Chương 150: Hai mặt gặp địch
Tân Di Chỉ
15/11/2016
“Anh Kiệt, chuyện gấp như vậy, cậu cũng không nói sớm cho tôi. Cậu sớm nói cho tôi, cũng
sẽ không xảy ra chuyện hôm nay!” Lục Tử Khanh oán giận.
“Chị dâu, việc này quả thật em không dễ nói chuyện với chị, trước đây chuyện anh Trương ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, chị cũng mắt nhắm mắt mở. Em cũng không nghĩ được là La Tư Vũ sẽ gây ra chuyện lớn như vậy.” Chu Anh Kiệt tỉnh ngộ đã muộn.
“Bây giờ việc cấp bách là cần tìm được La Tư Vũ và Hách Kiếm, hai là nghĩ biện pháp vực công ty đứng dậy, mới có thể giải quyết tình hình này.” Lục Tử Khanh suy nghĩ rõ ràng.
“Nhưng mà em đã hỏi các đồng nghiệp ở công ty rồi, hai người họ bình thường đều không qua lại với ai, cũng không chơi cùng ai, vốn không có ai biết hai người đó ở chỗ nào.” Chu Anh Kiệt hết đường xoay sở.
“Đi xem hồ sơ gia nhập của họ xem, xem xem có dấu vết gì để lại hay không? Rồi điều tra cặn kẽ đừng bỏ qua cái gì, chuyện tiền nong, tôi còn đang nghĩ cách.” Chuyện của La Tư Vũ không ảnh hưởng nhiều tới tâm tình của Lục Tử Khanh, lúc này cô hoàn toàn không có rảnh bận tâm những chuyện đó, đành gác lại để sau này tính.
Lục Tử Khanh đầu tiên gọi điện cho Tổng giám đốc Lưu của công ty cơ khí thương mại Thuận Tiệp. Ông Lưu vừa nghe là tiếng của Lục Tử Khanh, giọng liền có chút không mặn không nhạt, thái độ khác hoàn toàn so với tháng trước lúc còn cùng nhau đánh golf: “Em dâu à, ngại quá, bây giờ anh đang đi du lịch bên ngoài, tối anh gọi lại nhé.”
Ông Lưu thế này còn là khách sáo, vài người giám đốc khác, vừa nghe thấy là Lục Tử Khanh, liền cúp điện thoại như là gặp ôn dịch. Lục Tử Khanh chưa từ bỏ ý định, cuối cùng gọi cho một công ty kim loại vẫn đang dùng dịch vụ chuyển hàng của Bác Thông, Lục Tử Khanh nói sùi bọt mép, cuối cùng Tổng Giám đốc Đan chịu gặp một lần.
Lục Tử Khanh dường như bắt được cây cỏ cứu mạng, nắm được liền muốn xông ra ngoài, vừa đến nhà ông Đan, Lục Tử Khanh đã thở hồng hộc. Ông Đan và vợ chồng Lục Tử Khanh có quan hệ nhiều năm rồi. Lúc Trương Bác Tùng khởi nghiệp, là làm cùng với ông Đan, công ty hậu cần Bác Thông của Trương Bác Tùng thành danh, công ty kim loại của ông Đan cũng có tiếng.
Ông Đan ngại vì là chỗ thân thiết cũ, nên cũng nhiệt tình tiếp đón Lục Tử Khanh, nhưng Lục Tử Khanh vừa nhắc tới chuyện vay tiền, thái độ của ông Đan lại y sì như những người khác: “Công ty nhỏ của chỗ anh cũng là khó khăn lắm, công ty em còn đang nợ bên anh 20 vạn tiền nguyên liệu đấy, anh làm gì có tiền cho bọn em mượn? Hơn nữa đợt này bên em nguy cấp, cần nhiều tài chính, chút ít không giải quyết được vấn đề đâu!”
“Anh Đan, hậu cần Bác Thông chúng em đi tới hôm nay cũng không dễ dàng gì, là anh nhìn chúng em từng bước đi tới. Nay Bác Thông đi tới bước này, anh sao có thể thấy chết mà không cứu đây?” Lục Tử Khanh có hơi nói bừa.
“Chị Trương, chị xem chị nói thế nào thế? Cái bè nhỏ của chúng tôi, làm sao cứu được thuyền lớn nhà chị cơ chứ? Chị chụp cho tôi cái mũ này, tôi chịu không nổi!” Ông Đan có chút không vui.
“Xin lỗi anh Đan, là em nói sai rồi, anh là bạn lâu năm với vợ chồng em, hai công ty chúng ta lại là bạn hợp tác, anh làm phúc giúp chúng em với?” Lục Tử Khanh phải nhờ vả người ta, không có cách nào khác là đành phải cúi đầu.
“Hừ, các anh chị lúc phất lên thì quên mất người bạn cũ này, giờ gặp khó khăn mới nhớ tới người bạn cũ này? Tôi vừa rồi gọi cô tới đây, chính là muốn nhìn một chút Trương Bác Tùng cũng có ngày hôm nay, cho các ngươi nếm thử cảm giác phải cầu cạnh người khác.” Sau khi sự nghiệp của Trương Bác Tùng thành công liền có chút vênh váo đắc ý, ông Đan cuối cùng cũng xả được cơn tức.
Đã nói tới nước này, Lục Tử Khanh cảm thấy ý nghĩ của mình quả thực quá mức ngây thơ. Lúc có tiền thì là bạn bè, lúc không còn tiền thì hết bạn bè, Lục Tử Khanh không còn vẻ mặt cầu cạnh mỉm cười nữa, đứng dậy đi ra ngoài, ông Đan ở phía sau gọi: “Chị Trương, chị đừng vội, chị nóng lòng như lửa đốt, uống cốc nước đã rồi hãy đi.”
Lục Tử Khanh nhấp nhấp đôi môi khô khốc vì nóng ruột, vừa đi vừa lấy son môi từ trong túi ra quệt. Mấy người lúc trước định đi gặp, cô cũng không gặp nữa, sau khi gặp chuyện không may, đến bạn cũ như ông Đan còn phải đạp một cước, thì thái độ của những người khác không cần phải nghĩ nữa.
Lục Tử Khanh quay lại công ty, Chu Anh Kiệt tràn đầy mong chờ, nhìn thấy bộ dáng hồn xiêu phách lạc của Lục Tử Khanh liền biết chuyến đi này là vô ích, chỉ có thể nói với Lục Tử Khanh: “Chị soi gương đi, son môi của chị bị lem rồi.”
Lục Tử Khanh đứng dậy đi vào văn phòng của Trương Bác Tùng, chỗ giá sách bị chuyển đi ra rồi, lộ ra cửa ngầm đằng sau, vừa đẩy ra cánh cửa ngầm phía sau, Lục Tử Khanh nhất thời cảm thấy máu sôi lên, Trương Bác Tùng thực là quá to gan, đằng sau văn phòng thế mà có một căn phòng bí mật hơn 10m2, bên trong có đầy đủ mọi thứ, còn có cả buồng vệ sinh, thậm chí cả bàn trang điểm cũng có. Đáng giận nhất là, mình tới đây biết bao nhiêu lần, mà không hề hay biết.
Lục Tử Khanh chạy ra khỏi văn phòng của Trương Bác Tùng, kêu lên: “Chu Anh Kiệt, cậu mau lại đây.”
Chu Anh Kiệt tưởng rằng Lục Tử Khanh tìm được đầu mối quan trọng nào đó, đã vội vàng chạy tới, nhìn thấy cánh cửa ngầm và bộ dạng tức giận của Lục Tử Khanh, Chu Anh Kiệt đã hiểu rõ.
Lục Tử Khanh chỉ vào Chu Anh Kiệt: “Trương Bác Tùng đã làm chuyện hoang đường gì thế này? Lại kim ốc tàng Kiều ở công ty, Chu Anh Kiệt, anh là Tổng giám đốc, sao anh không giám sát anh ta?”
Chu Anh Kiệt giơ hai tay: “Chị dâu, những thứ này đều là anh ấy làm giấu em, đều là cái thằng Hách Kiếm kia gợi ý cho anh ấy, cũng không có qua tay em, em cũng mới phát hiện cánh cửa này thôi.”
Lục Tử Khanh đột nhiên cảm thấy tim mình như bị Trương Bác Tùng đâm một nhát đau nhói, vốn tưởng rằng Trương Bác Tùng chỉ chơi bời bên ngoài mà thôi, ai ngờ còn mang bồ nhí tới tận trong công ty, lại còn làm phòng bí mật ngay tại chỗ!
Nếu như giữa hai người chỉ là quan hệ tình ái thì cũng đành thôi, Lục Tử Khanh chẳng qua chỉ trải qua nỗi đau đớn của Trình Mai Tây một lần mà thôi, nhưng vì sự vô ý của Trương Bác Tùng, làm cho công ty Bác Thông mà mình đầu tư vào hết cả tinh lực cùng tuổi thanh xuân đi tới bước này, Lục Tử Khanh trong phút chốc có cảm giác hai mặt gặp địch!
Lửa giận của Lục Tử Khanh không có chỗ phát tiết, lấy điện thoại điên cuồng gọi cho Lục Tử Minh, nhưng thế nào cũng không gọi được. Lục Tử Khanh biết, Trương Bác Tùng cũng đang truy tìm tung tích của Hách Kiếm và La Tư Vũ, hắn bị chính người hắn tín nhiệm và bồ nhí hắn yêu thương lừa gạt, chắc chắn là muốn trả thù phát điên.
Lục Tử Khanh ở trong bóng tối đập nát đồ vật, nhìn tới bàn trang điểm tinh xảo kia liền không thể kìm chế hình ảnh Trương Bác Tùng ôm La Tư Vũ không mảnh áo che thân, bao nhiêu hoan ái nhu tình đều hiện lên trong căn phòng nhỏ bí mật này.
Khuôn mặt Lục Tử Khanh trong gương đã trở nên phẫn nộ tới vặn vẹo, Lục Tử Khanh cầm lấy ghế trang điểm ném tới, chiếc gương “ầm” một tiếng vỡ vụn, mỗi mảnh gương nhỏ đều chiếu ra vẻ mặt vặn vẹo của Lục Tử Khanh, một mảnh vỡ trong đó bắn đến trên mặt Lục Tử Khanh, Chu Anh Kiệt vội chạy tới bắt lấy Lục Tử Khanh: “Chị dâu, chị sao không cẩn thận thế? Có bị thương không?”
Chu Anh Kiệt ôm lấy Lục Tử Khanh cả người đang run rẩy đi tới bên giường, Lục Tử Khanh mềm nhũn ngồi ở mép giường, cô không dám đưa mắt nhìn chăn đệm trên giường, dường như mỗi centimet đều từng có sự dịu dàng triền miên của Trương Bác Tùng và La Tư Vũ. Lục Tử Khanh cảm thấy nơi mông mình tiếp xúc như có lửa đốt, đùng một cái đứng bật dậy.
Chu Anh Kiệt đỡ Lục Tử Khanh đi ra ngoài: “Chị dâu, chị đừng quá khó chịu . Giờ đã thành thế này rồi, chị hãy cố nhịn… Đừng quá đau lòng!”
Lục Tử Khanh trào nước mắt: “Tôi làm sao mà không khó chịu được cơ chứ? Cậu nói xem, tôi làm sao mà không khó chịu được đây? Tim đều tan nát rồi!”
Một nhân viên kế toán bên ngoài nhìn thấy Chu Anh Kiệt ôm Lục Tử Khanh đi qua, định quay lưng lảng tránh, Chu Anh Kiệt gọi anh ta lại: “Vương Bác Văn, mau đi đun ấm nước đưa đến phòng làm việc của anh đi.”
Vương Bác Văn đồng ý ra, Chu Anh Kiệt giúp Lục Tử Khanh ngồi trên sofa, lấy tờ giấy ăn đưa cho Lục Tử Khanh, Lục Tử Khanh cầm lấy giấy lau lung tung lên mặt, miệng không ngừng nói: “ Báo ứng mà, báo ứng mà, đều là báo ứng!”
“Báo ứng gì chứ? Tử Khanh em đừng quá đau lòng, Trương Bác Tùng vốn chẳng phải là đồ gì tốt!” Chu Anh Kiệt quay đầu, đem toàn bộ sai lầm đổ lên đầu Trương Bác Tùng.
Từ khi Lục Tử Khanh và Trương Bác Tùng kết hôn, Chu Anh Kiệt liền đổi xưng hô gọi cô là Chị dâu, Lục Tử Khanh đang đắm chìm trong sự đau lòng của bản thân, hoàn toàn không biết việc Chu Anh Kiệt thay đổi các xưng hô với mình.
“Chị dâu, việc này quả thật em không dễ nói chuyện với chị, trước đây chuyện anh Trương ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, chị cũng mắt nhắm mắt mở. Em cũng không nghĩ được là La Tư Vũ sẽ gây ra chuyện lớn như vậy.” Chu Anh Kiệt tỉnh ngộ đã muộn.
“Bây giờ việc cấp bách là cần tìm được La Tư Vũ và Hách Kiếm, hai là nghĩ biện pháp vực công ty đứng dậy, mới có thể giải quyết tình hình này.” Lục Tử Khanh suy nghĩ rõ ràng.
“Nhưng mà em đã hỏi các đồng nghiệp ở công ty rồi, hai người họ bình thường đều không qua lại với ai, cũng không chơi cùng ai, vốn không có ai biết hai người đó ở chỗ nào.” Chu Anh Kiệt hết đường xoay sở.
“Đi xem hồ sơ gia nhập của họ xem, xem xem có dấu vết gì để lại hay không? Rồi điều tra cặn kẽ đừng bỏ qua cái gì, chuyện tiền nong, tôi còn đang nghĩ cách.” Chuyện của La Tư Vũ không ảnh hưởng nhiều tới tâm tình của Lục Tử Khanh, lúc này cô hoàn toàn không có rảnh bận tâm những chuyện đó, đành gác lại để sau này tính.
Lục Tử Khanh đầu tiên gọi điện cho Tổng giám đốc Lưu của công ty cơ khí thương mại Thuận Tiệp. Ông Lưu vừa nghe là tiếng của Lục Tử Khanh, giọng liền có chút không mặn không nhạt, thái độ khác hoàn toàn so với tháng trước lúc còn cùng nhau đánh golf: “Em dâu à, ngại quá, bây giờ anh đang đi du lịch bên ngoài, tối anh gọi lại nhé.”
Ông Lưu thế này còn là khách sáo, vài người giám đốc khác, vừa nghe thấy là Lục Tử Khanh, liền cúp điện thoại như là gặp ôn dịch. Lục Tử Khanh chưa từ bỏ ý định, cuối cùng gọi cho một công ty kim loại vẫn đang dùng dịch vụ chuyển hàng của Bác Thông, Lục Tử Khanh nói sùi bọt mép, cuối cùng Tổng Giám đốc Đan chịu gặp một lần.
Lục Tử Khanh dường như bắt được cây cỏ cứu mạng, nắm được liền muốn xông ra ngoài, vừa đến nhà ông Đan, Lục Tử Khanh đã thở hồng hộc. Ông Đan và vợ chồng Lục Tử Khanh có quan hệ nhiều năm rồi. Lúc Trương Bác Tùng khởi nghiệp, là làm cùng với ông Đan, công ty hậu cần Bác Thông của Trương Bác Tùng thành danh, công ty kim loại của ông Đan cũng có tiếng.
Ông Đan ngại vì là chỗ thân thiết cũ, nên cũng nhiệt tình tiếp đón Lục Tử Khanh, nhưng Lục Tử Khanh vừa nhắc tới chuyện vay tiền, thái độ của ông Đan lại y sì như những người khác: “Công ty nhỏ của chỗ anh cũng là khó khăn lắm, công ty em còn đang nợ bên anh 20 vạn tiền nguyên liệu đấy, anh làm gì có tiền cho bọn em mượn? Hơn nữa đợt này bên em nguy cấp, cần nhiều tài chính, chút ít không giải quyết được vấn đề đâu!”
“Anh Đan, hậu cần Bác Thông chúng em đi tới hôm nay cũng không dễ dàng gì, là anh nhìn chúng em từng bước đi tới. Nay Bác Thông đi tới bước này, anh sao có thể thấy chết mà không cứu đây?” Lục Tử Khanh có hơi nói bừa.
“Chị Trương, chị xem chị nói thế nào thế? Cái bè nhỏ của chúng tôi, làm sao cứu được thuyền lớn nhà chị cơ chứ? Chị chụp cho tôi cái mũ này, tôi chịu không nổi!” Ông Đan có chút không vui.
