Chương 57: Tâm bệnh cần tâm dược
Tân Di Chỉ
17/08/2016
Trình Mai Tây cùng mẹ ngồi xuống ghế dài ở bên ngoài, Dì Lưu từ bên trong
bưng hai ly trà đi ra, lúc này Mẹ Trình mới quay đầu lại giới thiệu với Trình Mai Tây : "Đây là Dì Lưu bạn tốt của mẹ, hiện tại dì ấy đang làm
việc tại phòng khám Trung y này, nếu không phải nhờ dì ấy đăng ký giúp
thì hôm nay chúng ta không vào khám được rồi."
Dì Lưu khoát tay lia lịa: "Đây chỉ là việc nhỏ thôi, sao bà lại khách khí như vậy, Mai Tây là con gái của bà, cũng giống như là con gái tôi đâu khác nhau chỗ nào, thế nào, vẫn chưa mang thai à?"
Trình Mai Tây có chút ngượng ngùng gật đầu : "Dạ, còn chưa có mang thai."
"Không sao, tìm thầy thuốc bắt mạch lại, kê chút thuốc bắc về điều dưỡng, không được bao lâu sẽ mang thai, rất nhiều phụ nữ có chồng chưa mang thai cũng tìm đến thầy thuốc, sau này cũng có thai." Dì Lưu đến cùng là nhìn quen, nói đến những chuyện này tùy tiện cứ như heo mẹ sinh con, Trình Mai Tây đến cùng là không quen bà, nghe bà nói như vậy cảm thấy mất hết mặt mũi, có chút không được tự nhiên.
Nhìn Trình Mai Tây có chút không thoải mái lại không tiện phát tác, Mẹ Trình vội vàng ngắt lời Dì Lưu: "Tuyết Mai, bà đi làm việc của bà đi, tôi cùng Mai Tây ở đây chờ là được, bà không cần phải tiếp đón chúng tôi."
Dì Lưu dặn bọn họ đừng gấp rồi đi cấp số cho hai người mới tới, Trình Mai Tây và mẹ đợi gần đến một giờ, Dì Lưu vén rèm, ngắc bọn họ, trong miệng còn nhỏ giọng kêu tên tuổi Trình Mai Tây, hai người liền đứng dậy theo khe hở của rèm đi vào trong.
Vị thầy thuốc ngồi ở phía sau bàn, đầu trọc, hốc mắt sâu, một thân áo Tôn Trung Sơn, thân cao người gầy, hơi có khí chất thần tiên. Đoán chừng là một ngày xem bệnh quá nhiều, thấy Trình Mai Tây đến cũng không nhiều lời, chỉ cái ghế trước mặt: "Ngồi."
Trình Mai Tây theo lời ngồi xuống, làm theo chỉ thị của thầy thuốc, đưa tay phải đặt lên mảnh vải trắng nhỏ trên gối ở trước mặt. Vị thầy thuốc đưa tay giữ chặt cổ tay Trình Mai Tây, đầu ngón tay hơi lạnh, lúc thì nắm chặt lúc thì nới lỏng, qua chừng năm phút đồng hồ, vị thầy thuốc hơi nhíu mày: "Có phải kinh nguyệt thường không đều hay không?"
Trình Mai Tây gật đầu, vị thầy thuốc trầm ngâm trong chốc lát, lại mở miệng: "Có phải thường xuyên bị đau bụng hay không, * tăng triệu chứng.
Trình Mai Tây gật đầu, vị thầy thuốc kêu Trình Mai Tây lè lưỡi, ông nhìn sau đó sâu kín thở dài: "Lưỡi hồng ban mỏng, có phải bình thường cá tính vội vàng hấp tấp không?"
Trình Mai Tây trong lòng âm thầm thán phục, có chút rõ ràng, Mẹ Trình bên cạnh đã sớm gật đầu liên tục: "Thầy xem thật là chính xác a, con gái tôi chính là tranh cường háo thắng, tính tình rất ư là hấp tấp vội vàng!"
Vị thầy thuốc buông tay ra, nhìn Trình Mai Tây: "Cô đã kiểm tra chưa? Theo tôi thấy, cô là can úc hình vô sinh, dùng Tây y mà nói, chính là tắc nghẽn ống dẫn trứng, hơn nữa chức năng rụng trứng bị trở ngại, muốn mang thai sợ là rất khó!"
"Tôi đã đi kiểm tra, tôi bị tắc nghẽn ống dẫn trứng, hơn nữa năm ngoái cũng đã đi phẫu thuật thông ống dẫn trứng, nhưng mà đã hơn một năm nay vẫn không có mang thai, đến đây muốn xin ngài xem cho tôi một chút, có thể tìm được nguyên nhân để điều trị hay không?" Trình Mai Tây rất khẩn thiết.
Vị thầy thuốc lắc đầu: "Nếu như đã làm phẫu thuật thông ống dẫn trứng mà vẫn không có thai thì cái này chỉ sợ là tâm bệnh, cần phải có tâm dược chữa trị. Tôi kê cho cô ít thuốc bắc để điều trị, loại chuyện như vậy chỉ có thể làm hết khả năng, nghe theo ý trời, mọi việc hướng đến chiều rộng mà nghĩ, không thể hướng đường hẹp mà đi a!"
Trình Mai Tây không phản bác được, chỉ có thể gật đầu liên tục, đều là Trung y Bác Đại Tinh Thâm của tổ quốc, hôm nay cô xem như là biết thêm kiến thức, làm thầy thuốc chỉ là cầm hạ mạch, xem khí sắc mặt mũi của cô, đều có thể nói hết * không thiếu mười, chỉ hy vọng thuốc của vị thầy thuốc này thật sự có thể giúp mình tìm về đứa bé đã bỏ lỡ.
Dì Lưu khoát tay lia lịa: "Đây chỉ là việc nhỏ thôi, sao bà lại khách khí như vậy, Mai Tây là con gái của bà, cũng giống như là con gái tôi đâu khác nhau chỗ nào, thế nào, vẫn chưa mang thai à?"
Trình Mai Tây có chút ngượng ngùng gật đầu : "Dạ, còn chưa có mang thai."
"Không sao, tìm thầy thuốc bắt mạch lại, kê chút thuốc bắc về điều dưỡng, không được bao lâu sẽ mang thai, rất nhiều phụ nữ có chồng chưa mang thai cũng tìm đến thầy thuốc, sau này cũng có thai." Dì Lưu đến cùng là nhìn quen, nói đến những chuyện này tùy tiện cứ như heo mẹ sinh con, Trình Mai Tây đến cùng là không quen bà, nghe bà nói như vậy cảm thấy mất hết mặt mũi, có chút không được tự nhiên.
Nhìn Trình Mai Tây có chút không thoải mái lại không tiện phát tác, Mẹ Trình vội vàng ngắt lời Dì Lưu: "Tuyết Mai, bà đi làm việc của bà đi, tôi cùng Mai Tây ở đây chờ là được, bà không cần phải tiếp đón chúng tôi."
Dì Lưu dặn bọn họ đừng gấp rồi đi cấp số cho hai người mới tới, Trình Mai Tây và mẹ đợi gần đến một giờ, Dì Lưu vén rèm, ngắc bọn họ, trong miệng còn nhỏ giọng kêu tên tuổi Trình Mai Tây, hai người liền đứng dậy theo khe hở của rèm đi vào trong.
Vị thầy thuốc ngồi ở phía sau bàn, đầu trọc, hốc mắt sâu, một thân áo Tôn Trung Sơn, thân cao người gầy, hơi có khí chất thần tiên. Đoán chừng là một ngày xem bệnh quá nhiều, thấy Trình Mai Tây đến cũng không nhiều lời, chỉ cái ghế trước mặt: "Ngồi."
Trình Mai Tây theo lời ngồi xuống, làm theo chỉ thị của thầy thuốc, đưa tay phải đặt lên mảnh vải trắng nhỏ trên gối ở trước mặt. Vị thầy thuốc đưa tay giữ chặt cổ tay Trình Mai Tây, đầu ngón tay hơi lạnh, lúc thì nắm chặt lúc thì nới lỏng, qua chừng năm phút đồng hồ, vị thầy thuốc hơi nhíu mày: "Có phải kinh nguyệt thường không đều hay không?"
Trình Mai Tây gật đầu, vị thầy thuốc trầm ngâm trong chốc lát, lại mở miệng: "Có phải thường xuyên bị đau bụng hay không, * tăng triệu chứng.
Trình Mai Tây gật đầu, vị thầy thuốc kêu Trình Mai Tây lè lưỡi, ông nhìn sau đó sâu kín thở dài: "Lưỡi hồng ban mỏng, có phải bình thường cá tính vội vàng hấp tấp không?"
Trình Mai Tây trong lòng âm thầm thán phục, có chút rõ ràng, Mẹ Trình bên cạnh đã sớm gật đầu liên tục: "Thầy xem thật là chính xác a, con gái tôi chính là tranh cường háo thắng, tính tình rất ư là hấp tấp vội vàng!"
Vị thầy thuốc buông tay ra, nhìn Trình Mai Tây: "Cô đã kiểm tra chưa? Theo tôi thấy, cô là can úc hình vô sinh, dùng Tây y mà nói, chính là tắc nghẽn ống dẫn trứng, hơn nữa chức năng rụng trứng bị trở ngại, muốn mang thai sợ là rất khó!"
"Tôi đã đi kiểm tra, tôi bị tắc nghẽn ống dẫn trứng, hơn nữa năm ngoái cũng đã đi phẫu thuật thông ống dẫn trứng, nhưng mà đã hơn một năm nay vẫn không có mang thai, đến đây muốn xin ngài xem cho tôi một chút, có thể tìm được nguyên nhân để điều trị hay không?" Trình Mai Tây rất khẩn thiết.
Vị thầy thuốc lắc đầu: "Nếu như đã làm phẫu thuật thông ống dẫn trứng mà vẫn không có thai thì cái này chỉ sợ là tâm bệnh, cần phải có tâm dược chữa trị. Tôi kê cho cô ít thuốc bắc để điều trị, loại chuyện như vậy chỉ có thể làm hết khả năng, nghe theo ý trời, mọi việc hướng đến chiều rộng mà nghĩ, không thể hướng đường hẹp mà đi a!"
Trình Mai Tây không phản bác được, chỉ có thể gật đầu liên tục, đều là Trung y Bác Đại Tinh Thâm của tổ quốc, hôm nay cô xem như là biết thêm kiến thức, làm thầy thuốc chỉ là cầm hạ mạch, xem khí sắc mặt mũi của cô, đều có thể nói hết * không thiếu mười, chỉ hy vọng thuốc của vị thầy thuốc này thật sự có thể giúp mình tìm về đứa bé đã bỏ lỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.