rốt cuộc là… Ai…”
Người phụ nữ nở nụ cười: “Người không trung thành, còn đòi đáp án hửm?”
“…”
“Xuống địa ngục mà hỏi đi.”
Đây là câu cuối cùng người đàn ông đeo kính nghe thấy.
Vài giây sau.
“Đoàng!!”
Một tiếng súng vang rền làm bụi bặm tầng hầm rơi xuống.
Người phụ nữ đi quanh vũng máu đen đỏ, lạnh lùng dọn dẹp hiện trường cẩn thận, sau đó cô ta rủ mắt xuống, lẻ loi nhìn tệp hồ sơ của Giang Lan Bội chốc lát, tiếp theo cũng chẳng quay đầu lại rời khỏi toà nhà cũ kĩ bỏ hoang này…
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Vòng bạn bè của Tạ Thanh Trình:
Tạ ca cả năm không đăng gì lên vòng bạn bè, có đăng thì cũng là đăng nội dung công việc, không mang lời lẽ cá nhân nào, không giới hạn thời gian xem trong vòng bạn bè, có thể thấy được hết tất cả.
Vòng bạn bè của Hạ Dư:
Đăng rất ít, có đăng cũng là mấy bức ảnh chụp đơn thuần hoặc lời lẽ ngắn gọn.
Hạ Dư thích chỉnh ảnh thành màu trắng đen, từng bị Tạ Thanh Trình comment: Cậu có thể cho thêm chút màu không thế?
Vì vậy Hạ Dư block Tạ Thanh Trình suốt một tháng trời rồi mới gỡ vì mặt mũi của Tạ Tuyết.
Vòng bạn bè của cậu chủ Hạ có thể xem trong vòng vẻn vẹn ba ngày.
Vòng bạn bè của Tạ Tuyết:
Đăng thường xuyên, phần lớn là ăn chơi nhảy múa, trước đó cũng từng đăng ảnh của mình lên, sau bị Tạ Thanh Trình bắt gỡ, cuối cùng học được cách hide anh trai khi đăng ảnh đẹp lên.
Vòng bạn bè của em gái Tuyết có thể xem trong vòng nửa năm.
Vòng bạn bè của Trần Mạn:
Vài hôm một bài, tần suất cao hơn Hạ Dư nhưng thấp hơn Tạ Tuyết, nội dung phần lớn liên quan tới cuộc sống, cũng sẽ đăng về công việc.
Vòng bạn bè của Trần Mạn có thể xem trong nửa năm.
Tạ Thanh Trình đã khỏi bệnh hoàn toàn.
Một hôm anh và Tạ Tuyết hai người ăn cơm ở căn tin Hỗ đại, Tạ Thanh Trình nhìn thấy bát cháo gà, bỗng dưng nhớ ra mình mấy ngày rồi chưa gặp Hạ Dư. Hơn nữa trong vòng bạn bè cũng không lướt được tin gì về người kia cả.
Anh nhíu mày, nhớ tới sự bất thường hôm ấy của Hạ Dư.
Tạ Thanh Trình là một người vô cùng lý trí, nhưng anh không phải người hoàn toàn vô tình, huống chi anh còn đồng ý với Hạ Kế Uy để ý Hạ Dư hộ ông ấy.
Nên chờ Tạ Tuyết bưng khay ngồi xuống đối diện anh, anh đã hỏi cô tình hình gần đây của Hạ Dư.
Ai ngờ đối mặt với câu hỏi của anh trai, Tạ Tuyết trợn tròn hai mắt: “Hả? Anh không biết à? Em ấy xin phép tới phố Hàng quay diễn rồi, em ấy không nói với anh hả?”
Đũa trong tay Tạ Thanh Trình hơi ngừng một chút: “Không phải cậu ấy học biên đạo à?”
“Ài, cũng gần đây thôi, diễn một vai phụ nhỏ giúp tiết mục ấy mà, lúc mua bữa sáng ở cổng trường lại được người ta để ý. Chính em ấy cũng có chút hứng thú, hơn nữa nói thẳng ra là với diện mạo ấy của ẻm, sau này đứng trước sân khấu hay ở sau hậu trường cũng khó nói lắm. Mà em ấy lại là người có trí vươn lên, thấy cơ hội để tích luỹ kinh nghiệm, em ấy sẽ không để lỡ đâu.”
“… Sao lại đột nhiên thế.”