“Xin lỗi anh Đan, là em nói sai rồi, anh là bạn lâu năm với vợ chồng em, hai công ty chúng ta lại là bạn hợp tác, anh làm phúc giúp chúng em với?” Lục Tử Khanh phải nhờ vả người ta, không có cách nào khác là đành phải cúi đầu.
“Hừ, các anh chị lúc phất lên thì quên mất người bạn cũ này, giờ gặp khó khăn mới nhớ tới người bạn cũ này? Tôi vừa rồi gọi cô tới đây, chính là muốn nhìn một chút Trương Bác Tùng cũng có ngày hôm nay, cho các ngươi nếm thử cảm giác phải cầu cạnh người khác.” Sau khi sự nghiệp của Trương Bác Tùng thành công liền có chút vênh váo đắc ý, ông Đan cuối cùng cũng xả được cơn tức.
Đã nói tới nước này, Lục Tử Khanh cảm thấy ý nghĩ của mình quả thực quá mức ngây thơ. Lúc có tiền thì là bạn bè, lúc không còn tiền thì hết bạn bè, Lục Tử Khanh không còn vẻ mặt cầu cạnh mỉm cười nữa, đứng dậy đi ra ngoài, ông Đan ở phía sau gọi: “Chị Trương, chị đừng vội, chị nóng lòng như lửa đốt, uống cốc nước đã rồi hãy đi.”
Lục Tử Khanh nhấp nhấp đôi môi khô khốc vì nóng ruột, vừa đi vừa lấy son môi từ trong túi ra quệt. Mấy người lúc trước định đi gặp, cô cũng không gặp nữa, sau khi gặp chuyện không may, đến bạn cũ như ông Đan còn phải đạp một cước, thì thái độ của những người khác không cần phải nghĩ nữa.
Lục Tử Khanh quay lại công ty, Chu Anh Kiệt tràn đầy mong chờ, nhìn thấy bộ dáng hồn xiêu phách lạc của Lục Tử Khanh liền biết chuyến đi này là vô ích, chỉ có thể nói với Lục Tử Khanh: “Chị soi gương đi, son môi của chị bị lem rồi.”
Lục Tử Khanh đứng dậy đi vào văn phòng của Trương Bác Tùng, chỗ giá sách bị chuyển đi ra rồi, lộ ra cửa ngầm đằng sau, vừa đẩy ra cánh cửa ngầm phía sau, Lục Tử Khanh nhất thời cảm thấy máu sôi lên, Trương Bác Tùng thực là quá to gan, đằng sau văn phòng thế mà có một căn phòng bí mật hơn 10m2, bên trong có đầy đủ mọi thứ, còn có cả buồng vệ sinh, thậm chí cả bàn trang điểm cũng có. Đáng giận nhất là, mình tới đây biết bao nhiêu lần, mà không hề hay biết.
Lục Tử Khanh chạy ra khỏi văn phòng của Trương Bác Tùng, kêu lên: “Chu Anh Kiệt, cậu mau lại đây.”
Chu Anh Kiệt tưởng rằng Lục Tử Khanh tìm được đầu mối quan trọng nào đó, đã vội vàng chạy tới, nhìn thấy cánh cửa ngầm và bộ dạng tức giận của Lục Tử Khanh, Chu Anh Kiệt đã hiểu rõ.
Lục Tử Khanh chỉ vào Chu Anh Kiệt: “Trương Bác Tùng đã làm chuyện hoang đường gì thế này? Lại kim ốc tàng Kiều ở công ty, Chu Anh Kiệt, anh là Tổng giám đốc, sao anh không giám sát anh ta?”
Chu Anh Kiệt giơ hai tay: “Chị dâu, những thứ này đều là anh ấy làm giấu em, đều là cái thằng Hách Kiếm kia gợi ý cho anh ấy, cũng không có qua tay em, em cũng mới phát hiện cánh cửa này thôi.”
Lục Tử Khanh đột nhiên cảm thấy tim mình như bị Trương Bác Tùng đâm một nhát đau nhói, vốn tưởng rằng Trương Bác Tùng chỉ chơi bời bên ngoài mà thôi, ai ngờ còn mang bồ nhí tới tận trong công ty, lại còn làm phòng bí mật ngay tại chỗ!
Nếu như giữa hai người chỉ là quan hệ tình ái thì cũng đành thôi, Lục Tử Khanh chẳng qua chỉ trải qua nỗi đau đớn của Trình Mai Tây một lần mà thôi, nhưng vì sự vô ý của Trương Bác Tùng, làm cho công ty Bác Thông mà mình đầu tư vào hết cả tinh lực cùng tuổi thanh xuân đi tới bước này, Lục Tử Khanh trong phút chốc có cảm giác hai mặt gặp địch!
Lửa giận của Lục Tử Khanh không có chỗ phát tiết, lấy điện thoại điên cuồng gọi cho Lục Tử Minh, nhưng thế nào cũng không gọi được. Lục Tử Khanh biết, Trương Bác Tùng cũng đang truy tìm tung tích của Hách Kiếm và La Tư Vũ, hắn bị chính người hắn tín nhiệm và bồ nhí hắn yêu thương lừa gạt, chắc chắn là muốn trả thù phát điên.
Lục Tử Khanh ở trong bóng tối đập nát đồ vật, nhìn tới bàn trang điểm tinh xảo kia liền không thể kìm chế hình ảnh Trương Bác Tùng ôm La Tư Vũ không mảnh áo che thân, bao nhiêu hoan ái nhu tình đều hiện lên trong căn phòng nhỏ bí mật này.
Khuôn mặt Lục Tử Khanh trong gương đã trở nên phẫn nộ tới vặn vẹo, Lục Tử Khanh cầm lấy ghế trang điểm ném tới, chiếc gương “ầm” một tiếng vỡ vụn, mỗi mảnh gương nhỏ đều chiếu ra vẻ mặt vặn vẹo của Lục Tử Khanh, một mảnh vỡ trong đó bắn đến trên mặt Lục Tử Khanh, Chu Anh Kiệt vội chạy tới bắt lấy Lục Tử Khanh: “Chị dâu, chị sao không cẩn thận thế? Có bị thương không?”
Chu Anh Kiệt ôm lấy Lục Tử Khanh cả người đang run rẩy đi tới bên giường, Lục Tử Khanh mềm nhũn ngồi ở mép giường, cô không dám đưa mắt nhìn chăn đệm trên giường, dường như mỗi centimet đều từng có sự dịu dàng triền miên của Trương Bác Tùng và La Tư Vũ. Lục Tử Khanh cảm thấy nơi mông mình tiếp xúc như có lửa đốt, đùng một cái đứng bật dậy.
Chu Anh Kiệt đỡ Lục Tử Khanh đi ra ngoài: “Chị dâu, chị đừng quá khó chịu . Giờ đã thành thế này rồi, chị hãy cố nhịn… Đừng quá đau lòng!”
Lục Tử Khanh trào nước mắt: “Tôi làm sao mà không khó chịu được cơ chứ? Cậu nói xem, tôi làm sao mà không khó chịu được đây? Tim đều tan nát rồi!”
Một nhân viên kế toán bên ngoài nhìn thấy Chu Anh Kiệt ôm Lục Tử Khanh đi qua, định quay lưng lảng tránh, Chu Anh Kiệt gọi anh ta lại: “Vương Bác Văn, mau đi đun ấm nước đưa đến phòng làm việc của anh đi.”
Vương Bác Văn đồng ý ra, Chu Anh Kiệt giúp Lục Tử Khanh ngồi trên sofa, lấy tờ giấy ăn đưa cho Lục Tử Khanh, Lục Tử Khanh cầm lấy giấy lau lung tung lên mặt, miệng không ngừng nói: “ Báo ứng mà, báo ứng mà, đều là báo ứng!”
“Báo ứng gì chứ? Tử Khanh em đừng quá đau lòng, Trương Bác Tùng vốn chẳng phải là đồ gì tốt!” Chu Anh Kiệt quay đầu, đem toàn bộ sai lầm đổ lên đầu Trương Bác Tùng.
Từ khi Lục Tử Khanh và Trương Bác Tùng kết hôn, Chu Anh Kiệt liền đổi xưng hô gọi cô là Chị dâu, Lục Tử Khanh đang đắm chìm trong sự đau lòng của bản thân, hoàn toàn không biết việc Chu Anh Kiệt thay đổi các xưng hô với mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.