Chương 119: 90: Bỏ trốn hoàn hảo
Tân Di Chỉ
05/10/2016
Thời điểm bốn người
ra tay đánh nhau lộn xộn, Trình Mai Tây vốn đang ngủ thì bị tiếng ồn ào
của bốn người này đánh thức, cả người càng không ngừng run rẩy, nước mắt từ hai mắt nhắm chặt không ngừng trào ra, dùng sức cắn chặt hàm răng
thậm chí đến nỗi phát ra âm thanh "ken két".
Sau khi Lục Tử Khanh kéo bà Lục đi ra ngoài, Trình Mai Tây mở mắt, cố gắng đảo mắt tìm kiếm cha mẹ mình, thấy vết thương bà Trình chồng chất và ông Trình đau lòng muốn chết, tim đau đớn như bị dao cắt, cha mẹ cực nhọc nuôi lớn mình, kết quả lại bởi vì chính mình không biết nhìn người, để cho bọn họ gặp tổn thương ô nhục như vậy, Trình Mai Tây hận không thể tự tay giết chết Lục Tử Minh, kết thúc mọi chuyện.
Nhưng mà, Trình Mai Tây dốc sức cố gắng, cũng chỉ phát ra được vài âm thanh như muốn gào lên, ông bà Trình đang chìm trong đau xót thì nghe được Trình Mai Tây phát ra âm thanh cực kì khổ sở, vội chạy lại, bà Trình lau đi nước mắt trên mặt, an ủi Trình Mai Tây: "Tây Tây, con đừng buồn, mẹ không đau lòng, mẹ coi như là bị chó cắn, bị mèo cào , mẹ chỉ cần con mau chóng khoẻ lại."
Ông Trình cầm tay Trình Mai Tây: "Tây Tây, mặc kệ trong lòng nhiều khổ sở, cũng không cần để tâm những chuyện nhỏ nhặt, chỉ cần con mạnh khỏe, cha và mẹ con chịu nhiều uất ức, nhiều đau khổ hơn nữa cũng cam tâm tình nguyện."
Lời cha mẹ nói khiến Trình Mai Tây càng thêm đau lòng, nước mắt càng rơi thêm không cách nào kiềm chế được, ông bà Trình nắm chặt tay Trình Mai Tây, dường như những bàn tay đang nắm chặt này, liên tục không ngừng truyền động lực cho cô.
Một lúc sau, Trình Mai Tây hình như có lẽ đã hấp thu đầy đủ năng lượng từ cha mẹ, rốt cuộc bình tĩnh lại, lúc này, Lục Tử Khanh cầm thuốc cùng bông băng vào phòng bệnh, Trình Mai Tây nghe tiếng nhắm mắt lại, cô lúc này, vốn không muốn gặp bất kỳ người nào của nhà họ Lục, ngày xưa khi Lục Tử Khanh đứng ở trước giường cô thì mùi nước hoa quen thuộc phả vào mặt, Lục Tử Khanh hôm nay, lại chỉ khiến Trình Mai Tây cảm thấy xa lạ và đáng sợ.
Tại thời điểm này Lục Tử Khanh cũng không nói gì, thấy Trình Mai Tây như bình tĩnh trong lòng cũng nhẹ nhàng yên ổn, hai người là bạn cùng nhau vượt qua năm tháng xuân xanh tươi đẹp nhất, tất cả ký ức về Lục Tử Khanh đều liên quan chặt chẽ đến Bộc Tấn, hai người đàn ông trong cuộc đời Trình Mai Tây đều liên quan chặt chẽ với Lục Tử Khanh này.
Lúc Lục Tử Khanh xoay người rời đi, hai người mới chính thức trở thành hai người trên hai chiến tuyến, ở Thẩm Dương mặc dù Lục Tử Khanh cũng bảo vệ Lục Tử Minh, vẫn còn đang cố gắng duy trì thái độ trung lập, hôm nay ở chỗ này, bà Lục đã là trợ thủ đắc lực nhất cho cô, tất cả hoài nghi còn sót lại của Trình Mai Tây đối với Lục Tử Khanh, đều đã không còn nữa.
