Sợ Cưới

Chương 164: Cuối cùng đã tỉnh

Tân Di Chỉ

13/12/2016

Khi Phương Chi Viễn đi vào sân thì trời đã tối, bà Trình đang ở trong bếp làm những việc cuối cùng, cả ngồi nhà đều thơm nức mùi thức ăn, ông Trình đã không nhịn được mà đưa Trình Mai Tây tới nhà ấm trồng hoa.

Phương Chi Viễn đứng trong vườn, nhìn cảnh tượng ấm áp này, giờ phút như này, đã mười mấy năm không xuất hiện ở nhà anh rồi, vậy mà giờ lại tái hiện như giấc mơ trước mắt anh, hương thơm của thức ăn cùng hương thơm của hoa cỏ, dường như xuyên qua màn sương mờ của năm tháng, chính thức bắt tay cùng những ngày xưa cũ.

Xuyên qua bức tường thủy tinh, chỉ có thể nhìn thấy ông Trình và Trình Mai Tây đang đứng trước một cây lan hồ điệp, ông Trình nâng lên một cành hoa, đưa tới trước mũi Trình Mai Tây, Trình Mai Tây nhắm mắt lại, cả phòng tràn ngập hương hoa, Phương Chi Viễn vô cùng muốn bước vào căn phòng thủy tinh đó, lại sợ giấc mơ trước mắt, chỉ cần động nhẹ, là sẽ vỡ tan.

Tận tới khi ông Trình ngẩng đầu nhìn thấy Phương Chi Viễn ở trong vườn, bước vội đi ra: “Tiểu Phương về rồi à?”

Ông Trình vội vàng nói to về phía phòng bếp: “Mẹ nó, bác sĩ Phương về rồi, mau ăn cơm thôi!”

“Được, ăn cơm ngay đây, ông bế Mai Tây vào đi đã.” Âm thanh của bà Trình lộ ra sự vui vẻ từ đáy lòng.

Phương Chi Viễn còn đang đắm chìm trong giấc mộng ngọt ngào, anh dường như bị dẫn dắt bởi một sức mạnh vô hình, bước chân như bay mà đi về phía nhà ấm trồng hoa, Trình Mai Tây ở giữa muôn ngàn hồng tía, ngủ say giống như đang chờ hoàng tử của nàng tới đánh thức.

Phương Chi Viễn nhẹ nhàng đi tới trước mặt Trình Mai Tây, cúi đầu nhìn Trình Mai Tây nhu nhược, xinh đẹp, ánh mắt tràn đầy tiếc thương và đau đớn, Trình Mai Tây mắt nhắm chặt, đắm chìm trong mùi hương hoa thơm ngát.

Ông Trình ở bên ngoài chăm chú nhìn đôi bích nhân trong phòng, đó cũng là giấc mộng ông mong đợi đã lâu, con gái của ông có thể sống vui vẻ hạnh phúc, không bao giờ bị đau khổ nữa, giờ phút này, dường như một phần giấc mộng của ông đã được thực hiện.

Khi Trình Mai Tây mở mắt thì nhìn thấy Phương Chi Viễn đã đứng im lặng hồi lâu, mở miệng tự nhiên: “Anh đã tới rồi!”

Phương Chi Viễn quá sức vui mừng, vội vàng nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Trình Mai Tây: “Mai Tây, em thực sự khỏe lại rồi?”

Trình Mai Tây có chút không dám tin tưởng lời vừa rồi là mình nói ra, Phương Chi Viễn nắm lấy vai Trình Mai Tây: “Mai Tây, chính là như thế, em lặp lại lần nữa “Anh đã tới rồi.”

“Anh đã tới rồi!” Trình Mai Tây từng chữ từng chữ nói ra, giống như một đứa bé đang tập nói.

“Đúng, anh đã ở đây rồi!” Phương Chi Viễn cầm lấy tay Trình Mai Tây mà không ngừng run run. Anh chưa từng nghĩ tới, sự phục hồi của một bệnh nhân có thể làm mình vui mừng như vậy. Đương nhiên, đối với anh mà nói, Trình Mai Tây cũng không phải là một bệnh nhân bình thường.



