Quyển 6 - Chương 564: Phế lập
Tịch Mịch Kiếm Khách
12/03/2013
Khi đại quân Tất Thư đuổi tới miệng Tử Ngọ Cốc thì chậm hai ngày so với quân Hán. Nhìn phía trước có một đội quân Hán ngăn chặn cách miệng cốc không xa, Tất Thư cũng không có tùy tiện khởi xướng tiến công mà nghiêm lệnh thám báo quân Sở điều tra hai bên thung lũng rừng rậm, đồng thời đích thân dẫn người bám lên vách đá núi cốc quan sát tình hình địch.
Thiết Ngưu vịn một cành cây tùng đơn lẻ vươn ra sườn đồi nhìn xung quanh sau đó trở về bẩm báo Tất Thư:
- Thượng Tướng Quân, quân Hán ngăn ở cửa cốc chỉ hơn năm ngàn người.
- Năm ngàn người?
Tất Thư trầm ngâm nói:
- Nói như vậy đại quân Bạch Mặc đã đi trước một bước đến Hàm Dương rồi hả?
Thiết Ngưu nói:
- Đại quân Bạch Mặc đến Hàm Dương, chỉ sợ phía bên Thái Tử sẽ có nguy hiểm, hạ lệnh tiến công đi.
- Không, để ta suy nghĩ đã, trước hết để cho ta suy nghĩ đã.
Tất Thư khoát tay áo, lập tức nhìn xuống dưới vách cốc, lâm vào trầm tư, ước chừng thật lâu, trên mặt Tất Thư mới một lần nữa mỉm cười, nói:
- Ha hả, xem ra sư huynh ta huynh cùng đường rồi, hắn mang theo đại quân đi Hàm Dương là để đầu hàng Thái Tử.
- Bạch Mặc đầu hàng?
Thiết Ngưu vội la lên:
- Thượng Tướng Quân, trong đó tất nhiên có lừa dối!
- Hả?
Tất Thư nhìn Thiết Ngưu, có chút kích động hỏi:
- Vì sao nói như vậy?
- Vậy còn phải hỏi sao?
Thiết Ngưu vội la lên:
- Thượng Tướng Quân ngươi nghĩ xem, Bạch Mặc là trọng thần do Lưu Bang ủy thác, rất trung thành và tận tâm với Hán vương, sao hắn lại hàng Sở? Sẽ không đâu, hắn tuyệt đối sẽ không đâu, Thượng Tướng Quân, khẩn trương phát binh công phá Tử Ngọ Cốc đi, nếu chậm trễ, làm không tốt thì Thái Tử sẽ gặp nguy hiểm.
- Ha hả, Thiết Ngưu ngươi quá lo lắng rồi.
Tất Thư lại cười khoát tay áo, nói:
- Thái Tử hắn không có nguy hiểm đâu, nếu Bạch Mặc thật sự hàng thì thôi, nếu là trá hàng, chỉ sợ từ giả lại biến thành thật, hắc.
Có câu là thầy trò hiểu nhau, Tất Thư biết rõ binh pháp thao lược của Thái Tử không được coi là đứng đầu, nhiều nhất cũng chỉ thượng phẩm. Nhưng luận tâm kế, lại hiếm ai có thể bì kịp được Thái Tử. Chỉ sợ ngay cả tâm kế Đại vương chưa hẳn sâu bằng Thái Tử. Về phần Bạch Mặc, dưới tình hình bất lợi này mà muốn đấu với Thái Tử ư, thật sự là tính toán xa vời.
- Làm giả hoá thật?
Thiết Ngưu khó hiểu, bối rối nói:
- Thượng Tướng Quân, ngươi có ý gì?
Tất Thư cũng không nhiều lời, chỉ cười nói:
- Thiết Ngưu, đến lúc đó ngươi sẽ biết...
Hàm Dương, hành dinh Hạng Chính.
Cao Lãng khoá đao ngang nhiên đi thẳng vào chắp tay thi lễ với Hạng Chính nói:
- Tử Hòa, chuyện vui rồi!
- Hả?
Hạng Chính từ trên sập giường quỳ ngồi dậy, cười hỏi:
- Chuyện vui? Chuyện vui từ đâu?
Cao Lãng nói:
- Vừa mới có người đưa tin tiến đến, đại quân Bạch Mặc đã đến cách phía đông thành Hàm Dương mười dặm rồi.
Vẻ mặt Hạng Chính ngạc nhiên, vội la lên:
- Tử Lượng, ý của ngươi là nói Bạch Mặc là tới hiến binh đầu hàng hay sao?
- Đúng vậy, inh phù hàng thư đây.
Dứt lời. Cao Lãng liền từ trong ngực lấy ra thư cùng với binh phù.
Hạng Chính giơ tay tiếp nhận binh phù, lại mở thư vội vàng xem hết, lập tức lâm vào trầm tư, sau một hồi khá lâu mới hỏi Cao Lãng:
- Tử Lượng, ngươi nói xem Bạch Mặc có phải trá hàng hay không?
Cao Lãng nói:
- Ta cũng không rõ.
Hạng Chính cười cười, phất tay nói:
- Mặc kệ là hắn hàng thật hay trá hàng, đi nghênh đón hắn trước.
Lập tức Hạng Chính, Cao Lãng dẫn mấy trăm thân binh ra phía đông thành Hàm Dương, lúc ra khỏi thành ba dặm thì gặp Bạch Mặc cùng với mười thân kỵ đi theo hộ vệ. Bạch Mặc lập tức xoay người xuống ngựa ra mắt:
- Tặc thần Bạch Mặc, khấu kiến Thái Tử.
Hạng Chính không xuống ngựa, lại càng không tiến lên nâng, chỉ điều tỉ mĩ quan sát nhân vật trong truyền thuyết này.
Hạng Chính không xuống ngựa, Cao Lãng và thân binh quân Sở đi theo cũng không xuống ngựa, Ngự Lâm Tả Trung Lang Tướng Thúc Tôn Anh đi theo hộ tống Bạch Mặc giận giữ, nhưng cố kìm nén.
Qua chừng một khắc, Hạng Chính mới tỏ vẻ “bất chợt bừng tỉnh”, vội vàng xuống ngựa tiến đến đỡ Bạch Mặc, Cao Lãng cũng xuống ngựa theo, cầm hoành đao đi theo sát Hạng Chính, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thúc Tôn Anh đang ở phía sau Bạch Mặc đang quỳ gối, e sợ Thúc Tôn Anh trong lúc giận giữ sẽ bùng lên đánh người.
- Ồ, thất lễ quá, đệ tử thất lễ.
Hạng Chính vừa nâng Bạch Mặc vừa luôn miệng nói:
- Xin sư bá đứng lên, sư bá mau đứng lên.
Bạch Mặc và Tất Thư cũng là môn hạ Quỷ Cốc, Tất Thư lại là thầy của Hạng Chính, cho nên Hạng Chính gọi Bạch Mặc là sư bá cũng không phải quá đường đột.
Bạch Mặc thuận thế đứng dậy, thản nhiên nói:
- Tội thần không dám nhận.
- Làm được, làm được.
Hạng Chính nắm hai tay Bạch Mặc, cười nói:
- Sư bá là môn hạ Quỷ Cốc với sư phụ, luận bối phận, cũng làm được, cũng làm được, ha hả.
Bạch Mặc cũng cười, nói:
- Thái Tử khách khí rồi!
Hàn huyên vài câu, Bạch Mặc lại nói:
- Thái Tử, đại quân tội thần hiện đóng quân cách phía đông thành Hàm Dương mười dặm, bất cứ lúc nào Thái Tử cũng có thể cầm binh phù tiến đếp tiếp nhận.
Lần này trá hàng, Bạch Mặc không nghĩ phải giữ lại quân đội dưới trướng, đạo lý rất đơn giản, nếu ngay cả quân đội dưới trướng không chịu giao ra thì sao khiến Sở Thái Tử tin tưởng thành ý của ông ta?
Hạng Chính cười cười, bỗng nhiên quay đầu nói với Cao Lãng:
- Tử Lượng, binh phù đâu?
Cao Lãng lấy binh phù từ trong ngực ra đưa cho Hạng Chính, Hạng Chính tiếp nhận binh phù lại đưa tới trước mặt Bạch Mặc.
