Chương 186: Bởi vì tình yêu
Tân Di Chỉ
29/01/2017
Phương Chi Viễn đi
vào phòng ngủ, tiếp tục tiến hành rà soát ghi chép. Năm đó bèo nước gặp
nhau cùng nhà họ Liễu, Phương Chi Viễn cũng không quá việc làm ăn của
ông Liễu. Cho dù hiện nay có công cụ tìm kiếm, có điều mang mối có ít,
cho dù Phương Chi Viễn có tra như thế nào, cũng khó trúng mục tiêu.
Đến 2 giờ đêm, Phương Chi Viễn vẫn không thu hoạch được gì, xem ra vẫn là phải tiến hành từ chỗ ông lão câm rồi, ông ấy tuy là câm, nhưng vẫn còn có ngôn ngữ cơ thể, nói không chừng có thể tìm được điểm đột phá ấy chứ.
Phương Chi Viễn tắt đi bản ghi chép, yên lặng nằm xuống. Nói đến cũng lạ, về tới nhà họ Hà, anh chưa từng mơ thấy ba mẹ lần nào, dường như tạm biệt cảnh đã quấn lấy anh trong mộng hơn 10 năm nay, ngủ rất ngon, nhưng mà cảnh trong mơ rời xa anh, lại làm anh có chút mất mát.
Phương Chi Viễn đột nhiên nhớ tới Trình Mai Tây, lúc này mới nhớ ra đã hai ngày chưa tới thăm cô. Đã đồng ý mỗi ngày sẽ tới thăm cô, giờ lại không giữ lời, Phương Chi Viễn có chút hận không thể gọi điện cho cô ngay lập tức, nghĩ lại vẫn cứ là nên kìm chế, nhin tới sáng ngày mai đi thăm Trình Mai Tây.
Sáng sớm 6 rưỡi, Khả Dĩ An đứng ngoài gõ cửa: “Phương Chi Viễn, dậy đi, đi chạy bộ cùng tôi. Chúng ta hẹn rồi cùng đi chơi cầu, cậu không luyện tập đi, làm sao đọ với tôi được?”
Phương Chi Viễn còn ngủ chưa tỉnh, quát lên một tiếng: “ Tôi không đi!” rồi trùm chăn cố gắng ngủ tiếp, nhưng cuối cùng cũng không ngủ được. Sau khi rời giường lại chẳng muốn đi chạy, liền đi ra ngoài phòng ngủ xem sao. Khi tới thư phòng, anh muốn tìm cuốn sách đọc tạm lại vô tình phát hiện một cuốn album. Anh vừa lấy ra, tự dưng nhìn thấy một bức ảnh chụp chung của Khả Dĩ An, Liễu Nhạc Hạ và mình.
Phương Chi Viễn lấy ra tấm hình quý giá này, đút vào túi, để cuốn album nguyên như cũ vào giá sách, sau khi đóng cửa phòng sách, anh đem tấm ảnh cất vào balo của mình, rồi vội vàng vào phòng vệ sinh rửa mặt. Anh đã hoàn toàn quên 3 người đã từng có tấm hình chung này, không biết là do năm đó Khả Dĩ An chưa từng đưa cho anh hay là chính mình đánh mất. Thời gian qua lâu rồi, anh đã không còn nhớ rõ nữa, Khả Dĩ An lại vẫn lưu giữ tấm hình này.
Khi vào phòng bếp tìm đồ ăn, liền phát hiện ra Khả Dĩ An cũng giống mình, trong tủ lạnh ngoài sữa và hoa quả là chẳng còn gì khác. Phương Chi Viễn dùng sữa làm một chén sữa yến mạch, vội vàng uống xong, trên lưng đeo balo liền đi ra ngoài. Đi tới cửa liền gặp Khả Dĩ An đi chạy về, Khả Dĩ An vô cùng bất mãn: “Gọi cậu đi chạy cậu không đi, giờ chẳng phải là dậy rồi à? Lại cũng không đi làm, sớm thế đi làm gì?”
“Tôi đi thăm Trình Mai Tây, cũng có mấy ngày chưa tới thăm cô ấy rồi!” Phương Chi Viễn lấy Trình Mai Tây làm bình phong có chút chột dạ, may mà Khả Dĩ An lại không chút nghi ngờ lý do này.
Phương Chi Viễn lên xe, lái về phía nhà họ Liễu, anh sờ sờ tấm ảnh trong balo, vẫn còn nguyên đó, có tấm hình này, anh cảm giác có lẽ sắp tìm được Liễu Nhạc Hạ rồi.
Đến nhà họ Liễu, Phương Chi Viễn không hề do dự bước lên gõ cửa. Nhưng mà anh gõ cửa bao lâu, cũng không có hồi âm, cũng không ai mở cửa. Dường như ông lão câm anh gặp lúc trước dường như không tồn tại. Phương Chi Viễn là người học y, cơ bản là không tin chuyện quỷ thần, giờ phút này lại có chút nghi ngờ mình gặp ảo giác.
Phương Chi Viễn gõ cửa hồi lâu, lại yên lặng chờ một lúc, lại gõ cửa, lại chờ, lặp đi lặp lại gần 2 tiếng đồng hồ, nhưng chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa, mà không có người mở cửa. Phương Chi Viễn bất đắc dĩ, đành phải quay về.
Phương Chi Viễn cẩn thận cất ảnh vào trong balo, chú ý bên đường có cửa hàng chụp ảnh nào hay không. Anh muốn phục chế lại tấm ảnh này, rửa một bức chính mình giữ, bức ảnh này còn phải tranh thủ trả lại cho Khả Dĩ An, tránh để cậu ấy nghi ngờ.
Sau khi chụp ảnh xong, người thợ bảo chiều 3 giờ mới lấy được. Phương Chi Viễn nhìn nhìn thời gian, anh tới nhà Trình Mai Tây một lát, ăn xong cơm trưa lại quay lại lấy ảnh, vừa kịp có thể quay lại nhà họ Liễu. Anh hẹn với bác thợ xong hẹn buổi chiều tới lấy rồi lên xe.
Đến nhà họ Phương, Phương Chi Viễn gõ cửa, ông Trình đi tới mở cửa, thấy là Phương Chi Viễn, vừa vui vừa sợ: “Tiểu Phương, cuối cùng cháu cũng tới. Hôm nay mà cháu không tới là chú phải gọi báo cho cháu tình hình của Mai Tây rồi.”
“Mai Tây làm sao vậy? Cô ấy không sao chứ?” Lòng Phương Chi Viễn nhói lên một cái.
“À, không sao. Cháu đừng lo lắng. Nó đang ở nhà ấm trồng hoa, cháu đi xem đi.” Ông Trình úp úp mở mở.
“Được, để cháu đi xem.” Phương Chi Viễn nhìn nét mặt ông Trình, đoán rằng Trình Mai Tây chắc chắn là có chuyển biến tốt. Anh lập tức bước ra khỏi sự buồn bã vừa nãy, vui mừng chạy vào nhà ấm trồng hoa.
Trình Mai Tây nhìn thấy Phương Chi Viễn, yên tĩnh đứng lên từ trên ghế, thong thả đi về phía trước. Mỗi bước đi dường như vô cùng gian nan, nhưng vô cùng vững chắc. Ánh mắt Phương Chi Viễn dường như muốn rớt xuống luôn. Anh nhìn thấy tất cả những vất vả đau khổ của Trình Mai Tây, giờ đây, cuối cùng nhìn thấy cô một lần nữa đứng dậy được. Anh vừa vui mừng cho Trình Mai Tây, đồng thời cũng muốn hét lớn mà cảm ơn trời đất.
Cuối cùng Trình Mai Tây cũng đi tới trước mặt Phương Chi Viễn, Phương Chi Viễn bước lên hai bước, đưa tay giữ chặt lấy Trình Mai Tây: “Cuối cùng em cũng đứng lên được rồi! Tuyệt quá, tuyệt vời quá!”
