Chương 49: Canh đu đủ
Tuyết Lạc Thính Phong
29/01/2019
Mấy người lại hàn huyên thêm một lúc, Cảnh Dật và Kiều Sơ Huân đứng dậy
cáo từ. Hai người về tới nhà, An đại tỷ chu đáo bảo Tiểu Đào Nhi bưng
tới hai bát canh.
Kiều Sơ Huân mở nắp lên nhìn, thấy bên trong bát nước canh trong vắt là mấy miếng đu đủ màu vỏ quýt, mấy đóa nấm tuyết, dưới đáy bát còn có một ít hạnh nhân và quả ngân hạnh, không chỉ mùi vị rất tuyệt mà còn nhuận phổi, nàng liền bưng tới bên sạp, chính mình cũng bưng một bát lên chậm rãi uống.
Cảnh Dật đã uống mấy ngụm nước canh, nếm ra mùi vị hơi quen thuộc thì múc mấy nguyên liệu từ dưới đáy bát lên nhìn một lúc, híp mắt cười rất không đứng đắn, nhẹ nhàng đặt bát canh xuống, co chân dịch người, cánh tay vòng qua thắt lưng Kiều Sơ Huân, gác cằm lên vai nàng. Kiều Sơ Huân vẫn còn bưng bát canh, không khỏi co rụt cổ lại, nghiêng nghiêng người muốn né tránh: "Dật Chi..."
Cảnh Dật đưa tay ra đón lấy bát canh đặt lên bàn trà, hôn Kiều Sơ Huân, thấp giọng nói: "Sơ Huân thích ăn canh đu đủ sao?"
Kiều Sơ Huân gật đầu: "Thích."
Trước kia lúc còn ở nhà, hằng năm cứ đến mùa xuân bà bà đều sẽ làm đủ món từ đu đủ cho nàng ăn. Mấy thứ nguyên liệu đắt tiền như tổ yến a giao rất hiếm khi được đưa tới chỗ nàng, bà bà sợ cơ thể nàng không đủ chất, còn nói nữ hài tử vẫn nên chú ý ăn chút đồ tẩm bổ, cũng may bạc trong phủ chi cho nàng hằng tháng còn đủ mua chút hoa quả tươi, bà bà liền thường xuyên mua mấy thứ như đu đủ hay cá trích để nấu cho nàng ăn.
Cảnh Dật thấp giọng cười một tiếng, bàn tay đang đặt trên bụng Kiều Sơ Huân vươn lên trước ngực, cách một lớp y phục mỏng manh, chậm rãi nhào nặn, cánh môi nhẹ nhàng cọ xát trên hai gò má trơn mịn: "Xem ra rất có tác dụng..."
Kiều Sơ Huân hơi ngây ra, nhớ tới công dụng của đu đủ chín, một lát sau mới hiểu ra hàm ý trong lời nói của Cảnh Dật, đỏ mặt kéo tay hắn ra, nghiêng người sang một bên không cho hắn đụng tới: "Công tử..."
Cảnh Dật theo hướng Kiều Sơ Huân đẩy ra mà vươn tay tới bên hông nàng, chỉ hai ba động tác đã cởi được nút thắt xiêm y, cánh tay còn lại thì vòng quanh vòng eo nhỏ nhắn, nắm giữ tay Kiều Sơ Huân, từ cổ tay chậm rãi dời xuống lòng bàn tay, rồi những ngón tay đan vào nhau. Bờ môi nóng bỏng hôn từ trên gò má xuống dưới cổ, nhẹ nhàng mân mê vành tai trắng nõn không hề đeo món trang sức nào của nàng: "Sơ Huân gọi ta là gì?"
Kiều Sơ Huân bị hắn vây trong ngực, bởi vì hơi ẩm trên cần cổ mà khẽ run, tựa vào lồng ngực Cảnh Dật, vẫn còn cố chống cự một lần cuối cùng, nhưng giọng điệu lại ngọt ngào mềm mại chẳng có chút sức uy hiếp nào: "Dật Chi, đừng mà..."
Bàn tay Cảnh Dật đã gạt vạt áo ra đi vào bên trong, chạm lên nơi mềm mại trước ngực nàng, dịu dàng xoa bóp, đồng thời lại nhích lên trước một chút, hôn lên môi Kiều Sơ Huân, giọng nói khàn khàn: "Sơ Huân cho ta có được không?"
Kiều Sơ Huân bị bao phủ trong hơi thở nóng hổi của hắn, trên người vừa nóng vừa mềm nhũn, dường như không còn là của chính mình nữa, mãi một lúc mà vẫn không hiểu Cảnh Dật đang nói gì. Cảnh Dật lại không hề nóng nảy, như thể rất hưởng thụ dáng vẻ mông lung xinh đẹp đó của nàng, chạm lên môi Kiều Sơ Huân, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, khàn khàn gọi tên nàng: "Sơ Huân..."
Kiều Sơ Huân hoàn hồn, kinh hãi phát hiện ra mình đang xiêm y xốc xếch nằm trong lòng Cảnh Dật, một bên ngực còn nằm trong tay hắn, không khỏi hít vào một hơi, run rẩy gọi một tiếng "Dật Chi".
Cảnh Dật đưa môi cọ xát hai cánh môi run run của nàng: "Đừng sợ, lần này sẽ không đau, được không?"
Nói xong, không đợi Kiều Sơ Huân đáp lại, hắn đã ôm nàng đi tới giường, cởi rèm xuống, nhanh tay cởi y phục, nghiêng người phủ lên người nàng...
Hôm sau trời vẫn còn chưa sáng hẳn, Cảnh Dật đã cảm giác người trong lòng đang nhích qua nhích lại, hắn cũng không mở mắt ra, chỉ hơi nhíu mày vỗ lên bờ lưng trơn mịn của nàng, giọng nói còn mang theo hơi khàn vì chưa tỉnh ngủ: "Đừng nhúc nhích..."
Kiều Sơ Huân đỏ bừng mặt nằm trong ngực Cảnh Dật, hai người gần như dính sát từ trên xuống dưới, một chân nàng còn kẹp giữa hai đùi Cảnh Dật... Tối hôm qua nàng nửa tỉnh nửa mê bị ôm đến suối nước nóng để tắm rửa, tắm được giữa chừng thì đã ngủ mất, nếu biết lần này Cảnh Dật không mặc xiêm y cho nàng thì có nói thế nào nàng cũng không dám ngủ đến mức không biết gì như vậy.
