Chương 10: Thịt hoa cúc
Tuyết Lạc Thính Phong
08/01/2019
Chớp mắt đã sang đầu đông.
Quá trưa.
Kiều Sơ Huân bưng mâm đi vào phòng.
Cảnh Dật đang ngồi dựa vào cái sạp nhỏ đọc sách. Y phục trên người cũng không khác lắm so với lúc mới tới đây, cũng không quàng khăn cổ, nhưng sắc mặt đã khá hơn không ít.
Sau này Kiều Sơ Huân mới dần nhận ra, màu da của hắn vốn trắng hơn nhiều so với những nam nhân khác, hơn nữa trước kia bị nội thương lại mất máu quá nhiều, cho nên sắc mặt mới kém như vậy. Bởi vì mặt mày hắn sắc bén, môi lại tái nhợt, hơn nữa khi đó cũng mặc y phục rất dày, cho nên người ngoài vừa nhìn vào sẽ cảm thấy đây chắc hẳn là một kẻ thân mang đầy bệnh, ốm yếu quanh năm.
Thời gian này Kiều Sơ Huân vẫn hết lòng chú ý giúp hắn điều dưỡng. Nàng hết sức để tâm vào chuyện nấu nướng, ngay cả nước trà uống hằng ngày cũng dành ra không ít tâm tư, xong bữa tối một lúc thì còn có món hầm làm ấm người ăn kèm với trà bánh. Lại thêm cả công dụng của suối nước nóng phía sau nhà nên mấy ngày nay thần sắc của hắn đã có vẻ phấn chấn hơn.
Sắc mặt trắng nõn như ngọc dương chi, màu môi đẹp hệt cánh hoa ngày xuân, người này vốn đã có ngũ quan tuấn tú, sức khỏe khá hơn trông lại càng giống với cái dáng vẻ mà trước kia người ta vẫn thường hay miêu tả, rằng Tiểu Hầu gia Triệu Kỳ của phủ Tam Vương gia có vẻ bề ngoài còn đẹp hơn nữ tử, mặt mày lại mang nét lạnh nhạt lẫn với vẻ tà khí bẩm sinh, khiến cho người ta nhìn mà khiếp sợ, không dám nhìn thẳng.
Kiều Sơ Huân đóng kín cửa, bày chén đĩa trong mâm ra, sau đó mới xoay người nhìn về phía người vẫn đang dựa vào sạp kia: "Công tử, tới dùng bữa thôi. Trời lạnh, cơm canh cũng mau nguội."
Cảnh Dật đặt sách xuống, trong mắt chợt lóe chút tức giận. Nàng quả thật có tính không chịu khuất phục, nếu không phải đợi một hồi lâu vẫn không thấy hắn có động tĩnh, sợ thức ăn nguội mất ngon thì có lẽ nàng sẽ thật sự cứ đứng yên đó mà chờ!
Kiều Sơ Huân lại không phát hiện ra vẻ mặt khác lạ của đối phương, bày đũa và thìa canh ra, đứng sang bên cạnh yên lặng chờ đợi.
Cảnh Dật vẫn không động đậy, dựa vào sạp quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt. Chiếc váy dài màu cam nhạt với những đường thêu hình hoa lựu cùng màu ở bên mép váy, kiểu dáng đơn giản thanh nhã, cổ áo còn được viền thêm một vòng lông thỏ trắng muốt như tuyết, có lẽ vì tính toán đến việc nàng bận rộn làm việc cả ngày nên ống tay áo không khảm nạm thêm thứ gì, chỉ thêm một lớp gấm thêu hình hoa cúc. Lại nhìn đến đôi hài lộ ra bên ngoài váy, rõ ràng cũng là mới làm, cùng màu với bộ váy, trông rất ấm áp.
Cảnh Dật âm thầm gật đầu, chuyện giao phó cho Cao Linh và tiểu nha đầu kia, quả thật bọn họ làm không tệ. Chỉ là trông có vẻ thiếu thiếu thứ gì đó...
Kiều Sơ Huân lại chờ thêm một lúc, thấy người kia vẫn không có động tĩnh gì thì không khỏi ngước mắt lên nhìn về phía hắn, lại thấy Cảnh Dật đang đưa tay xoa đầu gối, mày hơi nhíu lại.
Kiều Sơ Huân vội vàng đi lên trước, trong lòng tự trách mình không phát hiện ra thân thể công tử khó chịu, trong mắt nàng cũng lộ ra chút lo lắng: "Công tử, đầu gối bị lạnh sao?" Mặc dù trong phòng đốt than lửa, nhưng hắn đã dựa vào chỗ kia cả một hồi lâu không nhúc nhích, trên người cũng không đắp chăn, ngồi lâu chắc chắn sẽ cảm thấy lạnh.
Cảnh Dật ừ một tiếng không rõ ràng, môi hơi cong lên một góc rất nhỏ: "Chân hơi tê, ngươi đỡ ta qua đó đi."
Kiều Sơ Huân đáp một tiếng, dè dặt đưa tay ra đỡ lấy cánh tay Cảnh Dật, đầu ngón tay còn hơi run run. Ngược lại, mặc dù trông Cảnh Dật như thể đang dựa hẳn vào vai nàng, tư thế khá thân mật, nhưng lúc đứng dậy lại không hề mượn đến lực của nàng.
Kiều Sơ Huân đỡ Cảnh Dật đứng lên, hơi lo lắng nhìn xuống chân Cảnh Dật, hai người chậm rãi đi về phía bàn.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Dật cảm thấy cái phòng này nhỏ như vậy, chóp mũi ngửi được mùi thảo dược thoang thoảng đặc trưng của riêng nàng, không kiềm được suy nghĩ miên man, trong ngực như thể có con mèo nhỏ đang vươn móng vuốt ra cào nhẹ, hơi ngưa ngứa, lại mang đến chút rung động khó mà nói rõ thành lời.
"Túi thơm vẫn chưa làm xong sao?" Cảnh Dật không hề ý thức được rằng hành động này của mình chẳng khác gì Đăng Đồ Tử, thậm chí còn hơi nghiêng mặt sang, nhìn lọn tóc của nàng bị hơi thở của hắn làm cho phất phơ bên gò má thì tâm tình tốt hơn hẳn.
* Đăng Đồ Tử (có thể) là một nhân vật hư cấu trong văn học, xuất phát từ điển cố mỹ nam Tống Ngọc phán Đăng Đồ Tử là kẻ háo sắc với dẫn chứng rằng hắn có một người vợ vô cùng xấu xí, chứng tỏ rằng chỉ cần là nữ nhân thì Đăng Đồ Tử đều thích cả. Về sau, Đăng Đồ Tử được dùng để chỉ bản tính háo sắc của một người.
Kiều Sơ Huân đỡ hắn, chuyên tâm đi về phía trước, đã cảm thấy trên vai hơi nặng hơn, lại chợt nghe Cảnh Dật nhắc tới chuyện túi thơm thì trong lòng không khỏi khẽ run lên. Mãi cho tới lúc hai người đều đã ngồi xuống bên bàn, nàng mới rũ mắt xuống nhẹ giọng đáp: "Làm không được đẹp lắm, ăn cơm xong sẽ đưa cho công tử xem, nếu công tử không thích thì ta sẽ mua một cái khâu sẵn, cho thêm dược liệu vào là được..."
Thật ra thì túi thơm đã làm xong từ ba hôm trước, mũi thêu có hơi xù xì, hình dạng cũng không tinh xảo, chỉ có dược liệu bên trong là nàng dùng hết lòng để điều phối. Không chỉ mùi hương không quá nồng mà còn hết sức có ích cho quá trình hồi phục của hắn.
Kiều Sơ Huân đã suy tính xong xuôi, nếu hắn không nhắc lại chuyện này thì thôi, nàng cũng bớt lúng túng, còn nếu Cảnh Dật cứ nhất quyết đòi nàng thì lấy ra cho hắn xem là được. Một người cao quý như hắn chắc chắn sẽ không coi trọng tay nghề của nàng, đến lúc đó nàng cũng có cái cớ để ra bên ngoài mua một cái đẹp mắt hơn...
Thế nhưng Cảnh Dật lại có vẻ rất có hứng thú, ngay cả thức ăn cũng không quan tâm tới nữa: "Thế sao? Cho ta xem thử."
Kiều Sơ Huân lấy cái túi thơm hoa sen màu đỏ tía từ bên hông ra, hơi ngượng ngùng đưa cho hắn.
Cảnh Dật nhận lấy đưa lên nhìn, màu sắc vải rất tốt, họa tiết hoa sen thêu phía trên cũng rất đẹp, có thể thấy là đã tốn rất nhiều công sức để khâu. Hơn nữa đưa lên gần mũi có thể ngửi thấy mùi thảo dược nhàn nhạt, không giống lắm với thứ mùi trong túi thơm của Kiều Sơ Huân, nhưng lại rất thích hợp với nam nhân, ít nhất cũng không có vẻ quá nữ khí.
Cảnh Dật vui vẻ treo túi thơm lên hông, lại híp mắt cười nhìn cô nương vẫn đang cúi thấp đầu kia: "Ta rất thích, cám ơn."
Kiều Sơ Huân ngẩng đầu lên một cái, thấy hắn đã đeo túi thơm lên, chiếc áo choàng màu xanh nhạt càng làm tôn lên màu đỏ tía bắt mắt, không hiểu sao nàng lại cảm thấy lỗ tai nóng lên. Nàng cũng chẳng nhìn sắc mặt người kia, vội vàng mở đĩa đậy thức ăn trong mâm, lên tiếng giải thích cho Cảnh Dật: "Mấy ngày trước hoa cúc nở rộ, ta hái một ít, đem đi phơi khô, làm mấy món ăn. Món này là thịt hoa cúc."
Cảnh Dật vẫn cong cong khóe môi, cầm đũa lên kẹp một miếng cho vào trong miệng, nhai thử, hơi kinh ngạc: "Ngươi dám làm cái này?" Nhìn dáng vẻ nàng rõ ràng là trước kia chưa từng phải làm việc nặng nhọc, cùng lắm chỉ là từng làm qua vài món canh món hầm gì đó, thế mà mấy ngày nay rèn luyện rồi gan cũng to ra, ngay cả thịt rắn cũng dám làm cho hắn nếm!
Vẻ mặt Kiều Sơ Huân trắng bệch, nàng nhẹ nhàng lắc đầu một cái: "Ta chẳng qua chỉ xào lên mà thôi, thịt... thịt là do Tiểu Đào Nhi thái giúp." Ngay cả chữ kia nàng cũng không dám nhắc tới chứ đừng nói đến việc động thủ.
Hôm trước mấy người kia nhắc đến thịt rắn, người nào người nấy mắt sáng lên, trên mặt lại tỏ vẻ hết sức đáng tiếc, mười bảy mười tám người đứng xếp thành hàng trước mặt nàng, nàng thật sự không nỡ phụ lòng bọn họ.
Nếu làm món hầm thì đương nhiên không thể thái quá nhỏ, vì vậy nàng chỉ có thể để Tiểu Đào Nhi giúp bỏ xương đi, cắt thành từng miếng nhỏ, lại thêm một ít thịt lợn nàng tự thái thành miếng, xào chung với hoa cúc đã phơi khô.
Thịt rắn vốn có vị ngon ngọt, lại thêm cánh hoa cúc thoang thoảng, Kiều Sơ Huân cũng xào rất tốt, vì vậy món ăn có mùi vị cực kỳ thơm, rất đưa cơm.
Bên phía sảnh phụ đã tranh giành nhau từ lúc nãy, Cảnh Dật nếm hai miếng, cũng bưng cơm lên ăn. Thấy từ sau khi nói xong câu kia sắc mặt nàng vẫn cứ trắng bệch, Cảnh Dật mềm lòng, thầm mắng mười tám người kia một lượt, lại hơi mỉm cười nhìn nàng: "Tay nghề của ngươi càng ngày càng tốt."
Kiều Sơ Huân nở nụ cười, cầm lấy bầu rượu nóng ở bên cạnh, rót cho hắn một chén: "Cái này đáng lẽ để thêm ít ngày nữa mới uống thì sẽ ngon hơn, hôm nay vì làm đồ ăn nên mới mở vò nhỏ nhất ra trước."
Cảnh Dật bưng chén rượu lên nếm thử một ngụm, vị nếp thoang thoảng, hoa cúc hơi đắng, uống vào lại có vị ngọt dịu rất dễ chịu, uống một chút kèm với đồ ăn mặn sẽ bớt ngấy. Uống liền hai ngụm, Cảnh Dật nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: "Bọn hắn được nuông chiều cũng không tốt. Sau này ngươi cứ tùy ý làm chút thức ăn là được rồi, không cần cứ phải làm theo ý bọn hắn."
Kiều Sơ Huân nuốt thức ăn trong miệng xuống, hơi kinh ngạc ngước mắt lên, sau đó nở một nụ cười, hiện lên cả lúm đồng tiền: "Không sao đâu, ta còn có Tiểu Đào Nhi giúp đỡ mà. Chỉ là ta, không quen lắm..." Thật ra thì nàng rất sợ mấy con vật nhỏ như thế. Từ nhỏ đã đọc sách thuốc, đương nhiên nàng biết những loài này có mùi vị ngon miệng mà cũng rất bổ cho thân thể, chỉ là trước giờ nàng đều không dám đụng đến. Còn nhớ lúc bé, mùa thu mùa đông hằng năm trong phủ đều làm canh rắn, mùi thơm từ bếp lan ra khắp phủ, thế nhưng nàng chẳng dám uống dù chỉ một hớp.
Sau này lớn lên, có lần bị người ta gạt cho ăn mấy miếng, chỉ cảm thấy trong vị ngon kia có lẫn cảm giác gì đó rất kỳ quặc, sau đó người kia cười hì hì nói với nàng rằng, thứ nàng ăn chính là thịt rắn, lúc đó nàng bị nghẹn ngang họng, nôn mãi cho tới khi trong dạ dày không còn gì để nôn ra nữa thì mới dừng lại được. Cho nên từ đó về sau, chỉ cần nhìn thấy chữ kia hoặc là nghe người ta nhắc đến, nàng đều bất giác thấy lạnh cả sống lưng, không kiềm chế được toàn thân run rẩy.
Lần này có nhiều người, Tiểu Đào Nhi xung phong đứng ra nhận việc. Ngay cả dáng vẻ con vật kia nàng cũng không dám nhìn tới, trên thớt chẳng qua là thịt đã cắt thái xong xuôi, hơn nữa Tiểu Lục và Tiểu Lô đều nói, trước kia Cảnh Dật cũng rất thích ăn thứ này, cho nên nàng mới nhắm mắt mà làm.
Cảnh Dật thấy nàng không hề đụng đến món thịt kia thì mở nắp đậy một món khác, thấy bên trong là trứng chiên rau xanh, liền cầm đũa lên gắp một miếng bỏ vào trong bát nàng.
Kiều Sơ Huân khẽ mỉm cười, gắp lên chậm rãi ăn. Cảm giác buồn nôn đang trào lên cuồn cuộn cũng bớt đi được một chút.
Cảnh Dật lại mở cái bát nhỏ đang đậy kín bên cạnh, thấy bên trong là mấy khối bánh ngọt. Cảnh Dật nhón một khối lên cắn một miếng, môi khẽ nhếch lên: "Cũng bỏ thêm hoa cúc sao?"
Kiều Sơ Huân nhẹ nhàng gật đầu: "Ta cho thêm một chút bột đậu xanh, phần lớn các món bình thường ngươi vẫn ăn đều có tác dụng làm ấm người, thỉnh thoảng ăn một chút đồ thanh nhiệt để điều hòa cũng tốt."
Cảnh Dật hơi nhếch môi lên, nhưng cũng không nói gì. Đĩa thịt hoa cúc kia, Cảnh Dật ăn hết một bát cơm, lại nếm thêm hai khối bánh hoa cúc, cuối cùng vừa chậm rãi thưởng thức rượu, ăn chút đồ ăn nhẹ, vừa nhìn chằm chằm người kia, bàn tay đặt trên đùi nhẹ nhàng vuốt ve cái túi thơm.
Kiều Sơ Huân cúi đầu yên lặng ăn cơm, trong đầu đang nghĩ tới thực đơn bữa tối và ngày hôm sau. Cảnh Dật ngắm nhìn khuôn mặt dịu dàng của nàng, bờ môi đầy đặn, làn da trắng nõn, mái tóc đen bóng mềm mượt... Trong đôi mắt hẹp dài thoáng qua chút ánh sáng, Cảnh Dật nuốt một hớp rượu, chậm rãi nói: "Ăn no rồi?"
Kiều Sơ Huân gật đầu một cái, không hề cảm thấy người nấu cơm như mình bị người ta hỏi vấn đề này thì có gì kỳ lạ.
Cảnh Dật đã sớm biết tâm tư của nàng không đặt ở đây, hắn cũng không tức giận, chỉ cong môi cười khẽ: "Vậy đi giúp ta lấy một ít đồ tới đây."
Kiều Sơ Huân ngước mắt lên nhìn hắn, lại vội vàng đứng lên: "Mời công tử nói."
Cảnh Dật bưng chén rượu lên, nheo mắt lại, ánh mắt sáng ngời: "Bên cạnh tường có một cái rương, bên trong có một cái tráp nhỏ làm bằng trúc tía, ngươi lấy tới đây cho ta."
Kiều Sơ Huân y lời làm theo, cái tráp làm từ trúc tía trơn mịn, vẫn còn thoang thoảng mùi trúc, hình dạng vô cùng tinh xảo, bưng lên tay có cảm giác hơi nặng hơn so với tưởng tượng.
Cảnh Dật nhận lấy cái tráp bằng một tay, ngón trỏ thon dài khẽ khều một cái, nắp tráp bật ra. Cúi mắt xuống nhìn một hồi, Cảnh Dật lấy từ bên trong ra một cây trâm bằng bạc khảm một viên trân châu tròn bóng nhẵn, sau đó đậy tráp lại, nhấc tay lên ném một cái, tráp rơi xuống cái sạp nhỏ ở phía xa xa.
Kiều Sơ Huân nhìn thấy cây trâm bạc trên tay hắn, lúc đầu còn chưa nghĩ nhiều, sau đó mới thấy hắn đứng lên đi thẳng về phía nàng, nàng lui lại theo bản năng, đôi mắt nhìn hắn với vẻ nghi hoặc pha lẫn kinh ngạc.
Cảnh Dật chỉ cười một tiếng, đôi môi đỏ tươi cong lên trông có vẻ thiếu đứng đắn: "Ngươi tránh cái gì?"
Kiều Sơ Huân lắc đầu một cái, không phải nàng đang tránh, nàng là...
Cảnh Dật thấy một bên chân nàng lại bắt đầu lặng lẽ lùi về sau thì hơi nhướng mày lên: "Lại tránh nữa!"
Kiều Sơ Huân bị hắn làm cho giật mình, đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích. Người kia chậm rãi đi tới cạnh nàng, bàn tay nắm cây trâm nâng lên, sau đó tóc nàng bị kéo căng, nàng nhanh chóng cảm nhận được đầu hơi nặng hơn một chút.
Nàng lúng ta lúng túng ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy hắn đang cười hết sức thoải mái, còn gật đầu khen ngợi: "Đẹp lắm!"
Kiều Sơ Huân vừa định giơ tay lên gỡ xuống thì hắn đã nhíu mày lại, trên mặt hiện ra vẻ không vui: "Không được gỡ xuống."
Kiều Sơ Huân bị dáng vẻ hỉ nộ vô thường của hắn làm cho đầu óc rối mù: "Nhưng mà..."
"Ngươi tặng túi thơm cho ta, ta cũng nên tặng lại đáp lễ, không phải như vậy mới hợp lễ nghi sao." Cảnh Dật ngồi xuống ghế của mình, ngón tay gõ nhẹ trên mép bàn, nhìn nàng mà cười, vẻ mặt hết sức tự đắc.
Kiều Sơ Huân sống mười tám năm, chưa bao giờ bị người ta nửa ép buộc nửa dụ dỗ như vậy, nhất thời vừa thẹn vừa giận, hàm răng cắn chặt môi dưới, không biết nên làm sao cho phải. Trong lòng biết rõ tâm tư bụng dạ của mình không sánh nổi người trước mắt này, hơn nữa hắn là chủ nàng là tôi tớ, cũng không thể tranh cãi với hắn, cho nên chỉ có thể rũ mắt xuống không nhìn hắn nữa, lại sợ hắn bày ra thêm trò gì nên cũng không dám thể hiện cảm xúc ra mặt.
Đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, Cảnh Dật biết rõ nàng không cam lòng, lại còn hơi ấm ức, trong lòng bỗng dưng cũng có chút khó chịu, thế nhưng vẫn cố chấp không chịu lui một bước, chỉ cong môi lên nhìn nàng: "Muốn uống trà ngươi nấu."
Kiều Sơ Huân khẽ đáp lại một tiếng, quay lại bàn thu dọn bát đĩa, nhanh chóng bưng mâm ra khỏi phòng.
Cao Linh từ bên ngoài đi vào, vừa lúc nhìn thấy khóe mắt Kiều Sơ Huân ươn ướt, đầu lại cúi gằm xuống. Viên trân châu trên cây trâm bạc chói sáng giữa nắng chiều, khiến người ta cảm thấy rất ấm áp, hệt như cảm giác mà nàng mang lại cho người khác. Cao Linh thấy vậy cũng không cản nàng, trong mắt lộ ra nụ cười thấp thoáng, xem ra đúng là chủ tử động lòng thật rồi...
Quá trưa.
Kiều Sơ Huân bưng mâm đi vào phòng.
Cảnh Dật đang ngồi dựa vào cái sạp nhỏ đọc sách. Y phục trên người cũng không khác lắm so với lúc mới tới đây, cũng không quàng khăn cổ, nhưng sắc mặt đã khá hơn không ít.
Sau này Kiều Sơ Huân mới dần nhận ra, màu da của hắn vốn trắng hơn nhiều so với những nam nhân khác, hơn nữa trước kia bị nội thương lại mất máu quá nhiều, cho nên sắc mặt mới kém như vậy. Bởi vì mặt mày hắn sắc bén, môi lại tái nhợt, hơn nữa khi đó cũng mặc y phục rất dày, cho nên người ngoài vừa nhìn vào sẽ cảm thấy đây chắc hẳn là một kẻ thân mang đầy bệnh, ốm yếu quanh năm.
Thời gian này Kiều Sơ Huân vẫn hết lòng chú ý giúp hắn điều dưỡng. Nàng hết sức để tâm vào chuyện nấu nướng, ngay cả nước trà uống hằng ngày cũng dành ra không ít tâm tư, xong bữa tối một lúc thì còn có món hầm làm ấm người ăn kèm với trà bánh. Lại thêm cả công dụng của suối nước nóng phía sau nhà nên mấy ngày nay thần sắc của hắn đã có vẻ phấn chấn hơn.
Sắc mặt trắng nõn như ngọc dương chi, màu môi đẹp hệt cánh hoa ngày xuân, người này vốn đã có ngũ quan tuấn tú, sức khỏe khá hơn trông lại càng giống với cái dáng vẻ mà trước kia người ta vẫn thường hay miêu tả, rằng Tiểu Hầu gia Triệu Kỳ của phủ Tam Vương gia có vẻ bề ngoài còn đẹp hơn nữ tử, mặt mày lại mang nét lạnh nhạt lẫn với vẻ tà khí bẩm sinh, khiến cho người ta nhìn mà khiếp sợ, không dám nhìn thẳng.
Kiều Sơ Huân đóng kín cửa, bày chén đĩa trong mâm ra, sau đó mới xoay người nhìn về phía người vẫn đang dựa vào sạp kia: "Công tử, tới dùng bữa thôi. Trời lạnh, cơm canh cũng mau nguội."
Cảnh Dật đặt sách xuống, trong mắt chợt lóe chút tức giận. Nàng quả thật có tính không chịu khuất phục, nếu không phải đợi một hồi lâu vẫn không thấy hắn có động tĩnh, sợ thức ăn nguội mất ngon thì có lẽ nàng sẽ thật sự cứ đứng yên đó mà chờ!
Kiều Sơ Huân lại không phát hiện ra vẻ mặt khác lạ của đối phương, bày đũa và thìa canh ra, đứng sang bên cạnh yên lặng chờ đợi.
Cảnh Dật vẫn không động đậy, dựa vào sạp quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt. Chiếc váy dài màu cam nhạt với những đường thêu hình hoa lựu cùng màu ở bên mép váy, kiểu dáng đơn giản thanh nhã, cổ áo còn được viền thêm một vòng lông thỏ trắng muốt như tuyết, có lẽ vì tính toán đến việc nàng bận rộn làm việc cả ngày nên ống tay áo không khảm nạm thêm thứ gì, chỉ thêm một lớp gấm thêu hình hoa cúc. Lại nhìn đến đôi hài lộ ra bên ngoài váy, rõ ràng cũng là mới làm, cùng màu với bộ váy, trông rất ấm áp.
Cảnh Dật âm thầm gật đầu, chuyện giao phó cho Cao Linh và tiểu nha đầu kia, quả thật bọn họ làm không tệ. Chỉ là trông có vẻ thiếu thiếu thứ gì đó...
Kiều Sơ Huân lại chờ thêm một lúc, thấy người kia vẫn không có động tĩnh gì thì không khỏi ngước mắt lên nhìn về phía hắn, lại thấy Cảnh Dật đang đưa tay xoa đầu gối, mày hơi nhíu lại.
Kiều Sơ Huân vội vàng đi lên trước, trong lòng tự trách mình không phát hiện ra thân thể công tử khó chịu, trong mắt nàng cũng lộ ra chút lo lắng: "Công tử, đầu gối bị lạnh sao?" Mặc dù trong phòng đốt than lửa, nhưng hắn đã dựa vào chỗ kia cả một hồi lâu không nhúc nhích, trên người cũng không đắp chăn, ngồi lâu chắc chắn sẽ cảm thấy lạnh.
Cảnh Dật ừ một tiếng không rõ ràng, môi hơi cong lên một góc rất nhỏ: "Chân hơi tê, ngươi đỡ ta qua đó đi."
Kiều Sơ Huân đáp một tiếng, dè dặt đưa tay ra đỡ lấy cánh tay Cảnh Dật, đầu ngón tay còn hơi run run. Ngược lại, mặc dù trông Cảnh Dật như thể đang dựa hẳn vào vai nàng, tư thế khá thân mật, nhưng lúc đứng dậy lại không hề mượn đến lực của nàng.
