Sợ Cưới

Chương 117: Không thể tha thứ

Tân Di Chỉ

03/10/2016

Trương Bác Tùng đưa Lục Tử Khanh lên xe, sau khi ngồi xe taxi đến trạm, trước lấy điện thoại ra gọi, vẻ mặt lúc trò chuyện cùng Lục Tử Khanh hoàn toàn bất đồng, thanh âm cũng vô tình nhẹ nhàng hơn vài độ, sau khi nói lời ngon tiếng ngọt, Trương Bác Tùng hết sức từ chối yêu cầu muốn gặp mặt của đối phương, trả lời điện thoại “ừ” một tiếng, cúp điện thoại rồi mới cười.

Trương Bác Tùng vô cùng hài lòng mình có thể dễ dàng giữa vợ và nhân tình, vợ tốt là gia đình ổn định, tình nhân tốt là dịu dàng và tình yêu, hai người này và đây sự nghiệp thuận buồm xuôi gió đối với Trương Bác Tùng mà nói, đều không phải là việc khó, tuyệt đối sẽ không giống như Lục Tử Minh hai bên đều là kẻ thù như vậy.

Hôm nay tình nhân La Tư Vũ mãnh liệt yêu cầu muốn gặp mặt Trương Bác Tùng, lẽ ra mà nói hôm nay Lục Tử Khanh đã đi rồi, Trương Bác Tùng lại không cần vội chuyện của công ty, hoàn toàn có thể vui vẻ gặp gỡ tình nhân bé nhỏ, nhưng Trương Bác Tùng không muốn tình nhân cho là anh không thể rời bỏ cô, hơn nữa muốn cho tình nhân hiểu là ngày nghỉ lễ mừng năm mới anh nhất định phải cùng với người nhà, cho dù trong lòng anh cũng nhớ tới La Tư Vũ trẻ trung, chắc chắn sau ngày mười lắm tháng giêng sẽ cung người tình bé nhỏ say đắm trong bể tình, Lục Tử Khanh là là người vợ kết tóc cùng mình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hơn nữa đã cho mình thêm một cặp con gái sinh đôi đáng yêu, Trương Bác Tùng cũng không muốn vì biến cố gia đình ảnh hưởng đến sự nghiệp, phụ nữ thôi, thử một chút là được, làm cho tổn thương lẫn nhau là hoàn toàn không cần thiết.

Lục Tử Minh gây ra trò hay ra, trong mắt Trương Bác Tùng là hoàn toàn không cần thiết, thậm chí có chút coi thường, người đàn ông nếu như ngay cả người phụ nữ của mình cũng không giải quyết được, còn có thể làm được gì? Nhưng ngại quan hệ của hai người, Trương Bác Tùng không chỉ không tỏ vẻ khinh thường, ngược lại còn chạy trước chạy sau thu xếp, cũng không không biểu hiện ra thái độ gì.

Đối với Trình Mai Tây, Trương Bác Tùng cũng không quan tâm, mặc kệ vợ của anh ấy là dạng chị dâu như thế nào đối với em rể mà nói căn bản là không quan trọng, đổi thành Cốc Thư Tuyết cũng không có gì hơn là một người chị dâu khác, có nhiều hơn một chủ đề để nhạo báng Lục Tử Minh mà thôi, Lục Tử Minh ở phương diện phụ nữ càng phóng túng, Trương Bác Tùng lại càng có bia đỡ đạn, cho dù có một ngày Trương Bác Tùng bị bại lộ sự thật, tất nhiên Lục Tử Minh không còn gì để nói, thậm chí cha mẹ Lục nói chuyện cũng sẽ không đủ tự tin.

Bên bệnh viện thành phố T này, Lục Tử Minh giống như cẩn thận tránh né ông bà Trình, chỉ sợ ở lại trong không gian hạn chế bệnh viện không thể buông tha, may mắn ông trời có mắt, Lục Tử Minh chỉ gặp ông Trình một lần lúc đi ra ngoài lấy nước, Lục Tử Minh lập tức nghiêng mình đến góc tường, ông Trình như có điều suy nghĩ, cũng không chú ý tới Lục Tử Minh.

Liên tục hai ngày ăn đồ ăn trong bệnh viện, Cốc Thư Tuyết than khóc mùi vị quá kém, náo loạn muốn đi ra ngoài ăn cơm, Lục Tử Minh lại không dám để Cốc Thư Tuyết xuống giường, không thể làm gì khác hơn là hạ giọng khuyên nhủ Cốc Thư Tuyết nhiều lần.

