Chương 24: BỨC TRANH GIỮA EM VÀ TÔI...
just.lyn
28/05/2013
Đây là lần đầu
tiên Quân Như đến nhà Dương Phong, vì thế con bé không thể dừng lại cặp
mắt của mình khi mà luôn luôn cảm thấy hứng thú với mọi thứ xung quanh.
Dạo một hồi trong sân vườn theo ý của hắn, nhưng chỉ một lúc sau thì lại tự rời khỏi hắn, vô tư đi đến những chỗ đẹp nhất trong sân. Đến cả khi
vào trong nhà cũng thế, không lúc nào con bé ngồi im lặng, hay chỉ đơn
thuần là tỏ ra ngại ngùng khi mà hiện giờ trong căn nhà rộng rãi to lớn
chỉ còn 2 người, và đặc biệt là một nam và một nữ
"Anh ở đây một mình thật sao?" Thật không thể tin vào mắt, dù biết nhà Dương Phong rất giàu có, nhưng vẫn không ngờ lại đến mức độ này. Nhìn căn nhà này đi, là nhà của một người con trai ở đấy, nhưng lại gọn gàng và sạch sẽ thế này. Mắt Quân Như sáng lấp lánh rực rỡ quan sát xung quanh, ánh lên một nét gì đó gọi là ngưỡng mộ
Cơ hồ hỏi thì vẫn hỏi để xem như có thể giải phóng được sự tò mò không tưởng trong lòng, cũng chẳng mong nghe được câu trả lời từ Dương Phong. Con bé nãy giờ vẫn bay nhảy khắp nơi thì vội dừng chân lại trước bức tranh trù tượng treo dưới chân cầu thang. Một bức tranh với những nét vẽ và mảng màu kì quái, tuyệt nhiên chỉ có hai gam màu, nhưng lại rất thu hút con mắt người khác
Dương Phong bước từ bếp ra, trên tay cầm hai ly nước đặt xuống bàn, nhìn về hướng Quân Như nhẹ nhàng lên tiếng "Cô uống nước đi" - chắc hẳn nãy giờ, chạy nhảy cũng đã mệt rồi. Hắn thả người xuống chiếc ghế sô fa, tựa lưng ra phía sau, đôi môi nở ra một nụ cười nhẹ thư giãn vì cái tính bắng nhắng, không chịu ngồi yên của con bé. Thật khác hẳn.... một người nào đó
Hắn lại nghĩ về Hàn Nhi... Nhưng dòng suy nghĩ mơ hồ đến đây thì đông cứng lại, các dây thần kinh trong não cũng không được lệnh gì đều đồng loạt đình chỉ công việc đang làm, cả nụ cười trên môi cũng đang dần trở nên nhạt nhẽo, rồi mím lại hẳn... Dương Phong bây giờ là đầu óc rối như tơ vò, hắn lấy tay vò lại mái đầu rồi cầm ly nước trên bàn uống liền một ngụm đến hết nửa ly. Cái quái gì lại nghĩ đến cô ta chứ, căn bản lúc nãy hắn đã nhìn rõ cái biểu cảm lạnh lùng đó rồi, vậy thì còn gì để mà đem ra so sánh...
Vốn để trấn tĩnh bản thân bằng cách hình dung lại cái biểu cảm lạnh lùng, bình thản của Hàn Nhi lúc nãy àm xem đó như là một động lực để hắn quên đi, nhưng mọi chuyện lại chuyển theo hướng ngược lại. Hắn cảm thấy đáng giận hơn, cảm giác như trong người đang bừng cháy lên một ngọn lửa nóng rực, lại không thể kiềm chế được mà sắp bốc hỏa hết ra ngoài...
Quân Như quay sang nhìn hắn đang chăm chiu một lúc, nhìn chằm chằm vào ly nước mà như muốn bóp nát vụn ra thì vội vàng lên tiếng:
"Thì ra là vậy, bức tranh này vẽ anh và chị Nhi đúng không?" Tưởng đánh lừa được ai chứ Quân Như ta đây thì đừng hòng. Thoạt nhìn bức tranh với 2 gam màu đen trắng nhưng đứng nhìn nghiêng ngó dọc một hồi thì lại nhận ra đây không chỉ đơn thuần là bức tranh chỉ với 2 gam màu đơn điệu như thế này...
Khực...
Những lời nói vô tư, nghĩ gì nói đấy của con bé đã đâm phập trúng tim đen một ai đó, Dương Phong nhanh chóng thoát khỏi cảm giác bực dọc trong lòng thay vào đó từ từ lại dâng lên một sự thú vị kì lạ biểu lộ qua ánh mắt và khuôn miệng nhếch lên, tạo thành một nụ cười khoái trá
Hắn nhanh chóng đứng phắt dậy, trên tay cầm theo ly nước dở dang đi về phía bức tranh. Nhìn theo hướng của Quân Như, hắn ngắm nghía một hồi rồi phì cười, nụ cười ngoặt nghẽo...
"Cô nhìn thế nào mà liên tưởng thành như thế?" Rõ ràng nhìn kiểu nào cũng không thể hình dung được, hắn chính là người đã đặt vẽ bức tranh này nhưng đứng ở khía cạnh một người lần đầu tiên nhìn thấy thì chỉ... là một bức tranh vô giá trị không ý nghĩa gì thôi...
Đằng này lại có một ý tưởng phong phú vừa được đề xướng, thật không thể không cười...
Trong giọng nói vừa rồi vẫn còn pha lẫn tiếng cười khiến Quân Như đỏ bừng cả mặt vì tức giận, trong lòng con bé đột nhiên lại dâng lên một cảm giác giận dỗi, con mắt nhìn của Quân Như không bao giờ sai, vậy mà bây giờ lại bị đem ra đùa cợt lại còn cười giỡn như thế...
"Nhìn rõ ràng ra đó.." con bé cố chống chế, huơ tay lên phía trước bức tranh vẽ nguệch ngoạc vài đường nét dùng để hình dung hai khuôn mặt nam và nữ lẫn trong mớ màu đen trắng hỗn độn đó. Thật mà nói thì có hơi khó nhìn một chút, nhưng không phải là không nhìn được...
"Sao cũng được, lại đây uống nước đi.." Coi như Quân Như đã nhìn thấy đi, hắn cũng không phủ định. Một mình xoay lưng, thong thả đi về chỗ ngồi, trên môi vẫn còn điểm nụ cười thú vị...
Quân Như hậm hực, giậm chân đi về phía bộ ghế sôfa được đặt giữa nhà, liền tay cầm nhanh ly nước uống để có thể hạ hỏa. Con bé không biết mình đang tức giận vì cái gì nữa, vì sự đùa giỡn của Dương Phong hay là về bức tranh vẽ 2 người bọn họ. Cảm giác thực mơ hồ...
Không gian xung quanh trầm xuống, không còn ồn ào vì những nụ cười như mấy phút trước nữa, cả hai im lặng như ngồi mặc niệm. Quân Như mặt cúi gầm xuống dưới hai đôi bàn tay đan chéo vào nhau, miệng mấp mé muốn nói điều gì đó, Dương Phong cũng không khá hơn, hắn ngồi hơi dạng chân, khủy tay chống lên hai đầu gối, đôi bàn tay với những ngón tay thon dài lại mân mê, xoay tròn chiếc ly trên bàn. Tuyệt nhiên vẫn không có một tiếng động nào vang lên ngoài tiếng gió bên ngoài thổi ù ù từ cửa sổ vào trong căn nhà rộng lớn và lạnh lẽo này. Rõ ràng, thân nhiệt hai người vẫn không đủ làm căn nhà này trở nên ấm hơn...
"Chuyện lá thư..." Vốn dĩ muốn hỏi về vấn đề này đã lâu, cũng đã suy nghĩ hồi lâu nhưng lời vừa ra thì đối phương đối diện lại trở mình, động đậy đôi bàn tay, rõ ràng hắn đang nghiêm túc cố gắn vào nhanh vấn đề nhưng người kia mà nói sáng giờ lại đang tìm cách lảng tránh, tỏ ý không muốn nghe lời hắn nói.
"Tôi qua nhà chị Nhi"
"Gì?"
Thôi đi, con bé không muốn nghe chút nào, chẳng lẽ đã nói rồi sao, từ từ trả lời cũng được, vội thế này hẳn không phải là tốt lành gì. Trải qua mấy ngày đi chung với hắn, con bé cảm thấy tính cách người này mà nói thật khó đoán, lại cứ hay bị phân tâm bởi nhưng suy nghĩ trong đầu mà không cách nào giải tỏa được. Bởi vì thế, từ trưa đến giờ, Dương Phong đã bị Quân Như dẫn đi chơi khắp nơi để tâm trạng tốt hơn mà quyết định được câu trả lời tốt nhất. Nhưng nhanh thế này thì chỉ ngẫm nghĩ thôi cũng thấy tên này chẳng thông được tí nào rồi...
Quân Như cố lảng tránh ánh mắt nhiêm túc kia đang chăm chăm cực phẫn nộ vào người mình, nhỏm người đứng dậy nhưng từng hành động đang dần mất đi sự tự nhiên, âm nói trong miệng cũng trở lên líu ríu
"Tôi.. qua nhà chị Nhi ...chơi một chút"
Hồi nãy con bé có nhìn ra cổng, thấy Hàn Nhi thở dài rồi bước đi nhẹ nhàng, quẹo vào căn nhà kế bên. Giờ qua bên đó cũng không xa mà còn có thể biết được chị Nhi sống như thế nào. Và quan trọng nhất vẫn là lảng tránh Dương Phong này đang muốn nói chuyện đó..
Hắn cũng chỉ im lặng, không đồng ý cũng chẳng bài xích mà phản ứng lại lời nói của Quân Như khiến con bé càng căng thẳng khó hiểu hơn
Dương Phong có một khuôn mặt tuấn mĩ, đặc biệt là mọi ngũ quan trên mặt hắn đều có nét lạnh lẽo khác thường. Dù là đang cười hay đăm chiu suy nghĩ thì vẫn toát lên một hàn khí, khiến đối phương lành lạnh sau gáy. Quân Như cũng không phải người cao siêu gì, đặc biệt con bé lại không có "hệ miễn dịch" tốt như chị mình nên không khỏi bị ánh mắt với con ngươi đen lay láy không hề dao động kia lại uyển chuyển nhìn thấu tâm can, khiến cả người toàn thân ngập ngừng khó chịu
Dương Phong cũng nhanh đứng dậy, cất giọng hơi khàn khàn " Tôi tiễn cô"
Được lắm, hắn cũng đang rất tò mò sau màn đối mặt lúc mặt lúc nãy, con người bên nhà kia sẽ có tâm trạng như thế nào, cô ta không thể nào cười nói vui vẻ được. Chính hắn bây giờ đang ở trong tình cảnh "hậu đối mặt" mà lại cảm thấy toàn thân khó chịu đến mức cảm thấy được sự thống khổ thế này thì người bên kia không- thể -nào "được phép tươi cười" được
Quân Như không hỏi thêm gì, không lấy làm ngạc nhiên mà lẳng lặng đi theo phía sau lưng hắn. Nhìn tấm lưng to, rộng, vững chải luôn chúi về phía trước, con bé cảm thấy người đang đi trước mặt đang rất nóng lòng để nhìn thấy chị mình, trong lòng lại dâng lên sự ghen tị không đáng có
Bước tới gần, cánh cổng trắng dần mở ra, hắn bước ra trước hoàn toàn nhìn thấy được căn nhà nhỏ kia vẫn còn sáng đèn, cổng hàng rào trắng được khóa cẩn thận im ắng, còn cánh cửa chính của nhà thì mở tung, ẩn hiện mập mờ một bóng người nào đó ngồi tựa lưng, hướng mặt về phái ánh trăng rọi sáng trên cao. Mặt răng trắng ngần vừa mới lên, vừa to vừa sáng vương nhẹ thứ ánh sáng kì lạ vào gương mặt người con gái kia đang nhắm mắt tận hưởng khiến cho bước chân Dương Phong ngập ngừng, bước chậm đến cửa thì khựng lại.
Hàn Nhi hai tai đeo headfone, toàn thân như thả vào cơn gió nhẹ và ánh trăng sáng không thể nào nhận biết được động tĩnh xung quanh. Nó luôn chối nhận mọi sự phân tích của bản thân, Hàn Nhi không ngu ngốc đến mức tình cảm của bản thân mà nó không nhận ra, chỉ đơn giản là nó nhát gan không dám thừa nhận. Cho dù có ngồi thả lỏng đi chăng nữa, đôi mày thanh tú của nó vẫn bất giác nheo lại, đầu óc mụ mị trở nên mệt mỏi, thật khó chịu....
"Anh vào nhà đi, không thì sẽ cảm lạnh đấy"
Quân Như từ phía sau đi tới, khều lấy người Dương Phong đang đứng ngẩn ngơ nhìn người bên kia. Bất giác bị hành động của con bé làm cho giật mình, khóe mắt hơi dao động, giật giật hốt hoảng. Hắn chỉ ậm ừ trả lời rồi tản bước đi lại vào trong sân, trong lòng vẫn vướng mắc một tâm tư khó tả...
"Chị Nhi...."
"Chị Nhi ơi...."
"CHỊ NHI!!..."
Con bé nãy giờ đứng bên ngoài, la ó muốn khản cổ, mong một lần cái người ngồi tựa lưng vào cửa kia sẽ nghe thấy nhưng tâm ý hoàn toàn không có cơ hội mà toại nguyện. Thôi thì, tự.. leo vào vậy...
Oa, Vừa mới nhấc chân lên định thế leo vào thì Quân Như muốn khóc ròng.. tại sao hôm nay con bé lại mặc váy....
"Chị Nhi ơiiiiiiii....!!"
Tiếng kêu càng lúc càng kéo dài kia đem theo bao nhiêu sự bực tức của con bé toát ra, thấu đến vào tai Hàn Nhi. Nó nhắm chặt đôi mắt, người có đôi chút cử động, rồi ánh mắt long lanh dưới ánh trăng mở ra, nhìn thấy một người đang đứng ngoài hàng rào, đầu tóc rối bù, khuôn mặt kèm theo sự phẫn nộ tóe lửa... không dừng lại ở đó, trên đôi tay đang giơ cao kia, ở phái bàn tay đang nắm chặt một cục đá xanh to như một củ hành tây....
"Chị, mở cửa...."
Giọng con bé như rên nhẹ, thiệt không thể mở nổi miệng nữa, rát hết cổ, đôi bàn tay thấy ánh mắt đang nhìn mình cũng đột nhiên thả lỏng, bỏ rơi cục đá lăn dưới đường, ánh mắt long lanh ngấn lệ
Hàn Nhi mở cửa, để con bé vào nhà, đem ra một ly nước lạnh, con bé không ngại gì, tu hết một ly nước trong trạng thái thở hổn hển như sắp chết đến nơi. Lại còn rất thẳng thắn xin thêm một ly nước khiến ánh mắt Hàn Nhi càng lúc càng nhìn con bé với sự bực tức thêm phần tội nghiệp...
"Oa, chị làm sao thế?" Trên gương mặt chị mình, đúng ra là trên mũi lại có một miếng urgo dán ngang qua, làm con bé không khỏi hết hồn, đặt ly nước xuống, chồm người về đối diện, đưa tay sở thử
"A, con ngốc này, đau..."
Hàn Nhi nhíu mày, đánh bật cánh tay đó đang một nơi. Thấy vết thương mà đưa tay vào sờ, có bị gì không thế...
Hàn Nhi tối đó không hề được yên lặng mà thay vào đó là bị tra tấn bởi hàng ngàn lời nói của Quân Như. Điều đáng nói, sự khó nghĩ trong đầu Hàn Nhi chưa kịp giải đáp thì lại bị một núi vấn đề từ câu chuyện của Quân Như ập đến. Con bé huyên thuyên suốt cả tối về buổi đi chơi với Dương Phong, diễn tả mọi cảm xúc trên gương mặt của hắn cho Hàn Nhi nghe mà không quan tâm gì đến chị mình gương mặt là đang trở nên tối sầm lại một nửa. Và sau đó là lan dần hết khuôn mặt.
A... tại sao nó lại muốn một chưởng mà tiến thẳng vào người con bé thế này. Một Dương Phong, một Lạc Thiên còn không đủ hay sao mà bây giờ suy nghĩ của nó lại bị tra tấn bởi lời nói của đứa em này. Kết quả của sự khó nghĩ bị dồn lên đỉnh điểm là Hàn Nhi một tay đập sàn nhà, một miệng mở nói lời uy quyền nhẹ nhàng mà đáng sợ
"Còn nói nửa, một chưởng ra khỏi nhà..." Thử xem đầu óc lúc mụ mị còn suy nghĩ được cái gì, nó là đã nhẹ giọng lắm rồi, có em gái mà tại sao không hiểu được tính cách chị mình mà lại cố sức huyên thuyên như thế. Lại là vấn đề về Kỳ Dương Phong nữa... thật là không thể nào thông được
Là con bé bị lời chị mình dọa cho xanh mặt, ngồi im thít không biết nói gì, chỉ nhìn thấy gương mặt người đối diện ngoài một màu đen tuyền đáng sợ
"Sao không ở nhà bên kia, qua đây làm gì?" - Là con bé vào nhà, uống nước vào là bắt đầu huyên thuyên, nó chưa kịp hỏi gì cả thì bị cuốn hút theo câu chuyện cả nửa tiếng
"Thì em gái qua nhà chị gái chơi thôi.." Thự ra là cố tình lảng trách sự việc. Quân Như mặt cười hì hì, đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc đang xõa xuống gần hết khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phớt..
Hàn Nhi ậm ừ, nói thêm vài câu hỏi, rồi tiễn Quân Như về nhà không thương tiếc, con bé lại quyến luyến xin ở lại đêm nay. Tối rồi, lại ngại ra đường....
Kết quả tối đó, nhà vốn dĩ "đông con" lại phải chứa chấp thêm một người khổng lồ,bọn nhóc không khỏi nhăn nhó ra mặt, ngủ mà thầm oán trách khiến tai con bé không chịu yên mà chạy xuống dưới nhà ngủ chung chị mình....
"Chị Nhi, em ít có cơ hội qua đây" - Vả lại chị cũng không cho em qua, lý do này khiến con bé con bé buồn rầu, nước mắt rũ rượi cả tối qua, nhưng miệng cố nở nụ cười, nói tiếp "chị chăm sóc Dương Phong hộ em với, cùng là hàng xóm với nhau..."
"Hàng xóm thì đã sao? Pháp luật lại không có ban ra luật nào nói nghĩa vụ của hàng xóm là phải chăm sóc nhau, cả..."
Hàn Nhi lãnh đạm bước chân đi thong thả đến trường nhưng lại thốt ra lời nói làm đông cứng khuôn miệng của người đi bên cạnh...
Màn đối thoại của buổi sáng dừng lại ngay tại đây, con bé không nói gì nữa, tại sao lại có một bà chị cứng đầu như thế, thật bực mình...
Hàn Nhi bận rộn, cả ngày cố vùi đầu vào bài tập và công việc. Là năm học cuối, phải học rất nhiều, tầng số đến lớp vẫn đều đặn nhưng vẫn chỉ là úp mặt xuống bàn ngủ ngon lành. Thậm chí không còn cả thời gian để ngồi nghĩ bâng quơ... Giờ học thì ngồi lặng im trong lớp như chưa hề tồn tại, ra về lại là người ra khỏi lớp nhanh nhất, thậm chí nó là người ra khỏi cổng đầu tiên...
Dương Phong thực cũng không còn thời gian mà quan tâm đến những vấn đề ngoài luồng, tập đoàn Dương Chu đột nhiên lại không còn làm khó dễ nữa mà thay vào đó lại là lời mời hợp tác, các hợp đồng đột nhiên đến nhiều khiến hắn làm việc không xuể, cộng với việc mới chuyển lên lớp cao, phải cố gắng học theo tiến độ. Thật là mệt mỏi quá a
Một tuần sau, 14/2 - ngày lễ tình nhân, sự ngọt ngào tràn ngập khắp nơi, các cửa hàng trong thành phố đều dựa vào dịp lễ này bày ra vô số cơ hội tuyệt vời dành cho các cặp đôi. Hàn Nhi càng bận bịu hơn, nắm giữ về mảng sô cô la - một thứ kẹo vừa ngọt vừa đắng quan trọng, nó dường như phải làm gấp đôi thường ngày...
Không dừng lại ở đó, Hàn Nhi không chó phép mình bỏ qua dịp kiếm tiền quan trọng như thế này, liền lập tức đi kiếm thêm part-time. Và cuối cùng là chen chân vào dòng người qua lại, phân phát sô cô la, quảng cáo cho người đi đường với nụ cười tươi luôn điểm trên môi
Thật hiếm để nhìn Hàn Nhi như vậy lắm nha. Nhưng vì là công việc nên phải bất chấp làm mà thôi. Cười mãi nó cảm thấy như muốn trẹo cả quai hàm, miệng dường như cũng muốn rộng thêm ra @@
Đợi lúc ít người qua lại, Hàn Nhi mặc một bộ váy xõa nhẹ ngang gối, lộ ra một đôi chân thon, đậm chất một tiểu thư cùng mái tóc được búi xõa nhẹ ngồi xuống bậc tam cấp trước cửa hàng, luôn tay xoa chiếc cằm của mình sắp rớt ra, nắn nắn, xoa nhẹ vài cái, miệng nở nụ cười kiềm chế nhạt nhẽo...
"Nói chuyện với tôi một chút" Thì ra là ở đây, hại hắn đi tìm mấy ngày nay, đến cả lúc tối khuya cũng chẳng chưa thấy về nhà....
Trước mặt Hàn Nhi bây giờ bị một người mặc áo vest đen cao lớn, khiến cho người nó đột nhiên căng thẳng, hoạt động xoa cằm cũng dừng lại. Đồng tử lại dãn to hết cỡ, con ngươi đen tuyền dao động rồi lại đừng yên trong phút chốc, Hàn Nhi cảm thấy nặng trong lòng ngực...
"Anh ở đây một mình thật sao?" Thật không thể tin vào mắt, dù biết nhà Dương Phong rất giàu có, nhưng vẫn không ngờ lại đến mức độ này. Nhìn căn nhà này đi, là nhà của một người con trai ở đấy, nhưng lại gọn gàng và sạch sẽ thế này. Mắt Quân Như sáng lấp lánh rực rỡ quan sát xung quanh, ánh lên một nét gì đó gọi là ngưỡng mộ
Cơ hồ hỏi thì vẫn hỏi để xem như có thể giải phóng được sự tò mò không tưởng trong lòng, cũng chẳng mong nghe được câu trả lời từ Dương Phong. Con bé nãy giờ vẫn bay nhảy khắp nơi thì vội dừng chân lại trước bức tranh trù tượng treo dưới chân cầu thang. Một bức tranh với những nét vẽ và mảng màu kì quái, tuyệt nhiên chỉ có hai gam màu, nhưng lại rất thu hút con mắt người khác
Dương Phong bước từ bếp ra, trên tay cầm hai ly nước đặt xuống bàn, nhìn về hướng Quân Như nhẹ nhàng lên tiếng "Cô uống nước đi" - chắc hẳn nãy giờ, chạy nhảy cũng đã mệt rồi. Hắn thả người xuống chiếc ghế sô fa, tựa lưng ra phía sau, đôi môi nở ra một nụ cười nhẹ thư giãn vì cái tính bắng nhắng, không chịu ngồi yên của con bé. Thật khác hẳn.... một người nào đó
Hắn lại nghĩ về Hàn Nhi... Nhưng dòng suy nghĩ mơ hồ đến đây thì đông cứng lại, các dây thần kinh trong não cũng không được lệnh gì đều đồng loạt đình chỉ công việc đang làm, cả nụ cười trên môi cũng đang dần trở nên nhạt nhẽo, rồi mím lại hẳn... Dương Phong bây giờ là đầu óc rối như tơ vò, hắn lấy tay vò lại mái đầu rồi cầm ly nước trên bàn uống liền một ngụm đến hết nửa ly. Cái quái gì lại nghĩ đến cô ta chứ, căn bản lúc nãy hắn đã nhìn rõ cái biểu cảm lạnh lùng đó rồi, vậy thì còn gì để mà đem ra so sánh...
Vốn để trấn tĩnh bản thân bằng cách hình dung lại cái biểu cảm lạnh lùng, bình thản của Hàn Nhi lúc nãy àm xem đó như là một động lực để hắn quên đi, nhưng mọi chuyện lại chuyển theo hướng ngược lại. Hắn cảm thấy đáng giận hơn, cảm giác như trong người đang bừng cháy lên một ngọn lửa nóng rực, lại không thể kiềm chế được mà sắp bốc hỏa hết ra ngoài...
Quân Như quay sang nhìn hắn đang chăm chiu một lúc, nhìn chằm chằm vào ly nước mà như muốn bóp nát vụn ra thì vội vàng lên tiếng:
"Thì ra là vậy, bức tranh này vẽ anh và chị Nhi đúng không?" Tưởng đánh lừa được ai chứ Quân Như ta đây thì đừng hòng. Thoạt nhìn bức tranh với 2 gam màu đen trắng nhưng đứng nhìn nghiêng ngó dọc một hồi thì lại nhận ra đây không chỉ đơn thuần là bức tranh chỉ với 2 gam màu đơn điệu như thế này...
Khực...
Những lời nói vô tư, nghĩ gì nói đấy của con bé đã đâm phập trúng tim đen một ai đó, Dương Phong nhanh chóng thoát khỏi cảm giác bực dọc trong lòng thay vào đó từ từ lại dâng lên một sự thú vị kì lạ biểu lộ qua ánh mắt và khuôn miệng nhếch lên, tạo thành một nụ cười khoái trá
Hắn nhanh chóng đứng phắt dậy, trên tay cầm theo ly nước dở dang đi về phía bức tranh. Nhìn theo hướng của Quân Như, hắn ngắm nghía một hồi rồi phì cười, nụ cười ngoặt nghẽo...
"Cô nhìn thế nào mà liên tưởng thành như thế?" Rõ ràng nhìn kiểu nào cũng không thể hình dung được, hắn chính là người đã đặt vẽ bức tranh này nhưng đứng ở khía cạnh một người lần đầu tiên nhìn thấy thì chỉ... là một bức tranh vô giá trị không ý nghĩa gì thôi...
Đằng này lại có một ý tưởng phong phú vừa được đề xướng, thật không thể không cười...
Trong giọng nói vừa rồi vẫn còn pha lẫn tiếng cười khiến Quân Như đỏ bừng cả mặt vì tức giận, trong lòng con bé đột nhiên lại dâng lên một cảm giác giận dỗi, con mắt nhìn của Quân Như không bao giờ sai, vậy mà bây giờ lại bị đem ra đùa cợt lại còn cười giỡn như thế...
"Nhìn rõ ràng ra đó.." con bé cố chống chế, huơ tay lên phía trước bức tranh vẽ nguệch ngoạc vài đường nét dùng để hình dung hai khuôn mặt nam và nữ lẫn trong mớ màu đen trắng hỗn độn đó. Thật mà nói thì có hơi khó nhìn một chút, nhưng không phải là không nhìn được...
"Sao cũng được, lại đây uống nước đi.." Coi như Quân Như đã nhìn thấy đi, hắn cũng không phủ định. Một mình xoay lưng, thong thả đi về chỗ ngồi, trên môi vẫn còn điểm nụ cười thú vị...
Quân Như hậm hực, giậm chân đi về phía bộ ghế sôfa được đặt giữa nhà, liền tay cầm nhanh ly nước uống để có thể hạ hỏa. Con bé không biết mình đang tức giận vì cái gì nữa, vì sự đùa giỡn của Dương Phong hay là về bức tranh vẽ 2 người bọn họ. Cảm giác thực mơ hồ...
Không gian xung quanh trầm xuống, không còn ồn ào vì những nụ cười như mấy phút trước nữa, cả hai im lặng như ngồi mặc niệm. Quân Như mặt cúi gầm xuống dưới hai đôi bàn tay đan chéo vào nhau, miệng mấp mé muốn nói điều gì đó, Dương Phong cũng không khá hơn, hắn ngồi hơi dạng chân, khủy tay chống lên hai đầu gối, đôi bàn tay với những ngón tay thon dài lại mân mê, xoay tròn chiếc ly trên bàn. Tuyệt nhiên vẫn không có một tiếng động nào vang lên ngoài tiếng gió bên ngoài thổi ù ù từ cửa sổ vào trong căn nhà rộng lớn và lạnh lẽo này. Rõ ràng, thân nhiệt hai người vẫn không đủ làm căn nhà này trở nên ấm hơn...
"Chuyện lá thư..." Vốn dĩ muốn hỏi về vấn đề này đã lâu, cũng đã suy nghĩ hồi lâu nhưng lời vừa ra thì đối phương đối diện lại trở mình, động đậy đôi bàn tay, rõ ràng hắn đang nghiêm túc cố gắn vào nhanh vấn đề nhưng người kia mà nói sáng giờ lại đang tìm cách lảng tránh, tỏ ý không muốn nghe lời hắn nói.
"Tôi qua nhà chị Nhi"
"Gì?"
Thôi đi, con bé không muốn nghe chút nào, chẳng lẽ đã nói rồi sao, từ từ trả lời cũng được, vội thế này hẳn không phải là tốt lành gì. Trải qua mấy ngày đi chung với hắn, con bé cảm thấy tính cách người này mà nói thật khó đoán, lại cứ hay bị phân tâm bởi nhưng suy nghĩ trong đầu mà không cách nào giải tỏa được. Bởi vì thế, từ trưa đến giờ, Dương Phong đã bị Quân Như dẫn đi chơi khắp nơi để tâm trạng tốt hơn mà quyết định được câu trả lời tốt nhất. Nhưng nhanh thế này thì chỉ ngẫm nghĩ thôi cũng thấy tên này chẳng thông được tí nào rồi...
Quân Như cố lảng tránh ánh mắt nhiêm túc kia đang chăm chăm cực phẫn nộ vào người mình, nhỏm người đứng dậy nhưng từng hành động đang dần mất đi sự tự nhiên, âm nói trong miệng cũng trở lên líu ríu
"Tôi.. qua nhà chị Nhi ...chơi một chút"
Hồi nãy con bé có nhìn ra cổng, thấy Hàn Nhi thở dài rồi bước đi nhẹ nhàng, quẹo vào căn nhà kế bên. Giờ qua bên đó cũng không xa mà còn có thể biết được chị Nhi sống như thế nào. Và quan trọng nhất vẫn là lảng tránh Dương Phong này đang muốn nói chuyện đó..
Hắn cũng chỉ im lặng, không đồng ý cũng chẳng bài xích mà phản ứng lại lời nói của Quân Như khiến con bé càng căng thẳng khó hiểu hơn
Dương Phong có một khuôn mặt tuấn mĩ, đặc biệt là mọi ngũ quan trên mặt hắn đều có nét lạnh lẽo khác thường. Dù là đang cười hay đăm chiu suy nghĩ thì vẫn toát lên một hàn khí, khiến đối phương lành lạnh sau gáy. Quân Như cũng không phải người cao siêu gì, đặc biệt con bé lại không có "hệ miễn dịch" tốt như chị mình nên không khỏi bị ánh mắt với con ngươi đen lay láy không hề dao động kia lại uyển chuyển nhìn thấu tâm can, khiến cả người toàn thân ngập ngừng khó chịu
Dương Phong cũng nhanh đứng dậy, cất giọng hơi khàn khàn " Tôi tiễn cô"
Được lắm, hắn cũng đang rất tò mò sau màn đối mặt lúc mặt lúc nãy, con người bên nhà kia sẽ có tâm trạng như thế nào, cô ta không thể nào cười nói vui vẻ được. Chính hắn bây giờ đang ở trong tình cảnh "hậu đối mặt" mà lại cảm thấy toàn thân khó chịu đến mức cảm thấy được sự thống khổ thế này thì người bên kia không- thể -nào "được phép tươi cười" được
Quân Như không hỏi thêm gì, không lấy làm ngạc nhiên mà lẳng lặng đi theo phía sau lưng hắn. Nhìn tấm lưng to, rộng, vững chải luôn chúi về phía trước, con bé cảm thấy người đang đi trước mặt đang rất nóng lòng để nhìn thấy chị mình, trong lòng lại dâng lên sự ghen tị không đáng có
Bước tới gần, cánh cổng trắng dần mở ra, hắn bước ra trước hoàn toàn nhìn thấy được căn nhà nhỏ kia vẫn còn sáng đèn, cổng hàng rào trắng được khóa cẩn thận im ắng, còn cánh cửa chính của nhà thì mở tung, ẩn hiện mập mờ một bóng người nào đó ngồi tựa lưng, hướng mặt về phái ánh trăng rọi sáng trên cao. Mặt răng trắng ngần vừa mới lên, vừa to vừa sáng vương nhẹ thứ ánh sáng kì lạ vào gương mặt người con gái kia đang nhắm mắt tận hưởng khiến cho bước chân Dương Phong ngập ngừng, bước chậm đến cửa thì khựng lại.