Bạch Mặc cảm thấy lạnh run, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra kinh ngạc hỏi han:
- Ý Thái Tử là gì?
Hạng Chính nói:
- Ôi, nếu đệ tử tùy tiện tiếp nhận, sợ là kích động binh biến, sư bá đã hàng Sở thì đã trở thành thần tử nước Sở, cho nên đại quân vẫn là do sư bá thống soái là hợp lý.
- Việc này...
Bạch Mặc nhíu mày nói:
- Sợ là không ổn đâu?
Hạng Chính khoát tay nói:
- Ồ, rất ổn, đệ tử thấy rất ổn.
Bạch Mặc hơi chần chừ, thì Hạng Chính lại không nói lời nào đẩy binh phù vào tay ông, trong con ngươi Thúc Tôn Anh xẹt qua tia tàn khốc, thầm nghĩ: “Sở Thái Tử này thật muốn chết!”
Bạch Mặc tiếp được binh phù, lại nói:
- Thái Tử, không biết tội thần có thể gặp Hán Vương không?
An nguy của Hán vương Lưu Hằng là Bạch Mặc lo lắng nhất, bởi vì nếu Lưu Hằng có mệnh hệ gì thì việc ông trá hàng sẽ không còn chút ý nghĩa gì nữa.
- Đương nhiên, Hán Vương đang ở hành dinh của đệ tử, bất cứ lúc nào sư bá cũng có thể gặp.
Hạng CHính thấy vẻ mặt nghiêm trang của Thúc Tôn Anh cùng với tướng sĩ quân Hán đứng sau Bạch Mặc, lại nói:
- Đệ tử biết sư bá lo lắng điều gì, thật ra cũng không sao, Sở Hán tranh chấp, chỉ là tranh giành bá quyền, phụ vương đã hạ chiếu, chỉ cần Hán Vương vâng theo Sở Vương làm Bá Vương thì vẫn có thể làm vương, còn có thể được phong quốc.
Lời Hạng Chính vừa nói ra, không chỉ có Bạch Mặc sửng sốt mà ngay cả Thúc Tôn anh cùng với tướng sĩ quân Hán đi theo cũng sửng sốt. Hán vương vẫn làm vương, còn có thể được phong quốc? Điều này sao có thể? Sở Hán nhưng kẻ thù truyền kiếp, Hạng Võ là do Lưu Bang giết chết, chẳng lẽ Sở Vương Hạng Trang không muốn báo thù cho Hạng Võ?
Hạng Chính lại tỏ ra như không phát hiện vẻ mặt sững sờ của tướng sĩ quân Hán, lại cầm tay Bạch Mặc, nói:
- Sư bá, mời.
Tâm trạng Bạch Mặc càng nặng nề, giờ khắc này ông cảm thấy mình thật sự không nhìn thấu được Sở Thái Tử trẻ tuổi trước mắt này, sư đệ đã dạy dỗ được một nhân vật như nào vậy? Tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Hạng Chính, Bạch Mặc nhưng vẫn là miễn cưỡng cười, rút tay về,nói:
- Mời Thái Tử đi trước, Mời Thái Tử đi trước.
Hạng Chính bật cười lớn hiên ngang đi trước.
***
Con đường từ Lạc Dương thông qua Hàm Cốc Quan, đội quân khổng lồ đoàn xe ngựa thồ đang uốn lượn đi về hướng tây.
Bên trong Vương Liễn, Hạng Trang nhắm mắt như đang ngủ đột nhiên bừng mắt không đầu không cuối hỏi Bách Lý Hiền đi theo đồng hành:
- Tử Lương, quả nhân dự tính phế bỏ Chính nhi, lập Thuật nhi làm Thái tử.
Bách Lý Hiền nghe vậy lập tức giật mình, trong lúc nhất thời nhưng lại không biết nên đáp lời như thế nào.
Mấy năm nay theo đội hình hậu cung của Hạng Trang mở rộng, số lượng các con cũng đã tăng vọt, hiện tại cũng đã vượt qua ba mươi, tuy nhiên đã trưởng thành, bộc lộ tính cách thì chỉ có mấy người như Hạng Chính, Hạng Trị, Hạng Quyền, Hạng Thuật, Hạng Vọng còn có Hạng Dũng, chỉ có điều Hạng Trị đã qua đời rồi.
Trong mấy con trai này, Hạng Trang vẫn sủng ái Hạng Thuật nhất.
Dựa theo tình lý, bởi vì Hạng Trang sủng ái Hạng Thuật cho nên mới có ý định phế bỏ, đây cũng là điều bình thương, nhưng Bách Lý Hiền biết chỉ sợ sự việc không đơn giản như vậy, bởi vì Thuật nhi là do tiểu muội Bách Lý Y Thủy sinh ra,là cháu ngoại trai của y, nay đột nhiên Đại vương nói với y điều này, có phải là đang dò xét y hay không?
Thấy Bách Lý Hiền lâu không đáp, Hạng Trang lại nói:
- Tử Lương, ngươi thấy thế nào?
Bách Lý Hiền thấy thật sự khó tránh khỏi, cười khổ nói:
- Đại vương, việc phế lập, thần thật sự không dám xen vào.
- Được rồi, quả nhân biết ý tứ của ngươi.
Hạng Trang nhẹ nhàng vuốt cằm, liền không tiếp tục ép hỏi Bách Lý Hiền nữa.
Một lát sau, trong xe liền vang lên tiếng ngáy khe khẽ, nhưng Bách Lý HIền lại không hề buồn ngủ, trong lòng ảm đạm thở dài, nhà đế vương là vô tình nhất, nhà đế vương là vô tình nhất...
***
Hàm Dương, hành dinh Thái Tử.
Hạng Chính cười nói với Lưu Hằng:
- Hán Vương, hôm nay ngươi và sư bá cứ ôn chuyện cũ, ngay mai hẵng đi Lạc Dương.
Dừng một chút, Hạng Chính lại quay đầu nói với Bạch Mặc:
- Sư bá, ngươi quen thuộc dân tình Quan Trung, cho nên không cần phải đi Lạc Dương, còn phiền ngươi ở lại phụ tá Tử Lượng thống trị Quan Trung.
Cao Lãng cũng chắp tay hành lễ với Bạch Mặc,nói:
- Làm phiền Thừa tướng.
- Không dám, không dám.
Bạch Mặc khẩn trương quỳ ngồi dậy, chắp tay đáp lễ.
- Được rồi, vậy các ngươi nói chuyện đi, ha hả.
Hạng Chính dứt lời đứng dậy cùng Cao Lãng đi ra ngoài.
Đợi hai người Hạng Chính, Cao Lãng đi xa, Lưu Hằng và Bạch Mặc lập tức liền ôm chầm lấy nhau, gào khóc, lão tướng quân Mai Quyên, tả Trung Lang Tướng Thúc Tôn Thương và Hữu Trung Lang Tướng Thúc Tôn Anh đứng ở bên cạnh, cũng thổn thức không ngừng.
- Tướng Phụ.
Lưu Hằng vừa rơi lệ, vừa nói:
- Quả nhân cứ nghĩ không được gặp ngươi nữa.
- Đại vương.
Bạch Mặc cũng lã chã rơi lệ, vô cùng áy náy nói:
- Thần vô năng, thần thẹn với Đại vương, thẹn với tiên vương, thẹn với sự nhờ vả của tiên vương lúc lâm chung...
- Tướng Phụ, việc này không trách ngươi được.
Lưu Hằng còn tưởng rằng Bạch Mặc thật sự đã hàng nước Sở, nên thật sự không hề trách cứ Bạch Mặc, lập tức lắc đầu liên tục nói:
- Nước Sở thế lớn, đây là chiều hướng phát triển, không ai đảo ngược.
Dừng một chút, Lưu Hằng lại nói:
- Hôm nay có thể được gặp Tướng Phụ, quả nhân không còn tiếc nuối nữa.
- Đại vương, người ngàn vạn lần đừng đánh mất hy vọng.
Sắc mặt Bạch Mặc thay đổi, ra hiệu cho Thúc Tôn Anh, Thúc Tôn Thương, hai huynh đệ hiểu ý, lập tức đứng dậy canh giữ ở trước cửa sảnh, lúc này Bạch Mặc mới nói nhỏ với Lưu Hằng:
- Đại vương, thần hàng Sở chỉ là trá hàng, thần nhất định sẽ nghĩ cách đoạt lại Quan Trung, nghênh đón Đại vương quay về.
Thiết Ngưu vịn một cành cây tùng đơn lẻ vươn ra sườn đồi nhìn xung quanh sau đó trở về bẩm báo Tất Thư:
- Thượng Tướng Quân, quân Hán ngăn ở cửa cốc chỉ hơn năm ngàn người.
- Năm ngàn người?
Tất Thư trầm ngâm nói:
- Nói như vậy đại quân Bạch Mặc đã đi trước một bước đến Hàm Dương rồi hả?
Thiết Ngưu nói:
- Đại quân Bạch Mặc đến Hàm Dương, chỉ sợ phía bên Thái Tử sẽ có nguy hiểm, hạ lệnh tiến công đi.
- Không, để ta suy nghĩ đã, trước hết để cho ta suy nghĩ đã.
Tất Thư khoát tay áo, lập tức nhìn xuống dưới vách cốc, lâm vào trầm tư, ước chừng thật lâu, trên mặt Tất Thư mới một lần nữa mỉm cười, nói:
- Ha hả, xem ra sư huynh ta huynh cùng đường rồi, hắn mang theo đại quân đi Hàm Dương là để đầu hàng Thái Tử.
- Bạch Mặc đầu hàng?
Thiết Ngưu vội la lên:
- Thượng Tướng Quân, trong đó tất nhiên có lừa dối!
- Hả?
Tất Thư nhìn Thiết Ngưu, có chút kích động hỏi:
- Vì sao nói như vậy?
- Vậy còn phải hỏi sao?
Thiết Ngưu vội la lên:
- Thượng Tướng Quân ngươi nghĩ xem, Bạch Mặc là trọng thần do Lưu Bang ủy thác, rất trung thành và tận tâm với Hán vương, sao hắn lại hàng Sở? Sẽ không đâu, hắn tuyệt đối sẽ không đâu, Thượng Tướng Quân, khẩn trương phát binh công phá Tử Ngọ Cốc đi, nếu chậm trễ, làm không tốt thì Thái Tử sẽ gặp nguy hiểm.
- Ha hả, Thiết Ngưu ngươi quá lo lắng rồi.
Tất Thư lại cười khoát tay áo, nói:
- Thái Tử hắn không có nguy hiểm đâu, nếu Bạch Mặc thật sự hàng thì thôi, nếu là trá hàng, chỉ sợ từ giả lại biến thành thật, hắc.
Có câu là thầy trò hiểu nhau, Tất Thư biết rõ binh pháp thao lược của Thái Tử không được coi là đứng đầu, nhiều nhất cũng chỉ thượng phẩm. Nhưng luận tâm kế, lại hiếm ai có thể bì kịp được Thái Tử. Chỉ sợ ngay cả tâm kế Đại vương chưa hẳn sâu bằng Thái Tử. Về phần Bạch Mặc, dưới tình hình bất lợi này mà muốn đấu với Thái Tử ư, thật sự là tính toán xa vời.
- Làm giả hoá thật?
Thiết Ngưu khó hiểu, bối rối nói:
- Thượng Tướng Quân, ngươi có ý gì?
Tất Thư cũng không nhiều lời, chỉ cười nói:
- Thiết Ngưu, đến lúc đó ngươi sẽ biết...
Hàm Dương, hành dinh Hạng Chính.
Cao Lãng khoá đao ngang nhiên đi thẳng vào chắp tay thi lễ với Hạng Chính nói:
- Tử Hòa, chuyện vui rồi!
- Hả?
Hạng Chính từ trên sập giường quỳ ngồi dậy, cười hỏi:
- Chuyện vui? Chuyện vui từ đâu?
Cao Lãng nói:
- Vừa mới có người đưa tin tiến đến, đại quân Bạch Mặc đã đến cách phía đông thành Hàm Dương mười dặm rồi.
Vẻ mặt Hạng Chính ngạc nhiên, vội la lên:
- Tử Lượng, ý của ngươi là nói Bạch Mặc là tới hiến binh đầu hàng hay sao?
- Đúng vậy, inh phù hàng thư đây.
Dứt lời. Cao Lãng liền từ trong ngực lấy ra thư cùng với binh phù.
Hạng Chính giơ tay tiếp nhận binh phù, lại mở thư vội vàng xem hết, lập tức lâm vào trầm tư, sau một hồi khá lâu mới hỏi Cao Lãng:
- Tử Lượng, ngươi nói xem Bạch Mặc có phải trá hàng hay không?
Cao Lãng nói:
- Ta cũng không rõ.
Hạng Chính cười cười, phất tay nói:
- Mặc kệ là hắn hàng thật hay trá hàng, đi nghênh đón hắn trước.
Lập tức Hạng Chính, Cao Lãng dẫn mấy trăm thân binh ra phía đông thành Hàm Dương, lúc ra khỏi thành ba dặm thì gặp Bạch Mặc cùng với mười thân kỵ đi theo hộ vệ. Bạch Mặc lập tức xoay người xuống ngựa ra mắt:
- Tặc thần Bạch Mặc, khấu kiến Thái Tử.
Hạng Chính không xuống ngựa, lại càng không tiến lên nâng, chỉ điều tỉ mĩ quan sát nhân vật trong truyền thuyết này.
Hạng Chính không xuống ngựa, Cao Lãng và thân binh quân Sở đi theo cũng không xuống ngựa, Ngự Lâm Tả Trung Lang Tướng Thúc Tôn Anh đi theo hộ tống Bạch Mặc giận giữ, nhưng cố kìm nén.
Qua chừng một khắc, Hạng Chính mới tỏ vẻ “bất chợt bừng tỉnh”, vội vàng xuống ngựa tiến đến đỡ Bạch Mặc, Cao Lãng cũng xuống ngựa theo, cầm hoành đao đi theo sát Hạng Chính, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thúc Tôn Anh đang ở phía sau Bạch Mặc đang quỳ gối, e sợ Thúc Tôn Anh trong lúc giận giữ sẽ bùng lên đánh người.
- Ồ, thất lễ quá, đệ tử thất lễ.
Hạng Chính vừa nâng Bạch Mặc vừa luôn miệng nói:
- Xin sư bá đứng lên, sư bá mau đứng lên.
Bạch Mặc và Tất Thư cũng là môn hạ Quỷ Cốc, Tất Thư lại là thầy của Hạng Chính, cho nên Hạng Chính gọi Bạch Mặc là sư bá cũng không phải quá đường đột.
Bạch Mặc thuận thế đứng dậy, thản nhiên nói:
- Tội thần không dám nhận.
- Làm được, làm được.
Hạng Chính nắm hai tay Bạch Mặc, cười nói:
- Sư bá là môn hạ Quỷ Cốc với sư phụ, luận bối phận, cũng làm được, cũng làm được, ha hả.
Bạch Mặc cũng cười, nói:
- Thái Tử khách khí rồi!
Hàn huyên vài câu, Bạch Mặc lại nói:
- Thái Tử, đại quân tội thần hiện đóng quân cách phía đông thành Hàm Dương mười dặm, bất cứ lúc nào Thái Tử cũng có thể cầm binh phù tiến đếp tiếp nhận.
Lần này trá hàng, Bạch Mặc không nghĩ phải giữ lại quân đội dưới trướng, đạo lý rất đơn giản, nếu ngay cả quân đội dưới trướng không chịu giao ra thì sao khiến Sở Thái Tử tin tưởng thành ý của ông ta?
Hạng Chính cười cười, bỗng nhiên quay đầu nói với Cao Lãng:
- Tử Lượng, binh phù đâu?
Cao Lãng lấy binh phù từ trong ngực ra đưa cho Hạng Chính, Hạng Chính tiếp nhận binh phù lại đưa tới trước mặt Bạch Mặc.
Bạch Mặc cảm thấy lạnh run, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra kinh ngạc hỏi han:
- Ý Thái Tử là gì?