Bà Trình vừa thấy cả 3 người đều không vào ăn cơm, liền từ phòng bếp đi ra ngoài, vừa thấy ông Trình đứng ngây ra trong vườn liền quở trách: “ Ông xem xem, bảo ông ôm Mai Tây vào ăn cơm, ông đứng ngẩn ở đây làm gì?”

Ông Trình giữ chặt bà Trình, bĩu môi ý bảo bà nhìn vào chỗ nhà ấm trồng hoa, bà Trình nhìn thấy cảnh hai người ấm áp như vậy, trong lòng ngũ vị tạp trần. Sự để tâm của Phương Chi Viễn đối với Trình Mai Tây bà nhìn thấy rõ, nhưng thật sâu trong lòng vẫn có một chút buồn.

Phương Chi Viễn tay trái vòng qua lưng Trình Mai Tây, tay phải nâng chân của Trình Mai Tây, ôm cô như là ôm công chúa, ông Trình lôi bà Trình: “Mẹ nó, mau lên, chúng ta mau vào nhà!”

Ông bà Trình chạy tới phòng ăn như là trộm, sợ cho Phương Chi Viễn và Trình Mai Tây nhìn thấy họ sẽ xấu hổ, ngồi ở bàn ăn, hai người nhìn nhau cười như là hai đứa trẻ con.

Phương Chi Viễn ôm Trình Mai Tây đi vào, đầu hơi hướng vào lòng Trình Mai Tây. Trình Mai Tây vẻ mặt xấu hổ, nhưng vẻ mặt Phương Chi Viễn vẫn là bình tĩnh tự nhiên, nhẹ nhàng đặt Trình Mai Tây xuống ghế, rồi nói với ông bà Trình: “Mai Tây có thể nói chuyện rồi.”

Ông bà Trình hai người đồng thanh quay sang Trình Mai Tây: “Thật không?”

“Đúng thế, con khỏe rồi!” Trình Mai Tây nhìn về phía ba mẹ. Ông bà Trình cùng đứng dậy hướng về phía Trình Mai Tây, trong chốc lát, ba người ôm nhau khóc lớn. Giờ khắc này, đối với họ mà nói, đến thật không dễ dàng. Hạnh phúc đến muộn rồi lại muộn đó, họ cứ tưởng sẽ không bao giờ tới nữa, lại ở lúc người ta hoàn toàn không chuẩn bị mà bất chợt đến. Hạnh phúc tới quá đột ngột, họ chỉ có thể dùng nước mắt biểu lộ sự vui sướng.

Phương Chi Viễn lặng yên nhìn một nhà ba người ôm nhau khóc, anh thực sự cảm thấy vui mừng cho họ, giống như chính gia đình mình lại có được hạnh phúc, viên mãn, mà chính mình lại là người tạo ra hạnh phúc đó. Trong lòng Phương Chi Viễn bởi thế mà vô cùng thỏa mãn sung sướng.

Sau khi vừa khóc vừa cười, bà Trình đẩy Trình Mai Tây từ trong lòng ra, nhìn trước nhìn sau, lại càng thêm yêu thương mà ôm vào lòng: “ Tây Tây ơi, con làm cho ba mẹ lo lắng gần chết mà. Cái đứa bé này, sao có chuyện gì cũng không nói với ba mẹ, trong lòng con cất giấu bao nhiêu đau khổ cơ chứ?”

Trình Mai Tây cũng khóc lớn, đây là những giọt lệ đau lòng, mà cũng là vui sướng: “Mẹ, con xin lỗi, con xin lỗi đã làm ba mẹ lo lắng. Con sợ ba mẹ lo lắng mới không nói cho ba mẹ!”

“Tây Tây à, con có điều gì không nói cho ba mẹ được cơ chứ? Ba mẹ chỉ mong con khỏe mạnh vui vẻ, chuyện khác đều không quan trọng. Cái thằng Lục Tử Minh kia ở bên ngoài có bồ nhí, làm bao nhiêu chuyện có lỗi với con như vậy, con không nói cho ba mẹ biết, làm ba mẹ chẳng hay biết gì, chúng ta bị nó lừa cho thê thảm mà!” bà Trình có bao nhiêu lời muốn nói với Trình Mai Tây.

“Đừng nói vội, ăn cơm đi đã, không cơm canh nguội mất. Mai Tây đã khỏe rồi, sau này chúng ta còn nhiều thời gian nói chuyện!” ông Trình khuyên bà Trình.

