Chương 63: Đối mặt phá tan
Tân Di Chỉ
17/08/2016
Biểu hiện của Lục Tử
Khanh quá mức bất thường, Trình Mai Tây lập tức cảm giác được tình huống không đúng, cô nhìn theo ánh mắt Lục Tử Khanh nhìn qua, thấy Lục Tử
Minh ngồi trên ghế sofa, bên cạnh là một cô gái mặc áo lông màu trắng
ngà, dáng vẻ hai người quả thực vô cùng thân thiết, Trình Mai Tây tập
trung nhìn thì đúng là Cốc Thư Tuyết, đầu óc Trình Mai Tây “ oanh” một
tiếng giận dữ, cô ném vali, đẩy Lục Tử Khanh, chạy vào phòng khách.
Lục Tử Khanh theo sát Trình Mai Tây, định giữ cô lại, đang lúc tức giận, sức mạnh của Trình Mai Tây tăng vọt, cô gạt bỏ cánh tay Lục Tử Khanh, bước nhanh tới trước mặt Lục Tử Minh, kéo áo hắn: “ Lục Tử Minh, anh là thằng khốn nạn, anh không phải đã hứa sẽ không gặp cô ta nữa? Vì sao anh mang cả bồ về tận quê thế này?”
“ Chúng ta chẳng phải đã giao hẹn tự về nhà mình ăn Tết à? Vì sao cô chạy đến Thẩm Dương làm gì?” Lục Tử Minh bị bắt tại trận, thái độ rất cường ngạnh.
“ Anh hỏi tôi vì sao đến Thẩm Dương, anh tưởng rằng tôi muốn đến à? Chúng ta giao hẹn ai về nhà nấy, còn chẳng phải ba tôi nói vì ba anh ốm, tôi phải về Thẩm Dương thăm ông ấy, còn để tôi về cùng ăn tết với nhà anh. Nếu tôi không bất ngờ trở về, làm sao thấy được cảnh gia đình đoàn tụ đầm ấm thế này, ầm ĩ hồi lâu, chắc hẳn là tôi không nên trở về?” Trình Mai Tây vô cùng tức giận.
Bà Lục chạy vội tới lôi Trình Mai Tây ra: “ Mai Tây, các con đều là dân trí thức, có chuyện nói đàng hoàng, đừng hơi một tí lại túm áo Tử Minh, túm tóc Tiểu Tuyết. Chuyện ba người các con, các con ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, tại sao phải dùng vũ lực để giải quyết vấn đề? Con xem vết máu trên mặt nó này, đã nghỉ ngơi vài ngày rồi còn chưa tan, nó là Giáo sư đại học, con vừa cào vừa đánh nó, con bảo nó làm sao gặp mặt người khác được?”
“ Có chuyện nói đàng hoàng, mẹ hỏi con trai yêu quý của mẹ xem, anh ta đã nói đàng hoàng như thế nào với con? Anh ta luôn mồm nói không liên hệ với Cốc Thư Tuyết nữa, giờ thì hay rồi, còn mang cả bồ về nhà, sao mẹ không hỏi xem vì sao con phải cào anh ta? Chẳng lẽ không có việc gì cào lên mặt anh ta cho vui? Là anh ta làm chuyện đuối lý trước. Nếu sợ người khác chê cười, thì vì sao phải làm những chuyện mờ ám đó?” Trình Mai Tây nghe những lời bao che cho con trai của bà Lục, tức giận hết chỗ nói.
“ Mai Tây, con nhìn xem, con có chút nào là giống phụ nữ? Chính vì con hơi tí là ầm ĩ, làm vương làm tướng ở nhà, Tử Minh ở nhà bị bắt nạt, mới có thể ra ngoài tìm người phụ nữ khác. Nếu con dịu dàng chăm sóc một chút, Tử Minh sao lại có thể như thế?” Xem ra Lục Tử Minh đã hoàn toàn tẩy não cho bà Lục.
“ Mẹ, nhiều năm kết hôn như vậy, con làm việc mệt muốn chết, về nhà còn làm trâu làm ngựa cho Lục Tử Minh, hàng tháng đều gửi tiền cho cha mẹ, Tết năm nào cũng về, mua quần áo mua đồ cho mẹ với ba, trong nhà đồ ăn của nhiều người như thế đều là con làm. Con tự hỏi, gả vào nhà họ Lục nhiều năm như vậy, không kể ra được điểm xấu gì, sao mẹ nói chuyện không có chút lương tâm nào thế?” Trình Mai Tây vô cùng thương tâm.
“ Mai Tây, mẹ thừa nhận, con gả vào nhà họ Lục nhiều năm như vậy, đối với chúng ta đúng là rất tốt, nhưng, con đem chuyện gửi tiền hàng tháng này ra nói có phải là xa cách quá không? Con cái ai chẳng phải hiếu kính cha mẹ? Mỗi lần về mua chút đồ cho cha mẹ cũng phải nhắc nhở, còn có mỗi năm làm cơm tất niên, phụ nữ Đông Bắc chúng ta ai chẳng làm chuyện đó? Đây là trách nhiệm của phụ nữ, có gì đáng khoe khoang?” Bà Lục nói với vẻ không vui.
Lục Tử Khanh theo sát Trình Mai Tây, định giữ cô lại, đang lúc tức giận, sức mạnh của Trình Mai Tây tăng vọt, cô gạt bỏ cánh tay Lục Tử Khanh, bước nhanh tới trước mặt Lục Tử Minh, kéo áo hắn: “ Lục Tử Minh, anh là thằng khốn nạn, anh không phải đã hứa sẽ không gặp cô ta nữa? Vì sao anh mang cả bồ về tận quê thế này?”
“ Chúng ta chẳng phải đã giao hẹn tự về nhà mình ăn Tết à? Vì sao cô chạy đến Thẩm Dương làm gì?” Lục Tử Minh bị bắt tại trận, thái độ rất cường ngạnh.
“ Anh hỏi tôi vì sao đến Thẩm Dương, anh tưởng rằng tôi muốn đến à? Chúng ta giao hẹn ai về nhà nấy, còn chẳng phải ba tôi nói vì ba anh ốm, tôi phải về Thẩm Dương thăm ông ấy, còn để tôi về cùng ăn tết với nhà anh. Nếu tôi không bất ngờ trở về, làm sao thấy được cảnh gia đình đoàn tụ đầm ấm thế này, ầm ĩ hồi lâu, chắc hẳn là tôi không nên trở về?” Trình Mai Tây vô cùng tức giận.
Bà Lục chạy vội tới lôi Trình Mai Tây ra: “ Mai Tây, các con đều là dân trí thức, có chuyện nói đàng hoàng, đừng hơi một tí lại túm áo Tử Minh, túm tóc Tiểu Tuyết. Chuyện ba người các con, các con ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, tại sao phải dùng vũ lực để giải quyết vấn đề? Con xem vết máu trên mặt nó này, đã nghỉ ngơi vài ngày rồi còn chưa tan, nó là Giáo sư đại học, con vừa cào vừa đánh nó, con bảo nó làm sao gặp mặt người khác được?”
“ Có chuyện nói đàng hoàng, mẹ hỏi con trai yêu quý của mẹ xem, anh ta đã nói đàng hoàng như thế nào với con? Anh ta luôn mồm nói không liên hệ với Cốc Thư Tuyết nữa, giờ thì hay rồi, còn mang cả bồ về nhà, sao mẹ không hỏi xem vì sao con phải cào anh ta? Chẳng lẽ không có việc gì cào lên mặt anh ta cho vui? Là anh ta làm chuyện đuối lý trước. Nếu sợ người khác chê cười, thì vì sao phải làm những chuyện mờ ám đó?” Trình Mai Tây nghe những lời bao che cho con trai của bà Lục, tức giận hết chỗ nói.
“ Mai Tây, con nhìn xem, con có chút nào là giống phụ nữ? Chính vì con hơi tí là ầm ĩ, làm vương làm tướng ở nhà, Tử Minh ở nhà bị bắt nạt, mới có thể ra ngoài tìm người phụ nữ khác. Nếu con dịu dàng chăm sóc một chút, Tử Minh sao lại có thể như thế?” Xem ra Lục Tử Minh đã hoàn toàn tẩy não cho bà Lục.
“ Mẹ, nhiều năm kết hôn như vậy, con làm việc mệt muốn chết, về nhà còn làm trâu làm ngựa cho Lục Tử Minh, hàng tháng đều gửi tiền cho cha mẹ, Tết năm nào cũng về, mua quần áo mua đồ cho mẹ với ba, trong nhà đồ ăn của nhiều người như thế đều là con làm. Con tự hỏi, gả vào nhà họ Lục nhiều năm như vậy, không kể ra được điểm xấu gì, sao mẹ nói chuyện không có chút lương tâm nào thế?” Trình Mai Tây vô cùng thương tâm.
“ Mai Tây, mẹ thừa nhận, con gả vào nhà họ Lục nhiều năm như vậy, đối với chúng ta đúng là rất tốt, nhưng, con đem chuyện gửi tiền hàng tháng này ra nói có phải là xa cách quá không? Con cái ai chẳng phải hiếu kính cha mẹ? Mỗi lần về mua chút đồ cho cha mẹ cũng phải nhắc nhở, còn có mỗi năm làm cơm tất niên, phụ nữ Đông Bắc chúng ta ai chẳng làm chuyện đó? Đây là trách nhiệm của phụ nữ, có gì đáng khoe khoang?” Bà Lục nói với vẻ không vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.