Quyển 4 - Chương 322: Hán Trung thất thủ
Tịch Mịch Kiếm Khách
12/03/2013
Chu Quan Phu từ trong giấc mộng bị tiếng sát phạt thật lớn làm cho bừng tỉnh, sau khi trở về từ Kiếm Các, Chu Quan Phu vẫn ở trong quý phủ của Quận Thủ Hề Quyên quận Hán Trung, trái lại không phải Chu Quan Phu muốn ở trong quý phủ Hề Quyên, thật sự là Hề Quyên muốn hắn đến quý phủ Quận Thủ, Chu Quan Phu cũng không thể phật ý người có ý tốt, cũng ở trong phủ QUận Thủ.
Đối với tâm ý Hề Quyên, Chu Quan Phu cũng biết rõ, thứ nhất, Chu Quan Phu hắn là con cả của Tướng quân Chu Bột, thứ hai, Chu Quan Phu hắn vẫn là người tâm phúc trước mặt Tả tướng Bạch Mặc, Chu Quan Phu hắn ở trong hai giới quân chính đều có bối cảnh vượt qua thử thách, hơn nữa con người cũng là mãnh tướng số một của Đại Hán, Hề Quyên không nịnh bợ hắn thì nịnh bợ ai?
Sau khi tiến vào phủ Quận Thủ, Hề Quyên đối với Chu Quan Phu chiếu cố cẩn thận, ngoài trừ việc mỗi ngày đều có vị ‘danh y’ Hán Trung đến chẩn đáon đổi dược, bản thân Hề Quyên cũng là một ngày ba lần đến vấn an hắn, Chu Quan Phu rất hoài nghi, Hề Quyên đối với lão tử thân sinh hắn chỉ sợ là không ần cần được như vậy.
Vài ngày nghỉ ngơi, Chu Quan Phu bị trúng tên đã gần như là khỏe hơn nhiều rồi.
Tuy nhiên, dư độc tản ra vào phổi cũng không dễ dàng loại trừ như vậy, cho nên, Chu Quan Phu vẫn cảm thấy toàn thân vô lực, bình thường có thể nghìn cân song chưởng, lúc này lại sợ hai trăm cân cũng đứng dậy không nổi.
Nghe được ngoài phủ có tiếng sát phát giống như một trận đấu, hơn nữa hiện tại vẫn còn là sau nửa đêm, Chu Quan Phu lập tức kêu lên một tiếng không tốt, lúc này khoác áo rời giường, sau đó lấy trường kiếm giắt ở trên tường chạy ra khỏi phòng, khi Chu Quan Phu lao ra khỏi phòng, toàn bộ phủ Quận Thủ sớm đã hỗn loạn thành một nồi cháo rồi, không ít binh sĩ giáp trụ không ngay ngắn, đang vội vàng xông ra ngoài.
- Ai bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Chu Quan Phu ngặn một tiểu giáo lớn tiếng quát hỏi.
- Cút ngay, đừng ngăn lão tử!
Khi tên tiểu giáo kia đang thò tay đẩy người, ngẩng đầu lại phát hiện tự mình ngăn cản trước mặt không ngờ là hộ pháp tướng quân Chu Quan Phu, lúc ấy liền sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thậm chí đều quên chắp tay trước Chu Quan PHu, chỉ có điều lắp bắp nói:
- Tướng tướng tướng tướng quân…tiểu nhân, tiểu nhân…
Chu Quan Phu lười nhác so bì cùng hắn, không kiên nhẫn nói:
- Nói, bên ngoài sao rồi?s
- Hồi tướng quân, quân Sở vào thành rồi!
Tiểu giáo cuối cùng phản ứng, xông lên phía Chu Quan PHu chắp tay, đáp
- Hơn nữa đã công phá đại doanh đông thành, năm nghìn đại quân đều đã bị đánh tan, Quận Thủ đại nhân đang chuẩn bị điều tiểu nhân đi tới ngăn địch.
Nói một hồi, tiểu giáo lại nói,
- Tướng quân, Nam Trịnh sợ là thủ không được, người khẩn trương đi thôi.
- Cái gì?
Chu Quan Phu nghe vậy lập tức chấn động, thất thanh nói,
- Quân Sở, vào thành?!
Chu Quan Phu không thể không giật mình, quân Sở đều đã lẻn vào Nam Trịnh thành, điều này chẳng phải là nói, năm nghìn đại quân đóng ở Kiếm Các đã bị quân Sở đánh diệt? Còn có Tả tướng, hiện đang sống hay chết? Vừa nghĩ tới rất có khả năng Tả tướng đã chết trong loạn quân, Chu Quan Phu dường như ngay cả ruột đều hối hận, Tả tướng không thể chết được!
Chu Quan Phu tuy rằng là tên võ phu, có thể từ Tả tướng phổ biến biến pháp tới nay, biến hóa từng tí của Đại Hán quốc hắn đều xem trong mắt, mười năm trở lại, Đại Hán quốc không chỉ người gia tăng, binh lực gia tăng, chính là thuế ruộng kho phủ cũng tăng hơn gấp mười lần, so với khi Hửu tướng trị quốc, không biết tăng bao nhiêu lần!
Tả tướng là trụ quốc Đại Hán, hắn không thể chết!
- Mau, chuẩn bị ngựa cho ta!
Chu Quan Phu lúc này tức sùi bọt mép, xông lên hét tên tiểu giáo kia.
Chu Quan Phu cảm xúc rõ ràng đã không khống chế được, giờ khắc này, hắn thầm nghĩ đơn nhân độc cưỡi sát nhập trong trận quân Sở, đem Bạch Mặc từ trong vạn quân cứu ra, bảo vệ Tả tướng Bạch Mặc an toàn, đây có thể là sứ mệnh Hán vương giao cho hắn, Tả tướng tuyệt không thể xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, nếu không, Chu Quan Phu hắn còn có mặt mũi đâu về Hàm Dương gặp Hán vương?
- A?
Tiểu giáo nghe vậy, lập tức sửng sốt, lúng ta lúng túng nói,
- Tướng quân, người…
- con mẹ nhà ngươi thất thần ở đây làm gì? Còn không mau đi đi!
Gặp tiểu giáo bất động, Chu Quan PHu đột nhiên cấp hỏa công tâm, không ngờ gây ra dư độc trong phổi, lập tức hai mắt đảo chết ngất đi.
Tiểu giáo kinh hãi, lúc này căn dặn mười tên sĩ tốt phía sau nói:
- Mấy tên các ngươi, bảo vệ Chu Quan Phu khẩn trương đi về hướng Tây Môn!
- Vâng!
Hơn mười tên sĩ tốt ầm ầm ứng vâng, bảo vệ Chu Quan Phu vội vàng đầu Tây Môn đi.
Trên đường dài, Hồ Diên vung vẫn nha nguyệt kiếm sáng trong như tuyết, đang quay trở lại xung đột.
- Cản ta phải chết!
- Tránh ra cho ta!
- Tránh ra! Tránh ra!
Cùng với mỗi một lần bước đi của Hô Diên, mỗi lần sáng kiếm, đều ắt sẽ có một tên Hán quân ngã xuống, kiếm pháp của Hô Diên cũng không phải là tự kiếm thuật của kiếm phái quyền thuật Hoa Hạ, mà là hắn thông qua vô số lần quan sát người đi săn ở thảo nguyên mà ngộ ra được, số chiêu chỉ có ba chiêu đơn giản, sức sát thương cũng không có gì sánh kịp.
Trường kiếm của Hô Diên ở khắp mọi nơi, thi thể Hán quân khắp nơi, cơ thể tàn tạ gãy chi rơi khắp trên mặt đất!
Mắt nhìn thấy Hô Diên như sát khí, quân Hán đều vô cùng kinh hãi đảm chiến, trong cuộc loạn quân, cũng không biết là ai hô trước một tiếng chạy mau, chốc lát, Hán quân đang cùng với quân Sở kịch chiến trên đường lớn liền lập tức giải tán, chỉ thời gian chốc lát, gần một nghìn quân Hán ầm ầm trốn vào chỗ ngõ sâu bên trong biến mất không thấy.
Hô Diên dùng kiếm đâm xuống đất, giọng điệu thở dài hổn hển.
Đường dài hành quân hơn trăm dặm đuổi tới Nam Trịnh, tiếp theo lại làm gương cho binh sĩ, liên tục chém giết gần trăm quân Hán, tiêu hao cường độ cao như thế, chính là thân thể làm bằng sắt cũng chịu không được, cuộc chiến ác liệt đến vừa nãy, Hô Diên kỳ thực cũng đã là nỏ mạnh hết đà, nói cho cùng Hô Diên cũng là thân xác máu thịt, cũng là sức lực có hạn.
- Tướng quân, quân Hán suy sụp! Con mẹ nó, quân Hán suy sụp rồi!
- Tướng quân, quận Hán Trung là của Đại Sở chúng ta, hahaha!
Hắc Hùng, Hắc Lang thở hào hển tiến đến bên người Hô Diên, hai người cũng là huyết nhuộm chiến bào.
Hô DIên khẩu khí dài, tật thanh hạ lệnh:
- Hắc Hùng, ngươi mang năm trăm Thiên Lang vệ đuổi giết bại binh Hán quân, tất cả dám quân Hán chống cự, toàn bộ giết sạch, không giữ bất cứ tên nào! Hắc Lang, ngươi mang sáu trăm Thiên Lang vệ tức khắc khống chế được bốn cửa của tòa thành, mặc kệ là quân nhân hay là bình dân, một tên cũng không cho chạy thoát!
- Vâng!
Hắc Hùng, Hắc Lang ầm ầm ứng với vâng, lĩnh mệnh đi.
Hô Diên giọng điệu thở hổn hển, lại quay đầu lại chỉ bảo mười mấy Thiên Lang tiểu giáo đi theo sau:
- Mấy tên các ngươi cùng bổn tướng quân đi, chúng ta đi vào phủ Quận Thủ, bắt giữ Quận Thủ Hán Trung, dâng tặng Đại vương làm lễ vật!
- Vâng!
Mười mấy Thiên Lang tiểu giáo ầm ầm ứng với vâng, Hô Diên lại giở lên câm nguyệt kiếm đi về phía hư vô, mười mấy Thiên Lang tiểu giáo lập tức mang theo bảy tám trăm THiên Lang vệ còn lại như thủy triều giết về phủ Quận Thủ trong thành.
Hô Diên tập kích bất ngờ đoạt được Nam Trịnh, cái thứ nhất biết tin tức không phải Bạch Mặc, lại càng không là Lưu Bang, mà là Hạng Trang!
Hạng Trang, Bách Lý Hiền một đêm không ngủ, hai người công lại là hơn phân nửa, cũng không thảo luận ra một đối sách hiệu quả nào, địa thế Kiếm Các hiểm trở, quân Hán lại chiếm cứ địa lợi, cường công khó tránh khỏi thương vong thê thảm, hỏa công cũng không thể thực hiện được, Kiếm Các gần vùng núi rậm rạp, có thể hiện tại là cuối mùa xuân, cây cỏ sống lại, đại họa rất khó cháy sạch.
Dùng hết món ăn khuya mà Tần phu nhân tự mình nấu, khi Hạng Trang, Bách Lý Hiền đang muốn ngã đầu nghỉ một lát, ngoài lều vải bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, lập tức xốc màn vải lên, Khuất Bất Tài đã xoay người chui vào, Khuất Bất Tài vẻ mặt mỏi mệt, có thể là vẻ mặt vui mừng hiện lên trong ánh mắt không kìm được.
- Đại vương! Quân sư!
Khuất Bất Tài phân biệt hướng Hạng Trang, Bách Lý Hiền ấp vái chào, vui không kìm hãm được nói,
- Đại hỉ, đại hỉ! Thần vừa mới nhận được tin bồ câu đưa tới, Hô Diên tướng quân đã tập kích bất ngờ đoạt được Nam Trịnh!
Ừ!
- Ngươi nói cái gì?
Hạng Trang, Bách Lý Hiền bỗng nhiên ngồi dậy, cơn buồn ngủ sớm đã tiêu tan.
- Lão khuất, ngươi vừa rồi nói cái gì?
Hạng Trang vẫn không tin nỗi, nói:
- Hô Diên làm sao?
Khuất Bất Tài nuốt nước miếng, khó kiềm hưng phấn nói:
- Đại vương, Hô DIên tướng quân bất ngờ tập kích đoạt được Nam Trịnh!
Khuất Bất Tài nuốt khẩu nước miếng, khó ức hưng phấn mà nói: "Đại vương, Hô Diên tướng quân tập kích bất ngờ Nam Trịnh đạt được!"
Lúc này không chỉ Hạng Trang nghe rõ, mà Bách Lý Hiền cũng nghe được sự thật như vậy, lập tức xoay người hướng về phía Hạng Trang vái chào, vui không kiềm được nói:
- Chúc mừng Đại vương, chúc mừng Đại vương!
Bách Lý Hiền không thể không cao hứng, Nam Trịnh chính là trị quận của quận Hán Trung, kỳ binh Hô Diên tập kích Nam Trịnh, tử thủ Bạch Mặc Kiếm Các một chút đã bị quân Sở chặn đường lui, nếu như Bạch Mặc không nghĩ bởi vì lương thảo không nối tiếp mà toàn quân bị giết, hắn cũng chỉ có thể lui binh! Còn vội vàng khẩn trương đến đại quân Lưu Bang của Hán Trung, không rõ tình hình cụ thể, cũng rất có thể rút lui về!
Cứ như vậy, quận Hán Trung không khéo thật sự phải về Đại Sở rồi, quận Hán Trung một chút nữa, lần này quân Sở viễn chinh cho dù là vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, phải biết rằng ban đầu, Hạng Trang chỉ nghĩ đến tập kích Ba Thục mà thôi, về phần Hán Trung, tuy là ôm ấp thử xem trạng thái tạm thời trong lòng thôi, có thể lấy được tất nhiên tốt, lấy không được cũng không phải không thể chấp nhận.
Nhưng hiện tại, quận Hán Trung lại thật sự hướng về phía mở rộng hoài bão đối với quân Sở, Bách Lý Hiền có thể không phấn khích?
Hạng Trang đồng dạng hưng phấn không được, thậm chí so với lúc đầu hắn mang theo mấy nghìn tàn quân bức lui mấy chục vạn đại quân Lưu Bang đều phải hưng phấn, bởi vì quận Hán Trung một khi lấy được rồi, Sở quốc từ trong địa lý đối với trạng thái áp chế hình thành của Hán quốc, từ sau đó, quân Hán lại muốn xuất đông ra Hàm Cốc tranh giành Trung Nguyên sẽ không dễ dàng như vậy, bởi vì quân Sở bất cứ lúc nào cũng đều có thể đảo ngược ổ của Hàm Dương hắn.
Tuy nhiên, không cần biết Hạng Trang, hay là Bách Lý Hiền, hai người đều không bị thắng lợi làm choáng váng đầu óc.
Dường như là đồng thời, Hạng Trang và Bách Lý Hiền đều nghĩ tới Bạch Mặc đóng quân ở Kiếm Các, lập tức Hạng Trang triệu Bàng Ngọc phụ trách canh gác đêm tới:
- Tử Ngang, quân Hán ở Kiếm Các có động tĩnh gì không?
- Không có.
Bàng Ngọc nói,
- Quân Hán ở Kiếm Các không có bất cứ động tĩnh lạ gì?
Từ lần trước trên đường ở Kim Ngưu sau khi làm cho Bạch Mặc thua thiệt một lần, Bàng Ngọc liền giữ một nội tâm, không chỉ có tăng cường giám sát trực diện Kiếm Các, còn ở hai bên sườn núi của Kiếm Các bố trí mấy trạm gác, đại quân Sở quốc không có cách nào vượt qua sườn dốc tiến công quân Hán đóng ở trên sườn núi, nhưng âm thầm phái mấy tên lính trạm gác leo lên trên sườn núi giám sát quân Hán lại không khó.
Bách Lý Hiền nghe vậy mừng rỡ nói:
- Đại vương, Bạch Mặc chỉ sợ còn chưa biết tin Nam Trịnh thất thủ!
Hạng Trang cũng cười ha hả nói:
- Haha, quân Hán có thể dùng bồ câu truyền tin!
Nói tới đây, Hạng Trang vẻ mặt dữ tợn nói:
- Lần này, quả nhân nhất định phải lấy được đầu của Bạch Mặc tế cho anh linh của mấy nghìn tướng sĩ quân Sở bỏ mình ở Kiếm Các, hừ!
Đối với tâm ý Hề Quyên, Chu Quan Phu cũng biết rõ, thứ nhất, Chu Quan Phu hắn là con cả của Tướng quân Chu Bột, thứ hai, Chu Quan Phu hắn vẫn là người tâm phúc trước mặt Tả tướng Bạch Mặc, Chu Quan Phu hắn ở trong hai giới quân chính đều có bối cảnh vượt qua thử thách, hơn nữa con người cũng là mãnh tướng số một của Đại Hán, Hề Quyên không nịnh bợ hắn thì nịnh bợ ai?
Sau khi tiến vào phủ Quận Thủ, Hề Quyên đối với Chu Quan Phu chiếu cố cẩn thận, ngoài trừ việc mỗi ngày đều có vị ‘danh y’ Hán Trung đến chẩn đáon đổi dược, bản thân Hề Quyên cũng là một ngày ba lần đến vấn an hắn, Chu Quan Phu rất hoài nghi, Hề Quyên đối với lão tử thân sinh hắn chỉ sợ là không ần cần được như vậy.
Vài ngày nghỉ ngơi, Chu Quan Phu bị trúng tên đã gần như là khỏe hơn nhiều rồi.
Tuy nhiên, dư độc tản ra vào phổi cũng không dễ dàng loại trừ như vậy, cho nên, Chu Quan Phu vẫn cảm thấy toàn thân vô lực, bình thường có thể nghìn cân song chưởng, lúc này lại sợ hai trăm cân cũng đứng dậy không nổi.
Nghe được ngoài phủ có tiếng sát phát giống như một trận đấu, hơn nữa hiện tại vẫn còn là sau nửa đêm, Chu Quan Phu lập tức kêu lên một tiếng không tốt, lúc này khoác áo rời giường, sau đó lấy trường kiếm giắt ở trên tường chạy ra khỏi phòng, khi Chu Quan Phu lao ra khỏi phòng, toàn bộ phủ Quận Thủ sớm đã hỗn loạn thành một nồi cháo rồi, không ít binh sĩ giáp trụ không ngay ngắn, đang vội vàng xông ra ngoài.
- Ai bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Chu Quan Phu ngặn một tiểu giáo lớn tiếng quát hỏi.
- Cút ngay, đừng ngăn lão tử!
Khi tên tiểu giáo kia đang thò tay đẩy người, ngẩng đầu lại phát hiện tự mình ngăn cản trước mặt không ngờ là hộ pháp tướng quân Chu Quan Phu, lúc ấy liền sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thậm chí đều quên chắp tay trước Chu Quan PHu, chỉ có điều lắp bắp nói:
- Tướng tướng tướng tướng quân…tiểu nhân, tiểu nhân…
Chu Quan Phu lười nhác so bì cùng hắn, không kiên nhẫn nói:
- Nói, bên ngoài sao rồi?s
- Hồi tướng quân, quân Sở vào thành rồi!
Tiểu giáo cuối cùng phản ứng, xông lên phía Chu Quan PHu chắp tay, đáp
- Hơn nữa đã công phá đại doanh đông thành, năm nghìn đại quân đều đã bị đánh tan, Quận Thủ đại nhân đang chuẩn bị điều tiểu nhân đi tới ngăn địch.
Nói một hồi, tiểu giáo lại nói,
- Tướng quân, Nam Trịnh sợ là thủ không được, người khẩn trương đi thôi.
- Cái gì?
Chu Quan Phu nghe vậy lập tức chấn động, thất thanh nói,
- Quân Sở, vào thành?!
Chu Quan Phu không thể không giật mình, quân Sở đều đã lẻn vào Nam Trịnh thành, điều này chẳng phải là nói, năm nghìn đại quân đóng ở Kiếm Các đã bị quân Sở đánh diệt? Còn có Tả tướng, hiện đang sống hay chết? Vừa nghĩ tới rất có khả năng Tả tướng đã chết trong loạn quân, Chu Quan Phu dường như ngay cả ruột đều hối hận, Tả tướng không thể chết được!