“Được, Tây Tây, chúng ta ăn cơm trước, có gì rồi nói sau.” Bà Trình cẩn thận buông Trình Mai Tây ra.

Chức năng cơ của cơ thể Trình Mai Tây vẫn không phục hồi nhanh như chức năng nói. Cô vẫn không đi lại tự nhiên được, hai tay vẫn chưa phối hợp được động tác, vẫn cần bà Trình đút thức ăn.



Ông Trình tiếp Phương Chi Viễn ăn cơm. Ánh mắt Phương Chi Viễn vẫn không tự chủ được mà nhìn theo Trình Mai Tây. Anh dùng đũa gắp đồ ăn, xong lại ngây người nhìn Trình Mai Tây, đôi đũa dừng trước không trung, ông Trình cười thông hiểu. Ông cũng có thời trẻ, đương nhiên cũng hiểu cảm giác của người trẻ tuổi.

Phương Chi Viễn phục hồi lại tinh thần , hỏi ông Trình: “Chú, hoa trong nhà thủy tinh là khi nào đưa tới ạ?”

“À, khoảng hơn 2 giờ chiều. Là người của công ty làm vườn nói là có người hẹn giao hoa tới, chú còn tưởng là cháu sắp xếp chứ.” Ông Trình trả lời.

“Không phải cháu đâu. Hôm nay cháu bận quá, không có thời gian lo chuyện đó, có điều, nhà ấm trồng hoa có nhiều hoa, quả thực là có lợi với sự phục hồi của Mai Tây.”

Phương Chi Viễn có chút nghi ngờ, cuối cùng là ai lại đưa nhiều hoa tới như vậy.

“Không phải cháu, thì là ai nhỉ?” Ông Trình nghe được lời của Phương Chi Viễn, trong lòng nghi ngờ, chẳng lẽ là anh ta?

Bà Trình nhìn ông, ánh mắt có chút phiêu lãng: “Chẳng lẽ là anh ta?”

Ông Trình không lên tiếng, trong lòng buồn bực thầm nghĩ, Trình Mai Tây có chút kinh ngạc nhìn Phương Chi Viễn: “ Hoa là hôm nay mới đưa tới à?”

Phương Chi Viễn gật đầu: “Mẹ anh khi còn sống thích hoa cỏ, ba anh còn mời người làm vườn chuyên nghiệp mỗi tuần tới nhà xử lý hoa cỏ ở nhà ấm trồng hoa. Sau này mẹ anh qua đời, bà ngoại lớn tuổi không còn quan tâm được, anh cũng chẳng có sức mà quan tâm nên nhà ấm trồng hoa dần dần hoang tàn.”

“Cám ơn anh, bác sĩ Phương, anh đã làm bao nhiêu việc cho tôi thế.” Trình Mai Tây nói lời cảm ơn chân thành tới Phương Chi Viễn.

“Thực ra anh cũng không làm được gì, đều là việc anh phải làm mà. Sau khi mọi người dọn tới, anh vốn muốn thuê người tới chăm sóc nhà trồng hoa, định tạo môi trường tốt cho em phục hồi. Giờ đã có anh hùng vô danh tặng bao nhiêu hoa tới như vậy, nhà ấm trồng hoa đã hoàn toàn thay đổi dáng vẻ rồi, em có thể yên tâm tĩnh dưỡng.” Phương Chi Viễn có chút không biết làm sao đối với việc Trình Mai Tây chính thức nói lời cảm ơn.

“Anh đừng nói thế, anh đã làm cho em nhiều lắm rồi. Trước đây tuy em không nói được, nhưng những chuyện anh đã giúp em, em đều nhìn trong mắt. Thật sự cám ơn anh!” Trình Mai Tây cố ý nói lên lời trong lòng mình.

“Nếu muốn cảm ơn anh, vậy phải nhanh chóng khỏe lên, để dạy dỗ cho tên Lục Tử Minh kia một trận, về sau sống vui vẻ hạnh phúc!” Phương Chi Viễn cổ vũ Trình Mai Tây.

Trình Mai Tây nghe xong lời của Phương Chi Viễn, nghẹn lời hồi lâu không nói, ngẩng đầu lên đã lã chã khóc: “Bác sĩ Phương, em không biết phải cảm ơn anh thế nào mới được đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sợ Cưới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook