Sở Hữu Vật Tư Trăm Tỷ, Làm Người Thu Thuê Ở Tận Thế
Chương 14: Gia Tăng Lương Thực Dự Trữ
Tịch Phi Tích
27/06/2024
Trong trí nhớ, Tang Bán Thành là người khá nhạy bén, ông ấy cũng chuẩn bị rất nhiều từ những ngày đầu.
Nhưng cả gia đình đều không cảm thấy trận tai nạn này sẽ kéo dài liên tục lâu như vậy nên đã giúp một bộ phận bạn bè thân thích.
Hơn nữa, Tang Bán Thành giống như con gái mình vậy, là nhà từ thiện có tiếng ở Vân Thành, khi láng giềng hay quê nhà gặp khó khăn liền ra tay giúp một phen.
Kết quả là tận thế không hề có dấu hiệu dừng lại, Tang Bán Thành cũng không thể lấy ra đồ dùng để giúp đỡ người khác được nữa.
Lon gạo ân, gánh gạo thù. Cả nhà bọn họ bị người khác nhắm đến, cuối cùng bị kẻ bắt cóc trèo tường vào nhà trộm đồ, còn mất đi tính mạng.
Nghe đến câu trả lời như vậy, đồng tử của Tang Bán Thành hơi co lại: “Sao có thể? Làm sao con lại biết?”
“Nửa tháng trước con mơ thấy tận thế buông xuống, lúc đó cha đã sớm nhận ra sự khác thường nên tích trữ không ít vật tư. Nhưng cha mẹ quá mềm lòng, nuôi không ít sói mắt trắng, cuối cùng không nhận được kết cục tốt.”
Tang Bán Thành cảm thấy lý do này quá mức viển vông.
Nhưng không hiểu tại sao, đáy lòng ông ấy lại tin tưởng, chính là vịt chết vẫn cứng mỏ.
“Chỉ là một giấc mộng mà thôi. Nhỡ may ngày mai tuyết sẽ ngừng rơi, hết thảy đều trở lại bình thường thì sao?”
“Vậy cha cứ chờ đến ngày mai mà xem. Nếu cha tin con thì bán hết mấy cái xe vô dụng trong gara đi, mua mấy chiếc xe chất lượng không tồi về. Nếu không, để qua một thời gian nữa thì chúng nó cũng chỉ là một đống sắt vụn mà thôi.
Con ra ngoài một chút, nhìn xem còn có cái gì cần mua không. Nếu cha cần tích trữ cái gì thì gọi điện thoại cho con, con sẽ tận lực mua nhiều nhất có thể. Con ra ngoài trước nhé.”
Nghe thấy tiếng động trên cầu thang, Tang Du quàng khăn lên cổ, đội mũ cẩn thận rồi bước ra ngoài.
Tang Bán Thành nhìn theo bóng lưng của Tang Du, hơi nheo mắt lại. Lần này con gái trở về nhìn thì vẫn giống trước đây, nhưng ông ấy luôn cảm thấy có chút gì đó không giống nữa.
Tính tình ồn ào, suốt ngày lải nhải trước kia tựa hồ đã biến mất, trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Các xe taxi ở Vân Thành hôm nay vô cùng bận rộn, ngồi trên một chiếc xe tải nhỏ đã được bố trí từ hai ngày trước, nhìn dòng xe lui tới trên đường, người trẻ tuổi hưng phấn chơi ném tuyết, chụp ảnh, phát sóng trực tiếp tại quảng trường, ánh mắt của Tang Du như bị làn sương mỏng bao trùm.
Đây chỉ là sự khởi đầu mà thôi.
Tận thế không giống như những cảnh quay hoa lệ trong phim hay vài dòng vài câu trong sách truyện, không có thảm họa nào bất ngờ xảy ra đưa phần lớn sinh vật sống xuống địa ngục.
Thực tế thì tận thế giống nước ấm nấu ếch, khiến mọi người chậm rãi chìm trong đó, không chút phòng bị. Chờ đến khi mọi người bắt đầu nhận thấy có gì đó không ổn, bức màn che của luyện ngục chân chính mới được vén lên.
Tang Du và tài xế đến một khu chợ buôn bán động vật ở ngoại ô Vân Thành.
