Chương 4
An Tĩnh
07/06/2014
Thời tiết hôm nay rất đẹp, hơn nữa là ngày Phương Thu Trừng được nghỉ, quy định công ty cô là thay phiên nghỉ ngơi,cứ bốn ngày liền nghỉ một ngày, cho nên cô thật sự rất tích quy định của công ty.
Khó có được thời tiết tốt như vậy,nhưng Phương Thu Trừng thầm nghĩ ở trong nhà,giống như những ngày nghỉ trước kia ở ngủ cả một ngày.Chỉ tiếc cái người bạn trai mới nhận chức của cô không cho cô làm như vậy, cũng trịnh trọng yêu cầu cô phải ra cửa cùng anh trải qua một ngày nghỉ, thậm chí còn uy hiếp cô, nếu cô không ngoan ngoãn xuất hiện, anh sẽ đem quan hệ của bọn họ nói ra.
Khẽ thở dài, cô nhận mệnh đi đổi quần áo,tùy ý từ trong tủ quần áo rút ra một áo sơmi đơn giản cùng với quần jean,sau liền hướng tới nơi đã hẹn trước mà đi.Vốn anh muốn đến nhà cô đón cô,nhưng cô còn chưa muốn để cho Mạc Giải Ngữ biết Đỗ Y Phàm,cho nên đành phải trực tiếp cự tuyệt anh.
Đến nơi, còn chưa tới thời gian hẹn, nhưng người đàn ông cao lớn kia đã chờ ở đó rồi,dáng đứng ngăn ngắn nhàn rỗi, biết anh đã đợi một hồi lâu. Phương Thu Trừng vừa lòng gật gật đầu, cô chán ghét người đến trễ,người bạn trai trước của cô là một người thường xuyên đến trễ, muốn cô giống người đần độn chờ tại chỗ cả một hai tiếng đốn mạt.
Không hổ là người đàn ông Phương Thu Trừng cô theo đuổi!Trong lòng cô không khỏi cộng thêm cho Đỗ Y Phàm vài điểm.
Anh còn chưa có phát hiện cô đã đến, như trước tựa vào một cây cột điện chờ.Dáng đứng tùy ý này, không có đặc biệt đùa bỡn,cũng không có cố ý õng ẹo làm dáng, lại cố tình hấp dẫn ánh mắt phụ nữ như vậy, bất luận ở tuổi nào,chỉ cần một khi đi qua sẽ không nhịn được mà liếc nhìn anh, thậm chí có chút lưu luyến quay đầu nhìn mãi không chịu quay lại,dùng ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn anh.
Phương Thu Trừng có một chút kiêu ngạo, bởi vì cái người đàn ông làm phụ nữ thèm nhỏ dãi kia là bạn trai của cô, bất quá cô không muốn bị đánh đòn, lớn tiếng rêu rao,phụ nữ ghen tị,thật sự rất đáng sợ!
Bỗng dưng,người đàn ông kia hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, đột nhiên nhìn về phía của cô.
Ơ, nhìn lén bị phát hiện rồi.
Cô nghĩ vậy, nhưng trên mặt một điểm xấu hổ cũng không có, chính là đứng ở tại chỗ,nhìn anh bước chân thẳng tắp trầm ổn bước về phiá cô.
"Hi!" Cô chủ động hướng anh chào hỏi, "Em không có đến trễ nha." Câu thứ hai, làm sáng tỏ bản thân cũng không có đến trễ, là anh đến quá sớm mà thôi.
"Anh biết." Đỗ Y Phàm cũng không có tính chỉ trích cô đến trễ,hơn nữa trên cơ bản,nếu như cô có đến trễ một tiếng, anh cũng sẽ không nói cái gì.
"Được rồi, hôm này chúng ta làm gì đây?" Phương Thu Trừng hỏi hành trình hôm nay. Là anh muốn cô đi ra, như vậy hành trình đương nhiên là anh quyết định rồi. Nếu muốn cô đau khổ cay đắng đi ra,còn muốn cô suy nghĩ nên đi đâu mà nói, cô sẽ rất là không vui nha!
"Trước tìm một chỗ ăn cơm trưa đi." Anh rất tự nhiên nắm tay cô, hành đồng thuần thục như là bọn họ đã nắm tay qua mấy ngàn lần vậy.
Phương Thu Trừng có hơi không được tự nhiên lắm.
Cô trông giống thiên hướng trung tính, hơn nữa hiện tại quần áo cô mặc không giống nam nữ, mới vưà nhìn sẽ cùng một thiếu niên cao gầy không khác.Cho nên lúc anh nắm tay cô, cô có thể nghe những âm thanh thở hổn hển ở sau lưng,cùng với vài tiếng bàn tán xì xào.
"Ôi, trời ạ, cái người đẹp trai kia cư nhiên là bl[1]!" Không dám tin.
[1] Boylove
"Cái thiếu niên kia. . . . . . Thật sự rất đẹp trai, rất đẹp trai, vì sao anh ấy lại là bl chứ?" Thương tâm ai oán.
"Trời ạ, cư nhiên tôi có thể thấy bl ngoài đời, còn cùng vai nam trong truyện tranh y chang, thật là rất tốt rồi!" Tiêu chuẩn thối nữ.
Thật sự là muôn hình muôn vẻ chữ đều bay tới tai cô, Phương Thu Trừng cong khóe môi, ánh mắt nhìn cái đám phụ nữ đang lải nhải một cái, sau đó không để ý tới các cô liền rời đi.
Nhưng cô chưa nghĩ xong, người đàn ông phía trước đột nhiên cúi đầu, ở trên môi cô hạ xuống một nụ hôn nhẹ như lông tơ, cô ngây dại, hoàn toàn ngây dại, không đoán trước được anh sẽ làm loại hành động vô cùng thân thiết này!
Bất luận cô nhìn phải nhìn trái, nhìn xuống, người đàn ông này một chút cũng không giống sẽ làm loại chuyện tán tỉnh người khác, mà anh, cư nhiên làm, nhưng lại trước mặt một đoàn người qua lại.
Nụ hôn đó, giống như một quả hạch nhân rơi vào trong các người phụ nữ, đưa tới tiếng thét chói tai không ngừng.
Bị ma âm vang vào trong lỗ tai Phương Thu Trừng lập tức lôi kéo người đàn ông làm hành động kì lạ đi, vội vàng rời đi chiến trường, miễn cho đám người phụ nữ phiá sau sẽ bạo động.
"Anh hôn em chi vậy?" Lôi kéo anh đi được một đoạn đường,chọn một tiệm cà phê ngồi xuống, cô oán giận liếc nhìn Đỗ Y Phàm đang ra vẻ dường như không có việc gì.
"Em không thích anh hôn em à?" Anh hỏi lại.
Cô sửng sốt, "Em không ghét anh hôn,nhưng cũng không cần ở trước mặt người khác hôn em a!" Bị nhìn thấy hành động thân mật, hơn nữa còn bị hiểu lầm là bl,ai mà cao hứng chứ?
"Em ngại nụ hôn kia quá ngắn sao?" Nếu đây là lý do mà nói, như vậy anh nhận.
"Em nói như vậy hồi nào?" Cô lại trừng anh, nói giống như cô rất thích,rất chờ mong anh vậy. . . . . . Được rồi, cô thừa nhận,kỹ thuật anh hôn rất tốt, nhưng vẫn còn chưa khiến cô luôn nghĩ tới như phụ nữ động dục, được không?
"Như vậy, là chuyện gì chứ?" Anh không ngại học hỏi kẻ dưới, thừa nhận bản thân không hiểu nổi tâm tư của cô.
Phương Thu Trừng nheo lại mắt, rất hoài nghi là anh thật sự không hiểu, hay là giả vờ ngốc heo xơi tái cọp già.
"Không đói bụng à?" Bị nhìn chằm chằm anh cầm lấy thực đơn, hỏi cô.
Đói! Đương nhiên đói! Buổi sáng rời đi còn chưa kịp ăn bữa sáng tình yêu dinh dưỡng của Mạc Mạc Giải Ngữ thay cô chuẩn bị, còn đi cả một đoạn đường dài nữa, bây giờ cô đói đến mức có thể ăn cả một con trâu.