“Thì cũng bởi vì diễn viên nam thứ năm mà nhóm kịch chọn ra tới lúc đó lại có chuyện. Vốn diễn viên đúng là được chọn từ ban biểu diễn, kết quả nhóc ấy trước khi vào nhóm đi xe đạp lại đâm phải taxi ở cổng trường, trên mặt vì ngã mà rách một vết lớn, khâu mấy mũi. Nhóm kịch vội vàng muốn tìm người thay thế lẹ lẹ, rồi tìm tới Hạ Dư…”
Nghe cô nói thế, Tạ Thanh Trình lờ mờ nhớ tới hôm ấy Hạ Dư gọi điện thoại trong nhà anh, hình như đang nhắc tới chuyện này.
Tạ Tuyết cằn nhằn mãi: “Nhưng mà em cứ thấy lạ lắm, kịch bản em xem qua rồi, là mấy cái kịch bản nhỏ trên mạng vô cùng não tàn luôn, với gu của em ấy đáng ra còn chả buồn liếc, nhưng ẻm đột nhiên lại đồng ý. Cho dù là thời gian cũng không dài, vai diễn của em ấy cũng phải đi tầm mười ngày gì đó mới ổn, chẳng hiểu được em ấy nghĩ gì nữa… Tâm tình lúc xin em nghỉ phép cũng là lạ, em nói chuyện với em ấy, em ấy còn làm lơ kìa.”
Tạ Thanh Trình nghe vậy, vẻ mặt dần nghiêm túc.
Anh nhớ lại băng vải quấn cho có trên cổ tay Hạ Dư ngày ấy, rồi túi thuốc bệnh viện…
“Hạ Dư gần đây cậu ấy có gặp chuyện gì không hay không?”
“Không có á!” Sau buổi tham quan mùa thu, không biết sao trạng thái của Tạ Tuyết tốt hơn nhiều, thế mà còn có cảm giác hoa đào nở rộ dễ chịu, cô cắn thìa kem, một lát sau mới hơi do dự một chút, chần chờ nói thêm, “Em cũng không biết nhiều… Chắc là không có đâu…”
Tạ Thanh Trình lại có hơi đăm chiêu nhìn ánh mắt sáng long lanh như thể tâm trạng rất không tồi của Tạ Tuyết.
Anh cảm thấy hai hôm nay cô hết sức vui vẻ, từ sau khi tham quan về, cô thường xuyên cầm điện thoại gõ cạch cạch cạch trả lời một nùi tin nhắn, nửa ngày cũng chẳng ngẩng đầu lên. Cũng không biết đang chat với ai.
Vòng bạn bè cũng thế, trước kia cô toàn đăng mấy thứ kiểu “Đường xx mới mở một nhà hàng xx, có bạn nào muốn tới càn quét cùng không nè?”, hai hôm nay vậy mà lại đăng mấy thứ nghe văn vẻ lên, hoặc là mấy đoạn trích tiểu thuyết thanh xuân mà Tạ Thanh Trình có cau mày xem cũng chả hiểu, hay mấy bức ảnh chụp kì quái, ví dụ như hai chiếc lá nổi trên mặt nước, hôm qua nửa đêm rồi còn đăng một tấm ảnh là cái bóng in trên tường, ánh đèn lờ mờ, bóng dáng của ai nhìn cũng chẳng rõ, có lẽ là của cô, status là: “He he, tiểu Bạch Mao.”
Tạ Thanh Trình lúc ấy còn trả lời cô, reply cô là: “Tiểu Bạch Mao là ai?”
Tạ Tuyết mãi hồi lâu mới trả lời: “Một chú cún nhỏ đáng yêu đó.”
Tạ Thanh Trình: “Đừng có đăng mấy thứ vô nghĩa này trong vòng bạn bè nữa. Mau ngủ đi.”
Tạ Tuyết chỉ gửi anh một khuôn mặt lè lưỡi cười, một lát sau Tạ Thanh Trình phát hiện ảnh đại diện của cô cũng đã đổi, thay thành chú thiên nga nhìn về phía một người.
Nhớ tới chi tiết này, Tạ Thanh Trình hỏi: “Thế còn em. Gần đây em có gặp chuyện vui gì không?”
Mặt Tạ Tuyết đỏ lên, quay đầu đi, tiếp tục cắn thìa, cẩn thận giấu kín bí mật xảy ra vào cuộc tham quan mùa thu, vào tận đáy lòng: “Cũng, cũng không có ạ.”
Tạ Thanh Trình khoanh tay, không nói một lời nhìn hành động tay chân của cô, vẻ thẹn thùng nhỏ nhặt, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm vô cùng.
“Đúng rồi, anh à.” Tạ Tuyết có vẻ hơi chột dạ dưới ánh nhìn chăm chú của Tạ Thanh Trình, cô thử chuyển đề tài, “Lúc em đi tham quan mùa thu có mua về ít món bánh đặc sản cho anh với Hạ Dư, cuối tuần này anh có bận không?”
“Không có, sao thế?”
“Em… Ừm, đúng lúc trong trường có cuộc họp không đi không được, mà bánh thì dễ hỏng, nếu anh không lên lớp, thì đến phố Hàng xem nhóm Hạ Dư hộ em với, tiện đưa mấy thứ này cho em ấy luôn.”
Tạ Thanh Trình nhíu mày, tuy là anh cảm thấy Tạ Tuyết đang nói dối anh chuyện gì đó, nhưng anh cũng không hỏi tiếp nữa.
“Được.” Anh đồng ý, dù sao anh cũng không yên tâm lắm về bệnh tình của Hạ Dư, có thể tiện đi xem nhóm kịch, thì coi thử chút tình hình tinh thần đối phương luôn.
Chạng vạng hôm ấy.
Ngoài đống đổ nát của viện tâm thần Thanh Khang.
Giữa vùng dây trắng vàng giăng lên cấm vào, gió thổi qua, dây băng ào ào rung lên, cũng cuốn tung mảnh vỡ bụi bặm phía sau vùng đất cháy đen. Gần đây nhiều dân trong thành phố tới nơi này, có đa số là tới đặt hoa tươi chia buồn, có người đơn giản là tới tìm trò kích thích tâm lí mới lạ, đến xem trò vui.
Trong đám người chen chen chúc chúc, có người đàn ông chẳng xô chẳng đẩy để nhìn, đeo kính gọng nhựa. Người đàn ông đứng giữa đám người, nhìn chằm chằm khu đất hoang viện Thành Khang, tròng mắt lồi ra lộ vẻ mâu thuẫn vừa chần chờ vừa lo sợ khủng khiếp.
“… Đúng thế, chết cả rồi, không có cấp cao nào sống sót cả.”
“Thật sự là do oan hồn Giang Lan Bội đòi mạng?”
“Người phụ nữa kia lúc chết mặc váy đỏ đấy, nghe nói là thứ ma quỷ thích nhất, khó trách lửa lan rộng như đang theo dõi vậy, khiến mấy kẻ hợp tác với Lương Quý Thành chết cháy hết…”
“Ui chao, doạ sợ muốn chết luôn nè!”
Người đàn ông đeo kính nghe những người xung quanh bàn tán run lên lẩy bẩy, trời nóng tới thế, hắn lại cảm thấy người vã hết mồ hôi lạnh, lưng đã ướt đẫm.
Hắn nuốt nước miếng, xoay người lại——
Hắn phải về nhà.
Cha mẹ hắn ly hôn đã rất lâu, hắn ở cùng với cha, cũng là người của “tổ chức”, nhưng cha mẹ hắn chung tài sản sở hữu, ở căn nhà cũ trước đây hắn sống, có một két sắt, trong két có một tệp tài liệu phủ đầy bụi, bên góc cũng đã bị mọt ăn.
Đó là hồ sơ thật sự về Giang Lan Bội.
Cha từng nói với hắn, một khi bản thân gặp chuyện không may, thì giao tài liệu này cho cảnh sát, sau đó tới tự thú, cho dù có phải vào ngục cũng chẳng sao, ít nhất còn giữ lại được một cái mạng.
Hắn nhát gan, theo cha cũng chỉ coi như là qua lại sơ sơ với tổ chức chút, ngày ấy cảnh sát tới điều tra nhà hắn, hắn chẳng dám nói gì hết, giữa Lục Thần Vô Chủ còn sợ ói cả ra, nhưng giờ hắn bình tĩnh lại rồi… Hắn trông thấy danh sách người tử vong trên báo, biết chuyện này không đơn giản như thế.