Tuy rằng trong không gian có rất nhiều thịt, nhưng cô cũng cần nuôi một ít gia cầm sống, về sau còn có thể nhân giống, từ đó có nguồn tài nguyên vô hạn, gia tăng lương thực dự trữ.
Nhưng cả gia đình đều không cảm thấy trận tai nạn này sẽ kéo dài liên tục lâu như vậy nên đã giúp một bộ phận bạn bè thân thích.
Hơn nữa, Tang Bán Thành giống như con gái mình vậy, là nhà từ thiện có tiếng ở Vân Thành, khi láng giềng hay quê nhà gặp khó khăn liền ra tay giúp một phen.
Kết quả là tận thế không hề có dấu hiệu dừng lại, Tang Bán Thành cũng không thể lấy ra đồ dùng để giúp đỡ người khác được nữa.
Lon gạo ân, gánh gạo thù. Cả nhà bọn họ bị người khác nhắm đến, cuối cùng bị kẻ bắt cóc trèo tường vào nhà trộm đồ, còn mất đi tính mạng.
Nghe đến câu trả lời như vậy, đồng tử của Tang Bán Thành hơi co lại: “Sao có thể? Làm sao con lại biết?”
“Nửa tháng trước con mơ thấy tận thế buông xuống, lúc đó cha đã sớm nhận ra sự khác thường nên tích trữ không ít vật tư. Nhưng cha mẹ quá mềm lòng, nuôi không ít sói mắt trắng, cuối cùng không nhận được kết cục tốt.”
Tang Bán Thành cảm thấy lý do này quá mức viển vông.
Nhưng không hiểu tại sao, đáy lòng ông ấy lại tin tưởng, chính là vịt chết vẫn cứng mỏ.
“Chỉ là một giấc mộng mà thôi. Nhỡ may ngày mai tuyết sẽ ngừng rơi, hết thảy đều trở lại bình thường thì sao?”
“Vậy cha cứ chờ đến ngày mai mà xem. Nếu cha tin con thì bán hết mấy cái xe vô dụng trong gara đi, mua mấy chiếc xe chất lượng không tồi về. Nếu không, để qua một thời gian nữa thì chúng nó cũng chỉ là một đống sắt vụn mà thôi.
Con ra ngoài một chút, nhìn xem còn có cái gì cần mua không. Nếu cha cần tích trữ cái gì thì gọi điện thoại cho con, con sẽ tận lực mua nhiều nhất có thể. Con ra ngoài trước nhé.”
Nghe thấy tiếng động trên cầu thang, Tang Du quàng khăn lên cổ, đội mũ cẩn thận rồi bước ra ngoài.
Tang Bán Thành nhìn theo bóng lưng của Tang Du, hơi nheo mắt lại. Lần này con gái trở về nhìn thì vẫn giống trước đây, nhưng ông ấy luôn cảm thấy có chút gì đó không giống nữa.
Tính tình ồn ào, suốt ngày lải nhải trước kia tựa hồ đã biến mất, trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Các xe taxi ở Vân Thành hôm nay vô cùng bận rộn, ngồi trên một chiếc xe tải nhỏ đã được bố trí từ hai ngày trước, nhìn dòng xe lui tới trên đường, người trẻ tuổi hưng phấn chơi ném tuyết, chụp ảnh, phát sóng trực tiếp tại quảng trường, ánh mắt của Tang Du như bị làn sương mỏng bao trùm.
Đây chỉ là sự khởi đầu mà thôi.
Tận thế không giống như những cảnh quay hoa lệ trong phim hay vài dòng vài câu trong sách truyện, không có thảm họa nào bất ngờ xảy ra đưa phần lớn sinh vật sống xuống địa ngục.
Thực tế thì tận thế giống nước ấm nấu ếch, khiến mọi người chậm rãi chìm trong đó, không chút phòng bị. Chờ đến khi mọi người bắt đầu nhận thấy có gì đó không ổn, bức màn che của luyện ngục chân chính mới được vén lên.
Tang Du và tài xế đến một khu chợ buôn bán động vật ở ngoại ô Vân Thành.
Tuy rằng trong không gian có rất nhiều thịt, nhưng cô cũng cần nuôi một ít gia cầm sống, về sau còn có thể nhân giống, từ đó có nguồn tài nguyên vô hạn, gia tăng lương thực dự trữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.