Kiều Sơ Huân đỡ Cảnh Dật đứng lên, hơi lo lắng nhìn xuống chân Cảnh Dật, hai người chậm rãi đi về phía bàn.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Dật cảm thấy cái phòng này nhỏ như vậy, chóp mũi ngửi được mùi thảo dược thoang thoảng đặc trưng của riêng nàng, không kiềm được suy nghĩ miên man, trong ngực như thể có con mèo nhỏ đang vươn móng vuốt ra cào nhẹ, hơi ngưa ngứa, lại mang đến chút rung động khó mà nói rõ thành lời.
"Túi thơm vẫn chưa làm xong sao?" Cảnh Dật không hề ý thức được rằng hành động này của mình chẳng khác gì Đăng Đồ Tử, thậm chí còn hơi nghiêng mặt sang, nhìn lọn tóc của nàng bị hơi thở của hắn làm cho phất phơ bên gò má thì tâm tình tốt hơn hẳn.
* Đăng Đồ Tử (có thể) là một nhân vật hư cấu trong văn học, xuất phát từ điển cố mỹ nam Tống Ngọc phán Đăng Đồ Tử là kẻ háo sắc với dẫn chứng rằng hắn có một người vợ vô cùng xấu xí, chứng tỏ rằng chỉ cần là nữ nhân thì Đăng Đồ Tử đều thích cả. Về sau, Đăng Đồ Tử được dùng để chỉ bản tính háo sắc của một người.
Kiều Sơ Huân đỡ hắn, chuyên tâm đi về phía trước, đã cảm thấy trên vai hơi nặng hơn, lại chợt nghe Cảnh Dật nhắc tới chuyện túi thơm thì trong lòng không khỏi khẽ run lên. Mãi cho tới lúc hai người đều đã ngồi xuống bên bàn, nàng mới rũ mắt xuống nhẹ giọng đáp: "Làm không được đẹp lắm, ăn cơm xong sẽ đưa cho công tử xem, nếu công tử không thích thì ta sẽ mua một cái khâu sẵn, cho thêm dược liệu vào là được..."
Thật ra thì túi thơm đã làm xong từ ba hôm trước, mũi thêu có hơi xù xì, hình dạng cũng không tinh xảo, chỉ có dược liệu bên trong là nàng dùng hết lòng để điều phối. Không chỉ mùi hương không quá nồng mà còn hết sức có ích cho quá trình hồi phục của hắn.
Kiều Sơ Huân đã suy tính xong xuôi, nếu hắn không nhắc lại chuyện này thì thôi, nàng cũng bớt lúng túng, còn nếu Cảnh Dật cứ nhất quyết đòi nàng thì lấy ra cho hắn xem là được. Một người cao quý như hắn chắc chắn sẽ không coi trọng tay nghề của nàng, đến lúc đó nàng cũng có cái cớ để ra bên ngoài mua một cái đẹp mắt hơn...
Thế nhưng Cảnh Dật lại có vẻ rất có hứng thú, ngay cả thức ăn cũng không quan tâm tới nữa: "Thế sao? Cho ta xem thử."
Kiều Sơ Huân lấy cái túi thơm hoa sen màu đỏ tía từ bên hông ra, hơi ngượng ngùng đưa cho hắn.
Cảnh Dật nhận lấy đưa lên nhìn, màu sắc vải rất tốt, họa tiết hoa sen thêu phía trên cũng rất đẹp, có thể thấy là đã tốn rất nhiều công sức để khâu. Hơn nữa đưa lên gần mũi có thể ngửi thấy mùi thảo dược nhàn nhạt, không giống lắm với thứ mùi trong túi thơm của Kiều Sơ Huân, nhưng lại rất thích hợp với nam nhân, ít nhất cũng không có vẻ quá nữ khí.
Cảnh Dật vui vẻ treo túi thơm lên hông, lại híp mắt cười nhìn cô nương vẫn đang cúi thấp đầu kia: "Ta rất thích, cám ơn."
Kiều Sơ Huân ngẩng đầu lên một cái, thấy hắn đã đeo túi thơm lên, chiếc áo choàng màu xanh nhạt càng làm tôn lên màu đỏ tía bắt mắt, không hiểu sao nàng lại cảm thấy lỗ tai nóng lên. Nàng cũng chẳng nhìn sắc mặt người kia, vội vàng mở đĩa đậy thức ăn trong mâm, lên tiếng giải thích cho Cảnh Dật: "Mấy ngày trước hoa cúc nở rộ, ta hái một ít, đem đi phơi khô, làm mấy món ăn. Món này là thịt hoa cúc."
Cảnh Dật vẫn cong cong khóe môi, cầm đũa lên kẹp một miếng cho vào trong miệng, nhai thử, hơi kinh ngạc: "Ngươi dám làm cái này?" Nhìn dáng vẻ nàng rõ ràng là trước kia chưa từng phải làm việc nặng nhọc, cùng lắm chỉ là từng làm qua vài món canh món hầm gì đó, thế mà mấy ngày nay rèn luyện rồi gan cũng to ra, ngay cả thịt rắn cũng dám làm cho hắn nếm!
Vẻ mặt Kiều Sơ Huân trắng bệch, nàng nhẹ nhàng lắc đầu một cái: "Ta chẳng qua chỉ xào lên mà thôi, thịt... thịt là do Tiểu Đào Nhi thái giúp." Ngay cả chữ kia nàng cũng không dám nhắc tới chứ đừng nói đến việc động thủ.
Hôm trước mấy người kia nhắc đến thịt rắn, người nào người nấy mắt sáng lên, trên mặt lại tỏ vẻ hết sức đáng tiếc, mười bảy mười tám người đứng xếp thành hàng trước mặt nàng, nàng thật sự không nỡ phụ lòng bọn họ.
Nếu làm món hầm thì đương nhiên không thể thái quá nhỏ, vì vậy nàng chỉ có thể để Tiểu Đào Nhi giúp bỏ xương đi, cắt thành từng miếng nhỏ, lại thêm một ít thịt lợn nàng tự thái thành miếng, xào chung với hoa cúc đã phơi khô.
Thịt rắn vốn có vị ngon ngọt, lại thêm cánh hoa cúc thoang thoảng, Kiều Sơ Huân cũng xào rất tốt, vì vậy món ăn có mùi vị cực kỳ thơm, rất đưa cơm.
Bên phía sảnh phụ đã tranh giành nhau từ lúc nãy, Cảnh Dật nếm hai miếng, cũng bưng cơm lên ăn. Thấy từ sau khi nói xong câu kia sắc mặt nàng vẫn cứ trắng bệch, Cảnh Dật mềm lòng, thầm mắng mười tám người kia một lượt, lại hơi mỉm cười nhìn nàng: "Tay nghề của ngươi càng ngày càng tốt."
Kiều Sơ Huân nở nụ cười, cầm lấy bầu rượu nóng ở bên cạnh, rót cho hắn một chén: "Cái này đáng lẽ để thêm ít ngày nữa mới uống thì sẽ ngon hơn, hôm nay vì làm đồ ăn nên mới mở vò nhỏ nhất ra trước."
Cảnh Dật bưng chén rượu lên nếm thử một ngụm, vị nếp thoang thoảng, hoa cúc hơi đắng, uống vào lại có vị ngọt dịu rất dễ chịu, uống một chút kèm với đồ ăn mặn sẽ bớt ngấy. Uống liền hai ngụm, Cảnh Dật nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: "Bọn hắn được nuông chiều cũng không tốt. Sau này ngươi cứ tùy ý làm chút thức ăn là được rồi, không cần cứ phải làm theo ý bọn hắn."
Kiều Sơ Huân nuốt thức ăn trong miệng xuống, hơi kinh ngạc ngước mắt lên, sau đó nở một nụ cười, hiện lên cả lúm đồng tiền: "Không sao đâu, ta còn có Tiểu Đào Nhi giúp đỡ mà. Chỉ là ta, không quen lắm..." Thật ra thì nàng rất sợ mấy con vật nhỏ như thế. Từ nhỏ đã đọc sách thuốc, đương nhiên nàng biết những loài này có mùi vị ngon miệng mà cũng rất bổ cho thân thể, chỉ là trước giờ nàng đều không dám đụng đến. Còn nhớ lúc bé, mùa thu mùa đông hằng năm trong phủ đều làm canh rắn, mùi thơm từ bếp lan ra khắp phủ, thế nhưng nàng chẳng dám uống dù chỉ một hớp.
Sau này lớn lên, có lần bị người ta gạt cho ăn mấy miếng, chỉ cảm thấy trong vị ngon kia có lẫn cảm giác gì đó rất kỳ quặc, sau đó người kia cười hì hì nói với nàng rằng, thứ nàng ăn chính là thịt rắn, lúc đó nàng bị nghẹn ngang họng, nôn mãi cho tới khi trong dạ dày không còn gì để nôn ra nữa thì mới dừng lại được. Cho nên từ đó về sau, chỉ cần nhìn thấy chữ kia hoặc là nghe người ta nhắc đến, nàng đều bất giác thấy lạnh cả sống lưng, không kiềm chế được toàn thân run rẩy.
Lần này có nhiều người, Tiểu Đào Nhi xung phong đứng ra nhận việc. Ngay cả dáng vẻ con vật kia nàng cũng không dám nhìn tới, trên thớt chẳng qua là thịt đã cắt thái xong xuôi, hơn nữa Tiểu Lục và Tiểu Lô đều nói, trước kia Cảnh Dật cũng rất thích ăn thứ này, cho nên nàng mới nhắm mắt mà làm.
Cảnh Dật thấy nàng không hề đụng đến món thịt kia thì mở nắp đậy một món khác, thấy bên trong là trứng chiên rau xanh, liền cầm đũa lên gắp một miếng bỏ vào trong bát nàng.
Kiều Sơ Huân khẽ mỉm cười, gắp lên chậm rãi ăn. Cảm giác buồn nôn đang trào lên cuồn cuộn cũng bớt đi được một chút.
Cảnh Dật lại mở cái bát nhỏ đang đậy kín bên cạnh, thấy bên trong là mấy khối bánh ngọt. Cảnh Dật nhón một khối lên cắn một miếng, môi khẽ nhếch lên: "Cũng bỏ thêm hoa cúc sao?"
Kiều Sơ Huân nhẹ nhàng gật đầu: "Ta cho thêm một chút bột đậu xanh, phần lớn các món bình thường ngươi vẫn ăn đều có tác dụng làm ấm người, thỉnh thoảng ăn một chút đồ thanh nhiệt để điều hòa cũng tốt."
Cảnh Dật hơi nhếch môi lên, nhưng cũng không nói gì. Đĩa thịt hoa cúc kia, Cảnh Dật ăn hết một bát cơm, lại nếm thêm hai khối bánh hoa cúc, cuối cùng vừa chậm rãi thưởng thức rượu, ăn chút đồ ăn nhẹ, vừa nhìn chằm chằm người kia, bàn tay đặt trên đùi nhẹ nhàng vuốt ve cái túi thơm.
Kiều Sơ Huân cúi đầu yên lặng ăn cơm, trong đầu đang nghĩ tới thực đơn bữa tối và ngày hôm sau. Cảnh Dật ngắm nhìn khuôn mặt dịu dàng của nàng, bờ môi đầy đặn, làn da trắng nõn, mái tóc đen bóng mềm mượt... Trong đôi mắt hẹp dài thoáng qua chút ánh sáng, Cảnh Dật nuốt một hớp rượu, chậm rãi nói: "Ăn no rồi?"
Kiều Sơ Huân gật đầu một cái, không hề cảm thấy người nấu cơm như mình bị người ta hỏi vấn đề này thì có gì kỳ lạ.
Cảnh Dật đã sớm biết tâm tư của nàng không đặt ở đây, hắn cũng không tức giận, chỉ cong môi cười khẽ: "Vậy đi giúp ta lấy một ít đồ tới đây."
Kiều Sơ Huân ngước mắt lên nhìn hắn, lại vội vàng đứng lên: "Mời công tử nói."
Cảnh Dật bưng chén rượu lên, nheo mắt lại, ánh mắt sáng ngời: "Bên cạnh tường có một cái rương, bên trong có một cái tráp nhỏ làm bằng trúc tía, ngươi lấy tới đây cho ta."
Kiều Sơ Huân y lời làm theo, cái tráp làm từ trúc tía trơn mịn, vẫn còn thoang thoảng mùi trúc, hình dạng vô cùng tinh xảo, bưng lên tay có cảm giác hơi nặng hơn so với tưởng tượng.
Cảnh Dật nhận lấy cái tráp bằng một tay, ngón trỏ thon dài khẽ khều một cái, nắp tráp bật ra. Cúi mắt xuống nhìn một hồi, Cảnh Dật lấy từ bên trong ra một cây trâm bằng bạc khảm một viên trân châu tròn bóng nhẵn, sau đó đậy tráp lại, nhấc tay lên ném một cái, tráp rơi xuống cái sạp nhỏ ở phía xa xa.
Kiều Sơ Huân nhìn thấy cây trâm bạc trên tay hắn, lúc đầu còn chưa nghĩ nhiều, sau đó mới thấy hắn đứng lên đi thẳng về phía nàng, nàng lui lại theo bản năng, đôi mắt nhìn hắn với vẻ nghi hoặc pha lẫn kinh ngạc.
Cảnh Dật chỉ cười một tiếng, đôi môi đỏ tươi cong lên trông có vẻ thiếu đứng đắn: "Ngươi tránh cái gì?"
Kiều Sơ Huân lắc đầu một cái, không phải nàng đang tránh, nàng là...
Cảnh Dật thấy một bên chân nàng lại bắt đầu lặng lẽ lùi về sau thì hơi nhướng mày lên: "Lại tránh nữa!"
Kiều Sơ Huân bị hắn làm cho giật mình, đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích. Người kia chậm rãi đi tới cạnh nàng, bàn tay nắm cây trâm nâng lên, sau đó tóc nàng bị kéo căng, nàng nhanh chóng cảm nhận được đầu hơi nặng hơn một chút.
Nàng lúng ta lúng túng ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy hắn đang cười hết sức thoải mái, còn gật đầu khen ngợi: "Đẹp lắm!"
Kiều Sơ Huân vừa định giơ tay lên gỡ xuống thì hắn đã nhíu mày lại, trên mặt hiện ra vẻ không vui: "Không được gỡ xuống."
Kiều Sơ Huân bị dáng vẻ hỉ nộ vô thường của hắn làm cho đầu óc rối mù: "Nhưng mà..."
"Ngươi tặng túi thơm cho ta, ta cũng nên tặng lại đáp lễ, không phải như vậy mới hợp lễ nghi sao." Cảnh Dật ngồi xuống ghế của mình, ngón tay gõ nhẹ trên mép bàn, nhìn nàng mà cười, vẻ mặt hết sức tự đắc.
Kiều Sơ Huân sống mười tám năm, chưa bao giờ bị người ta nửa ép buộc nửa dụ dỗ như vậy, nhất thời vừa thẹn vừa giận, hàm răng cắn chặt môi dưới, không biết nên làm sao cho phải. Trong lòng biết rõ tâm tư bụng dạ của mình không sánh nổi người trước mắt này, hơn nữa hắn là chủ nàng là tôi tớ, cũng không thể tranh cãi với hắn, cho nên chỉ có thể rũ mắt xuống không nhìn hắn nữa, lại sợ hắn bày ra thêm trò gì nên cũng không dám thể hiện cảm xúc ra mặt.
Đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, Cảnh Dật biết rõ nàng không cam lòng, lại còn hơi ấm ức, trong lòng bỗng dưng cũng có chút khó chịu, thế nhưng vẫn cố chấp không chịu lui một bước, chỉ cong môi lên nhìn nàng: "Muốn uống trà ngươi nấu."
Kiều Sơ Huân khẽ đáp lại một tiếng, quay lại bàn thu dọn bát đĩa, nhanh chóng bưng mâm ra khỏi phòng.
Cao Linh từ bên ngoài đi vào, vừa lúc nhìn thấy khóe mắt Kiều Sơ Huân ươn ướt, đầu lại cúi gằm xuống. Viên trân châu trên cây trâm bạc chói sáng giữa nắng chiều, khiến người ta cảm thấy rất ấm áp, hệt như cảm giác mà nàng mang lại cho người khác. Cao Linh thấy vậy cũng không cản nàng, trong mắt lộ ra nụ cười thấp thoáng, xem ra đúng là chủ tử động lòng thật rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.