Hắn không muốn chết… Hắn không muốn bị đòi mạng, hắn cực kỳ sợ hãi, vội vã muốn lấy đồ trong két sắt ra, sau đó chạy tới đồn công an——
Hắn từng sợ tiếng còi cảnh sát, trong giấc mơ chỉ cần có tiếng còi xe cảnh sát kêu vang, hắn đã sợ nhảy dựng cả lên, run rẩy lẩy bẩy, nhưng giờ hắn rốt cuộc hậu tri hậu giác phát hiện, chỉ có mỗi cảnh sát mới cứu được hắn.
Hắn nghĩ thế, tới khu biệt thự nhỏ được coi là cao cấp hai mươi năm trước, bắt đầu chạy như điên, hắn cực kỳ sợ hãi, sợ “những kẻ đó” đuổi theo hắn, lại sợ quỷ hồn của Giang Lan Bội đuổi theo hắn.
Ngọn lửa đỏ rực, váy quỷ đỏ chói.
“A… A!!!”
Hắn càng nghĩ càng sợ, chạy mãi, không nhịn được kêu lên, đái cả ra quần, kính mắt dính đầy mồ hôi dầu trên mũi cũng đeo không chắc.
Hắn cướp đường xông vào hoa viên của căn biệt thự cũ, lập tức lao vào trong cánh cửa——
Hắn rất sợ hãi, thậm chí không nhận ra, nơi này đã là căn nhà cũ bỏ hoang hơn mười năm, vì sao cửa lại không khoá, mà cửa lớn còn khép hờ.
Suy nghĩ của người đàn ông đeo kính đã rất hỗn loạn, thở hồng hộc chạy xuống dưới tầng hầm, sàn nhà mục nát như thi thể bệnh nhân đã chết ở bệnh viện Thành Khang, nặng nề vang tiếng than vãn dưới chân hắn, tinh thần hắn sắp sụp đổ, môi run run không thể khống chế.
Cứu mạng…
Cứu mạng…
“Rầm” một tiếng, cửa tầng hầm bị hắn phá hỏng, hắn vội vàng lao tới két sắt.
Hắn nhớ rõ mật mã, tuy cha háo sắc đáng khinh, khi còn trẻ tuổi thường xuyên bị người mẹ tốt bụng mạnh mẽ của hắn khinh thường, sau này hai người ly hôn, nhưng mật mã này thế mà vẫn là sinh nhật của mẹ hắn.
Nhớ tới đó, lúc mẹ hắn còn trẻ cũng thích uốn tóc mặc váy đỏ, khi ấy thịnh hành kiểu dáng Hồng Kông, rất nhiều người con gái xinh đẹp đều chọn cách ăn mặc nơi bến cảng này theo báo trí, nhất là mốt váy đỏ dài gợn sóng kia.
Mắt người đàn ông nhìn ngón tay run rẩy xoay núm cầm một vòng, hai vòng…
“Lạch cạch.”
Két sắt ở ra.
Hắn vươn tay vào trong————!
Sau vài giây, cả người hắn tựa như bị điện giật, run lên kịch liệt, gần như co giật.
Không có!!
Tệp tài liệu kia!! Không có!!!
Không thể nào… Sao có thể như thế…
Giữa lúc hoảng sợ tuyệt vọng, hắn bỗng cảm thấy có thứ gì ấm áp, tí tách một tiếng, nhỏ lên giữa mày hắn.
Xương cốt toàn thân hắn dường như đã chạy trốn khắp nơi, nhưng lớp da vẫn bị nhốt lại, chỉ có thể tuyệt vọng đợi chờ trong thân thể hắn.
Tí tách.
Lại một tiếng.
Một giọt gì đó nóng bỏng, lần này rơi lên bờ môi hắn.
Tanh tưởi.
Người đàn ông đeo kính bỗng nổi điên, thở hồng hộc, chậm rãi, ngũ quan vặn vẹo, ngẩng mặt lên——
Hắn thấy một người phụ nữ.
Một người phụ nữ chết trên cầu thang, trong tay cầm một khẩu súng, bị bắn xuyên não, máu chảy không ngừng, đôi mắt bị bắn hỏng miễn cưỡng nhìn ra được dáng vẻ, tròng mắt còn đang nhìn chằm chằm về phía hắn.
Người phụ nữ nhìn qua như thể tự sát, nhưng người đàn ông này biết là không phải.
Bởi vì người đó với hắn là——
“Mẹ…” Người đàn ông đeo kính kêu lên thất thanh, không biết là sợ hãi quá độ hay bi thương quá mức, “Mẹ!! Mẹ!!!! A!! A a a!!!!”
Mẹ hắn đâu có ở đây chứ… Mẹ hắn đã hơn mười năm không quay về nơi này rồi…
Chẳng lẽ bà cũng biết tới tập hồ sơ này? Bà cũng muốn lấy tập hồ sơ này, để bảo vệ con trai của bà ư?
Người đàn ông đeo kính sụp đổ, lập tức ngã nhoài trên đất, nước mắt nước mũi mồ hôi cùng máu, dính đầy trên mặt, miệng còn vang tiếng gào khóc của loài thú, cuối cùng không biết đang kêu cái gì.
Sau đó, hắn ta nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ phía sau, là giày cao gót.
“Cộp, cộp cộp.”
Đi giày đặc chế, là loại chống điều tra công nghệ hiện đại cao nhất, người đàn ông đeo kính còn chưa kịp quay đầu lại, đã cảm thấy có gì đó cưng cứng kề ngay sau đầu.
Giọng một người phụ nữ nhẹ nhàng cười hát sau lưng hắn: “Đâu rồi, đâu rồi, khăn tay đâu rồi, khẽ đặt sau lưng cậu bạn nhỏ, mọi người đừng nói với cậu ấy nha…”
Túi hồ sơ vàng nhạt, được người kia đưa từ phía sau, tới trước mắt hắn.
Hơi thở nóng hầm hập ở ngay bên tai người đàn ông đeo kính, người tới dịu dàng nói: “Cậu đang tìm cái này à?”
“… Cô …”
Người đàn ông đeo kính không dám quay đầu, răng lập cập va vào nhau run rẩy.
“Mẹ cậu cũng thế.”
“…”
“Cha cậu là con chuột trong kho nhát gan sợ phiền phức, không hề trung thành với ông chủ, lại còn giấu thứ như này trong nhà nữa.” Người phụ nữ kia thầm thì bên tai hắn, “Không nên đâu nha… Ông ta tưởng ông chủ không biết chắc?”
“Cô, cô rốt cuộc là… Ai…”
Người phụ nữ nở nụ cười: “Người không trung thành, còn đòi đáp án hửm?”
“…”
“Xuống địa ngục mà hỏi đi.”
Đây là câu cuối cùng người đàn ông đeo kính nghe thấy.
Vài giây sau.
“Đoàng!!”
Một tiếng súng vang rền làm bụi bặm tầng hầm rơi xuống.
Người phụ nữ đi quanh vũng máu đen đỏ, lạnh lùng dọn dẹp hiện trường cẩn thận, sau đó cô ta rủ mắt xuống, lẻ loi nhìn tệp hồ sơ của Giang Lan Bội chốc lát, tiếp theo cũng chẳng quay đầu lại rời khỏi toà nhà cũ kĩ bỏ hoang này…
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Vòng bạn bè của Tạ Thanh Trình:
Tạ ca cả năm không đăng gì lên vòng bạn bè, có đăng thì cũng là đăng nội dung công việc, không mang lời lẽ cá nhân nào, không giới hạn thời gian xem trong vòng bạn bè, có thể thấy được hết tất cả.
Vòng bạn bè của Hạ Dư:
Đăng rất ít, có đăng cũng là mấy bức ảnh chụp đơn thuần hoặc lời lẽ ngắn gọn.
Hạ Dư thích chỉnh ảnh thành màu trắng đen, từng bị Tạ Thanh Trình comment: Cậu có thể cho thêm chút màu không thế?
Vì vậy Hạ Dư block Tạ Thanh Trình suốt một tháng trời rồi mới gỡ vì mặt mũi của Tạ Tuyết.
Vòng bạn bè của cậu chủ Hạ có thể xem trong vòng vẻn vẹn ba ngày.
Vòng bạn bè của Tạ Tuyết:
Đăng thường xuyên, phần lớn là ăn chơi nhảy múa, trước đó cũng từng đăng ảnh của mình lên, sau bị Tạ Thanh Trình bắt gỡ, cuối cùng học được cách hide anh trai khi đăng ảnh đẹp lên.
Vòng bạn bè của em gái Tuyết có thể xem trong vòng nửa năm.
Vòng bạn bè của Trần Mạn:
Vài hôm một bài, tần suất cao hơn Hạ Dư nhưng thấp hơn Tạ Tuyết, nội dung phần lớn liên quan tới cuộc sống, cũng sẽ đăng về công việc.
Vòng bạn bè của Trần Mạn có thể xem trong nửa năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.