Chương 121: 92 Hai quân đối chọi
Tân Di Chỉ
07/10/2016
Lúc này, bên ngoài
cửa truyền đến âm thanh dùng chìa khóa mở cửa, ông Trình và bà Trình
trao đổi ánh mắt, ông Trình thái độ lạnh lùng nhìn bà Trình: “Đừng lo
lắng, bình tĩnh chút đi.”
Tiểu Lý nhìn về phía ông Trình, ông Trình có chút áy náy: “ Ngại quá, việc xấu trong nhà lại để cậu thấy được, là người nhà chồng Mai Tây tới rồi, đành phải nhột cậu trong nhà không được ra ngoài.”
Tiểu Lý lắc đầu: “Không ra được cũng không sao, dù sao cháu cũng không có việc gì, chỉ cần gọi điện về nhà là được, nhưng mà ổ khóa này cũng không chịu được bao lâu đi, nhiều nhất một tiếng đồng hồ, họ sẽ tìm thợ khóa tới mở khóa, vẫn là sẽ vào được.”
“Muộn một giờ là một giờ, dù gì cũng có thể tranh thủ chút thời gian.” Ông Trình sắc mặt nghiêm túc.
Ông Trình quay lại dặn dò bà Trình: “ Mẹ nó, bà đem cái chìa khóa ở trong túi Mai Tây lấy ra, vào phòng ngủ của Mai Tây, lấy các giấy tờ quan trọng với tài liệu để cẩn thận vào túi bảo quản lại.”
Bà Trình theo lời đi vào phòng ngủ, lấy những đồ quan trọng như giấy tờ nhà đất, giấy kết hôn, giấy gửi tiết kiệm, trang sức từ trong tủ từ trong ngăn kéo tủ quần áo để vào túi xách bà mang theo bên người, khóa kỹ ngăn kéo và đưa chìa khóa cho ông Trình.
Ông Trình dặn dò bà Trình: “Ý tứ của Mai Tây, chắc chắn là muốn giữ các tài liệu quan trọng trong tay, bà chắc chắn không còn gì sai sót chứ? Bây giờ nếu không cẩn thận suy tính, sau này nếu muốn tranh quyền chủ động hẳn là sẽ không dễ dàng.”
Bà Trình mở túi ra cho ông Trình kiểm tra: “ Những thứ quan trọng có thể tìm thấy tôi đã cất rồi, chắc là không có gì quên”
Lúc này tiếng mở cửa bên ngoài biến thành tiếng phá cửa, bà Lục đã bắt đầu nguyền rủa: “Con chó Trình Mai Tây, đồ tiện nhân, mày giả chết giả vờ cũng quá giống, lừa cả nhà chúng tao, bây giờ cả nhà chúng mày cũng không phải người tốt, chạy tới đây chiếm nhà con tao!”
Bà Trình ở bên trong nghe được tiếng chửi bậy của bà Lục đang xúc động muốn cãi lại, bị ông Trình kéo lại: “Tôi chẳng phải dặn bà đừng xúc động à? Giờ chúng ta đã lấy được những thứ quan trọng rồi, cửa sẽ nhanh chóng bị bọn họ phá được, bà nhanh chóng tìm giấy chứng nhận tốt nghiệp các loại của Mai Tây rồi cất đi.”
Ông Trình lập tức chuyển ánh mắt sang phía Tiểu Lý: “ Mấy thứ này chúng tôi cầm không tin tưởng lắm, có thể nhờ cậu tạm thời giữ hộ được không?”
“Những thứ này giao cho cháu bảo quản không thích hợp lắm đâu, đều là đồ quan trọng của Tổng giám sát Trình, nhỡ đâu đánh mất là phiền toái lắm!” Tiểu Lý có chút chần chừ.
Căn cứ ánh mắt nhìn người nhiều năm nay của chú, chỉ dựa vào những lời này của cậu hôm nay, cũng sẽ không làm chuyện làm Mai Tây thất vọng. Hiện giờ tình huống khẩn cấp, cô chú sẽ đưa những thứ này cho cậu. Cậu không biết tính tình người nhà họ Lục, bọn họ nếu biết những giấy tờ này ở trên người chúng tôi, thì sẽ tới cướp đi.” Ông Trình thành thật nói.
Bà Trình đem tất cả mọi thứ đều cất vào một chỗ, đưa cho Tiểu Lý. Tiểu Lý nhận lấy, cất vào balo của mình, trịnh trọng hứa hẹn với ông Trình: “ Chú, cám ơn chú đã tin tưởng cháu, cháu sẽ bảo quản tốt đồ của Tổng giám sát Trình, đợi đến khi chị ấy tỉnh lại, sẽ tự tay đưa cho chị ấy.”
“Được, lát nữa bọn họ sẽ gọi thợ khóa tới mở cửa ra, đến lúc đó chắc là sẽ hỗn loạn, cậu liền tìm cơ hội đi ra, đợi khi nào an toàn chú sẽ liên lạc lại, cháu hãy giao những đồ này lại cho chú.” Ông Trình cầm hai tay Tiểu Lý thật chặt.
Bên ngoài Lục Tử Khanh đang khuyên bảo bà Lục: “Mẹ, mẹ cũng đừng mắng nữa. Mai Tây bây giờ còn là chị dâu của con, mẹ đừng mắng khó nghe như thế. Mẹ ở đây làm ầm ĩ náo loạn, người ta nghe thấy còn không sợ mất mặt?”
“Ôi, đều loạn tới mức này rồi, còn sợ mất mặt gì nữa? Bọn họ chiếm nhà của con trai mẹ, còn đổi khóa cửa, họ cũng không sợ họ thiếu đạo đức, mẹ mắng hai câu có gì mà mất mặt?” bà Lục tức giận với Lục Tử Khanh.
Lục Tử Khanh không khuyên nổi bà Lục, đành hướng vào trong nhà gọi: “ Chú, chú mở cửa ra có được không? Chúng ta có chuyện gì nói đàng hoàng, đều là người một nhà, vì sao phải náo ầm ĩ như vậy?”
Ông Trình không để ý tới Lục Tử Khanh, dặn dò bà Trình: “Bà xem tủ lạnh còn gì ăn được, làm chút đồ ăn đi, chúng ta ăn ngon vào, mới có sức đấu cùng nhà họ Lục.”
Bà Trình lườm ông Trình: “Ông thoải mái nhỉ? Địch nhân đã đến chặn ở cửa, ông còn có tâm trạng ăn cơm?”
“Đối địch với kẻ địch càng mạnh, càng phải bình tĩnh, binh mã chưa động, lương thực phải đi trước. Nhanh, không lát nữa bọn họ mở cửa được, lại càng không ăn nổi!” ông Trình thúc giục bà Trình.
Bà Trình đứng dậy đi vào phòng bếp, 20 phút sau, 4 bát mì thịt băm nóng hổi bưng ra, ông Trình nói với Tiểu Lý: “Tiểu Lý, mau tới ăn đi. Ăn no mới đối phó được với bọn họ.”
Tiểu Lý có chút do dự: “Chuyện nhà cô chú, cháu đi theo có chút không thích hợp lắm nhỉ?”
“Ha ha, nói đùa chút thôi. Sẽ không để cậu tham dự vào đâu, lát nữa tôi sẽ nói cậu là lái xe, chúng tôi ra viện chặn xe của cậu đưa chúng tôi về, đừng lo, bọn họ không dám làm khó dễ cậu đâu.” Ông Trình trấn an Tiểu Lý.
“Thôi, dù sao giờ cháu cũng ở trong phòng, cho dù có 100 cái miệng cũng nói không rõ ràng, tới lúc đó lại tính sau vậy!” Tiểu Lý quyết tâm, cầm đũa bắt đầu ăn mì.
Một miếng mì vừa vào miệng, Tiểu Lý liền tán thưởng: “Cô, mỳ thịt băm chua của cô ngon quá!”
“Cô trước kia chính là mở quán bán đồ ăn sáng đấy. Mỳ thịt băm chua chính là món sở trường của cô đấy. Cháu nếu thích, sau này đi Trùng Khánh đến nhà cô, nếm thử tay nghề của cô.” Bà Trình nghe được lời khen mặt mũi hớn hở, không nhin được khoe khoang thêm.
Ông Trình hơi hơi nhíu mày, bà Trình liền vội vàng ngậm miệng, đứng dậy đi phòng bếp lấy chén mì chuẩn bị riêng cho Trình Mai Tây. Mì đều được cắt thành miếng nhỏ như hạt gạo, nấu chín, bà Trình dùng thìa bón cho Trình Mai Tây, Trình Mai Tây miễn cưỡng nuốt xuống, bà Trình nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tây Tây à, mẹ chồng con và Lục Tử Khanh ở ngay bên ngoài kia, chắc chắn là nhanh chóng mở khóa đi vào, còn chưa biết sẽ làm loạn thế nào, con ngoan ngoãn ăn chút đi?”
Khó khăn lắm mới đút xong nửa bát mì cho Trình Mai Tây, Trình Mai Tây cắn chặt răng, không chịu ăn nữa, bà Trình đành phải buông bát, bưng bát mì của mình bắt đầu ăn, lúc này, thợ khóa đến, bà Lục đang thúc giục: “Sư phụ, cậu mở cửa nhanh giúp tôi, tôi đang vội lắm rồi!”
Bà Lục lời còn chưa nói xong, cửa phòng đã mở, bà Lục và Lục Tử Khanh dùng lực đẩy, lại phát hiện bên trong còn có xích sắt, cơ bản là không đẩy ra được. Bà Lục chửi ầm lên: “ Lão hồ ly Trình Khải Thái, ông đổi khóa, còn lắp xích bên trong, người nhà ông chiếm nhà con trai tôi, có bản lĩnh cả đời đừng mở cửa!”
Bà Trình nhịn không được, định đứng lên chửi, ông Trình dùng ánh mắt sắc bén nhìn bà, ý bảo bà không cần đứng dậy, bà đành phải tiếp tục cúi đầu ăn mì.
Ông Trình mắt điếc tai ngơ với lời chửi rủa của bà Lục, chầm chậm ăn xong bát mì, uống hết canh không chừa một giọt, lấy trong cặp lồng ra hai tờ khăn giấy, đưa cho Tiểu Lý một tờ, chính mình một tờ, không hoang mang rối loạn lau sạch miệng, mới gật đầu với bà Trình: “Có thể mở cửa!”
Bà Trình vọt đứng dậy hướng ra cửa, cửa mở ra, cánh cửa cũng mở ra, bà Lục đang dùng sức đẩy cửa bị cửa mở ngã bổ nhào vào sàn phòng khách. Lục Tử Khanh đi theo sau vội tiến lên đỡ, nâng bà Lục dậy: “ Mẹ sao không cẩn thận thế, ngã rồi!”
Tiểu Lý đeo balo liền đi trốn, bà Lục mới từ sàn nhà đứng lên, nhìn thấy Tiểu Lý liền đi bắt: “ Được lắm, cả nhà các người nói con trai tôi có bồ, vừa đánh vừa mắng con trai tôi, giờ đêm người đàn ông lạ giấu ở trong phòng, thật là vừa ăn cướp vừa la làng!”
Ông Trình nghe được bà Lục như chó điên gặp đâu cắn đó, xông tới túm lấy bà Lục: “Lý Mỹ Lan, bà nói ai bồ bịch? Mồm miệng sạch sẽ chút cho tôi, không cẩn thận tôi xé nát cái mồm thối của bà!”
Lục Tử Khanh thấy ông Trình động thủ với bà Lục, vội lại đây bảo vệ bà Lục: “Bác trai, bác đừng kích động, không nên động thủ. Mẹ cháu cứ sốt ruột là nói bừa, bác trai đừng để ý! Cháu biết Mai Tây không phải là người như thế!”
Nghe xong lời của Lục Tử Khanh, ông Trình buông bà Lục ra: “Bà nếu lại nói huyên thuyên, đừng trách tôi không khách khí!”
“Bác trai, chúng ta có chuyện nói đàng hoàng đi. Chuyện của Mai Tây và anh cháu, chúng ta đừng kích động mà tham gia vào, anh cháu sắp tới rồi, để bọn họ tự mình giải quyết được không?”
Ông Trình cười lạnh một tiếng, chỉ vào phòng ngủ của Trình Mai Tây hỏi Lục Tử Khanh: “Để bọn họ tự giải quyết? Để anh cô lấy ra giấy ly hôn, bắt Mai Tây tự tay ký?”
Tiểu Lý nhìn về phía ông Trình, ông Trình có chút áy náy: “ Ngại quá, việc xấu trong nhà lại để cậu thấy được, là người nhà chồng Mai Tây tới rồi, đành phải nhột cậu trong nhà không được ra ngoài.”
Tiểu Lý lắc đầu: “Không ra được cũng không sao, dù sao cháu cũng không có việc gì, chỉ cần gọi điện về nhà là được, nhưng mà ổ khóa này cũng không chịu được bao lâu đi, nhiều nhất một tiếng đồng hồ, họ sẽ tìm thợ khóa tới mở khóa, vẫn là sẽ vào được.”
“Muộn một giờ là một giờ, dù gì cũng có thể tranh thủ chút thời gian.” Ông Trình sắc mặt nghiêm túc.
Ông Trình quay lại dặn dò bà Trình: “ Mẹ nó, bà đem cái chìa khóa ở trong túi Mai Tây lấy ra, vào phòng ngủ của Mai Tây, lấy các giấy tờ quan trọng với tài liệu để cẩn thận vào túi bảo quản lại.”
Bà Trình theo lời đi vào phòng ngủ, lấy những đồ quan trọng như giấy tờ nhà đất, giấy kết hôn, giấy gửi tiết kiệm, trang sức từ trong tủ từ trong ngăn kéo tủ quần áo để vào túi xách bà mang theo bên người, khóa kỹ ngăn kéo và đưa chìa khóa cho ông Trình.
Ông Trình dặn dò bà Trình: “Ý tứ của Mai Tây, chắc chắn là muốn giữ các tài liệu quan trọng trong tay, bà chắc chắn không còn gì sai sót chứ? Bây giờ nếu không cẩn thận suy tính, sau này nếu muốn tranh quyền chủ động hẳn là sẽ không dễ dàng.”
Bà Trình mở túi ra cho ông Trình kiểm tra: “ Những thứ quan trọng có thể tìm thấy tôi đã cất rồi, chắc là không có gì quên”
Lúc này tiếng mở cửa bên ngoài biến thành tiếng phá cửa, bà Lục đã bắt đầu nguyền rủa: “Con chó Trình Mai Tây, đồ tiện nhân, mày giả chết giả vờ cũng quá giống, lừa cả nhà chúng tao, bây giờ cả nhà chúng mày cũng không phải người tốt, chạy tới đây chiếm nhà con tao!”
Bà Trình ở bên trong nghe được tiếng chửi bậy của bà Lục đang xúc động muốn cãi lại, bị ông Trình kéo lại: “Tôi chẳng phải dặn bà đừng xúc động à? Giờ chúng ta đã lấy được những thứ quan trọng rồi, cửa sẽ nhanh chóng bị bọn họ phá được, bà nhanh chóng tìm giấy chứng nhận tốt nghiệp các loại của Mai Tây rồi cất đi.”
Ông Trình lập tức chuyển ánh mắt sang phía Tiểu Lý: “ Mấy thứ này chúng tôi cầm không tin tưởng lắm, có thể nhờ cậu tạm thời giữ hộ được không?”
“Những thứ này giao cho cháu bảo quản không thích hợp lắm đâu, đều là đồ quan trọng của Tổng giám sát Trình, nhỡ đâu đánh mất là phiền toái lắm!” Tiểu Lý có chút chần chừ.
Căn cứ ánh mắt nhìn người nhiều năm nay của chú, chỉ dựa vào những lời này của cậu hôm nay, cũng sẽ không làm chuyện làm Mai Tây thất vọng. Hiện giờ tình huống khẩn cấp, cô chú sẽ đưa những thứ này cho cậu. Cậu không biết tính tình người nhà họ Lục, bọn họ nếu biết những giấy tờ này ở trên người chúng tôi, thì sẽ tới cướp đi.” Ông Trình thành thật nói.
Bà Trình đem tất cả mọi thứ đều cất vào một chỗ, đưa cho Tiểu Lý. Tiểu Lý nhận lấy, cất vào balo của mình, trịnh trọng hứa hẹn với ông Trình: “ Chú, cám ơn chú đã tin tưởng cháu, cháu sẽ bảo quản tốt đồ của Tổng giám sát Trình, đợi đến khi chị ấy tỉnh lại, sẽ tự tay đưa cho chị ấy.”
“Được, lát nữa bọn họ sẽ gọi thợ khóa tới mở cửa ra, đến lúc đó chắc là sẽ hỗn loạn, cậu liền tìm cơ hội đi ra, đợi khi nào an toàn chú sẽ liên lạc lại, cháu hãy giao những đồ này lại cho chú.” Ông Trình cầm hai tay Tiểu Lý thật chặt.
Bên ngoài Lục Tử Khanh đang khuyên bảo bà Lục: “Mẹ, mẹ cũng đừng mắng nữa. Mai Tây bây giờ còn là chị dâu của con, mẹ đừng mắng khó nghe như thế. Mẹ ở đây làm ầm ĩ náo loạn, người ta nghe thấy còn không sợ mất mặt?”
“Ôi, đều loạn tới mức này rồi, còn sợ mất mặt gì nữa? Bọn họ chiếm nhà của con trai mẹ, còn đổi khóa cửa, họ cũng không sợ họ thiếu đạo đức, mẹ mắng hai câu có gì mà mất mặt?” bà Lục tức giận với Lục Tử Khanh.
Lục Tử Khanh không khuyên nổi bà Lục, đành hướng vào trong nhà gọi: “ Chú, chú mở cửa ra có được không? Chúng ta có chuyện gì nói đàng hoàng, đều là người một nhà, vì sao phải náo ầm ĩ như vậy?”
Ông Trình không để ý tới Lục Tử Khanh, dặn dò bà Trình: “Bà xem tủ lạnh còn gì ăn được, làm chút đồ ăn đi, chúng ta ăn ngon vào, mới có sức đấu cùng nhà họ Lục.”
Bà Trình lườm ông Trình: “Ông thoải mái nhỉ? Địch nhân đã đến chặn ở cửa, ông còn có tâm trạng ăn cơm?”
“Đối địch với kẻ địch càng mạnh, càng phải bình tĩnh, binh mã chưa động, lương thực phải đi trước. Nhanh, không lát nữa bọn họ mở cửa được, lại càng không ăn nổi!” ông Trình thúc giục bà Trình.
Bà Trình đứng dậy đi vào phòng bếp, 20 phút sau, 4 bát mì thịt băm nóng hổi bưng ra, ông Trình nói với Tiểu Lý: “Tiểu Lý, mau tới ăn đi. Ăn no mới đối phó được với bọn họ.”
Tiểu Lý có chút do dự: “Chuyện nhà cô chú, cháu đi theo có chút không thích hợp lắm nhỉ?”
“Ha ha, nói đùa chút thôi. Sẽ không để cậu tham dự vào đâu, lát nữa tôi sẽ nói cậu là lái xe, chúng tôi ra viện chặn xe của cậu đưa chúng tôi về, đừng lo, bọn họ không dám làm khó dễ cậu đâu.” Ông Trình trấn an Tiểu Lý.
“Thôi, dù sao giờ cháu cũng ở trong phòng, cho dù có 100 cái miệng cũng nói không rõ ràng, tới lúc đó lại tính sau vậy!” Tiểu Lý quyết tâm, cầm đũa bắt đầu ăn mì.
Một miếng mì vừa vào miệng, Tiểu Lý liền tán thưởng: “Cô, mỳ thịt băm chua của cô ngon quá!”
“Cô trước kia chính là mở quán bán đồ ăn sáng đấy. Mỳ thịt băm chua chính là món sở trường của cô đấy. Cháu nếu thích, sau này đi Trùng Khánh đến nhà cô, nếm thử tay nghề của cô.” Bà Trình nghe được lời khen mặt mũi hớn hở, không nhin được khoe khoang thêm.
Ông Trình hơi hơi nhíu mày, bà Trình liền vội vàng ngậm miệng, đứng dậy đi phòng bếp lấy chén mì chuẩn bị riêng cho Trình Mai Tây. Mì đều được cắt thành miếng nhỏ như hạt gạo, nấu chín, bà Trình dùng thìa bón cho Trình Mai Tây, Trình Mai Tây miễn cưỡng nuốt xuống, bà Trình nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tây Tây à, mẹ chồng con và Lục Tử Khanh ở ngay bên ngoài kia, chắc chắn là nhanh chóng mở khóa đi vào, còn chưa biết sẽ làm loạn thế nào, con ngoan ngoãn ăn chút đi?”
Khó khăn lắm mới đút xong nửa bát mì cho Trình Mai Tây, Trình Mai Tây cắn chặt răng, không chịu ăn nữa, bà Trình đành phải buông bát, bưng bát mì của mình bắt đầu ăn, lúc này, thợ khóa đến, bà Lục đang thúc giục: “Sư phụ, cậu mở cửa nhanh giúp tôi, tôi đang vội lắm rồi!”
Bà Lục lời còn chưa nói xong, cửa phòng đã mở, bà Lục và Lục Tử Khanh dùng lực đẩy, lại phát hiện bên trong còn có xích sắt, cơ bản là không đẩy ra được. Bà Lục chửi ầm lên: “ Lão hồ ly Trình Khải Thái, ông đổi khóa, còn lắp xích bên trong, người nhà ông chiếm nhà con trai tôi, có bản lĩnh cả đời đừng mở cửa!”
Bà Trình nhịn không được, định đứng lên chửi, ông Trình dùng ánh mắt sắc bén nhìn bà, ý bảo bà không cần đứng dậy, bà đành phải tiếp tục cúi đầu ăn mì.
Ông Trình mắt điếc tai ngơ với lời chửi rủa của bà Lục, chầm chậm ăn xong bát mì, uống hết canh không chừa một giọt, lấy trong cặp lồng ra hai tờ khăn giấy, đưa cho Tiểu Lý một tờ, chính mình một tờ, không hoang mang rối loạn lau sạch miệng, mới gật đầu với bà Trình: “Có thể mở cửa!”
Bà Trình vọt đứng dậy hướng ra cửa, cửa mở ra, cánh cửa cũng mở ra, bà Lục đang dùng sức đẩy cửa bị cửa mở ngã bổ nhào vào sàn phòng khách. Lục Tử Khanh đi theo sau vội tiến lên đỡ, nâng bà Lục dậy: “ Mẹ sao không cẩn thận thế, ngã rồi!”
Tiểu Lý đeo balo liền đi trốn, bà Lục mới từ sàn nhà đứng lên, nhìn thấy Tiểu Lý liền đi bắt: “ Được lắm, cả nhà các người nói con trai tôi có bồ, vừa đánh vừa mắng con trai tôi, giờ đêm người đàn ông lạ giấu ở trong phòng, thật là vừa ăn cướp vừa la làng!”
Ông Trình nghe được bà Lục như chó điên gặp đâu cắn đó, xông tới túm lấy bà Lục: “Lý Mỹ Lan, bà nói ai bồ bịch? Mồm miệng sạch sẽ chút cho tôi, không cẩn thận tôi xé nát cái mồm thối của bà!”
Lục Tử Khanh thấy ông Trình động thủ với bà Lục, vội lại đây bảo vệ bà Lục: “Bác trai, bác đừng kích động, không nên động thủ. Mẹ cháu cứ sốt ruột là nói bừa, bác trai đừng để ý! Cháu biết Mai Tây không phải là người như thế!”
Nghe xong lời của Lục Tử Khanh, ông Trình buông bà Lục ra: “Bà nếu lại nói huyên thuyên, đừng trách tôi không khách khí!”
“Bác trai, chúng ta có chuyện nói đàng hoàng đi. Chuyện của Mai Tây và anh cháu, chúng ta đừng kích động mà tham gia vào, anh cháu sắp tới rồi, để bọn họ tự mình giải quyết được không?”
Ông Trình cười lạnh một tiếng, chỉ vào phòng ngủ của Trình Mai Tây hỏi Lục Tử Khanh: “Để bọn họ tự giải quyết? Để anh cô lấy ra giấy ly hôn, bắt Mai Tây tự tay ký?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.