Hàn Nhi hai tai đeo headfone, toàn thân như thả vào cơn gió nhẹ và ánh trăng sáng không thể nào nhận biết được động tĩnh xung quanh. Nó luôn chối nhận mọi sự phân tích của bản thân, Hàn Nhi không ngu ngốc đến mức tình cảm của bản thân mà nó không nhận ra, chỉ đơn giản là nó nhát gan không dám thừa nhận. Cho dù có ngồi thả lỏng đi chăng nữa, đôi mày thanh tú của nó vẫn bất giác nheo lại, đầu óc mụ mị trở nên mệt mỏi, thật khó chịu....
"Anh vào nhà đi, không thì sẽ cảm lạnh đấy"
Quân Như từ phía sau đi tới, khều lấy người Dương Phong đang đứng ngẩn ngơ nhìn người bên kia. Bất giác bị hành động của con bé làm cho giật mình, khóe mắt hơi dao động, giật giật hốt hoảng. Hắn chỉ ậm ừ trả lời rồi tản bước đi lại vào trong sân, trong lòng vẫn vướng mắc một tâm tư khó tả...
"Chị Nhi...."
"Chị Nhi ơi...."
"CHỊ NHI!!..."
Con bé nãy giờ đứng bên ngoài, la ó muốn khản cổ, mong một lần cái người ngồi tựa lưng vào cửa kia sẽ nghe thấy nhưng tâm ý hoàn toàn không có cơ hội mà toại nguyện. Thôi thì, tự.. leo vào vậy...
Oa, Vừa mới nhấc chân lên định thế leo vào thì Quân Như muốn khóc ròng.. tại sao hôm nay con bé lại mặc váy....
"Chị Nhi ơiiiiiiii....!!"
Tiếng kêu càng lúc càng kéo dài kia đem theo bao nhiêu sự bực tức của con bé toát ra, thấu đến vào tai Hàn Nhi. Nó nhắm chặt đôi mắt, người có đôi chút cử động, rồi ánh mắt long lanh dưới ánh trăng mở ra, nhìn thấy một người đang đứng ngoài hàng rào, đầu tóc rối bù, khuôn mặt kèm theo sự phẫn nộ tóe lửa... không dừng lại ở đó, trên đôi tay đang giơ cao kia, ở phái bàn tay đang nắm chặt một cục đá xanh to như một củ hành tây....
"Chị, mở cửa...."
Giọng con bé như rên nhẹ, thiệt không thể mở nổi miệng nữa, rát hết cổ, đôi bàn tay thấy ánh mắt đang nhìn mình cũng đột nhiên thả lỏng, bỏ rơi cục đá lăn dưới đường, ánh mắt long lanh ngấn lệ
Hàn Nhi mở cửa, để con bé vào nhà, đem ra một ly nước lạnh, con bé không ngại gì, tu hết một ly nước trong trạng thái thở hổn hển như sắp chết đến nơi. Lại còn rất thẳng thắn xin thêm một ly nước khiến ánh mắt Hàn Nhi càng lúc càng nhìn con bé với sự bực tức thêm phần tội nghiệp...
"Oa, chị làm sao thế?" Trên gương mặt chị mình, đúng ra là trên mũi lại có một miếng urgo dán ngang qua, làm con bé không khỏi hết hồn, đặt ly nước xuống, chồm người về đối diện, đưa tay sở thử
"A, con ngốc này, đau..."
Hàn Nhi nhíu mày, đánh bật cánh tay đó đang một nơi. Thấy vết thương mà đưa tay vào sờ, có bị gì không thế...
Hàn Nhi tối đó không hề được yên lặng mà thay vào đó là bị tra tấn bởi hàng ngàn lời nói của Quân Như. Điều đáng nói, sự khó nghĩ trong đầu Hàn Nhi chưa kịp giải đáp thì lại bị một núi vấn đề từ câu chuyện của Quân Như ập đến. Con bé huyên thuyên suốt cả tối về buổi đi chơi với Dương Phong, diễn tả mọi cảm xúc trên gương mặt của hắn cho Hàn Nhi nghe mà không quan tâm gì đến chị mình gương mặt là đang trở nên tối sầm lại một nửa. Và sau đó là lan dần hết khuôn mặt.
A... tại sao nó lại muốn một chưởng mà tiến thẳng vào người con bé thế này. Một Dương Phong, một Lạc Thiên còn không đủ hay sao mà bây giờ suy nghĩ của nó lại bị tra tấn bởi lời nói của đứa em này. Kết quả của sự khó nghĩ bị dồn lên đỉnh điểm là Hàn Nhi một tay đập sàn nhà, một miệng mở nói lời uy quyền nhẹ nhàng mà đáng sợ
"Còn nói nửa, một chưởng ra khỏi nhà..." Thử xem đầu óc lúc mụ mị còn suy nghĩ được cái gì, nó là đã nhẹ giọng lắm rồi, có em gái mà tại sao không hiểu được tính cách chị mình mà lại cố sức huyên thuyên như thế. Lại là vấn đề về Kỳ Dương Phong nữa... thật là không thể nào thông được
Là con bé bị lời chị mình dọa cho xanh mặt, ngồi im thít không biết nói gì, chỉ nhìn thấy gương mặt người đối diện ngoài một màu đen tuyền đáng sợ
"Sao không ở nhà bên kia, qua đây làm gì?" - Là con bé vào nhà, uống nước vào là bắt đầu huyên thuyên, nó chưa kịp hỏi gì cả thì bị cuốn hút theo câu chuyện cả nửa tiếng
"Thì em gái qua nhà chị gái chơi thôi.." Thự ra là cố tình lảng trách sự việc. Quân Như mặt cười hì hì, đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc đang xõa xuống gần hết khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phớt..
Hàn Nhi ậm ừ, nói thêm vài câu hỏi, rồi tiễn Quân Như về nhà không thương tiếc, con bé lại quyến luyến xin ở lại đêm nay. Tối rồi, lại ngại ra đường....
Kết quả tối đó, nhà vốn dĩ "đông con" lại phải chứa chấp thêm một người khổng lồ,bọn nhóc không khỏi nhăn nhó ra mặt, ngủ mà thầm oán trách khiến tai con bé không chịu yên mà chạy xuống dưới nhà ngủ chung chị mình....
"Chị Nhi, em ít có cơ hội qua đây" - Vả lại chị cũng không cho em qua, lý do này khiến con bé con bé buồn rầu, nước mắt rũ rượi cả tối qua, nhưng miệng cố nở nụ cười, nói tiếp "chị chăm sóc Dương Phong hộ em với, cùng là hàng xóm với nhau..."
"Hàng xóm thì đã sao? Pháp luật lại không có ban ra luật nào nói nghĩa vụ của hàng xóm là phải chăm sóc nhau, cả..."
Hàn Nhi lãnh đạm bước chân đi thong thả đến trường nhưng lại thốt ra lời nói làm đông cứng khuôn miệng của người đi bên cạnh...
Màn đối thoại của buổi sáng dừng lại ngay tại đây, con bé không nói gì nữa, tại sao lại có một bà chị cứng đầu như thế, thật bực mình...
Hàn Nhi bận rộn, cả ngày cố vùi đầu vào bài tập và công việc. Là năm học cuối, phải học rất nhiều, tầng số đến lớp vẫn đều đặn nhưng vẫn chỉ là úp mặt xuống bàn ngủ ngon lành. Thậm chí không còn cả thời gian để ngồi nghĩ bâng quơ... Giờ học thì ngồi lặng im trong lớp như chưa hề tồn tại, ra về lại là người ra khỏi lớp nhanh nhất, thậm chí nó là người ra khỏi cổng đầu tiên...
Dương Phong thực cũng không còn thời gian mà quan tâm đến những vấn đề ngoài luồng, tập đoàn Dương Chu đột nhiên lại không còn làm khó dễ nữa mà thay vào đó lại là lời mời hợp tác, các hợp đồng đột nhiên đến nhiều khiến hắn làm việc không xuể, cộng với việc mới chuyển lên lớp cao, phải cố gắng học theo tiến độ. Thật là mệt mỏi quá a
Một tuần sau, 14/2 - ngày lễ tình nhân, sự ngọt ngào tràn ngập khắp nơi, các cửa hàng trong thành phố đều dựa vào dịp lễ này bày ra vô số cơ hội tuyệt vời dành cho các cặp đôi. Hàn Nhi càng bận bịu hơn, nắm giữ về mảng sô cô la - một thứ kẹo vừa ngọt vừa đắng quan trọng, nó dường như phải làm gấp đôi thường ngày...
Không dừng lại ở đó, Hàn Nhi không chó phép mình bỏ qua dịp kiếm tiền quan trọng như thế này, liền lập tức đi kiếm thêm part-time. Và cuối cùng là chen chân vào dòng người qua lại, phân phát sô cô la, quảng cáo cho người đi đường với nụ cười tươi luôn điểm trên môi
Thật hiếm để nhìn Hàn Nhi như vậy lắm nha. Nhưng vì là công việc nên phải bất chấp làm mà thôi. Cười mãi nó cảm thấy như muốn trẹo cả quai hàm, miệng dường như cũng muốn rộng thêm ra @@
Đợi lúc ít người qua lại, Hàn Nhi mặc một bộ váy xõa nhẹ ngang gối, lộ ra một đôi chân thon, đậm chất một tiểu thư cùng mái tóc được búi xõa nhẹ ngồi xuống bậc tam cấp trước cửa hàng, luôn tay xoa chiếc cằm của mình sắp rớt ra, nắn nắn, xoa nhẹ vài cái, miệng nở nụ cười kiềm chế nhạt nhẽo...
"Nói chuyện với tôi một chút" Thì ra là ở đây, hại hắn đi tìm mấy ngày nay, đến cả lúc tối khuya cũng chẳng chưa thấy về nhà....
Trước mặt Hàn Nhi bây giờ bị một người mặc áo vest đen cao lớn, khiến cho người nó đột nhiên căng thẳng, hoạt động xoa cằm cũng dừng lại. Đồng tử lại dãn to hết cỡ, con ngươi đen tuyền dao động rồi lại đừng yên trong phút chốc, Hàn Nhi cảm thấy nặng trong lòng ngực...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.