Sợ Cưới

Chương 114: Hai mặt bị tấn công

Tân Di Chỉ

29/09/2016

Đi ra khỏi phòng bệnh số 2, nụ cười trên miệng bác sĩ Phương còn chưa mất đi. Lại ngẩng đầu nhìn Lục Tử Minh ở phòng bệnh số 3, nụ cười trên gương mặt bác sĩ Phương biến mất. Anh đi qua dừng lại, đẩy cửa vào phòng bệnh, trán Lục Tử Minh đã được băng bó xong xuôi, đang ngồi cạnh Cốc Thư Tuyết bóc hoa quả.

Bác sĩ Phương hoàn toàn không có ấn tượng tốt với Lục Tử Minh. Lục Tử Minh lại làm ra hành động này với hai người phụ nữ làm anh hết sức khinh thường. Nhưng mà làm thầy thuốc, dù vợ hay bồ của hắn cũng đều là bệnh nhân, anh đương nhiên không thể bất công, bác sĩ Phương nhíu mày, hỏi Cốc Thư Tuyết: “Cô có khỏe không? Bụng còn đau không?”

“Khỏe hơn nhiều rồi ạ. Thi thoảng cũng hơi đau đau.” Cốc Thư Tuyết nhẹ nhàng trả lời.

“Bụng có chút đau là chuyện bình thường. Cô phải chú ý nghỉ ngơi. Hiện nay tuy là thai nhi bình thường, nhưng nếu không cẩn thận vẫn có thể sinh non, đừng không chú ý.” Bác sĩ Phương dù vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng vẫn là người thầy thuốc có tâm, vẫn thật quan tâm Cốc Thư Tuyết.

Bác sĩ Phương lại hướng tới phía Lục Tử Minh: “Anh chú ý chăm sóc cô ấy. Ăn uống vệ sinh tất cả ở trên giường, cố gắng đừng xuống giường.”

Lục Tử Minh vội vàng bày tỏ thái độ: “Bác sĩ Phương yên tâm, tôi sẽ cố gắng chăm sóc cô ấy.”

“Tôi rất yên tâm, anh sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy!” Bác sĩ Phương lời nói có kim.

Lục Tử Minh giả vờ không để ý tới ý khác trong lời nói của bác sĩ, chỉ liên tục gật đầu không mở miệng.

Bác sĩ Phương vừa ra đến cửa lại nói: “Tôi biết hai người hiện giờ tình huống phức tạp, lúc nào cũng có thể ầm ĩ. Những mà, phụ nữ có thai sức khỏe yếu, chỉ hơi sơ suất là đứa bé sẽ không giữ được, anh cần chú ý quan sát, nếu thấy có vấn đề ngay lập tức báo cho y tá.”

Lục Tử Minh gật đầu như giã tỏi: “Bác sĩ Phương, tôi biết rồi, tôi nhất định chú ý quan sát!”

Bác sĩ Phương gật đầu, đi ra khỏi phòng bệnh, lại nhìn thoáng qua phòng bệnh số 2, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Lục Tử Minh hỏi ý kiến Cốc Thư Tuyết: “Bây giờ em thế này, để anh gọi mẹ tới chăm sóc em nhé?”

Cốc Thư Tuyết có hơi băn khoăn: “Mẹ anh nếu đến, liệu có ầm ĩ với cha mẹ Trình Mai Tây hay không? Bác sĩ vừa chẳng phải nói rồi à, sức khỏe em không chịu nổi kích thích đâu.”

“Giờ em không xuống giường được, nhưng một mình anh không chăm sóc nổi. Mẹ tới anh sẽ nói chuyện với mẹ, để mẹ đừng xúc động, giữ con quan trọng hơn, mẹ sẽ nhịn được.” Lục Tử Minh cố gắng khuyên nhủ.

“Vậy được, anh nhất định phải cùng mẹ nói nhé.” Cốc Thư Tuyết dặn đi dặn lại.

Lục Tử Minh bấm điện thoại: “Mẹ à, con Tử Minh đây, Bác Tùng về đến nơi chưa?”

“Nó vừa về được một lát, đang ở nhà mình đây, đang chuyện bàn em con ngày mai đi thành phố T đây.” Âm thanh bà Lục lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

“À, giờ tình huống có chút thay đổi. Cốc Thư Tuyết hôm nay bị ngã, có dấu hiệu sảy thai, cần nằm viện giữ thai.” Lục Tử Minh uyển chuyển nói tình hình.



Điện thoại đầu bên kia bà Lục ngay lập tức cuống lên: “Con nói gì? Để con chăm sóc Tiểu Tuyết cho tốt, con chăm sóc kiểu gì thế hả? Giờ lại còn dọa sảy, con đã gần 40 rồi, tóm lại là con có cần có con trai nữa không hả?”

“Ai bảo con không muốn có con? Cũng là tình hình đặc biệt mà, con gọi điện là để mẹ cùng Tử Khanh đi cùng nhau, để chăm sóc cho Trình Mai Tây và Tiểu Tuyết.” Lục Tử Minh bạo gan nói.

“Tôi bị tội nghiệt gì, con tìm hai đứa này, cả hai đều nằm viện là sao? Thật không biết kiếp trước tạo nghiệt gì!”

“Mẹ cho là con muốn như thế à? Con đã lớn thế này rồi, mẹ nói luôn ngày mai mẹ có đi hay không đi?” Lục Tử Minh có chút mất kiên nhẫn.

“Đương nhiên đi rồi. Không phải xem ở mặt mũi của con đâu nhé, mẹ là nhìn mặt mũi của cháu đích tôn của mẹ.”

Lục Tử Minh cúp điện thoại, quay sang Cốc Thư Tuyết: “Ngày mai mẹ đến chăm sóc em.”

“Mẹ anh có phải không muốn qua bên này không? Mẹ có phải không thích em không?” Cốc Thư Tuyết chu miệng, mắt đỏ lên.

“Sao mẹ không thích em được? Mẹ câu trước câu sau gọi em là Tiểu Tuyết, còn muốn đem em nâng niu trong lòng bàn tay ấy chứ. Hơn nữa, mẹ không thích anh, chẳng lẽ còn không thích đứa bé trong bụng em à?” Lục Tử Minh cưng chiều xoa tóc Cốc Thư Tuyết.

Lục Tử Minh gọt vỏ táo, lại cắt thành từng miếng cỡ ngón tay cái đút cho Cốc Thư Tuyết. Cốc Thư Tuyết nghịch ngợm quay mặt đi, làm Lục Tử Minh không đút được. Lục Tử Minh cuống lên: “ Nói với em bao nhiêu lần rồi, phải ăn nhiều hoa quả, con sinh ra da dẻ mới đẹp, sao em không ăn?”

“Em muốn anh đút!” Cốc Thư Tuyết quay đầu vào tường, không chịu ăn táo Lục Tử Minh đút.

“Đây chẳng phải là đang đút à? Còn muốn đút thế nào?” Lục Tử Minh cảm thấy Cốc Thư Tuyết là đang cố tình gây sự, giọng nói có chút không kiên nhẫn.

“Em muốn anh dùng miệng đút cơ!” Cốc Thư Tuyết làm nũng.

Lục Tử Minh cau mày “Dùng miệng đút, bẩn lắm!”

“Em không sợ anh bẩn, đến cả ‘cái kia’ em còn nuốt được, còn sợ nước bọt của anh à?” Cốc Thư Tuyết cố ý nhắc tới chuyện lúc trước.

Lục Tử Minh lắc đầu “Thật là tiểu *, đã ốm còn nghĩ việc đó, thật không biết xấu hổ!”

Tuy là nói thế, nhưng Lục Tử Minh lại nghe lời đút quả táo vào miệng, lại cúi xuống tìm miệng Cốc Thư Tuyết, lấy đầu lưỡi đưa miếng táo vào miệng Cốc Thư Tuyết. Ở nháy mắt hai môi tiếp xúc, Cốc Thư Tuyết điên cuồng mút lấy môi lưỡi Lục Tử Minh, Lục Tử Minh có chút không kịp phản ứng, sau khi bình tĩnh lại liền nhập cuộc hưởng thụ.

Đến lúc động tình, Lục Tử Minh mặt đỏ tim đập, đưa tay cầm lấy chỗ mềm mại của Cốc Thư Tuyết, Cốc Thư Tuyết rên rỉ thành tiếng, Lục Tử Minh đột nhiên nhớ ra lời dặn của bác sĩ Phương, liền dừng động tác.

Cốc Thư Tuyết đang hưởng thụ, thấy Lục Tử Minh dừng lại, có chút mất hứng: “Sao tự nhiên lại ngừng? Tiếp tục đi.”

“Bác sĩ nói, em không chịu được kích thích, sợ ảnh hưởng tới đứa bé.” Lục Tử Minh cố nén cỗ cuồng nhiệt trong lòng.



“Em không thể kích thích, anh có thể chứ?” Cốc Thư Tuyết nháy nháy mắt với Lục Tử Minh.

“Em có ý gì?” Lục Tử Minh còn chưa nói xong, đột nhiên bị Cốc Thư Tuyết nắm lấy chỗ đó, không kìm được ‘a’ một tiếng.

Cốc Thư Tuyết nằm trên giường, ra vẻ như đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng tay lại không ngừng chuyển động. Lục Tử Minh ngồi bên giường, cứng đơ như rối gỗ, Cốc Thư Tuyết phì cười: “Anh lo lắng gì chứ? Còn lo em làm gì anh à?”

Đúng lúc này, y tá đi vào. Cốc Thư Tuyết và Lục Tử Minh động cũng không dám, vẫn duy trì tư thế đó. Cũng may y tá không tới gần, chỉ đứng ở cửa báo lát nữa sẽ tới làm giám sát tim thai rồi đi.

Y tá vừa đi khỏi, thân mình Lục Tử Minh liền mềm nhũn, Cốc Thư Tuyết cười ha ha: “Nhìn xem, gan anh cũng bé quá đấy. Lần này đã bị dọa thành thế kia.”

“Gan em cũng quá lớn. Anh thật mặc cảm. Anh không có cách nào so với mấy người trẻ tuổi bọn em!” Lục Tử Minh đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Cốc Thư Tuyết chơi đùa Lục Tử Minh như chơi đồ chơi, chắc mấy chốc Lục Tử Minh liền giơ tay xin hàng.

Sau khi dọn dẹp qua, Cốc Thư Tuyết giả bộ tội nghiệp nhìn Lục Tử Minh: “Chồng, em đói, em muốn ăn cơm!”

“Muốn ăn gì?” Vừa được Cốc Thư Tuyết phục vụ thoải mái dễ chịu, Lục Tử Minh là nói gì nghe nấy.

“Ăn cua” Cốc Thư Tuyết nghĩ một lát mới nghĩ ra muốn ăn gì.

“Ôi, bà cô của tôi ơi. Bây giờ tháng giêng lấy đâu ra cua hả em? Hơn nữa, em có bầu, không nên ăn cua, không tốt cho đứa bé!” Lục Tử Minh kiên nhẫn khuyên nhủ.

“Em mặc kệ, em chỉ thèm ăn cua!” Cốc Thư Tuyết không thèm nghe lời Lục Tử Minh.

“Ngoan nào, không ăn cua nhé. Chờ em sinh con xong, muốn ăn bao nhiêu anh mua cho em ăn, được không?” Lục Tử Minh hận không thể quỳ xuống khuyên bảo Cốc Thư Tuyết.

Cốc Thư Tuyết cuối cùng cũng đồng ý không ăn cua, Lục Tử Minh thở dài nhẹ nhõm: “ Thế em nghĩ xem em muốn ăn gì nào?”

“Ăn cá hấp đi. Chẳng phải anh nói ăn nhiều cá có lợi cho con à?” Cốc Thư Tuyết giả vờ nói gì nghe nấy với Lục Tử Minh.

Lục Tử Minh vô cùng hưởng thụ, lập tức đứng lên đi ra ngoài: “Ngoan lắm, anh đi mua cho em nhé.”

Lục Tử Minh vừa đi ra khỏi phòng bệnh, liền đi qua phòng bệnh số 2, hỏi bà Trình ở bên trong: “Mọi người với Mai Tây buổi tối ăn gì để con đi mua?”

Bà Trình lạnh nhạt nói: “Không phiền anh lo. Anh lo cho cô bồ nhí của anh cho tốt là được. Tôi với ông ấy sẽ chăm sóc tốt bản thân mình, cũng chăm sóc tốt cho Mai Tây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sợ Cưới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook