Sở Hán Tranh Bá

Quyển 4 - Chương 237: Đại thắng

Tịch Mịch Kiếm Khách

12/03/2013

- Chết đi!

Cao Sơ quát lên một tiếng lớn, một đao chém Giáo Úy Hành Sơn ở trước mặt thành hai đoạn.

- Hú..

Phá Quân, Qua Thắng khiêng đại thuẫn giống như môn thần thủ hộ hai bên trái phải Cao Sở, đỡ được hơn mười trường kích từ hai bên đâm tới.

Phía sau Phá Quân, Qua Thắng, hai ngàn quân tinh nhuệ của quân Sở kết thành trận dày đặc kín kẽ, thuẫn giáp ở phía trước chịu đựng sự tấn công mãnh liệt như thủy triều của quân Hành Sơn, giống như rắn độc lựa chọn người mà cắn, mỗi lần đâm ra trường kích sẽ có một lão binh Hành Sơn bị đâm chết. Song phương đều là lão binh, tình hình chiến đấu có thể nói là thảm liệt chưa từng có.

Hai vạn quân Hành Sơn, hai vạn quân Sở đều là những lão binh trải qua trăm trận chiến, ý chí chiến đấu, sĩ khí, binh lực tất cả đều không kém nhau, trên cơ bản là một mạng đổi một mạng. Hai quân trước trận, ngoại trừ Cao Sơ, Phá Quân, Qua Thắng không ai ngăn cản được, còn những tinh nhuệ quân Sở phía sau cũng đều bị đẩy ngã xuống trong vũng máu.

Nói cho cùng, lão binh Hành Sơn cũng không phải ngồi không, quân tinh nhuệ quân Sở cũng không phải là mình đồng da sắt.

Trận chiến thảm liệt giằng co chưa được là bao nhưng hai quân thương vong cũng đã vượt qua con số hơn ngàn.

Tuy nhiên, thế lực ngang nhau cục diện cũng không liên tục được quá lâu. Ước chừng qua nửa bữa cơm, quân Hành Sơn liền tỏ ra không thể chống đỡ nổi, quân Sở thì càng đánh càng hăng hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Hơn nữa theo thời gian trôi đi, thế cục quân Hành Sơn càng lúc càng trở nên bị động, quân Sở sắp xâm nhập vào trong quân Hành Sơn rồi!

Rất rõ ràng, thể lực quân Sở xuất hiện vấn đề, vũ khí và thể lực quyết đấu tiêu hao vượt quá tưởng tượng. Mỗi lần vung đao kiếm, mỗi lần đâm mâu kích cùng với mỗi lần phụ thuẫn chịu đựng quân địch chém tới, đều phải tiêu hao thể lực rất lớn. Dù đó là Cao Sơ mãnh tướng tuyệt thế thì không quá thời gian bữa cơm cả người cũng đổ đầy mồ hôi.

Tuy nhiên, thể lực của quân Sở rõ ràng còn dư thừa hơn so với quân Hành Sơn.

Hạng Trang chỉ bằng một hành động nhỏ giờ khắc này rốt cuộc cũng đã phát huy uy vũ vượt quá sức tưởng tượng.

Trước đó, Hạng Trang đã cho quân Sở rút lui về phía sau năm trăm bước nghỉ ngơi và chỉnh đốn, uống nước và ăn cơm, thể lực quân Sở đảm bảo khỏe mạnh, mà quân Hành Sơn non nửa thiên lý mà chỉ đâm chọc trong quân thôi, một người, hai tay không đứng thẳng nửa ngày đã cảm thấy mệt, huống chi trên người còn mặc áo giáp đeo binh khí gần trăm cân.

Cho nên trận này, thể lực của quân Sở và quân Hành Sơn hoàn toàn khác xa nhau. Quân Sở dù cực khổ tập kích xa xôi, không ngại ngàn dặm viễn chinh Lư Giang, nhưng trận này, quân Sở thật sự với ý nghĩa đợi quân địch thật mệt mỏi thì tấn công. Hạng Trang âm thầm ở giữa liền thực hiện hai yếu tố thiên thời, địa lợi để xoay chuyển trận chiến lớn này.

Cái gọi là, binh luôn thay đổi thế, nước luôn thay đổi hình, quyết định thắng bại chiến tranh có ba nhân tố lớn: thiên thời, địa lợi cùng với nhân hòa cũng đang không ngừng biến hóa. Một thống soái cao minh chưa chắc đã hiểu trận pháp mà chỉ đạo, chưa chắc sẽ dũng mãnh hơn người, nhưng phải hiểu nắm chắc trạng thái chiến trường như nào, điều kiện chiến tranh sáng tạo có lợi với trận chiến như nào.

Từ điểm đó cho thấy, Hạng Trang không thể nghi ngờ gì nữa chính là Thống soái cực kỳ cao minh!

Trong quân Hành Sơn, Mai Quyên trầm mặc, đứng thẳng trên chiến xa.

Giờ này khắc này, Mai Quyên nghĩ đến Mai Thành, sớm biết như này, không bằng sớm ngay từ đầu mang theo hai vạn tinh nhuệ tử chiến với quân Sở, dù không thắng lợi thì ít nhất cũng có thể làm quân Sở tổn thất nặng nề. Nhưng hiện giờ, quân Hành Sơn thế cục thất bại đã định, thậm chí ngay cả việc làm quân Sở tổn thất nặng cũng không có khả năng.

Thể lực hai vạn lão binh tinh nhuệ đã chống đỡ hết nổi, cục diện thất bại đã định, vậy thì còn một trăm ngàn tráng đinh thì sao?

Mai Quyên có chút tịch mịch quay đầu lại, chỉ thấy trăm ngàn tráng đinh đang đứng phía sau lão binh, giống như bọ ruồi bay loạn rạ. Hơn mười vạn người quyết đấu, thật sự đánh giáp lá cà cũng chỉ có ba nghìn người, hơn trăm ngàn tráng đinh này ngoại trừ đi theo mông các lão binh thì căn bản là chẳng làm được gì.

Trong quân quân Sở, khóe miệng Hạng Trang khẽ cười thản nhiên.

Hiện tại quân Hành Sơn thất bại đã định. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, nhiều nhất thì chỉ nửa canh giờ nữa, quân Sở giáp mặt có thể phá hủy hai vạn lão binh Hành Sơn, còn hai hơn mười vạn đinh tráng mới căn bản chẳng đáng lo ngại, đám ô hợp này, quân Sở chỉ cần một kích là có thể đánh cho bọn chúng hoa rơi nước chảy!

- Thùng…thùng…

- cách…

Một âm thanh mạnh mẽ vang lên, hoành đao trong tay Cao Sơ trải qua mấy trăm lần giao kích mãnh liệt rốt cuộc đã gẫy đôi.

- Đi tìm chết!

Một viên mãnh tướng Hành Sơn thừa cơ tấn công bất ngờ, vung kiếm mạnh mẽ chém vào cổ Cao Sơ.



Cao Sơ kêu lên một tiếng trầm đục, thân hình đột nhiên giống như quỷ mị trượt về phía trước đụng vào ngực mãnh tướng Hành Sơn, tránh được trọng kiếm trong tay mãnh tướng Hành Sơn, đồng thời một quyền ở tay phải đã giã thật mạnh vào cằm mãnh tướng Hành Sơn. Mãnh tướng Hành Sơn kêu thảm một tiếng, cả người hơn bốn trăm cân tức thì bay lên.

- Hú…

Cao Sơ ngửa mặt lên trời rít gào, hai tay nắm lấy hai cổ chân của mãnh tướng Hành Sơ, song chưởng lập tức hướng ra ngoài đem mãnh tướng Hành Sơn cứng rắng xé làm hai mảnh. Mãnh tướng Hành Sơn không kịp kêu thảm thiết thì khí đã tuyệt, bụng, nội tạng cùng với máu tươi mãnh liệt xối ra bắn tung tóe đầy người Cao Sơ!

- Đáng chết lắm!

Tay Cao Sơ cầm hai mảnh tàn thi, trên cổ còn quấn một vòng ruột, ngửa mặt lên trời rít gào.

Lão binh đang ở trước trận chém giết đều bị hoảng sợ. Giờ khắc này Cao Sơ giống như sát thần chuyển thế, làm người ta cảm thấy sợ hãi.

Cao Sơ chậm rãi xoay người, hai tròng mắt khát máu nheo lại tập trung Mai Quyên cách đó chưa tới hai mươi bước, lập tức ngửa mặt lên trời gào to:

- Chém giết Mai Quyên, chém giết Mai Quyên, chém giết Mai Quyên...

Tiếng gào vô cùng lãnh liệt. Cao Sơ cầm hai mảnh tàn thi nhằm về phía Mai Quyên mà bước tới.

- Chém giết Mai Quyên!

- Chém giết Mai Quyên!

- Chém giết Mai Quyên!

Phá Quân, Qua Thắng cùng với mấy trăn tinh nhuệ đi theo sau Cao Sơ lập tức hô hưởng ứng. Vừa rít gào vừa ra sức vung đại thuẫn, hoàn đao cùng trường kích trong tay, anh dũng đi về phía trước. Mấy trăm tinh nhuệ tạo thành mũi tên công kích, giống như dòng chảy cuồn cuộn thế không thể cản được hướng về bản trận thân quân của Mai Quyên mà nghiền ép.

- Hú….

Trong quân Hành Sơn.

Thấy Cao Sơ thần uy như thế, quân Sở dũng mãnh như thế. Canh Thắng không khỏi hít một ngụm khí lạnh, chợt quay đầu lại quát:

- Bảo hộ Thượng Tướng Quân, rút lui ra sau!

Mấy trăm tinh binh thoáng chốc ùa lên, che chở cho Mai Quyên rút lui về phía sau.

Mai Quyên cũng không ở lại, dựa vào trận đánh này, y cũng biết cục diện thất bại của quân Hành Sơn đã định, còn ở lại trên chiến trường nữa cũng chẳng còn ý nghĩa.

Thân binh Mai Quyên rút lui, lập tức liền tạo ra phản ứng dây chuyền.

Lão binh Hành Sơn gần đó cũng đều nhập vào hàng ngũ rút lui, tráng đinh mới đi theo sau trở nên hỗn loạn. Cao Sơ mang theo mấy trăm thân binh tinh nhuệ rất nhanh đột nhập vào trong quân Hành Sơn, Phá Quân, Qua Thắng thả người nhảy lên chiến xa. Hai người cầm thuẫn đánh chết bốn gã lực sĩ đi bảo hộ Mai Quyên, Đại Độc xây nên vốn cao chót vót liền sập xuống.

- Quân Hành Sơn bị bại rồi!

Cao Sơ thả người nhảy lên chiến xa của Mai Quyên, giơ cao hai tay ngửa mặt lên trời gào lớn.

- Quân Hành Sơn bị bại rồi!

Phá Quân, Qua Thắng cùng với mấy trăm quân tinh nhuệ rất nhanh cũng đi theo hoan hô.

- Quân Hành Sơn bị bại rồi!

- Quân Hành Sơn bị bại rồi!

- Quân Hành Sơn bị bại rồi!



Những tiếng hoan hô thật lớn truyền từng ngóc ngách chiến trường. Tướng sĩ quân Sở lập tức sĩ khí dâng cao, còn sĩ khí quân Hành Sơn thì hạ xuống. Về phần hơn mười vạn tráng đinh Hành Sơn còn lại trong khoảnh khắc sụp đổ bỏ chạy bốn phía, giờ khắc này, bọn họ chỉ hận cha mẹ sao chỉ sinh ra hai chân mà thôi.

Trong quân quân Sở.

Hạng Trang chậm rãi giơ tay phải lên, nhẹ nhàng áp về phía trước, nói:

- Vương kỳ truyền lệnh, toàn quân xuất kích!

Hô Duyên Chính Đức, Tấn Tương đột nhiên xoay người, thét dài:

- Đại vương có lệnh, toàn quân xuất kích!

Trong chốc lát, sau trận quân Sở liền vang lên những trận trống mãnh liệt dày đặc giống như trống trận trong tiếng gió mưa. Tướng sĩ quân Sở vốn giữ vững vị trí của mình đều rời khỏi bản trận đi nhanh về phía trước. Quân Hành Sơn đã bại như núi đổ, hiện giờ, là thời điểm gặt đầu người, thu hoạch chiến công!

Sa Tiện, đại doanh Lâm Giang.

Tuy rằng đã là đêm khuya, nhưng trong đại trướng của Thượng Tướng Quân Lâm Giang Công Tôn Võ vẫn đang sáng đèn đuốc, loáng thoáng còn nghe được âm thanh tiếng ca múa xuyên thấu qua lều trại. Có thể thấy rõ là, hơn mười cơ vũ mặc váy mỏng đang múa trong lều lớn. Công Tôn Võ ngồi trên án, hai vũ cơ đang vây quanh rót rượu.

Uống rồi lại uống, Công Tôn Võ liền quàng tay ra sờ vào ngực vũ cơ. Vũ cơ liền bật cười đứng lên cởi chiếc áo mỏng ra chỉ còn lại chiếc quần lót, lại đem hai bầu ngực đẫy đà không hề kiêng dà bày ra trước mặt Công Tôn Võ.

Lúc này Công Tôn Võ ngồi lên, vừa cầm cốc rượu dốc rượu vào miệng, một vũ cơ khác thì cởi áo bào gấm cho Công Tôn Võ, sau đó Công Tôn Võ liền kéo vũ cơ kia nằm lên trên bàn tiệc, cùng lúc nhìn thấy rèm trước đột nhiên có người xốc lên đi vào.

Một viên mãnh tướng Lâm Giang cùng với gió xông vào lều lớn, thấy cảnh xuân trong lều trướng như là không thấy, chỉ vái chào Công Tôn Võ, hưng phấn không ngừng nói to:

- Thượng Tướng Quân, tin tức tốt, tin tức cực tốt. Quân Sở ở phiên ấp đại phá quân Mai Quyên, chém đầu năm vạn, liên tục hạ sáu huyện!

- Gì?

Công Tôn Võ không để tâm đến ai cởi quần áo đâm thật sâu vào trong cơ thể vũ cơ, vừa kích thích dưới thân vừa hào hển hỏi:

- Công Tôn Bố, vừa rồi ngươi nói gì?

Mãnh tướng Lâm Giang hét lớn:

- Thượng Tướng Quân, quân Sở ở phiên ấp đại phá quân Mai Quyên, chém đầu năm vạn, liên tục hạ sáu huyện!

- Hả?

Công Tôn Võ nghe vậy chợt giật mình kinh hãi, lập tức đứng thẳng lên, lộn một vòng lấy áo bào gấm che cơ thể nhưng vẫn tiếp tục khởi động trong lều trại. Công Tôn Võ lại hoàn toàn như chưa nghe rõ gì, hỏi gấp:

- Công Tôn Bố, vừa rồi ngươi nói quân ở phiên ấp đại phá quân Mai Quyên ư?

- Đúng, quân Sở đại thắng!

Mãnh tướng Lâm Giang gật đầu thật mạnh:

- Quân Hành Sơn đại bại!

- Hả?

Công Tôn Võ kích động , lớn tiếng quát:

- Truyền lệnh, đại quân suốt đêm xuất phát, theo đường thủy đi thẳng đến bang ấp! Bản tướng quân muốn tiêu diệt Hành Sơn quốc!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sở Hán Tranh Bá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook