Quyển 4 - Chương 324: Lại tuột mất Bạch Mặc
Tịch Mịch Kiếm Khách
12/03/2013
Bóng đêm đen như mực, Bạch Mặc tại vách núi bắt đầu thong thả bước quay về.
Ngẩng đầu nhìn lên cao, trong sạch như được gột rửa, toàn bộ bầu trời cao nhìn trong sáng đến vô cùng, rất cao rất xa. Tuy nhiên, trong lòng Bạch Mặc lại như rơi vào sự nặng chĩu khiến y gần như hít thở không thông.
Nam Trịnh bị chiếm đóng, Hán Trung thất thủ, đã trở thành kết cục đã định.
Hiện tại, vấn đề khó khăn trước mặt Bạch Mặc là làm sao để toàn thân từ Kiếm Các thoát ra?
Phía trước có mấy vạn đại quân nước Sở của Hạng Trang, phía sau Nam Trịnh đã thất thủ. Quân Hán đã là trước sau có địch, nếu muốn từ Kiếm Các thoát thân trở ra cũng không hề dễ dàng.
Cách đó không xa, Lý Bố cùng với mười mấy Tiểu Giáo cũng đang đó.
Thấy Bạch Mặc khá lâu không lên tiếng, Lý Bố không kìm được nói:
- Tả Tướng, rút binh đi!
- Rút binh?
Một gã Hộ Pháp bộ Tư Mã phản bác nói:
- Quận tốt Hán Trung các ngươi canh giữ tại Kiếm Các là tất yếu, muốn rút lui là rút lui sao, còn hơn hai nghìn tướng sĩ của chúng ta đang canh giữ trên vách núi, làm sao rút lui?
- Rút lui thế nào?
Lý Bố lãnh đạm nói:
- Đốt đuốc lên, trước tiên từ trên sườn núi rút lui ra sau!
- Đốt đuốc?
Quân Tư Mã nói:
- Đây không phải là nói rõ với quân Sở là chúng ta bỏ chạy ư?
Một quân Tư Mã khác lại nói:
- Hay là, để quân Sở nhân cơ hội nghiền áp qua, để các ngươi ở lại chặn phía sau?
Lý Bố tức cười, để hai nghìn quận tốt Hán Trung của gã ở lại chặn phía sau, gã thật đúng là không có lòng tin ngăn chặn được quân Hán. Tuy nhiên, Lý Bộ cũng thực sự không cam lòng ở lại chỗ này chờ chết, lập tức nói:
- Vậy các ngươi nói nên làm gì bây giờ?
Hai gã Tư Mã cũng cứng họng không trả lời được, bọn họ cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Trong tiếng bước chân ung dung, Bạch Mặc lần thứ hai đi tới vách núi cao hơn mười trượng, gió đêm lạnh lùng trong trẻo thổi tới, nhẹ nhàng tạo nên âm thanh ở ống tay áo của hắn, một quân Tư Mã nhanh chóng tiến đến bên cạnh Bạch Mặc, nói:
- Tả Tướng, gió nổi ngài nên quay về doanh đi?
Bạch Mặc có chút ngẫm nghĩ, nói:
- Gió nổi lên sao?
Đang nói chuyện, lần thứ hai Bạch Mặc ngước lên nhìn sao trời.
Sau một khắc, thần sắc của Bạch Mặc đột nhiên ngẩn ra, tựa như phát hiện ra điều gì khiến hắn vô cùng bất ngờ.
Lý Bố và mấy tên Tiểu Giáo cũng rõ ràng phát hiện thái độ kỳ lạ của Bạch Mặc, cùng ngẩng đầu lên nhìn về các ngôi sao trên bầu trời. Tuy nhiên, bọn họ cũng không hề phát hiện ra được điều gì dị thường, ánh trăng kia vẫn là ánh trăng, sao vẫn là dải ngân hà vắt ngang bầu trời đêm, cũng không dần mất đi.
Bạch Mặc lại cúi đầu nhìn mặt đất, sau đó bỗng ngửa mặt lên trời cười ha ha:
- Kha kha kha...
Lý Bố và mấy tên Tiểu Giáo nhìn nhau, quân Hán đều đã đến đường cùng rồi, Tả Tướng còn có tâm tình mà cười?
Bạch Mặc lại hồn nhiên không phát hiện ra, chỉ cười to. Lý Bố gãi gãi đầu không kìm được hỏi:
- Tả Tướng cớ gì mà cười ?
- Ý trời, đây là ý trời!
Bạch Mặc vung tay phải lên, chỉ ngón trỏ về phía ngôi sao, cười to nói;
- Trời không diệt ta, trời không diệt Bạch Mặc ta, ha ha ha ha...
Lý Bố giật mình, nói:
- Tả Tướng đã nghĩ ra cách đối phó rồi?
- Ừ.
Bạch mặc gật đầu nói:
- Quân ta có thể hoàn toàn trở ra khỏi Kiếm Các là dựa vào hiện tượng thiên văn này!
- Hiện tượng thiên văn?
Lý Bố và mười mấy tên Tiểu Giao lần thứ hai ngẩng đầu lên nhìn trời sao, đương nhiên vẫn không hề phát hiện ra gì.
Tâm tình Bạch Mặc tốt chỉ vào trăng sáng mờ trên bầu trời nói:
- Các ngươi không cảm thấy đêm nay ánh trăng rất khác thường sao?
- Ánh trăng?
Lý Bố hỏi:
- Hình như là ảm đạm hơn so với mấy ngày trước, có vẻ như to hơn. Đúng rồi, đêm nay trăng còn còn có quầng sáng.
- Đúng, đêm nay trăng còn có quầng sáng!
Dừng lại một chút, Bạch Mặc lại nói;
- Quầng trăng sáng lớn như xe có lọng che, mà gió lạnh bộc lộ sáng sớm ngày mai có sương mù, tại Kiếm Các sương mù nhiều, khắp nơi, chúng ta có thể ung dung rút lui, quân Sở dù biết cũng không dám tùy tiện thâm nhập vào trong sương mù để truy kích, hắc hắc.
- Sương mù lớn?
Lý Bố không tin nói:
- Sáng mai sẽ thật sự có sương mù bay?
Mười mấy Tiểu Giáo còn lại cũng nửa tin ngửa ngờ, điều này cũng quá thần kỳ đi.
Bạch Mặc mỉm cười, nói:
- Các vị hãy trở lại chuẩn bị đi, ngày mai, lợi dụng sương mù để rút binh!
- Vâng!
Lý Bố và mười mấy Tiểu Giao vâng dạ, lĩnh mệnh đi. Tuy rằng bọn họ không thể nào tin được, nhưng nếu Bạch Mặc đã hạ quân lệnh, bọn họ đương nhiên phải thi hành theo
***
Đại doanh quân Sở, Hành trướng Hạng Trang.
Hạng Trang, Bách Lý Hiên tại trước án nhỏ uống rượu, thỉnh thoảng, hai người lại ngẩng lên nhìn ra ngoài trướng. Rõ ràng, tâm tư hai người cũng không phải là uống rượu, bọn họ đều đang đợi tin tức.
Đêm vừa đến, tin tức truyền lại cứ liên tục nửa canh giờ một lần.
Trong tiếng bước chân gấp gáp, Bàng Ngọc hiên ngang đi vào trướng, hành lễ với Hạng Trang, Bách Lý Hiền nói:
- Đại vương, quân sư, quân Hán trên sườn núi không có bất cứ động tĩnh gì.
- Không có động tĩnh gì?
Hạng Trang nhíu mày nói:
- Tên Bạch Mặc này, định tử thủ tại Kiếm Các ư?
Bách Lý Hiền phe phẩy quạt lông, nói:
- Tử thủ Kiếm Các, hẳn là không có lợi cho quân Hán. Nếu như thần là Bạch Mặc, sẽ tìm cách đưa toàn bộ quân từ trong Kiếm Các đi ra, sau đó ngăn chặn tại con đường Trần Thương. Quân Hán chỉ cần chiếm giữ con đường Trần Thương và cửa Tử Ngọ cốc, việc quân ta lấy Hán Trung, chỉ sợ cũng là một gánh nặng.
Hạng Trang đột nhiên nói:
- Tử Ngang, trạm gác ngầm có bố trí đúng chỗ hay không? Đừng để quân Hán thừa dịp đêm tối rút đi.
- Đại vương yên tâm!
Bàng Ngọc chắp tay, cao giọng đáp:
- Trạm gác ngầm của thần hầu như đã tiếp cận gần quân Hán, quân Hán trên sườn núi chỉ có một chút lay động thì tuyệt đối không thể giấu diếm được tai mắt của thần.
- Vậy kỳ lạ quá.
Hạng Trang nhíu mày nói:
- Bạch Mặc này, đến tột cùng là làm cái quỷ gì vậy?
Bách Lý Hiền nói:
- Đại Vương, từ giữa trưa đến tối nay quân Hán không lui binh đâu, không bằng người đi nghỉ trước đi.
- Cũng được, vậy cực khổ ngươi rồi, giúp quả nhân theo dõi.
Hạng Trang quả thật cũng có chút mệt nhọc, lập tức nằm xuống ngủ.
Ngủ chưa được chốc lát, phía chân trời phương Đông đã lộ ra màu sáng bạc, Hạng Trang từ trong giấc ngủ đột nhiên tỉnh giấc, lập tức xoay người ngồi dậy, hỏi Bách Lý Hiền đang đọc sách dưới đèn:
- Tử Lương, giờ là lúc nào rồi?
Bách Lý Hiền buông binh thư xuống, đáp:
- Đại vương, giờ dần đã qua rồi, trời sắp sáng.
Vừa dứt lời, Bàng Ngọc bỗng nhiên đi nhanh vào, thái độ nghiêm trọng nói:
- Đại vương, quân sư, không hay rồi!
Tim Hạng Trang lập tức đập mạnh, vội la lên:
- Tử Ngang, là làm sao? Có đúng là quân Hán lợi dụng ban đêm rút đi không?
Bàng Ngọc lắc đầu, trầm giọng nói:
- Ít nhất là đến bây giờ quân Hán vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng lát nữa thôi thì có lẽ vậy, bởi vì bên ngoài sương mù bay đầy!
- Hả, sương mù?
Sắc mặt Hạng Trang, Bách Lý Hiền cùng biến đổi lớn.
Nếu như mấy ngày trước đây sương mù bay, Hạng Trang, Bách Lý Hiền chắc chắn sẽ rất vui mừng, bởi vì sương mù lớn, quân Sở có thể lợi dụng sương mù để đánh bất ngờ Kiếm Cá, lấy lực công kích sắc bén của quân Sở, quân Hán chắc chắn sẽ không chống đỡ được. Thế nhưng hiện tại sương mù bay, đối với quân Sở mà nói không phải là tin tức tốt, mà trái lại đối với quân Hán lại là một chuyện cực tốt.
Quân Hán có thể lợi dụng sương mù để rút lui phía sau, quân Sở thậm chí không dám đuổi giết!
- Đi, đi xem một chút đi!
Hạng Trang, Bách Lý Hiền nhìn nhau, lập tức bước nhanh ra ngoài trướng.
Ngoài trướng, sương mù đã rất dày đặc cách mấy bước bên ngoài cũng không thấy rõ bóng một người nào!
- Hỏng rồi.
Hạng Trang giậm chân thở dài nói:
- Hỏng rồi hỏng rồi, hỏng rồi! Quân Hán sắp rút lui rồi!
Bàng Ngọc nói:
- Đại vương, thần nguyện dẫn hai nghìn tinh binh thâm nhập vào trong sương mù truy kích, tuyệt đối không để quân Hán chạy thoát.
Hạng Trang lắc đầu không nói, sương mù dày đặc khắp nơi như vậy, truy kích thế nào? Bạch Mặc dụng binh xưa nay cẩn trọng, nếu đã rút lui khỏi Kiếm Các, hơn phân nửa sẽ để lại một nửa trên đường phục binh Bàng Ngọc mang binh đuổi theo, làm sao cũng không thể khiêng thuẫn lớn chậm rãi đi về phía trước? Thật sự cũng không biết quân Hán chạy về đâu, còn đuổi theo sao được?
Cần phải ném thuẫn lớn đi, trang bị nhẹ truy kích, lại bị phục kích thì làm sao?
Sương mù rộng lớn như vậy, nhỡ địa hình bất lợi, đột nhiên gặp phải quân Hán phục kích, quân Sở tuyệt đối sẽ tử thương thảm trọng! Hán Trung sắp lọt vào tay rồi, Hạng Trang không muốn lão binh bách chiến dưới trướng hy sinh vô ích.
Bách Lý Hiền phe phẩy quạt lông, đột nhiên nói:
- Đại Vương, sự việc còn có cơ hội chuyển biến.
Dừng lại một chút, Bách Lý Hiền nói:
- Trận này tuy rằng sương mù lớn dày đặc khắp nơi, nhưng rất nhanh ra tản đi. Thần phỏng chừng tối đa cũng kéo dài liên tục trong một canh giờ, có lẽ quân Hán biết sáng ngày hôm nay sẽ có sương mù lớn, sợ rằng bọn họ trong vòng một canh giờ cũng chưa hẳn đã chuẩn bị và hoàn thành tập kết xong, vận chuyển khí giới cùng nhân mã xuống núi, hầu như không có khả năng.
Hạng Trang nghe vậy hai mắt lập tức sáng ngời, rút binh không thể cứ tháo chạy như vậy, không phải là muốn nhấc chân là chạy được luôn đâu, không phải cứ nói rút binh là rút binh được.
Một nhánh quân đội để lại, phải làm tốt công tác chuẩn bị chu đáo, điều này liên quan đến việc truyền quân lệnh xuống dưới, tổ chức nhân mã cùng với việc vận chuyển đồ quân nhu khí giới, mấy nghìn quân Hán trên sườn núi còn phải nghĩ cách hạ xuống vách núi. Những thứ này cần có thời gian, cho nên, trừ phi quân Hán đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị, bằng không, bọn họ tuyệt đối không thể trong vòng một canh giờ rút lui khỏi Kiếm Các.
Vậy thì, quân Hán tuyệt đối không có khả năng đã làm tốt công tác chuẩn bị dể rút lui khỏi Kiếm Các? Hạng Trang cho rằng tuyệt đối không có khả năng.
Bởi vì vô duyên vô cớ truyền đạt mệnh lệnh, để toàn quân làm tốt công tác chuẩn bị rút lui, điều này sẽ làm quân tâm dao động, trừ phi Bạch Mặc biết trước sáng sớm ngày hôm nay sẽ có sương mù bay, bằng không, một khi buổi sáng không có sương mù, quân Sở lại khởi xướng tấn công mãnh liệt Kiếm Các mà nói, quân Hán dưới tình huống quân tâm dao động, rất có khả năng gặp phải tình huống dễ dàng sụp đổ.
Lập tức Hạng Trang quay đầu hạ lệnh:
- Tử Ngang, đi chọn hai nghìn Thiên Lang duệ sĩ, ăn no nê, chỉ chờ sương mù lớn tan ra, liền tấn công mạnh Kiếm Các, lần này, quả nhân phải giết Bạch Mặc không còn mảnh giáp!
- Vâng!
Bàng Ngọc dạ ran, xoay người hiên ngang đi ra.
Dự đoán của Bách Lý Hiền vô cùng chính xác, một canh giờ sau, sương mù tức thì loãng đi.
Nhưng, ngay khi Bàng Ngọc mang theo hai nghìn Thiên Lang duệ sĩ ăn no uống đủ khiêng thuẫn lớn hô to khẩu hiệu từng bước đi lên sườn núi tấn công Kiếm Các, thì phát hiện toàn bộ trống không rồi!
Nhận được cấp báo, Hạng Trang và Bách Lý Hiền nhanh chóng lên tới Kiếm Các.
- Quân Hán trong vòng một canh giờ đã hoàn toàn rút binh?
Hạng Trang có chút không thể tin được:
- Điều này sao có thể?
- Chẳng lẽ quân Hán đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị rút lui binh?
Bách Lý Hiền phe phẩy quạt lông, bị phán đoán của mình làm cho hoảng sợ, ngữ khí khó hiểu nói:
- Nói cách khác, Bạch Mặc không chỉ dụng binh như thần, càng hiểu thiên văn, địa lý. Hắn ta đã sớm biết sáng sớm ngày hôm nay Kiếm Các sẽ có sương mù lớn ư?
Ngẩng đầu nhìn lên cao, trong sạch như được gột rửa, toàn bộ bầu trời cao nhìn trong sáng đến vô cùng, rất cao rất xa. Tuy nhiên, trong lòng Bạch Mặc lại như rơi vào sự nặng chĩu khiến y gần như hít thở không thông.
Nam Trịnh bị chiếm đóng, Hán Trung thất thủ, đã trở thành kết cục đã định.
Hiện tại, vấn đề khó khăn trước mặt Bạch Mặc là làm sao để toàn thân từ Kiếm Các thoát ra?
Phía trước có mấy vạn đại quân nước Sở của Hạng Trang, phía sau Nam Trịnh đã thất thủ. Quân Hán đã là trước sau có địch, nếu muốn từ Kiếm Các thoát thân trở ra cũng không hề dễ dàng.
Cách đó không xa, Lý Bố cùng với mười mấy Tiểu Giáo cũng đang đó.
Thấy Bạch Mặc khá lâu không lên tiếng, Lý Bố không kìm được nói:
- Tả Tướng, rút binh đi!
- Rút binh?
Một gã Hộ Pháp bộ Tư Mã phản bác nói:
- Quận tốt Hán Trung các ngươi canh giữ tại Kiếm Các là tất yếu, muốn rút lui là rút lui sao, còn hơn hai nghìn tướng sĩ của chúng ta đang canh giữ trên vách núi, làm sao rút lui?
- Rút lui thế nào?
Lý Bố lãnh đạm nói:
- Đốt đuốc lên, trước tiên từ trên sườn núi rút lui ra sau!
- Đốt đuốc?
Quân Tư Mã nói:
- Đây không phải là nói rõ với quân Sở là chúng ta bỏ chạy ư?
Một quân Tư Mã khác lại nói:
- Hay là, để quân Sở nhân cơ hội nghiền áp qua, để các ngươi ở lại chặn phía sau?
Lý Bố tức cười, để hai nghìn quận tốt Hán Trung của gã ở lại chặn phía sau, gã thật đúng là không có lòng tin ngăn chặn được quân Hán. Tuy nhiên, Lý Bộ cũng thực sự không cam lòng ở lại chỗ này chờ chết, lập tức nói:
- Vậy các ngươi nói nên làm gì bây giờ?
Hai gã Tư Mã cũng cứng họng không trả lời được, bọn họ cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Trong tiếng bước chân ung dung, Bạch Mặc lần thứ hai đi tới vách núi cao hơn mười trượng, gió đêm lạnh lùng trong trẻo thổi tới, nhẹ nhàng tạo nên âm thanh ở ống tay áo của hắn, một quân Tư Mã nhanh chóng tiến đến bên cạnh Bạch Mặc, nói:
- Tả Tướng, gió nổi ngài nên quay về doanh đi?
Bạch Mặc có chút ngẫm nghĩ, nói:
- Gió nổi lên sao?
Đang nói chuyện, lần thứ hai Bạch Mặc ngước lên nhìn sao trời.
Sau một khắc, thần sắc của Bạch Mặc đột nhiên ngẩn ra, tựa như phát hiện ra điều gì khiến hắn vô cùng bất ngờ.
Lý Bố và mấy tên Tiểu Giáo cũng rõ ràng phát hiện thái độ kỳ lạ của Bạch Mặc, cùng ngẩng đầu lên nhìn về các ngôi sao trên bầu trời. Tuy nhiên, bọn họ cũng không hề phát hiện ra được điều gì dị thường, ánh trăng kia vẫn là ánh trăng, sao vẫn là dải ngân hà vắt ngang bầu trời đêm, cũng không dần mất đi.
Bạch Mặc lại cúi đầu nhìn mặt đất, sau đó bỗng ngửa mặt lên trời cười ha ha:
- Kha kha kha...
Lý Bố và mấy tên Tiểu Giáo nhìn nhau, quân Hán đều đã đến đường cùng rồi, Tả Tướng còn có tâm tình mà cười?