Lục Tử Khanh đi ra khỏi phòng bệnh, Trình Mai Tây mở mắt, yếu ớt vậy mà tinh tường nói ra hai chữ: "Về nhà."
Bà Trình trong nháy mắt liền quên mất tất cả đau lòng, kích động nhào tới phía trước Trình Mai Tây: "Quay về nhà nào, nhà của một mình con, vẫn là nhà ở Trùng Khánh?"
Bà Trình nói đến "nhà của một mình con" thì Trình Mai Tây nhắm mắt lại, bà Trình khuyên Trình Mai Tây: "Tây Tây, ta thật sự là không nghĩ để cho con trở về cái nhà kia rồi, con cùng cha mẹ trở về Trùng Khánh đi!"
Trình Mai Tây lại mở to hai mắt, sử dụng ánh mắt nói cho ba mẹ, nàng kiên quyết phải về nhà của mình, ông Trình thở dài một tiếng: "Con gái lớn rồi, có chủ ý của riêng mình, ý nghĩ của con cũng có lý do, con bị Lục Tử Minh hại thành như vậy, nếu như chúng ta cứ như vậy dẫn con trở về Trùng Khánh, cũng quá dễ cho nhà họ Lục rồi!"
Ông Trình ngay sau đó lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ Phương: "Bác sĩ Phương, chú có chuyện này muốn tìm cháu nói một chút, được, vậy chú sẽ đến phòng làm việc của cháu? Được."
Cúp điện thoại, ông Trình nói cho bà Trình và Trình Mai Tây: "Bác sĩ Phương nói bây giờ đang xử lý một bệnh nhân, một chút xử lý xong liền qua bên này ngay!"
Bà Trình có chút lo lắng: "Mai một lòng muốn về nhà, bây giờ con nó có thể xuất viện sao?"
"Bà chuẩn bị sắp xếp đồ , nếu như bác sĩ Phương nói có thể xuất viện, chúng ta liền trực tiếp xuất viện, nếu như anh ta nói không được, thì chúng ta sẽ lấy đồ ra lại, để tránh lãng phí thời gian." Ông Trình dặn dò bà Trình.
Bà Trình nghe vậy đứng dậy thu dọn đồ đạc, bọn họ đem đồ tùy thân không nhiều lắm, bà Trình rất nhanh liền thu xếp xong, đứng dậy mang tới một chậu nước nóng, tỉ mỉ lau mặt, chải đầu cho Trình Mai Tây, Trình Mai Tây lẳng lặng hưởng thụ sự chăm sóc của mẹ, nỗi niềm tức giận trên mặt đã bị yên bình tĩnh lặng này thay thế.
Sửa soạn Trình Mai Tây xong, bà Trình lặp lại ý nghĩ, quay đầu nói với ông Trình: "Con gái tôi đây thấy thế nào cũng ngoan, trước kia trang điểm xinh đẹp, giờ đây không trang điểm nằm ở trên giường bệnh, vẫn đẹp mắt như vậy!"
Ông Trình theo bà Trình cùng nhìn Trình Mai Tây: "Con của mình mình yêu, con gái của mình mình khen, chẳng qua, ta cũng cảm thấy vậy, Mai Tây chúng ta ngoan nhất!"
Đây là khoảng thời gian tốt đẹp hiếm hoi trong cuộc chiến, ông Trình và bà Trình nhất thời quên mất tranh cãi cùng đùa giỡn, Trình Mai Tây cũng tạm dừng lại hưởng thụ yên tĩnh.
Bác sĩ Phương đẩy cửa phòng bệnh ra thì cảm nhận không khí trong phòng này đang đầy ấp sự ấm cúng ôn hoà, bác sĩ Phương vừa đến thấy người một nhà này trải qua kiếp nạn, lại cảm động vì bọn họ lạc quan cùng kiên cường.
Thấy bác sĩ Phương đi vào, ông bà Trình liền vội vàng đứng lên, bác sĩ Phương liền hạ thấp tay xuống : "Cô chú, các người nhanh ngồi xuống, có gì cứ nói."
Bà Trình tiện thể ngồi ở trên giường Trình Mai Tây, đưa ghế cho bác sĩ Phương, bác sĩ Phương sang đó ngồi xuống, hỏi thăm ông Trình: "Chú, chú tìm con có chuyện gì?"
Ông Trình chuyển ánh mắt về phía Trình Mai Tây: "Bác sĩ Phương, Mai Tây hôm nay nói muốn về nhà, chú muốn hỏi ý kiến của cháu một chút, bây giờ nó có thể xuất viện không?"
"Em muốn về nhà?" bác sĩ Phương dịu dàng nhìn về phía Trình Mai Tây.
"Về nhà." Lần này Trình Mai Tây nói một mạch và rất rõ ràng hơn so với trước kia nhiều, hơn nữa trong giọng nói lộ ra sự chắc chắn.
Bác sĩ Phương nghe được Trình Mai Tây nói ra hai chữ "về nhà", anh lạnh lùng nhưng ôn hoà hiền hậu, trong mắt lại hiện qua một tia vui mừng, cúi đầu trầm ngâm chốc lát, mới dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía ông Trình: “Tình trạng bây giờ, ra khỏi viện còn có chút sớm, chỉ là, nếu như cô ấy có mong muốn mãnh liệt như vậy, trước tiên có thể để cho cô ấy xuất viện nghỉ ngơi, nhưng tốt nhất cần có một bác sĩ đến kiểm tra định kỳ tình trạng của cô ấy."
Ông Trình vẻ mặt từ thất vọng đến vui mừng rồi đến khó xử, bác sĩ phương thấy trong ánh mắt của ông có sự thay đổi, hơi dừng lại, rất cẩn thận mở miệng: "Sau khi cô ấy xuất viện, cháu có thể mỗi ngày tan sở rồi dành ra nửa giờ, tìm hiểu một chút tình hình phục hồi của cô ấy!"
"Bác sĩ Phương, vậy thì tốt quá! Thật rất cảm ơn cháu, cháu thật là người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa có lòng, Mai Tây chúng tôi có thể gặp được một người bác sĩ tốt như vậy là phúc ba đời!" Bà Trình đưa hai tay ra nắm lấy tay bác sĩ Phương nói cám ơn liên tục.
Mặt của bác sĩ Phương bỗng đỏ đến tận mang tai: "Cô, cô quá khách sáo!"
Ông Trình đứng dậy, cúi đầu một cái: “Chú thay Mai Tây nhà chúng ta cám ơn cháu!"
Bác sĩ Phương vội vàng đứng lên: "Chú, cái này quá khách sáo, ai mà không có thời điểm khó khăn, Mai Tây bây giờ là tạm thời gặp phải khó khăn, về sau đều sẽ tốt đẹp lên đấy!"
Ông Trình đưa tay cầm tay bác sĩ Phương: "Bác sĩ Phương, đại ân không lời nào cám ơn hết được, chờ Mai tây tốt rồi, chúng ta sẽ báo đáp cho cháu!"
Bác sĩ Phương lắc đầu một cái: "Chú, chú quá khách sáo, bây giờ hãy bàn bạc một chút chuyện Mai Tây đi!"
Ông Trình gật đầu hiểu: "Con nói đúng, Mai Tây có ý gấp gáp, ý của chú cũng cho nó làm xuất viện, chú không muốn cho người nhà họ Lục biết chúng ta xuất viện."
