Chương 204: Trước ngày mở phiên toà
Tân Di Chỉ
17/04/2017
Bà Trình đi vào nhà ấm trồng hoa xem Trình Mai Tây, thấy Trình Mai Tây
vẫn như bình thường, yên tâm đi nấu cơm, Phương Chi Viễn đang sắp xếp
mấy thứ bà Trình mua về, thấy bà Trình đi vào, mắt cũng không dám nhìn
thẳng, bà Trình cố ý nói chuyện cùng Phương Chi Viễn: “Chi Viễn, con bỏ
đồ ăn từ trong túi ra giúp mẹ, đúng rồi, bỏ vào trong chậu này.”
Phương Chi Viễn làm theo lời bà Trình, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu, bà Trình lại gọi Phương Chi Viễn: “Tách ra con ạ, táo đỏ với táo để ở các chậu khác nhau, để táo ở chậu nhỏ này đi.”
Lúc Phương Chi Viễn sắp táo, tay chạm vào tay bà Trình, Phương Chi Viễn giật mình như bị điện giật, mạnh mẽ ngẩng đầu, bà Trình chính đang nhìn anh đầy yêu thương: “Chi Viễn, con làm sao vậy, đụng vào tay mẹ nuôi mà dọa con thành như vậy?”
Phương Chi Viễn cúi mắt xuống: “Từ sau khi ba mẹ con qua đời, con rất e ngại có tiếp xúc thân thể cùng người khác, trừ khi ở trên bàn phẫu thuật làm phẫu thuật cho người ta, cũng không hề chạm vào tay những người khác.”
“Gặp được cô gái con thích, cũng không đụng vào tay các cô ấy sao?” Bà Trình thật không ngờ mức bài xích của Phương Chi Viễn với người khác lại nghiêm trọng tới mức độ đó.
“Khi có thể, con sẽ cố gắng hết sức không tiếp, khó mà chịu được việc hai người ở chung lâu dài, khi quan hệ đến một vị trí nào đó, cũng chỉ có thể lựa chọn ra đi.” Phương Chi Viễn cúi đầu trả lời.
Bà Trình đưa tay vỗ vỗ bả vai Phương Chi Viễn, đây là một đoạn đường gian nan, nhưng mà đã bắt đầu, bà tin tưởng sẽ đi cùng Phương Chi Viễn qua đoạn đường này: “Không sao, cứ từ từ, đợi tới khi con có thể chứng thức đặt xuống, toàn bộ sẽ là thuận lý thành chương.”
Phương Chi Viễn yên lặng gật đầu, trong lúc này, anh đột nhiên hiểu được, nói rằng anh bị hấp dẫn bởi Trình Mai Tây, không bằng nói là anh bị đả động bởi tình yêu con cái của ông bà Trình. Họ yêu thương Trình Mai Tây không hề giữ lại, anh bị cảm động mạnh mẽ, không đành lòng để trái tim họ chịu thêm một chút tổn thương.
Bà Trình hỏi Phương Chi Viễn: “Khi nào luật sư Khả tới? Cậu ấy có tới ăn cơm trưa không?”
“Chắc là không, cậu ấy đi làm một tuần, ngày hôm qua cũng uống không ít rượu, hôm nay chắc chắn là ở nhà ngủ bù, chúng ta không cần lo lắng cho cậu ấy, chắc phải giữa trưa mới tới.” Phương Chi Viễn vô cùng hiểu biết thói quen của Khả Dĩ An .
Nếu luật sư Khả sau buổi trưa mới tới, bà Trình liền chuẩn bị cơm trưa đơn giản, bốn người ăn cơm trưa xong, ông Trình cùng Phương Chi Viễn đi cùng Trình Mai Tây đến nhà ấm trồng hoa nghỉ ngơi, bà Trình đi thu dọn phòng bếp, tất cả yên tĩnh mà điềm đạm, như là họ đã cùng chung sống bên nhau bao nhiêu năm vậy.
Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Phương Chi Viễn ra mở cửa, là Khả Dĩ An : “Mọi người ăn cơm trưa chưa?”
“Ăn lâu rồi, cậu muốn qua ăn cơm sao không tới sớm chút? Giờ còn hỏi chúng ta ăn cơm trưa chưa?” Phương Chi Viễn nén giận.
“Tôi vừa ngủ dậy đã là mười hai giờ, vội vàng đi tới vẫn là muộn, mọi người vẫn là ăn cơm trưa rồi!” Khả Dĩ An có chút tiếc nuối.
Bà Trình nghe được tiếng cửa mở, đi ra thấy là Khả Dĩ An , nhiệt tình nói: “Luật sư Khả, cháu tới rồi à ? Ăn cơm chưa?”
“Còn chưa ạ, cháu dậy cái là tới đây luôn, đang đói bụng kêu vang!” Khả Dĩ An làm nũng với bà Trình.
“Chi Viễn nói cháu ăn cơm trưa xong mới tới, nên mọi người không chờ cháu, cô nấu bát mì Trùng Khánh cho cháu có được không?” Bà Trình hỏi ý kiến Khả Dĩ An .
“Được ạ, chắc là ngon lắm!” 20 phút sau, một bát mì cay thơm ngon đã vào bụng Khả Dĩ An .
Sau khi ăn xong, Khả Dĩ An đi vào nhà ấm trồng hoa, Trình Mai Tây đang chờ mong lần gặp này, nhìn thấy Khả Dĩ An là nghiêm túc chào hỏi: “Luật sư Khả, cậu đến rồi!”
“Giai đoạn trước chứng cớ và tư liệu thu thập được của vụ án đều đã sơ bộ hoàn thành, ngày mai toà án thẩm vấn, chị cứ trả lời câu hỏi của quan tòa bình thường là được, đơn giản mà nói, chính là có cái gì thì nói cái đó, không cần quá mức căng thẳng.” Khả Dĩ An Tri biết đại đa số người lần đầu lên toà đều đã căng thẳng, nên cố gắng làm giảm cảm xúc căng thẳng của Trình Mai Tây.
Khả Dĩ An nói trình thự thẩm vấn của toà án cho Trình Mai Tây biết, Trình Mai Tây trong lòng biết trước, cảm xúc cũng được bình tĩnh lại, Phương Chi Viễn ở một bên yên lặng nghe Khả Dĩ An giảng giải.
Sau khi nói chuyện xong, Khả Dĩ An hỏi ngược ý kiến của Phương Chi Viễn: “ Ngày mai Trình Mai Tây vẫn nên ngồi trên xe lăn đi tới toà án, trước khi mở phiên toà, vẫn nên đừng cho người nhà họ Lục biết chị ấy đã khôi phục thì hơn.”
Phương Chi Viễn gật đầu tán thành, nói để anh phụ trách mượn một chiếc xe lăn ngày mai sử dụng, bà Trình giữ Khả Dĩ An ở nhà ăn bữa tối, Khả Dĩ An từ chối: “Ngày mai phải mở phiên toà, cháu còn có chút việc phải chuẩn bị, để đảm bảo thẩm vấn ở tòa ngày mai suôn sẻ.”
Được nghe Khả Dĩ An nói như thế, ông Trình bà Trình cũng không gượng ép nữa, chỉ nói ngày có kết quả phán quyết kết quả , lại cùng nhau ăn mừng một bữa.
Ông Trình bà Trình cùng Phương Chi Viễn cùng tiễn Khả Dĩ An tới cổng, Khả Dĩ An nhìn về phía Phương Chi Viễn: “Phương Chi Viễn, cậu ra ngoài một lát, hai chúng ta nói chuyện!”
Phương Chi Viễn nhìn vẻ mặt Khả Dĩ An cực kỳ nghiêm túc, đi cùng anh đi tiến lên phía xa, Khả Dĩ An lấy ra hộp thuốc lá, lấy ra hai điếu thuốc lá, một đưa cho Phương Chi Viễn, một thì ngậm vào trong miệng, lại lấy ra cái bật lửa từ trong túi áo khoác, châm lửa cho Phương Chi Viễn, Phương Chi Viễn lắc đầu, Khả Dĩ An chính mình châm thuốc, hít một hơi thật sâu, rồi sau đó phun ra một vòng khói thật dài.
Phương Chi Viễn cầm lấy điếu thuốc đặt ở chóp mũi: “Hương vị chính tông, rất ổn.”
Khả Dĩ An hít sâu một hơi khói, quả quyết mở miệng: “Phương Chi Viễn, thật không ngờ, tình hình mười lăm năm trước lại tái hiện, hai chúng ta, có lẽ chính là oan gia trong truyền thuyết, lại hai lần cùng giằng co vì một người phụ nữ.”
Phương Chi Viễn bắt lấy khói thuốc trên chóp mũi, dùng ngón trỏ nhẹ phủi tàn thuốc: “Cậu sai lầm rồi, tôi chưa bao giờ tranh đoạt phụ nữ với cậu.”
Khả Dĩ An quay đầu nhả khói ra ngoài cửa sổ, phẫn nộ quay lại bóp chặt cổ Phương Chi Viễn: “Ý của cậu là, cậu chưa từng đoạt các cô ấy, cậu vô tội, đều là do các cô ấy đơn phương tình nguyện yêu cậu, phải không?”
Phương Chi Viễn tùy ý Khả Dĩ An bóp cổ anh, không kêu một tiếng, cho đến khi mặt đỏ bừng, Khả Dĩ An phẫn nộ buông Phương Chi Viễn ra: “Bà nó chứ, đừng nghĩ cậu không nói một lời tôi sẽ bỏ qua cho cậu ? Năm đó cậu không thích Liễu Nhạc Hạ, cũng không từ chối cô ấy, hại cô ấy vì cậu mà điên rồi, hiện tại cậu lại đối xử với Lâm Như Sơ như vậy, nếu cậu không thích cô ấy, hãy nói rõ ràng cho cô ấy, đừng để cô ấy khổ sở vì cậu?”
Phương Chi Viễn cười lạnh: “Tôi có yêu Liễu Nhạc Hạ hay không, đó là việc của tối, tôi có yêu yêu Lâm Như Sơ hay không, đó cũng là việc của tôi, liên quan gì tới cậu!”
Khả Dĩ An đưa tay giật nhẹ cà- vạt: “Phương Chi Viễn, hôm nay tôi nói thẳng, tiểu tử cậu nếu thích Lâm Như Sơ, hai chúng ta cạnh tranh công bằng, nếu cậu không thích Lâm Như Sơ, nhanh chóng tránh xa một chút, nếu cậu cũng làm Lâm Như Sơ tổn thương như Liễu Nhạc Hạ, cẩn thận tôi không khách khí với cậu!”
Phương Chi Viễn đưa tay sờ cổ bị Khả Dĩ An túm đỏ lên: “Khả Dĩ An, hôm nay cậu động thủ với tôi, tôi nhìn ở mặt mũi Liễu Nhạc Hạ bỏ qua cho cậu, lần sau nếu cậu dám động thủ tiếp, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu”
Phương Chi Viễn mở cửa xe xuống xe, nặng nề đóng cửa xe, đi vào sân không quay đầu lại, Khả Dĩ An chuyển động tay lái, đạp chân ga điên cuồng xông ra ngoài, anh không rõ, chẳng lẽ đây là số mệnh nhất định, anh lại bị Phương Chi Viễn chèn ép, cho dù năm đó anh si tình với Liễu Nhạc Hạ như thế nào, bây giờ để tâm với Lâm Như Sơ ra sao, đều không chống lại được Phương Chi Viễn?