Cảm giác được nơi nào đó dần dần thức tỉnh, cứng rắn đặt lên bắp đùi mình... Kiều Sơ Huân ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt vẫn đang say ngủ của Cảnh Dật, cắn môi nhích người về phía sau một chút, cánh tay đặt sau lưng lại đột nhiên kéo nàng trở lại, đồng thời Cảnh Dật khẽ cười, mở mắt ra: "Hử?"
"Biết mình gây họa rồi?"
Kiều Sơ Huân vừa mới thốt ra một chữ "ta", Cảnh Dật đã xoay người đặt nàng ở dưới thân, khuỷu tay chống đỡ hơn phân nửa sức nặng cơ thể, một bên chân nửa quỳ, hôn lên môi Kiều Sơ Huân, cười nói: "Sao mà tới bây giờ vẫn còn ngốc như vậy..." Hai người đã thế này rồi mà nàng vẫn còn ngây ngô hệt như con thỏ con, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta muốn bắt nạt...
Kiều Sơ Huân đẩy vai Cảnh Dật ra, quay đầu nói khẽ: "Nếu đã tỉnh rồi thì công tử dậy đi thôi. Ta cũng phải xuống bếp giúp một tay."
Cảnh Dật vốn đã quên điều này, bây giờ bị Kiều Sơ Huân đẩy như vậy thì mới chợt nhớ ra, hơi hạ người xuống, giọng điệu nhàn nhạt nhưng lại lộ ra đôi chút nũng nịu: "Tối qua Sơ Huân bấu vai ta chảy máu, vẫn còn hơi đau..."
Kiều Sơ Huân nghe vậy thì vội vàng xoay đầu lại, nhìn lên bả vai Cảnh Dật, quả nhiên cả hai bên vai đều in dấu mấy vết móng tay cong cong, còn có mấy chỗ là vết máu cũ đã đóng vảy, hẳn là đã được để lại trong lần đầu tiên hai người thân mật mấy hôm trước. Mỗi lần xong chuyện Kiều Sơ Huân đều mệt tới mức chẳng còn chút sức lực nào, ngay cả tắm rửa cũng để cho Cảnh Dật làm giúp, làm gì còn sức lực mà nhìn lên người hắn? Hơn nữa lúc gây ra những dấu vết này Kiều Sơ Huân cũng hết sức đau nhức, hai mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng, hoàn toàn không biết mình bấu tới mức khiến hắn bị thương, càng không có chuyện giúp hắn thoa thuốc lên đó.
Bây giờ bị Cảnh Dật nói như vậy, lại là giữa ban ngày ban mặt, làn da trắng nõn như ngọc càng khiến mấy vết thương kia nổi bật hơn, nhìn thấy mà giật mình. Kiều Sơ Huân dùng lòng bàn tay khẽ khàng lướt qua từng vết một, cắn môi nhìn Cảnh Dật: "Sao công tử không nói sớm, lần trước bị thương không bôi thuốc, nếu như để lại sẹo thì phải làm sao đây..."
Trong lòng Cảnh Dật thấy buồn cười, hắn đâu phải là nữ nhân, làm gì để ý đến mấy vết sẹo đó, nhưng nét mặt hắn lại cố tỏ vẻ không vui: "Trước giờ Sơ Huân đều chẳng nhìn ta..."
Kiều Sơ Huân lúng túng không biết nói sao, mãi một lúc sau mới lắp ba lắp bắp: "Ta, ta lúc đó, không để ý tới..." Lần đầu tiên nàng đau tới muốn chết, tối hôm qua mặc dù không đau như thế nữa nhưng vẫn có chút khó chịu, hơn nữa hắn vừa hôn vừa sờ, nàng xấu hổ còn chẳng kịp, làm gì còn dám nhìn hắn?
Cảnh Dật cong cong khóe môi, hôn lên gò má mềm mịn của nàng, tranh thủ cơ hội: "Sơ Huân giúp ta bôi thuốc đi."
Kiều Sơ Huân vội vàng gật đầu đồng ý, nhận lấy bình thuốc từ trong tay Cảnh Dật, ngồi dậy bôi thuốc cho hắn. Cảnh Dật ôm nàng, tiếp tục đòi hỏi: "Sau này không được cứ nhắm chặt hai mắt như vậy, phải nhớ nhìn ta."
Kiều Sơ Huân đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, tâm tình Cảnh Dật rất tốt, kéo tay nàng đặt lên ngực mình: "Còn phải như thế này..."
Kiều Sơ Huân thấy hắn lại bắt đầu không đứng đắn thì vội vàng lui về phía bên ngoài giường: "Công tử đừng nháo nữa, ta phải đi giúp một tay làm đồ ăn sáng."
Cảnh Dật còn chưa kịp níu lại, Kiều Sơ Huân đã ôm lấy áo choàng của Cảnh Dật đi xuống giường, che người đi tới một góc khác thay xiêm y. Thấy nàng cầm y phục hắn vẫn thường mặc để che người, Cảnh Dật hơi híp mắt, trong lòng hết sức thoải mái, cũng để mặc cho nàng đi.
...
Buổi trưa hôm đó, ánh mặt trời vô cùng ấm áp, Cảnh Dật ngồi ngay ngắn trước bàn sách, Kiều Sơ Huân thì dựa vào sạp nghỉ ngơi một lát. Tối hôm qua bị Cảnh Dật giày vò cả hồi lâu, mặc dù không còn đau đớn như lần đầu nhưng Kiều Sơ Huân vẫn hơi khó chịu, ăn xong bữa trưa cũng có chút buồn ngủ. Dưới bếp đã có An đại tỷ lo liệu, nàng cũng không cần phải lo lắng. Hơn nữa Cảnh Dật cũng có ý để cho nàng ngủ một lát, chăn gối đều ôm tới, Kiều Sơ Huân liền an tâm nằm ngủ trên sạp.
Nằm chưa được bao lâu thì đã có người tới gõ cửa, nghe tiếng gõ dường như còn hơi sốt ruột. Kiều Sơ Huân cũng ngủ không sâu, vừa mở mắt ra nghiêng người sang thì Cảnh Dật đã đứng dậy đi ra ngoài, đồng thời khẽ cười trấn an nàng, ý bảo nàng cứ ngủ tiếp.
Kiều Sơ Huân bỗng dưng cảm thấy bất an, dỏng tai lên lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nghe thấy Cao Linh và Cảnh Dật đứng ngoài cửa thấp giọng nói gì đó, những cái khác nàng nghe không rõ, duy chỉ có một chữ "Kiều" lọt vào trong tai nàng. Trong lòng hoảng hốt sợ hãi, Kiều Sơ Huân vội vàng xốc chăn lên, bàn tay gài lại khuy áo cũng run run, vội lồng giày vào rồi chạy ra ngoài cửa.Cao Linh thấy Kiều Sơ Huân đi ra thì lộ ra một nụ cười gượng gạo: "Kiều tiểu thư..."
Kiều Sơ Huân hoảng loạn trong lòng, cũng không biết nên hỏi sao cho phải, lúng ta lúng túng đáp lại: "Cao đại ca."
Cảnh Dật là người bình tĩnh nhất trong số ba người, chỉ nhàn nhạt nói: "Mạnh gia vừa mới phái người tới đây, sáng sớm hôm nay Mạnh phu nhân vừa mới sinh, là một cặp song sinh, đều là nam hài."
Kiều Sơ Huân có phần không phản ứng kịp, chớp chớp mắt, "a" một tiếng, thầm nghĩ chẳng lẽ là do mấy ngày nay trong lòng bất an, lại ở khoảng cách xa nên nghe nhầm hay sao? Nhưng nàng thật sự mừng thay cho Mạnh gia, quay sang nhìn Cao Linh: "Nếu như thế, chúng ta cũng nên gửi tặng họ mấy thứ mới phải..."
Trong lòng đang tính toán có nên nói với An đại tỷ một tiếng, làm chút đồ bổ dưỡng đưa sang bên đó hay không, nếu không cũng nên tới cửa hàng kim hoàn trong thành đánh hai bộ khóa trường mệnh hoặc gì đó, bỗng dưng lại nghe Cao Linh ngập ngừng nói: "Kiều tiểu thư... Ngoài cửa, có một vị lão gia họ Kiều tới tìm."
Trái tim Kiều Sơ Huân run lên, hơi thở bị chặn lại trong cổ họng, lúc quay sang nhìn Cảnh Dật thì khóe mắt đã ướt đẫm. Dáng vẻ hoảng loạn đến mức muốn bật khóc của nàng làm cho Cảnh Dật không nỡ lòng, hắn nhẹ nhàng vỗ lên lưng Kiều Sơ Huân, nói: "Không sao đâu, ta đi cùng nàng."
Kiều Sơ Huân liên tục lắc đầu, đẩy tay Cảnh Dật ra, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Hay là đừng..."
Cảnh Dật cầm tay Kiều Sơ Huân ý bảo nàng ngẩng đầu lên, giọng nói rất bình thản nhưng cũng rất kiên quyết, không cho người khác từ chối: "Đừng cái gì? Nếu tương lai đều là người một nhà thì dù sao cũng phải gặp một lần." Hơn nữa, hắn cũng muốn nhìn thử xem, một nam nhân bỏ mặc nữ nhi của mình cho thiếp thất tùy ý bắt nạt, rốt cuộc là ôm tâm tư gì mà tới đây gặp Kiều Sơ Huân!
Kiều Sơ Huân cắn môi liếc mắt nhìn Cảnh Dật, rũ mắt xuống gật đầu, thế nhưng trong lòng vẫn rối bời. Từ lúc Cao Linh nhắc tới vị "Kiều lão gia" kia, nỗi lo lắng, sợ hãi cùng với cảm giác mừng rỡ và mong nhớ mờ nhạt tới mức khó mà phát hiện ra vẫn luôn quay cuồng hỗn loạn trong đầu nàng.
Cao Linh yên lặng đi trước dẫn đường, Cảnh Dật nắm tay Kiều Sơ Huân đi ở phía sau. Vừa bước chân vào chính sảnh thì thấy một nam nhân trung niên tầm ngoài bốn mươi đang ngồi ngay ngắn, hơi trầm mặt quan sát người vừa đến.
Đến lúc thấy rõ Cảnh Dật và Kiều Sơ Huân đang nắm chặt tay nhau, sắc mặt nam nhân kia càng nặng nề hơn, hai bên quai hàm bạnh ra, râu mép khẽ run, ánh mắt sáng như đuốc quan sát Cảnh Dật từ trên xuống dưới một lượt.
Mấy người Tiểu Lục đứng bên cạnh thấy vậy thì ai nấy đều lộ vẻ không vui, nhưng bởi vì chủ tử nhà mình vẫn chưa hề có biểu hiện gì nên bọn hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cảnh Dật đứng yên trong phòng, vẻ mặt bình tĩnh đón nhận ánh mắt hơi lộ vẻ xem thường của nam nhân kia, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt tay Kiều Sơ Huân, yên lặng che chắn phía trước nàng.
Nam nhân trung niên kia nhìn một lát rồi đứng lên, chắp tay với Cảnh Dật, đưa mắt về phía Kiều Sơ Huân: "Nữ nhi làm chuyện xằng bậy, tự ý bỏ nhà chạy trốn, nửa năm nay được công tử rộng lượng chứa chấp, bây giờ..."
Thấy Kiều Sơ Huân rũ mắt đứng bên cạnh Cảnh Dật, không hề ngước mắt lên, dùng sự im lặng để chống đối mình, nam nhân kia vỗ bàn, tức giận trách mắng: "Nghịch nữ! Còn không mau qua đây!"
"Một cô nương chưa xuất giá, giữa ban ngày ban mặt lại lôi lôi kéo kéo nam tử khác như vậy, còn ra cái thể thống gì nữa! Mặt mũi Kiều gia đều bị vứt hết ở thành Việt Châu này rồi!"
Kiều Sơ Huân bị phụ thân quở mắng như vậy thì cả người run lên, đợi đến lúc nghe mắng xong thì sống lưng dần ưỡn thẳng. Nàng chậm rãi ngước mắt lên, vẻ mặt từ ngơ ngác không biết đáp lại thế nào chuyển thành vô tri vô giác, cổ tay dùng sức thoát ra khỏi bàn tay Cảnh Dật, mắt nhìn thẳng về phía nam nhân trung niên kia: "Cha."
Nam nhân kia bị tiếng gọi dịu dàng ấm áp này làm cho sửng sốt một lúc, sau đó mới lấy lại vẻ giận dữ vừa rồi: "Còn không mau qua đây!"
Kiều Sơ Huân cắn môi dưới, khóe mắt đỏ ửng, giọng nói run run: "Cha, con không thể đi được."
Nam nhân trung niên kia trợn tròn mắt, lại dùng tay vỗ bàn, tay áo phất qua làm đổ chén trà, kèm theo một tiếng "choang" chói tai, nước trà nóng hổi đổ tràn ra nền nhà: "Hỗn xược!"
Kiều Sơ Huân vẫn cắn chặt môi, ngón tay nắm chặt ống tay áo, đầu ngón tay đã trở nên xanh xao, cả người căng cứng, run lên từng hồi, run rẩy thốt ra từng chữ: "Cha, con không thể đi, con cũng không muốn đi. Con và công tử lưỡng tình tương duyệt, Sơ Huân muốn ở bên công tử cả đời. Con không muốn gả cho người khác, mong cha sẽ tác thành."
Nói xong chữ "thành" cuối cùng, Kiều Sơ Huân nghẹn ngào, liên tục hít vào mấy hơi, đưa tay lên vỗ ngực ho khan không ngừng, khuôn mặt vốn trắng nõn trở nên đỏ bừng, cả người mềm nhũn như sắp ngã.
Cảnh Dật và Kiều Lộ thấy thế đều hoảng sợ. Cảnh Dật vươn tay ôm lấy nàng đỡ đến ngồi xuống ghế, liên tục vỗ nhẹ trước ngực Kiều Sơ Huân, tay kia gạt nước mắt cho nàng, nhẹ giọng dỗ dành: "Sơ Huân đừng ấm ức. Không cần khóc, chỉ cần nàng không muốn, không ai có thể mang nàng đi cả..."
Kiều Lộ đứng cạnh thấy vậy thì bực tức, cũng không để ý đến hình tượng, hất tay Cảnh Dật ra mắng: "Tiểu tử ngươi làm càn!" Bên cạnh còn không biết bao nhiêu người đang đứng nhìn, khuê nữ nhà hắn trong sạch, làm gì có ai vừa động đến đã sờ lên chỗ kia? Thế này không phải là làm hỏng hết danh tiếng của khuê nữ nhà hắn hay sao!
Mặc dù Kiều Lộ không có võ nhưng suy cho cùng thì cũng đang tuổi tráng niên, lại đang bực tức, lúc hất tay ra dùng không ít sức lực, thật sự khiến Cảnh Dật hơi lảo đảo. Cảnh Dật bị đẩy như vậy, tính khí hầu gia vẫn luôn cố kiềm chế hoàn toàn bùng nổ, kéo Kiều Lộ ra, không hề khách khí đáp lại: "Láo xược!"
Kiều Lộ tức tới mức hai mắt tối sầm, tay run run chỉ vào Cảnh Dật: "Ngươi, ngươi..." Trong lòng nghĩ, với cái đức hạnh này của ngươi, không biết tôn trọng trưởng bối, hành sự càn rỡ không biết cố kỵ, muốn cưới khuê nữ nhà ta cũng không có cửa!
Cảnh Dật đứng thẳng người lên nhướng mày: "Ta cái gì?"
Đám người Cao Linh đứng xem từ nãy giờ đều ngây ra, bây giờ rốt cuộc đã hoàn hồn, trong bụng thầm kêu không ổn. Chủ tử nhà bọn hắn đã nổi cơn lên thì ngay cả thiên tử cũng không đặt trong mắt, chắc chắn là đã quên mất chuyện trước đó muốn lấy lòng nhạc phụ tương lai rồi!
Cao Linh sờ mũi một cái, không còn cách nào, đã như vậy thì chỉ có thể nói rõ thân phận trước, nếu không ấn tượng của người ta đối với chủ tử nhà hắn chắc chắn sẽ càng lúc càng kém. Vì vậy hắn khẽ ho khan một tiếng, móc từ trong ngực ra một khối lệnh bài, thấp giọng nói: "Đương triều nhất phẩm khai phủ nghi đồng tam ti đồng trung thư môn hạ bình chương sự An Dật Hầu ở đây, ai dám làm càn?"
* Khai phủ nghi đồng tam ti là một trong những chức quan đứng đầu trong hệ thống quan chế thời phong kiến, được ban cho bề tôi có công lớn, tham dự trực tiếp vào việc triều chính.
* Đồng trung thư môn hạ bình chương sự là cách gọi chính thức của chức vụ Tể tướng từ thời vua Đường Huyền Tông, tham gia bình luận chính sự, bổ nhiệm quan viên, giải quyết tấu chương trong triều.
* Hạnh nhân (Hạnh, Khổ Hạnh nhân, Bắc Hạnh nhân, Quang Hạnh nhân, Đức Nhi, Lão âm tử, Thảo kim đan - danh pháp khoa học: Semen Pruni Armeniacaez) có công dụng ngừng ho, bình suyễn, tuyên phế, nhuận tràng, trừ đờm, trị hen suyễn, ho ngoại cảm, chướng đầy, tắc hầu, nhuận tràng thông tiện; chủ trị các chứng ho do phong hàn hoặc phong nhiệt, ho suyễn do phế nhiệt, táo bón do tràng táo, ho ngược đưa khí lên, họng tắc hạ khí, tâm lạnh bôn đồn, kinh giản, dưới tâm phiền nhiệt, khí phong đi lại, váng đầu thời tiết, giải cơ, tiêu tan cấp mãn ở dưới vùng tâm.
* Ngân hạnh (Bạch quả, Rẽ quạt, Áp cước tử, Công tôn thụ, Linh nhãn, Phật chỉ giáp, Phật chỉ cam - danh pháp khoa học: Ginkgo biloba L.) dùng quả có tác dụng liễm Phế khí, định suyễn ho, cầm đái trọc, súc tiểu tiện; trị hen suyễn, đàm thấu, bạch đới, bạch trọc, di tinh, bệnh lâm, tiểu tiện nhiều lần liên tiếp.
Kiều Sơ Huân mở nắp lên nhìn, thấy bên trong bát nước canh trong vắt là mấy miếng đu đủ màu vỏ quýt, mấy đóa nấm tuyết, dưới đáy bát còn có một ít hạnh nhân và quả ngân hạnh, không chỉ mùi vị rất tuyệt mà còn nhuận phổi, nàng liền bưng tới bên sạp, chính mình cũng bưng một bát lên chậm rãi uống.
Cảnh Dật đã uống mấy ngụm nước canh, nếm ra mùi vị hơi quen thuộc thì múc mấy nguyên liệu từ dưới đáy bát lên nhìn một lúc, híp mắt cười rất không đứng đắn, nhẹ nhàng đặt bát canh xuống, co chân dịch người, cánh tay vòng qua thắt lưng Kiều Sơ Huân, gác cằm lên vai nàng. Kiều Sơ Huân vẫn còn bưng bát canh, không khỏi co rụt cổ lại, nghiêng nghiêng người muốn né tránh: "Dật Chi..."
Cảnh Dật đưa tay ra đón lấy bát canh đặt lên bàn trà, hôn Kiều Sơ Huân, thấp giọng nói: "Sơ Huân thích ăn canh đu đủ sao?"
Kiều Sơ Huân gật đầu: "Thích."
Trước kia lúc còn ở nhà, hằng năm cứ đến mùa xuân bà bà đều sẽ làm đủ món từ đu đủ cho nàng ăn. Mấy thứ nguyên liệu đắt tiền như tổ yến a giao rất hiếm khi được đưa tới chỗ nàng, bà bà sợ cơ thể nàng không đủ chất, còn nói nữ hài tử vẫn nên chú ý ăn chút đồ tẩm bổ, cũng may bạc trong phủ chi cho nàng hằng tháng còn đủ mua chút hoa quả tươi, bà bà liền thường xuyên mua mấy thứ như đu đủ hay cá trích để nấu cho nàng ăn.
Cảnh Dật thấp giọng cười một tiếng, bàn tay đang đặt trên bụng Kiều Sơ Huân vươn lên trước ngực, cách một lớp y phục mỏng manh, chậm rãi nhào nặn, cánh môi nhẹ nhàng cọ xát trên hai gò má trơn mịn: "Xem ra rất có tác dụng..."
Kiều Sơ Huân hơi ngây ra, nhớ tới công dụng của đu đủ chín, một lát sau mới hiểu ra hàm ý trong lời nói của Cảnh Dật, đỏ mặt kéo tay hắn ra, nghiêng người sang một bên không cho hắn đụng tới: "Công tử..."
Cảnh Dật theo hướng Kiều Sơ Huân đẩy ra mà vươn tay tới bên hông nàng, chỉ hai ba động tác đã cởi được nút thắt xiêm y, cánh tay còn lại thì vòng quanh vòng eo nhỏ nhắn, nắm giữ tay Kiều Sơ Huân, từ cổ tay chậm rãi dời xuống lòng bàn tay, rồi những ngón tay đan vào nhau. Bờ môi nóng bỏng hôn từ trên gò má xuống dưới cổ, nhẹ nhàng mân mê vành tai trắng nõn không hề đeo món trang sức nào của nàng: "Sơ Huân gọi ta là gì?"
Kiều Sơ Huân bị hắn vây trong ngực, bởi vì hơi ẩm trên cần cổ mà khẽ run, tựa vào lồng ngực Cảnh Dật, vẫn còn cố chống cự một lần cuối cùng, nhưng giọng điệu lại ngọt ngào mềm mại chẳng có chút sức uy hiếp nào: "Dật Chi, đừng mà..."
Bàn tay Cảnh Dật đã gạt vạt áo ra đi vào bên trong, chạm lên nơi mềm mại trước ngực nàng, dịu dàng xoa bóp, đồng thời lại nhích lên trước một chút, hôn lên môi Kiều Sơ Huân, giọng nói khàn khàn: "Sơ Huân cho ta có được không?"
Kiều Sơ Huân bị bao phủ trong hơi thở nóng hổi của hắn, trên người vừa nóng vừa mềm nhũn, dường như không còn là của chính mình nữa, mãi một lúc mà vẫn không hiểu Cảnh Dật đang nói gì. Cảnh Dật lại không hề nóng nảy, như thể rất hưởng thụ dáng vẻ mông lung xinh đẹp đó của nàng, chạm lên môi Kiều Sơ Huân, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, khàn khàn gọi tên nàng: "Sơ Huân..."
Kiều Sơ Huân hoàn hồn, kinh hãi phát hiện ra mình đang xiêm y xốc xếch nằm trong lòng Cảnh Dật, một bên ngực còn nằm trong tay hắn, không khỏi hít vào một hơi, run rẩy gọi một tiếng "Dật Chi".
Cảnh Dật đưa môi cọ xát hai cánh môi run run của nàng: "Đừng sợ, lần này sẽ không đau, được không?"
Nói xong, không đợi Kiều Sơ Huân đáp lại, hắn đã ôm nàng đi tới giường, cởi rèm xuống, nhanh tay cởi y phục, nghiêng người phủ lên người nàng...
Hôm sau trời vẫn còn chưa sáng hẳn, Cảnh Dật đã cảm giác người trong lòng đang nhích qua nhích lại, hắn cũng không mở mắt ra, chỉ hơi nhíu mày vỗ lên bờ lưng trơn mịn của nàng, giọng nói còn mang theo hơi khàn vì chưa tỉnh ngủ: "Đừng nhúc nhích..."
Kiều Sơ Huân đỏ bừng mặt nằm trong ngực Cảnh Dật, hai người gần như dính sát từ trên xuống dưới, một chân nàng còn kẹp giữa hai đùi Cảnh Dật... Tối hôm qua nàng nửa tỉnh nửa mê bị ôm đến suối nước nóng để tắm rửa, tắm được giữa chừng thì đã ngủ mất, nếu biết lần này Cảnh Dật không mặc xiêm y cho nàng thì có nói thế nào nàng cũng không dám ngủ đến mức không biết gì như vậy.
Cảm giác được nơi nào đó dần dần thức tỉnh, cứng rắn đặt lên bắp đùi mình... Kiều Sơ Huân ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt vẫn đang say ngủ của Cảnh Dật, cắn môi nhích người về phía sau một chút, cánh tay đặt sau lưng lại đột nhiên kéo nàng trở lại, đồng thời Cảnh Dật khẽ cười, mở mắt ra: "Hử?"
"Biết mình gây họa rồi?"
Kiều Sơ Huân vừa mới thốt ra một chữ "ta", Cảnh Dật đã xoay người đặt nàng ở dưới thân, khuỷu tay chống đỡ hơn phân nửa sức nặng cơ thể, một bên chân nửa quỳ, hôn lên môi Kiều Sơ Huân, cười nói: "Sao mà tới bây giờ vẫn còn ngốc như vậy..." Hai người đã thế này rồi mà nàng vẫn còn ngây ngô hệt như con thỏ con, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta muốn bắt nạt...
Kiều Sơ Huân đẩy vai Cảnh Dật ra, quay đầu nói khẽ: "Nếu đã tỉnh rồi thì công tử dậy đi thôi. Ta cũng phải xuống bếp giúp một tay."
Cảnh Dật vốn đã quên điều này, bây giờ bị Kiều Sơ Huân đẩy như vậy thì mới chợt nhớ ra, hơi hạ người xuống, giọng điệu nhàn nhạt nhưng lại lộ ra đôi chút nũng nịu: "Tối qua Sơ Huân bấu vai ta chảy máu, vẫn còn hơi đau..."
Kiều Sơ Huân nghe vậy thì vội vàng xoay đầu lại, nhìn lên bả vai Cảnh Dật, quả nhiên cả hai bên vai đều in dấu mấy vết móng tay cong cong, còn có mấy chỗ là vết máu cũ đã đóng vảy, hẳn là đã được để lại trong lần đầu tiên hai người thân mật mấy hôm trước. Mỗi lần xong chuyện Kiều Sơ Huân đều mệt tới mức chẳng còn chút sức lực nào, ngay cả tắm rửa cũng để cho Cảnh Dật làm giúp, làm gì còn sức lực mà nhìn lên người hắn? Hơn nữa lúc gây ra những dấu vết này Kiều Sơ Huân cũng hết sức đau nhức, hai mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng, hoàn toàn không biết mình bấu tới mức khiến hắn bị thương, càng không có chuyện giúp hắn thoa thuốc lên đó.
Bây giờ bị Cảnh Dật nói như vậy, lại là giữa ban ngày ban mặt, làn da trắng nõn như ngọc càng khiến mấy vết thương kia nổi bật hơn, nhìn thấy mà giật mình. Kiều Sơ Huân dùng lòng bàn tay khẽ khàng lướt qua từng vết một, cắn môi nhìn Cảnh Dật: "Sao công tử không nói sớm, lần trước bị thương không bôi thuốc, nếu như để lại sẹo thì phải làm sao đây..."
Trong lòng Cảnh Dật thấy buồn cười, hắn đâu phải là nữ nhân, làm gì để ý đến mấy vết sẹo đó, nhưng nét mặt hắn lại cố tỏ vẻ không vui: "Trước giờ Sơ Huân đều chẳng nhìn ta..."
Kiều Sơ Huân lúng túng không biết nói sao, mãi một lúc sau mới lắp ba lắp bắp: "Ta, ta lúc đó, không để ý tới..." Lần đầu tiên nàng đau tới muốn chết, tối hôm qua mặc dù không đau như thế nữa nhưng vẫn có chút khó chịu, hơn nữa hắn vừa hôn vừa sờ, nàng xấu hổ còn chẳng kịp, làm gì còn dám nhìn hắn?
Cảnh Dật cong cong khóe môi, hôn lên gò má mềm mịn của nàng, tranh thủ cơ hội: "Sơ Huân giúp ta bôi thuốc đi."
Kiều Sơ Huân vội vàng gật đầu đồng ý, nhận lấy bình thuốc từ trong tay Cảnh Dật, ngồi dậy bôi thuốc cho hắn. Cảnh Dật ôm nàng, tiếp tục đòi hỏi: "Sau này không được cứ nhắm chặt hai mắt như vậy, phải nhớ nhìn ta."
Kiều Sơ Huân đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, tâm tình Cảnh Dật rất tốt, kéo tay nàng đặt lên ngực mình: "Còn phải như thế này..."
Kiều Sơ Huân thấy hắn lại bắt đầu không đứng đắn thì vội vàng lui về phía bên ngoài giường: "Công tử đừng nháo nữa, ta phải đi giúp một tay làm đồ ăn sáng."
Cảnh Dật còn chưa kịp níu lại, Kiều Sơ Huân đã ôm lấy áo choàng của Cảnh Dật đi xuống giường, che người đi tới một góc khác thay xiêm y. Thấy nàng cầm y phục hắn vẫn thường mặc để che người, Cảnh Dật hơi híp mắt, trong lòng hết sức thoải mái, cũng để mặc cho nàng đi.
...
Buổi trưa hôm đó, ánh mặt trời vô cùng ấm áp, Cảnh Dật ngồi ngay ngắn trước bàn sách, Kiều Sơ Huân thì dựa vào sạp nghỉ ngơi một lát. Tối hôm qua bị Cảnh Dật giày vò cả hồi lâu, mặc dù không còn đau đớn như lần đầu nhưng Kiều Sơ Huân vẫn hơi khó chịu, ăn xong bữa trưa cũng có chút buồn ngủ. Dưới bếp đã có An đại tỷ lo liệu, nàng cũng không cần phải lo lắng. Hơn nữa Cảnh Dật cũng có ý để cho nàng ngủ một lát, chăn gối đều ôm tới, Kiều Sơ Huân liền an tâm nằm ngủ trên sạp.
Nằm chưa được bao lâu thì đã có người tới gõ cửa, nghe tiếng gõ dường như còn hơi sốt ruột. Kiều Sơ Huân cũng ngủ không sâu, vừa mở mắt ra nghiêng người sang thì Cảnh Dật đã đứng dậy đi ra ngoài, đồng thời khẽ cười trấn an nàng, ý bảo nàng cứ ngủ tiếp.
Kiều Sơ Huân bỗng dưng cảm thấy bất an, dỏng tai lên lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nghe thấy Cao Linh và Cảnh Dật đứng ngoài cửa thấp giọng nói gì đó, những cái khác nàng nghe không rõ, duy chỉ có một chữ "Kiều" lọt vào trong tai nàng. Trong lòng hoảng hốt sợ hãi, Kiều Sơ Huân vội vàng xốc chăn lên, bàn tay gài lại khuy áo cũng run run, vội lồng giày vào rồi chạy ra ngoài cửa.Cao Linh thấy Kiều Sơ Huân đi ra thì lộ ra một nụ cười gượng gạo: "Kiều tiểu thư..."
Kiều Sơ Huân hoảng loạn trong lòng, cũng không biết nên hỏi sao cho phải, lúng ta lúng túng đáp lại: "Cao đại ca."
Cảnh Dật là người bình tĩnh nhất trong số ba người, chỉ nhàn nhạt nói: "Mạnh gia vừa mới phái người tới đây, sáng sớm hôm nay Mạnh phu nhân vừa mới sinh, là một cặp song sinh, đều là nam hài."
Kiều Sơ Huân có phần không phản ứng kịp, chớp chớp mắt, "a" một tiếng, thầm nghĩ chẳng lẽ là do mấy ngày nay trong lòng bất an, lại ở khoảng cách xa nên nghe nhầm hay sao? Nhưng nàng thật sự mừng thay cho Mạnh gia, quay sang nhìn Cao Linh: "Nếu như thế, chúng ta cũng nên gửi tặng họ mấy thứ mới phải..."
Trong lòng đang tính toán có nên nói với An đại tỷ một tiếng, làm chút đồ bổ dưỡng đưa sang bên đó hay không, nếu không cũng nên tới cửa hàng kim hoàn trong thành đánh hai bộ khóa trường mệnh hoặc gì đó, bỗng dưng lại nghe Cao Linh ngập ngừng nói: "Kiều tiểu thư... Ngoài cửa, có một vị lão gia họ Kiều tới tìm."
Trái tim Kiều Sơ Huân run lên, hơi thở bị chặn lại trong cổ họng, lúc quay sang nhìn Cảnh Dật thì khóe mắt đã ướt đẫm. Dáng vẻ hoảng loạn đến mức muốn bật khóc của nàng làm cho Cảnh Dật không nỡ lòng, hắn nhẹ nhàng vỗ lên lưng Kiều Sơ Huân, nói: "Không sao đâu, ta đi cùng nàng."
Kiều Sơ Huân liên tục lắc đầu, đẩy tay Cảnh Dật ra, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Hay là đừng..."
Cảnh Dật cầm tay Kiều Sơ Huân ý bảo nàng ngẩng đầu lên, giọng nói rất bình thản nhưng cũng rất kiên quyết, không cho người khác từ chối: "Đừng cái gì? Nếu tương lai đều là người một nhà thì dù sao cũng phải gặp một lần." Hơn nữa, hắn cũng muốn nhìn thử xem, một nam nhân bỏ mặc nữ nhi của mình cho thiếp thất tùy ý bắt nạt, rốt cuộc là ôm tâm tư gì mà tới đây gặp Kiều Sơ Huân!
Kiều Sơ Huân cắn môi liếc mắt nhìn Cảnh Dật, rũ mắt xuống gật đầu, thế nhưng trong lòng vẫn rối bời. Từ lúc Cao Linh nhắc tới vị "Kiều lão gia" kia, nỗi lo lắng, sợ hãi cùng với cảm giác mừng rỡ và mong nhớ mờ nhạt tới mức khó mà phát hiện ra vẫn luôn quay cuồng hỗn loạn trong đầu nàng.
Cao Linh yên lặng đi trước dẫn đường, Cảnh Dật nắm tay Kiều Sơ Huân đi ở phía sau. Vừa bước chân vào chính sảnh thì thấy một nam nhân trung niên tầm ngoài bốn mươi đang ngồi ngay ngắn, hơi trầm mặt quan sát người vừa đến.
Đến lúc thấy rõ Cảnh Dật và Kiều Sơ Huân đang nắm chặt tay nhau, sắc mặt nam nhân kia càng nặng nề hơn, hai bên quai hàm bạnh ra, râu mép khẽ run, ánh mắt sáng như đuốc quan sát Cảnh Dật từ trên xuống dưới một lượt.
Mấy người Tiểu Lục đứng bên cạnh thấy vậy thì ai nấy đều lộ vẻ không vui, nhưng bởi vì chủ tử nhà mình vẫn chưa hề có biểu hiện gì nên bọn hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cảnh Dật đứng yên trong phòng, vẻ mặt bình tĩnh đón nhận ánh mắt hơi lộ vẻ xem thường của nam nhân kia, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt tay Kiều Sơ Huân, yên lặng che chắn phía trước nàng.
Nam nhân trung niên kia nhìn một lát rồi đứng lên, chắp tay với Cảnh Dật, đưa mắt về phía Kiều Sơ Huân: "Nữ nhi làm chuyện xằng bậy, tự ý bỏ nhà chạy trốn, nửa năm nay được công tử rộng lượng chứa chấp, bây giờ..."
Thấy Kiều Sơ Huân rũ mắt đứng bên cạnh Cảnh Dật, không hề ngước mắt lên, dùng sự im lặng để chống đối mình, nam nhân kia vỗ bàn, tức giận trách mắng: "Nghịch nữ! Còn không mau qua đây!"
"Một cô nương chưa xuất giá, giữa ban ngày ban mặt lại lôi lôi kéo kéo nam tử khác như vậy, còn ra cái thể thống gì nữa! Mặt mũi Kiều gia đều bị vứt hết ở thành Việt Châu này rồi!"
Kiều Sơ Huân bị phụ thân quở mắng như vậy thì cả người run lên, đợi đến lúc nghe mắng xong thì sống lưng dần ưỡn thẳng. Nàng chậm rãi ngước mắt lên, vẻ mặt từ ngơ ngác không biết đáp lại thế nào chuyển thành vô tri vô giác, cổ tay dùng sức thoát ra khỏi bàn tay Cảnh Dật, mắt nhìn thẳng về phía nam nhân trung niên kia: "Cha."