“Em cũng mừng quá!” Trên mặt Trình Mai Tây tràn đầy nụ cười, nhưng nước mắt lại không ngừng được mà rơi xuống, Phương Chi Viễn đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng nước mắt của cô lại rơi càng mãnh liệt hơn, Phương Chi Viễn lau thế nào cũng không lau sạch được.
“Chúc mừng em, cuối cùng cũng chiến thắng bệnh tật!” Phương Chi Viễn lặng yên nhìn Trình Mai Tây, dường như muốn nhấn chìm Trình Mai Tây trong ánh mắt thân thiết đầy tình cảm.
Trình Mai Tây không có cách nào đón nhận ánh mắt nóng bỏng đó, nhẹ nhàng cúi đầu: “Cám ơn anh, nếu không có sự quan tâm và giúp đỡ của anh, tôi cũng không khôi phục được như vậy.”
“Anh cũng có làm gì đâu? Chỉ là làm những việc cơ bản nhất của một bác sĩ phải làm mà thôi! Đây đều là kết quả nhờ sự cố gắng của em!” Phương Chi Viễn đỡ Trình Mai Tây để cô ngồi vào ghế tựa.
“Lúc ở bệnh viện anh đã quan tâm em như thế, về nhà mỗi ngày lại tới thăm, giờ còn để nhà mình cho cả nhà em ở. Anh đã làm quá nhiều cho em rồi, thực sự muốn cảm ơn anh!” Trình Mai Tây nhớ lại những gì Phương Chi Viễn đã làm cho mình, biểu đạt sự cảm động sâu sắc của cô, làm cho Phương Chi Viễn lại như một đứa bé thẹn thùng cúi đầu.
“Mai Tây, anh thừa nhận không coi em chỉ là một bệnh nhân bình thường. Anh muốn ở bên em cả đời, che chở cho em, quan tâm em!” Trình Mai Tây đã nói tới nước này, Phương Chi Viễn thuận tiện mượn cơ hội thổ lộ chân tình.
“Bác sĩ Phương, em vô cùng cảm kích mọi việc anh đã làm cho em. Cả nhà em cũng vô cùng cám ơn anh. Nhưng mà, bây giờ em còn chưa có cách nào để nhận tình cảm này. Bây giờ em còn đang là vợ trên danh nghĩa của Lục Tử Minh, không có cách nào nhận tình yêu của anh!” Trong lòng Trình Mai Tây xoay chuyển trăm hồi, lại chỉ có thể lựa chọn nhịn đau đớn mà cự tuyệt!
“Sắp không phải nữa rồi, Khả luật sư đã đưa đơn lên tòa án rồi, trong vòng 5 ngày tòa án sẽ đưa đơn tới Lục Tử Minh. Trong vòng một tháng sẽ mở phiên tòa xử lý, căn cứ theo chứng cứ hiện nay em cung cấp cho tòa án, chắc chắn sẽ phán quyết em ly hôn, tới lúc đó là em được tự do rồi.” Phương Chi Viễn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Cho dù quan tòa có phán cho em được ly hôn, được tự do rồi, thì cũng đã là người từng kết hôn. Anh ưu tú như vậy, lại là bác sĩ trẻ được yêu thích, anh muốn tìm người bạn gái như thế nào chẳng được, sao lại tìm em, tìm em chắc chắn sau này anh sẽ hối hận!” Trình Mai Tây cố gắng phân tích lợi hại cho Phương Chi Viễn.
“Mai Tây, anh yêu em. Từ lần đầu tiên gặp em anh đã có ấn tượng sâu sắc, từ đó về sau, anh đã không thể nào quên được đôi mắt to xinh đẹp đó. Lần thứ 2 anh gặp đã yêu em rồi, anh đã thề sẽ không rời xa em, em kiên cường, dũng cảm lại xinh đẹp, em chính là người phụ nữ anh đã tìm kiếm 30 năm nay, anh chắc chắn sẽ không hối hận.” Phương Chi Viễn bị tình yêu thiêu đốt.
“Giờ anh mới 30 tuổi, chính là thời điểm đẹp nhất của người đàn ông, nhưng em đã 32 tuổi rồi. Một người phụ nữ 32 tuổi, tuổi thanh xuân chỉ còn sót lại có chút, có lẽ bây giờ anh còn chưa nhìn ra sự chênh lệch của chúng ta, nhưng mà, thời gian dần dần trôi qua, sẽ có một ngày, anh sẽ phát hiện ra anh lựa chọn em chính là sai lầm!” Trình Mai Tây nói rõ tất cả những điểm xấu của mình cho Phương Chi Viễn.
“Lớn hơn 2 tuổi thì sao chứ? Tạ Đình Phong còn lấy Vương Phi hơn anh ta hẳn 10 tuổi kia mà? Sao anh không được ở bên em? Em cứ thấy anh sẽ cho là đây là lựa chọn sai lầm, rồi sau này em sẽ thấy, chính suy nghĩ của em mới là sai lầm!” Phương Chi Viễn cố bảo vệ quyền lợi của mình.
“Em đã bị tổn thương quá sâu, đã sớm không tin vào tình yêu rồi. Đối với em mà nói, tất cả tình cảm đều là tổn thương và đau khổ, cho dù bắt đầu có tốt đẹp hơn nữa, trải qua có nhiều ngọt ngào hạnh phúc hơn nữa, sau này đều biến thành tổn thương và phản bội!” Trình Mai Tây tuyệt vọng khóc.
“Làm gì có ai chưa từng đau lòng? Chẳng lẽ cứ bị thương là sẽ không yêu nữa? Em vì sao không thể thử một lần nữa? Cho dù trước đây em gặp đều là người đàn ông hư hỏng, cho dù trước đây em bị thương nặng hơn nữa, em cũng cần tin tưởng, thế giới này vẫn là có sự tốt đẹp và ngọt ngào tồn tại, em không mở lòng mình, thì làm sao có thể đón một đoạn tình cảm tốt đẹp đến cơ chứ?” Phương Chi Viễn đối mặt với Trình Mai Tây vô tình, cõi lòng tan nát muốn khóc, mà phải cắn môi ngăn lệ rơi xuống.
“Em tin bạn trai lúc mối tình đầu của em, cuối cùng anh ấy bỏ mặc em đi Mỹ. Em tin chồng em, cuối cùng anh ta ở sau lưng em có bồ nhí. Đều là những người đàn ông em yêu nhất phản bội em, anh nói xem, em còn có thể tin tưởng ai?” Trình Mai Tây đau xót khóc.
“Chính vì như thế, nên anh mới càng yêu thương em hơn. Anh muốn mang đến cho trái tim bị tổn thương của em sự ấm áp, anh muốn làm em không phải khóc nữa, anh muốn cho em hạnh phúc vĩnh viễn. Em xem Vương Phi và Châu Tấn, hai người đều trải qua vô vàn đau khổ, vẫn có thể dũng cảm đi yêu, vì sao em không thể lựa chọn tin tưởng tình yêu?” Phương Chi Viễn quỳ gối trước mặt Trình Mai Tây, bất lực mà vùi đầu vào trong lòng Trình Mai Tây, hận không thể cùng cô hợp thành một.
Trình Mai Tây buồn bã để hai tay lên đầu Phương Chi Viễn, người thanh niên thân thể cao lớn này, đang bởi vì tình yêu mà đau khổ, Trình Mai Tây trong lòng không kìm được nghĩ tới hai câu thơ: “Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão. Ta xa quân chân trời, quân cách ta góc bể.” (**)
(*) đoạn này mình đính chính chút nhé: Những chương trước không có đoạn nào nói tới tuổi tác chính xác của TMT và PCV, mặc dù biết 2 người này có chênh tuổi nhau, nhưng mình vẫn để xưng hô “anh-em” cho thuận miệng. Đoạn này mình cũng không đổi lại nữa nhé.
(**) Toàn bài là:
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão
Quân hận ta sinh muộn, ta hận quân sinh sớm
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão
Hận không sinh đồng thời, ngày ngày cùng quân hảo
Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão
Ta xa quân chân trời, quân cách ta góc bể
Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão
Hóa thành bươm bướm đi tầm hoa, đêm đêm về đậu trên đóa cỏ thơm.
Đến 2 giờ đêm, Phương Chi Viễn vẫn không thu hoạch được gì, xem ra vẫn là phải tiến hành từ chỗ ông lão câm rồi, ông ấy tuy là câm, nhưng vẫn còn có ngôn ngữ cơ thể, nói không chừng có thể tìm được điểm đột phá ấy chứ.
Phương Chi Viễn tắt đi bản ghi chép, yên lặng nằm xuống. Nói đến cũng lạ, về tới nhà họ Hà, anh chưa từng mơ thấy ba mẹ lần nào, dường như tạm biệt cảnh đã quấn lấy anh trong mộng hơn 10 năm nay, ngủ rất ngon, nhưng mà cảnh trong mơ rời xa anh, lại làm anh có chút mất mát.
Phương Chi Viễn đột nhiên nhớ tới Trình Mai Tây, lúc này mới nhớ ra đã hai ngày chưa tới thăm cô. Đã đồng ý mỗi ngày sẽ tới thăm cô, giờ lại không giữ lời, Phương Chi Viễn có chút hận không thể gọi điện cho cô ngay lập tức, nghĩ lại vẫn cứ là nên kìm chế, nhin tới sáng ngày mai đi thăm Trình Mai Tây.
Sáng sớm 6 rưỡi, Khả Dĩ An đứng ngoài gõ cửa: “Phương Chi Viễn, dậy đi, đi chạy bộ cùng tôi. Chúng ta hẹn rồi cùng đi chơi cầu, cậu không luyện tập đi, làm sao đọ với tôi được?”
Phương Chi Viễn còn ngủ chưa tỉnh, quát lên một tiếng: “ Tôi không đi!” rồi trùm chăn cố gắng ngủ tiếp, nhưng cuối cùng cũng không ngủ được. Sau khi rời giường lại chẳng muốn đi chạy, liền đi ra ngoài phòng ngủ xem sao. Khi tới thư phòng, anh muốn tìm cuốn sách đọc tạm lại vô tình phát hiện một cuốn album. Anh vừa lấy ra, tự dưng nhìn thấy một bức ảnh chụp chung của Khả Dĩ An, Liễu Nhạc Hạ và mình.
Phương Chi Viễn lấy ra tấm hình quý giá này, đút vào túi, để cuốn album nguyên như cũ vào giá sách, sau khi đóng cửa phòng sách, anh đem tấm ảnh cất vào balo của mình, rồi vội vàng vào phòng vệ sinh rửa mặt. Anh đã hoàn toàn quên 3 người đã từng có tấm hình chung này, không biết là do năm đó Khả Dĩ An chưa từng đưa cho anh hay là chính mình đánh mất. Thời gian qua lâu rồi, anh đã không còn nhớ rõ nữa, Khả Dĩ An lại vẫn lưu giữ tấm hình này.
Khi vào phòng bếp tìm đồ ăn, liền phát hiện ra Khả Dĩ An cũng giống mình, trong tủ lạnh ngoài sữa và hoa quả là chẳng còn gì khác. Phương Chi Viễn dùng sữa làm một chén sữa yến mạch, vội vàng uống xong, trên lưng đeo balo liền đi ra ngoài. Đi tới cửa liền gặp Khả Dĩ An đi chạy về, Khả Dĩ An vô cùng bất mãn: “Gọi cậu đi chạy cậu không đi, giờ chẳng phải là dậy rồi à? Lại cũng không đi làm, sớm thế đi làm gì?”
“Tôi đi thăm Trình Mai Tây, cũng có mấy ngày chưa tới thăm cô ấy rồi!” Phương Chi Viễn lấy Trình Mai Tây làm bình phong có chút chột dạ, may mà Khả Dĩ An lại không chút nghi ngờ lý do này.
