Quyển 2 - Chương 63: Kế sách của lão già
Tịch Mịch Kiếm Khách
12/03/2013
Dưới núi Ngao Sơn, mấy vạn dân đói vẫn còn đang hốt hoảng chạy ngược chạy xuôi.
May thay, giáp binh của “ quân Hán “ ập đến từ phía Tây không truy sát bọn họ, mà thuận thế đánh dồn lên cổng thành Ngao Thương, thế đến như ong vỡ tổ. Chỉ một lát sau, những giáp binh của quân Hán tay phải cầm đao, tay trái cầm khiên đã đứng rải khắp con đường lên núi và hai bên sườn dốc.
Cách đó mấy trăm bước, hai bóng người lặng lẽ leo lên một hòn núi nhỏ.
- Đông Bá, chuyện này là thế nào? - Một cô nương có khuôn mặt đẹp, phong tư yểu điệu đưa mắt nhìn xa xăm than thở, hỏi - Sao lại có quân Hán đến tấn công Ngao Thương vậy? Bọn họ làm vậy chẳng phải là tự mình đánh mình sao?
- Những kẻ công thành không phải là quân Hán. - Đông Bá lắc lắc đầu, đáp - Có lẽ là quân Sở!
- Quân Sở ư? - Cô nương xinh đẹp bỗng chững lại, đôi mắt có vẻ suy tư nói: Lẽ nào là Hạng Vũ?
- Hạng Vũ đã thua trận Cai Hạ và chết rồi. - Đông Bá lại lắc đầu, nói với giọng điệu không chắc chắn lắm - Đây có lẽ là tàn binh quân Sở ở Đãng quận, nhưng xem ra không giống lắm, lão nô cũng không dám khẳng định.
- Ừ. - Tiểu cô nương xinh đẹp lại khẽ thở dài, hỏi xa xăm - Xem tình hình, e rằng Ngao Thương không thể giữ được nữa rồi.
- Vâng. - Đông Bá gật gật đầu, trả lời một cách rất chắc chắn, - Ngao Thương thì chắc chắn không thể giữ được rồi, đám quân Sở công thành kia rõ ràng không phải là đội quân bình thường, đó chính xác là một đội quân tinh nhuệ! Cuộc chiến Thần Lộc năm xưa, lão nô từng có may mắn tận mắt nhìn thấy năm vạn tinh binh quân Sở của Hạng Vũ, quân Sở trước mặt tuy không phải là quân của Hạng Vũ nhưng cũng không khác gì nhiều!
Tiểu cô nương xinh đẹp lại càng bi thương nói: - Chúng ta khó khăn lắm mới thuyết phục được Trần Hy đồng ý mở kho phát gạo, nấu cháo cứu tế bách tính nước Ngụy, nào ngờ mới phát gạo được một ngày, Ngao Thương lại bị quân Sở đánh chiếm mất, quân Sở thật quá tàn bạo, e rằng phen này bách tính nước Ngụy lại phải hứng chịu một trường hạo kiếp rồi!
- Vâng. - Đông Bá cũng cảm khái nói - Sinh vào thời loạn, thật là không may.
- Nhưng bách tính đã không bị cô độc... - Tiểu cô nương xinh đẹp dần bớt nét bi thương trên khuôn mặt, đột nhiên nói - Đông Bá, ta muốn đến doanh trại quân Sở, xin tha mạng cho bách tính nước Ngụy!
- Công chúa, điều đó thật không đáng! Đông Bá nghe vậy cả kinh.
Tiểu cô nương xinh đẹp lắc lắc đầu, thản nhiên nói: - Đông Bá, điều mà một nữ nhi yếu đuối như ta có thể làm cho bách tính nước Ngụy cũng chỉ có vậy thôi...
##########
Trong thành Ngao Thương, trận kịch chiến đang hồi quyết liệt.
Đại đội tử sĩ của tiểu đoàn Tiên Đăng cũng đã tới, năm mươi tử sĩ tử thủ ở cổng thành cũng bắt đầu phản công.