Chu Quan Phu tuy rằng là tên võ phu, có thể từ Tả tướng phổ biến biến pháp tới nay, biến hóa từng tí của Đại Hán quốc hắn đều xem trong mắt, mười năm trở lại, Đại Hán quốc không chỉ người gia tăng, binh lực gia tăng, chính là thuế ruộng kho phủ cũng tăng hơn gấp mười lần, so với khi Hửu tướng trị quốc, không biết tăng bao nhiêu lần!
Tả tướng là trụ quốc Đại Hán, hắn không thể chết!
- Mau, chuẩn bị ngựa cho ta!
Chu Quan Phu lúc này tức sùi bọt mép, xông lên hét tên tiểu giáo kia.
Chu Quan Phu cảm xúc rõ ràng đã không khống chế được, giờ khắc này, hắn thầm nghĩ đơn nhân độc cưỡi sát nhập trong trận quân Sở, đem Bạch Mặc từ trong vạn quân cứu ra, bảo vệ Tả tướng Bạch Mặc an toàn, đây có thể là sứ mệnh Hán vương giao cho hắn, Tả tướng tuyệt không thể xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, nếu không, Chu Quan Phu hắn còn có mặt mũi đâu về Hàm Dương gặp Hán vương?
- A?
Tiểu giáo nghe vậy, lập tức sửng sốt, lúng ta lúng túng nói,
- Tướng quân, người…
- con mẹ nhà ngươi thất thần ở đây làm gì? Còn không mau đi đi!
Gặp tiểu giáo bất động, Chu Quan PHu đột nhiên cấp hỏa công tâm, không ngờ gây ra dư độc trong phổi, lập tức hai mắt đảo chết ngất đi.
Tiểu giáo kinh hãi, lúc này căn dặn mười tên sĩ tốt phía sau nói:
- Mấy tên các ngươi, bảo vệ Chu Quan Phu khẩn trương đi về hướng Tây Môn!
- Vâng!
Hơn mười tên sĩ tốt ầm ầm ứng vâng, bảo vệ Chu Quan Phu vội vàng đầu Tây Môn đi.
Trên đường dài, Hồ Diên vung vẫn nha nguyệt kiếm sáng trong như tuyết, đang quay trở lại xung đột.
- Cản ta phải chết!
- Tránh ra cho ta!
- Tránh ra! Tránh ra!
Cùng với mỗi một lần bước đi của Hô Diên, mỗi lần sáng kiếm, đều ắt sẽ có một tên Hán quân ngã xuống, kiếm pháp của Hô Diên cũng không phải là tự kiếm thuật của kiếm phái quyền thuật Hoa Hạ, mà là hắn thông qua vô số lần quan sát người đi săn ở thảo nguyên mà ngộ ra được, số chiêu chỉ có ba chiêu đơn giản, sức sát thương cũng không có gì sánh kịp.
Trường kiếm của Hô Diên ở khắp mọi nơi, thi thể Hán quân khắp nơi, cơ thể tàn tạ gãy chi rơi khắp trên mặt đất!
Mắt nhìn thấy Hô Diên như sát khí, quân Hán đều vô cùng kinh hãi đảm chiến, trong cuộc loạn quân, cũng không biết là ai hô trước một tiếng chạy mau, chốc lát, Hán quân đang cùng với quân Sở kịch chiến trên đường lớn liền lập tức giải tán, chỉ thời gian chốc lát, gần một nghìn quân Hán ầm ầm trốn vào chỗ ngõ sâu bên trong biến mất không thấy.
Hô Diên dùng kiếm đâm xuống đất, giọng điệu thở dài hổn hển.
Đường dài hành quân hơn trăm dặm đuổi tới Nam Trịnh, tiếp theo lại làm gương cho binh sĩ, liên tục chém giết gần trăm quân Hán, tiêu hao cường độ cao như thế, chính là thân thể làm bằng sắt cũng chịu không được, cuộc chiến ác liệt đến vừa nãy, Hô Diên kỳ thực cũng đã là nỏ mạnh hết đà, nói cho cùng Hô Diên cũng là thân xác máu thịt, cũng là sức lực có hạn.