Trình Mai Tây được ông bà Trình chăm sóc cẩn thận và có niềm vui, đã có tiến bộ lớn, rõ ràng có thể kêu lên "Ba", "Mẹ" và các từ một âm tiết khác, bác sĩ Phương tới thăm Trình Mai Tây sau đó cũng biểu đạt khen ngợi: "Mai Tây có thể khôi phục nhanh như vậy, ít nhiều cũng do cha mẹ kiên nhẫn chăm sóc, hai ngươi có thể thử hướng dẫn cô ấy nói ra một vài từ đơn giản rồi."

"Chủ yếu vẫn là dựa vào điều trị tỉ mỉ của bác sĩ, chúng ta làm cha mẹ, cũng chỉ là làm một chút công việc phụ giúp đơn giản." Được bác sĩ Phương khẳng định, bà Trình vui mừng vô cùng.

"Như vậy đi, hai người có thể để cho cô ấy ngồi nghiêng phù hợp, như vậy đối với việc tránh làm tê tứ chi mới có lợi, nếu như thân thể bệnh nhân cho phép, hai người có thể cho cô ấy đứng vừa phải, như vậy sẽ khôi phục nhanh hơn!" Bác sĩ Phương nói xong liền chuyển động tay cầm, nâng giường bệnh cao lên một chút.

"Được, chúng ta sẽ theo lời cậu nói mà làm." Ông Trình gật đầu đồng ý.



"Vậy thì tốt, cháu đi ra ngoài trước, có tình huống gì vẫn là kịp thời liên lạc với cháu, không phải sợ phiền toái, bây giờ cô ấy đang trong thời kỳ mấu chốt khôi phục, bất kỳ một biến chuyển cũng có thể là bước ngoặt." Bác sĩ Phương dặn dò trước khi đi.

Ông Trình đi ra ngoài mua bữa sáng cho Trình Mai Tây, bên trong đối diện quán bán món cay Tứ Xuyên, ông Trình đưa cho Trình Mai Tây canh sườn hầm bí đao, cho mình và bà Trình món bao tử cá chua cay, một món cá kho cà tím, lại thêm món gà xé phay, kể từ khi Trình Mai Tây bị bệnh, ông bà Trình chưa có ăn bữa cơm nào ngon, hôm nay thấy Trình Mai Tây chuyển biến tốt rất rõ ràng, lại được bác sĩ Phương nói lời khích lệ, ông Trình cảm giác đột nhiên có khẩu vị.

Trở lại phòng bệnh, thấy ông Trình ba mua về bữa trưa phong phú, bà Trình oán giận: "Cái lão già chết tiệt này, mua ít một chút Mai Tây không ăn hết mấy món này, ông không phải là cố tình gây khó cho con sao?"

"Tôi cố ý gây khó con bé, muốn ăn thì tự mình phục hồi nhanh lên một chút! Mẹ nó, mấy ngày nay bà chưa có bữa ăn nào tươm tất, hôm nay tôi cố ý mua hai món ăn với cơm, chúng ta hãy ăn thật ngon vào, chăm sóc thật tốt cho con gái tôi, để cho con bé nhanh khỏe lên một chút!" Ông Trình nhìn vẻ mặt tiều tụy của bà Trình, trong đôi mắt toát ra vẻ quan tâm thật sâu sắc.

Bà Trình nghe vậy cũng phấn khởi hẳn lên: "Đúng là tôi muốn ăn nhiều một chút, ăn có hơi sức tốt chăm sóc Tây Tây, cha của nó, ông cũng ăn nhiều chút!"

"Được, bà ăn trước,tôi cho con gái uống một chút canh trước đã, con bé ăn xong ta sẽ ăn!" Ông Trình nói xong liền mở hộp giữ nhiệt ra, Trình Mai Tây im lặng nhìn ông Trình, khẽ hé miệng, để cho ông Trình chậm rãi rót canh vào trong miệng cô.

Cho Trình Mai Tây ăn xong, ông Trình ăn mấy món còn thừa lại với hai chén cơm như hổ đói, bà Trình vẫn kêu ông ăn từ từ, ông Trình lại gấp khó dằn nổi: "Tôi muốn ăn xong nhanh lên một chút rồi đỡ Mai Tây đứng lên, để cho con nhanh tốt lên một chút, bác sĩ Phương nói đấy!"

Bà Trình đau lòng nhìn ông Trình, đưa cho ông một tờ khăn giấy: "Lau miệng nhanh lên, giống như một đứa bé, mặt dính đầy dầu ăn."

Ông Trình cười ngây ngô lau miệng, liền vọt tới bên cạnh Trình Mai Tây, tay phải từ dưới nách Trình Mai Tây đưa vào bao bọc Trình Mai Tây, một cái tay khác đỡ hông Trình Mai Tây, đỡ cô từ trên giường bệnh xuống, bà Trình vội vàng tới mang giày cho Trình Mai Tây, ở phía trước bảo vệ Trình Mai Tây.

Trình Mai Tây đứng trên mặt đất, thân thể vẫn mềm nhũn, phải dựa vào sức lực của ông Trình chống đỡ lấy mới miễn cưỡng đứng thẳng lên, sau khi đứng một hai phút, ông trình chậm rãi đặt Trình Mai Tây ngồi xuống ở trên giường bệnh, còn ông ở phía sau cô không để cho dựa lưng.



Cứ như thế sau mấy lần đứng thẳng rồi ngồi xuống, Trình Mai Tây đã nằm yên tĩnh mấy ngày nay hình như đã từ từ mà khôi phục một chút hơi sức, ông trình tựa vào sau lưng của cô, cô có thể dựa vào sức lực của mình đứng lại, nhưng lại vẫn không thể cất bước, bà trình khuyên ông trình: "Cha nó, ông đừng vội vàng, bác sĩ nói rồi, muốn khôi phục tốt phải tuần tự thực hiện, một lần luyện nhiều như vậy, thân thể Mai Tây sẽ không chịu nổi."

Ông Trình nghe lời của bà Trình, thấy trên mặt Trình Mai Tây đã có vẻ uể oải rồi, liền đặt Trình Mai Tây ở trên giường, chuyển động tay cầm để cho cô nằm ngang xuống, rốt cuộc liên tục bốn ngày chỉ ăn thức ăn lỏng, Trình Mai Tây đã cạn kiệt sức lực, trong chốc lát nhắm mắt lại đã ngủ.

Bà Trình mẹ oán trách ông Trình: "Ông xem ông, để con gái tôi mệt mỏi thành ra như vậy!"

Ông Trình thở dài: "Thật là lòng dạ đàn bà, một nhà người họ Lục này đều không phải là thứ tốt, còn không biết đang mưu đồ tính toán con gái chúng ta thế nào, mặc dù tôi ép buộc con bé có chút nghiêm khắc, còn không phải là muốn con có thể nhanh tốt lên một chút có thể khỏe mạnh mà đối phó nhà họ Lục, con gái tôi khổ cực gây dựng gia nghiệp, cũng không để cho Lục Tử Minh và tiện nhân Cốc Thư Tuyết dễ dàng như vậy được!"

Bà Trình lắc đầu một cái: "Tôi mặc kệ gia sản gì, xe phòng gì, tôi chỉ muốn con gái tôi khỏe mạnh, quan trọng hơn bất cứ điều gì khác!"

"Ý nghĩ của bà không đúng, tôi vừa muốn con gái khỏe mạnh, vừa muốn người xấu phải bị trừng phạt, tại sao con gái tôi lại bị bọn họ ức hiếp như vậy, cả nhà bọn họ người làm chuyện không có tính người như vậy, nhất định không thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ!" Ông Trình càng nói càng tức giận.

Năm giờ rưỡi chiều, bà Trình đi ra cửa phòng bệnh, liên tục mấy ngày ngây ngô ở bệnh viện, ông Trình khuyên bà đi ra ngoài đi ăn chút cơm ở quán cơm đối diện, thoát khỏi môi trường bệnh viện một lát, cũng có thể thuận tiện thay đổi không khí.

Mới vừa đi ra cửa phòng bệnh, liền gặp được bà Lục và Lục Tử Khanh vừa tới bệnh viện, bà Trình sửng sốt: "Bà thông gia, Tử Khanh, các ngươi đã tới?"

Ánh mắt bà Lục tránh né: "Bà thông gia, chúng ta lại gặp mặt, chúng tôi mới vừa xuống xe lửa, mới đến bệnh viện."

Lục Tử Khanh thấy bà Lục hết sức không được tự nhiên, liền tiến về phía trước đối với bà Trình: "Bác gái, Mai Tây ở phòng bệnh nào, chúng ta đi thăm cô ấy một chút!"

Bà Trình mẹ có chút nghi ngờ xoay người dắt theo bà Lục và Lục Tử Khanh vào phòng bệnh số 2, Lục Tử Khanh một bên ý bảo bà Lục cùng theo vào, vừa âm thầm hối hận mình nói không có cân nhắc chu toàn trước, vừa đến bệnh viện liền trở tay không kịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sợ Cưới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook