Sợ Hãi! Lão Tổ Huyền Học Vừa Mở Miệng Đã Khiến Người Ta Thấy Ớn Lạnh
Chương 9
Bàn Bàn Ngư Đầu Tương
04/12/2024
Thẩm Tử Hiên vẫn không dám tin, không thể tin rằng người con trai nhút nhát đó lại có thể làm những chuyện như vậy.
“Không thể nào, sao có thể là cậu ấy được?”
Việc còn lại không phải là thứ Cố Tuyết Thanh cần lo lắng nữa, cô nhìn sang Thẩm Mộ Uyên.
“Cô muốn tôi giúp cô chuyện gì?” Thẩm Mộ Uyên trầm giọng hỏi.
Cố Tuyết Thanh ngay từ đầu không nhắc đến chuyện thù lao, nên anh biết chắc cô có việc cần nhờ anh giúp.
“Thẩm tiên sinh quả là người thông minh.” Cố Tuyết Thanh mỉm cười. Cô thích làm việc với những người thông minh.
“Tôi cần anh giúp tôi tìm một bác sĩ tâm thần uy tín để làm lại giám định. Tôi muốn rời khỏi đây, tôi bị người ta hãm hại đưa vào đây.”
Cố Tuyết Thanh nói năng rất mạch lạc, không hề mê tín, cô thật sự là một bậc thầy có năng lực xuất chúng nên không ai ở đây cho rằng cô có vấn đề về tinh thần. Thẩm Mộ Uyên không ngờ Cố Tuyết Thanh lại bị hãm hại đưa vào bệnh viện tâm thần, anh nhíu mày và nghiêm túc nói: “Cô đã cứu em trai tôi, tức là ân nhân của gia đình tôi. Cô yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi.”
“Cố đại sư thật sự quá lợi hại! Tôi nhất định sẽ nhớ ơn cô! Đợi đến khi tôi hoàn toàn khỏe lại, tôi sẽ đến cứu cô, cô đợi tôi nhé!” Trước khi bị Thẩm Mộ Uyên kéo đi, Thẩm Tử Hiên vẫn tiếp tục gào thét muốn báo đáp Cố Tuyết Thanh, còn Thẩm Mộ Uyên thì sắp xếp để lại vệ sĩ theo sát bên Cố Tuyết Thanh.
Ngày hôm sau, Thẩm Mộ Uyên đưa một vị bác sĩ đến bệnh viện tâm thần, yêu cầu làm lại giám định tâm lý cho Cố Tuyết Thanh. Bác sĩ Lý nghe vậy cực lực phản đối, nhưng không dám đắc tội với Thẩm Mộ Uyên, cuối cùng đành phải chấp nhận.
Sau khi kiểm tra và giám định chặt chẽ, tình trạng tinh thần của Cố Tuyết Thanh rất ổn định, không có biểu hiện gì bất thường.
“Xin lỗi cô Cố, là do bệnh viện chúng tôi đã sai sót trong kiểm tra. Cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng bồi thường và giảm thiểu tối đa thiệt hại đã gây ra cho cô, thành thật xin lỗi.”
Đối mặt với kết quả kiểm tra cuối cùng, viện trưởng và bác sĩ Lý chỉ có thể cúi đầu xin lỗi Cố Tuyết Thanh.
“Đồ dùng cá nhân của tôi đâu?”
Chứng minh thư và điện thoại di động của nguyên chủ đã bị tịch thu khi vào bệnh viện tâm thần, Cố Tuyết Thanh biết rằng trong thời đại này chứng minh thư và điện thoại là hai thứ quan trọng nhất.
“Đồ dùng cá nhân của cô đã được người nhà mang đi rồi, chúng tôi không còn giữ. Hơn nữa, cô Cố nếu muốn rời khỏi bệnh viện của chúng tôi, tôi nghĩ vẫn nên báo cho gia đình cô trước.” Bác sĩ Lý không cam lòng nói.
Cố Tuyết Thanh liếc nhìn bác sĩ Lý, lạnh lùng nói:
“Bác sĩ Lý, ông sắp chết rồi, lo lắng cho bản thân nhiều hơn đi.”
“Cô cái đồ miệng quạ, đừng có rủa tôi!”
Cố Tuyết Thanh không để ý đến ông ta, quay người rời đi. Khi cô quay lưng, chiếc vòng ngọc hộ mệnh trên cổ bác sĩ Lý lóe lên một tia sáng đỏ, rồi ngay lập tức vỡ tan. Bác sĩ Lý hoảng hốt nhìn chằm chằm vào mảnh ngọc vỡ trong tay, ngay tức khắc những oan hồn đã lượn lờ xung quanh ông ta từ lâu cuối cùng cũng có thể tiếp cận ông ta. Những oan hồn dường như biết Cố Tuyết Thanh đã giúp đỡ họ, cúi chào cô một cái rồi đua nhau lao vào bác sĩ Lý.
Cố Tuyết Thanh dừng bước khi đi ngang qua Bạch Phương Khiết: “Nên sớm từ chức đi, bệnh viện này sẽ gặp báo ứng sớm thôi.”
---
Sau khi rời khỏi bệnh viện tâm thần, Cố Tuyết Thanh ngồi lên xe của Thẩm Mộ Uyên.
Cố Tuyết Thanh ngồi trong xe, ngay ngắn và bất động, nhưng mắt cô không thể ngừng lén lút quan sát xung quanh.
Đây có phải là chiếc xe đã xuất hiện trên TV không?
Chỉ là một cái hộp sắt mà lại có thể chạy nhanh đến thế, thật là kỳ diệu.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
“Không thể nào, sao có thể là cậu ấy được?”
Việc còn lại không phải là thứ Cố Tuyết Thanh cần lo lắng nữa, cô nhìn sang Thẩm Mộ Uyên.
“Cô muốn tôi giúp cô chuyện gì?” Thẩm Mộ Uyên trầm giọng hỏi.
Cố Tuyết Thanh ngay từ đầu không nhắc đến chuyện thù lao, nên anh biết chắc cô có việc cần nhờ anh giúp.
“Thẩm tiên sinh quả là người thông minh.” Cố Tuyết Thanh mỉm cười. Cô thích làm việc với những người thông minh.
“Tôi cần anh giúp tôi tìm một bác sĩ tâm thần uy tín để làm lại giám định. Tôi muốn rời khỏi đây, tôi bị người ta hãm hại đưa vào đây.”
Cố Tuyết Thanh nói năng rất mạch lạc, không hề mê tín, cô thật sự là một bậc thầy có năng lực xuất chúng nên không ai ở đây cho rằng cô có vấn đề về tinh thần. Thẩm Mộ Uyên không ngờ Cố Tuyết Thanh lại bị hãm hại đưa vào bệnh viện tâm thần, anh nhíu mày và nghiêm túc nói: “Cô đã cứu em trai tôi, tức là ân nhân của gia đình tôi. Cô yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi.”
“Cố đại sư thật sự quá lợi hại! Tôi nhất định sẽ nhớ ơn cô! Đợi đến khi tôi hoàn toàn khỏe lại, tôi sẽ đến cứu cô, cô đợi tôi nhé!” Trước khi bị Thẩm Mộ Uyên kéo đi, Thẩm Tử Hiên vẫn tiếp tục gào thét muốn báo đáp Cố Tuyết Thanh, còn Thẩm Mộ Uyên thì sắp xếp để lại vệ sĩ theo sát bên Cố Tuyết Thanh.
Ngày hôm sau, Thẩm Mộ Uyên đưa một vị bác sĩ đến bệnh viện tâm thần, yêu cầu làm lại giám định tâm lý cho Cố Tuyết Thanh. Bác sĩ Lý nghe vậy cực lực phản đối, nhưng không dám đắc tội với Thẩm Mộ Uyên, cuối cùng đành phải chấp nhận.
Sau khi kiểm tra và giám định chặt chẽ, tình trạng tinh thần của Cố Tuyết Thanh rất ổn định, không có biểu hiện gì bất thường.
“Xin lỗi cô Cố, là do bệnh viện chúng tôi đã sai sót trong kiểm tra. Cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng bồi thường và giảm thiểu tối đa thiệt hại đã gây ra cho cô, thành thật xin lỗi.”
Đối mặt với kết quả kiểm tra cuối cùng, viện trưởng và bác sĩ Lý chỉ có thể cúi đầu xin lỗi Cố Tuyết Thanh.
“Đồ dùng cá nhân của tôi đâu?”
Chứng minh thư và điện thoại di động của nguyên chủ đã bị tịch thu khi vào bệnh viện tâm thần, Cố Tuyết Thanh biết rằng trong thời đại này chứng minh thư và điện thoại là hai thứ quan trọng nhất.
“Đồ dùng cá nhân của cô đã được người nhà mang đi rồi, chúng tôi không còn giữ. Hơn nữa, cô Cố nếu muốn rời khỏi bệnh viện của chúng tôi, tôi nghĩ vẫn nên báo cho gia đình cô trước.” Bác sĩ Lý không cam lòng nói.
Cố Tuyết Thanh liếc nhìn bác sĩ Lý, lạnh lùng nói:
“Bác sĩ Lý, ông sắp chết rồi, lo lắng cho bản thân nhiều hơn đi.”
“Cô cái đồ miệng quạ, đừng có rủa tôi!”
Cố Tuyết Thanh không để ý đến ông ta, quay người rời đi. Khi cô quay lưng, chiếc vòng ngọc hộ mệnh trên cổ bác sĩ Lý lóe lên một tia sáng đỏ, rồi ngay lập tức vỡ tan. Bác sĩ Lý hoảng hốt nhìn chằm chằm vào mảnh ngọc vỡ trong tay, ngay tức khắc những oan hồn đã lượn lờ xung quanh ông ta từ lâu cuối cùng cũng có thể tiếp cận ông ta. Những oan hồn dường như biết Cố Tuyết Thanh đã giúp đỡ họ, cúi chào cô một cái rồi đua nhau lao vào bác sĩ Lý.
Cố Tuyết Thanh dừng bước khi đi ngang qua Bạch Phương Khiết: “Nên sớm từ chức đi, bệnh viện này sẽ gặp báo ứng sớm thôi.”
---
Sau khi rời khỏi bệnh viện tâm thần, Cố Tuyết Thanh ngồi lên xe của Thẩm Mộ Uyên.
Cố Tuyết Thanh ngồi trong xe, ngay ngắn và bất động, nhưng mắt cô không thể ngừng lén lút quan sát xung quanh.
Đây có phải là chiếc xe đã xuất hiện trên TV không?
Chỉ là một cái hộp sắt mà lại có thể chạy nhanh đến thế, thật là kỳ diệu.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.