Khả Dĩ An trở về nhà, vẫn khó mà bình tĩnh, anh đi vào thư phòng cầm lấy tài liệu vụ án ly hôn của Trình Mai Tây, cũng khó tập trung tinh thần, anh đi vào buồng vệ sinh tắm nước lạnh, sau khi đi ra mới miễn cưỡng xem được vụ án.
Phương Chi Viễn đi vào nhà ấm trồng hoa, nặng nề ngồi xuống, Trình Mai Tây vừa nhìn đã phát hiện cổ Phương Chi Viễn có vết thương: “Chi Viễn, cổ cậu sao thế?”
Phương Chi Viễn sờ sờ cổ, kéo áo che khuất đi: “Không sao, vừa rồi không cẩn thận bị móc phải!”
“Cậu đừng lừa tôi, cậu và Khả Dĩ An Chi có chuyện gì rồi hả ? Có phải cậu có chuyện gì giấu mọi người không?” Trình Mai Tây chọc thủng lời nói dối vụng về của Phương Chi Viễn.
“Chị nói đúng rồi, Khả Dĩ An đúng là gặp tiếng sét ái tình với Lâm Như Sơ, cậu ấy uy hiếp tôi không được đoạt người yêu lần nữa.” Phương Chi Viễn thấy không thể giấu được Trình Mai Tây, đơn giản thành thực trả lời.
“Lại đoạt người yêu, giữa hai người trước kia còn có ẩn tình gì sao?” Trình Mai Tây vô cùng ngoài ý muốn.
“Năm đó, cậu ấy yêu Liễu Nhạc Hạ, Liễu Nhạc Hạ lại yêu tôi, cho nên cậu ấy vẫn ghi hận trong lòng.” Phương Chi Viễn thẳng thắn thành khẩn nói.
“Vậy, giữa hai người chính là vì việc này mà xảy ra tranh đấu?” Trình Mai Tây bừng tỉnh đại ngộ.
“Có điều, chị không cần lo lắng, cậu ấy chắc chắn không vì chuyện của tôi, mà không để ý với vụ án này đâu, cậu ấy là người tốt bụng, là luật sư có trách nhiệm, , chắc chắn không phạm vào những sai lầm đơn giản như vậy.” Phương Chi Viễn vội vàng giải thích thay cho Khả Dĩ An.
“Tôi biết như Khả luật sư là luật sư tốt, tôi tin tưởng cậu ấy nhất định sẽ giúp tôi cãi thắng vụ kiện này.” Trình Mai Tây không hề lo lắng vì chuyện đó.
Bên này Lục Tử Minh không được bình tĩnh như Trình Mai Tây rồi, sau khi nhận được trát của tòa án, vốn là hắn định tìm một luật sư biện hộ, nhưng mà thời gian gấp gáp, rất nhiều luật sư ly hôn vừa nghe tình hình của hắn, là từ chối luôn, Lục Tử Minh đành phải quyết định tự mình biện hộ.
Mặc dù Cốc Thư Tuyết đã xuất viện, nhưng lại lúc nào cũng hắn chăm sóc, tình hình bà Lục bên kia cũng không ổn, bệnh tình vốn ổn định lạikhông ngừng tái phát, Lục Tử Minh mệt mỏi, hai bên đều khó chăm sóc, càng đừng nói đến chuyện chuẩn bị mở phiên toà.
Sáng sớm Thứ hai, Trình Mai Tây dưới sự giúp đỡ của Trình bà Trình cùng Phương Chi Viễn đi đến Tòa án, ở cửa, gặp phải ông Lục và Lục Tử Minh, vốn hai nhà Lục- Trình như một, nay đã như người qua đường.
Trình Mai Tây nhàn nhạt nhìn chồng và bố chồng ngày xưa, thời gian ngắn ngủn, người thân cận nhất đã xa cách chân trời, đang lúc người hai nhà trợn mắt nhìn nhau, Khả Dĩ An toàn thân chỉnh tề xuất hiện, thấy Phương Chi Viễn, dường như đã bỏ tất cả những điều không thoải mái hoàn hôm qua ra phía sau, gọi mọi người đi vào.
Đúng chín giờ, tất cả mọi người đã vào chỗ ngồi, Khả Dĩ An cùng với Trình Mai Tây ngồi ở chỗ nguyên cáo, ông Lục và Lục Tử Mnh ngồi ở ghế bị cáo, ông Trình bà Trình ngồi xuống hai bên.
Phương Chi Viễn làm theo lời bà Trình, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu, bà Trình lại gọi Phương Chi Viễn: “Tách ra con ạ, táo đỏ với táo để ở các chậu khác nhau, để táo ở chậu nhỏ này đi.”
Lúc Phương Chi Viễn sắp táo, tay chạm vào tay bà Trình, Phương Chi Viễn giật mình như bị điện giật, mạnh mẽ ngẩng đầu, bà Trình chính đang nhìn anh đầy yêu thương: “Chi Viễn, con làm sao vậy, đụng vào tay mẹ nuôi mà dọa con thành như vậy?”
Phương Chi Viễn cúi mắt xuống: “Từ sau khi ba mẹ con qua đời, con rất e ngại có tiếp xúc thân thể cùng người khác, trừ khi ở trên bàn phẫu thuật làm phẫu thuật cho người ta, cũng không hề chạm vào tay những người khác.”
“Gặp được cô gái con thích, cũng không đụng vào tay các cô ấy sao?” Bà Trình thật không ngờ mức bài xích của Phương Chi Viễn với người khác lại nghiêm trọng tới mức độ đó.
“Khi có thể, con sẽ cố gắng hết sức không tiếp, khó mà chịu được việc hai người ở chung lâu dài, khi quan hệ đến một vị trí nào đó, cũng chỉ có thể lựa chọn ra đi.” Phương Chi Viễn cúi đầu trả lời.
Bà Trình đưa tay vỗ vỗ bả vai Phương Chi Viễn, đây là một đoạn đường gian nan, nhưng mà đã bắt đầu, bà tin tưởng sẽ đi cùng Phương Chi Viễn qua đoạn đường này: “Không sao, cứ từ từ, đợi tới khi con có thể chứng thức đặt xuống, toàn bộ sẽ là thuận lý thành chương.”
Phương Chi Viễn yên lặng gật đầu, trong lúc này, anh đột nhiên hiểu được, nói rằng anh bị hấp dẫn bởi Trình Mai Tây, không bằng nói là anh bị đả động bởi tình yêu con cái của ông bà Trình. Họ yêu thương Trình Mai Tây không hề giữ lại, anh bị cảm động mạnh mẽ, không đành lòng để trái tim họ chịu thêm một chút tổn thương.
Bà Trình hỏi Phương Chi Viễn: “Khi nào luật sư Khả tới? Cậu ấy có tới ăn cơm trưa không?”
“Chắc là không, cậu ấy đi làm một tuần, ngày hôm qua cũng uống không ít rượu, hôm nay chắc chắn là ở nhà ngủ bù, chúng ta không cần lo lắng cho cậu ấy, chắc phải giữa trưa mới tới.” Phương Chi Viễn vô cùng hiểu biết thói quen của Khả Dĩ An .
Nếu luật sư Khả sau buổi trưa mới tới, bà Trình liền chuẩn bị cơm trưa đơn giản, bốn người ăn cơm trưa xong, ông Trình cùng Phương Chi Viễn đi cùng Trình Mai Tây đến nhà ấm trồng hoa nghỉ ngơi, bà Trình đi thu dọn phòng bếp, tất cả yên tĩnh mà điềm đạm, như là họ đã cùng chung sống bên nhau bao nhiêu năm vậy.
Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Phương Chi Viễn ra mở cửa, là Khả Dĩ An : “Mọi người ăn cơm trưa chưa?”
“Ăn lâu rồi, cậu muốn qua ăn cơm sao không tới sớm chút? Giờ còn hỏi chúng ta ăn cơm trưa chưa?” Phương Chi Viễn nén giận.
“Tôi vừa ngủ dậy đã là mười hai giờ, vội vàng đi tới vẫn là muộn, mọi người vẫn là ăn cơm trưa rồi!” Khả Dĩ An có chút tiếc nuối.
Bà Trình nghe được tiếng cửa mở, đi ra thấy là Khả Dĩ An , nhiệt tình nói: “Luật sư Khả, cháu tới rồi à ? Ăn cơm chưa?”
“Còn chưa ạ, cháu dậy cái là tới đây luôn, đang đói bụng kêu vang!” Khả Dĩ An làm nũng với bà Trình.
“Chi Viễn nói cháu ăn cơm trưa xong mới tới, nên mọi người không chờ cháu, cô nấu bát mì Trùng Khánh cho cháu có được không?” Bà Trình hỏi ý kiến Khả Dĩ An .
“Được ạ, chắc là ngon lắm!” 20 phút sau, một bát mì cay thơm ngon đã vào bụng Khả Dĩ An .
Sau khi ăn xong, Khả Dĩ An đi vào nhà ấm trồng hoa, Trình Mai Tây đang chờ mong lần gặp này, nhìn thấy Khả Dĩ An là nghiêm túc chào hỏi: “Luật sư Khả, cậu đến rồi!”
“Giai đoạn trước chứng cớ và tư liệu thu thập được của vụ án đều đã sơ bộ hoàn thành, ngày mai toà án thẩm vấn, chị cứ trả lời câu hỏi của quan tòa bình thường là được, đơn giản mà nói, chính là có cái gì thì nói cái đó, không cần quá mức căng thẳng.” Khả Dĩ An Tri biết đại đa số người lần đầu lên toà đều đã căng thẳng, nên cố gắng làm giảm cảm xúc căng thẳng của Trình Mai Tây.
Khả Dĩ An nói trình thự thẩm vấn của toà án cho Trình Mai Tây biết, Trình Mai Tây trong lòng biết trước, cảm xúc cũng được bình tĩnh lại, Phương Chi Viễn ở một bên yên lặng nghe Khả Dĩ An giảng giải.
Sau khi nói chuyện xong, Khả Dĩ An hỏi ngược ý kiến của Phương Chi Viễn: “ Ngày mai Trình Mai Tây vẫn nên ngồi trên xe lăn đi tới toà án, trước khi mở phiên toà, vẫn nên đừng cho người nhà họ Lục biết chị ấy đã khôi phục thì hơn.”
Phương Chi Viễn gật đầu tán thành, nói để anh phụ trách mượn một chiếc xe lăn ngày mai sử dụng, bà Trình giữ Khả Dĩ An ở nhà ăn bữa tối, Khả Dĩ An từ chối: “Ngày mai phải mở phiên toà, cháu còn có chút việc phải chuẩn bị, để đảm bảo thẩm vấn ở tòa ngày mai suôn sẻ.”
Được nghe Khả Dĩ An nói như thế, ông Trình bà Trình cũng không gượng ép nữa, chỉ nói ngày có kết quả phán quyết kết quả , lại cùng nhau ăn mừng một bữa.
Ông Trình bà Trình cùng Phương Chi Viễn cùng tiễn Khả Dĩ An tới cổng, Khả Dĩ An nhìn về phía Phương Chi Viễn: “Phương Chi Viễn, cậu ra ngoài một lát, hai chúng ta nói chuyện!”
Phương Chi Viễn nhìn vẻ mặt Khả Dĩ An cực kỳ nghiêm túc, đi cùng anh đi tiến lên phía xa, Khả Dĩ An lấy ra hộp thuốc lá, lấy ra hai điếu thuốc lá, một đưa cho Phương Chi Viễn, một thì ngậm vào trong miệng, lại lấy ra cái bật lửa từ trong túi áo khoác, châm lửa cho Phương Chi Viễn, Phương Chi Viễn lắc đầu, Khả Dĩ An chính mình châm thuốc, hít một hơi thật sâu, rồi sau đó phun ra một vòng khói thật dài.
Phương Chi Viễn cầm lấy điếu thuốc đặt ở chóp mũi: “Hương vị chính tông, rất ổn.”
Khả Dĩ An hít sâu một hơi khói, quả quyết mở miệng: “Phương Chi Viễn, thật không ngờ, tình hình mười lăm năm trước lại tái hiện, hai chúng ta, có lẽ chính là oan gia trong truyền thuyết, lại hai lần cùng giằng co vì một người phụ nữ.”
Phương Chi Viễn bắt lấy khói thuốc trên chóp mũi, dùng ngón trỏ nhẹ phủi tàn thuốc: “Cậu sai lầm rồi, tôi chưa bao giờ tranh đoạt phụ nữ với cậu.”
Khả Dĩ An quay đầu nhả khói ra ngoài cửa sổ, phẫn nộ quay lại bóp chặt cổ Phương Chi Viễn: “Ý của cậu là, cậu chưa từng đoạt các cô ấy, cậu vô tội, đều là do các cô ấy đơn phương tình nguyện yêu cậu, phải không?”
Phương Chi Viễn tùy ý Khả Dĩ An bóp cổ anh, không kêu một tiếng, cho đến khi mặt đỏ bừng, Khả Dĩ An phẫn nộ buông Phương Chi Viễn ra: “Bà nó chứ, đừng nghĩ cậu không nói một lời tôi sẽ bỏ qua cho cậu ? Năm đó cậu không thích Liễu Nhạc Hạ, cũng không từ chối cô ấy, hại cô ấy vì cậu mà điên rồi, hiện tại cậu lại đối xử với Lâm Như Sơ như vậy, nếu cậu không thích cô ấy, hãy nói rõ ràng cho cô ấy, đừng để cô ấy khổ sở vì cậu?”
Phương Chi Viễn cười lạnh: “Tôi có yêu Liễu Nhạc Hạ hay không, đó là việc của tối, tôi có yêu yêu Lâm Như Sơ hay không, đó cũng là việc của tôi, liên quan gì tới cậu!”
Khả Dĩ An đưa tay giật nhẹ cà- vạt: “Phương Chi Viễn, hôm nay tôi nói thẳng, tiểu tử cậu nếu thích Lâm Như Sơ, hai chúng ta cạnh tranh công bằng, nếu cậu không thích Lâm Như Sơ, nhanh chóng tránh xa một chút, nếu cậu cũng làm Lâm Như Sơ tổn thương như Liễu Nhạc Hạ, cẩn thận tôi không khách khí với cậu!”
Phương Chi Viễn đưa tay sờ cổ bị Khả Dĩ An túm đỏ lên: “Khả Dĩ An, hôm nay cậu động thủ với tôi, tôi nhìn ở mặt mũi Liễu Nhạc Hạ bỏ qua cho cậu, lần sau nếu cậu dám động thủ tiếp, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu”
Phương Chi Viễn mở cửa xe xuống xe, nặng nề đóng cửa xe, đi vào sân không quay đầu lại, Khả Dĩ An chuyển động tay lái, đạp chân ga điên cuồng xông ra ngoài, anh không rõ, chẳng lẽ đây là số mệnh nhất định, anh lại bị Phương Chi Viễn chèn ép, cho dù năm đó anh si tình với Liễu Nhạc Hạ như thế nào, bây giờ để tâm với Lâm Như Sơ ra sao, đều không chống lại được Phương Chi Viễn?
Khả Dĩ An trở về nhà, vẫn khó mà bình tĩnh, anh đi vào thư phòng cầm lấy tài liệu vụ án ly hôn của Trình Mai Tây, cũng khó tập trung tinh thần, anh đi vào buồng vệ sinh tắm nước lạnh, sau khi đi ra mới miễn cưỡng xem được vụ án.
Phương Chi Viễn đi vào nhà ấm trồng hoa, nặng nề ngồi xuống, Trình Mai Tây vừa nhìn đã phát hiện cổ Phương Chi Viễn có vết thương: “Chi Viễn, cổ cậu sao thế?”
Phương Chi Viễn sờ sờ cổ, kéo áo che khuất đi: “Không sao, vừa rồi không cẩn thận bị móc phải!”
“Cậu đừng lừa tôi, cậu và Khả Dĩ An Chi có chuyện gì rồi hả ? Có phải cậu có chuyện gì giấu mọi người không?” Trình Mai Tây chọc thủng lời nói dối vụng về của Phương Chi Viễn.
“Chị nói đúng rồi, Khả Dĩ An đúng là gặp tiếng sét ái tình với Lâm Như Sơ, cậu ấy uy hiếp tôi không được đoạt người yêu lần nữa.” Phương Chi Viễn thấy không thể giấu được Trình Mai Tây, đơn giản thành thực trả lời.
“Lại đoạt người yêu, giữa hai người trước kia còn có ẩn tình gì sao?” Trình Mai Tây vô cùng ngoài ý muốn.
“Năm đó, cậu ấy yêu Liễu Nhạc Hạ, Liễu Nhạc Hạ lại yêu tôi, cho nên cậu ấy vẫn ghi hận trong lòng.” Phương Chi Viễn thẳng thắn thành khẩn nói.
“Vậy, giữa hai người chính là vì việc này mà xảy ra tranh đấu?” Trình Mai Tây bừng tỉnh đại ngộ.
“Có điều, chị không cần lo lắng, cậu ấy chắc chắn không vì chuyện của tôi, mà không để ý với vụ án này đâu, cậu ấy là người tốt bụng, là luật sư có trách nhiệm, , chắc chắn không phạm vào những sai lầm đơn giản như vậy.” Phương Chi Viễn vội vàng giải thích thay cho Khả Dĩ An.
“Tôi biết như Khả luật sư là luật sư tốt, tôi tin tưởng cậu ấy nhất định sẽ giúp tôi cãi thắng vụ kiện này.” Trình Mai Tây không hề lo lắng vì chuyện đó.
Bên này Lục Tử Minh không được bình tĩnh như Trình Mai Tây rồi, sau khi nhận được trát của tòa án, vốn là hắn định tìm một luật sư biện hộ, nhưng mà thời gian gấp gáp, rất nhiều luật sư ly hôn vừa nghe tình hình của hắn, là từ chối luôn, Lục Tử Minh đành phải quyết định tự mình biện hộ.
Mặc dù Cốc Thư Tuyết đã xuất viện, nhưng lại lúc nào cũng hắn chăm sóc, tình hình bà Lục bên kia cũng không ổn, bệnh tình vốn ổn định lạikhông ngừng tái phát, Lục Tử Minh mệt mỏi, hai bên đều khó chăm sóc, càng đừng nói đến chuyện chuẩn bị mở phiên toà.
Sáng sớm Thứ hai, Trình Mai Tây dưới sự giúp đỡ của Trình bà Trình cùng Phương Chi Viễn đi đến Tòa án, ở cửa, gặp phải ông Lục và Lục Tử Minh, vốn hai nhà Lục- Trình như một, nay đã như người qua đường.
Trình Mai Tây nhàn nhạt nhìn chồng và bố chồng ngày xưa, thời gian ngắn ngủn, người thân cận nhất đã xa cách chân trời, đang lúc người hai nhà trợn mắt nhìn nhau, Khả Dĩ An toàn thân chỉnh tề xuất hiện, thấy Phương Chi Viễn, dường như đã bỏ tất cả những điều không thoải mái hoàn hôm qua ra phía sau, gọi mọi người đi vào.
Đúng chín giờ, tất cả mọi người đã vào chỗ ngồi, Khả Dĩ An cùng với Trình Mai Tây ngồi ở chỗ nguyên cáo, ông Lục và Lục Tử Mnh ngồi ở ghế bị cáo, ông Trình bà Trình ngồi xuống hai bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.