Chương 4
Mê Dương
08/04/2017
Vào giờ cao điểm buổi sáng, trong nội thành Đài Bắc dòng xe tới lui
không ngừng, một chiếc limousine dài sang trọng cũng không tránh khỏi số phận bị kẹt xe, bị mắc kẹt tại nơi cách đích đến không tới 900m, chen
chúc nhau trên đường Đôn Hóa Nam.
“Ta muốn xuống chỗ này.” Ngồi trong chiếc ô tô nhập khẩu đáng giá 10 triệu, nhưng thiếu niên thân mặc áo Tshirt và quần jeans lại dùng khẩu khí không kiên nhẫn nói.
“Không được, mặt trời gắt như vậy, ngươi sẽ bị nóng đến xỉu mất, Ngọc nhi ngoan, đợi một lát nữa sẽ tới thôi, nhiều lắm chỉ đến muộn vài phút thôi, không sao đâu.” Một nam tử quần áo chỉnh tề khẩn khẩn níu kéo trên người thiếu niên, cực lực trấn an.
“Hừ, ta nào được mệnh tốt như Tổng tài ngươi, cao hứng muốn mấy giờ đi làm thì đi làm, ta chỉ là một “sinh viên thực tập” nho nhỏ thôi, nếu như đến muộn sẽ bị khấu tiền lương.”
“Tại sao Ngọc nhi muốn đi làm công khác phòng bộ? Nếu như ngươi nguyện ý, bên ca ca vừa lúc thiếu một trợ lý, ngươi có thể đến giúp ca ca a. Như vậy chúng ta còn có thể cùng nhau tan ca, cùng nhau dùng cơm trưa, thật tốt a!”
“Con koala ngươi cứ ở đó mà ra những chủ ý bậy bạ! Từ sau chuyện kì nghỉ hè lần trước bị ngươi lừa gạt dưới cây bạch đàn, ta liền thề không bao giờ cùng làm việc với ngươi nữa. Ta đi làm công là muốn tự rèn luyện bản thân, ngươi cả ngày dính ta không buông như vậy, bảo ta phải làm như thế nào? Huống chi ngươi không phải đã có Vương thư ký giúp ngươi rồi sao, khả năng của hắn như vậy, ngươi còn cần trợ lý gì?”
“Đúng vậy, Tổng tài, ngươi không lẽ muốn thư kí cá mực (?) ta đi sao?” Vẫn ngồi nhàn rỗi nhìn hai người đối diện đấu võ mồm, nam tử tướng mạo nhã nhặn tuấn tú, nghe vậy lập tức miệng dèn dẹt, ủy khuất nói.
“Hừ, Ngọc nhi ngươi không biết, Vương thư ký này hẳn là lớn tuổi rồi, có chứng bệnh mất trí nhớ của người già, hay quên đông quên tây, quên trước quên sau, có vài lần thiếu chút nữa làm hỏng chuyện rồi đấy.”
“Sao có thể? Vương thư ký, ngươi… Thật sự như vậy?” Nhíu mày, thiếu niên tò mò hỏi.
“Uh… Cái này…” Mơ hồ nhận thấy sát khí từ trên người Tổng tài truyền đến, Vương Gia Vĩ nghĩ vì mạng nhỏ bản thân, quyết định hy sinh danh dự “Thiên tài thư ký” của mình, chịu đựng mà nói, “Đúng vậy, ai, có thể gần đây tuổi thật sự đã lớn, luôn đầu choáng mắt hoa, lực bất tòng tâm, tiểu thiếu gia nếu như có thể đến giúp chúng ta, ta đây thật sự là cảm kích vô cùng.”
“Đúng thế đúng thế? Ngọc nhi ngươi xem, ca ca không lừa ngươi? Bên người ca ca hiện giờ còn thiếu người thông minh nhạy bén, quyết đoán anh minh như ngươi vậy, một người thiếu niên mang kỳ tài anh hùng như ngươi, ngươi nếu được thì hôm nay liền có thể chuyển tới làm việc bên ca ca?”
“Đúng đúng, hôm nay tới hôm nay tới đi.” Chỉ cần bảo bối đệ đệ này bên người, tâm tình Tổng tài khẳng định tốt đẹp, này thư ký ta mới có cuộc sống yên ổn trôi qua, tiểu tổ tông, van cầu ngươi cũng nhanh đáp ứng ca ngươi đi! Vương Gia Vĩ trong lòng âm thầm cầu khẩn.
“Được thôi, ta đến… Đến cái đầu ngươi!” Hung hăng thưởng cái bốp lên đầu hai người bọn hắn! Thiếu niên lạnh lùng cười, “Các ngươi hai người song kiếm hợp bích diễn xong rồi chứ? Ta cũng không rảnh ở chỗ này nghe các ngươi vô ích. Ta thực sự đã muộn! Ta sớm đã nói tự mình cưỡi xe máy – ca ca lại càng muốn kêu xe chở ta, bây giờ thì tốt quá rồi?”
“Hảo hảo, là ca ca không đúng, vậy bắt đầu ngày mai ca ca ngồi xe máy của ngươi cùng đi làm, có được không?” Sở Thận Chi mắt nhìn “gian kế” không cách nào thực hiện được, không thể làm gì khác hơn là thử phương thức trực tiếp gọn lẹ khác. Miễn sao chỉ cần có thể đạt tới mục đích chủ yếu là dính trụ Ngọc nhi, hắn dù chỉ còn là con koala bị “vứt đi” gì đó cũng chấp nhận.
“Không được. Ngươi mỗi lần mới bị gió thổi một cái liền bắt đầu cảm thấy đau đầu, ta không cho phép.”
“Mang mũ bảo hiểm thì gió không thể thổi tới rồi, ta mặc kệ, sao Ngọc nhi có thể cùng người khác – ngồi cùng một chiếc xe máy, ca ca lại không được?”
“Ngươi thấy ta cùng ai ngồi chung một chiếc xe rồi? Ta như thế nào lại không nhớ?” Thiếu niên nghe vậy nhíu nhíu mày, khó hiểu hỏi.
“Hừ, ngươi tốt nhất là không nhớ.” Bắt đầu hồi tưởng lại cảnh lúc ấy, trong lòng Sở Thận Chi liền tràn đầy chua chát. “Được rồi, Ngọc nhi, cơm trưa ta đã giúp ngươi căn dặn tốt rồi, bà bà sẽ đưa tới cho ngươi, ngươi cũng đừng ra ngoài tùy tiện ăn bậy a.”
“Được rồi được rồi, ca ca thật dong dài.”
Sở Thận Chi quả thực yêu không tả xiết rồi bộ dáng cau mày của thiếu niên kia, trong lòng không khỏi hét lên một tiếng, cũng không quan tâm bên cạnh có người đang nhìn hay không, liền ôm sát cổ thiếu niên, hôn lên thật sâu —
Vương Gia Vĩ đối với loại tình huống này đã sớm tập mãi thành quen, cũng không thấy ngạc nhiên, chỉ là đôi mắt âm thầm nhìn chăm chăm đồng hồ tính thời gian, xem lần này Tổng tài có thể phá vỡ kỷ lục huy hoàng của năm ngoái hay không —
Ba phút… Bốn phút…
“Đủ chưa? Thật không chịu được ngươi…” Thiếu niên tóm lấy lông con koala trên người, nhẹ nhàng dứt môi hắn ra.
“Không đủ, không đủ, ca ca còn muốn ma…”
“Xong rồi à, chưa đủ chưa đủ, tiếp tục lại a.” Ai nha, chỉ thiếu chút nữa có thể phá vỡ kỷ lục rồi, cố gắng lên cố gắng lên a! Vương Gia Vĩ ở bên cạnh liều mạng mà châm dầu vào lửa.
“Vương thư ký, ngươi chừng nào thì đổi nghề làm mối lái?” Sở Thiên Ngọc lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.”Được rồi, ca ca đừng náo loạn, ta muốn đi làm, ngươi cũng nên đi làm đi, không nên hơi tí liền gọi điện cho ta, cũng không tùy tiện trốn việc tới tìm ta, lại càng không được gọi một đống người quái lạ đến chia sẻ công tác của ta, như vậy sẽ làm phiền ta, nghe rõ chưa?”
“Ca ca vốn là đau lòng cho ngươi, không nỡ để ngươi quá mệt mỏi ma, hơn nữa biết rõ Ngọc nhi làm việc ngay dưới ca ca, nhưng lại không nhìn thấy ngươi, ngươi kêu ca ca làm sao nhẫn nại được?” Sở Thận Chi ủy khuất mà trừng mắt nhìn.
“Không nhịn được cũng phải nhịn, nếu không ta đi chỗ khác làm?”
“Được rồi được rồi, ca ca nhịn là được, Ngọc nhi đừng dọa ta.”
“Như vậy mới ngoan, gặp lại sau.” Sở Thiên Ngọc lấy tay điểm nhẹ đôi môi đỏ mọng có chút cong lên của mỹ nhân, cười cười bước xuống xe đi.
Ghé vào cửa sổ si ngốc nhìn thiếu niên xuống xe rời đi, Sở Thận Chi qua hồi lâu mới thu hồi ánh mắt si mê.
Đem ánh mắt chuyển về người thư ký đi theo mình nhiều năm, mật ý thương tiếc trên vẻ mặt Sở Thận Chi trong nháy mắt biến mất, thần sắc chỉnh đốn lại, lạnh lùng mà mở miệng, “Chuyện ta dặn ngươi làm đã làm tốt chưa?”
Mắt thấy Tổng tài trở mặt còn nhanh hơn so với mở cuốn sách, Vương Gia Vĩ không khỏi âm thầm le lưỡi.”Cũng làm tốt rồi, thư điều chức của nàng ta hôm nay sẽ xuống tới.”
“Tốt lắm, nhớ kỹ điều nàng ta đi xa xa, cũng nghĩ biện pháp trong ba năm làm cho nàng ta không thể quay về Đài Loan, hiểu chưa?”
“Đã rõ đã rõ. Nhưng thứ thuộc hạ nói thẳng, Tổng tài như vậy tựa hồ chuyện bé xé ra to, bọn họ bất quá cũng chỉ là cộng sự mới vài ngày thôi.”
“Hừ, ngươi không tận mắt nhìn thấy, bọn họ không chỉ là cộng sự, hoàn lại cùng nhau chạy xe đến KTV, hơn nữa nữ nhân đó còn trước mặt ta làm trò lôi lôi kéo kéo Ngọc nhi, ngươi nói ta làm sao nhẫn nại!?”
“Theo thuộc hạ nhìn thấy, tiểu thiếu gia đối với Tổng tài tình thâm ý trọng, sinh tử tương hứa, tuyệt đối không thể có hành vi vượt quá với nữ tử khác.”
“Nói nhảm, Ngọc nhi nhà ta yêu ta muốn chết, đương nhiên là không có khả năng động tâm với người khác. Nhưng ngươi cũng đừng quên, Ngọc nhi nhà ta lớn lên khí vũ hiên ngang, anh tuấn tiêu sái, tác phong nhanh nhẹn như vậy, cho dù hắn không để ý tới người khác, người khác cũng sẽ tự quấn chặt lấy hắn, thân là trưởng tử Sở gia, ta đương nhiên phải rửa sạch thật kĩ nhân vật khả nghi quanh bảo bối nhà chúng ta, ngươi nói đúng không?”
“Vâng vâng, Tổng tài anh minh, đúng như Tổng tài nói.”
Tổng tài ngươi hai mắt nhất định bị phân trâu che mờ rồi? Lấy tình huống cùng ngày tại KTV, thoạt nhìn là biết rõ ràng đối tượng nữ nhân đó ngưỡng mộ trong lòng là ngươi, ngươi như thế nào lại hiểu lầm người ta thích bảo bối đệ đệ của ngươi a? Ta thật phục ngươi! Vương Gia Vĩ đối với chuyện yêu mến đệ đệ mình mù quáng này, chỉ số IQ tự động từ 200 rớt xuống còn một đơn vị, kể ra Tổng tài thật đúng là đầu óc bị thương thấu rồi.
“Hừ, đừng cho là ta không biết ngươi đang mắng ta trong lòng, ngươi thậm thà thậm thụt điểm ấy ta chưa tính với ngươi. Ta bây giờ tâm tình cực kì khó chịu, ngươi tốt nhất mau đưa lịch trình hôm nay báo lên đi, nếu không ta liền thay đổi chủ ý về nhà ngủ, dù sao mấy ngày nay ta bị Ngọc nhi làm cho chết đi sống lại, cũng đang thật muốn hảo hảo nghỉ ngơi.”
“Ngàn vạn lần không nên a, ta sẽ làm thật tốt Tổng tài, ngươi lần trước vì tìm tiểu thiếu gia mấy ngày không đi làm đã chậm trễ rất nhiều hội nghị trọng yếu rồi, ta thật vất vả an bài lại lần nữa, ngươi ngàn vạn lần đừng bãi công. Hơn nữa Tổng tài đừng quên vừa mới khuyên dạy tiểu thiếu gia đi làm trái lại ngươi lại không đi.”
“Hừ, lấy Ngọc nhi uy hiếp ta. Biết rồi, có chuyện nói mau, có gì nói hụych toẹt ra đi.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh, trước mắt thì không có, chờ ta thu thập đủ rồi, nhất định báo cho Tổng tài nghe. Nhưng ta đã biết được khá nhiều, xin nhất nhất nghe thuộc hạ ta nói tới…”
Sở Thiên Ngọc một bước tiến vào phòng làm việc phòng kế hoạch ở lầu ba lập tức nghe một hồi tiếng khóc của phụ nữ.
“Ô… Ta không muốn đi không muốn đi…”
“Thục Mẫn tỷ, tỷ không nên thương tâm ma, có thể công ty bắt đầu xây dựng chi nhánh ở nước Pháp, đây vốn là cơ hội rất nhiều người muốn cũng không đạt được!”
“Điều này ta biết, nhưng ta đi sẽ không còn được nhìn Tổng tài ta yêu rồi, ô… Ta thật là không nỡ a…”
“Chuyện gì xảy ra? Thục Mẫn tỷ, sao tỷ lại khóc?” Sở Thiên Ngọc thấy một đám phụ nữ xúm tụm lại, không khỏi tò mò hỏi.
“A Thiên, ngươi tới vừa lúc!” Thục Mẫn dường như chứng kiến một bực cứu tinh, lập tức đem A Thiên kéo đến một bên, nhỏ giọng nói:
“Ngươi lần trước theo chúng ta không phải nói ngươi là hàng xóm khi còn bé của Tổng tài sao? Ngươi nhanh giúp ta nói với hắn, nói ta không muốn rời Tổng công ti ở Đài Loan, xin hắn đừng điều ta đến nước ngoài.”
“Điều đến nước ngoài? Này là chuyện từ khi nào?”
“Chính là hôm nay a, buổi sáng vừa mới xuống lệnh điều chức, chính ta lại càng hoảng sợ. Người ta một câu tiếng Pháp cũng không biết nói, đi đến đó cũng chỉ có thể câm điếc, ta không muốn đi không muốn đi, A Thiên, ngươi nhanh giúp ta xin Tổng tài có được không?”
Vừa là tức giận vừa là buồn cười mà đảo cặp mắt trắng dã, Sở Thiên Ngọc cuối cùng nhớ tới buổi sáng hôm nay ca ca đề cập hắn cùng ai cưỡi một chiếc xe. “Thục Mẫn tỷ, xin lỗi, ta sợ rằng không giúp được tỷ.”
Có một tiểu yêu tinh thích ghen tuông bắt đầu phát ghen rồi, Thục Mẫn tỷ, tỷ hẳn nên may mắn chính mình đã không quá quý trọng ta, nếu không chỉ sợ tỷ cũng không phải bị điều đến nước Pháp nữa, mà là điều đến châu Phi.
“Được rồi, có thể ra nước ngoài tu nghiệp vốn là chuyện tốt a, cũng không phải không trở lại, đừng khóc sướt mướt nữa. Mọi người nhanh đi làm việc, đừng cà cưa chậm trễ nữa. A Thiên, ngươi cùng tiểu Lưu, a Phong đến kho hàng đem tài liệu muốn triển lãm lần này mang lên, những người khác nhanh chóng trở lại cương vị công việc của mình đi.” Chỉ thấy giám đốc phòng kế hoạch vỗ vỗ tay, đi ra phát hào tư lệnh.
Trời nắng gắt tại kho hàng làm việc thật sự là khổ sai, tiểu Lưu cùng a Phong hai người trong miệng càng không ngừng oán giận, nhanh đi trốn ở một bên râm mát rồi. Nhưng thật ra Sở Thiên Ngọc không chút phật lòng, gạt mồ hôi chảy như mưa mà đem tài liệu nhất nhất bê lên xe đẩy.
“A Thiên, lại đây nghỉ ngơi một chút, hạ nhiệt cho mát.”
“Được, tới liền.” Xác định tất cả tài liệu đã chất lên xe, Sở Thiên Ngọc mới đi đến bên cạnh bọn họ ngồi lên chiếu, thuận tay cởi cái Tshirt màu đen bị ướt đẫm mồ hôi dinh dính trên người đi.
“Đến, bình đồ uống này cho ngươi. Wow, A Thiên, ngựa con (chắc giống “baby”) của ngươi thật sự là quá nóng rồi, như thế nào biến ngươi thành như vậy?” Tiểu Lưu vừa nhìn đến trên người xích lõa của Sở Thiên Ngọc đầy rẫy dấu hôn cùng dấu cắn xanh xanh tím tím, mắt lập tức choáng váng.
“Đúng vậy, đúng vậy, ngay cả sau lưng cũng bị cấu vài đường, A Thiên, ngựa con này của ngươi dường như rất ác a, có lẽ mỗi ngày ngươi đều bị nàng ép khô? Ha ha…” A Phong cũng gia nhập hàng ngũ trêu chọc.
“Đúng vậy, hắn quả thật quấy vô cùng (nguyên bản ghi là “tao”, nhưng sửa lại cho hợp).” Nghĩ đến người kia chỉ ở trước mặt mình triển lộ mỵ thái, Sở Thiên Ngọc thiếu chút nữa không nhịn được cứng lên.
“Ngựa con này của ngươi thoạt nhìn dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ nga, hết cho ngươi ấn ký rồi còn đánh dấu nhiều như vậy, cho dù nữ nhân khác muốn theo đuổi ngươi chắc cũng bị hù đến trốn mất, nhưng ngươi cũng tới nhiều ngày rồi, thế nào chưa nghe qua nàng gọi điện cho ngươi, cũng không thấy nàng đến công ty tìm ngươi?”
“Bởi vì hắn thật sự là rất quấy, mỗi lần chỉ cần nghe được thanh âm của hắn cũng khiến ta rối loạn rồi, thấy được người của hắn thì chuyện gì làm cũng xong rồi.
Không được, thầm nghĩ đến lại muốn hung hăng đặt hắn dưới thân thao hai vòng liền, cho nên ta căn bản không cho hắn gọi điện thoại đến, lại càng không chuẩn hắn đến xem ta, nếu không có lẽ ta cho qua luôn rồi.”
“Ha ha, thì ra là thế, nghe ngươi nói như vậy, ta càng muốn gặp nàng, nàng lớn lên thế nào? Xinh đẹp?”
“Ta không biết người khác nghĩ như thế nào, nhưng ở trong mắt ta, hắn là thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân không người nào có thể so sánh được.”
“Hừ, gớm, một sinh viên thực tập như ngươi có thể vớ được mỹ nhân a? Nhưng thật sự phụ nữ bây giờ, cho dù ngươi lớn lên có đẹp trai, chỉ cần tiền trong túi ngươi không đủ, vậy thì xin lỗi, mời mau tránh sang một bên hóng mát đi.”
“Có lẽ, nhưng người kia không giống, ta có tự tin, mặc kệ ta hôm nay trở nên cực kì nghèo túng, mặc kệ ta là mù một mắt hay là què một chân, người kia, hắn vĩnh viễn cũng không rời ta đi…”
“Hừm, có tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin thái quá chỉ có tự tìm khổ, đến lúc đó ngay cả bị vứt như thế nào cũng không biết. Chờ đến ngày ngươi có điều kiện như người kia, ngươi hãy trở lại nói ta.” Hất tay chỉ chỉ các cửa sổ bên ngoài tòa trụ sở chính không xa, tầng trên cùng, tiểu Lưu cười nhạo một tiếng.
“Người kia là chỉ…?” Sở Thiên Ngọc giả vờ không biết hỏi.
“Sở Thận Chi, Tổng tài của chúng ta, người lãnh đạo cao nhất của Doanh nghiệp Sở thị, gia tài bạc triệu, vừa lại là người lớn lên tuấn mỹ chết người, lợi hại nhất chính là đầu óc đặc biệt thông minh, nghe các cô trong công ty chúng ta nói, hắn từ nhỏ đến lớn đi học đều đạt hạng nhất, lúc học đại học hệ kinh tế liền mấy lần phát biểu vài trang luận văn có ý tưởng độc đáo, trước tốt nghiệp không biết có bao nhiêu trường trên thế giới đều tranh dạy hắn học tiến sĩ. Mặc dù sau lại không biết nguyên nhân gì Tổng tài không tiếp tục ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, nhưng từ những năm gần đây hắn tiếp chưởng công ty, Doanh nghiệp không ngừng mở rộng quy mô cùng lợi nhuận, vốn là một kỳ tài thương nghiệp chân chính. Bất quá một điểm để cho công nhân viên chúng ta phục khí chính là, trên người Tổng tài không hề có một điểm mùi tiền thối (chỉ giàu mà phách lối), ngược lại cử chỉ ưu nhã, cả người tản mát ra một loại khí chất rất là cao quý, ngay cả nam nhân chúng ta cũng nhịn không được tâm động a.”
Cử chỉ ưu nhã, khí chất cao quý? Nếu như ta nói cho các ngươi người khiến cho trên người ta xanh xanh tím tím, mỗi đêm không được ta đặt ở dưới thân làm tình liền ngủ không được, chính là Tổng tài cử chỉ ưu nhã, khí chất cao quý trong miệng các ngươi, không biết các ngươi có hộc máu mà chết không a? Sở Thiên Ngọc có điểm ác ý mà nghĩ.
“Ai, người hoàn mỹ như Tổng tài vậy không biết dạng phụ nữ gì mới xứng đôi hắn a? Ta nếu có một trên một ngàn điều kiện như hắn, nằm mơ đều đã cười.”A Phong bắt đầu thở vắn than dài.
“Nhưng chuyện xấu của Tổng tài thật ra không nhiều lắm, nghe nói hắn sống rất nghiêm cẩn, cơ hồ tan ca một chút là về nhà rồi, rất ít tiếp xúc với bên ngoài, cho nên cũng có chuyện truyền miệng hắn ẩn dấu ở nhà một thiên tiên mỹ nữ, nếu không tại sao mỗi ngày lại vội vã về nhà báo danh đây?”
“Phốc –” Sở Thiên Ngọc vừa nghe đến bốn chữ “Thiên tiên mỹ nữ”, nước lập tức phun ra.
“Gì a? Ghen ghét hả?”
“Không có không có, mời nói, xin mời tiếp tục nói.” Nghĩ đến chính mình đường đường nam nhi bảy thước lại bị nói thành thiên tiên mỹ nữ, Sở Thiên Ngọc không khỏi một trận cười khổ.
“Chuyện truyền miệng kia trước mắt không cách nào chứng thật, nhưng thật ra ta nghe em gái của thư kí phòng công tác nói, ngày đó tận mắt thấy mẹ của Tổng tài dẫn theo một đại mỹ nữ đến công ty gặp Tổng tài, vừa nhìn cũng biết là đối tượng muốn xem mắt, bất quá Tổng tài luôn ém nhẹm tin tức này, cho nên hiện nay người trong công ty biết đến cũng không phải là nhiều.”
“Oa, đại mỹ nữ a, ta cũng muốn có một người, Tổng tài thật hạnh phúc.”
“Đúng vậy, thật muốn tận mắt thấy bộ dáng hạnh phúc của hắn, hảo hảo “chúc mừng” hắn đây…” Sở Thiên Ngọc nghe vậy hai mắt có chút cau lại, vô cùng êm ái mà nói.
Đồng tại thời điểm đó, tại tầng cao nhất của Doanh nghiệp Sở thị, đột nhiên lỗ tai người kia một trận phát ngứa, nghĩ đến có lẽ là người yêu dưới lầu đang nhớ nhung mình, không khỏi hắc hắc cười.
“Ta muốn xuống chỗ này.” Ngồi trong chiếc ô tô nhập khẩu đáng giá 10 triệu, nhưng thiếu niên thân mặc áo Tshirt và quần jeans lại dùng khẩu khí không kiên nhẫn nói.
“Không được, mặt trời gắt như vậy, ngươi sẽ bị nóng đến xỉu mất, Ngọc nhi ngoan, đợi một lát nữa sẽ tới thôi, nhiều lắm chỉ đến muộn vài phút thôi, không sao đâu.” Một nam tử quần áo chỉnh tề khẩn khẩn níu kéo trên người thiếu niên, cực lực trấn an.
“Hừ, ta nào được mệnh tốt như Tổng tài ngươi, cao hứng muốn mấy giờ đi làm thì đi làm, ta chỉ là một “sinh viên thực tập” nho nhỏ thôi, nếu như đến muộn sẽ bị khấu tiền lương.”
“Tại sao Ngọc nhi muốn đi làm công khác phòng bộ? Nếu như ngươi nguyện ý, bên ca ca vừa lúc thiếu một trợ lý, ngươi có thể đến giúp ca ca a. Như vậy chúng ta còn có thể cùng nhau tan ca, cùng nhau dùng cơm trưa, thật tốt a!”
“Con koala ngươi cứ ở đó mà ra những chủ ý bậy bạ! Từ sau chuyện kì nghỉ hè lần trước bị ngươi lừa gạt dưới cây bạch đàn, ta liền thề không bao giờ cùng làm việc với ngươi nữa. Ta đi làm công là muốn tự rèn luyện bản thân, ngươi cả ngày dính ta không buông như vậy, bảo ta phải làm như thế nào? Huống chi ngươi không phải đã có Vương thư ký giúp ngươi rồi sao, khả năng của hắn như vậy, ngươi còn cần trợ lý gì?”
“Đúng vậy, Tổng tài, ngươi không lẽ muốn thư kí cá mực (?) ta đi sao?” Vẫn ngồi nhàn rỗi nhìn hai người đối diện đấu võ mồm, nam tử tướng mạo nhã nhặn tuấn tú, nghe vậy lập tức miệng dèn dẹt, ủy khuất nói.
“Hừ, Ngọc nhi ngươi không biết, Vương thư ký này hẳn là lớn tuổi rồi, có chứng bệnh mất trí nhớ của người già, hay quên đông quên tây, quên trước quên sau, có vài lần thiếu chút nữa làm hỏng chuyện rồi đấy.”
“Sao có thể? Vương thư ký, ngươi… Thật sự như vậy?” Nhíu mày, thiếu niên tò mò hỏi.
“Uh… Cái này…” Mơ hồ nhận thấy sát khí từ trên người Tổng tài truyền đến, Vương Gia Vĩ nghĩ vì mạng nhỏ bản thân, quyết định hy sinh danh dự “Thiên tài thư ký” của mình, chịu đựng mà nói, “Đúng vậy, ai, có thể gần đây tuổi thật sự đã lớn, luôn đầu choáng mắt hoa, lực bất tòng tâm, tiểu thiếu gia nếu như có thể đến giúp chúng ta, ta đây thật sự là cảm kích vô cùng.”
“Đúng thế đúng thế? Ngọc nhi ngươi xem, ca ca không lừa ngươi? Bên người ca ca hiện giờ còn thiếu người thông minh nhạy bén, quyết đoán anh minh như ngươi vậy, một người thiếu niên mang kỳ tài anh hùng như ngươi, ngươi nếu được thì hôm nay liền có thể chuyển tới làm việc bên ca ca?”
“Đúng đúng, hôm nay tới hôm nay tới đi.” Chỉ cần bảo bối đệ đệ này bên người, tâm tình Tổng tài khẳng định tốt đẹp, này thư ký ta mới có cuộc sống yên ổn trôi qua, tiểu tổ tông, van cầu ngươi cũng nhanh đáp ứng ca ngươi đi! Vương Gia Vĩ trong lòng âm thầm cầu khẩn.
“Được thôi, ta đến… Đến cái đầu ngươi!” Hung hăng thưởng cái bốp lên đầu hai người bọn hắn! Thiếu niên lạnh lùng cười, “Các ngươi hai người song kiếm hợp bích diễn xong rồi chứ? Ta cũng không rảnh ở chỗ này nghe các ngươi vô ích. Ta thực sự đã muộn! Ta sớm đã nói tự mình cưỡi xe máy – ca ca lại càng muốn kêu xe chở ta, bây giờ thì tốt quá rồi?”
“Hảo hảo, là ca ca không đúng, vậy bắt đầu ngày mai ca ca ngồi xe máy của ngươi cùng đi làm, có được không?” Sở Thận Chi mắt nhìn “gian kế” không cách nào thực hiện được, không thể làm gì khác hơn là thử phương thức trực tiếp gọn lẹ khác. Miễn sao chỉ cần có thể đạt tới mục đích chủ yếu là dính trụ Ngọc nhi, hắn dù chỉ còn là con koala bị “vứt đi” gì đó cũng chấp nhận.
“Không được. Ngươi mỗi lần mới bị gió thổi một cái liền bắt đầu cảm thấy đau đầu, ta không cho phép.”
“Mang mũ bảo hiểm thì gió không thể thổi tới rồi, ta mặc kệ, sao Ngọc nhi có thể cùng người khác – ngồi cùng một chiếc xe máy, ca ca lại không được?”
“Ngươi thấy ta cùng ai ngồi chung một chiếc xe rồi? Ta như thế nào lại không nhớ?” Thiếu niên nghe vậy nhíu nhíu mày, khó hiểu hỏi.
“Hừ, ngươi tốt nhất là không nhớ.” Bắt đầu hồi tưởng lại cảnh lúc ấy, trong lòng Sở Thận Chi liền tràn đầy chua chát. “Được rồi, Ngọc nhi, cơm trưa ta đã giúp ngươi căn dặn tốt rồi, bà bà sẽ đưa tới cho ngươi, ngươi cũng đừng ra ngoài tùy tiện ăn bậy a.”
“Được rồi được rồi, ca ca thật dong dài.”
Sở Thận Chi quả thực yêu không tả xiết rồi bộ dáng cau mày của thiếu niên kia, trong lòng không khỏi hét lên một tiếng, cũng không quan tâm bên cạnh có người đang nhìn hay không, liền ôm sát cổ thiếu niên, hôn lên thật sâu —
Vương Gia Vĩ đối với loại tình huống này đã sớm tập mãi thành quen, cũng không thấy ngạc nhiên, chỉ là đôi mắt âm thầm nhìn chăm chăm đồng hồ tính thời gian, xem lần này Tổng tài có thể phá vỡ kỷ lục huy hoàng của năm ngoái hay không —
Ba phút… Bốn phút…
“Đủ chưa? Thật không chịu được ngươi…” Thiếu niên tóm lấy lông con koala trên người, nhẹ nhàng dứt môi hắn ra.
“Không đủ, không đủ, ca ca còn muốn ma…”
“Xong rồi à, chưa đủ chưa đủ, tiếp tục lại a.” Ai nha, chỉ thiếu chút nữa có thể phá vỡ kỷ lục rồi, cố gắng lên cố gắng lên a! Vương Gia Vĩ ở bên cạnh liều mạng mà châm dầu vào lửa.
“Vương thư ký, ngươi chừng nào thì đổi nghề làm mối lái?” Sở Thiên Ngọc lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.”Được rồi, ca ca đừng náo loạn, ta muốn đi làm, ngươi cũng nên đi làm đi, không nên hơi tí liền gọi điện cho ta, cũng không tùy tiện trốn việc tới tìm ta, lại càng không được gọi một đống người quái lạ đến chia sẻ công tác của ta, như vậy sẽ làm phiền ta, nghe rõ chưa?”
“Ca ca vốn là đau lòng cho ngươi, không nỡ để ngươi quá mệt mỏi ma, hơn nữa biết rõ Ngọc nhi làm việc ngay dưới ca ca, nhưng lại không nhìn thấy ngươi, ngươi kêu ca ca làm sao nhẫn nại được?” Sở Thận Chi ủy khuất mà trừng mắt nhìn.
“Không nhịn được cũng phải nhịn, nếu không ta đi chỗ khác làm?”
“Được rồi được rồi, ca ca nhịn là được, Ngọc nhi đừng dọa ta.”
“Như vậy mới ngoan, gặp lại sau.” Sở Thiên Ngọc lấy tay điểm nhẹ đôi môi đỏ mọng có chút cong lên của mỹ nhân, cười cười bước xuống xe đi.
Ghé vào cửa sổ si ngốc nhìn thiếu niên xuống xe rời đi, Sở Thận Chi qua hồi lâu mới thu hồi ánh mắt si mê.
Đem ánh mắt chuyển về người thư ký đi theo mình nhiều năm, mật ý thương tiếc trên vẻ mặt Sở Thận Chi trong nháy mắt biến mất, thần sắc chỉnh đốn lại, lạnh lùng mà mở miệng, “Chuyện ta dặn ngươi làm đã làm tốt chưa?”
Mắt thấy Tổng tài trở mặt còn nhanh hơn so với mở cuốn sách, Vương Gia Vĩ không khỏi âm thầm le lưỡi.”Cũng làm tốt rồi, thư điều chức của nàng ta hôm nay sẽ xuống tới.”
“Tốt lắm, nhớ kỹ điều nàng ta đi xa xa, cũng nghĩ biện pháp trong ba năm làm cho nàng ta không thể quay về Đài Loan, hiểu chưa?”
“Đã rõ đã rõ. Nhưng thứ thuộc hạ nói thẳng, Tổng tài như vậy tựa hồ chuyện bé xé ra to, bọn họ bất quá cũng chỉ là cộng sự mới vài ngày thôi.”
“Hừ, ngươi không tận mắt nhìn thấy, bọn họ không chỉ là cộng sự, hoàn lại cùng nhau chạy xe đến KTV, hơn nữa nữ nhân đó còn trước mặt ta làm trò lôi lôi kéo kéo Ngọc nhi, ngươi nói ta làm sao nhẫn nại!?”
“Theo thuộc hạ nhìn thấy, tiểu thiếu gia đối với Tổng tài tình thâm ý trọng, sinh tử tương hứa, tuyệt đối không thể có hành vi vượt quá với nữ tử khác.”
“Nói nhảm, Ngọc nhi nhà ta yêu ta muốn chết, đương nhiên là không có khả năng động tâm với người khác. Nhưng ngươi cũng đừng quên, Ngọc nhi nhà ta lớn lên khí vũ hiên ngang, anh tuấn tiêu sái, tác phong nhanh nhẹn như vậy, cho dù hắn không để ý tới người khác, người khác cũng sẽ tự quấn chặt lấy hắn, thân là trưởng tử Sở gia, ta đương nhiên phải rửa sạch thật kĩ nhân vật khả nghi quanh bảo bối nhà chúng ta, ngươi nói đúng không?”
“Vâng vâng, Tổng tài anh minh, đúng như Tổng tài nói.”
Tổng tài ngươi hai mắt nhất định bị phân trâu che mờ rồi? Lấy tình huống cùng ngày tại KTV, thoạt nhìn là biết rõ ràng đối tượng nữ nhân đó ngưỡng mộ trong lòng là ngươi, ngươi như thế nào lại hiểu lầm người ta thích bảo bối đệ đệ của ngươi a? Ta thật phục ngươi! Vương Gia Vĩ đối với chuyện yêu mến đệ đệ mình mù quáng này, chỉ số IQ tự động từ 200 rớt xuống còn một đơn vị, kể ra Tổng tài thật đúng là đầu óc bị thương thấu rồi.
“Hừ, đừng cho là ta không biết ngươi đang mắng ta trong lòng, ngươi thậm thà thậm thụt điểm ấy ta chưa tính với ngươi. Ta bây giờ tâm tình cực kì khó chịu, ngươi tốt nhất mau đưa lịch trình hôm nay báo lên đi, nếu không ta liền thay đổi chủ ý về nhà ngủ, dù sao mấy ngày nay ta bị Ngọc nhi làm cho chết đi sống lại, cũng đang thật muốn hảo hảo nghỉ ngơi.”
“Ngàn vạn lần không nên a, ta sẽ làm thật tốt Tổng tài, ngươi lần trước vì tìm tiểu thiếu gia mấy ngày không đi làm đã chậm trễ rất nhiều hội nghị trọng yếu rồi, ta thật vất vả an bài lại lần nữa, ngươi ngàn vạn lần đừng bãi công. Hơn nữa Tổng tài đừng quên vừa mới khuyên dạy tiểu thiếu gia đi làm trái lại ngươi lại không đi.”
“Hừ, lấy Ngọc nhi uy hiếp ta. Biết rồi, có chuyện nói mau, có gì nói hụych toẹt ra đi.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh, trước mắt thì không có, chờ ta thu thập đủ rồi, nhất định báo cho Tổng tài nghe. Nhưng ta đã biết được khá nhiều, xin nhất nhất nghe thuộc hạ ta nói tới…”
Sở Thiên Ngọc một bước tiến vào phòng làm việc phòng kế hoạch ở lầu ba lập tức nghe một hồi tiếng khóc của phụ nữ.
“Ô… Ta không muốn đi không muốn đi…”
“Thục Mẫn tỷ, tỷ không nên thương tâm ma, có thể công ty bắt đầu xây dựng chi nhánh ở nước Pháp, đây vốn là cơ hội rất nhiều người muốn cũng không đạt được!”
“Điều này ta biết, nhưng ta đi sẽ không còn được nhìn Tổng tài ta yêu rồi, ô… Ta thật là không nỡ a…”
“Chuyện gì xảy ra? Thục Mẫn tỷ, sao tỷ lại khóc?” Sở Thiên Ngọc thấy một đám phụ nữ xúm tụm lại, không khỏi tò mò hỏi.
“A Thiên, ngươi tới vừa lúc!” Thục Mẫn dường như chứng kiến một bực cứu tinh, lập tức đem A Thiên kéo đến một bên, nhỏ giọng nói:
“Ngươi lần trước theo chúng ta không phải nói ngươi là hàng xóm khi còn bé của Tổng tài sao? Ngươi nhanh giúp ta nói với hắn, nói ta không muốn rời Tổng công ti ở Đài Loan, xin hắn đừng điều ta đến nước ngoài.”
“Điều đến nước ngoài? Này là chuyện từ khi nào?”
“Chính là hôm nay a, buổi sáng vừa mới xuống lệnh điều chức, chính ta lại càng hoảng sợ. Người ta một câu tiếng Pháp cũng không biết nói, đi đến đó cũng chỉ có thể câm điếc, ta không muốn đi không muốn đi, A Thiên, ngươi nhanh giúp ta xin Tổng tài có được không?”
Vừa là tức giận vừa là buồn cười mà đảo cặp mắt trắng dã, Sở Thiên Ngọc cuối cùng nhớ tới buổi sáng hôm nay ca ca đề cập hắn cùng ai cưỡi một chiếc xe. “Thục Mẫn tỷ, xin lỗi, ta sợ rằng không giúp được tỷ.”
Có một tiểu yêu tinh thích ghen tuông bắt đầu phát ghen rồi, Thục Mẫn tỷ, tỷ hẳn nên may mắn chính mình đã không quá quý trọng ta, nếu không chỉ sợ tỷ cũng không phải bị điều đến nước Pháp nữa, mà là điều đến châu Phi.
“Được rồi, có thể ra nước ngoài tu nghiệp vốn là chuyện tốt a, cũng không phải không trở lại, đừng khóc sướt mướt nữa. Mọi người nhanh đi làm việc, đừng cà cưa chậm trễ nữa. A Thiên, ngươi cùng tiểu Lưu, a Phong đến kho hàng đem tài liệu muốn triển lãm lần này mang lên, những người khác nhanh chóng trở lại cương vị công việc của mình đi.” Chỉ thấy giám đốc phòng kế hoạch vỗ vỗ tay, đi ra phát hào tư lệnh.
Trời nắng gắt tại kho hàng làm việc thật sự là khổ sai, tiểu Lưu cùng a Phong hai người trong miệng càng không ngừng oán giận, nhanh đi trốn ở một bên râm mát rồi. Nhưng thật ra Sở Thiên Ngọc không chút phật lòng, gạt mồ hôi chảy như mưa mà đem tài liệu nhất nhất bê lên xe đẩy.
“A Thiên, lại đây nghỉ ngơi một chút, hạ nhiệt cho mát.”
“Được, tới liền.” Xác định tất cả tài liệu đã chất lên xe, Sở Thiên Ngọc mới đi đến bên cạnh bọn họ ngồi lên chiếu, thuận tay cởi cái Tshirt màu đen bị ướt đẫm mồ hôi dinh dính trên người đi.
“Đến, bình đồ uống này cho ngươi. Wow, A Thiên, ngựa con (chắc giống “baby”) của ngươi thật sự là quá nóng rồi, như thế nào biến ngươi thành như vậy?” Tiểu Lưu vừa nhìn đến trên người xích lõa của Sở Thiên Ngọc đầy rẫy dấu hôn cùng dấu cắn xanh xanh tím tím, mắt lập tức choáng váng.
“Đúng vậy, đúng vậy, ngay cả sau lưng cũng bị cấu vài đường, A Thiên, ngựa con này của ngươi dường như rất ác a, có lẽ mỗi ngày ngươi đều bị nàng ép khô? Ha ha…” A Phong cũng gia nhập hàng ngũ trêu chọc.
“Đúng vậy, hắn quả thật quấy vô cùng (nguyên bản ghi là “tao”, nhưng sửa lại cho hợp).” Nghĩ đến người kia chỉ ở trước mặt mình triển lộ mỵ thái, Sở Thiên Ngọc thiếu chút nữa không nhịn được cứng lên.
“Ngựa con này của ngươi thoạt nhìn dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ nga, hết cho ngươi ấn ký rồi còn đánh dấu nhiều như vậy, cho dù nữ nhân khác muốn theo đuổi ngươi chắc cũng bị hù đến trốn mất, nhưng ngươi cũng tới nhiều ngày rồi, thế nào chưa nghe qua nàng gọi điện cho ngươi, cũng không thấy nàng đến công ty tìm ngươi?”
“Bởi vì hắn thật sự là rất quấy, mỗi lần chỉ cần nghe được thanh âm của hắn cũng khiến ta rối loạn rồi, thấy được người của hắn thì chuyện gì làm cũng xong rồi.
Không được, thầm nghĩ đến lại muốn hung hăng đặt hắn dưới thân thao hai vòng liền, cho nên ta căn bản không cho hắn gọi điện thoại đến, lại càng không chuẩn hắn đến xem ta, nếu không có lẽ ta cho qua luôn rồi.”
“Ha ha, thì ra là thế, nghe ngươi nói như vậy, ta càng muốn gặp nàng, nàng lớn lên thế nào? Xinh đẹp?”
“Ta không biết người khác nghĩ như thế nào, nhưng ở trong mắt ta, hắn là thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân không người nào có thể so sánh được.”
“Hừ, gớm, một sinh viên thực tập như ngươi có thể vớ được mỹ nhân a? Nhưng thật sự phụ nữ bây giờ, cho dù ngươi lớn lên có đẹp trai, chỉ cần tiền trong túi ngươi không đủ, vậy thì xin lỗi, mời mau tránh sang một bên hóng mát đi.”
“Có lẽ, nhưng người kia không giống, ta có tự tin, mặc kệ ta hôm nay trở nên cực kì nghèo túng, mặc kệ ta là mù một mắt hay là què một chân, người kia, hắn vĩnh viễn cũng không rời ta đi…”
“Hừm, có tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin thái quá chỉ có tự tìm khổ, đến lúc đó ngay cả bị vứt như thế nào cũng không biết. Chờ đến ngày ngươi có điều kiện như người kia, ngươi hãy trở lại nói ta.” Hất tay chỉ chỉ các cửa sổ bên ngoài tòa trụ sở chính không xa, tầng trên cùng, tiểu Lưu cười nhạo một tiếng.
“Người kia là chỉ…?” Sở Thiên Ngọc giả vờ không biết hỏi.
“Sở Thận Chi, Tổng tài của chúng ta, người lãnh đạo cao nhất của Doanh nghiệp Sở thị, gia tài bạc triệu, vừa lại là người lớn lên tuấn mỹ chết người, lợi hại nhất chính là đầu óc đặc biệt thông minh, nghe các cô trong công ty chúng ta nói, hắn từ nhỏ đến lớn đi học đều đạt hạng nhất, lúc học đại học hệ kinh tế liền mấy lần phát biểu vài trang luận văn có ý tưởng độc đáo, trước tốt nghiệp không biết có bao nhiêu trường trên thế giới đều tranh dạy hắn học tiến sĩ. Mặc dù sau lại không biết nguyên nhân gì Tổng tài không tiếp tục ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, nhưng từ những năm gần đây hắn tiếp chưởng công ty, Doanh nghiệp không ngừng mở rộng quy mô cùng lợi nhuận, vốn là một kỳ tài thương nghiệp chân chính. Bất quá một điểm để cho công nhân viên chúng ta phục khí chính là, trên người Tổng tài không hề có một điểm mùi tiền thối (chỉ giàu mà phách lối), ngược lại cử chỉ ưu nhã, cả người tản mát ra một loại khí chất rất là cao quý, ngay cả nam nhân chúng ta cũng nhịn không được tâm động a.”
Cử chỉ ưu nhã, khí chất cao quý? Nếu như ta nói cho các ngươi người khiến cho trên người ta xanh xanh tím tím, mỗi đêm không được ta đặt ở dưới thân làm tình liền ngủ không được, chính là Tổng tài cử chỉ ưu nhã, khí chất cao quý trong miệng các ngươi, không biết các ngươi có hộc máu mà chết không a? Sở Thiên Ngọc có điểm ác ý mà nghĩ.
“Ai, người hoàn mỹ như Tổng tài vậy không biết dạng phụ nữ gì mới xứng đôi hắn a? Ta nếu có một trên một ngàn điều kiện như hắn, nằm mơ đều đã cười.”A Phong bắt đầu thở vắn than dài.
“Nhưng chuyện xấu của Tổng tài thật ra không nhiều lắm, nghe nói hắn sống rất nghiêm cẩn, cơ hồ tan ca một chút là về nhà rồi, rất ít tiếp xúc với bên ngoài, cho nên cũng có chuyện truyền miệng hắn ẩn dấu ở nhà một thiên tiên mỹ nữ, nếu không tại sao mỗi ngày lại vội vã về nhà báo danh đây?”
“Phốc –” Sở Thiên Ngọc vừa nghe đến bốn chữ “Thiên tiên mỹ nữ”, nước lập tức phun ra.
“Gì a? Ghen ghét hả?”
“Không có không có, mời nói, xin mời tiếp tục nói.” Nghĩ đến chính mình đường đường nam nhi bảy thước lại bị nói thành thiên tiên mỹ nữ, Sở Thiên Ngọc không khỏi một trận cười khổ.
“Chuyện truyền miệng kia trước mắt không cách nào chứng thật, nhưng thật ra ta nghe em gái của thư kí phòng công tác nói, ngày đó tận mắt thấy mẹ của Tổng tài dẫn theo một đại mỹ nữ đến công ty gặp Tổng tài, vừa nhìn cũng biết là đối tượng muốn xem mắt, bất quá Tổng tài luôn ém nhẹm tin tức này, cho nên hiện nay người trong công ty biết đến cũng không phải là nhiều.”
“Oa, đại mỹ nữ a, ta cũng muốn có một người, Tổng tài thật hạnh phúc.”
“Đúng vậy, thật muốn tận mắt thấy bộ dáng hạnh phúc của hắn, hảo hảo “chúc mừng” hắn đây…” Sở Thiên Ngọc nghe vậy hai mắt có chút cau lại, vô cùng êm ái mà nói.
Đồng tại thời điểm đó, tại tầng cao nhất của Doanh nghiệp Sở thị, đột nhiên lỗ tai người kia một trận phát ngứa, nghĩ đến có lẽ là người yêu dưới lầu đang nhớ nhung mình, không khỏi hắc hắc cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.