"Vậy hôm nay mọi người hãy đưa Mai Tây xuất viện trước đi, thủ tục xuất viện làm sau đó, giờ cháu đi nhận một ca bác sĩ giao cho, một lát cháu tiễn hai người." Bác sĩ Phương nói xong liền đứng dậy.
Nước mắt Trình Mai Tây không tự chủ chảy xuống, mắt chuyển sang bác sĩ Phương: "Cám ơn!" Mặc dù mồm miệng vẫn là không rõ ràng lắm, lại làm cho Phương Chi Viễn toàn thân chấn động, cái cô gái này vốn không quen biết, luôn luôn dễ dàng làm biến động tới tim của anh.
Phương Chi Viễn dừng lại một chút, đi nhanh ra phòng bệnh.
Hai mươi phút sau, điện thoại ông Trình reo, giọng của Phương Chi Viễn trầm thấp bình tĩnh truyền đến: "Chú, mọi người xem bên ngoài một cái có người hay không, sau đó từ cửa sau bệnh viện ra ngoài, cháu đậu xe tại chỗ này đợi mọi người."
Bà Trình mở cửa liếc một cái, để ý cửa phòng bệnh số 3 chỉ chừa một khe nhỏ, bà nhanh chóng xoay người trở lại, ý bảo ông Trình di chuyển.
Dưới sự trợ giúp đỡ của bà Trình, ông Trình cõng Trình Mai Tây lên, bà Trình xách cái túi Trình Mai Tây lên, trên tay kéo theo cái vali của Trình Mai Tây, ba người nhanh chóng để ý ra khỏi bệnh viện, đi qua khoa kiểm nghiệm rồi ra cửa sau rời khỏi bệnh viện, Phương Chi Viễn đeo kính đen và đã cởi bỏ áo khoác trắng, nhìn thấy bọn họ liền mở cửa xuống, chạy chậm tới hàng sau mở cửa xe, ông Trình thả Trình Mai Tây ra chỗ ngồi liền đi theo ngồi lên.
Phương Chi Viễn nhận lấy cái val trong tay bà Trình bỏ vào cốp sau, kêu bà Trình: "Cô, nhanh lên xe, chúng ta phải nhanh hơn, để tránh bọn họ phát hiện."
Lái xe vào chung cư, bốn người mới vừa xuống xe hướng tới cầu thanh đi lên lầu, một chàng trai hơn 20 tuổi xuống từ một chiếc xe đậu ven đường, xông lại gọi Trình Mai Tây: "Trình tổng, cô có thể trở lại, gọi điện thoại cho cô cũng tắt máy, tôi đứng ở nơi này chờ cô mấy ngày rồi, hôm nay vừa lúc đưa một người thân đến nơi này, tôi liền tới ngay xem một chút, thật đúng là gặp phải cô!"
Trình Mai Tây không trả lời, chàng trai nóng nảy: "Trình tổng, không phải là bị buộc từ chức sao? Cô sao lại thành như vậy, hiện tại Bộc tổng của công ty Thế Đạt nói nếu cô không trở lại công ty thì không xử lý được cái hóa đơn đó, Lâm tổng cũng sắp điên, Viên tổng hạ lệnh cho tôi mấy ngày nghỉ, để cho tôi ngày ngày đứng ở trong chung cư chờ cô, không tìm được cô thì tôi cũng không phải cần về công ty đi làm, may nhờ hôm nay để cho tôi gặp phải."
Bà Trình nhìn chàng trai: "Này cậu thanh niên, Trình tổng các người hiện bị bệnh, cậu theo chúng tôi vào nhà, vào trong nói chuyện cho rõ ràng!"
"Vậy được, bác, cháu tới đưa Trình tổng vào!" chàng thanh niên không nói lời gì liền giành Trình Mai Tây từ lưng của ông Trình, đưa vào cửa tòa nhà.
Bà Trình chạy chậm đuổi theo, năm người vào thang máy, thấy bà Trình nhấn tầng lầu 17, Phương Chi Viễn hơi nhíu mày.
Đến tầng 17, bà Trình tìm chìa khoá trong túi xách Trình Mai Tây, mở cửa phòng ra, vào đến nhà đặt Trình Mai Tây trên giường trong phòng ngủ.
Sau khi Lục Tử Khanh kéo bà Lục đi ra ngoài, Trình Mai Tây mở mắt, cố gắng đảo mắt tìm kiếm cha mẹ mình, thấy vết thương bà Trình chồng chất và ông Trình đau lòng muốn chết, tim đau đớn như bị dao cắt, cha mẹ cực nhọc nuôi lớn mình, kết quả lại bởi vì chính mình không biết nhìn người, để cho bọn họ gặp tổn thương ô nhục như vậy, Trình Mai Tây hận không thể tự tay giết chết Lục Tử Minh, kết thúc mọi chuyện.
Nhưng mà, Trình Mai Tây dốc sức cố gắng, cũng chỉ phát ra được vài âm thanh như muốn gào lên, ông bà Trình đang chìm trong đau xót thì nghe được Trình Mai Tây phát ra âm thanh cực kì khổ sở, vội chạy lại, bà Trình lau đi nước mắt trên mặt, an ủi Trình Mai Tây: "Tây Tây, con đừng buồn, mẹ không đau lòng, mẹ coi như là bị chó cắn, bị mèo cào , mẹ chỉ cần con mau chóng khoẻ lại."
Ông Trình cầm tay Trình Mai Tây: "Tây Tây, mặc kệ trong lòng nhiều khổ sở, cũng không cần để tâm những chuyện nhỏ nhặt, chỉ cần con mạnh khỏe, cha và mẹ con chịu nhiều uất ức, nhiều đau khổ hơn nữa cũng cam tâm tình nguyện."
Lời cha mẹ nói khiến Trình Mai Tây càng thêm đau lòng, nước mắt càng rơi thêm không cách nào kiềm chế được, ông bà Trình nắm chặt tay Trình Mai Tây, dường như những bàn tay đang nắm chặt này, liên tục không ngừng truyền động lực cho cô.
Một lúc sau, Trình Mai Tây hình như có lẽ đã hấp thu đầy đủ năng lượng từ cha mẹ, rốt cuộc bình tĩnh lại, lúc này, Lục Tử Khanh cầm thuốc cùng bông băng vào phòng bệnh, Trình Mai Tây nghe tiếng nhắm mắt lại, cô lúc này, vốn không muốn gặp bất kỳ người nào của nhà họ Lục, ngày xưa khi Lục Tử Khanh đứng ở trước giường cô thì mùi nước hoa quen thuộc phả vào mặt, Lục Tử Khanh hôm nay, lại chỉ khiến Trình Mai Tây cảm thấy xa lạ và đáng sợ.
Tại thời điểm này Lục Tử Khanh cũng không nói gì, thấy Trình Mai Tây như bình tĩnh trong lòng cũng nhẹ nhàng yên ổn, hai người là bạn cùng nhau vượt qua năm tháng xuân xanh tươi đẹp nhất, tất cả ký ức về Lục Tử Khanh đều liên quan chặt chẽ đến Bộc Tấn, hai người đàn ông trong cuộc đời Trình Mai Tây đều liên quan chặt chẽ với Lục Tử Khanh này.
Lúc Lục Tử Khanh xoay người rời đi, hai người mới chính thức trở thành hai người trên hai chiến tuyến, ở Thẩm Dương mặc dù Lục Tử Khanh cũng bảo vệ Lục Tử Minh, vẫn còn đang cố gắng duy trì thái độ trung lập, hôm nay ở chỗ này, bà Lục đã là trợ thủ đắc lực nhất cho cô, tất cả hoài nghi còn sót lại của Trình Mai Tây đối với Lục Tử Khanh, đều đã không còn nữa.
