Quyển 4 - Chương 320: Thất bại
Tịch Mịch Kiếm Khách
12/03/2013
Ở dưới sự yểm hộ của thuẫn mái chèo, ba nghìn quân Hổ Bí lại lần nữa áp sát vào chỗ sâu trong Kiếm Các.
Lần này, quân Hán đóng quân trên bờ vẫn không có nhiều biện pháp lắm, phi mâu và cây lăn thạch lôi trên dưới trăm cân tuy rằng không đủ để đánh quân Sở, lại không biết làm thế nào với mái chèo lớn của quân Sở, tảng đá cực lớn nặng trên nghìn cân đủ để uy hiếp mái chèo lớn của quân Sở, lại chỉ có thể theo vách núi dựng đứng đi thẳng xuống, rất khó đập trên đầu quân Sở.
Về phần cung tiễn, dưới sự che chắn của mái chèo lớn và thuẫn lớn, căn bản chính là bài trí.
Ở tiếng ký hiệu một sóng cao qua một sóng, ba nghìn Hổ Bí kết thành sáu mươi cái phương trận lại lần nữa gần đến dưới cứ điểm quan trọng, sau đó thuận theo đường khe suối tràn qua thềm đá ào ào hướng sát vào, lần này, thềm đá khe suối cùng với chỗ nước rơi nhiều đều là thanh tre lại không có cách nào ngăn trở quân Sở tiến bước vào, bởi vì quân Sở đã đổi mang giầy rơm.
Không đến thời gian nửa chung trà, quân Sở đã đi hết một nửa thềm đá.
Cứ điểm quan trọng Kiếm Các trên tường gỗ vẫn chưa hoàn công, Bạch Mặc quần áo trắng,đang đôn đốc tác chiến.
Nhìn thấy thềm đá ẩm trơn cùng với thanh tre không cách nào ngăn trở quân Sở tiến bước, Bạch Mặc liền nhẹ nhàng thở dài, lập tức quay đầu lại căn dặn Lý Bố:
- Lý Giáo Úy, có thể tản chông sắt rồi.
- Vâng!
Lý Bố ầm ầm ứng vâng, quay đầu lại quát:
- Tản chông sắt!
Lý bố ra lệnh một tiếng, tướng sĩ quân Hán canh giữ ở trên tường gỗ liền nắm lấy một chông sắt đưa thẳng xuống trên thềm đá gắng sức quẳng rơi vãi xuống, chông sắt nặng không đếm rõ số lượng, sức lực của sĩ tốt lớn có thể quẳng ra xa hơn hai mươi bước, chỉ trong chốc lát, tảng đá lớn đen đen của chông sắt liền từ trên trời rơi xuống, quẳng đầy trên thềm đá.
Vừa đi tới nửa đường thềm đá, cũng lăn xuống một lượng lớn chông sắt.
Một tên quân tinh nhuệ Hổ Bí một cước bước ra, vừa lúc dẫm trúng một chông sắt, sắc bén đâm một phát thủng giày rơm chui sâu vào dưới chân của hắn, chịu đau đón, quân tinh nhuệ Hổ Bí kia lập tức kêu giống như tiếng heo kêu khi bị giết, rất nhanh, trên thêm đá vang lên tiếng kêu thảm thiết lúc này, hàng trăm quân tinh nhuệ Hổ Bí ôm hai chân ngã xuống trên thềm đá.
- Cẩn thận dưới chân!
Tấn Tương khẩn trương, lớn giọng la hét:
- Chông sắt, dưới chân có chông sắt!
Thực ra, không cần Tấn Tương nhắc nhở, ba nghìn Hổ BI1 cũng biết được rằng có chuyện gì, cũng biết thì cũng biết, bọn họ cũng không có biện pháp gì, bởi vì sự phòng hộ của mái chèo lớn là có hạn, cho nên mỗi một phương trận của năm mươi tên Hổ Bí tinh nhuệ đều chắc chắn cùng chen chúc ở một chỗ, lúc này, khiến cho bọn họ căn bản nhìn không rõ mặt đất dưới chân, liền hướng về phía trước, cũng do tên tiểu giáo chuyên môn dẫn đường phụ trách nhắc nhở, bọn họ lại thấy được chông sắt trên mặt đất như thế nào?
Cho dù các tiểu giáo lớn tiếng hô hào, cho dù ba nghìn Hổ Bí biết rõ dưới chân có chông sắt, bọn họ cũng chỉ có thể bước đi hướng về phía trước mà đẩy mạnh, sau đó ầm ầm giẫm lên chông sắt, ầm ầm ngã xuống kêu thảm thiết trong vũng máu, trước sau thời gian một lát, có ít nhất bốn năm trăm tên tinh nhuệ Hổ Bí ngã xuống trong vũng máu, mái chèo lớn nghiêng trở mình hơn mười mấy khối!
Ngay sau đó, trên cứ điểm quan trọng, hai sườn trên vách núi tiễn như mưa xuống, bị thương ngã xuống đất, lại mất đi mái chèo yểm hộ lớn quân tinh nhuệ Hổ Bí đều bị trúng tên mất mạng, quân tinh nhuệ Hổ Bí thương vong lập tức gia tăng kịch liệt, lúc này, Tấn Tương lại không cam lòng cũng biết được, tiếp tục tấn công là không có khả năng, lại tiêu hao hơn, toàn quân ba nghìn Hổ Bí bị tiêu diệt!
- Đội sau đổi đội trước, rút lui!
Tấn Tương mắt hổ phun lửa, cắn răng hạ lệnh
Trong tiếng kèn lệnh kéo dài không dứt, quân Sở lại rút lui trở về, lần một tiến công, quân Sở đã chết hơn trăm người, nhưng lần này trở về, quân Sở lại thương vong hơn năm sáu trăm người, thi thể của tướng sĩ quân Sở dường như sắp sửa chất đầy đống dưới thềm đá, còn có máu chảy trên người bọn họ, gần như nhuộm đỏ cả một con suối nước.
Hậu trận quân Sở.
Nhìn về hướng bộ phận tàn quân quân Sở ‘nhảy về phía trước’, Hạng Trang có chút không dám tin tưởng vào mắt của mình, thế tấn công đợt sóng thứ hai của Hổ Bí vệ bị quân Hán làm tan rã như vậy? Hơn nữa, ba nghìn quân Hán tiến vào, trở về còn không đến hai nghìn rưỡi, hơn nữa đa số trên người đều mang thương tích, rất nhiều tướng sĩ chân bị tàn phế!
Tấn Tương hướng về phía Hạng Trang tường trình ngọn nguồn, cảm thấy nhục nhã hổ thẹn rút dao muốn tự vẫn.
Hạng Trang một tay ấn chặt tay Tấn Tương, phẫn nộ nói:
- Tấn Tương, ngươi thật khá!
Tấn Tương cúi đầu, xấu hổ nói:
- Đại vương, thần vô dụng…
- Vô dụng, vô dụng, ngoài trừ vô dụng thì ngươi còn nói điều gì được?
Hạng Trang giận dữ nói,
- Qủa nhân sớm đã nói qua, trên đời này vốn không có tướng quân thường thắng, càng không có đội quân vĩnh viên không ăn bại trận, vài ngày trước quả nhân còn nếm mùi thất bại ngay tại Kiếm Các, có phải là quả nhân cũng học được giống ngươi không, tự sát để tạ ơn phụ lão Giang Đông?
Tấn Tương lo sợ không yên nói:
- Đại vương thân hệ an nguy Sở quốc, lại há có thể coi thường mạng sống của bản thân mình?
- Qủa nhân không thể phí hoài bản thân mình, Tấn Tương ngươi sao lại có thể? Qủa nhân có thể ăn bại trận, Tấn Tương người saolai5 không thể bại trận?!
Hạng Trang buồn rầu hừ lên một tiếng, giọng điệu hơi chậm chạp,
- Bại trận thì không có gì là tốt, cố gắng hết sức tổng kết sự giáo huấn thất bại, tương lai trên chiến trường sẽ giành thắng lợi, ngươi ngay cả chết không sợ, còn sợ sống sao?
Tấn Tương im lặng không nói, trên mặt lộ vẻ suy nghĩ sâu xa.
Hạng Trang luôn luôn đặt kỳ vọng cao đối với Tấn Tương, Tấn Tương tuổi tuy rằng nhỏ, nhưng ở trong quân tư cách và sự từng trải không ở dưới Bàng Ngọc, cũng chỉ so với Cao Sơ kém hơn một chút, càng trọng yếu hơn chính là, Tấn Tương đối với Hạng Thị trung thành đã hòa hợp vào xương tủy, đáng tiếc chính là Tấn Tương không thể nào yêu đọc sách, không đọc sách rất khó trở thành soái tài, nhiều nhất cũng chỉ là mãnh tướng.
Hạng Trang hi vọng sự thảm bại hai lần của ngày hôm nay sẽ khiến cho Tấn Tương xúc động.
Ngẩng đầu nhìn lên sắc trời, lúc này đã gần đến giữa trưa, các tướng sĩ cũng đã khá đói bụng rồi, lập tức Hạng Trang hạ lệnh:
- Truyền lệnh, toàn quân tạm thời nghỉ ngơi và chỉnh đốn, chuẩn bị ăn cơm!
Quân lệnh rất nhanh truyền đạt đi xuống, trận địa sẵn sàng đón quân địch tướng sĩ quân Sở đều cố định nghỉ ngơi, hỏa đầu quân trong quân thì ào ào mang nước từ khe suối ra, chôn nồi làm cơm, không đến thời gian một chút, trên đường Kim Ngưu liền dâng lên khói bếp lượn lờ, trong cái nồi lớn cho hơn trăm miệng ăn của các chiến sĩ hành quân mùi thịt heo mỡ thơm ngào ngạt, không tí tướng sĩ đã thèm chảy nước miếng.
Vải bạt trong lều lớn, Hạng Trang, Bách Lý Hiền, Cao Sơ và Bàng Ngọc bốn người lại không muốn ăn.
Trầm mặc sau một lúc lâu, Hạng Trang mới thở dài nói:
- Bạch Mặc này, thật không hổ là sư huynh họ kiếm.
Cao Sơ gật gật đầu, không phải không chán nản nói:
- Mười năm trước, lão Khuất nếu có thể giết đám người này thì tốt rồi.
Hạng Trang trầm mặc sau một lúc lâu, lại đem ánh mắt hướng về Bách Lý Hiền, hỏi:
- Tử Lương, ngươi có sách lược nào đối phó?
Dựa vào đánh trên điểm mấu chốt, Hạng Trang đã không có kỳ kế nào khác, nhưng theo tình hình trước mắt, tấn công trực diện dường như cũng không phải là cách hay, Bạch Mặc quá khó để đối phó, Thiên Lang doanh, Hổ Bí doanh thật muốn là không tiếc giá phải trả từ trực diện tấn công, coi như là đến sau cùng may mắn dẹp xong Kiếm Các, chỉ sợ cũng không có chút hơi sức dư nào để cùng Lưu Bang tranh đoạt Hán Trung.
Bách Lý Hiền lắc đầu, Hạng Trang không có cách, hắn cũng là vô kế khả thi.
Trên thực tế, đều không phải là Hạng Trang, Bách Lý Hiền không biết dùng binh, lại càng không là hai người không đủ thông minh, mà là địa hình Kiếm Các quá mức hiểm trở, hơn nữa quân Hán lại đi trước một bước chiếm đoạt hai sườn núi, làm cho quân Sở muốn trở mình cắt đường lui của quân Hán cũng trở nên không thể, phàm đủ loại, quân Sở ngoại trừ tấn công trực diện, đã không còn ý đồ khác rồi.
Bàng Ngọc bỗng nhiên nói:
- Đại vương, Hô Diên thật không ai có thể từ trong núi lớn tìm ra được đường nhỏ đâu.
- Hô Diên?
ạng Trang cười khổ lắc đầu,
- Từ đất Thục đến Hán Trung thật còn có đường khác để đi, Tần phu nhân, Đường THông bọn họ đám cường hào Ba Thục này có thể không biết sao?
Đối với Hô Diên, Hạng Trang là thật không hề nuôi giữ một hy vọng gì.
Nếu như không phải bởi vì thông tin không tiện, Hạng Trang rất có khả năng đã sớm khiến Hô Diên đem hai ngàn Thiên Lang vệ mang đã trở lại,giữ ở trong núi tán loạn cũng không phải lãng phí thời gian?
Hạng Trang lại thật không ngờ, Hô Diên thật sự đi tìm đường.
Thiên Lang vệ phân công nhau đi tìm ra hơn mười mấy dặm, rốt cuộc đi sâu vào trong núi mới tìm thấy ba hộ săn bắn.
Ba hộ săn bắn này nghe nói là hậu duệ của vương tộc Ba quốc, từ sau khi Tần quốc diệt vong, liền trốn cư trú ở đây, cho đến nay đã hơn một trăm năm, Hô Diên sau khi đi hỏi, ba hộ săn bắn này vẫn thực sự biết có một đường nhỏ, có thể từ Lãng Trung đi thẳng đến Hán Trung, hơn nữa đi đường nhỏ này so với đi Kim Ngưu gần hơn nhiều.
Hô Diên nghe tin liền vui mừng quá đỗi.
Hướng về phía ba hộ săn bắn ngoài việc tặng thêm ba hoành đao còn thêm vòa thiết thai cung, hộ săn bắn cuối cùng đồng ý dẫn đường, khi Hạng Trang bị thất bại ở Kiếm Các, khi không có cách nào, Hô Diên mnag theo hai nghìn THiên Lang vệ, dưới sự dẫn dắt của hộ săn bắn, bước thẳng đến đường hẹp quanh co ở Hán Trung, điều này sẽ, khoảng cách nhóm Hán Trung đến Nam Trịnh không đến trăm dặm.
Tuy nhiên, có một đường khe sâu rộng mấy chục trượng ngăn trở đường đi của Thiên Lang vệ.
Hô Diên nhíu nhíu mày, quay đầu lại hỏi thợ săn:
- Ngươi không phải nói trên khe có một cây đại thụ sao?
Thợ săn gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói:
- Hóa ra là một gốc cây đại thụ, năm trước ta và gia huynh vừa mới đi qua, nhưng mà cây đại thụ này đã có chút năm tuổi rồi, có thể là đã lâu ngày mục nát, sẽ rơi xuống khe núi đó.
- Nhưng mà tướng quân yên tâm, tiểu nhân có cách đưa mọi người qua đó.
- Ngươi có biện pháp?
Hô Diên tức giận nói,
- Biện pháp gì?
Đây chính là khe sâu rộng mười mấy trượng, mà không phải chỉ có rộng mười mấy trượng, nếu như là khe núi rộng mười mấy trượng, trực tiếp vung cánh bay qua là được, có thể khoảng cách mười mấy trượng, phi không thể qua! Nếu như có cự nỏ, còn có thể dùng cự nỏ bắn dây thừng qua đó, nhưng vấn đề ở đâylà Thiên Lang vệ căn bản không mang theo cự nỏ.
Thợ săn cũng không đáp lời, chỉ là lấy tay luồn vào trong miệng làm thành một tiếng huýt.
Chốc lát, bầu trời vang lên một tiếng sắc bén đến cực điểm, lập tức một kim điêu đầu thần tuấn đã sải vây cánh thật lớn từ đỉnh núi xuống, sau đó thu lại cánh đứng ở cánh tay phải của thợ săn, thợ săn lấy lông vũ kim điêu, lại từ trong túi trên lưng lấy ra một túi dây tơ nhỏ nhỏ, một mặt đem một cái khác treo trên lưng của kim điêu.
Thợ săn lại nhấc cánh tay phải lên, kim điêu lập tức rít một tiếng bay về phía khe đối diện.
Dưới con mắt nhìn chăm chú của Hô Diên và hai nghìn Thiên Lang vệ, kim điêu ở phía sau đối diện với một cây đại thụ lách một vòng lại bay trở về, thợ săn từ trên móng vuốt của kim điêu cởi ra một sợi dây tơ, lấy một sợi dây thừng bằng hai ngón tay cột vào móng vuốt của kim điêu, lại dùng sợi dây tơ tằm vừa nặng vừa thô kéo đến động núi đối diện, cuối cùng lại kéo trở về hình thành một giá song cộ tác kiều.
- Này!
Hô Diên lập tức vui mừng quá đỗi nói,
- Không nghĩ ra người thật là có biện pháp tốt.
Lần này, quân Hán đóng quân trên bờ vẫn không có nhiều biện pháp lắm, phi mâu và cây lăn thạch lôi trên dưới trăm cân tuy rằng không đủ để đánh quân Sở, lại không biết làm thế nào với mái chèo lớn của quân Sở, tảng đá cực lớn nặng trên nghìn cân đủ để uy hiếp mái chèo lớn của quân Sở, lại chỉ có thể theo vách núi dựng đứng đi thẳng xuống, rất khó đập trên đầu quân Sở.
Về phần cung tiễn, dưới sự che chắn của mái chèo lớn và thuẫn lớn, căn bản chính là bài trí.
Ở tiếng ký hiệu một sóng cao qua một sóng, ba nghìn Hổ Bí kết thành sáu mươi cái phương trận lại lần nữa gần đến dưới cứ điểm quan trọng, sau đó thuận theo đường khe suối tràn qua thềm đá ào ào hướng sát vào, lần này, thềm đá khe suối cùng với chỗ nước rơi nhiều đều là thanh tre lại không có cách nào ngăn trở quân Sở tiến bước vào, bởi vì quân Sở đã đổi mang giầy rơm.
Không đến thời gian nửa chung trà, quân Sở đã đi hết một nửa thềm đá.
Cứ điểm quan trọng Kiếm Các trên tường gỗ vẫn chưa hoàn công, Bạch Mặc quần áo trắng,đang đôn đốc tác chiến.
Nhìn thấy thềm đá ẩm trơn cùng với thanh tre không cách nào ngăn trở quân Sở tiến bước, Bạch Mặc liền nhẹ nhàng thở dài, lập tức quay đầu lại căn dặn Lý Bố:
- Lý Giáo Úy, có thể tản chông sắt rồi.
- Vâng!
Lý Bố ầm ầm ứng vâng, quay đầu lại quát:
- Tản chông sắt!
Lý bố ra lệnh một tiếng, tướng sĩ quân Hán canh giữ ở trên tường gỗ liền nắm lấy một chông sắt đưa thẳng xuống trên thềm đá gắng sức quẳng rơi vãi xuống, chông sắt nặng không đếm rõ số lượng, sức lực của sĩ tốt lớn có thể quẳng ra xa hơn hai mươi bước, chỉ trong chốc lát, tảng đá lớn đen đen của chông sắt liền từ trên trời rơi xuống, quẳng đầy trên thềm đá.
Vừa đi tới nửa đường thềm đá, cũng lăn xuống một lượng lớn chông sắt.
Một tên quân tinh nhuệ Hổ Bí một cước bước ra, vừa lúc dẫm trúng một chông sắt, sắc bén đâm một phát thủng giày rơm chui sâu vào dưới chân của hắn, chịu đau đón, quân tinh nhuệ Hổ Bí kia lập tức kêu giống như tiếng heo kêu khi bị giết, rất nhanh, trên thêm đá vang lên tiếng kêu thảm thiết lúc này, hàng trăm quân tinh nhuệ Hổ Bí ôm hai chân ngã xuống trên thềm đá.
- Cẩn thận dưới chân!
Tấn Tương khẩn trương, lớn giọng la hét:
- Chông sắt, dưới chân có chông sắt!
Thực ra, không cần Tấn Tương nhắc nhở, ba nghìn Hổ BI1 cũng biết được rằng có chuyện gì, cũng biết thì cũng biết, bọn họ cũng không có biện pháp gì, bởi vì sự phòng hộ của mái chèo lớn là có hạn, cho nên mỗi một phương trận của năm mươi tên Hổ Bí tinh nhuệ đều chắc chắn cùng chen chúc ở một chỗ, lúc này, khiến cho bọn họ căn bản nhìn không rõ mặt đất dưới chân, liền hướng về phía trước, cũng do tên tiểu giáo chuyên môn dẫn đường phụ trách nhắc nhở, bọn họ lại thấy được chông sắt trên mặt đất như thế nào?
Cho dù các tiểu giáo lớn tiếng hô hào, cho dù ba nghìn Hổ Bí biết rõ dưới chân có chông sắt, bọn họ cũng chỉ có thể bước đi hướng về phía trước mà đẩy mạnh, sau đó ầm ầm giẫm lên chông sắt, ầm ầm ngã xuống kêu thảm thiết trong vũng máu, trước sau thời gian một lát, có ít nhất bốn năm trăm tên tinh nhuệ Hổ Bí ngã xuống trong vũng máu, mái chèo lớn nghiêng trở mình hơn mười mấy khối!
Ngay sau đó, trên cứ điểm quan trọng, hai sườn trên vách núi tiễn như mưa xuống, bị thương ngã xuống đất, lại mất đi mái chèo yểm hộ lớn quân tinh nhuệ Hổ Bí đều bị trúng tên mất mạng, quân tinh nhuệ Hổ Bí thương vong lập tức gia tăng kịch liệt, lúc này, Tấn Tương lại không cam lòng cũng biết được, tiếp tục tấn công là không có khả năng, lại tiêu hao hơn, toàn quân ba nghìn Hổ Bí bị tiêu diệt!
- Đội sau đổi đội trước, rút lui!
Tấn Tương mắt hổ phun lửa, cắn răng hạ lệnh
Trong tiếng kèn lệnh kéo dài không dứt, quân Sở lại rút lui trở về, lần một tiến công, quân Sở đã chết hơn trăm người, nhưng lần này trở về, quân Sở lại thương vong hơn năm sáu trăm người, thi thể của tướng sĩ quân Sở dường như sắp sửa chất đầy đống dưới thềm đá, còn có máu chảy trên người bọn họ, gần như nhuộm đỏ cả một con suối nước.
Hậu trận quân Sở.
Nhìn về hướng bộ phận tàn quân quân Sở ‘nhảy về phía trước’, Hạng Trang có chút không dám tin tưởng vào mắt của mình, thế tấn công đợt sóng thứ hai của Hổ Bí vệ bị quân Hán làm tan rã như vậy? Hơn nữa, ba nghìn quân Hán tiến vào, trở về còn không đến hai nghìn rưỡi, hơn nữa đa số trên người đều mang thương tích, rất nhiều tướng sĩ chân bị tàn phế!
Tấn Tương hướng về phía Hạng Trang tường trình ngọn nguồn, cảm thấy nhục nhã hổ thẹn rút dao muốn tự vẫn.
Hạng Trang một tay ấn chặt tay Tấn Tương, phẫn nộ nói:
- Tấn Tương, ngươi thật khá!
Tấn Tương cúi đầu, xấu hổ nói:
- Đại vương, thần vô dụng…
- Vô dụng, vô dụng, ngoài trừ vô dụng thì ngươi còn nói điều gì được?
Hạng Trang giận dữ nói,
- Qủa nhân sớm đã nói qua, trên đời này vốn không có tướng quân thường thắng, càng không có đội quân vĩnh viên không ăn bại trận, vài ngày trước quả nhân còn nếm mùi thất bại ngay tại Kiếm Các, có phải là quả nhân cũng học được giống ngươi không, tự sát để tạ ơn phụ lão Giang Đông?
Tấn Tương lo sợ không yên nói:
- Đại vương thân hệ an nguy Sở quốc, lại há có thể coi thường mạng sống của bản thân mình?
- Qủa nhân không thể phí hoài bản thân mình, Tấn Tương ngươi sao lại có thể? Qủa nhân có thể ăn bại trận, Tấn Tương người saolai5 không thể bại trận?!
Hạng Trang buồn rầu hừ lên một tiếng, giọng điệu hơi chậm chạp,
- Bại trận thì không có gì là tốt, cố gắng hết sức tổng kết sự giáo huấn thất bại, tương lai trên chiến trường sẽ giành thắng lợi, ngươi ngay cả chết không sợ, còn sợ sống sao?
Tấn Tương im lặng không nói, trên mặt lộ vẻ suy nghĩ sâu xa.
Hạng Trang luôn luôn đặt kỳ vọng cao đối với Tấn Tương, Tấn Tương tuổi tuy rằng nhỏ, nhưng ở trong quân tư cách và sự từng trải không ở dưới Bàng Ngọc, cũng chỉ so với Cao Sơ kém hơn một chút, càng trọng yếu hơn chính là, Tấn Tương đối với Hạng Thị trung thành đã hòa hợp vào xương tủy, đáng tiếc chính là Tấn Tương không thể nào yêu đọc sách, không đọc sách rất khó trở thành soái tài, nhiều nhất cũng chỉ là mãnh tướng.
Hạng Trang hi vọng sự thảm bại hai lần của ngày hôm nay sẽ khiến cho Tấn Tương xúc động.
Ngẩng đầu nhìn lên sắc trời, lúc này đã gần đến giữa trưa, các tướng sĩ cũng đã khá đói bụng rồi, lập tức Hạng Trang hạ lệnh:
- Truyền lệnh, toàn quân tạm thời nghỉ ngơi và chỉnh đốn, chuẩn bị ăn cơm!
Quân lệnh rất nhanh truyền đạt đi xuống, trận địa sẵn sàng đón quân địch tướng sĩ quân Sở đều cố định nghỉ ngơi, hỏa đầu quân trong quân thì ào ào mang nước từ khe suối ra, chôn nồi làm cơm, không đến thời gian một chút, trên đường Kim Ngưu liền dâng lên khói bếp lượn lờ, trong cái nồi lớn cho hơn trăm miệng ăn của các chiến sĩ hành quân mùi thịt heo mỡ thơm ngào ngạt, không tí tướng sĩ đã thèm chảy nước miếng.
Vải bạt trong lều lớn, Hạng Trang, Bách Lý Hiền, Cao Sơ và Bàng Ngọc bốn người lại không muốn ăn.
Trầm mặc sau một lúc lâu, Hạng Trang mới thở dài nói:
- Bạch Mặc này, thật không hổ là sư huynh họ kiếm.
Cao Sơ gật gật đầu, không phải không chán nản nói:
- Mười năm trước, lão Khuất nếu có thể giết đám người này thì tốt rồi.
Hạng Trang trầm mặc sau một lúc lâu, lại đem ánh mắt hướng về Bách Lý Hiền, hỏi:
- Tử Lương, ngươi có sách lược nào đối phó?
Dựa vào đánh trên điểm mấu chốt, Hạng Trang đã không có kỳ kế nào khác, nhưng theo tình hình trước mắt, tấn công trực diện dường như cũng không phải là cách hay, Bạch Mặc quá khó để đối phó, Thiên Lang doanh, Hổ Bí doanh thật muốn là không tiếc giá phải trả từ trực diện tấn công, coi như là đến sau cùng may mắn dẹp xong Kiếm Các, chỉ sợ cũng không có chút hơi sức dư nào để cùng Lưu Bang tranh đoạt Hán Trung.
Bách Lý Hiền lắc đầu, Hạng Trang không có cách, hắn cũng là vô kế khả thi.
Trên thực tế, đều không phải là Hạng Trang, Bách Lý Hiền không biết dùng binh, lại càng không là hai người không đủ thông minh, mà là địa hình Kiếm Các quá mức hiểm trở, hơn nữa quân Hán lại đi trước một bước chiếm đoạt hai sườn núi, làm cho quân Sở muốn trở mình cắt đường lui của quân Hán cũng trở nên không thể, phàm đủ loại, quân Sở ngoại trừ tấn công trực diện, đã không còn ý đồ khác rồi.
Bàng Ngọc bỗng nhiên nói:
- Đại vương, Hô Diên thật không ai có thể từ trong núi lớn tìm ra được đường nhỏ đâu.
- Hô Diên?
ạng Trang cười khổ lắc đầu,
- Từ đất Thục đến Hán Trung thật còn có đường khác để đi, Tần phu nhân, Đường THông bọn họ đám cường hào Ba Thục này có thể không biết sao?
Đối với Hô Diên, Hạng Trang là thật không hề nuôi giữ một hy vọng gì.
Nếu như không phải bởi vì thông tin không tiện, Hạng Trang rất có khả năng đã sớm khiến Hô Diên đem hai ngàn Thiên Lang vệ mang đã trở lại,giữ ở trong núi tán loạn cũng không phải lãng phí thời gian?
Hạng Trang lại thật không ngờ, Hô Diên thật sự đi tìm đường.
Thiên Lang vệ phân công nhau đi tìm ra hơn mười mấy dặm, rốt cuộc đi sâu vào trong núi mới tìm thấy ba hộ săn bắn.
Ba hộ săn bắn này nghe nói là hậu duệ của vương tộc Ba quốc, từ sau khi Tần quốc diệt vong, liền trốn cư trú ở đây, cho đến nay đã hơn một trăm năm, Hô Diên sau khi đi hỏi, ba hộ săn bắn này vẫn thực sự biết có một đường nhỏ, có thể từ Lãng Trung đi thẳng đến Hán Trung, hơn nữa đi đường nhỏ này so với đi Kim Ngưu gần hơn nhiều.
Hô Diên nghe tin liền vui mừng quá đỗi.
Hướng về phía ba hộ săn bắn ngoài việc tặng thêm ba hoành đao còn thêm vòa thiết thai cung, hộ săn bắn cuối cùng đồng ý dẫn đường, khi Hạng Trang bị thất bại ở Kiếm Các, khi không có cách nào, Hô Diên mnag theo hai nghìn THiên Lang vệ, dưới sự dẫn dắt của hộ săn bắn, bước thẳng đến đường hẹp quanh co ở Hán Trung, điều này sẽ, khoảng cách nhóm Hán Trung đến Nam Trịnh không đến trăm dặm.
Tuy nhiên, có một đường khe sâu rộng mấy chục trượng ngăn trở đường đi của Thiên Lang vệ.
Hô Diên nhíu nhíu mày, quay đầu lại hỏi thợ săn:
- Ngươi không phải nói trên khe có một cây đại thụ sao?
Thợ săn gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói:
- Hóa ra là một gốc cây đại thụ, năm trước ta và gia huynh vừa mới đi qua, nhưng mà cây đại thụ này đã có chút năm tuổi rồi, có thể là đã lâu ngày mục nát, sẽ rơi xuống khe núi đó.
- Nhưng mà tướng quân yên tâm, tiểu nhân có cách đưa mọi người qua đó.
- Ngươi có biện pháp?
Hô Diên tức giận nói,
- Biện pháp gì?
Đây chính là khe sâu rộng mười mấy trượng, mà không phải chỉ có rộng mười mấy trượng, nếu như là khe núi rộng mười mấy trượng, trực tiếp vung cánh bay qua là được, có thể khoảng cách mười mấy trượng, phi không thể qua! Nếu như có cự nỏ, còn có thể dùng cự nỏ bắn dây thừng qua đó, nhưng vấn đề ở đâylà Thiên Lang vệ căn bản không mang theo cự nỏ.
Thợ săn cũng không đáp lời, chỉ là lấy tay luồn vào trong miệng làm thành một tiếng huýt.
Chốc lát, bầu trời vang lên một tiếng sắc bén đến cực điểm, lập tức một kim điêu đầu thần tuấn đã sải vây cánh thật lớn từ đỉnh núi xuống, sau đó thu lại cánh đứng ở cánh tay phải của thợ săn, thợ săn lấy lông vũ kim điêu, lại từ trong túi trên lưng lấy ra một túi dây tơ nhỏ nhỏ, một mặt đem một cái khác treo trên lưng của kim điêu.
Thợ săn lại nhấc cánh tay phải lên, kim điêu lập tức rít một tiếng bay về phía khe đối diện.
Dưới con mắt nhìn chăm chú của Hô Diên và hai nghìn Thiên Lang vệ, kim điêu ở phía sau đối diện với một cây đại thụ lách một vòng lại bay trở về, thợ săn từ trên móng vuốt của kim điêu cởi ra một sợi dây tơ, lấy một sợi dây thừng bằng hai ngón tay cột vào móng vuốt của kim điêu, lại dùng sợi dây tơ tằm vừa nặng vừa thô kéo đến động núi đối diện, cuối cùng lại kéo trở về hình thành một giá song cộ tác kiều.
- Này!
Hô Diên lập tức vui mừng quá đỗi nói,
- Không nghĩ ra người thật là có biện pháp tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.