Phương Chi Viễn lên xe, lái về phía nhà họ Liễu, anh sờ sờ tấm ảnh trong balo, vẫn còn nguyên đó, có tấm hình này, anh cảm giác có lẽ sắp tìm được Liễu Nhạc Hạ rồi.
Đến nhà họ Liễu, Phương Chi Viễn không hề do dự bước lên gõ cửa. Nhưng mà anh gõ cửa bao lâu, cũng không có hồi âm, cũng không ai mở cửa. Dường như ông lão câm anh gặp lúc trước dường như không tồn tại. Phương Chi Viễn là người học y, cơ bản là không tin chuyện quỷ thần, giờ phút này lại có chút nghi ngờ mình gặp ảo giác.
Phương Chi Viễn gõ cửa hồi lâu, lại yên lặng chờ một lúc, lại gõ cửa, lại chờ, lặp đi lặp lại gần 2 tiếng đồng hồ, nhưng chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa, mà không có người mở cửa. Phương Chi Viễn bất đắc dĩ, đành phải quay về.
Phương Chi Viễn cẩn thận cất ảnh vào trong balo, chú ý bên đường có cửa hàng chụp ảnh nào hay không. Anh muốn phục chế lại tấm ảnh này, rửa một bức chính mình giữ, bức ảnh này còn phải tranh thủ trả lại cho Khả Dĩ An, tránh để cậu ấy nghi ngờ.
Sau khi chụp ảnh xong, người thợ bảo chiều 3 giờ mới lấy được. Phương Chi Viễn nhìn nhìn thời gian, anh tới nhà Trình Mai Tây một lát, ăn xong cơm trưa lại quay lại lấy ảnh, vừa kịp có thể quay lại nhà họ Liễu. Anh hẹn với bác thợ xong hẹn buổi chiều tới lấy rồi lên xe.
Đến nhà họ Phương, Phương Chi Viễn gõ cửa, ông Trình đi tới mở cửa, thấy là Phương Chi Viễn, vừa vui vừa sợ: “Tiểu Phương, cuối cùng cháu cũng tới. Hôm nay mà cháu không tới là chú phải gọi báo cho cháu tình hình của Mai Tây rồi.”
“Mai Tây làm sao vậy? Cô ấy không sao chứ?” Lòng Phương Chi Viễn nhói lên một cái.
“À, không sao. Cháu đừng lo lắng. Nó đang ở nhà ấm trồng hoa, cháu đi xem đi.” Ông Trình úp úp mở mở.
“Được, để cháu đi xem.” Phương Chi Viễn nhìn nét mặt ông Trình, đoán rằng Trình Mai Tây chắc chắn là có chuyển biến tốt. Anh lập tức bước ra khỏi sự buồn bã vừa nãy, vui mừng chạy vào nhà ấm trồng hoa.
Trình Mai Tây nhìn thấy Phương Chi Viễn, yên tĩnh đứng lên từ trên ghế, thong thả đi về phía trước. Mỗi bước đi dường như vô cùng gian nan, nhưng vô cùng vững chắc. Ánh mắt Phương Chi Viễn dường như muốn rớt xuống luôn. Anh nhìn thấy tất cả những vất vả đau khổ của Trình Mai Tây, giờ đây, cuối cùng nhìn thấy cô một lần nữa đứng dậy được. Anh vừa vui mừng cho Trình Mai Tây, đồng thời cũng muốn hét lớn mà cảm ơn trời đất.
Cuối cùng Trình Mai Tây cũng đi tới trước mặt Phương Chi Viễn, Phương Chi Viễn bước lên hai bước, đưa tay giữ chặt lấy Trình Mai Tây: “Cuối cùng em cũng đứng lên được rồi! Tuyệt quá, tuyệt vời quá!”
“Em cũng mừng quá!” Trên mặt Trình Mai Tây tràn đầy nụ cười, nhưng nước mắt lại không ngừng được mà rơi xuống, Phương Chi Viễn đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng nước mắt của cô lại rơi càng mãnh liệt hơn, Phương Chi Viễn lau thế nào cũng không lau sạch được.
“Chúc mừng em, cuối cùng cũng chiến thắng bệnh tật!” Phương Chi Viễn lặng yên nhìn Trình Mai Tây, dường như muốn nhấn chìm Trình Mai Tây trong ánh mắt thân thiết đầy tình cảm.
Trình Mai Tây không có cách nào đón nhận ánh mắt nóng bỏng đó, nhẹ nhàng cúi đầu: “Cám ơn anh, nếu không có sự quan tâm và giúp đỡ của anh, tôi cũng không khôi phục được như vậy.”
“Anh cũng có làm gì đâu? Chỉ là làm những việc cơ bản nhất của một bác sĩ phải làm mà thôi! Đây đều là kết quả nhờ sự cố gắng của em!” Phương Chi Viễn đỡ Trình Mai Tây để cô ngồi vào ghế tựa.
“Lúc ở bệnh viện anh đã quan tâm em như thế, về nhà mỗi ngày lại tới thăm, giờ còn để nhà mình cho cả nhà em ở. Anh đã làm quá nhiều cho em rồi, thực sự muốn cảm ơn anh!” Trình Mai Tây nhớ lại những gì Phương Chi Viễn đã làm cho mình, biểu đạt sự cảm động sâu sắc của cô, làm cho Phương Chi Viễn lại như một đứa bé thẹn thùng cúi đầu.
“Mai Tây, anh thừa nhận không coi em chỉ là một bệnh nhân bình thường. Anh muốn ở bên em cả đời, che chở cho em, quan tâm em!” Trình Mai Tây đã nói tới nước này, Phương Chi Viễn thuận tiện mượn cơ hội thổ lộ chân tình.
“Bác sĩ Phương, em vô cùng cảm kích mọi việc anh đã làm cho em. Cả nhà em cũng vô cùng cám ơn anh. Nhưng mà, bây giờ em còn chưa có cách nào để nhận tình cảm này. Bây giờ em còn đang là vợ trên danh nghĩa của Lục Tử Minh, không có cách nào nhận tình yêu của anh!” Trong lòng Trình Mai Tây xoay chuyển trăm hồi, lại chỉ có thể lựa chọn nhịn đau đớn mà cự tuyệt!
“Sắp không phải nữa rồi, Khả luật sư đã đưa đơn lên tòa án rồi, trong vòng 5 ngày tòa án sẽ đưa đơn tới Lục Tử Minh. Trong vòng một tháng sẽ mở phiên tòa xử lý, căn cứ theo chứng cứ hiện nay em cung cấp cho tòa án, chắc chắn sẽ phán quyết em ly hôn, tới lúc đó là em được tự do rồi.” Phương Chi Viễn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Cho dù quan tòa có phán cho em được ly hôn, được tự do rồi, thì cũng đã là người từng kết hôn. Anh ưu tú như vậy, lại là bác sĩ trẻ được yêu thích, anh muốn tìm người bạn gái như thế nào chẳng được, sao lại tìm em, tìm em chắc chắn sau này anh sẽ hối hận!” Trình Mai Tây cố gắng phân tích lợi hại cho Phương Chi Viễn.
“Mai Tây, anh yêu em. Từ lần đầu tiên gặp em anh đã có ấn tượng sâu sắc, từ đó về sau, anh đã không thể nào quên được đôi mắt to xinh đẹp đó. Lần thứ 2 anh gặp đã yêu em rồi, anh đã thề sẽ không rời xa em, em kiên cường, dũng cảm lại xinh đẹp, em chính là người phụ nữ anh đã tìm kiếm 30 năm nay, anh chắc chắn sẽ không hối hận.” Phương Chi Viễn bị tình yêu thiêu đốt.
“Giờ anh mới 30 tuổi, chính là thời điểm đẹp nhất của người đàn ông, nhưng em đã 32 tuổi rồi. Một người phụ nữ 32 tuổi, tuổi thanh xuân chỉ còn sót lại có chút, có lẽ bây giờ anh còn chưa nhìn ra sự chênh lệch của chúng ta, nhưng mà, thời gian dần dần trôi qua, sẽ có một ngày, anh sẽ phát hiện ra anh lựa chọn em chính là sai lầm!” Trình Mai Tây nói rõ tất cả những điểm xấu của mình cho Phương Chi Viễn.
“Lớn hơn 2 tuổi thì sao chứ? Tạ Đình Phong còn lấy Vương Phi hơn anh ta hẳn 10 tuổi kia mà? Sao anh không được ở bên em? Em cứ thấy anh sẽ cho là đây là lựa chọn sai lầm, rồi sau này em sẽ thấy, chính suy nghĩ của em mới là sai lầm!” Phương Chi Viễn cố bảo vệ quyền lợi của mình.
“Em đã bị tổn thương quá sâu, đã sớm không tin vào tình yêu rồi. Đối với em mà nói, tất cả tình cảm đều là tổn thương và đau khổ, cho dù bắt đầu có tốt đẹp hơn nữa, trải qua có nhiều ngọt ngào hạnh phúc hơn nữa, sau này đều biến thành tổn thương và phản bội!” Trình Mai Tây tuyệt vọng khóc.
“Làm gì có ai chưa từng đau lòng? Chẳng lẽ cứ bị thương là sẽ không yêu nữa? Em vì sao không thể thử một lần nữa? Cho dù trước đây em gặp đều là người đàn ông hư hỏng, cho dù trước đây em bị thương nặng hơn nữa, em cũng cần tin tưởng, thế giới này vẫn là có sự tốt đẹp và ngọt ngào tồn tại, em không mở lòng mình, thì làm sao có thể đón một đoạn tình cảm tốt đẹp đến cơ chứ?” Phương Chi Viễn đối mặt với Trình Mai Tây vô tình, cõi lòng tan nát muốn khóc, mà phải cắn môi ngăn lệ rơi xuống.
“Em tin bạn trai lúc mối tình đầu của em, cuối cùng anh ấy bỏ mặc em đi Mỹ. Em tin chồng em, cuối cùng anh ta ở sau lưng em có bồ nhí. Đều là những người đàn ông em yêu nhất phản bội em, anh nói xem, em còn có thể tin tưởng ai?” Trình Mai Tây đau xót khóc.
“Chính vì như thế, nên anh mới càng yêu thương em hơn. Anh muốn mang đến cho trái tim bị tổn thương của em sự ấm áp, anh muốn làm em không phải khóc nữa, anh muốn cho em hạnh phúc vĩnh viễn. Em xem Vương Phi và Châu Tấn, hai người đều trải qua vô vàn đau khổ, vẫn có thể dũng cảm đi yêu, vì sao em không thể lựa chọn tin tưởng tình yêu?” Phương Chi Viễn quỳ gối trước mặt Trình Mai Tây, bất lực mà vùi đầu vào trong lòng Trình Mai Tây, hận không thể cùng cô hợp thành một.
Trình Mai Tây buồn bã để hai tay lên đầu Phương Chi Viễn, người thanh niên thân thể cao lớn này, đang bởi vì tình yêu mà đau khổ, Trình Mai Tây trong lòng không kìm được nghĩ tới hai câu thơ: “Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão. Ta xa quân chân trời, quân cách ta góc bể.” (**)
(*) đoạn này mình đính chính chút nhé: Những chương trước không có đoạn nào nói tới tuổi tác chính xác của TMT và PCV, mặc dù biết 2 người này có chênh tuổi nhau, nhưng mình vẫn để xưng hô “anh-em” cho thuận miệng. Đoạn này mình cũng không đổi lại nữa nhé.
(**) Toàn bài là:
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão
Quân hận ta sinh muộn, ta hận quân sinh sớm
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão
Hận không sinh đồng thời, ngày ngày cùng quân hảo
Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão
Ta xa quân chân trời, quân cách ta góc bể
Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão
Hóa thành bươm bướm đi tầm hoa, đêm đêm về đậu trên đóa cỏ thơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.