Bạch Mặc lại hồn nhiên không phát hiện ra, chỉ cười to. Lý Bố gãi gãi đầu không kìm được hỏi:
- Tả Tướng cớ gì mà cười ?
- Ý trời, đây là ý trời!
Bạch Mặc vung tay phải lên, chỉ ngón trỏ về phía ngôi sao, cười to nói;
- Trời không diệt ta, trời không diệt Bạch Mặc ta, ha ha ha ha...
Lý Bố giật mình, nói:
- Tả Tướng đã nghĩ ra cách đối phó rồi?
- Ừ.
Bạch mặc gật đầu nói:
- Quân ta có thể hoàn toàn trở ra khỏi Kiếm Các là dựa vào hiện tượng thiên văn này!
- Hiện tượng thiên văn?
Lý Bố và mười mấy tên Tiểu Giao lần thứ hai ngẩng đầu lên nhìn trời sao, đương nhiên vẫn không hề phát hiện ra gì.
Tâm tình Bạch Mặc tốt chỉ vào trăng sáng mờ trên bầu trời nói:
- Các ngươi không cảm thấy đêm nay ánh trăng rất khác thường sao?
- Ánh trăng?
Lý Bố hỏi:
- Hình như là ảm đạm hơn so với mấy ngày trước, có vẻ như to hơn. Đúng rồi, đêm nay trăng còn còn có quầng sáng.
- Đúng, đêm nay trăng còn có quầng sáng!
Dừng lại một chút, Bạch Mặc lại nói;
- Quầng trăng sáng lớn như xe có lọng che, mà gió lạnh bộc lộ sáng sớm ngày mai có sương mù, tại Kiếm Các sương mù nhiều, khắp nơi, chúng ta có thể ung dung rút lui, quân Sở dù biết cũng không dám tùy tiện thâm nhập vào trong sương mù để truy kích, hắc hắc.
- Sương mù lớn?
Lý Bố không tin nói:
- Sáng mai sẽ thật sự có sương mù bay?
Mười mấy Tiểu Giáo còn lại cũng nửa tin ngửa ngờ, điều này cũng quá thần kỳ đi.
Bạch Mặc mỉm cười, nói:
- Các vị hãy trở lại chuẩn bị đi, ngày mai, lợi dụng sương mù để rút binh!
- Vâng!
Lý Bố và mười mấy Tiểu Giao vâng dạ, lĩnh mệnh đi. Tuy rằng bọn họ không thể nào tin được, nhưng nếu Bạch Mặc đã hạ quân lệnh, bọn họ đương nhiên phải thi hành theo
***
Đại doanh quân Sở, Hành trướng Hạng Trang.
Hạng Trang, Bách Lý Hiên tại trước án nhỏ uống rượu, thỉnh thoảng, hai người lại ngẩng lên nhìn ra ngoài trướng. Rõ ràng, tâm tư hai người cũng không phải là uống rượu, bọn họ đều đang đợi tin tức.
Đêm vừa đến, tin tức truyền lại cứ liên tục nửa canh giờ một lần.
Trong tiếng bước chân gấp gáp, Bàng Ngọc hiên ngang đi vào trướng, hành lễ với Hạng Trang, Bách Lý Hiền nói:
- Đại vương, quân sư, quân Hán trên sườn núi không có bất cứ động tĩnh gì.
- Không có động tĩnh gì?
Hạng Trang nhíu mày nói:
- Tên Bạch Mặc này, định tử thủ tại Kiếm Các ư?
Bách Lý Hiền phe phẩy quạt lông, nói:
- Tử thủ Kiếm Các, hẳn là không có lợi cho quân Hán. Nếu như thần là Bạch Mặc, sẽ tìm cách đưa toàn bộ quân từ trong Kiếm Các đi ra, sau đó ngăn chặn tại con đường Trần Thương. Quân Hán chỉ cần chiếm giữ con đường Trần Thương và cửa Tử Ngọ cốc, việc quân ta lấy Hán Trung, chỉ sợ cũng là một gánh nặng.
Hạng Trang đột nhiên nói:
- Tử Ngang, trạm gác ngầm có bố trí đúng chỗ hay không? Đừng để quân Hán thừa dịp đêm tối rút đi.
- Đại vương yên tâm!
Bàng Ngọc chắp tay, cao giọng đáp:
- Trạm gác ngầm của thần hầu như đã tiếp cận gần quân Hán, quân Hán trên sườn núi chỉ có một chút lay động thì tuyệt đối không thể giấu diếm được tai mắt của thần.
- Vậy kỳ lạ quá.
Hạng Trang nhíu mày nói:
- Bạch Mặc này, đến tột cùng là làm cái quỷ gì vậy?
Bách Lý Hiền nói:
- Đại Vương, từ giữa trưa đến tối nay quân Hán không lui binh đâu, không bằng người đi nghỉ trước đi.
- Cũng được, vậy cực khổ ngươi rồi, giúp quả nhân theo dõi.
Hạng Trang quả thật cũng có chút mệt nhọc, lập tức nằm xuống ngủ.
Ngủ chưa được chốc lát, phía chân trời phương Đông đã lộ ra màu sáng bạc, Hạng Trang từ trong giấc ngủ đột nhiên tỉnh giấc, lập tức xoay người ngồi dậy, hỏi Bách Lý Hiền đang đọc sách dưới đèn:
- Tử Lương, giờ là lúc nào rồi?
Bách Lý Hiền buông binh thư xuống, đáp:
- Đại vương, giờ dần đã qua rồi, trời sắp sáng.
Vừa dứt lời, Bàng Ngọc bỗng nhiên đi nhanh vào, thái độ nghiêm trọng nói:
- Đại vương, quân sư, không hay rồi!
Tim Hạng Trang lập tức đập mạnh, vội la lên:
- Tử Ngang, là làm sao? Có đúng là quân Hán lợi dụng ban đêm rút đi không?
Bàng Ngọc lắc đầu, trầm giọng nói:
- Ít nhất là đến bây giờ quân Hán vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng lát nữa thôi thì có lẽ vậy, bởi vì bên ngoài sương mù bay đầy!
- Hả, sương mù?
Sắc mặt Hạng Trang, Bách Lý Hiền cùng biến đổi lớn.
Nếu như mấy ngày trước đây sương mù bay, Hạng Trang, Bách Lý Hiền chắc chắn sẽ rất vui mừng, bởi vì sương mù lớn, quân Sở có thể lợi dụng sương mù để đánh bất ngờ Kiếm Cá, lấy lực công kích sắc bén của quân Sở, quân Hán chắc chắn sẽ không chống đỡ được. Thế nhưng hiện tại sương mù bay, đối với quân Sở mà nói không phải là tin tức tốt, mà trái lại đối với quân Hán lại là một chuyện cực tốt.
Quân Hán có thể lợi dụng sương mù để rút lui phía sau, quân Sở thậm chí không dám đuổi giết!
- Đi, đi xem một chút đi!
Hạng Trang, Bách Lý Hiền nhìn nhau, lập tức bước nhanh ra ngoài trướng.
Ngoài trướng, sương mù đã rất dày đặc cách mấy bước bên ngoài cũng không thấy rõ bóng một người nào!
- Hỏng rồi.
Hạng Trang giậm chân thở dài nói:
- Hỏng rồi hỏng rồi, hỏng rồi! Quân Hán sắp rút lui rồi!
Bàng Ngọc nói:
- Đại vương, thần nguyện dẫn hai nghìn tinh binh thâm nhập vào trong sương mù truy kích, tuyệt đối không để quân Hán chạy thoát.
Hạng Trang lắc đầu không nói, sương mù dày đặc khắp nơi như vậy, truy kích thế nào? Bạch Mặc dụng binh xưa nay cẩn trọng, nếu đã rút lui khỏi Kiếm Các, hơn phân nửa sẽ để lại một nửa trên đường phục binh Bàng Ngọc mang binh đuổi theo, làm sao cũng không thể khiêng thuẫn lớn chậm rãi đi về phía trước? Thật sự cũng không biết quân Hán chạy về đâu, còn đuổi theo sao được?
Cần phải ném thuẫn lớn đi, trang bị nhẹ truy kích, lại bị phục kích thì làm sao?
Sương mù rộng lớn như vậy, nhỡ địa hình bất lợi, đột nhiên gặp phải quân Hán phục kích, quân Sở tuyệt đối sẽ tử thương thảm trọng! Hán Trung sắp lọt vào tay rồi, Hạng Trang không muốn lão binh bách chiến dưới trướng hy sinh vô ích.
Bách Lý Hiền phe phẩy quạt lông, đột nhiên nói:
- Đại Vương, sự việc còn có cơ hội chuyển biến.
Dừng lại một chút, Bách Lý Hiền nói:
- Trận này tuy rằng sương mù lớn dày đặc khắp nơi, nhưng rất nhanh ra tản đi. Thần phỏng chừng tối đa cũng kéo dài liên tục trong một canh giờ, có lẽ quân Hán biết sáng ngày hôm nay sẽ có sương mù lớn, sợ rằng bọn họ trong vòng một canh giờ cũng chưa hẳn đã chuẩn bị và hoàn thành tập kết xong, vận chuyển khí giới cùng nhân mã xuống núi, hầu như không có khả năng.
Hạng Trang nghe vậy hai mắt lập tức sáng ngời, rút binh không thể cứ tháo chạy như vậy, không phải là muốn nhấc chân là chạy được luôn đâu, không phải cứ nói rút binh là rút binh được.
Một nhánh quân đội để lại, phải làm tốt công tác chuẩn bị chu đáo, điều này liên quan đến việc truyền quân lệnh xuống dưới, tổ chức nhân mã cùng với việc vận chuyển đồ quân nhu khí giới, mấy nghìn quân Hán trên sườn núi còn phải nghĩ cách hạ xuống vách núi. Những thứ này cần có thời gian, cho nên, trừ phi quân Hán đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị, bằng không, bọn họ tuyệt đối không thể trong vòng một canh giờ rút lui khỏi Kiếm Các.
Vậy thì, quân Hán tuyệt đối không có khả năng đã làm tốt công tác chuẩn bị dể rút lui khỏi Kiếm Các? Hạng Trang cho rằng tuyệt đối không có khả năng.
Bởi vì vô duyên vô cớ truyền đạt mệnh lệnh, để toàn quân làm tốt công tác chuẩn bị rút lui, điều này sẽ làm quân tâm dao động, trừ phi Bạch Mặc biết trước sáng sớm ngày hôm nay sẽ có sương mù bay, bằng không, một khi buổi sáng không có sương mù, quân Sở lại khởi xướng tấn công mãnh liệt Kiếm Các mà nói, quân Hán dưới tình huống quân tâm dao động, rất có khả năng gặp phải tình huống dễ dàng sụp đổ.
Lập tức Hạng Trang quay đầu hạ lệnh:
- Tử Ngang, đi chọn hai nghìn Thiên Lang duệ sĩ, ăn no nê, chỉ chờ sương mù lớn tan ra, liền tấn công mạnh Kiếm Các, lần này, quả nhân phải giết Bạch Mặc không còn mảnh giáp!
- Vâng!
Bàng Ngọc dạ ran, xoay người hiên ngang đi ra.
Dự đoán của Bách Lý Hiền vô cùng chính xác, một canh giờ sau, sương mù tức thì loãng đi.
Nhưng, ngay khi Bàng Ngọc mang theo hai nghìn Thiên Lang duệ sĩ ăn no uống đủ khiêng thuẫn lớn hô to khẩu hiệu từng bước đi lên sườn núi tấn công Kiếm Các, thì phát hiện toàn bộ trống không rồi!
Nhận được cấp báo, Hạng Trang và Bách Lý Hiền nhanh chóng lên tới Kiếm Các.
- Quân Hán trong vòng một canh giờ đã hoàn toàn rút binh?
Hạng Trang có chút không thể tin được:
- Điều này sao có thể?
- Chẳng lẽ quân Hán đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị rút lui binh?
Bách Lý Hiền phe phẩy quạt lông, bị phán đoán của mình làm cho hoảng sợ, ngữ khí khó hiểu nói:
- Nói cách khác, Bạch Mặc không chỉ dụng binh như thần, càng hiểu thiên văn, địa lý. Hắn ta đã sớm biết sáng sớm ngày hôm nay Kiếm Các sẽ có sương mù lớn ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.