Cô tiếp nhận thực đơn,sau đó giống như dỗi hờn ai đó chọn cả một đống đồ ăn, chuẩn bị cho anh no chết luôn!
Tốc độ tiệm cà phê làm rất nhanh, trên mặt bàn bọn họ rất nhanh liền xếp đầy một đống đồ ăn. Một đống đồ ăn trước mặt, chỉ nhìn cũng đã đủ no rồi, làm Phương Thu Trừng vô cùng hối hận tại sao lại hờn dỗi anh chi mà chọn nhiều đồ ăn như vậy.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể lãng phí đồ ăn được! Cho nên cô hăng say ăn điên cuồng, hoàn toàn không để ý tới người đối diện. Cảm giác cuối cùng bản thân cũng lắp đầy được khoảng trống trong bộ phận dạ dày, cô mới khó khăn kiềm chế buông đồ ăn xuống, lại kinh ngạc phát hiện, thức ăn trên bàn còn không ít.
"Em gọi nhiều lắm." Cô yếu ớt nói, có chút vô lực đem trán dán tại mặt bàn.
"Anh sẽ ăn hết cho." Tốc độ Đỗ Y Phàm không nhanh không chậm bắt đầu ăn, một bên Phân Thần trả lời cô.
Cái gì! Phương Thu Trừng đánh giá thân hình anh cao lớn, tuy rằng anh thoạt nhìn cường tráng, nhưng sức ăn một người dù sao cũng không nhiều, huống chi anh tuyệt không giống với người có sức ăn như vậy.
"Đừng cậy mạnh ăn hết,một hồi sẽ đau bụng đó."Cô nhắc nhở, không muốn anh bởi vì ăn no quá mà phải đi vào bệnh viện.
"Anh sẽ không." Anh nhàn nhạt trả lời cô, giống như anh nói không là không vậy.
"Hừ,khi bị thì lúc đó đừng bảo em không ngăn cản anh đó" Cô hừ lạnh một tiếng,không ngăn nữa.
Tuy rằng lúc đáp ứng làm bạn gái anh chỉ mới có một tuần ngắn ngủn, nhưng lúc trước làm việc cùng anh, mơ hồ biết tính cách anh đã nói làm là làm.
Một tay chống càm,cô nhìn anh từng ngụm từng ngụm ăn đồ ăn,tốc độ của anh thật sự không nhanh, ít nhất so với tốc độ cô nuốt cả một quả táo,thì anh có thể được coi như là tằm ăn tốc độ thong thả. Nhưng cô không dám tin, anh cư nhiên thật sự đem những đồ ăn còn lại ăn hết.
Thật đáng sợ, sức ăn này có thể bằng ba người đàn ông trưởng thành ăn, mà anh cư nhiên có thể đem núi nhỏ đồ ăn ăn hết.
"Anh ăn hết rồi này."Đỗ Y Phàm dùng khăn giấy lau sạch môi, nói,giọng điệu cùng với giọng điệu, lại có vài phần như đứa nhỏ ăn cơm nước xong rất cao hưng muốn được thưởng vậy.
Phương Thu Trừng nhướng mày, "Thế thì sao?" Muốn cô vỗ tay nói anh rất tuyệt sao?
"Thưởng cho anh một nụ hôn đi." Anh vô cùng nghiêm túc nói, chủ động đem khuôn mặt tuấn tú để sát vào cô.
Anh thật đúng nói được làm được! Phương Thu Trừng một tay đẩy mặt đang kề sát của anh ra, nhìn nhìn người xung quanh, vài người nghe tiếng động của bọn họ bên này quay đầu nhìn, bởi vì hành động thình lình của anh mà trừng lớn mắt, giống như gặp phải quỷ vậy.
"Anh còn muốn để bao nhiêu người hiểu lầm chúng ta là đồng tính nữa đây?"Cô tức giận trừng anh,giọng điệu không vui hỏi. Tuy rằng bộ dạng trung tính, nhưng cô chưa bao giờ thích bị người khác cho mình là đồng tính,hơn nữa, đây cũng là một trong những lý do quan trọng mà bạn trai trước cùng cô chia tay!
"Em để ý thật sao?"
"Đương nhiên!"Cô không nói dối, ngăn cản hành động quá mức thân mật của anh. . . . . . Cho dù, thận phận bọn họ hiện tại là người yêu, "Chẳng lẽ anh không để ý người khác nghĩ anh như thế nào sao à?"
Mắt xanh nhìn cô thật lâu, giống như đánh giá lời nói chân thật của cô. Thật lâu, anh lắc lắc đầu, "Anh không để ý ánh mắt của họ.Anh là anh, lời nói của bọn họ làm sao lại ảnh hưởng anh được?"
Cô thật sự rất đồng ý cách nói của anh, nhưng đối với ai thì được? Ít nhất,cô làm không được!Cô xoay mặt, không hề để ý tới anh, cũng không đáp lại câu hỏi anh, tự mình buồn bực.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì,làm cho cô chú ý ánh mắt của người khác thế? Mà bắt đầu từ lúc nào, cô lại chú ý người khác nhìn cô như thế nào?
Anh nhăn mày lại, không phải người cô thay đổi, cũng không phải bởi vì để ý người khác mà nhíu mày, mà là bởi vì ánh mắt người khác làm cô cảm thấy khó chịu."Chỉ cần không để bọn họ hiểu lầm, vậy thì không sao rồi phải không?" Bỗng dưng, anh hỏi,tay mơn trớn lên khuôn mặt không son phấn của cô.
Cô chợt ngẩn ra, bởi vì anh thật ôn nhu, rất cẩn thận.
"Chỉ cần như vậy, liền không sao rồi phải không?" Anh hỏi lại, giọng điệu thật nhẹ nhàng thật ôn nhu.
Cô không biết mình nên trả lời anh thế nào, chỉ biết là trong nháy mắt này, trong đầu cô, chỉ có giọng nói nhẹ nhàng cùng ôn nhu, cùng đôi tay chạm vào cô giống như là chạm vào bảo bối trân quý.
Khi cô hồi phục lại tinh thần, anh đã kéo cô rời khỏi tiệm cà phê."Này,anh muốn dẫn em đi đâu vậy?" Hoàn toàn không biết mục đích mà luôn luôn bị lôi kéo đi, cô hoang mang hỏi.
"Cửa hàng bách hóa." Anh chỉ vào một cửa hàng bách hoá lớn độc đáo mới mẻ cách đó không xa, quay đầu hướng cô nói.
"Hành trình hôm nay của chúng ta, chính là đi dạo trong bách hóa hả?" Không thể nào? Như vậy nhàm chán nha?Cô trực tiếp bày ra một vẻ mặt thật chán ghét, tỏ vẻ bản thân không thích loại hoạt động này.
Không có người quy định,phụ nữ phải thích đi mua sắm, mà Phương Thu Trừng cô là một phần trong đó.
"Không phải, chúng ta chỉ vào mua một chút đồ thôi." Anh cũng đón được cô chẳng phải người phụ nữ thích đi mua sắm, bằng không, cô sẽ không lựa chọn công việc sửa chữa máy bay.
Mua một chút đồ? Mà mua cái gì mà anh lại vội vã như vậy, ngay cả đợi kết thúc hẹn hò mua cũng không được sao?
Phương Thu Trừng không kịp hỏi, đã bị người đàn ông cực kỳ gấp gáp kéo vào toà cao ốc bách hóa, xông thẳng đến chổ đồ cho phụ nữ.
Cô sẽ không ngu ngốc cho rằng anh đến chổ đồ phụ nữ, mà là anh muốn mua chút đồ; cho nên kết luận chính là anh mang cô tới nơi này mua quần áo.
"Này này,anh nói mua chút đồ, không phải là mua đồ cho em đó chứ?" Nhìn những bộ đồ mùa xuân cợt nhả lại xinh đẹp, Phương Thu Trừng lại cảm giác chúng nó giống như là một ác lang đáng sợ,liền vội vàng kéo cánh tay anh đi về phía khác.
"Không phải em nói, chỉ cần không để người khác hiểu lầm,là làm cái gì cũng được sao?" Anh dừng lại, không để cô tiếp tục lôi kéo anh rời đi chổ quần áo nữ.
"Em nói vậy khi nào nhỉ?" Cô sợ hãi kêu ra tiếng, những lời này vì sao cả chính cô cũng không biết?
"Vừa nảy đó." Anh lại kéo cô, hướng vào một trong cửa hàng trong đó đi vào, "Phiền cô lấy giúp tôi lấy cái váy này cỡ vừa." Anh nói với người nhân viên nữ của cửa hàng.
Nhân viên nữ của cửa hàng ngẩn ngơ như mới từ trong mộng mới tỉnh vậy, bởi vì trước mắt là một đôi nam tử thật sự rất hấp dẫn ánh mắt người khác,làm cô nhìn không khỏi choáng váng, chờ Đỗ Y Phàm nói lại lần thứ hai, nhân viên nữ của cửa hàng mới vội vàng đi lấy ra bộ váy anh muốn.
Tiếp nhận váy, anh đặt trên tay Phương Thu Trừng,rồi đẩy đẩy cô vào phòng thử đồ, "Đi vào, thay váy này đi."
Cô nâng váy lên, thật lâu cũng không có di động.
"Thu Trừng?"
"Không, không thể được." Cô mạnh mẽ ngẩng đầu, đem váy nhét vào trong tay anh, "Em không thích hợp với váy đâu, mặc vào,em chỉ giống như chú hề buồn cười còn kỳ quái nữa."Cô kiên quyết lắc đầu, căn bản không thể tưởng tượng khi mình mặc bộ váy hồng nhạt này sẽ có bao nhiêu buồn cười.
"Tin tưởng anh, em sẽ không giống chú hề buồn cười." Anh không có đem váy đưa tới tay cô, mà là lôi kéo cô trực tiếp hướng phòng thử đồ đi đến.
"Em không muốn mặc,anh có nghe không!"Cô giãy dụa, hất mặt không chịu hướng phòng thử đồ đi.Cô vĩnh viễn cũng khổng thể quên,lần trước mình mặc váy bị cười đến bao nhiêu thẳng thừ!
Ngay sau đó, một trận trời đất quay cuồng, cô lại phát hiện mình cư nhiên bị anh vác lên vai, hướng phòng thử đồ đi nhanh đến."Đỗ Y phàm,anh tên hỗn đản này!Anh đáng chết đang làm cái gì vậy hả?"Bị anh khiêng giống như túi gạo trên bờ vai rắn chắc,mặt cô đỏ lên, cảm giác ánh mắt mọi người ở đây đều dừng ở trên người cô.
Anh không có trả lời cô, chỉ tự mình đi đến phòng thử đồ, mới buông cô xuống."Em có hai lựa chọn, một là em tự mình ngoan ngoãn đi thay váy; hai là anh sẽ giúp em thay váy. Bất quá, nếu để anh giúp mà nói, nữa đường anh sẽ làm gì, thì anh không cam đoan đâu đấy."Trong giọng nói,rõ ràng là đang uy hiếp mà.
"Hỗn đản! Anh muốn em bị mất mặt sao?" Đoạt lấy váy trên tay anh, cô tức giận liếc nhìn anh, nhịn không được gầm nhẹ ra tiếng.
"Chính em chọn đi." Anh không có nói gì khác, như trước muốn cô chọn một trong hai.
Cô không ngu ngốc,đương nhiên là chọn tự mình thay, cô không có hứng thú trong trường hợp trước công chúng để cho người khác nghe những âm thanh người lớn.
Dùng sức đóng cửa phòng thử đồ, cô căm giận cởi quần áo trên người, lại thay bộ váy vào, "Đáng chết! Đây là cái phòng thử đồ gì?"Nhìn trong phòng thử đồ không có gì,cô khó có thể tin gầm gừ ra tiếng,ngay cả một cái gương cũng không có, kêu cô làm sao biết bộ dáng bản thân mặc vào bộ váy này quái quỷ cở nào?
Cô rốt cuộc cũng không đè nén được lửa giận đầy ngập, bỗng kéo cửa phòng thử đồ ra, nổi giận đùng đùng hướng cái người đàn ông đang chờ ở phía sau cửa đi đến!"Đỗ Y phàm,anh cái người đàn ông đáng chết này!" Muốn cô mất mặt? Được,muốn mất mặt thì mất mặt đi!
Đỗ Y Phàm không có né tránh,ngược lại, anh vươn tay ra, tiếp người phụ nữ xinh đẹp đến không thể tưởng tượng, người phụ nữ này chỉ thuộc về anh.
Ánh mắt của anh tốt lắm, bộ váy này có ưu điểm lộ ra toàn bộ đôi chân thon dài của cô ra. Mặc dù không trang điểm, cô đã từ một thiếu niên biến thành một người phụ nữ xinh đẹp làm anh không thể nào dời mắt được.
"Hỗn đản,anh chọc ghẹo em như vậy vui lắm sao hả?" Còn không biết bản thân có chuyển biến gì, như trước giống người đàn bà chanh chua đánh vào ngực của anh.
Anh tuyệt không cảm thấy đau, bởi vì trên mặt người phụ nữ tức giận trong lòng, tựa như cô gái làm nũng với bạn trai vậy,nhõng nhẽo như vậy,đáng yêu như vậy.
Anh thừa dịp khi cô đi thay quần áo liền đi đến cửa hàng bên cạnh mua một cây son môi,không để ý tức giận của cô, phát, tự mình giúp cô tô lên.
Hồng nhạt sáng bóng, thêm vào đáng yêu của cô, cô bây giờ, xinh đẹp như model trong quảng cáo, cực kì hấp dẫn ánh mắt người khác.
"Bọn họ sao nhìn em dữ vậy?" Náo loạn một lát, cô rốt cục phát hiện bầu không khí hiện tại có chút quỷ dị, dừng tay hung ác,nhít gần anh hỏi,nghĩ trên người mình một thân váy"Không đứng đắn"doạ người khác, hoặc là hành động mình quá bạo lực, làm mọi người cho rằng nơi này trình diễn một hồi"Bạo lực gia đình".
Đỗ Y Phàm cười khẽ ra tiếng, cũng không có khó chịu bị đánh tàn bạo thêm một chút nửa, anh nắm cánh tay của cô, nắm cô xoay nửa vòng tròn, để cô nhìn cái gương sau lưng cô.
Phương Thu Trừng chỉ ngây ngốc nhìn mặt kính.
Mặt kính lớn phẳng lì, cô thấy một nam một nữ. Nam, là anh ở phía sau, như vậy, nữ đâu?
Cô ấy là ai?
Rõ ràng là hình dáng quen thuộc, nhưng này rõ ràng nữ tính kiều mị, tuyệt đối sẽ không phải là cô mới đúng. Cho nên, cô âý là ai?
"Là em." Bên tai truyền đến hơi thở nóng bỏng, cùng với giọng nói nam trầm thấp."Thu Trừng, cô ấy chính là em."
Là cô?
Phương Thu Trừng không dám tin trừng mắt to, hồi thẫn thờ.
"Em rất đẹp, chỉ là không biết tự mình lưạ quần áo như thế nào thôi." Anh cười khẽ nói, tiếng cười này, truyền vào trong lòng cô,tê tê dại dại, giống như có một cọng lông chim mềm yếu rơi xuống.
Anh nói cô rất đẹp.
Ở trong mắt anh, cô rất đẹp.
Không thể nói ra nguyên nhân,một khắc này cô có chút muốn khóc.
Chưa từng có người nào nói cô xinh đẹp, người trong nhà không có, bạn trai trước không có, các bạn bè cũng không có.Bọn họ chính là nói cô rất tuấn tú, thật tuấn tú, nhưng lại quên đi, kỳ thực cô cũng là một người phụ nữ, cô cũng thích được người khác khen cô xinh đẹp.
Anh nói, cô rất đẹp.
Cô sau một hồi ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên, không nói gì chỉ nhìn anh.
Cô không biết nên mở miệng nói gì, càng không biết vì sao tất cả trước mắt, tựa như đang nằm mơ, một điểm cũng không giống chân thật.
“Thu Trừng." Anh thấp gọi cô.
"Hả?"
"Đi theo anh được không?" Giọng nói trầm thấp, hỏi ra một câu.
Được không?
Phương Thu Trừng không thể tránh được con ngươi chăm chú màu xanh của anh, con ngươi xanh xinh đẹp,sau đó cô phát hiện, cô không thể cự tuyệt anh.
"Được." Không để ý tới kế tiếp anh sẽ mang cô đi nơi nào, cô cũng trực tiếp đáp ứng.
Bàn tay to nắm tay cô,thật chặt.
Cô đã đáp ứng rồi, cùng anh đi; mà anh, cũng dắt tay cô. Sau này mặc kệ phát sinh chuyện gì đi nữa anh cũng đều sẽ không buông tay cũng không cho phép cô buông tay.
Anh muốn cô yêu anh .
Anh muốn trong mắt cô chỉ có một mình anh.
Anh muốn cô chỉ có thể thuộc về một mình anh.
Nắm tay cô, anh mang theo cô rời đi tất cả những ánh mắt không thể tin được của mọi người.
Phương Thu Trừng chưa bao giờ thử qua, mặc một bộ váy xinh đẹp, cùng một người đàn ông ra ngoài.
Cho dù là bạn trai trước, cô cũng chưa từng mặc một bộ váy màu nhạt nhẹ nhàng như vậy, cùng một chàng trai đi nhìn mặt trời lặn, đi ăn bữa tối tinh tế.
Tuy rằng ngày thường cô không thô lỗ, nhưng tuyệt đối sẽ không giống một thiên kim tiểu thư đoan trang thành thạo. Nhưng mặc bộ váy này vào, cô giống như bị ai bỏ bùa,trở nên quyến rũ hẵng lên.
Cô có cảm giác mình biến thành một cô bé lọ lem, hiện tại đang cùng hoàng tử đi dạo phố,làm cho những cô gái khác phải ghen tị, cô cao hứng cười khẽ, nhìn chăm chú người đàn ông bên cạnh.
"Anh có thể biết vì sao em cười được không?"Anh hỏi, đầu ngón tay nhịn không được khẽ vuốt gò má mềm mại của cô, đem mấy sợi tóc không nghe lời mà phủ xuống vén ra sau tai.
"Cười cái gì? Có thể là em uống say nha!"Cô không thể dừng cười khẽ, ngẩng đầu nhìn anh.
"Anh nhớ,em chỉ uống có một ly rượu đỏ mà thôi." Dựa vào trí nhớ của anh, cô cũng không phải là người dễ say như vậy.
"Phải không?" Cô quên, bởi vì bầu không khí trong nhà hàng, ngồi đối diện anh cũng quá sức hấp dẫn,làm cô quên đi rốt cuộc mình đã uống bao nhiêu ly rượu. Chẳng qua, nếu cô chỉ uống một ly rượu đỏ, vì sao cô lại có cảm giác như mình đang say?
Thật sự kỳ quái a.
"Chúng ta khiêu vũ có được không?" Bọn họ đi tản bộ bên cạnh bờ biển,tiếng gió biển không ngừng thổi vào, khung cảnh này làm cô nhớ đến một đoạn tình tiết trong phim truyền hình,nam nữ chính bên bờ biển khiêu vũ từng bước nhanh nhẹn, hình ảnh xinh đẹp làm cô luôn ao ước thử qua một lần, đáng tiếc không có cơ hội.
Cô hỏi anh, tin tưởng anh sẽ đáp ứng cô.
Quả nhiên, anh nhìn cô một cái, rồi sau đó liền bày ra tư thế mời.
Cô lại cười khẽ ra tiếng,vươn bàn tay đồng ý ra hướng anh, mặc anh ôm mình tiến vào trong lòng anh, cùng cô dùng tốc độ khiêu vũ thong thả, tốc độ này của bọn họ, căn bản là không đuổi kịp nhịp,nhưng cô một điểm cũng không để ý, tự mình cười đến vui vẻ.
Giống như thật lâu, thật lâu rồi cũng chưa từng cười vui vẻ như thế.
Khi một lần lại một lần quay tròn, cô nghĩ, khóe môi cười nhưng không bởi vậy mà phai nhạt.
Lại một lần xoay ra ngoài,lại xoay đến, lúc này đây bởi vì xoay chuyển quá nhanh, cô mất cân bằng, cả người rót vào trước ngực anh. Cô không có kinh hô ra tiếng, cô biết rõ anh có thể tiếp được cô, sẽ không để cô ngã.
Ghé vào trước ngực anh, cô cười đến thật phóng túng, không có nửa phần dối trá giả bộ.
Bàn tay to ấm áp, nâng cằm dưới của cô lên, muốn cô ngẩng đầu lên nhìn anh, cô thuận theo ngẩng đầu, nhìn về đôi máu xanh thần bí xinh đẹp kia.
Chính là đôi mắt xanh đó,hấp dẫn ánh mắt của cô, cũng làm cô không thể rời đi nó.
Trước kia cô cho rằng tròng mắt người ngoại quốc có màu sáng, sẽ có vẻ rất lạnh nhạt, thật vô tình, nhất là tròng mắt màu xanh. Xanh sâu không thấy đáy, sẽ giống như vực sâu, làm cho người ta không cách nào đi ra, chỉ có thể vĩnh viễn đợi tại đáy cốc lạnh băng.
Nhưng đôi mắt anh không giống vậy.
Nhìn chằm chằm đôi mắt anh,xanh xinh đẹp là ôn nhu, tuyệt không làm cô cảm thấy trái tim băng giá,cũng sẽ không thể để cô cảm thấy lạnh như băng. Nếu vực sâu là ôn nhu xin đẹp như thế, như vậy cô nguyện ý vĩnh viễn đều ở trong đó, không cách nào đi ra cũng được. . . . . . Chỉ cần, ở cùng anh là được.
Phát hiện bản thân suy nghĩ cái gì, cô ngẩn ra.
Quá nhanh rồi.
Anh cùng với cô, chẳng qua là có tình một đêm,đồng nghiệp gần ba tháng, bắt đầu kết giao cũng chỉ bất quá là gần một tuần, nhưng cô lại có một cảm giác chỉ cần có anh ở đây, muốn cô cùng anh đi đến chỗ nào cô cũng nguyện ý.
Cảm giác này quá nhanh,khiến cô sinh ra sợ hãi.
"Thu Trừng?" Tựa hồ cảm thấy cô lùi bước, Đỗ Y Phàm nắm cằm của cô, không để cô dời ánh mắt đi, "Nhìn anh, không được dời ánh mắt của em đi."
Lực đạo trên cằm cũng không làm đau cô, nhưng cũng bức cô nhìn thẳng vào anh , nhiệt độ mãnh liệt như có thể thiêu huỷ đi hai người.
"Không. . . . . ."
"Vì sao không?" Anh thấp giọng hỏi, môi mỏng ở trên bờ môi của cô cọ nhẹ.
"Quá nhanh rồi." Cô mệt mỏi nói.
"Sẽ sao?" Anh hôn cô, bỗng chốc lại buông ra cô, "Cái gì cũng không cần suy nghĩ, chỉ cần thuận theo tái tim của bản thân là tốt rồi. Thu Trừng,em muốn anh sao?"
Cái gì cũng không cần suy nghĩ, chỉ cần thuận theo trái tim của bản thân. . . . . .
Hai câu nói ngắn ngủn mê hoặc cô.
Cô giơ tay lên, sờ lên khuôn mặt cương nghị của anh, quyến luyến vuốt ve.
"Thu Trừng, muốn anh sao?" Anh hỏi lại.
Mắt của anh như có ma pháp, khiến cô bị hấp dẫn càng lún sâu hơn nữa.
"Muốn. . . . . ." Cô run run trả lời đáp án anh muốn,lại tuyệt không hối hận.
Cô không muốn lừa gạt bản thân, lòng của cô hò hét nói cô muốn anh là thật sự.
Bất luận kết quả cuối cùng, cô vẫn là muốn anh.
"Thu Trừng? Phương Thu Trừng!"
Khó có được thời tiết tốt như vậy,nhưng Phương Thu Trừng thầm nghĩ ở trong nhà,giống như những ngày nghỉ trước kia ở ngủ cả một ngày.Chỉ tiếc cái người bạn trai mới nhận chức của cô không cho cô làm như vậy, cũng trịnh trọng yêu cầu cô phải ra cửa cùng anh trải qua một ngày nghỉ, thậm chí còn uy hiếp cô, nếu cô không ngoan ngoãn xuất hiện, anh sẽ đem quan hệ của bọn họ nói ra.
Khẽ thở dài, cô nhận mệnh đi đổi quần áo,tùy ý từ trong tủ quần áo rút ra một áo sơmi đơn giản cùng với quần jean,sau liền hướng tới nơi đã hẹn trước mà đi.Vốn anh muốn đến nhà cô đón cô,nhưng cô còn chưa muốn để cho Mạc Giải Ngữ biết Đỗ Y Phàm,cho nên đành phải trực tiếp cự tuyệt anh.
Đến nơi, còn chưa tới thời gian hẹn, nhưng người đàn ông cao lớn kia đã chờ ở đó rồi,dáng đứng ngăn ngắn nhàn rỗi, biết anh đã đợi một hồi lâu. Phương Thu Trừng vừa lòng gật gật đầu, cô chán ghét người đến trễ,người bạn trai trước của cô là một người thường xuyên đến trễ, muốn cô giống người đần độn chờ tại chỗ cả một hai tiếng đốn mạt.
Không hổ là người đàn ông Phương Thu Trừng cô theo đuổi!Trong lòng cô không khỏi cộng thêm cho Đỗ Y Phàm vài điểm.
Anh còn chưa có phát hiện cô đã đến, như trước tựa vào một cây cột điện chờ.Dáng đứng tùy ý này, không có đặc biệt đùa bỡn,cũng không có cố ý õng ẹo làm dáng, lại cố tình hấp dẫn ánh mắt phụ nữ như vậy, bất luận ở tuổi nào,chỉ cần một khi đi qua sẽ không nhịn được mà liếc nhìn anh, thậm chí có chút lưu luyến quay đầu nhìn mãi không chịu quay lại,dùng ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn anh.
Phương Thu Trừng có một chút kiêu ngạo, bởi vì cái người đàn ông làm phụ nữ thèm nhỏ dãi kia là bạn trai của cô, bất quá cô không muốn bị đánh đòn, lớn tiếng rêu rao,phụ nữ ghen tị,thật sự rất đáng sợ!
Bỗng dưng,người đàn ông kia hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, đột nhiên nhìn về phía của cô.
Ơ, nhìn lén bị phát hiện rồi.
Cô nghĩ vậy, nhưng trên mặt một điểm xấu hổ cũng không có, chính là đứng ở tại chỗ,nhìn anh bước chân thẳng tắp trầm ổn bước về phiá cô.
"Hi!" Cô chủ động hướng anh chào hỏi, "Em không có đến trễ nha." Câu thứ hai, làm sáng tỏ bản thân cũng không có đến trễ, là anh đến quá sớm mà thôi.
"Anh biết." Đỗ Y Phàm cũng không có tính chỉ trích cô đến trễ,hơn nữa trên cơ bản,nếu như cô có đến trễ một tiếng, anh cũng sẽ không nói cái gì.
"Được rồi, hôm này chúng ta làm gì đây?" Phương Thu Trừng hỏi hành trình hôm nay. Là anh muốn cô đi ra, như vậy hành trình đương nhiên là anh quyết định rồi. Nếu muốn cô đau khổ cay đắng đi ra,còn muốn cô suy nghĩ nên đi đâu mà nói, cô sẽ rất là không vui nha!
"Trước tìm một chỗ ăn cơm trưa đi." Anh rất tự nhiên nắm tay cô, hành đồng thuần thục như là bọn họ đã nắm tay qua mấy ngàn lần vậy.
Phương Thu Trừng có hơi không được tự nhiên lắm.
Cô trông giống thiên hướng trung tính, hơn nữa hiện tại quần áo cô mặc không giống nam nữ, mới vưà nhìn sẽ cùng một thiếu niên cao gầy không khác.Cho nên lúc anh nắm tay cô, cô có thể nghe những âm thanh thở hổn hển ở sau lưng,cùng với vài tiếng bàn tán xì xào.
"Ôi, trời ạ, cái người đẹp trai kia cư nhiên là bl[1]!" Không dám tin.
[1] Boylove
"Cái thiếu niên kia. . . . . . Thật sự rất đẹp trai, rất đẹp trai, vì sao anh ấy lại là bl chứ?" Thương tâm ai oán.
"Trời ạ, cư nhiên tôi có thể thấy bl ngoài đời, còn cùng vai nam trong truyện tranh y chang, thật là rất tốt rồi!" Tiêu chuẩn thối nữ.
Thật sự là muôn hình muôn vẻ chữ đều bay tới tai cô, Phương Thu Trừng cong khóe môi, ánh mắt nhìn cái đám phụ nữ đang lải nhải một cái, sau đó không để ý tới các cô liền rời đi.
Nhưng cô chưa nghĩ xong, người đàn ông phía trước đột nhiên cúi đầu, ở trên môi cô hạ xuống một nụ hôn nhẹ như lông tơ, cô ngây dại, hoàn toàn ngây dại, không đoán trước được anh sẽ làm loại hành động vô cùng thân thiết này!
Bất luận cô nhìn phải nhìn trái, nhìn xuống, người đàn ông này một chút cũng không giống sẽ làm loại chuyện tán tỉnh người khác, mà anh, cư nhiên làm, nhưng lại trước mặt một đoàn người qua lại.
Nụ hôn đó, giống như một quả hạch nhân rơi vào trong các người phụ nữ, đưa tới tiếng thét chói tai không ngừng.
Bị ma âm vang vào trong lỗ tai Phương Thu Trừng lập tức lôi kéo người đàn ông làm hành động kì lạ đi, vội vàng rời đi chiến trường, miễn cho đám người phụ nữ phiá sau sẽ bạo động.
"Anh hôn em chi vậy?" Lôi kéo anh đi được một đoạn đường,chọn một tiệm cà phê ngồi xuống, cô oán giận liếc nhìn Đỗ Y Phàm đang ra vẻ dường như không có việc gì.
"Em không thích anh hôn em à?" Anh hỏi lại.
Cô sửng sốt, "Em không ghét anh hôn,nhưng cũng không cần ở trước mặt người khác hôn em a!" Bị nhìn thấy hành động thân mật, hơn nữa còn bị hiểu lầm là bl,ai mà cao hứng chứ?
"Em ngại nụ hôn kia quá ngắn sao?" Nếu đây là lý do mà nói, như vậy anh nhận.
"Em nói như vậy hồi nào?" Cô lại trừng anh, nói giống như cô rất thích,rất chờ mong anh vậy. . . . . . Được rồi, cô thừa nhận,kỹ thuật anh hôn rất tốt, nhưng vẫn còn chưa khiến cô luôn nghĩ tới như phụ nữ động dục, được không?
"Như vậy, là chuyện gì chứ?" Anh không ngại học hỏi kẻ dưới, thừa nhận bản thân không hiểu nổi tâm tư của cô.
Phương Thu Trừng nheo lại mắt, rất hoài nghi là anh thật sự không hiểu, hay là giả vờ ngốc heo xơi tái cọp già.
"Không đói bụng à?" Bị nhìn chằm chằm anh cầm lấy thực đơn, hỏi cô.
Đói! Đương nhiên đói! Buổi sáng rời đi còn chưa kịp ăn bữa sáng tình yêu dinh dưỡng của Mạc Mạc Giải Ngữ thay cô chuẩn bị, còn đi cả một đoạn đường dài nữa, bây giờ cô đói đến mức có thể ăn cả một con trâu.
Cô tiếp nhận thực đơn,sau đó giống như dỗi hờn ai đó chọn cả một đống đồ ăn, chuẩn bị cho anh no chết luôn!
Tốc độ tiệm cà phê làm rất nhanh, trên mặt bàn bọn họ rất nhanh liền xếp đầy một đống đồ ăn. Một đống đồ ăn trước mặt, chỉ nhìn cũng đã đủ no rồi, làm Phương Thu Trừng vô cùng hối hận tại sao lại hờn dỗi anh chi mà chọn nhiều đồ ăn như vậy.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể lãng phí đồ ăn được! Cho nên cô hăng say ăn điên cuồng, hoàn toàn không để ý tới người đối diện. Cảm giác cuối cùng bản thân cũng lắp đầy được khoảng trống trong bộ phận dạ dày, cô mới khó khăn kiềm chế buông đồ ăn xuống, lại kinh ngạc phát hiện, thức ăn trên bàn còn không ít.
"Em gọi nhiều lắm." Cô yếu ớt nói, có chút vô lực đem trán dán tại mặt bàn.
"Anh sẽ ăn hết cho." Tốc độ Đỗ Y Phàm không nhanh không chậm bắt đầu ăn, một bên Phân Thần trả lời cô.
Cái gì! Phương Thu Trừng đánh giá thân hình anh cao lớn, tuy rằng anh thoạt nhìn cường tráng, nhưng sức ăn một người dù sao cũng không nhiều, huống chi anh tuyệt không giống với người có sức ăn như vậy.
"Đừng cậy mạnh ăn hết,một hồi sẽ đau bụng đó."Cô nhắc nhở, không muốn anh bởi vì ăn no quá mà phải đi vào bệnh viện.
"Anh sẽ không." Anh nhàn nhạt trả lời cô, giống như anh nói không là không vậy.
"Hừ,khi bị thì lúc đó đừng bảo em không ngăn cản anh đó" Cô hừ lạnh một tiếng,không ngăn nữa.
Tuy rằng lúc đáp ứng làm bạn gái anh chỉ mới có một tuần ngắn ngủn, nhưng lúc trước làm việc cùng anh, mơ hồ biết tính cách anh đã nói làm là làm.
Một tay chống càm,cô nhìn anh từng ngụm từng ngụm ăn đồ ăn,tốc độ của anh thật sự không nhanh, ít nhất so với tốc độ cô nuốt cả một quả táo,thì anh có thể được coi như là tằm ăn tốc độ thong thả. Nhưng cô không dám tin, anh cư nhiên thật sự đem những đồ ăn còn lại ăn hết.
Thật đáng sợ, sức ăn này có thể bằng ba người đàn ông trưởng thành ăn, mà anh cư nhiên có thể đem núi nhỏ đồ ăn ăn hết.
"Anh ăn hết rồi này."Đỗ Y Phàm dùng khăn giấy lau sạch môi, nói,giọng điệu cùng với giọng điệu, lại có vài phần như đứa nhỏ ăn cơm nước xong rất cao hưng muốn được thưởng vậy.
Phương Thu Trừng nhướng mày, "Thế thì sao?" Muốn cô vỗ tay nói anh rất tuyệt sao?
"Thưởng cho anh một nụ hôn đi." Anh vô cùng nghiêm túc nói, chủ động đem khuôn mặt tuấn tú để sát vào cô.
Anh thật đúng nói được làm được! Phương Thu Trừng một tay đẩy mặt đang kề sát của anh ra, nhìn nhìn người xung quanh, vài người nghe tiếng động của bọn họ bên này quay đầu nhìn, bởi vì hành động thình lình của anh mà trừng lớn mắt, giống như gặp phải quỷ vậy.
"Anh còn muốn để bao nhiêu người hiểu lầm chúng ta là đồng tính nữa đây?"Cô tức giận trừng anh,giọng điệu không vui hỏi. Tuy rằng bộ dạng trung tính, nhưng cô chưa bao giờ thích bị người khác cho mình là đồng tính,hơn nữa, đây cũng là một trong những lý do quan trọng mà bạn trai trước cùng cô chia tay!
"Em để ý thật sao?"
"Đương nhiên!"Cô không nói dối, ngăn cản hành động quá mức thân mật của anh. . . . . . Cho dù, thận phận bọn họ hiện tại là người yêu, "Chẳng lẽ anh không để ý người khác nghĩ anh như thế nào sao à?"
Mắt xanh nhìn cô thật lâu, giống như đánh giá lời nói chân thật của cô. Thật lâu, anh lắc lắc đầu, "Anh không để ý ánh mắt của họ.Anh là anh, lời nói của bọn họ làm sao lại ảnh hưởng anh được?"
Cô thật sự rất đồng ý cách nói của anh, nhưng đối với ai thì được? Ít nhất,cô làm không được!Cô xoay mặt, không hề để ý tới anh, cũng không đáp lại câu hỏi anh, tự mình buồn bực.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì,làm cho cô chú ý ánh mắt của người khác thế? Mà bắt đầu từ lúc nào, cô lại chú ý người khác nhìn cô như thế nào?
Anh nhăn mày lại, không phải người cô thay đổi, cũng không phải bởi vì để ý người khác mà nhíu mày, mà là bởi vì ánh mắt người khác làm cô cảm thấy khó chịu."Chỉ cần không để bọn họ hiểu lầm, vậy thì không sao rồi phải không?" Bỗng dưng, anh hỏi,tay mơn trớn lên khuôn mặt không son phấn của cô.
Cô chợt ngẩn ra, bởi vì anh thật ôn nhu, rất cẩn thận.
"Chỉ cần như vậy, liền không sao rồi phải không?" Anh hỏi lại, giọng điệu thật nhẹ nhàng thật ôn nhu.
Cô không biết mình nên trả lời anh thế nào, chỉ biết là trong nháy mắt này, trong đầu cô, chỉ có giọng nói nhẹ nhàng cùng ôn nhu, cùng đôi tay chạm vào cô giống như là chạm vào bảo bối trân quý.
Khi cô hồi phục lại tinh thần, anh đã kéo cô rời khỏi tiệm cà phê."Này,anh muốn dẫn em đi đâu vậy?" Hoàn toàn không biết mục đích mà luôn luôn bị lôi kéo đi, cô hoang mang hỏi.
"Cửa hàng bách hóa." Anh chỉ vào một cửa hàng bách hoá lớn độc đáo mới mẻ cách đó không xa, quay đầu hướng cô nói.
"Hành trình hôm nay của chúng ta, chính là đi dạo trong bách hóa hả?" Không thể nào? Như vậy nhàm chán nha?Cô trực tiếp bày ra một vẻ mặt thật chán ghét, tỏ vẻ bản thân không thích loại hoạt động này.
Không có người quy định,phụ nữ phải thích đi mua sắm, mà Phương Thu Trừng cô là một phần trong đó.
"Không phải, chúng ta chỉ vào mua một chút đồ thôi." Anh cũng đón được cô chẳng phải người phụ nữ thích đi mua sắm, bằng không, cô sẽ không lựa chọn công việc sửa chữa máy bay.
Mua một chút đồ? Mà mua cái gì mà anh lại vội vã như vậy, ngay cả đợi kết thúc hẹn hò mua cũng không được sao?
Phương Thu Trừng không kịp hỏi, đã bị người đàn ông cực kỳ gấp gáp kéo vào toà cao ốc bách hóa, xông thẳng đến chổ đồ cho phụ nữ.
Cô sẽ không ngu ngốc cho rằng anh đến chổ đồ phụ nữ, mà là anh muốn mua chút đồ; cho nên kết luận chính là anh mang cô tới nơi này mua quần áo.
"Này này,anh nói mua chút đồ, không phải là mua đồ cho em đó chứ?" Nhìn những bộ đồ mùa xuân cợt nhả lại xinh đẹp, Phương Thu Trừng lại cảm giác chúng nó giống như là một ác lang đáng sợ,liền vội vàng kéo cánh tay anh đi về phía khác.
"Không phải em nói, chỉ cần không để người khác hiểu lầm,là làm cái gì cũng được sao?" Anh dừng lại, không để cô tiếp tục lôi kéo anh rời đi chổ quần áo nữ.
"Em nói vậy khi nào nhỉ?" Cô sợ hãi kêu ra tiếng, những lời này vì sao cả chính cô cũng không biết?
"Vừa nảy đó." Anh lại kéo cô, hướng vào một trong cửa hàng trong đó đi vào, "Phiền cô lấy giúp tôi lấy cái váy này cỡ vừa." Anh nói với người nhân viên nữ của cửa hàng.
Nhân viên nữ của cửa hàng ngẩn ngơ như mới từ trong mộng mới tỉnh vậy, bởi vì trước mắt là một đôi nam tử thật sự rất hấp dẫn ánh mắt người khác,làm cô nhìn không khỏi choáng váng, chờ Đỗ Y Phàm nói lại lần thứ hai, nhân viên nữ của cửa hàng mới vội vàng đi lấy ra bộ váy anh muốn.
Tiếp nhận váy, anh đặt trên tay Phương Thu Trừng,rồi đẩy đẩy cô vào phòng thử đồ, "Đi vào, thay váy này đi."
Cô nâng váy lên, thật lâu cũng không có di động.
"Thu Trừng?"
"Không, không thể được." Cô mạnh mẽ ngẩng đầu, đem váy nhét vào trong tay anh, "Em không thích hợp với váy đâu, mặc vào,em chỉ giống như chú hề buồn cười còn kỳ quái nữa."Cô kiên quyết lắc đầu, căn bản không thể tưởng tượng khi mình mặc bộ váy hồng nhạt này sẽ có bao nhiêu buồn cười.
"Tin tưởng anh, em sẽ không giống chú hề buồn cười." Anh không có đem váy đưa tới tay cô, mà là lôi kéo cô trực tiếp hướng phòng thử đồ đi đến.
"Em không muốn mặc,anh có nghe không!"Cô giãy dụa, hất mặt không chịu hướng phòng thử đồ đi.Cô vĩnh viễn cũng khổng thể quên,lần trước mình mặc váy bị cười đến bao nhiêu thẳng thừ!
Ngay sau đó, một trận trời đất quay cuồng, cô lại phát hiện mình cư nhiên bị anh vác lên vai, hướng phòng thử đồ đi nhanh đến."Đỗ Y phàm,anh tên hỗn đản này!Anh đáng chết đang làm cái gì vậy hả?"Bị anh khiêng giống như túi gạo trên bờ vai rắn chắc,mặt cô đỏ lên, cảm giác ánh mắt mọi người ở đây đều dừng ở trên người cô.
Anh không có trả lời cô, chỉ tự mình đi đến phòng thử đồ, mới buông cô xuống."Em có hai lựa chọn, một là em tự mình ngoan ngoãn đi thay váy; hai là anh sẽ giúp em thay váy. Bất quá, nếu để anh giúp mà nói, nữa đường anh sẽ làm gì, thì anh không cam đoan đâu đấy."Trong giọng nói,rõ ràng là đang uy hiếp mà.
"Hỗn đản! Anh muốn em bị mất mặt sao?" Đoạt lấy váy trên tay anh, cô tức giận liếc nhìn anh, nhịn không được gầm nhẹ ra tiếng.
"Chính em chọn đi." Anh không có nói gì khác, như trước muốn cô chọn một trong hai.
Cô không ngu ngốc,đương nhiên là chọn tự mình thay, cô không có hứng thú trong trường hợp trước công chúng để cho người khác nghe những âm thanh người lớn.
Dùng sức đóng cửa phòng thử đồ, cô căm giận cởi quần áo trên người, lại thay bộ váy vào, "Đáng chết! Đây là cái phòng thử đồ gì?"Nhìn trong phòng thử đồ không có gì,cô khó có thể tin gầm gừ ra tiếng,ngay cả một cái gương cũng không có, kêu cô làm sao biết bộ dáng bản thân mặc vào bộ váy này quái quỷ cở nào?
Cô rốt cuộc cũng không đè nén được lửa giận đầy ngập, bỗng kéo cửa phòng thử đồ ra, nổi giận đùng đùng hướng cái người đàn ông đang chờ ở phía sau cửa đi đến!"Đỗ Y phàm,anh cái người đàn ông đáng chết này!" Muốn cô mất mặt? Được,muốn mất mặt thì mất mặt đi!
Đỗ Y Phàm không có né tránh,ngược lại, anh vươn tay ra, tiếp người phụ nữ xinh đẹp đến không thể tưởng tượng, người phụ nữ này chỉ thuộc về anh.
Ánh mắt của anh tốt lắm, bộ váy này có ưu điểm lộ ra toàn bộ đôi chân thon dài của cô ra. Mặc dù không trang điểm, cô đã từ một thiếu niên biến thành một người phụ nữ xinh đẹp làm anh không thể nào dời mắt được.
"Hỗn đản,anh chọc ghẹo em như vậy vui lắm sao hả?" Còn không biết bản thân có chuyển biến gì, như trước giống người đàn bà chanh chua đánh vào ngực của anh.
Anh tuyệt không cảm thấy đau, bởi vì trên mặt người phụ nữ tức giận trong lòng, tựa như cô gái làm nũng với bạn trai vậy,nhõng nhẽo như vậy,đáng yêu như vậy.
Anh thừa dịp khi cô đi thay quần áo liền đi đến cửa hàng bên cạnh mua một cây son môi,không để ý tức giận của cô, phát, tự mình giúp cô tô lên.
Hồng nhạt sáng bóng, thêm vào đáng yêu của cô, cô bây giờ, xinh đẹp như model trong quảng cáo, cực kì hấp dẫn ánh mắt người khác.
"Bọn họ sao nhìn em dữ vậy?" Náo loạn một lát, cô rốt cục phát hiện bầu không khí hiện tại có chút quỷ dị, dừng tay hung ác,nhít gần anh hỏi,nghĩ trên người mình một thân váy"Không đứng đắn"doạ người khác, hoặc là hành động mình quá bạo lực, làm mọi người cho rằng nơi này trình diễn một hồi"Bạo lực gia đình".
Đỗ Y Phàm cười khẽ ra tiếng, cũng không có khó chịu bị đánh tàn bạo thêm một chút nửa, anh nắm cánh tay của cô, nắm cô xoay nửa vòng tròn, để cô nhìn cái gương sau lưng cô.
Phương Thu Trừng chỉ ngây ngốc nhìn mặt kính.
Mặt kính lớn phẳng lì, cô thấy một nam một nữ. Nam, là anh ở phía sau, như vậy, nữ đâu?
Cô ấy là ai?
Rõ ràng là hình dáng quen thuộc, nhưng này rõ ràng nữ tính kiều mị, tuyệt đối sẽ không phải là cô mới đúng. Cho nên, cô âý là ai?
"Là em." Bên tai truyền đến hơi thở nóng bỏng, cùng với giọng nói nam trầm thấp."Thu Trừng, cô ấy chính là em."
Là cô?
Phương Thu Trừng không dám tin trừng mắt to, hồi thẫn thờ.
"Em rất đẹp, chỉ là không biết tự mình lưạ quần áo như thế nào thôi." Anh cười khẽ nói, tiếng cười này, truyền vào trong lòng cô,tê tê dại dại, giống như có một cọng lông chim mềm yếu rơi xuống.
Anh nói cô rất đẹp.
Ở trong mắt anh, cô rất đẹp.
Không thể nói ra nguyên nhân,một khắc này cô có chút muốn khóc.
Chưa từng có người nào nói cô xinh đẹp, người trong nhà không có, bạn trai trước không có, các bạn bè cũng không có.Bọn họ chính là nói cô rất tuấn tú, thật tuấn tú, nhưng lại quên đi, kỳ thực cô cũng là một người phụ nữ, cô cũng thích được người khác khen cô xinh đẹp.
Anh nói, cô rất đẹp.
Cô sau một hồi ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên, không nói gì chỉ nhìn anh.
Cô không biết nên mở miệng nói gì, càng không biết vì sao tất cả trước mắt, tựa như đang nằm mơ, một điểm cũng không giống chân thật.
“Thu Trừng." Anh thấp gọi cô.
"Hả?"
"Đi theo anh được không?" Giọng nói trầm thấp, hỏi ra một câu.
Được không?
Phương Thu Trừng không thể tránh được con ngươi chăm chú màu xanh của anh, con ngươi xanh xinh đẹp,sau đó cô phát hiện, cô không thể cự tuyệt anh.
"Được." Không để ý tới kế tiếp anh sẽ mang cô đi nơi nào, cô cũng trực tiếp đáp ứng.
Bàn tay to nắm tay cô,thật chặt.
Cô đã đáp ứng rồi, cùng anh đi; mà anh, cũng dắt tay cô. Sau này mặc kệ phát sinh chuyện gì đi nữa anh cũng đều sẽ không buông tay cũng không cho phép cô buông tay.
Anh muốn cô yêu anh .
Anh muốn trong mắt cô chỉ có một mình anh.
Anh muốn cô chỉ có thể thuộc về một mình anh.
Nắm tay cô, anh mang theo cô rời đi tất cả những ánh mắt không thể tin được của mọi người.
Phương Thu Trừng chưa bao giờ thử qua, mặc một bộ váy xinh đẹp, cùng một người đàn ông ra ngoài.
Cho dù là bạn trai trước, cô cũng chưa từng mặc một bộ váy màu nhạt nhẹ nhàng như vậy, cùng một chàng trai đi nhìn mặt trời lặn, đi ăn bữa tối tinh tế.
Tuy rằng ngày thường cô không thô lỗ, nhưng tuyệt đối sẽ không giống một thiên kim tiểu thư đoan trang thành thạo. Nhưng mặc bộ váy này vào, cô giống như bị ai bỏ bùa,trở nên quyến rũ hẵng lên.
Cô có cảm giác mình biến thành một cô bé lọ lem, hiện tại đang cùng hoàng tử đi dạo phố,làm cho những cô gái khác phải ghen tị, cô cao hứng cười khẽ, nhìn chăm chú người đàn ông bên cạnh.
"Anh có thể biết vì sao em cười được không?"Anh hỏi, đầu ngón tay nhịn không được khẽ vuốt gò má mềm mại của cô, đem mấy sợi tóc không nghe lời mà phủ xuống vén ra sau tai.
"Cười cái gì? Có thể là em uống say nha!"Cô không thể dừng cười khẽ, ngẩng đầu nhìn anh.
"Anh nhớ,em chỉ uống có một ly rượu đỏ mà thôi." Dựa vào trí nhớ của anh, cô cũng không phải là người dễ say như vậy.
"Phải không?" Cô quên, bởi vì bầu không khí trong nhà hàng, ngồi đối diện anh cũng quá sức hấp dẫn,làm cô quên đi rốt cuộc mình đã uống bao nhiêu ly rượu. Chẳng qua, nếu cô chỉ uống một ly rượu đỏ, vì sao cô lại có cảm giác như mình đang say?
Thật sự kỳ quái a.
"Chúng ta khiêu vũ có được không?" Bọn họ đi tản bộ bên cạnh bờ biển,tiếng gió biển không ngừng thổi vào, khung cảnh này làm cô nhớ đến một đoạn tình tiết trong phim truyền hình,nam nữ chính bên bờ biển khiêu vũ từng bước nhanh nhẹn, hình ảnh xinh đẹp làm cô luôn ao ước thử qua một lần, đáng tiếc không có cơ hội.
Cô hỏi anh, tin tưởng anh sẽ đáp ứng cô.
Quả nhiên, anh nhìn cô một cái, rồi sau đó liền bày ra tư thế mời.
Cô lại cười khẽ ra tiếng,vươn bàn tay đồng ý ra hướng anh, mặc anh ôm mình tiến vào trong lòng anh, cùng cô dùng tốc độ khiêu vũ thong thả, tốc độ này của bọn họ, căn bản là không đuổi kịp nhịp,nhưng cô một điểm cũng không để ý, tự mình cười đến vui vẻ.
Giống như thật lâu, thật lâu rồi cũng chưa từng cười vui vẻ như thế.
Khi một lần lại một lần quay tròn, cô nghĩ, khóe môi cười nhưng không bởi vậy mà phai nhạt.
Lại một lần xoay ra ngoài,lại xoay đến, lúc này đây bởi vì xoay chuyển quá nhanh, cô mất cân bằng, cả người rót vào trước ngực anh. Cô không có kinh hô ra tiếng, cô biết rõ anh có thể tiếp được cô, sẽ không để cô ngã.
Ghé vào trước ngực anh, cô cười đến thật phóng túng, không có nửa phần dối trá giả bộ.
Bàn tay to ấm áp, nâng cằm dưới của cô lên, muốn cô ngẩng đầu lên nhìn anh, cô thuận theo ngẩng đầu, nhìn về đôi máu xanh thần bí xinh đẹp kia.
Chính là đôi mắt xanh đó,hấp dẫn ánh mắt của cô, cũng làm cô không thể rời đi nó.
Trước kia cô cho rằng tròng mắt người ngoại quốc có màu sáng, sẽ có vẻ rất lạnh nhạt, thật vô tình, nhất là tròng mắt màu xanh. Xanh sâu không thấy đáy, sẽ giống như vực sâu, làm cho người ta không cách nào đi ra, chỉ có thể vĩnh viễn đợi tại đáy cốc lạnh băng.
Nhưng đôi mắt anh không giống vậy.
Nhìn chằm chằm đôi mắt anh,xanh xinh đẹp là ôn nhu, tuyệt không làm cô cảm thấy trái tim băng giá,cũng sẽ không thể để cô cảm thấy lạnh như băng. Nếu vực sâu là ôn nhu xin đẹp như thế, như vậy cô nguyện ý vĩnh viễn đều ở trong đó, không cách nào đi ra cũng được. . . . . . Chỉ cần, ở cùng anh là được.
Phát hiện bản thân suy nghĩ cái gì, cô ngẩn ra.
Quá nhanh rồi.
Anh cùng với cô, chẳng qua là có tình một đêm,đồng nghiệp gần ba tháng, bắt đầu kết giao cũng chỉ bất quá là gần một tuần, nhưng cô lại có một cảm giác chỉ cần có anh ở đây, muốn cô cùng anh đi đến chỗ nào cô cũng nguyện ý.
Cảm giác này quá nhanh,khiến cô sinh ra sợ hãi.
"Thu Trừng?" Tựa hồ cảm thấy cô lùi bước, Đỗ Y Phàm nắm cằm của cô, không để cô dời ánh mắt đi, "Nhìn anh, không được dời ánh mắt của em đi."
Lực đạo trên cằm cũng không làm đau cô, nhưng cũng bức cô nhìn thẳng vào anh , nhiệt độ mãnh liệt như có thể thiêu huỷ đi hai người.
"Không. . . . . ."
"Vì sao không?" Anh thấp giọng hỏi, môi mỏng ở trên bờ môi của cô cọ nhẹ.
"Quá nhanh rồi." Cô mệt mỏi nói.
"Sẽ sao?" Anh hôn cô, bỗng chốc lại buông ra cô, "Cái gì cũng không cần suy nghĩ, chỉ cần thuận theo tái tim của bản thân là tốt rồi. Thu Trừng,em muốn anh sao?"
Cái gì cũng không cần suy nghĩ, chỉ cần thuận theo trái tim của bản thân. . . . . .
Hai câu nói ngắn ngủn mê hoặc cô.
Cô giơ tay lên, sờ lên khuôn mặt cương nghị của anh, quyến luyến vuốt ve.
"Thu Trừng, muốn anh sao?" Anh hỏi lại.
Mắt của anh như có ma pháp, khiến cô bị hấp dẫn càng lún sâu hơn nữa.
"Muốn. . . . . ." Cô run run trả lời đáp án anh muốn,lại tuyệt không hối hận.
Cô không muốn lừa gạt bản thân, lòng của cô hò hét nói cô muốn anh là thật sự.
Bất luận kết quả cuối cùng, cô vẫn là muốn anh.
"Thu Trừng? Phương Thu Trừng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.