- Tướng quân, quân Hán suy sụp! Con mẹ nó, quân Hán suy sụp rồi!
- Tướng quân, quận Hán Trung là của Đại Sở chúng ta, hahaha!
Hắc Hùng, Hắc Lang thở hào hển tiến đến bên người Hô Diên, hai người cũng là huyết nhuộm chiến bào.
Hô DIên khẩu khí dài, tật thanh hạ lệnh:
- Hắc Hùng, ngươi mang năm trăm Thiên Lang vệ đuổi giết bại binh Hán quân, tất cả dám quân Hán chống cự, toàn bộ giết sạch, không giữ bất cứ tên nào! Hắc Lang, ngươi mang sáu trăm Thiên Lang vệ tức khắc khống chế được bốn cửa của tòa thành, mặc kệ là quân nhân hay là bình dân, một tên cũng không cho chạy thoát!
- Vâng!
Hắc Hùng, Hắc Lang ầm ầm ứng với vâng, lĩnh mệnh đi.
Hô Diên giọng điệu thở hổn hển, lại quay đầu lại chỉ bảo mười mấy Thiên Lang tiểu giáo đi theo sau:
- Mấy tên các ngươi cùng bổn tướng quân đi, chúng ta đi vào phủ Quận Thủ, bắt giữ Quận Thủ Hán Trung, dâng tặng Đại vương làm lễ vật!
- Vâng!
Mười mấy Thiên Lang tiểu giáo ầm ầm ứng với vâng, Hô Diên lại giở lên câm nguyệt kiếm đi về phía hư vô, mười mấy Thiên Lang tiểu giáo lập tức mang theo bảy tám trăm THiên Lang vệ còn lại như thủy triều giết về phủ Quận Thủ trong thành.
Hô Diên tập kích bất ngờ đoạt được Nam Trịnh, cái thứ nhất biết tin tức không phải Bạch Mặc, lại càng không là Lưu Bang, mà là Hạng Trang!
Hạng Trang, Bách Lý Hiền một đêm không ngủ, hai người công lại là hơn phân nửa, cũng không thảo luận ra một đối sách hiệu quả nào, địa thế Kiếm Các hiểm trở, quân Hán lại chiếm cứ địa lợi, cường công khó tránh khỏi thương vong thê thảm, hỏa công cũng không thể thực hiện được, Kiếm Các gần vùng núi rậm rạp, có thể hiện tại là cuối mùa xuân, cây cỏ sống lại, đại họa rất khó cháy sạch.
Dùng hết món ăn khuya mà Tần phu nhân tự mình nấu, khi Hạng Trang, Bách Lý Hiền đang muốn ngã đầu nghỉ một lát, ngoài lều vải bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, lập tức xốc màn vải lên, Khuất Bất Tài đã xoay người chui vào, Khuất Bất Tài vẻ mặt mỏi mệt, có thể là vẻ mặt vui mừng hiện lên trong ánh mắt không kìm được.
- Đại vương! Quân sư!
Khuất Bất Tài phân biệt hướng Hạng Trang, Bách Lý Hiền ấp vái chào, vui không kìm hãm được nói,
- Đại hỉ, đại hỉ! Thần vừa mới nhận được tin bồ câu đưa tới, Hô Diên tướng quân đã tập kích bất ngờ đoạt được Nam Trịnh!
Ừ!
- Ngươi nói cái gì?
Hạng Trang, Bách Lý Hiền bỗng nhiên ngồi dậy, cơn buồn ngủ sớm đã tiêu tan.
- Lão khuất, ngươi vừa rồi nói cái gì?
Hạng Trang vẫn không tin nỗi, nói:
- Hô Diên làm sao?
Khuất Bất Tài nuốt nước miếng, khó kiềm hưng phấn nói:
- Đại vương, Hô DIên tướng quân bất ngờ tập kích đoạt được Nam Trịnh!