Nam nhân kia bị tiếng gọi dịu dàng ấm áp này làm cho sửng sốt một lúc, sau đó mới lấy lại vẻ giận dữ vừa rồi: "Còn không mau qua đây!"
Kiều Sơ Huân cắn môi dưới, khóe mắt đỏ ửng, giọng nói run run: "Cha, con không thể đi được."
Nam nhân trung niên kia trợn tròn mắt, lại dùng tay vỗ bàn, tay áo phất qua làm đổ chén trà, kèm theo một tiếng "choang" chói tai, nước trà nóng hổi đổ tràn ra nền nhà: "Hỗn xược!"
Kiều Sơ Huân vẫn cắn chặt môi, ngón tay nắm chặt ống tay áo, đầu ngón tay đã trở nên xanh xao, cả người căng cứng, run lên từng hồi, run rẩy thốt ra từng chữ: "Cha, con không thể đi, con cũng không muốn đi. Con và công tử lưỡng tình tương duyệt, Sơ Huân muốn ở bên công tử cả đời. Con không muốn gả cho người khác, mong cha sẽ tác thành."
Nói xong chữ "thành" cuối cùng, Kiều Sơ Huân nghẹn ngào, liên tục hít vào mấy hơi, đưa tay lên vỗ ngực ho khan không ngừng, khuôn mặt vốn trắng nõn trở nên đỏ bừng, cả người mềm nhũn như sắp ngã.
Cảnh Dật và Kiều Lộ thấy thế đều hoảng sợ. Cảnh Dật vươn tay ôm lấy nàng đỡ đến ngồi xuống ghế, liên tục vỗ nhẹ trước ngực Kiều Sơ Huân, tay kia gạt nước mắt cho nàng, nhẹ giọng dỗ dành: "Sơ Huân đừng ấm ức. Không cần khóc, chỉ cần nàng không muốn, không ai có thể mang nàng đi cả..."
Kiều Lộ đứng cạnh thấy vậy thì bực tức, cũng không để ý đến hình tượng, hất tay Cảnh Dật ra mắng: "Tiểu tử ngươi làm càn!" Bên cạnh còn không biết bao nhiêu người đang đứng nhìn, khuê nữ nhà hắn trong sạch, làm gì có ai vừa động đến đã sờ lên chỗ kia? Thế này không phải là làm hỏng hết danh tiếng của khuê nữ nhà hắn hay sao!
Mặc dù Kiều Lộ không có võ nhưng suy cho cùng thì cũng đang tuổi tráng niên, lại đang bực tức, lúc hất tay ra dùng không ít sức lực, thật sự khiến Cảnh Dật hơi lảo đảo. Cảnh Dật bị đẩy như vậy, tính khí hầu gia vẫn luôn cố kiềm chế hoàn toàn bùng nổ, kéo Kiều Lộ ra, không hề khách khí đáp lại: "Láo xược!"
Kiều Lộ tức tới mức hai mắt tối sầm, tay run run chỉ vào Cảnh Dật: "Ngươi, ngươi..." Trong lòng nghĩ, với cái đức hạnh này của ngươi, không biết tôn trọng trưởng bối, hành sự càn rỡ không biết cố kỵ, muốn cưới khuê nữ nhà ta cũng không có cửa!
Cảnh Dật đứng thẳng người lên nhướng mày: "Ta cái gì?"
Đám người Cao Linh đứng xem từ nãy giờ đều ngây ra, bây giờ rốt cuộc đã hoàn hồn, trong bụng thầm kêu không ổn. Chủ tử nhà bọn hắn đã nổi cơn lên thì ngay cả thiên tử cũng không đặt trong mắt, chắc chắn là đã quên mất chuyện trước đó muốn lấy lòng nhạc phụ tương lai rồi!
Cao Linh sờ mũi một cái, không còn cách nào, đã như vậy thì chỉ có thể nói rõ thân phận trước, nếu không ấn tượng của người ta đối với chủ tử nhà hắn chắc chắn sẽ càng lúc càng kém. Vì vậy hắn khẽ ho khan một tiếng, móc từ trong ngực ra một khối lệnh bài, thấp giọng nói: "Đương triều nhất phẩm khai phủ nghi đồng tam ti đồng trung thư môn hạ bình chương sự An Dật Hầu ở đây, ai dám làm càn?"
* Khai phủ nghi đồng tam ti là một trong những chức quan đứng đầu trong hệ thống quan chế thời phong kiến, được ban cho bề tôi có công lớn, tham dự trực tiếp vào việc triều chính.
* Đồng trung thư môn hạ bình chương sự là cách gọi chính thức của chức vụ Tể tướng từ thời vua Đường Huyền Tông, tham gia bình luận chính sự, bổ nhiệm quan viên, giải quyết tấu chương trong triều.
* Hạnh nhân (Hạnh, Khổ Hạnh nhân, Bắc Hạnh nhân, Quang Hạnh nhân, Đức Nhi, Lão âm tử, Thảo kim đan - danh pháp khoa học: Semen Pruni Armeniacaez) có công dụng ngừng ho, bình suyễn, tuyên phế, nhuận tràng, trừ đờm, trị hen suyễn, ho ngoại cảm, chướng đầy, tắc hầu, nhuận tràng thông tiện; chủ trị các chứng ho do phong hàn hoặc phong nhiệt, ho suyễn do phế nhiệt, táo bón do tràng táo, ho ngược đưa khí lên, họng tắc hạ khí, tâm lạnh bôn đồn, kinh giản, dưới tâm phiền nhiệt, khí phong đi lại, váng đầu thời tiết, giải cơ, tiêu tan cấp mãn ở dưới vùng tâm.
* Ngân hạnh (Bạch quả, Rẽ quạt, Áp cước tử, Công tôn thụ, Linh nhãn, Phật chỉ giáp, Phật chỉ cam - danh pháp khoa học: Ginkgo biloba L.) dùng quả có tác dụng liễm Phế khí, định suyễn ho, cầm đái trọc, súc tiểu tiện; trị hen suyễn, đàm thấu, bạch đới, bạch trọc, di tinh, bệnh lâm, tiểu tiện nhiều lần liên tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.