Hạng Chính nói:
- Ôi, nếu đệ tử tùy tiện tiếp nhận, sợ là kích động binh biến, sư bá đã hàng Sở thì đã trở thành thần tử nước Sở, cho nên đại quân vẫn là do sư bá thống soái là hợp lý.
- Việc này...
Bạch Mặc nhíu mày nói:
- Sợ là không ổn đâu?
Hạng Chính khoát tay nói:
- Ồ, rất ổn, đệ tử thấy rất ổn.
Bạch Mặc hơi chần chừ, thì Hạng Chính lại không nói lời nào đẩy binh phù vào tay ông, trong con ngươi Thúc Tôn Anh xẹt qua tia tàn khốc, thầm nghĩ: “Sở Thái Tử này thật muốn chết!”
Bạch Mặc tiếp được binh phù, lại nói:
- Thái Tử, không biết tội thần có thể gặp Hán Vương không?
An nguy của Hán vương Lưu Hằng là Bạch Mặc lo lắng nhất, bởi vì nếu Lưu Hằng có mệnh hệ gì thì việc ông trá hàng sẽ không còn chút ý nghĩa gì nữa.
- Đương nhiên, Hán Vương đang ở hành dinh của đệ tử, bất cứ lúc nào sư bá cũng có thể gặp.
Hạng CHính thấy vẻ mặt nghiêm trang của Thúc Tôn Anh cùng với tướng sĩ quân Hán đứng sau Bạch Mặc, lại nói:
- Đệ tử biết sư bá lo lắng điều gì, thật ra cũng không sao, Sở Hán tranh chấp, chỉ là tranh giành bá quyền, phụ vương đã hạ chiếu, chỉ cần Hán Vương vâng theo Sở Vương làm Bá Vương thì vẫn có thể làm vương, còn có thể được phong quốc.
Lời Hạng Chính vừa nói ra, không chỉ có Bạch Mặc sửng sốt mà ngay cả Thúc Tôn anh cùng với tướng sĩ quân Hán đi theo cũng sửng sốt. Hán vương vẫn làm vương, còn có thể được phong quốc? Điều này sao có thể? Sở Hán nhưng kẻ thù truyền kiếp, Hạng Võ là do Lưu Bang giết chết, chẳng lẽ Sở Vương Hạng Trang không muốn báo thù cho Hạng Võ?
Hạng Chính lại tỏ ra như không phát hiện vẻ mặt sững sờ của tướng sĩ quân Hán, lại cầm tay Bạch Mặc, nói:
- Sư bá, mời.
Tâm trạng Bạch Mặc càng nặng nề, giờ khắc này ông cảm thấy mình thật sự không nhìn thấu được Sở Thái Tử trẻ tuổi trước mắt này, sư đệ đã dạy dỗ được một nhân vật như nào vậy? Tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Hạng Chính, Bạch Mặc nhưng vẫn là miễn cưỡng cười, rút tay về,nói:
- Mời Thái Tử đi trước, Mời Thái Tử đi trước.
Hạng Chính bật cười lớn hiên ngang đi trước.
***
Con đường từ Lạc Dương thông qua Hàm Cốc Quan, đội quân khổng lồ đoàn xe ngựa thồ đang uốn lượn đi về hướng tây.
Bên trong Vương Liễn, Hạng Trang nhắm mắt như đang ngủ đột nhiên bừng mắt không đầu không cuối hỏi Bách Lý Hiền đi theo đồng hành:
- Tử Lương, quả nhân dự tính phế bỏ Chính nhi, lập Thuật nhi làm Thái tử.
Bách Lý Hiền nghe vậy lập tức giật mình, trong lúc nhất thời nhưng lại không biết nên đáp lời như thế nào.
Mấy năm nay theo đội hình hậu cung của Hạng Trang mở rộng, số lượng các con cũng đã tăng vọt, hiện tại cũng đã vượt qua ba mươi, tuy nhiên đã trưởng thành, bộc lộ tính cách thì chỉ có mấy người như Hạng Chính, Hạng Trị, Hạng Quyền, Hạng Thuật, Hạng Vọng còn có Hạng Dũng, chỉ có điều Hạng Trị đã qua đời rồi.
Trong mấy con trai này, Hạng Trang vẫn sủng ái Hạng Thuật nhất.
Dựa theo tình lý, bởi vì Hạng Trang sủng ái Hạng Thuật cho nên mới có ý định phế bỏ, đây cũng là điều bình thương, nhưng Bách Lý Hiền biết chỉ sợ sự việc không đơn giản như vậy, bởi vì Thuật nhi là do tiểu muội Bách Lý Y Thủy sinh ra,là cháu ngoại trai của y, nay đột nhiên Đại vương nói với y điều này, có phải là đang dò xét y hay không?
Thấy Bách Lý Hiền lâu không đáp, Hạng Trang lại nói:
- Tử Lương, ngươi thấy thế nào?
Bách Lý Hiền thấy thật sự khó tránh khỏi, cười khổ nói:
- Đại vương, việc phế lập, thần thật sự không dám xen vào.
- Được rồi, quả nhân biết ý tứ của ngươi.
Hạng Trang nhẹ nhàng vuốt cằm, liền không tiếp tục ép hỏi Bách Lý Hiền nữa.
Một lát sau, trong xe liền vang lên tiếng ngáy khe khẽ, nhưng Bách Lý HIền lại không hề buồn ngủ, trong lòng ảm đạm thở dài, nhà đế vương là vô tình nhất, nhà đế vương là vô tình nhất...
***
Hàm Dương, hành dinh Thái Tử.
Hạng Chính cười nói với Lưu Hằng:
- Hán Vương, hôm nay ngươi và sư bá cứ ôn chuyện cũ, ngay mai hẵng đi Lạc Dương.
Dừng một chút, Hạng Chính lại quay đầu nói với Bạch Mặc:
- Sư bá, ngươi quen thuộc dân tình Quan Trung, cho nên không cần phải đi Lạc Dương, còn phiền ngươi ở lại phụ tá Tử Lượng thống trị Quan Trung.
Cao Lãng cũng chắp tay hành lễ với Bạch Mặc,nói:
- Làm phiền Thừa tướng.
- Không dám, không dám.
Bạch Mặc khẩn trương quỳ ngồi dậy, chắp tay đáp lễ.
- Được rồi, vậy các ngươi nói chuyện đi, ha hả.
Hạng Chính dứt lời đứng dậy cùng Cao Lãng đi ra ngoài.
Đợi hai người Hạng Chính, Cao Lãng đi xa, Lưu Hằng và Bạch Mặc lập tức liền ôm chầm lấy nhau, gào khóc, lão tướng quân Mai Quyên, tả Trung Lang Tướng Thúc Tôn Thương và Hữu Trung Lang Tướng Thúc Tôn Anh đứng ở bên cạnh, cũng thổn thức không ngừng.
- Tướng Phụ.
Lưu Hằng vừa rơi lệ, vừa nói:
- Quả nhân cứ nghĩ không được gặp ngươi nữa.
- Đại vương.
Bạch Mặc cũng lã chã rơi lệ, vô cùng áy náy nói:
- Thần vô năng, thần thẹn với Đại vương, thẹn với tiên vương, thẹn với sự nhờ vả của tiên vương lúc lâm chung...
- Tướng Phụ, việc này không trách ngươi được.
Lưu Hằng còn tưởng rằng Bạch Mặc thật sự đã hàng nước Sở, nên thật sự không hề trách cứ Bạch Mặc, lập tức lắc đầu liên tục nói:
- Nước Sở thế lớn, đây là chiều hướng phát triển, không ai đảo ngược.
Dừng một chút, Lưu Hằng lại nói:
- Hôm nay có thể được gặp Tướng Phụ, quả nhân không còn tiếc nuối nữa.
- Đại vương, người ngàn vạn lần đừng đánh mất hy vọng.
Sắc mặt Bạch Mặc thay đổi, ra hiệu cho Thúc Tôn Anh, Thúc Tôn Thương, hai huynh đệ hiểu ý, lập tức đứng dậy canh giữ ở trước cửa sảnh, lúc này Bạch Mặc mới nói nhỏ với Lưu Hằng:
- Đại vương, thần hàng Sở chỉ là trá hàng, thần nhất định sẽ nghĩ cách đoạt lại Quan Trung, nghênh đón Đại vương quay về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.