Khuất Bất Tài nuốt khẩu nước miếng, khó ức hưng phấn mà nói: "Đại vương, Hô Diên tướng quân tập kích bất ngờ Nam Trịnh đạt được!"
Lúc này không chỉ Hạng Trang nghe rõ, mà Bách Lý Hiền cũng nghe được sự thật như vậy, lập tức xoay người hướng về phía Hạng Trang vái chào, vui không kiềm được nói:
- Chúc mừng Đại vương, chúc mừng Đại vương!
Bách Lý Hiền không thể không cao hứng, Nam Trịnh chính là trị quận của quận Hán Trung, kỳ binh Hô Diên tập kích Nam Trịnh, tử thủ Bạch Mặc Kiếm Các một chút đã bị quân Sở chặn đường lui, nếu như Bạch Mặc không nghĩ bởi vì lương thảo không nối tiếp mà toàn quân bị giết, hắn cũng chỉ có thể lui binh! Còn vội vàng khẩn trương đến đại quân Lưu Bang của Hán Trung, không rõ tình hình cụ thể, cũng rất có thể rút lui về!
Cứ như vậy, quận Hán Trung không khéo thật sự phải về Đại Sở rồi, quận Hán Trung một chút nữa, lần này quân Sở viễn chinh cho dù là vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, phải biết rằng ban đầu, Hạng Trang chỉ nghĩ đến tập kích Ba Thục mà thôi, về phần Hán Trung, tuy là ôm ấp thử xem trạng thái tạm thời trong lòng thôi, có thể lấy được tất nhiên tốt, lấy không được cũng không phải không thể chấp nhận.
Nhưng hiện tại, quận Hán Trung lại thật sự hướng về phía mở rộng hoài bão đối với quân Sở, Bách Lý Hiền có thể không phấn khích?
Hạng Trang đồng dạng hưng phấn không được, thậm chí so với lúc đầu hắn mang theo mấy nghìn tàn quân bức lui mấy chục vạn đại quân Lưu Bang đều phải hưng phấn, bởi vì quận Hán Trung một khi lấy được rồi, Sở quốc từ trong địa lý đối với trạng thái áp chế hình thành của Hán quốc, từ sau đó, quân Hán lại muốn xuất đông ra Hàm Cốc tranh giành Trung Nguyên sẽ không dễ dàng như vậy, bởi vì quân Sở bất cứ lúc nào cũng đều có thể đảo ngược ổ của Hàm Dương hắn.
Tuy nhiên, không cần biết Hạng Trang, hay là Bách Lý Hiền, hai người đều không bị thắng lợi làm choáng váng đầu óc.
Dường như là đồng thời, Hạng Trang và Bách Lý Hiền đều nghĩ tới Bạch Mặc đóng quân ở Kiếm Các, lập tức Hạng Trang triệu Bàng Ngọc phụ trách canh gác đêm tới:
- Tử Ngang, quân Hán ở Kiếm Các có động tĩnh gì không?
- Không có.
Bàng Ngọc nói,
- Quân Hán ở Kiếm Các không có bất cứ động tĩnh lạ gì?
Từ lần trước trên đường ở Kim Ngưu sau khi làm cho Bạch Mặc thua thiệt một lần, Bàng Ngọc liền giữ một nội tâm, không chỉ có tăng cường giám sát trực diện Kiếm Các, còn ở hai bên sườn núi của Kiếm Các bố trí mấy trạm gác, đại quân Sở quốc không có cách nào vượt qua sườn dốc tiến công quân Hán đóng ở trên sườn núi, nhưng âm thầm phái mấy tên lính trạm gác leo lên trên sườn núi giám sát quân Hán lại không khó.
Bách Lý Hiền nghe vậy mừng rỡ nói:
- Đại vương, Bạch Mặc chỉ sợ còn chưa biết tin Nam Trịnh thất thủ!
Hạng Trang cũng cười ha hả nói:
- Haha, quân Hán có thể dùng bồ câu truyền tin!
Nói tới đây, Hạng Trang vẻ mặt dữ tợn nói:
- Lần này, quả nhân nhất định phải lấy được đầu của Bạch Mặc tế cho anh linh của mấy nghìn tướng sĩ quân Sở bỏ mình ở Kiếm Các, hừ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.