Dưới thế tấn công sắc bén vô song của tử sĩ Tiên Đăng, mấy trăm môn khách của Trần Hy đã tử thương quá nửa và cuối cùng đã bại trận, Trương Xuân mình nhuộm đỏ máu tiến tới trước mặt Trần Hy, thảm thiết nói: - Đại nhân, phiến quân mạnh quá không ngăn được, cổng thành đã không giữ được rồi!
Trần Hy vẫn lạnh lùng, cho dù Trương Xuân không nói thì Hắn cũng đã nhìn thấy, chỉ trong phút chốc một toán tử sĩ của phiến quân đã như thủy triều tràn qua cổng thành đánh vào trong thành Ngao Thương. Dù là đám môn khách mà hắn đã tiêu tốn gần hết tài sản để chiêu mộ hay ba ngàn cựu binh già yếu cũng đều không thể ngăn cản bước chân của tử sĩ quân phiến loạn!
Lúc này, Trần Hy gần như không dám tin vào mắt mình, một đội phiến quân lại có thể chiến đấu anh dũng với sức mạnh vô địch không thể ngăn cản như vậy, rốt cuộc bọn họ từ đâu chui ra?
Đây tuyệt đối không phải là dư đảng quân Sở ở Đãng Quận, tuyệt đối không phải!
Trần Hy nghiến răng chèo chẹo, gã không cam tâm tự kết thúc đời mình ở nơi này, gã nói: - Đi, lui về giữ Phong Hỏa Đài!
Tần Thủy Hoàng khi xây dựng thành Ngao Thương đã không cho xây Phong Hỏa Đài trên đỉnh Ngao Sơn, Phong Hỏa Đài được nhắc đến ở đây là do Trần Hy xây dựng sau khi nhậm chức Ngao Thương lệnh, đồng thời đã có giao ước với năm thành lân cận là Quảng Võ, Thành Cao, Huỳnh Dương, Kinh Ấp rằng nếu Ngao Sơn đốt lửa thì Lệnh trưởng năm thành phải đem toàn bộ binh mã hỏa tốc chi viện!
Khi Trần Hy dẫn hơn trăm môn khách rút lên tới Phong Hỏa Đài ở trên đỉnh núi thì ba ngàn cựu binh già yếu ở trong thành Ngao Thương đã bị tiêu giệt gần hết, toàn bộ Ngao Thương gần như đã bị phiến quân khống chế hoàn toàn.
Trần Hy thở dài rồi lệnh cho những môn khách đốt lửa lên, để cầu viện năm thành lân cận.
Tuy Trần Hy biết, dù có huy động cả lực lượng phòng thủ của năm thành Quảng Võ, Thành Cao, Huỳnh Dương, Kinh Ấp thì e rằng cũng không thể giành lại Ngao Thương, nhưng việc đã đến nước này gã đâu còn cách nào khác? Gã chỉ còn biết trông chờ vào kỳ tích sẽ xảy ra, mong sao viện quân năm thành nói trên sẽ có thể cầm cự với phiến quân cho đến khi Lữ đại nhân dẫn quân tới!
##############
Trong thành Ngao Thương, những doanh trại dựng lên lưng chừng núi, nha môn và hàng loạt những căn hầm cùng các kho lương thực lộ thiên, tất cả đều đã rơi vào tay quân Sở, những tử sĩ Tiên Đăng cũng đã nhanh chóng đánh phá cửa các căn hầm, chỉ thấy bên trong rặt một màu vàng suộm của hạt kê, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi hương tỏa ra thơm ngát.
- Là hạt kê, mẹ kiếp toàn là kê cả, hahahaha!
- Mẹ nó chứ, phen này chúng ta không còn bị đói bụng nữa rồi, haha!
- Ông trời ơi, khắp vùng đồi núi bạt ngàn này toàn là những hầm ngầm và kho thóc, nhiều đến thế ư?
- Không biết là có bao nhiêu lương thực nhưng chắc chắn đủ cho năm ngàn người chúng ta ăn trong vài năm, hahaha.
Trong lúc hơn trăm tử sĩ Tiên Đăng đang cười nói giả lả, Công Tôn Toại đã bước tới, nét mặt lạnh lùng, vừa đi vừa mắng: - Đám nhãi nhép các ngươi, tụ tập ở đây nhao nhao cái gì chứ? Không nhìn thấy quân Hán ở trên đỉnh núi đã đốt lửa hiệu rồi sao? Mau lên đó phá cho ta, giết sạch quân Hán bên trong, không chừa một tên!
- Rõ! Hơn trăm tử sĩ Tiên Đăng răm rắp tuân lệnh rồi xoay người đi lên núi.
- “ Khoan đã! “ Đúng lúc này, một tiếng nói lớn từ phía dưới truyền tới, Công Tôn Toại và hơn trăm tử sĩ Tiên Đăng vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạng Trang đang bước tới, hai bên và phía sau là cờ xí rờm rợp của các tướng Úy Liêu, Võ Thiệp, và Hoàn Sở, Quý Bố. Úy Liêu đi sau Hạng Trang, vừa đi vừa nói: - Công Tôn Toại, đừng có làm bừa!
- Hử? Công Tôn Toại nghe thấy vậy thì đầu óc bỗng mơ hồ khó hiểu.
Úy Liêu giải thích: - Tên Trần Hy kia là một cường hào của nước Ngụy, không những có nhiều môn khách mà còn rất có tiếng tăm ở nước Ngụy, nếu hôm nay chúng ta giết hắn, thì những cường hào khác của nước Ngụy sao dám kết giao với quân Sở ta nữa?
Công Tôn Toại vâng vâng dạ dạ nghe lời, dẫn đám tử sĩ Tiên Đăng lui xuống.
Ngay sau đó, Hạng Trang quay đầu dặn dò Kinh Thiên: - Kinh Thiên, lập tức phái người bao vây Phong Hỏa Đài, không cho những người ở bên trong xuống núi, nhưng cũng không được trêu chọc bọn chúng!
Tuy Úy Liêu đề nghị không giết Trần Hy nhưng Hạng Trang cũng không có ý định chiêu hàng kẻ tráo trở này.
- Rõ! - Kinh Thiên đáp lớn, rồi quay đầu lệnh cho hai quan tư mã đi cùng - Hai ngươi dẫn theo quân lính của mình lên vây chặt Phong Hỏa Đài trên đỉnh núi cho ta! Không có lệnh của ta, không ai được manh động tấn công, nếu có người ở bên trong chạy ra, cứ theo luật giết không cần hỏi, đi mau! Hai quan tư mã tuân lệnh rồi ngau lập tức dẫn quân lên đỉnh núi.
Lúc này Hạng Trang mới quay người lại nói với Công Tôn Toại và đám tử sĩ Tiên Đăng: - Tiểu đoàn Tiên Đăng có công đánh chiếm Ngao Thương, các tướng sĩ của tiểu đoàn bất luận tước vị cao hay thấp đều thăng một cấp! Năm mươi tử sĩ cùng Công Tôn Toại tử thủ ở cổng thành thăng hai cấp, những người hy sinh được ghi vào sử sách, sau này con cái sẽ được kế thừa tước vị của họ!
Nghe vậy, Công Tôn Toại và đám tử sĩ Tiên Đăng liền hò reo vang động cả núi rừng, những võ binh hãm trận ở xung quanh vây lại nhìn họ bằng ánh mắt đầy sự thán phục. Chế độ tước vị của quân Sở là học theo nhà Tần trước đây, cũng được chia làm hai mươi cấp gồm: Công sĩ, thượng tạo, trâm niễu, bất canh, đại phu... quan nội hầu, triệt hầu. Tước vị càng cao thì việc thăng cấp càng khó hơn.
Trong tiếng hò reo của tử sĩ Tiên Đăng, Hạng Trang từ trong đám đông văn sĩ lui ra sau rồi đi vào nha phòng.
Vào đến nha phòng, Vũ Thiệp nói: - Thượng tướng quân, Trần Hy đã đốt lửa Phong Hỏa, quân phòng thủ ở các thành xung quanh như Kinh Ấp, Tác Ấp, Thành Cao, Huỳnh Dương chắc sẽ vì vậy mà đến cứu viện, không đầy hai ngày nữa lực lượng phòng thủ ở Tam Châu, Dĩnh Châu, Trần Quận, Đãng Quận, Đông Quận cũng sẽ hay tin, chi bằng bây giơ chúng ta đốt sạch Ngao Thương, sau đó đánh về phía Đông tới Đại Lương?
Thật là người tính không bằng trời tính, không ai có thể ngờ Trần Hy lại cho xây Phong Hỏa Đài trên đỉnh Ngao Sơn!
Vốn dĩ quân Sở định bỏ qua số kê gạo của Ngao Thương để đổi lấy thanh danh nhưng một khi Phong Hỏa Đài đã đốt lửa, các quận huyện sẽ biết mà đến cứu viện. Khi đó dù là tinh binh của quân Ngụy đã binh Bành Việt điều động hết, chỉ còn lại mấy vạn cựu binh già yếu nhưng nếu có người cầm quân giỏi thì chưa biết chừng mấy vạn cựu binh già yếu ấy cũng có thể đối phó được với quân Sở, và như vậy sẽ không đạt được mục đích!
Càng nguy hiểm hơn, một khi Phong Hỏa Đài trên Ngao Sơn được đốt lửa, quân phòng thủ Đại Lương cũng sẽ nhanh chóng biết được tình hình!
Trên thực tế, trận tập kích Ngao Thương lần này thật sự là có chút may mắn, nếu không phải có nhiều sự trùng hợp cộng với ma xui quỷ khiến thì e là quân Sở không thể dễ dàng đắc thủ như vậy! Còn Đại Lương lại là quốc đô của Lương Quốc, việc phòng bị chắc chắn là rất chặt chẽ, nếu tin tức Ngao Thương thất thủ được truyền đến thì việc quân Sở muốn tập kích Đại Lương nhân lúc đối phương không đề phòng nhằm dễ dàng đắc thủ thật là chuyện hoang tưởng.
Nếu bây giờ đốt sạch Ngao Thương và kiên quyết đánh về phía Đông đến Đại Lương chưa biết chừng còn có thể nhân lúc tin tức còn chưa truyền tới mà bất ngờ tập kích hạ được Đông Lương, nếu do dự thì nhiều nhất là trong vòng hai ngày quân phòng thủ Đông Lương sẽ thông qua các đầu mối đưa tin mà biết được việc Ngao Thương đã thất thủ, tới lúc đó thì quân Sở chỉ có thể tấn công trực diện mà thôi.
Tuy Hạng Trang rất tin tưởng vào khả năng chiến đấu của quân Sở, nhưng dù sao thì Đại Lương cũng là quốc đô của Lương Quốc, đương nhiên là thành sẽ cao hào sẽ sâu, lực lượng phòng thủ có lẽ cũng không ít, nếu quân Sở đánh trực diện thì con số tử thương chắc chắn sẽ rất nhiều! Với vốn liếng hiện nay của Hạng Trang, liệu có thể chịu được mấy lần tiêu hao với quy mô lớn như vậy?
Hạng Trang nhất thời có chút chần chừ do dự bèn quay đầu lại nhìn Úy Liêu.
Sắc mặt Úy Liêu cũng nặng nề không kém, đứng trước những lựa chọn như thế này thật làm người ta rất khó xử, một bên là số kê gạo vô tận của Ngao Thương, một bên là quốc đô của Lương Quốc - Đại Lương, bên nào nặng? Bên nào nhẹ? Thật là khó mà nói cho được!
Đi lòng vòng trong đại sảnh, Úy Liêu vô tình nhìn thấy trên chiếc bàn đặt ở chính giữa đại sảnh có một chiếc quan ấn, ánh mắt bỗng trở nên sáng rực, vội tiến tới cầm lấy chiếc quan ấn, nhìn qua quả nhiên là quan ấn của Ngao Thương lệnh Trần Hy! Úy Liêu mừng rỡ, nói như gào lên: - Thượng tướng quân, già này có một kế, hơn năm mươi thành trì của nước Ngụy có thể truyền hịch mà hạ!
May thay, giáp binh của “ quân Hán “ ập đến từ phía Tây không truy sát bọn họ, mà thuận thế đánh dồn lên cổng thành Ngao Thương, thế đến như ong vỡ tổ. Chỉ một lát sau, những giáp binh của quân Hán tay phải cầm đao, tay trái cầm khiên đã đứng rải khắp con đường lên núi và hai bên sườn dốc.
Cách đó mấy trăm bước, hai bóng người lặng lẽ leo lên một hòn núi nhỏ.
- Đông Bá, chuyện này là thế nào? - Một cô nương có khuôn mặt đẹp, phong tư yểu điệu đưa mắt nhìn xa xăm than thở, hỏi - Sao lại có quân Hán đến tấn công Ngao Thương vậy? Bọn họ làm vậy chẳng phải là tự mình đánh mình sao?
- Những kẻ công thành không phải là quân Hán. - Đông Bá lắc lắc đầu, đáp - Có lẽ là quân Sở!
- Quân Sở ư? - Cô nương xinh đẹp bỗng chững lại, đôi mắt có vẻ suy tư nói: Lẽ nào là Hạng Vũ?
- Hạng Vũ đã thua trận Cai Hạ và chết rồi. - Đông Bá lại lắc đầu, nói với giọng điệu không chắc chắn lắm - Đây có lẽ là tàn binh quân Sở ở Đãng quận, nhưng xem ra không giống lắm, lão nô cũng không dám khẳng định.
- Ừ. - Tiểu cô nương xinh đẹp lại khẽ thở dài, hỏi xa xăm - Xem tình hình, e rằng Ngao Thương không thể giữ được nữa rồi.
- Vâng. - Đông Bá gật gật đầu, trả lời một cách rất chắc chắn, - Ngao Thương thì chắc chắn không thể giữ được rồi, đám quân Sở công thành kia rõ ràng không phải là đội quân bình thường, đó chính xác là một đội quân tinh nhuệ! Cuộc chiến Thần Lộc năm xưa, lão nô từng có may mắn tận mắt nhìn thấy năm vạn tinh binh quân Sở của Hạng Vũ, quân Sở trước mặt tuy không phải là quân của Hạng Vũ nhưng cũng không khác gì nhiều!
Tiểu cô nương xinh đẹp lại càng bi thương nói: - Chúng ta khó khăn lắm mới thuyết phục được Trần Hy đồng ý mở kho phát gạo, nấu cháo cứu tế bách tính nước Ngụy, nào ngờ mới phát gạo được một ngày, Ngao Thương lại bị quân Sở đánh chiếm mất, quân Sở thật quá tàn bạo, e rằng phen này bách tính nước Ngụy lại phải hứng chịu một trường hạo kiếp rồi!
- Vâng. - Đông Bá cũng cảm khái nói - Sinh vào thời loạn, thật là không may.
- Nhưng bách tính đã không bị cô độc... - Tiểu cô nương xinh đẹp dần bớt nét bi thương trên khuôn mặt, đột nhiên nói - Đông Bá, ta muốn đến doanh trại quân Sở, xin tha mạng cho bách tính nước Ngụy!
- Công chúa, điều đó thật không đáng! Đông Bá nghe vậy cả kinh.
Tiểu cô nương xinh đẹp lắc lắc đầu, thản nhiên nói: - Đông Bá, điều mà một nữ nhi yếu đuối như ta có thể làm cho bách tính nước Ngụy cũng chỉ có vậy thôi...
##########
Trong thành Ngao Thương, trận kịch chiến đang hồi quyết liệt.
Đại đội tử sĩ của tiểu đoàn Tiên Đăng cũng đã tới, năm mươi tử sĩ tử thủ ở cổng thành cũng bắt đầu phản công.
Dưới thế tấn công sắc bén vô song của tử sĩ Tiên Đăng, mấy trăm môn khách của Trần Hy đã tử thương quá nửa và cuối cùng đã bại trận, Trương Xuân mình nhuộm đỏ máu tiến tới trước mặt Trần Hy, thảm thiết nói: - Đại nhân, phiến quân mạnh quá không ngăn được, cổng thành đã không giữ được rồi!
Trần Hy vẫn lạnh lùng, cho dù Trương Xuân không nói thì Hắn cũng đã nhìn thấy, chỉ trong phút chốc một toán tử sĩ của phiến quân đã như thủy triều tràn qua cổng thành đánh vào trong thành Ngao Thương. Dù là đám môn khách mà hắn đã tiêu tốn gần hết tài sản để chiêu mộ hay ba ngàn cựu binh già yếu cũng đều không thể ngăn cản bước chân của tử sĩ quân phiến loạn!
Lúc này, Trần Hy gần như không dám tin vào mắt mình, một đội phiến quân lại có thể chiến đấu anh dũng với sức mạnh vô địch không thể ngăn cản như vậy, rốt cuộc bọn họ từ đâu chui ra?
Đây tuyệt đối không phải là dư đảng quân Sở ở Đãng Quận, tuyệt đối không phải!
Trần Hy nghiến răng chèo chẹo, gã không cam tâm tự kết thúc đời mình ở nơi này, gã nói: - Đi, lui về giữ Phong Hỏa Đài!
Tần Thủy Hoàng khi xây dựng thành Ngao Thương đã không cho xây Phong Hỏa Đài trên đỉnh Ngao Sơn, Phong Hỏa Đài được nhắc đến ở đây là do Trần Hy xây dựng sau khi nhậm chức Ngao Thương lệnh, đồng thời đã có giao ước với năm thành lân cận là Quảng Võ, Thành Cao, Huỳnh Dương, Kinh Ấp rằng nếu Ngao Sơn đốt lửa thì Lệnh trưởng năm thành phải đem toàn bộ binh mã hỏa tốc chi viện!
Khi Trần Hy dẫn hơn trăm môn khách rút lên tới Phong Hỏa Đài ở trên đỉnh núi thì ba ngàn cựu binh già yếu ở trong thành Ngao Thương đã bị tiêu giệt gần hết, toàn bộ Ngao Thương gần như đã bị phiến quân khống chế hoàn toàn.
Trần Hy thở dài rồi lệnh cho những môn khách đốt lửa lên, để cầu viện năm thành lân cận.
Tuy Trần Hy biết, dù có huy động cả lực lượng phòng thủ của năm thành Quảng Võ, Thành Cao, Huỳnh Dương, Kinh Ấp thì e rằng cũng không thể giành lại Ngao Thương, nhưng việc đã đến nước này gã đâu còn cách nào khác? Gã chỉ còn biết trông chờ vào kỳ tích sẽ xảy ra, mong sao viện quân năm thành nói trên sẽ có thể cầm cự với phiến quân cho đến khi Lữ đại nhân dẫn quân tới!
##############
Trong thành Ngao Thương, những doanh trại dựng lên lưng chừng núi, nha môn và hàng loạt những căn hầm cùng các kho lương thực lộ thiên, tất cả đều đã rơi vào tay quân Sở, những tử sĩ Tiên Đăng cũng đã nhanh chóng đánh phá cửa các căn hầm, chỉ thấy bên trong rặt một màu vàng suộm của hạt kê, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi hương tỏa ra thơm ngát.
- Là hạt kê, mẹ kiếp toàn là kê cả, hahahaha!
- Mẹ nó chứ, phen này chúng ta không còn bị đói bụng nữa rồi, haha!
- Ông trời ơi, khắp vùng đồi núi bạt ngàn này toàn là những hầm ngầm và kho thóc, nhiều đến thế ư?
- Không biết là có bao nhiêu lương thực nhưng chắc chắn đủ cho năm ngàn người chúng ta ăn trong vài năm, hahaha.
Trong lúc hơn trăm tử sĩ Tiên Đăng đang cười nói giả lả, Công Tôn Toại đã bước tới, nét mặt lạnh lùng, vừa đi vừa mắng: - Đám nhãi nhép các ngươi, tụ tập ở đây nhao nhao cái gì chứ? Không nhìn thấy quân Hán ở trên đỉnh núi đã đốt lửa hiệu rồi sao? Mau lên đó phá cho ta, giết sạch quân Hán bên trong, không chừa một tên!
- Rõ! Hơn trăm tử sĩ Tiên Đăng răm rắp tuân lệnh rồi xoay người đi lên núi.
- “ Khoan đã! “ Đúng lúc này, một tiếng nói lớn từ phía dưới truyền tới, Công Tôn Toại và hơn trăm tử sĩ Tiên Đăng vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạng Trang đang bước tới, hai bên và phía sau là cờ xí rờm rợp của các tướng Úy Liêu, Võ Thiệp, và Hoàn Sở, Quý Bố. Úy Liêu đi sau Hạng Trang, vừa đi vừa nói: - Công Tôn Toại, đừng có làm bừa!
- Hử? Công Tôn Toại nghe thấy vậy thì đầu óc bỗng mơ hồ khó hiểu.
Úy Liêu giải thích: - Tên Trần Hy kia là một cường hào của nước Ngụy, không những có nhiều môn khách mà còn rất có tiếng tăm ở nước Ngụy, nếu hôm nay chúng ta giết hắn, thì những cường hào khác của nước Ngụy sao dám kết giao với quân Sở ta nữa?
Công Tôn Toại vâng vâng dạ dạ nghe lời, dẫn đám tử sĩ Tiên Đăng lui xuống.
Ngay sau đó, Hạng Trang quay đầu dặn dò Kinh Thiên: - Kinh Thiên, lập tức phái người bao vây Phong Hỏa Đài, không cho những người ở bên trong xuống núi, nhưng cũng không được trêu chọc bọn chúng!
Tuy Úy Liêu đề nghị không giết Trần Hy nhưng Hạng Trang cũng không có ý định chiêu hàng kẻ tráo trở này.
- Rõ! - Kinh Thiên đáp lớn, rồi quay đầu lệnh cho hai quan tư mã đi cùng - Hai ngươi dẫn theo quân lính của mình lên vây chặt Phong Hỏa Đài trên đỉnh núi cho ta! Không có lệnh của ta, không ai được manh động tấn công, nếu có người ở bên trong chạy ra, cứ theo luật giết không cần hỏi, đi mau! Hai quan tư mã tuân lệnh rồi ngau lập tức dẫn quân lên đỉnh núi.
Lúc này Hạng Trang mới quay người lại nói với Công Tôn Toại và đám tử sĩ Tiên Đăng: - Tiểu đoàn Tiên Đăng có công đánh chiếm Ngao Thương, các tướng sĩ của tiểu đoàn bất luận tước vị cao hay thấp đều thăng một cấp! Năm mươi tử sĩ cùng Công Tôn Toại tử thủ ở cổng thành thăng hai cấp, những người hy sinh được ghi vào sử sách, sau này con cái sẽ được kế thừa tước vị của họ!
Nghe vậy, Công Tôn Toại và đám tử sĩ Tiên Đăng liền hò reo vang động cả núi rừng, những võ binh hãm trận ở xung quanh vây lại nhìn họ bằng ánh mắt đầy sự thán phục. Chế độ tước vị của quân Sở là học theo nhà Tần trước đây, cũng được chia làm hai mươi cấp gồm: Công sĩ, thượng tạo, trâm niễu, bất canh, đại phu... quan nội hầu, triệt hầu. Tước vị càng cao thì việc thăng cấp càng khó hơn.
Trong tiếng hò reo của tử sĩ Tiên Đăng, Hạng Trang từ trong đám đông văn sĩ lui ra sau rồi đi vào nha phòng.
Vào đến nha phòng, Vũ Thiệp nói: - Thượng tướng quân, Trần Hy đã đốt lửa Phong Hỏa, quân phòng thủ ở các thành xung quanh như Kinh Ấp, Tác Ấp, Thành Cao, Huỳnh Dương chắc sẽ vì vậy mà đến cứu viện, không đầy hai ngày nữa lực lượng phòng thủ ở Tam Châu, Dĩnh Châu, Trần Quận, Đãng Quận, Đông Quận cũng sẽ hay tin, chi bằng bây giơ chúng ta đốt sạch Ngao Thương, sau đó đánh về phía Đông tới Đại Lương?
Thật là người tính không bằng trời tính, không ai có thể ngờ Trần Hy lại cho xây Phong Hỏa Đài trên đỉnh Ngao Sơn!
Vốn dĩ quân Sở định bỏ qua số kê gạo của Ngao Thương để đổi lấy thanh danh nhưng một khi Phong Hỏa Đài đã đốt lửa, các quận huyện sẽ biết mà đến cứu viện. Khi đó dù là tinh binh của quân Ngụy đã binh Bành Việt điều động hết, chỉ còn lại mấy vạn cựu binh già yếu nhưng nếu có người cầm quân giỏi thì chưa biết chừng mấy vạn cựu binh già yếu ấy cũng có thể đối phó được với quân Sở, và như vậy sẽ không đạt được mục đích!
Càng nguy hiểm hơn, một khi Phong Hỏa Đài trên Ngao Sơn được đốt lửa, quân phòng thủ Đại Lương cũng sẽ nhanh chóng biết được tình hình!
Trên thực tế, trận tập kích Ngao Thương lần này thật sự là có chút may mắn, nếu không phải có nhiều sự trùng hợp cộng với ma xui quỷ khiến thì e là quân Sở không thể dễ dàng đắc thủ như vậy! Còn Đại Lương lại là quốc đô của Lương Quốc, việc phòng bị chắc chắn là rất chặt chẽ, nếu tin tức Ngao Thương thất thủ được truyền đến thì việc quân Sở muốn tập kích Đại Lương nhân lúc đối phương không đề phòng nhằm dễ dàng đắc thủ thật là chuyện hoang tưởng.
Nếu bây giờ đốt sạch Ngao Thương và kiên quyết đánh về phía Đông đến Đại Lương chưa biết chừng còn có thể nhân lúc tin tức còn chưa truyền tới mà bất ngờ tập kích hạ được Đông Lương, nếu do dự thì nhiều nhất là trong vòng hai ngày quân phòng thủ Đông Lương sẽ thông qua các đầu mối đưa tin mà biết được việc Ngao Thương đã thất thủ, tới lúc đó thì quân Sở chỉ có thể tấn công trực diện mà thôi.
Tuy Hạng Trang rất tin tưởng vào khả năng chiến đấu của quân Sở, nhưng dù sao thì Đại Lương cũng là quốc đô của Lương Quốc, đương nhiên là thành sẽ cao hào sẽ sâu, lực lượng phòng thủ có lẽ cũng không ít, nếu quân Sở đánh trực diện thì con số tử thương chắc chắn sẽ rất nhiều! Với vốn liếng hiện nay của Hạng Trang, liệu có thể chịu được mấy lần tiêu hao với quy mô lớn như vậy?
Hạng Trang nhất thời có chút chần chừ do dự bèn quay đầu lại nhìn Úy Liêu.
Sắc mặt Úy Liêu cũng nặng nề không kém, đứng trước những lựa chọn như thế này thật làm người ta rất khó xử, một bên là số kê gạo vô tận của Ngao Thương, một bên là quốc đô của Lương Quốc - Đại Lương, bên nào nặng? Bên nào nhẹ? Thật là khó mà nói cho được!
Đi lòng vòng trong đại sảnh, Úy Liêu vô tình nhìn thấy trên chiếc bàn đặt ở chính giữa đại sảnh có một chiếc quan ấn, ánh mắt bỗng trở nên sáng rực, vội tiến tới cầm lấy chiếc quan ấn, nhìn qua quả nhiên là quan ấn của Ngao Thương lệnh Trần Hy! Úy Liêu mừng rỡ, nói như gào lên: - Thượng tướng quân, già này có một kế, hơn năm mươi thành trì của nước Ngụy có thể truyền hịch mà hạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.