Lục Tử Khanh đi ra khỏi phòng bệnh, Trình Mai Tây mở mắt, yếu ớt vậy mà tinh tường nói ra hai chữ: "Về nhà."
Bà Trình trong nháy mắt liền quên mất tất cả đau lòng, kích động nhào tới phía trước Trình Mai Tây: "Quay về nhà nào, nhà của một mình con, vẫn là nhà ở Trùng Khánh?"
Bà Trình nói đến "nhà của một mình con" thì Trình Mai Tây nhắm mắt lại, bà Trình khuyên Trình Mai Tây: "Tây Tây, ta thật sự là không nghĩ để cho con trở về cái nhà kia rồi, con cùng cha mẹ trở về Trùng Khánh đi!"
Trình Mai Tây lại mở to hai mắt, sử dụng ánh mắt nói cho ba mẹ, nàng kiên quyết phải về nhà của mình, ông Trình thở dài một tiếng: "Con gái lớn rồi, có chủ ý của riêng mình, ý nghĩ của con cũng có lý do, con bị Lục Tử Minh hại thành như vậy, nếu như chúng ta cứ như vậy dẫn con trở về Trùng Khánh, cũng quá dễ cho nhà họ Lục rồi!"
Ông Trình ngay sau đó lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ Phương: "Bác sĩ Phương, chú có chuyện này muốn tìm cháu nói một chút, được, vậy chú sẽ đến phòng làm việc của cháu? Được."
Cúp điện thoại, ông Trình nói cho bà Trình và Trình Mai Tây: "Bác sĩ Phương nói bây giờ đang xử lý một bệnh nhân, một chút xử lý xong liền qua bên này ngay!"
Bà Trình có chút lo lắng: "Mai một lòng muốn về nhà, bây giờ con nó có thể xuất viện sao?"
"Bà chuẩn bị sắp xếp đồ , nếu như bác sĩ Phương nói có thể xuất viện, chúng ta liền trực tiếp xuất viện, nếu như anh ta nói không được, thì chúng ta sẽ lấy đồ ra lại, để tránh lãng phí thời gian." Ông Trình dặn dò bà Trình.
Bà Trình nghe vậy đứng dậy thu dọn đồ đạc, bọn họ đem đồ tùy thân không nhiều lắm, bà Trình rất nhanh liền thu xếp xong, đứng dậy mang tới một chậu nước nóng, tỉ mỉ lau mặt, chải đầu cho Trình Mai Tây, Trình Mai Tây lẳng lặng hưởng thụ sự chăm sóc của mẹ, nỗi niềm tức giận trên mặt đã bị yên bình tĩnh lặng này thay thế.
Sửa soạn Trình Mai Tây xong, bà Trình lặp lại ý nghĩ, quay đầu nói với ông Trình: "Con gái tôi đây thấy thế nào cũng ngoan, trước kia trang điểm xinh đẹp, giờ đây không trang điểm nằm ở trên giường bệnh, vẫn đẹp mắt như vậy!"
Ông Trình theo bà Trình cùng nhìn Trình Mai Tây: "Con của mình mình yêu, con gái của mình mình khen, chẳng qua, ta cũng cảm thấy vậy, Mai Tây chúng ta ngoan nhất!"
Đây là khoảng thời gian tốt đẹp hiếm hoi trong cuộc chiến, ông Trình và bà Trình nhất thời quên mất tranh cãi cùng đùa giỡn, Trình Mai Tây cũng tạm dừng lại hưởng thụ yên tĩnh.
Bác sĩ Phương đẩy cửa phòng bệnh ra thì cảm nhận không khí trong phòng này đang đầy ấp sự ấm cúng ôn hoà, bác sĩ Phương vừa đến thấy người một nhà này trải qua kiếp nạn, lại cảm động vì bọn họ lạc quan cùng kiên cường.
Thấy bác sĩ Phương đi vào, ông bà Trình liền vội vàng đứng lên, bác sĩ Phương liền hạ thấp tay xuống : "Cô chú, các người nhanh ngồi xuống, có gì cứ nói."
Bà Trình tiện thể ngồi ở trên giường Trình Mai Tây, đưa ghế cho bác sĩ Phương, bác sĩ Phương sang đó ngồi xuống, hỏi thăm ông Trình: "Chú, chú tìm con có chuyện gì?"
Ông Trình chuyển ánh mắt về phía Trình Mai Tây: "Bác sĩ Phương, Mai Tây hôm nay nói muốn về nhà, chú muốn hỏi ý kiến của cháu một chút, bây giờ nó có thể xuất viện không?"
"Em muốn về nhà?" bác sĩ Phương dịu dàng nhìn về phía Trình Mai Tây.
"Về nhà." Lần này Trình Mai Tây nói một mạch và rất rõ ràng hơn so với trước kia nhiều, hơn nữa trong giọng nói lộ ra sự chắc chắn.
Bác sĩ Phương nghe được Trình Mai Tây nói ra hai chữ "về nhà", anh lạnh lùng nhưng ôn hoà hiền hậu, trong mắt lại hiện qua một tia vui mừng, cúi đầu trầm ngâm chốc lát, mới dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía ông Trình: “Tình trạng bây giờ, ra khỏi viện còn có chút sớm, chỉ là, nếu như cô ấy có mong muốn mãnh liệt như vậy, trước tiên có thể để cho cô ấy xuất viện nghỉ ngơi, nhưng tốt nhất cần có một bác sĩ đến kiểm tra định kỳ tình trạng của cô ấy."
Ông Trình vẻ mặt từ thất vọng đến vui mừng rồi đến khó xử, bác sĩ phương thấy trong ánh mắt của ông có sự thay đổi, hơi dừng lại, rất cẩn thận mở miệng: "Sau khi cô ấy xuất viện, cháu có thể mỗi ngày tan sở rồi dành ra nửa giờ, tìm hiểu một chút tình hình phục hồi của cô ấy!"
"Bác sĩ Phương, vậy thì tốt quá! Thật rất cảm ơn cháu, cháu thật là người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa có lòng, Mai Tây chúng tôi có thể gặp được một người bác sĩ tốt như vậy là phúc ba đời!" Bà Trình đưa hai tay ra nắm lấy tay bác sĩ Phương nói cám ơn liên tục.
Mặt của bác sĩ Phương bỗng đỏ đến tận mang tai: "Cô, cô quá khách sáo!"
Ông Trình đứng dậy, cúi đầu một cái: “Chú thay Mai Tây nhà chúng ta cám ơn cháu!"
Bác sĩ Phương vội vàng đứng lên: "Chú, cái này quá khách sáo, ai mà không có thời điểm khó khăn, Mai Tây bây giờ là tạm thời gặp phải khó khăn, về sau đều sẽ tốt đẹp lên đấy!"
Ông Trình đưa tay cầm tay bác sĩ Phương: "Bác sĩ Phương, đại ân không lời nào cám ơn hết được, chờ Mai tây tốt rồi, chúng ta sẽ báo đáp cho cháu!"
Bác sĩ Phương lắc đầu một cái: "Chú, chú quá khách sáo, bây giờ hãy bàn bạc một chút chuyện Mai Tây đi!"
Ông Trình gật đầu hiểu: "Con nói đúng, Mai Tây có ý gấp gáp, ý của chú cũng cho nó làm xuất viện, chú không muốn cho người nhà họ Lục biết chúng ta xuất viện."
"Vậy hôm nay mọi người hãy đưa Mai Tây xuất viện trước đi, thủ tục xuất viện làm sau đó, giờ cháu đi nhận một ca bác sĩ giao cho, một lát cháu tiễn hai người." Bác sĩ Phương nói xong liền đứng dậy.
Nước mắt Trình Mai Tây không tự chủ chảy xuống, mắt chuyển sang bác sĩ Phương: "Cám ơn!" Mặc dù mồm miệng vẫn là không rõ ràng lắm, lại làm cho Phương Chi Viễn toàn thân chấn động, cái cô gái này vốn không quen biết, luôn luôn dễ dàng làm biến động tới tim của anh.
Phương Chi Viễn dừng lại một chút, đi nhanh ra phòng bệnh.
Hai mươi phút sau, điện thoại ông Trình reo, giọng của Phương Chi Viễn trầm thấp bình tĩnh truyền đến: "Chú, mọi người xem bên ngoài một cái có người hay không, sau đó từ cửa sau bệnh viện ra ngoài, cháu đậu xe tại chỗ này đợi mọi người."
Bà Trình mở cửa liếc một cái, để ý cửa phòng bệnh số 3 chỉ chừa một khe nhỏ, bà nhanh chóng xoay người trở lại, ý bảo ông Trình di chuyển.
Dưới sự trợ giúp đỡ của bà Trình, ông Trình cõng Trình Mai Tây lên, bà Trình xách cái túi Trình Mai Tây lên, trên tay kéo theo cái vali của Trình Mai Tây, ba người nhanh chóng để ý ra khỏi bệnh viện, đi qua khoa kiểm nghiệm rồi ra cửa sau rời khỏi bệnh viện, Phương Chi Viễn đeo kính đen và đã cởi bỏ áo khoác trắng, nhìn thấy bọn họ liền mở cửa xuống, chạy chậm tới hàng sau mở cửa xe, ông Trình thả Trình Mai Tây ra chỗ ngồi liền đi theo ngồi lên.
Phương Chi Viễn nhận lấy cái val trong tay bà Trình bỏ vào cốp sau, kêu bà Trình: "Cô, nhanh lên xe, chúng ta phải nhanh hơn, để tránh bọn họ phát hiện."
Lái xe vào chung cư, bốn người mới vừa xuống xe hướng tới cầu thanh đi lên lầu, một chàng trai hơn 20 tuổi xuống từ một chiếc xe đậu ven đường, xông lại gọi Trình Mai Tây: "Trình tổng, cô có thể trở lại, gọi điện thoại cho cô cũng tắt máy, tôi đứng ở nơi này chờ cô mấy ngày rồi, hôm nay vừa lúc đưa một người thân đến nơi này, tôi liền tới ngay xem một chút, thật đúng là gặp phải cô!"
Trình Mai Tây không trả lời, chàng trai nóng nảy: "Trình tổng, không phải là bị buộc từ chức sao? Cô sao lại thành như vậy, hiện tại Bộc tổng của công ty Thế Đạt nói nếu cô không trở lại công ty thì không xử lý được cái hóa đơn đó, Lâm tổng cũng sắp điên, Viên tổng hạ lệnh cho tôi mấy ngày nghỉ, để cho tôi ngày ngày đứng ở trong chung cư chờ cô, không tìm được cô thì tôi cũng không phải cần về công ty đi làm, may nhờ hôm nay để cho tôi gặp phải."
Bà Trình nhìn chàng trai: "Này cậu thanh niên, Trình tổng các người hiện bị bệnh, cậu theo chúng tôi vào nhà, vào trong nói chuyện cho rõ ràng!"
"Vậy được, bác, cháu tới đưa Trình tổng vào!" chàng thanh niên không nói lời gì liền giành Trình Mai Tây từ lưng của ông Trình, đưa vào cửa tòa nhà.
Bà Trình chạy chậm đuổi theo, năm người vào thang máy, thấy bà Trình nhấn tầng lầu 17, Phương Chi Viễn hơi nhíu mày.
Đến tầng 17, bà Trình tìm chìa khoá trong túi xách Trình Mai Tây, mở cửa phòng ra, vào đến nhà đặt Trình Mai Tây trên giường trong phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.