Sở Hữu Vật Tư Trăm Tỷ, Làm Người Thu Thuê Ở Tận Thế
Chương 31: Cảnh Tượng Đáng Yêu
Tịch Phi Tích
28/06/2024
Lời nói của Tang Du khiến Tang Bán Thành vốn đang ung dung đột nhiên dẫm chân phanh gấp lại, Tang Bán Thành nhịn không được quay đầu nhìn về phía con gái hỏi: “Thị trưởng Trương?”
“Ba ngạc nhiên như vậy làm gì, trẻ con ai mà không ham chơi, chỉ cần có quyết tâm, bắt cóc một đứa trẻ cũng không phải việc gì khó.”
Tang Bán Thành đột nhiên dừng xe khiến cho Tang Du không kịp đề phòng bị đập ngã xuống ghế ô tô, trong giọng nói của cô mang theo sự khó chịu.
“Không phải là do ba cảm thấy kinh ngạc quá sao, cái con nhóc này thật là……..”
Tang Bán Thành ho nhẹ, gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu của mình, sau đó khởi động xe đi về nhà.
Nửa tiếng sau, hai người về đến nhà, cảm nhận được sự ấm áp trong biệt thự, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh của Tang Du cũng trở nên ấm áp hơn.
“Chị, hai người đã về rồi~”
Sau khi học xong, Tang Hữu đang vui vẻ cho mấy con chó nhỏ ăn.
Mấy con chó này ngày thường đều rất hung dữ với mọi người, nhưng chúng lại rất ngoan ngoãn khi đứng trước mặt của Tang Hữu.
Chỉ cần Tang Hữu đi lại ở dưới tầng 1, chúng sẽ xếp thành một hàng màu đen dài sau đó đi theo phía sau Tang Hữu, nếu như Tang Hữu ngồi xuống, chúng sẽ tạo thành một vòng tròn và nằm dưới chân của Tang Hữu, cảnh tượng đó giống như gà mẹ đang dắt lũ con đi dạo vậy, trông cực kỳ buồn cười.
“Ừm, học xong rồi à? Mẹ đâu rồi?”
Trên mặt cô hiện lên một nụ cười, Tang Du nhẹ nhàng xoa đầu của Tang Hữu.
Mấy con chó con kia nhìn thấy Tang Bán Thành cùng đi vào với Tang Du, lập tức xếp hàng đằng sau Tang Hữu, bắt đầu sủa ầm ĩ.
“Mẹ đang học ạ.”
Tang Hữu ngoan ngoãn trả lời.
Sau đó thằng bé quay người ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ đầu của mấy con chó ngao Tây tạng kia, giọng điệu khá nghiêm túc nói: “Không phải anh đã dặn các em rồi sao, không được sủa ầm ĩ trước mặt ba mẹ và chị gái, sao lại không nhớ chứ, lần sau nếu còn quên, anh sẽ đánh mông mấy đứa đấy.”
“Gâu……”
Năm con chó nhỏ bị dạy dỗ lập tức cúi đầu khẽ sủa, tỏ ra tủi thân.
Chậc, thật không nỡ nhìn.
Toàn thân đang cảm thấy khó chịu, Tang Du lập tức bước qua mấy con chó nhỏ kia, đi lên tầng tắm rửa, còn Tang Bán Thành vội vàng lên lầu tiếp tục dỗ dành vợ mình, sau mấy tiếng trôi qua, ông ấy vẫn không thể vào phòng ngủ thành công.
……
Hai ngày sau, thị trưởng Trương cũng không đến nhà họ Tang để cảm ơn.
Nhiệt độ ở Vân Thành giảm mạnh xuống -35°, độ dày của lớp tuyết nhanh chóng tăng lên 10 cm, thời tiết càng ngày càng lạnh hơn.
Mấy ngày nay, mọi người đều dựa vào máy điều hòa để tồn tại, mức tiêu thụ điện trong thành phố đã tăng lên nhanh chóng, nhưng khi thời tiết trở lên lạnh hơn, mọi người cũng dần nhận ra khả năng sưởi ấm của máy điều hòa trong nhà mình bắt đầu yếu đi, có một số gia đình sử dụng máy điều hòa kém chất lượng thì điều hòa trực tiếp bị đóng băng và không sử dụng được.
Sau đó mọi người càng thêm hoảng sợ hơn khi phát hiện ra rằng đường ống nước ở một số tiểu khu đã bị đóng băng và có dấu hiệu nứt ra, nếu như nhiệt độ tiếp tục giảm xuống, bọn họ sẽ không thể sử dụng được nước nữa.
“Ba ngạc nhiên như vậy làm gì, trẻ con ai mà không ham chơi, chỉ cần có quyết tâm, bắt cóc một đứa trẻ cũng không phải việc gì khó.”
Tang Bán Thành đột nhiên dừng xe khiến cho Tang Du không kịp đề phòng bị đập ngã xuống ghế ô tô, trong giọng nói của cô mang theo sự khó chịu.
“Không phải là do ba cảm thấy kinh ngạc quá sao, cái con nhóc này thật là……..”
Tang Bán Thành ho nhẹ, gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu của mình, sau đó khởi động xe đi về nhà.
Nửa tiếng sau, hai người về đến nhà, cảm nhận được sự ấm áp trong biệt thự, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh của Tang Du cũng trở nên ấm áp hơn.
“Chị, hai người đã về rồi~”
Sau khi học xong, Tang Hữu đang vui vẻ cho mấy con chó nhỏ ăn.
Mấy con chó này ngày thường đều rất hung dữ với mọi người, nhưng chúng lại rất ngoan ngoãn khi đứng trước mặt của Tang Hữu.
Chỉ cần Tang Hữu đi lại ở dưới tầng 1, chúng sẽ xếp thành một hàng màu đen dài sau đó đi theo phía sau Tang Hữu, nếu như Tang Hữu ngồi xuống, chúng sẽ tạo thành một vòng tròn và nằm dưới chân của Tang Hữu, cảnh tượng đó giống như gà mẹ đang dắt lũ con đi dạo vậy, trông cực kỳ buồn cười.
“Ừm, học xong rồi à? Mẹ đâu rồi?”
Trên mặt cô hiện lên một nụ cười, Tang Du nhẹ nhàng xoa đầu của Tang Hữu.
Mấy con chó con kia nhìn thấy Tang Bán Thành cùng đi vào với Tang Du, lập tức xếp hàng đằng sau Tang Hữu, bắt đầu sủa ầm ĩ.
“Mẹ đang học ạ.”
Tang Hữu ngoan ngoãn trả lời.
Sau đó thằng bé quay người ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ đầu của mấy con chó ngao Tây tạng kia, giọng điệu khá nghiêm túc nói: “Không phải anh đã dặn các em rồi sao, không được sủa ầm ĩ trước mặt ba mẹ và chị gái, sao lại không nhớ chứ, lần sau nếu còn quên, anh sẽ đánh mông mấy đứa đấy.”
“Gâu……”
Năm con chó nhỏ bị dạy dỗ lập tức cúi đầu khẽ sủa, tỏ ra tủi thân.
Chậc, thật không nỡ nhìn.
Toàn thân đang cảm thấy khó chịu, Tang Du lập tức bước qua mấy con chó nhỏ kia, đi lên tầng tắm rửa, còn Tang Bán Thành vội vàng lên lầu tiếp tục dỗ dành vợ mình, sau mấy tiếng trôi qua, ông ấy vẫn không thể vào phòng ngủ thành công.
……
Hai ngày sau, thị trưởng Trương cũng không đến nhà họ Tang để cảm ơn.
Nhiệt độ ở Vân Thành giảm mạnh xuống -35°, độ dày của lớp tuyết nhanh chóng tăng lên 10 cm, thời tiết càng ngày càng lạnh hơn.
Mấy ngày nay, mọi người đều dựa vào máy điều hòa để tồn tại, mức tiêu thụ điện trong thành phố đã tăng lên nhanh chóng, nhưng khi thời tiết trở lên lạnh hơn, mọi người cũng dần nhận ra khả năng sưởi ấm của máy điều hòa trong nhà mình bắt đầu yếu đi, có một số gia đình sử dụng máy điều hòa kém chất lượng thì điều hòa trực tiếp bị đóng băng và không sử dụng được.
Sau đó mọi người càng thêm hoảng sợ hơn khi phát hiện ra rằng đường ống nước ở một số tiểu khu đã bị đóng băng và có dấu hiệu nứt ra, nếu như nhiệt độ tiếp tục giảm xuống, bọn họ sẽ không thể sử dụng được nước nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.