Quyển 5 - Chương 393: Tung hoành gia
Tịch Mịch Kiếm Khách
12/03/2013
- Điều này không thể nào!
Sứ giả Hán tức đến sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng khiển trách nói:
- Điều này tuyệt đối không thể, chỉ là một thủ lĩnh man tộc, Hán Vương lại làm sao có thể phong y làm Sở…Ơ…cái này…
Sứ giả Hán trong lúc tức giận nói lên sự thật, nhưng nói được nửa chừng lại ý thức được đây là Vương thành của Hỏa Man, muốn nuốt lời trở vào cũng không còn kịp nữa.
Mười mấy thủ lĩnh man tộc đã sớm đứng phắt dậy, người nào người nấy ánh mắt lộ vẻ hung hãn, trong ánh mắt hung dữ của Ma Sa Oanh càng lộ ra sát khí không một chút che dấu.
Bạch Quang lại lần nữa chắp tay về phía Bắc xa xăm, cao giọng nói:
- Hán Vương vốn là người thống lĩnh chư hầu thiên hạ, đại phái nhân nghĩa không ai bì kịp, phong thưởng quần thần càng không cần phải nói, nếu như Ngũ Khê Man có thể giúp đỡ Đại Hán diệt Sở, thế nào mà không nhận được hai quận Trường Sa và Kiềm Trung? Thế nào mà không được phong hiệu Sở Vương?
Sứ giả Hán cũng chẳng màng tranh luận với Bạch Quang, cất giọng giải thích với Ma Sa Oanh nói:
- Man vương, vừa rồi tại hạ, à không…điều đó…
Đáng thương cho một gã mật thám, vốn dĩ đã không phải là một biện sĩ mồm mép biện luận, tài ăn nói và lòng gan dạ đều kém xa so với một Bạch Quang đã theo học một đại tung hoành gia như Vũ Thiệp, lúc này căng thẳng lên thì nói năng càng không lưu loát nữa.
Ma Sa Oanh hung tàn thành quen, từ trước đến nay giết người không chớp mắt, lúc này làm gì còn nhẫn nại mà nghe sứ Hán giải thích, lập tức quát lên nói:
- Bổn vương đang thiếu một cái đầu có phân lượng để tế cờ, gã này dâng tới cửa, ngược lại cũng giúp bổn vương bớt đi nỗi lo âu, người đâu, đem gã giả mạo sứ giả nước Hán này áp giải xuống dưới, đợi ngày xuất trận chặt đầu tế cờ.
Đã sớm có hai người Man Hán tiến lên trước, áp giải sứ giả Hán xuống dưới.
Ma Sa Oanh vuốt vuốt chòm râu ngắn dưới cằm, lại hỏi Bạch Quang nói:
- Tôn sứ, Hán Vương ước định khi nào xuất binh?
- Đương nhiên là càng sớm càng tốt.
Lần thứ ba Bạch Dương chắp tay vái lạy Hướng Tây Bắc Hàm Dương, nói:
- Quốc vương ta đã đích thân thống lĩnh bảy trăm ngàn đại quân tiến vào Nam Dương, đang giằng co với năm trăm ngàn quân Sở ở gần huyện Đãng, lúc này, hơn hai mươi huyện ở các con sông phía Nam hai quận Trường Sa và Kiềm Trung đã hoàn toàn trống rỗng, lúc này Đại Vương xuất binh tất sẽ không gì cản nổi!
Nói xong dừng lại một chút, Bạch Quang lại nói:
- Chỉ có điều những binh lính khác của các man tộc…
- Những binh lính khác của các man tộc sẽ hoàn tất tập kết trong vòng ba ngày nữa.
Bàn tay lớn của Ma Sa Oanh phất lên một cái, cất cao giọng nói :
- Sau ba ngày, bổn vương tất chặt đầu tế cờ, phát động đại quân tấn công nước Sở.
- Man Vương anh minh.
Bạch Quang khẽ ôm quyền.
- Mời tôn sứ nghỉ ngơi trước.
Ma Sa Oanh phẫy tay một cái, tức thì có man nữ tiến lên trước dẫn Bạch Quang đi.
Bạch Quang vừa đi, vẻ mặt của Ma Sa Oanh thoáng chốc trầm mặc xuống, tuy rằng gã tham lam thành tính, nhưng cũng không ngu dại, sẽ càng không dễ dàng tin tưởng bất kỳ một vị Hán sứ nào, lập tức hỏi một trong những thủ lĩnh man tộc nói:
- Ma Cưu, những tộc người ngụy trang làm thương nhân Sở đi đến Vũ Lăng, Linh Lăng, Quế Dương còn có cả Trường Sa để thám thính tình hình, tất cả đều đã trở về chưa?
Thủ lĩnh man tộc đó vội nói:
- Đã quay về rồi.
ánh mắt Ma Sa Oanh ngưng đọng, trầm giọng nói:
- Nói thế nào?
Thủ lĩnh man tộc đáp:
- Hán sứ sau này nói không sai, toàn bộ phủ binh của hai quận Trường Sa và Kiềm Trung đã được điều đến Giang Bắc, hai mươi mấy huyện quanh Ngũ Khê đã hoàn toàn trống rỗng.
Ma Sa Oanh nghe vậy ánh mắt lập tức lộ vẻ dữ tợn.
--------------------------
Hắc Hổ chống chân mà ngồi dựa trên chiếu trúc, ánh mắt thâm sâu.
Hắc Hổ là thủ lĩnh Sơn Việt, đừng thấy y chỉ mới hai mươi tuổi, gương mặt cũng rất thanh tú, nhưng trên thực tế, uy tín của y ở các bộ tộc Sơn Việt cực kỳ cao! Năm năm trước Sơn Viêt còn phải cống nạp cho Mân Việt, nhưng từ sau khi Hắc Hổ lên làm thủ lĩnh không bao lâu, liền với qui mô lớn đánh bại Mân Việt, triệt để bài xích sự khống chế của Mân Việt.
Trong đại sảnh ở trước mặt Hắc Hổ, hai vị bạch y tú sĩ đứng kề vai nhau, hai người đều mang nụ cười trên mặt, thần thái ung dung, thậm chí cũng đều phong độ ngời ngời, hơn nữa đều xưng là đặc phái viên của Hán Vương, khiến người ta không tài nào biện bạch được, điểm khác biệt duy nhất là, một người trong số đó đã đến cách đây nửa tháng rồi, người còn lại vừa mới đến không lâu.
- Các người đều nói mình là sứ giả nước Hán.
ánh mắt giá lạnh của Hắc Hổ quét qua trên mặt hai vị tú sĩ áo trắng, lạnh lùng nói:
- Hơn nữa đều nói rất có lý, nhưng, giữa các ngươi chắc chắn có một kẻ giả mạo.
Hán sứ bên trái mỉm cười, nói:
- Thật thì không thể giả được, giả thì không thể là thật, tại hạ chỉ cần nói ra một chuyện, thật giả tất rõ!
Nói dứt lời, Hán sứ bên trái lại nói
- Mời Sơn Việt hợp tác tấn công nước Sở, liên quan đến sự tồn vong của Sơn Việt, càng liên quan đến vận mệnh Đại Hán, quân quốc đại sự như vậy, đóng vai trò là sứ giả liên lạc của đôi bên, lại há có thể sàn sàn đến trễ?
ánh mắt của Hắc Hổ và mười mấy thủ lĩnh Sơn Việt liền chuyển sang Hán sứ bên phải, vả lại trong ánh mắt còn có chút không thân thiện.
Hán sứ bên phải lại không hề để tâm chút nào, nói:
- Điều này rõ ràng cho thấy tại hạ mới là Hán sứ thật sự, Hàm Dương cách đây xa xôi vạn dặm, trên đường đi càng phải kéo dài qua Kinh Tương, Giang Đông, còn phải xoay sở với người Sở, xin hỏi thủ lĩnh Sơn Việt và các thủ lĩnh trong bộ tộc, trong tình hình như vậy làm sao có thể đi nhanh như vậy được? Tại hạ có thể đến đây lúc này, đã là không dễ dàng rồi.
Hán sứ bên phải đương nhiên là giả, y là con trai duy nhất của Thượng Đại Phu Vũ Thiệp nước Sở, Vũ Lược.
Mười mấy cặp mắt của thủ lĩnh Sơn Việt đồng loạt quay đầu, ánh mắt hung tợn liền rớt xuống người Hán sứ bên trái.
Thần sắc Hán sứ bên trái có chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh liền hồi phục lại phong thái ung dung, cao giọng nói:
- Tại hạ đích thật không phải từ Hàm Dương đến đây, nhưng tại hạ có bồ câu đưa thư từ Hàm Dương đến để làm chứng!
Nói xong, Hán sứ lấy từ trong ngực ra một con bồ câu đưa thư màu trắng ngà, nhưng chỉ là một cuộn giấy.
Vũ Lược khẽ mỉm cười, nói:
- Ở đây tại hạ có một bức thư do chính tay Hán Vương hạ bút.
Nói xong, Vũ Lược lại chậm rãi thong thả mà rút từ trong người ra một bức thư còn có dấu ấn niêm phong.
- Trình lên đây!
Đôi mày Hắc Hổ tức thì khẽ nhíu lại.
Lập tức có võ sĩ Sơn Việt đem hai bức mật thư trình lên trước bàn của Hắc Hổ.
Hắc Hổ lại không xem mật thư, trợn mắt nhìn Vũ Lược quát lớn:
- Người đâu, trói gã gian tế nước Sở này lại!
Đã sớm có hai tên võ sĩ Sơn Việt xông lên trước, không cần phân trần đem Võ Lược ấn xuống đất trói lại.
Vũ Lược cũng không giãy dụa, chỉ nhíu mày nói:
- Thủ lĩnh Hắc Hổ, ngài đây là có ý gì?
- ý gì à?
Hắc Hổ rét căm căm nói:
- Tên Hán sứ nhà ngươi rõ ràng là giả, phải biết rằng thủ lĩnh ta không dễ qua mặt như vậy đâu.
Nói dứt lời, Hắc Hổ lại nói:
- khiêng đại đỉnh ra đây, đem nấu tên gian tế này đi!
Ngay tức thì có tám tên võ sĩ Sơn Việt lộ ngực hở lưng khiêng một cái đỉnh lớn bằng đồng thau, đổ dầu vào, thêm lửa vào, không tới nửa canh giờ trong cái đỉnh lớn đã khói lửa ngùn ngụt, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt gã Hán sứ không khỏi có chút biến đổi, Vũ Lược thì lại thần thái tự nhiên, dường như kẻ bị đem nấu không phải là y, mà là Hán sứ thật sự phía đối diện.
Trông thấy màn này, ánh mắt của Hắc Hổ bất giác có chút ngưng đọng.
Kỳ thật, trong lòng Hắc Hổ nghiêng về khuynh hướng Hán sứ thật sự là Vũ Lược, bởi vì Vũ Lược không những mang đến binh khí áo giáp còn có cả ngựa thồ mà người Sơn Việt rất cần thiết, thậm chí còn không quản ngàn dặm xa xôi mang đếm bức thư do đích thân Hán Vương viết, không giống với gã còn lại, chỉ đem theo một cuộn giấy nhỏ cộng thêm mấy chục xa muối sắt lụa là, càng giống như mua chuộc chứ không phải giúp đỡ Sơn Việt.
Nhưng để cận trọng, Hắc Hổ vẫn là quyết định thử một chút, dù sao chuyện này cũng liên quan đến sự sinh tử tồn vong của Sơn Việt, có chút sơ sẩy là toàn bộ tộc sẽ có kết cục bại vong, không thể có chút sơ suất nào, lúc này, thấy Vũ Lược đứng trước ngưỡng sinh tử nhưng vẫn tỏ ra thần thái hiên ngang, trong lòng Hắc Hổ càng chắc chắn hơn, Vũ Lược mới là sứ giả Hán thật sự.
Sau nửa canh giờ, dầu trong đỉnh đã hoàn toàn sôi sùng sục, bốn tên võ sĩ Sơn Việt nắm lấy hai tay hai chân của Vũ Lược, đem y nâng lên trước đại đỉnh, chỉ cần buông lỏng tay một cái, Vũ Lược sẽ lập tức bị nấu sống.
Hắc Hổ nhìn chằm chằm vào Vũ Lược, sát khí đằng đằng nói:
- Ngươi còn gì để nói?
Vũ Lược xoay đầu lại, không thèm quan tâm, tên tiểu tử này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng lại có chân truyền sâu sắc của cha, đóng vai trò là một nhà tung hoành, càng là lúc mấu chốt sinh tử càng phải duy trì bình tĩnh, tuyệt đối không thể để lộ nửa phần sợ hãi.
Chỉ thấy Hắc Hổ chừng chừ không ra lệnh, Hán sứ không kìm lòng được thúc giục nói:
- Thủ lĩnh, hãy mau nấu chín tên gian tế này đi.
Hắc Hổ gật gật đầu, nói với bốn vị võ sĩ Sơn Việt kia rằng:
- Còn không thả tôn sứ xuống?
Sau đó đưa tay chỉ về phía Hán sứ, lạnh lùng quát lớn:
- Sau đó đem nấu gã gian tế này cho bản thủ lĩnh.
Bốn vị võ sĩ Sơn Việt hung hãn dạ vâng, lập tức thả Vũ Lược xuống, sau đó nâng Hán sứ lên rồi đi.
Còn chưa đợi Hán sứ phản ứng lại, bốn vĩ võ sĩ Sơn Việt đã ném y vào trong đại đỉnh, dầu sục sôi bỏng một cái, Hán sứ lập tức kêu la thảm thiết như giết heo vậy, nhưng chỉ qua một lúc, liền không còn còn chút tiếng động gì.
Hắc Hổ lúc này mới đứng lên, chắp tay chào Vũ Lược, cao giọng nói:
- Tôn sứ, mời nhập tiệc.
Vũ Lược cũng không từ chối, lập tức ung dung ngồi vào bàn, lại chắp tay vái chào Hắc Hổ nói:
- Thủ lĩnh Hắc Hổ, binh khí áo giáp còn có ngựa thồ đã dâng đủ, nhưng không biết lúc nào thì Sơn Việt sẽ xuất binh?
Hắc Hổ không đáp hỏi ngược lại nói:
- Hán Vương ước định khi nào xuất binh?
- Đương nhiên là càng sớm càng tốt.
Vũ Lược không cần nghĩ ngợi nói,
- Hiện giờ, bảy trăm ngàn đại quân của Đại Hán ta đang giao đấu với năm trăm ngàn đại quân nước Sở, cả Giang Đông phòng bị lỏng lẻo, lúc này Sơn Việt không xuất binh, còn đợi khi nào?
Hắc Hổ lại nói:
- Nghe nói quân sư dưới trướng Hán Vương là Trương Lương tiên sinh cơ trí hơn người, trước khi tôn sứ đến, không biết Trương Lương tiên sinh có căn dặn điều chi?
Vũ Lược mỉm cười chỉ chỉ Hắc Hổ, nói:
- Thủ lĩnh Hắc Hổ người không nói suýt chút nữa tại hạ quên mất.
Dừng lại một lúc, Vũ Lược lại nói:
- Trước lúc lên đường, quân sư quả thật có dặn dò tại hạ, quân sư nói, nếu như Sơn Việt chỉ muốn đến cướp bóc ở Giang Đông một phen, thì nên tập kích chuồng ngựa huyện Y trước, để tiện tranh thủ đủ số ngựa thồ chuyên chở lương thực của cải, nhưng nếu muốn khôi phục lại Việt Quốc, thì không nên lấy cướp bốc làm mục tiêu, mà nên nhân lúc lỏng lẽo chiếm lấy các huyện Hội Kê.
Hắc Hổ lặng lẽ gật đầu, tiếp đó mỉm cười nói:
- Khoan hãy nói đến chuyện này, tôn sứ, uống rượu.
Sau nửa canh giờ, khách chủ cùng vui, Vũ Lược uống đến nửa say liền đi nghỉ ngơi dưới sự dìu dắt của Việt nữ, vẻ mặt men say trên mặt Hắc Hổ lập tức biến mất không một dấu tích, sau đó nhìn quanh ánh mắt của mười mấy thủ lĩnh hai bên, trầm giọng nói:
- Chuyện khởi binh phạt Sở thật sự không phải chuyện nhỏ, bản thủ lĩnh vẫn muốn nghe ý kiến của các ngươi.
- Thủ lĩnh, mật thám hồi báo, ba đại doanh ở Tỷ Lăng đều trống rỗng, xuất binh đi.
- Thủ lĩnh, ba năm trước khi người Sở chưa trở mặt với chúng ta, ta đã từng tới Tỷ Lăng một lần, nơi đó thật sự là vùng đất phồn hoa, nếu chúng ta có thể chiếm được Tỷ Lăng, tiền bạc, đàn bà, của cải. Đó là muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu!
Mười mấy thủ lĩnh lập tức hò reo, người nào người nấy đấm tay xoa quyền, hận không thể xuất binh ngay lập tức.
Hắc Hổ không đồng ý ngay, mà quay đầu nhìn về phía một lão già dưới trướng đầu tóc bạc phơ.
Lão đầu trầm ngâm hồi lâu, trầm gọng nói:
- Sở Hán phân tranh, bất kể kết quả như thế nào, đều không có quả ngon cho Sơn Việt chúng ta dùng, Sơn Việt chúng ta muốn tiếp tục tồn tại trên thế gian này, thì chỉ có thể dựa vào bản thân mình, vì vậy, thủ lĩnh người đừng do dự nữa, xuất binh đi, nhân cơ hội này chiếm lại đất Việt, khôi phục cố quốc!
Sứ giả Hán tức đến sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng khiển trách nói:
- Điều này tuyệt đối không thể, chỉ là một thủ lĩnh man tộc, Hán Vương lại làm sao có thể phong y làm Sở…Ơ…cái này…
Sứ giả Hán trong lúc tức giận nói lên sự thật, nhưng nói được nửa chừng lại ý thức được đây là Vương thành của Hỏa Man, muốn nuốt lời trở vào cũng không còn kịp nữa.
Mười mấy thủ lĩnh man tộc đã sớm đứng phắt dậy, người nào người nấy ánh mắt lộ vẻ hung hãn, trong ánh mắt hung dữ của Ma Sa Oanh càng lộ ra sát khí không một chút che dấu.
Bạch Quang lại lần nữa chắp tay về phía Bắc xa xăm, cao giọng nói:
- Hán Vương vốn là người thống lĩnh chư hầu thiên hạ, đại phái nhân nghĩa không ai bì kịp, phong thưởng quần thần càng không cần phải nói, nếu như Ngũ Khê Man có thể giúp đỡ Đại Hán diệt Sở, thế nào mà không nhận được hai quận Trường Sa và Kiềm Trung? Thế nào mà không được phong hiệu Sở Vương?
Sứ giả Hán cũng chẳng màng tranh luận với Bạch Quang, cất giọng giải thích với Ma Sa Oanh nói:
- Man vương, vừa rồi tại hạ, à không…điều đó…
Đáng thương cho một gã mật thám, vốn dĩ đã không phải là một biện sĩ mồm mép biện luận, tài ăn nói và lòng gan dạ đều kém xa so với một Bạch Quang đã theo học một đại tung hoành gia như Vũ Thiệp, lúc này căng thẳng lên thì nói năng càng không lưu loát nữa.
Ma Sa Oanh hung tàn thành quen, từ trước đến nay giết người không chớp mắt, lúc này làm gì còn nhẫn nại mà nghe sứ Hán giải thích, lập tức quát lên nói:
- Bổn vương đang thiếu một cái đầu có phân lượng để tế cờ, gã này dâng tới cửa, ngược lại cũng giúp bổn vương bớt đi nỗi lo âu, người đâu, đem gã giả mạo sứ giả nước Hán này áp giải xuống dưới, đợi ngày xuất trận chặt đầu tế cờ.
Đã sớm có hai người Man Hán tiến lên trước, áp giải sứ giả Hán xuống dưới.
Ma Sa Oanh vuốt vuốt chòm râu ngắn dưới cằm, lại hỏi Bạch Quang nói:
- Tôn sứ, Hán Vương ước định khi nào xuất binh?
- Đương nhiên là càng sớm càng tốt.
Lần thứ ba Bạch Dương chắp tay vái lạy Hướng Tây Bắc Hàm Dương, nói:
- Quốc vương ta đã đích thân thống lĩnh bảy trăm ngàn đại quân tiến vào Nam Dương, đang giằng co với năm trăm ngàn quân Sở ở gần huyện Đãng, lúc này, hơn hai mươi huyện ở các con sông phía Nam hai quận Trường Sa và Kiềm Trung đã hoàn toàn trống rỗng, lúc này Đại Vương xuất binh tất sẽ không gì cản nổi!
Nói xong dừng lại một chút, Bạch Quang lại nói:
- Chỉ có điều những binh lính khác của các man tộc…
- Những binh lính khác của các man tộc sẽ hoàn tất tập kết trong vòng ba ngày nữa.
Bàn tay lớn của Ma Sa Oanh phất lên một cái, cất cao giọng nói :
- Sau ba ngày, bổn vương tất chặt đầu tế cờ, phát động đại quân tấn công nước Sở.
- Man Vương anh minh.
Bạch Quang khẽ ôm quyền.
- Mời tôn sứ nghỉ ngơi trước.
Ma Sa Oanh phẫy tay một cái, tức thì có man nữ tiến lên trước dẫn Bạch Quang đi.
Bạch Quang vừa đi, vẻ mặt của Ma Sa Oanh thoáng chốc trầm mặc xuống, tuy rằng gã tham lam thành tính, nhưng cũng không ngu dại, sẽ càng không dễ dàng tin tưởng bất kỳ một vị Hán sứ nào, lập tức hỏi một trong những thủ lĩnh man tộc nói:
- Ma Cưu, những tộc người ngụy trang làm thương nhân Sở đi đến Vũ Lăng, Linh Lăng, Quế Dương còn có cả Trường Sa để thám thính tình hình, tất cả đều đã trở về chưa?
Thủ lĩnh man tộc đó vội nói:
- Đã quay về rồi.
ánh mắt Ma Sa Oanh ngưng đọng, trầm giọng nói:
- Nói thế nào?
Thủ lĩnh man tộc đáp:
- Hán sứ sau này nói không sai, toàn bộ phủ binh của hai quận Trường Sa và Kiềm Trung đã được điều đến Giang Bắc, hai mươi mấy huyện quanh Ngũ Khê đã hoàn toàn trống rỗng.
Ma Sa Oanh nghe vậy ánh mắt lập tức lộ vẻ dữ tợn.
--------------------------
Hắc Hổ chống chân mà ngồi dựa trên chiếu trúc, ánh mắt thâm sâu.
Hắc Hổ là thủ lĩnh Sơn Việt, đừng thấy y chỉ mới hai mươi tuổi, gương mặt cũng rất thanh tú, nhưng trên thực tế, uy tín của y ở các bộ tộc Sơn Việt cực kỳ cao! Năm năm trước Sơn Viêt còn phải cống nạp cho Mân Việt, nhưng từ sau khi Hắc Hổ lên làm thủ lĩnh không bao lâu, liền với qui mô lớn đánh bại Mân Việt, triệt để bài xích sự khống chế của Mân Việt.
Trong đại sảnh ở trước mặt Hắc Hổ, hai vị bạch y tú sĩ đứng kề vai nhau, hai người đều mang nụ cười trên mặt, thần thái ung dung, thậm chí cũng đều phong độ ngời ngời, hơn nữa đều xưng là đặc phái viên của Hán Vương, khiến người ta không tài nào biện bạch được, điểm khác biệt duy nhất là, một người trong số đó đã đến cách đây nửa tháng rồi, người còn lại vừa mới đến không lâu.
- Các người đều nói mình là sứ giả nước Hán.
ánh mắt giá lạnh của Hắc Hổ quét qua trên mặt hai vị tú sĩ áo trắng, lạnh lùng nói:
- Hơn nữa đều nói rất có lý, nhưng, giữa các ngươi chắc chắn có một kẻ giả mạo.
Hán sứ bên trái mỉm cười, nói:
- Thật thì không thể giả được, giả thì không thể là thật, tại hạ chỉ cần nói ra một chuyện, thật giả tất rõ!
Nói dứt lời, Hán sứ bên trái lại nói
- Mời Sơn Việt hợp tác tấn công nước Sở, liên quan đến sự tồn vong của Sơn Việt, càng liên quan đến vận mệnh Đại Hán, quân quốc đại sự như vậy, đóng vai trò là sứ giả liên lạc của đôi bên, lại há có thể sàn sàn đến trễ?
ánh mắt của Hắc Hổ và mười mấy thủ lĩnh Sơn Việt liền chuyển sang Hán sứ bên phải, vả lại trong ánh mắt còn có chút không thân thiện.
Hán sứ bên phải lại không hề để tâm chút nào, nói:
- Điều này rõ ràng cho thấy tại hạ mới là Hán sứ thật sự, Hàm Dương cách đây xa xôi vạn dặm, trên đường đi càng phải kéo dài qua Kinh Tương, Giang Đông, còn phải xoay sở với người Sở, xin hỏi thủ lĩnh Sơn Việt và các thủ lĩnh trong bộ tộc, trong tình hình như vậy làm sao có thể đi nhanh như vậy được? Tại hạ có thể đến đây lúc này, đã là không dễ dàng rồi.
Hán sứ bên phải đương nhiên là giả, y là con trai duy nhất của Thượng Đại Phu Vũ Thiệp nước Sở, Vũ Lược.
Mười mấy cặp mắt của thủ lĩnh Sơn Việt đồng loạt quay đầu, ánh mắt hung tợn liền rớt xuống người Hán sứ bên trái.
Thần sắc Hán sứ bên trái có chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh liền hồi phục lại phong thái ung dung, cao giọng nói:
- Tại hạ đích thật không phải từ Hàm Dương đến đây, nhưng tại hạ có bồ câu đưa thư từ Hàm Dương đến để làm chứng!
Nói xong, Hán sứ lấy từ trong ngực ra một con bồ câu đưa thư màu trắng ngà, nhưng chỉ là một cuộn giấy.
Vũ Lược khẽ mỉm cười, nói:
- Ở đây tại hạ có một bức thư do chính tay Hán Vương hạ bút.
Nói xong, Vũ Lược lại chậm rãi thong thả mà rút từ trong người ra một bức thư còn có dấu ấn niêm phong.
- Trình lên đây!
Đôi mày Hắc Hổ tức thì khẽ nhíu lại.
Lập tức có võ sĩ Sơn Việt đem hai bức mật thư trình lên trước bàn của Hắc Hổ.
Hắc Hổ lại không xem mật thư, trợn mắt nhìn Vũ Lược quát lớn:
- Người đâu, trói gã gian tế nước Sở này lại!
Đã sớm có hai tên võ sĩ Sơn Việt xông lên trước, không cần phân trần đem Võ Lược ấn xuống đất trói lại.
Vũ Lược cũng không giãy dụa, chỉ nhíu mày nói:
- Thủ lĩnh Hắc Hổ, ngài đây là có ý gì?
- ý gì à?
Hắc Hổ rét căm căm nói:
- Tên Hán sứ nhà ngươi rõ ràng là giả, phải biết rằng thủ lĩnh ta không dễ qua mặt như vậy đâu.
Nói dứt lời, Hắc Hổ lại nói:
- khiêng đại đỉnh ra đây, đem nấu tên gian tế này đi!
Ngay tức thì có tám tên võ sĩ Sơn Việt lộ ngực hở lưng khiêng một cái đỉnh lớn bằng đồng thau, đổ dầu vào, thêm lửa vào, không tới nửa canh giờ trong cái đỉnh lớn đã khói lửa ngùn ngụt, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt gã Hán sứ không khỏi có chút biến đổi, Vũ Lược thì lại thần thái tự nhiên, dường như kẻ bị đem nấu không phải là y, mà là Hán sứ thật sự phía đối diện.
Trông thấy màn này, ánh mắt của Hắc Hổ bất giác có chút ngưng đọng.
Kỳ thật, trong lòng Hắc Hổ nghiêng về khuynh hướng Hán sứ thật sự là Vũ Lược, bởi vì Vũ Lược không những mang đến binh khí áo giáp còn có cả ngựa thồ mà người Sơn Việt rất cần thiết, thậm chí còn không quản ngàn dặm xa xôi mang đếm bức thư do đích thân Hán Vương viết, không giống với gã còn lại, chỉ đem theo một cuộn giấy nhỏ cộng thêm mấy chục xa muối sắt lụa là, càng giống như mua chuộc chứ không phải giúp đỡ Sơn Việt.
Nhưng để cận trọng, Hắc Hổ vẫn là quyết định thử một chút, dù sao chuyện này cũng liên quan đến sự sinh tử tồn vong của Sơn Việt, có chút sơ sẩy là toàn bộ tộc sẽ có kết cục bại vong, không thể có chút sơ suất nào, lúc này, thấy Vũ Lược đứng trước ngưỡng sinh tử nhưng vẫn tỏ ra thần thái hiên ngang, trong lòng Hắc Hổ càng chắc chắn hơn, Vũ Lược mới là sứ giả Hán thật sự.
Sau nửa canh giờ, dầu trong đỉnh đã hoàn toàn sôi sùng sục, bốn tên võ sĩ Sơn Việt nắm lấy hai tay hai chân của Vũ Lược, đem y nâng lên trước đại đỉnh, chỉ cần buông lỏng tay một cái, Vũ Lược sẽ lập tức bị nấu sống.
Hắc Hổ nhìn chằm chằm vào Vũ Lược, sát khí đằng đằng nói:
- Ngươi còn gì để nói?
Vũ Lược xoay đầu lại, không thèm quan tâm, tên tiểu tử này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng lại có chân truyền sâu sắc của cha, đóng vai trò là một nhà tung hoành, càng là lúc mấu chốt sinh tử càng phải duy trì bình tĩnh, tuyệt đối không thể để lộ nửa phần sợ hãi.
Chỉ thấy Hắc Hổ chừng chừ không ra lệnh, Hán sứ không kìm lòng được thúc giục nói:
- Thủ lĩnh, hãy mau nấu chín tên gian tế này đi.
Hắc Hổ gật gật đầu, nói với bốn vị võ sĩ Sơn Việt kia rằng:
- Còn không thả tôn sứ xuống?
Sau đó đưa tay chỉ về phía Hán sứ, lạnh lùng quát lớn:
- Sau đó đem nấu gã gian tế này cho bản thủ lĩnh.
Bốn vị võ sĩ Sơn Việt hung hãn dạ vâng, lập tức thả Vũ Lược xuống, sau đó nâng Hán sứ lên rồi đi.
Còn chưa đợi Hán sứ phản ứng lại, bốn vĩ võ sĩ Sơn Việt đã ném y vào trong đại đỉnh, dầu sục sôi bỏng một cái, Hán sứ lập tức kêu la thảm thiết như giết heo vậy, nhưng chỉ qua một lúc, liền không còn còn chút tiếng động gì.
Hắc Hổ lúc này mới đứng lên, chắp tay chào Vũ Lược, cao giọng nói:
- Tôn sứ, mời nhập tiệc.
Vũ Lược cũng không từ chối, lập tức ung dung ngồi vào bàn, lại chắp tay vái chào Hắc Hổ nói:
- Thủ lĩnh Hắc Hổ, binh khí áo giáp còn có ngựa thồ đã dâng đủ, nhưng không biết lúc nào thì Sơn Việt sẽ xuất binh?
Hắc Hổ không đáp hỏi ngược lại nói:
- Hán Vương ước định khi nào xuất binh?
- Đương nhiên là càng sớm càng tốt.
Vũ Lược không cần nghĩ ngợi nói,
- Hiện giờ, bảy trăm ngàn đại quân của Đại Hán ta đang giao đấu với năm trăm ngàn đại quân nước Sở, cả Giang Đông phòng bị lỏng lẻo, lúc này Sơn Việt không xuất binh, còn đợi khi nào?
Hắc Hổ lại nói:
- Nghe nói quân sư dưới trướng Hán Vương là Trương Lương tiên sinh cơ trí hơn người, trước khi tôn sứ đến, không biết Trương Lương tiên sinh có căn dặn điều chi?
Vũ Lược mỉm cười chỉ chỉ Hắc Hổ, nói:
- Thủ lĩnh Hắc Hổ người không nói suýt chút nữa tại hạ quên mất.
Dừng lại một lúc, Vũ Lược lại nói:
- Trước lúc lên đường, quân sư quả thật có dặn dò tại hạ, quân sư nói, nếu như Sơn Việt chỉ muốn đến cướp bóc ở Giang Đông một phen, thì nên tập kích chuồng ngựa huyện Y trước, để tiện tranh thủ đủ số ngựa thồ chuyên chở lương thực của cải, nhưng nếu muốn khôi phục lại Việt Quốc, thì không nên lấy cướp bốc làm mục tiêu, mà nên nhân lúc lỏng lẽo chiếm lấy các huyện Hội Kê.
Hắc Hổ lặng lẽ gật đầu, tiếp đó mỉm cười nói:
- Khoan hãy nói đến chuyện này, tôn sứ, uống rượu.
Sau nửa canh giờ, khách chủ cùng vui, Vũ Lược uống đến nửa say liền đi nghỉ ngơi dưới sự dìu dắt của Việt nữ, vẻ mặt men say trên mặt Hắc Hổ lập tức biến mất không một dấu tích, sau đó nhìn quanh ánh mắt của mười mấy thủ lĩnh hai bên, trầm giọng nói:
- Chuyện khởi binh phạt Sở thật sự không phải chuyện nhỏ, bản thủ lĩnh vẫn muốn nghe ý kiến của các ngươi.
- Thủ lĩnh, mật thám hồi báo, ba đại doanh ở Tỷ Lăng đều trống rỗng, xuất binh đi.
- Thủ lĩnh, ba năm trước khi người Sở chưa trở mặt với chúng ta, ta đã từng tới Tỷ Lăng một lần, nơi đó thật sự là vùng đất phồn hoa, nếu chúng ta có thể chiếm được Tỷ Lăng, tiền bạc, đàn bà, của cải. Đó là muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu!
Mười mấy thủ lĩnh lập tức hò reo, người nào người nấy đấm tay xoa quyền, hận không thể xuất binh ngay lập tức.
Hắc Hổ không đồng ý ngay, mà quay đầu nhìn về phía một lão già dưới trướng đầu tóc bạc phơ.
Lão đầu trầm ngâm hồi lâu, trầm gọng nói:
- Sở Hán phân tranh, bất kể kết quả như thế nào, đều không có quả ngon cho Sơn Việt chúng ta dùng, Sơn Việt chúng ta muốn tiếp tục tồn tại trên thế gian này, thì chỉ có thể dựa vào bản thân mình, vì vậy, thủ lĩnh người đừng do dự nữa, xuất binh đi, nhân cơ hội này chiếm lại đất Việt, khôi phục cố quốc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.